Vampire-5

Phần 5

24/12 luôn là ngày nhà thờ đông nhất. Những con chiên từ trước đến giờ không đi lễ nhưng khi giáng sinh đến lại cùng quay về đây bên nhà thờ. Mùa giáng sinh luôn là mùa đại diện cho sự sum vầy, là mùa của bình an và hạnh phúc.

Hơn bao giờ hết mùa giáng sinh năm nay cậu lại quen được thêm một người bạn mới. Là bạn?… Ừ, là bạn… Nhưng chỉ hơi đặc biệt một chút thôi.

Thôi ta không bàn đến vấn đề này nữa. Lúc này cậu bé đang thay đồ để chuẩn bị cho thánh lễ. Hôm nay nhà thờ sẽ có rất đông người, có cả những người không có đạo cũng vào đây để xem hoạt cảnh. Hôm nay cậu được Cha phân công việc giúp lễ đợt một, cũng tức là lễ dành cho thiếu nhi. Vậy lễ đợt hai là gì? Đó là lễ dành cho người lớn sẽ được cử hành lúc 9h30 tối và kết thúc lúc nửa đêm, đúng thời khắc Chúa chào đời.

Hôm nay cậu được mặc màu áo đặc biệt chỉ dành cho những lễ trọng. Cậu kính cẩn bước theo Cha ra chánh điện. Lúc này mọi người cùng đứng lên hát vang bài ca chúc mừng giáng sinh.

– Phương.
– Dạ?

Cậu quay lại nhìn. Là chị Ngọc Vy. Hôm nay chị mặc một bộ đầm trắng xòe ra như cánh thiên thần. Trông chị thật đẹp. Một nét đẹp dịu dàng mà tao nhã khiến cho người khác phải ganh tỵ. Chị uyển chuyển bước đến gần cậu.

– Giáng sinh vui nha em.
– Dạ. Chị cũng vậy.
– Hôm nay em giúp Cha làm lễ thiếu nhi thôi à?
– Dạ.
– Ừ. Chị thường thích lễ dành cho thiếu nhi hơn. Vì có nhiều hoạt cảnh.
– Hahaha vậy là chị em mình giống nhau rồi. Em cũng vậy.
– Mà hôm nay nhà thờ mình hoạt cảnh gì vậy em?
– Dạ là Adam và Eva nơi vườn địa đàng. Cảnh khi Eva trao cho Adam trái táo và hoạt cảnh Mẹ Maria nhận lời thiên sứ.
– Cây hiểu thiện biết ác thì chớ ăn, vì bất cứ ngày nào ngươi ăn vào, ngươi sẽ phải chết.
– Lời nói trong sách Sáng Thế đúng không chị?

Cả hai cùng thả bước dưới ánh đèn trang hoàng hai bên nhà thờ.

– Chị xin lỗi.
– Dạ sao ạ?
– Có phải chị đã xen quá nhiều vào chuyện của em không?
– Dạ không có đâu chị. Chị đừng nghĩ thế.

Cậu vội phân bua. Cậu không thích nhìn thấy gương mặt buồn bã này nơi người chị thân yêu của mình.

– Nhưng chị muốn tốt cho em. Tốt nhất hãy tránh xa những phiền phức ra. Nếu không có lẽ…

– Sẽ như thế nào?

Một giọng nói vang lên đằng sau hai người khiến cả hai cùng giật mình quay lại.

– Chào cậu bé.

Chị Ngọc Vy nhẹ tiến lên đằng trước. Chị mỉm cười thật đẹp.

– Chào anh.
– Xin chào Ngọc Vy.

Cậu bé ngạc nhiên vì cách hai người xưng hô với nhau nghe có vẻ như là đã quen nhau từ lâu rồi. Nhưng tại sao lại không hề thấy chị Vy nhắc đến anh ta?

– Cậu bé có muốn đi dạo một vòng không?

Anh tiến nhẹ đến gần cậu. Lúc này Ngọc Vy khẽ cau mày lại.

– Cậu bé chờ chút nhé.

Anh ép cậu bé ngồi vào trong xe rồi anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại. Lúc này anh lạnh lùng quay về phía Ngọc Vy. Ánh nhìn của hai người giao nhau. Dường như không ai mở miệng nói với ai câu nào cả. Nhưng trong ánh mắt ấy có vẻ đã chứa đựng hết những gì cần trao đổi.

“Hình như trong dòng tộc chúng ta có một thỏa thuận ngầm là không bao giờ được đụng đến thứ của người khác.”

“Anh nói Hoài Phương đó à? Cậu bé là bạn của tôi.”

“Hay nhỉ. Bạn à?”

“Còn anh? Thường thì anh chỉ đi săn những con mồi mà anh ghét thôi mà.”

“….”

Anh không trả lời Ngọc Vy. Nhưng rồi chị ta bỗng ôm đầu một cách đau đớn. Từ đôi mắt màu nâu đẹp đẽ bỗng chống biến ngay thành một màu đỏ của máu. Lúc này ánh mắt ấy bỗng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lúc này Ngọc Vy không còn dùng mắt để trao đổi thông tin nữa.

– Anh giỏi lắm. Dám xâm nhập vào cả ý nghĩ của tôi nữa à?
– Tôi chỉ thắc mắc về khái niệm bạn bè trong đầu cô thôi. Chí ý là vì cô ít tuổi quá nên tôi lo rằng khả năng tự kiềm chế bản năng của cô không cao.

Nếu ai khác có lỡ nghe được mẩu đối thoại này chắc chắn cũng sẽ không hiểu cả hai đang nói cái gì. Vì hai người họ đang trao đổi với nhau bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ nào đó.

– Anh hay lắm. Rồi Hoài Phương cũng sẽ biết chuyện này.
– Tất nhiên rồi. Vì tôi sẽ nói cho cậu bé biết.
– Anh…
– Thôi chào nhé. Chúc một buổi tối vui vẻ.

Anh quay đi kèm theo đó là một nụ cười đầy cao ngạo.

– Quên mất. Nếu có đi săn thì hãy lựa chỗ nào xa xa hơn một chút và nhớ phải dọn dẹp cho gọn.
– Anh…

Cánh cửa xe đóng lại. Lúc này Hoài Phương liếc nhìn ra bên ngoài thì bắt gặp ánh mắt đầy giận dữ của chị Vy. Cậu vội hỏi anh.

– Anh với chị nói chuyện gì mà chị Vy có vẻ bực tức quá vậy ạ?
– Không. Tại cô ta không được khỏe trong người thôi. Mình đi dạo một vòng nhé.

Không chờ cậu kịp trả lời thì anh đã cho xe chạy. Hôm nay thời tiết có vẻ lạnh hơn mọi khi. Cậu khẽ kéo hai tay áo len cho dài ra đôi chút để giữ ấm đôi tay của mình. Bỗng lại có thêm một chiếc áo khác choàng lên người cậu. Cậu ngước lên nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình một cách trìu mến. Cậu mỉm cười hỏi.

– Anh không lạnh sao?
– Không. Thân nhiệt bên trong cơ thể tôi là 60 độ. Cậu bé có đọc nhưng lại quên rồi sao?
– Anh. Đừng đùa.
– Không đùa đâu. Cậu bé luôn muốn biết tôi là ai mà đúng không? Không phải ngày đầu cậu bé đã sợ tôi sao?
– Dạ… Nhưng mà….

Hoài Phương cúi mặt ấp úng.

– Hahaha vậy để tôi nói cho cậu bé biết nhé. Tôi đúng thật là thứ quái vật mà cậu đã coi trong sách. À, trong những cuốn sách mà cô gái lúc nãy đã cho cậu mượn.
– Vậy anh là…
– Vampire. Là tên con người hay gọi chúng tôi.

Lúc này cậu không biết anh đang muốn nói thật hay đang muốn đùa nữa.

– Anh đang đùa đúng không? Em không tin đâu.
– Vậy à.

Anh bất ngờ rẽ nhanh vào một lối mòn dẫn lên đồi. Lúc này cậu bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi đến những gì anh nói.

“Liệu anh đang muốn dẫn mình đi đâu? Liệu anh có đúng là…”

Suy nghĩ chưa kịp trọn vẹn thì chiếc xe đã thắng gấp lại. Người cậu bé do lực quán tính nên theo đà mà ngã ra đằng trước. Nhưng tất nhiên trước khi kịp có chuyện gì khác xảy ra thì anh đã dùng tay đỡ người cậu bé lại rồi.

“Đúng là… Cơ thể anh lạnh quá…”

Cậu bé cảm nhận rằng làn hơi lạnh từ cơ thể anh quen thuộc lắm. Dường như đây không phải là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc gần với anh như vậy.

“Thật giống với những giấc mơ…”

Trong những giấc mơ ấy cậu đã thấy mình nằm trong vòng tay anh, đầu dựa hẳn vào ngực anh như bây giờ. Cậu cảm nhận làn hơi thơm mát quyến rũ này, vòng tay cứng như thép này và cả ánh mắt này nữa. Hoàn toàn không phải là lần đầu.

– Cậu bé ra đây một chút nhé.

Anh nhẹ nhàng dìu cậu bước ra khỏi xe. Lúc này gió lạnh từ đầu ùa đến khiến mùi hương từ cơ thể anh như hòa quyện cùng làn gió mà bao phủ lấy cậu.

– Nếu là người thường thì sẽ không làm được chuyện này.

Anh giơ một tay lên và nhẹ chạm vào thân cây thông gần đó. Cả cái cây như run lên một cách dữ dội. Để rồi ngay sau đó bộ rễ vĩ đại của cái cây lộ hẳn lên khỏi mặt đất. Anh nhẹ nhàng ném toàn bộ cái cây ra xa tạo thành một hiệu ứng đô mi nô cho các thân cây bé nhỏ xung quanh đó.

Cậu như đóng băng toàn cơ thể khi nhìn vào cảnh tượng ấy. Nhưng rồi khi anh nhẹ tiến đến gần cậu hơn thì cậu bừng tỉnh. Cậu nhận ra rằng anh vẫn đang quan sát thái độ của cậu. Có lẽ anh chờ đợi một sự sợ hãi.

Cậu bé khẽ chớm mắt để lấy lại bình tĩnh. Sau đó cậu thở dài nói.

– Có lẽ ngày mai kiểm lâm sẽ tìm kiếm về nguyên nhân gây ra việc này. Anh có nghĩ ta nên đứng lại đây và chờ người tới làm chứng không?
– Hahahaha

Anh cười thật lớn. Lúc này cậu không hiểu rõ lắm ý nghĩa của hành động của anh, nhưng cậu biết rằng anh sẽ không làm cậu bị thương. Có lẽ đây là linh cảm của riêng cậu? Hay đó là niềm tin?

– Cậu bé không sợ tôi sao?
– Nếu anh muốn giết em thì anh đã có rất nhiều cơ hội từ trước chứ không phải chờ đến bây giờ.
– Biết đâu chừng tôi là kẻ đi săn nhưng lại thích ngắm nhìn những lúc con mồi sợ hãi vì thế tôi đang chờ đợi một tiếng la hét từ cậu bé.
– Vậy anh thành công rồi. Em đã sợ khi anh bứng cái cây lên…
– Nhưng em lại không sợ tôi?

Anh nhìn cậu một cách trìu mến. Lúc này một tay anh đang đặt trên eo cậu như để giữ cho con mồi không thể chạy thoát.

– Anh cứ cho là em ngốc. Vì em đang đặt niềm tin ở anh.
– Vậy nếu như tôi có hút cạn máu cậu bé lúc này thì có nghĩa là cậu bé đã đặt niềm tin vào sai đối tượng?
– ………

Cậu bé khẽ xoay người nhìn đi chỗ khác. Một lần nữa hành động ấy khiến anh thích thú hơn. Anh cúi xuống để hôn lên môi cậu. Một nụ hôn đầy cẩn trọng vì anh muốn biết khi nào cậu bé cảm thấy khó chịu và muốn đẩy anh ra.

Nhưng rồi trái với suy nghĩ của anh. Cậu bé chỉ đỏ mặt lên để rồi sau đó cậu bé nhắm mắt lại như cho phép anh được đặt đôi môi tội lỗi của mình lên vành môi thiên thần ấy.

– Môi cậu bé lúc nào cũng ngọt như dòng chất dịch màu đỏ đang chảy trong người cậu vậy.

Anh mỉm cười một cách gian xảo.

– Hình như đây không phải là lần đầu…

Cậu bé lầm bầm trong miệng. Tuy thế nhưng anh vẫn nghe thấy. Anh cười lớn để rồi sau đó anh bế cậu lên và đi nhanh về phía chiếc xe của mình.

– Buông ra, em tự đi được.

Mặc kệ tiếng cậu phản đối. Anh mỉm cười giải thích.

– Vậy sau hàng lố chuyện như thế cậu bé còn có thể đứng vững để đi mà không bị vấp à?
– Anh…

Cậu đỏ mặt lên một cách hết sức đáng yêu để rồi sau đó cậu nghe giọng anh ngọt ngào thì thầm vào tai mình.

– Con sư tử hoang dã đã yêu con thỏ trắng mất rồi.

Cậu cúi mặt xuống một cách lúng túng. Nhưng rồi cậu trả lời.

– Một con thỏ ngốc nghếch.
– Một con sư tử ngạo mạn cuồng si.

Anh cười và cho xe chạy. Lúc này trong đầu cậu có hàng tá câu hỏi dành cho anh. Nhưng bỗng cậu nhớ đến chị Ngọc Vy. Chính chị đã ngăn cản việc cậu quen với anh.

– Nhưng mà tại sao… Chị Ngọc Vy lại biết chuyện này.
– Vì cô ta cũng giống tôi. Là một kẻ đi săn.
– Trời…

Trong đầu cậu không thể hình dung được người chị gái xinh đẹp ấy của cậu lại là vampire. Không thể nào. Chị ấy tốt với cậu lắm. Không thể nào chị ấy là một kẻ săn mồi máu lạnh được.

– Vậy…
– Cậu bé đang thắc mắc rất nhiều đúng không?
– Dạ.
– Chắc chắn trong đó có cả thực đơn hàng ngày của tôi nữa.
– À cái đó…
– Vậy thì ghé qua nhà tôi đi. Mình sẽ cùng ăn bánh và nói chuyện tiếp.

Mặt cậu bé thoáng sợ hãi. Nhưng rồi cậu khẽ bấu chặt tay mình lại để tạo thêm can đảm. Cậu biết rằng cậu đã tự đặt mình thành một con chốt trên bàn cờ. Có lẽ một lần nữa cậu sẽ lại phó mặc mình cho số phận.

“Anh sẽ không cắn em đâu. Đừng có tự hù mình như vậy nữa. Ngốc ạ. Tay em đỏ hết rồi.”

Giọng nói ấy một lần nữa lại vang lên. Cậu nhìn anh mỉm cười để rồi cậu dựa đầu vào vai anh và nhắm mắt lại.

Cậu không còn quan tâm chuyện sắp tới này sẽ như thế nào nữa.

End Một khởi đầu

http://vi.wikipedia.org/wiki/Elizabeth_B%C3%A1thory Đây là tư liệu về nữ bá tước Elizabeth Báthory. Ai thích thì có thể vào đây tìm hiểu thêm.

Vampire-4

Tệ hại nhất là ngay buổi ban đầu khi tôi chỉ định hứa suông cho vui với anh thôi. Tôi đã định mượn cớ là vì mình còn rất nhiều việc của nhà thờ nên tôi sẽ êm thắm rút ở nhà. Và kế hoạch đó thất bại ngay từ trong trứng nước.

Anh đến nhà thờ nhưng chỉ đứng bên ngoài nói chuyện với Cha thôi. Anh đã kể về việc anh sẽ giúp tôi học như thế nào và anh cần tôi giúp ra sao trong việc thích nghi với nơi ở mới này (Tôi ngạc nhiên là anh mà cũng cần sự giúp đỡ). Kết quả là tôi hết đường trốn.

Nhưng những câu hỏi ban đầu của anh không đến nỗi khó trả lời lắm. Đại loại chỉ như là:”Cậu thích màu gì? Cậu thích đọc sách nào? Tác giả nào? Nghe nhạc thể loại gì?…”

Những cái đó tôi cứ phải ghi hoài trong lưu bút của đám bạn nên đối với tôi chuyện trả lời dễ như bỡn. Thế nhưng đến khi vào đề tài chính, anh hỏi tôi đã nghĩ về anh ra sao? Tôi sợ anh như thế nào? Cảm giác của tôi bây giờ đối với anh có đỡ hơn hay còn tồi tệ hơn xưa?…

Có lẽ tôi đã rất sáng suốt không chọn biện pháp nói dối anh. Ngoài vấn đề tôi cảm thấy không thoải mái khi nói dối người khác ra thì một điều chắc chắn rằng anh sẽ biết ngay là tôi đang nói dối. Anh từng bảo tôi là người nói dối tệ nhất mà anh từng gặp.

Mà tôi đã từng gạt anh lần nào đâu? Chỉ có duy nhất một lần tôi hứa là sẽ đến anh chơi thường xuyên nhưng thật chất đó chỉ là lời hứa cho vui thôi. Tiếc là một lần cũng đủ khiến anh nắm tẩy tôi rồi.

Anh thường khiến tôi đỏ mặt khi phải trả lời những câu hỏi hốc búa của anh. Chính xác là gần như tất cả những câu nói của anh đều hàm chứa một sự trêu chọc nào đó.

– Thế cậu bé nghĩ tôi là super man à?
– Ít nhất là như thế.

Tôi thở dài trả lời. Và tôi biết rằng tôi phải đón nhận một tràng cười nghiên ngả từ phía cái kẻ cao ngạo ấy.

Dạo này anh thường chạm tay vào mặt tôi nhiều hơn. Tuy nhiên anh vẫn rất cẩn trọng. Tôi không hiểu sao mình lại có thể cho phép anh làm như vậy nữa. Nhưng cảm giác khi những ngón tay lạnh lẽo của anh trượt dài xuống đủ khiến tôi có cảm giác dễ chịu. Nghe thì có vẻ rất khó hiểu, vì ngay cả chính tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa.

Anh thường không thích nói nhiều về mình. Nhưng anh vẫn trả lời tôi những câu hỏi mà tôi muốn biết. Nhưng có nhiều câu trả lời khiến tôi không biết có phải do anh đang cố tình trêu chọc tôi không nữa?

Ví dụ như việc tôi hỏi anh vì sao chỉ có duy nhất một mình tôi ăn còn anh thì ngồi nhìn? Anh đã trả lời rằng :

– Tôi không thích những thứ này.
– Vậy anh thích cái gì?
– Máu của cậu bé.
– Hả ?

Tôi há hốc mồm ra nhìn anh trong khi anh thì cười sặc sụa. Thật đúng đáng ghét.

À, tôi đã không còn nghe cái giọng nói du dương bên tai nữa kể từ khi tôi nói chuyện với anh nhiều hơn. Có vẻ như anh hay một ai đó đã chịu buông tha cho tôi?

– Giỏi lắm. Cậu bé đã hoàn thành bài tập sớm hơn cả sự mong đợi.
– Dạ. Em cám ơn anh.

Có lẽ tôi thích được nghe lời khen từ phía anh. Tuy biết rằng như vậy có vẻ trẻ con quá nhưng tôi vẫn thích. Mà những lúc như vậy thì anh lại được dịp cười vào mũi tôi.

– Giáng Sinh này cậu bé thích quà gì?
– Dạ không thích cái gì cả anh ạ. Vì có lẽ mọi thứ đối với em đã đầy đủ lắm rồi.

Thật ra thì tôi đang nói dối. Nhưng tôi lại không có cảm giác là mình mắc tội khi nói ra điều đó. Lẽ dĩ nhiên nếu so với những người khác thì tôi là một đứa trẻ mồ côi kém may mắn. Nhưng riêng với tôi thì nội việc Cha nhận tôi về nuôi dạy và cho tôi ăn học đầy đủ cũng đã là một việc ân phúc trời ban rồi. Tôi hài lòng với những gì mình có. Tôi thích những cuốn sách mà mọi người cho tôi hoặc do tình cờ tôi đọc được trong thư viện.

Nhưng nếu nói về ao ước một món quà thì không phải là không có. Tôi vẫn đang thích một bộ sách khoa học, một cái ba lô mới…. Trên hết tất cả là một lần được đi thăm sở thú tại thành phố. Nghe có vẻ con nít nữa rồi, đúng không?

– Nói tôi biết đi.

Anh nhẹ giọng nài nỉ.

– Anh thường tự hào về tài đoán ý nghĩ của người khác mà. Sao anh không thử một lần nữa để đoán xem.

Tôi lên mặt thách thức anh.

– Vậy là cậu bé đang muốn thách thức tôi sao?
– Vâng.

Tôi cười thật tươi vì tôi tin rằng anh không thể nào làm được chuyện đó.

Nhưng tôi đã sai lầm.

Ngay ngày hôm sau khi tôi vừa tới thì anh đã khoác sẵn bộ đồ thể thao lên người. Dường như anh đang chuẩn bị đi cắm trại ở đâu thì phải.

Và tôi đã chuẩn bị tâm trạng để ra về.

– Cậu bé định bỏ trốn à?
– Không phải anh sẽ đi cắm trại sao ?
– Cắm trại à ? Nghe hay đấy. Đi thôi.
– Hả?

Anh kéo tay tôi đến xe của anh rồi ép tôi ngồi vào đó. Xong anh nhanh chóng xoay người vòng về phía cánh cửa bên kia rồi tôi nghe tiếng đập cửa thật mạnh. Tôi nhìn sâu vào mắt anh để có thể đoán được tình hình.

Anh im lặng quá. Nhưng rồi khi ra đến đường lớn như quên điều gì, anh quay sang nhìn tôi để rồi thở dài.

– Cậu bé lại không thắc dây an toàn rồi.

Tôi nhìn xuống phía dưới để kiểm tra. Đúng là quên mất chuyện ấy thật. Tôi vội vàng cầm hai đầu khóa và ướm chúng vào với nhau. Nhưng tôi càng ép thì chúng lại càng ngoan cố không chịu nghe lời tôi khiến tôi lúng túng. Có lẽ chúng cần một bàn tay nào đó mạnh hơn?

Anh xoay người về phía tôi, đôi tay anh dịu dàng chỉnh lại dây khóa an toàn cho tôi rồi “Click”. Chúng ngoan ngoãn hơn khi ở trong tay anh.

Đôi mắt màu bơ hôm nay của anh rất đẹp. Nhưng rồi có vẻ như anh biết rằng tôi đang quan sát anh nên bỗng dưng anh tăng tốc. Lúc này tôi hoảng loạn thật sự.

– Nè, anh tính giết người hả? Chậm lại đi.

Dường như những thân cây to hai bên đường giờ đây chỉ còn là những bức tường màu xanh đáng sợ. Tôi không thể hình dung nỗi nhỡ như có một chiếc xe tải lao tới, còn anh thì né không kịp. Hay tệ hơn nữa là nếu có một em bé muốn băng ngang đường…

– Yên tâm đi cậu bé. Chưa bao giờ tôi bị giam xe cả đâu. Còn bằng lái của tôi thì hoàn toàn sạch sẽ. Cậu có muốn xem qua không?

Anh quay lại nhìn tôi mỉm cười. Vẫn là cái nụ cười đáng ghét đầy quyến rũ ấy.

– Nhưng anh đang cố giết cả hai chúng ta và những người đi đường đó. Anh chạy chậm lại đi mà. Làm ơn.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt sợ hãi của tôi một lúc rồi anh khẽ thở dài. Anh điều chỉnh ga nhẹ xuống. Tôi có cảm giác chiếc xe không còn lao với tốc độ kinh khủng như mới nãy nữa nhưng vẫn còn khá nhanh hơn so với người bình thường.

– Vẫn còn nhanh lắm. Anh làm ơn tập trung để lái nhé.
– Có ra đa mà cậu bé. Không sao đâu. Đừng sợ.

Anh cốc nhẹ vào đầu mình mà nói. Lúc này đôi mắt của anh hơi sẫm màu lại một chút.

Thời gian ở gần anh hoàn toàn không phí phạm chút nào hết vì nó đã giúp tôi nhận ra rằng mỗi khi anh tức giận vì một chuyện gì đó thì màu mắt của anh sẽ sẫm đi. Tôi chỉ đoán là như vậy thôi. Còn đúng hay không thì có lẽ còn phải kiểm chứng nữa.

– Anh đang giận em đúng không?

Tôi nói thật nhỏ, còn đôi mắt thì đang hướng xuống dưới chân mình.

Anh cười nhẹ và hỏi:

– Sao cậu bé nói vậy?
– Mắt anh cho em biết.
– Mắt tôi. Hay nhỉ? Nó ra sao?

Anh dùng một tay để lái xe còn tay còn lại anh dùng để xoay cằm tôi. Anh hướng cho mắt tôi nhìn về phía anh. Tất nhiên chuyện đó đối với anh chẳng có gì là khó khăn cả.

– Mỗi khi anh có chuyện không vui thì mắt anh sẫm màu hơn.

Anh nhìn tôi cười và rồi anh nhắm mắt lại. Lúc này tôi hoảng sợ thật sự vì anh vẫn còn đang lái xe.

– Thế giờ cậu bé đoán xem tôi đang vui hay buồn hay là tức giận?
– Có lẽ là đang giận em vì việc mới nãy.
– Sai rồi.

Anh mở mắt ra. Vẫn là màu bơ mà tôi thích.

Tôi mỉm cười chấp nhận thua cuộc trước mặt anh.

– Chạy xe với tốc độ này nếu đồn ra ngoài cũng đủ khiến tôi xấu hổ suốt đời.
– Làm gì mà ghê dữ vậy ạ.

Tôi bật cười khi cảm thấy nhiều lúc nguyên tắc của anh cũng trẻ con không kém tôi chút nào.

Lúc này anh vẫn nhìn tôi mỉm cười gian xảo để rồi anh tăng tốc trở lại. Tôi chỉ còn biết khóc thét và năn nỉ xin anh hạ ga xuống. Anh cười một cách đắc thắng để rồi sau đó tôi phải nhắm thật chặt mắt lại để không còn nhìn thấy những cái cây đang lao vun vút về phía mình nữa.

Nhưng mà lúc tôi nhắm mắt tôi có cảm giác như có một làn môi lạnh lẽo đã vờn qua môi tôi.

Vậy là sao? Hay tôi lại nằm mơ nữa?

Tôi khẽ mở mắt ra thì thấy anh vẫn đang chú tâm lái xe. Tôi yên chí phần nào. Nhưng rồi khi nhìn về phía trước để cảm nhận một cách trọn vẹn cách lái xe sấm sét của anh, tôi chỉ còn biết cầu nguyện cho thần chết làm ơn đừng đứng đâu đó ngoắc xe chúng tôi vào.

Thảo Cầm Viên

– Mình tới đây làm gì vậy anh?
– Không phải cậu bé muốn đến đây sao?
– Vậy là… Mình đang ở Sài Gòn ạ?
– Phải. Nãy giờ cậu bé không biết à?

Biết làm sao được trước cái kiểu lái xe ấy của anh. Ngay cả việc mở mắt tôi còn không dám nữa chứ nói chi là nhìn xem mình đang đi đâu.

– Nhưng Sài Gòn cách Đà Lạt xa lắm. Như vậy chiều nay em sẽ không kịp về…

Tôi chưa kịp nói hết câu thì anh đã nắm tay tôi kéo vào bên trong. Tôi bướng bĩnh cố tình rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng hiển nhiên điều đó vô ích. Tay anh cứng như một gọng kềm. Dù anh cố tình nương tay để tôi không bị đau nhưng càng cố gắng giằng co với anh (chính xác là chỉ có một mình tôi giằng co, còn anh thì vẫn thản nhiên đi vào cổng để mua vé) thì tôi càng cảm thấy khó chịu.

– Cậu bé không ngoan chút nào.

Anh nhíu mày nhận xét. Điều đó khiến tôi xấu hổ. Nhưng rồi tôi vội vàng trả lời:

– Ai biểu anh không nói trước rằng anh sẽ đưa em đến đâu. Đi xa như vậy mà em chưa xin phép gì hết.
– Tôi đã nói trước với cậu là tôi sẽ tặng quà Giáng Sinh cho cậu mà. Không nhớ sao? Còn việc xin phép thì dễ lắm.

Anh nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại của mình ra và bắt đầu bấm số. Một lúc sau tôi nghe anh cười.

– Vâng, con rất tiếc vì đã không kịp nói cho em biết trước để xin phép.

“Táp”

Anh đóng nắp điện thoại lại. Trông anh lúc này không có vẻ gì là “rất tiếc” cả.

– Em… Nhớ nhưng còn…

Lúc này tôi nhớ ra rằng đúng là hôm trước anh có nói với tôi về món quà Giáng Sinh. Nhưng rõ ràng tôi không hề nói anh biết là tôi muốn cái gì mà.

– Sao anh biết được?
– À, vì cậu bé rất hay nói mớ.

Anh cười một cách thích thú. Còn tôi thì nhăn mặt khi nghĩ về chuyện mình đã ngủ gật tại nhà anh.

– Đi thôi.

Không để tôi kịp nhăn nhó lâu hơn thì anh đã kéo tay tôi vào bên trong. Lúc này tôi mới chú ý đến việc cô gái bán vé đang đứng nhìn anh chăm chú, tất nhiên nếu không muốn nói là mê mệt.

Có vẻ cô ta không thích tôi lắm. Nhìn cái cách cô ta liếc xéo tôi là đủ biết rồi. Nhưng cũng phải thôi. Một gương mặt toàn bích lại đi chung với một kẻ tầm thường không có gì đặc biệt như tôi. Điều đó không có vẻ gì là xứng cả.

Chúng tôi đi theo bảng hướng dẫn. Tất nhiên cũng như mọi khi, đó là chỉ có mình tôi là phải đọc bảng hướng dẫn thôi còn anh thì có vẻ như không quan tâm đến nó. Anh lại càng không hứng thú với việc quan sát cảnh vật xung quanh. Tuy vậy nhưng anh vẫn có thể dẫn tôi đến đúng nơi tôi muốn.

– Anh đã từng tới đây qua rồi à?
– Không. Đây là lần đầu.
– Vậy sao anh có thể đi mà không cần bảng hướng dẫn.
– Cậu bé ngốc ơi là ngốc. Việc phân định mùi động vật đối với tôi không phải là việc khó khăn.
– Lại hợm hĩnh nữa rồi.

Tôi cười và anh cũng cười theo. Dù ở anh vẫn còn nhiều điều khiến tôi phải suy nghĩ… Nhưng qua những lần tiếp xúc, tôi đoán là anh sẽ không làm hại đến tôi. Có lẽ chí ít là như vậy.

Tiếc là tôi chẳng quan sát được con nào hết. Từ khỉ, chim cho đến những loài khác. Nói cho đúng hơn là khi tôi đứng xa thì tôi còn thấy chúng đang giành nhau thức ăn. Nhưng khi tôi cố bước tới gần hơn thì bỗng chúng vứt hết thức ăn mà bỏ chạy. Bọn khỉ thì cố trèo lên nơi thật cao mà trốn. Còn chim chóc thì bay tán loạn. Có con còn dẫm đạp lên nhau đến chảy máu.

Thật chẳng hiểu chúng bị làm sao nữa.

Tôi đi thêm một đoạn nữa thì bỗng tôi phát hiện có một túm bông trắng đang đào đất.

– Dễ thương quá chừng.

Tôi bế túm bông ấy lên. Chú thỏ ngốc này có lẽ đang nuôi ý định bỏ trốn. Thật không biết nó đào hang ở chỗ nào mà lại dẫn ra đây nữa. Lần đầu tiên tôi thấy giống thỏ này. Chú thỏ này có đôi mắt nâu to tròn. Viền quanh mắt là hai vòng tròn nữa màu đen khiến mắt cậu nhóc đã to nay còn có vẻ to hơn. À, đúng rồi. Chính xác là trông mặt chú mày cứ như gấu trúc ấy. Lông thì lại màu trắng mượn mà khiến người khác nhìn là muốn nựng.

Chú thỏ bé con này nằm trong tay tôi mà run rẩy. Nó lấy đôi tay nhỏ xíu của nó che lấy cái đầu. Nhìn yêu không thể tả.

– Hình như động vật ăn cỏ nào cũng giống nhau hết. Ngốc không chịu được.

Tôi nhìn anh thắc mắc. Anh đang muốn nói đến chú thỏ tôi đang bế trên tay sao? Hay là anh đang muốn nói đến ai khác?

Tôi khẽ nghiên đầu suy nghĩ. Lúc này tôi cảm nhận rằng anh đang cười trong cổ họng.

Kệ anh. Tôi không quan tâm. Bây giờ việc chính cần làm là đưa chú thỏ ngốc này cho bảo vệ để họ đưa nó về đúng nơi ở của nó.

Tội nghiệp, khi bảo vệ đến ẵm nó đi rồi có vẻ như nó vẫn còn sợ hãi lắm.

Hay là có kẻ nào đã đạp trúng nó khiến nó bị thương rồi? Mà cũng không đúng. Mới nãy khi tôi bế nó lên nó vẫn còn rất bình thường. Chỉ khi anh tiến đến gần tôi thì nó mới bắt đầu run rẩy và có những hành động kì lạ như vậy thôi.

Tôi khẽ liếc nhìn sang anh. Vẫn gương mặt điển trai một cách hoàn hảo, đôi môi căng tràn nhựa sống, sống mũi cao, làn da trắng… Tuy vẻ đẹp này có vẻ như không có thật nhưng rõ ràng là nó đang hiện hữu ở đây, ngay bên cạnh tôi. Liệu có khi nào chú thỏ ấy giống tôi không? Lần đầu gặp anh tôi cũng thấy sợ hãi mà.

– Cậu bé đang nghĩ gì thế?

Thì ra anh đang quan sát tôi nãy giờ. Thế mà tôi lại không biết gì cả. Có lẽ tôi đã quá mãi mê suy nghĩ đến những thứ linh tinh nữa rồi.

– Dạ không.
– Nói cho tôi nghe đi.

Anh mỉm cười một cách quyến rũ. Anh đang muốn dụ dỗ tôi nói ra những điều đó sao?

– Không.

Dù chết tôi cũng sẽ không nói. Anh mà biết tôi đang nghĩ gì thì anh sẽ lại cười vào mặt tôi cho xem.

– Tôi hứa sẽ không cười đâu. Cậu bé nói đi.

Anh làm mặt khổ sở.

– Không. Nhưng tại sao anh lại muốn biết suy nghĩ của em?
– Vì đó là những thứ mà tôi không đoán được.

Rồi anh bỗng nhếch mép để tạo thành nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ. Ngay sau hành động đó, anh cúi xuống thật sát gương mặt tôi để nói khẽ.

– Cậu bé đã hứa rồi. Nói tôi nghe xem nào, cậu bé ngoan.
– Em…

Tôi bị choáng trước làn hơi thơm mát và cả giọng nói ấy. Cổ họng tôi bỗng trở nên khô khốc. Tôi cảm nhận rằng dường như bầu không khí xung quanh tôi đang bị anh rút cạn hết. Tay chân tôi trở nên thừa thãi hơn vào những lúc này đây. Đôi mắt anh một lần nữa nhìn sâu vào mắt tôi như trói chặt tôi lại.

– Em nghĩ về chú thỏ mới nãy. Có lẽ nó cũng như em, lần đầu gặp anh đã bị anh làm cho hoảng sợ.
– Chỉ vậy thôi sao?

Anh nhíu mày lại.

– Vì anh đẹp quá…

Tôi lí nhí trong họng.

Đúng y như tôi đoán mà. Anh cười to một cách thật đáng ghét.

– Anh đã hứa là sẽ không cười mà.

Tôi hơi gằn giọng để tỏ cho anh biết rằng tôi đang giận đấy. Thế là anh đã cố gắng để không cười thành tiếng nữa. Nhưng tôi vẫn cảm nhận rằng anh đang còn cười trong cổ họng.

Suốt đoạn đường về tôi ngủ gật trên xe lúc nào mà chẳng hay. Chỉ biết là khi về đến Đà Lạt thì trời đã về chiều. Lúc tôi nhìn sang anh thì thấy anh đang chăm chú lái xe nhưng trên gương mặt tuyệt mĩ đó hiển hiện những nét hài lòng.

Tôi choàng tay ra khỏi cái áo khoác anh đắp cho. Tôi khẽ nói.

– Cám ơn anh vì buổi đi chơi ngày hôm nay.
– Không sao hết. Có thể cho tôi biết cảm giác của cậu bé không?
– Dạ. Em vui lắm ạ.
– Nhưng nhìn cậu bé thì có vẻ không được vui lắm.
– Vì em còn chưa tỉnh ngủ.

Anh mỉm cười gật đầu.

Cảm giác trong tôi lúc này yên bình quá. Tôi hướng tầm mắt ra xa để cảm nhận hết những luồng ánh sáng yếu ớt từ phía mặt trời đang tồn đọng lại. Có lẽ sẽ không thiên vị đâu khi nhận xét rằng cảnh tượng hoàng hôn trên núi đồi Đà Lạt là cảnh tượng thơ mộng nhất.

– Cám ơn anh rất nhiều.
– Cậu bé hãy thôi cám ơn nữa mà hãy làm một hành động nào khác thực tế hơn đi.
– Là sao?

Tôi ngây người ra vì không biết anh lại sắp giở trò gì để trêu chọc tôi chuyện gì nữa.

– Không cần đề phòng thế đâu nhóc con.

Anh cười và từng hơi thở lạnh lẽo của anh vương vào tóc tôi. Tim tôi khẽ đập loạn nhịp trước hành động đó của anh. Tại sao trên đời này lại có một kẻ hoàn hảo đến thế?

– Tối nay cậu bé học bài xong thì nhớ ngủ sớm.
– Anh…

Cảm giác này gần giống như khi đang lên đến đỉnh núi mà bị ai đó đạp cho rớt xuống vậy.

– Thế cậu bé còn muốn cái khác nữa à?

Anh cười một cách gian xảo.

– Đồ hợm hĩnh thấy ghét.

Tôi tức mình mở cửa xe phóng xuống. Nhưng lúc này tay anh chụp nhanh lấy tay tôi và kéo tôi ngã người ra sau. Anh hơi rướn người để hôn nhẹ lên trán tôi.

Gần như trong vài giây sau đó tôi bị đóng băng tại chỗ. Tôi không còn biết mình sẽ phải làm gì nữa.

Khi tôi đã lấy lại được những cảm xúc của mình thì tôi lại nghe thấy tiếng cười khó ưa ấy.

Tôi vùng dậy, bỏ chạy thật nhanh vào bên trong nhà thờ như để trốn tránh anh và để trốn tránh nhịp tim đang tăng một cách đột biến của mình.

Nhưng rồi tôi nhìn ra khe cửa để tìm bóng dáng chiếc xe màu đen ấy của anh. Không thấy. Có lẽ anh đã đi mất rồi. Tôi tự nhủ lòng là mọi thứ vẫn ổn. Đó chỉ là một hành động bình thường đối với một người nước ngoài khi họ muốn tỏ cho người bạn của họ biết rằng họ rất yêu mến người bạn đó. Hoặc đó chỉ là cách chào xã giao mà thôi…….

Tiếc là một phần trong tâm hồn tôi đang phủ định những lập luận đó.

– Chị Vy.

Tôi mừng vì lúc này tôi gặp được chị. Tôi vội vã mở cửa lớn và chạy thẳng ra cổng. Chị Vy một tay đang ôm những cuốn sách, tay còn lại đang vịn nhẹ vào thành cửa. Tôi mỉm cười chào chị để rồi đáp lại tôi là tiếng cười sảng khoái của chị.

– Chị vô trong nhé?
– Không em. Chị đứng ngoài này được rồi.

Dù tôi có rủ nhưng không bao giờ chị ấy vô trong cả. Thường thì khi cần gặp tôi chị sẽ ngồi chờ tại vườn tĩnh tâm bên cạnh núi Đức Mẹ hoặc đi lòng vòng ngoài cổng nhà thờ. Có người nghĩ vì chị không có đạo nên chị không thích vào nhà thờ nhưng không phải. Chị vẫn có đạo đấy. Có lần tôi đã thấy chị quỳ cầu nguyện dưới núi Đức Mẹ. Nhưng việc của chị thì tôi không tiện hỏi nên tôi cũng không dám tò mò nhiều.

– Người em…

Chị khẽ nhăn mũi lại.

– Sao ạ?

Tôi nhìn một lượt từ trên xuống dưới xem mình đã quên không cài nút hay sao mà lại làm chị ấy nhăn nhó như vậy.

– Tỏa ra một mùi.
– Mùi gì ạ?

Tôi cố hít thở và tôi nhận ra được rằng dường như trên tóc tôi vẫn còn vương làn hơi thơm mát của anh. Tôi mỉm cười nhìn chị giải thích.

– Dạ tại em mới đi chơi về nên chưa kịp đi tắm hay thay đồ gì cả. Có lẽ vì thế nên người em bốc mùi.

Tôi cố tình tránh nói đến nguyên nhân gây nên vụ tai nạn ấy. Vì chị Vy đối với tôi như một người chị gái trong nhà nên việc che giấu chị là một điều hoàn toàn không dễ. Lúc này tôi bỗng nhớ đến lời nói của anh: ”Cậu bé là người nói dối tệ nhất mà tôi từng gặp.”

– Hình như không phải mùi cơ thể đâu nhóc à.
– Dạ?

Tôi khổ sở trả lời.

Chị vẫn cười và quan sát tôi. Nhưng rồi chị khẽ thở dài.

– Chị mang sách đến cho em mượn nè.
– Dạ em cám ơn chị nhiều lắm.

Tôi hớn hở ra mặt khi đón nhận những chồng sách lớn từ tay chị. Oái, sao nó nặng dữ vậy mà chị có thể cầm chỉ bằng một tay? Có lẽ dạo này tôi nên năng tập thể thao hơn thôi.

– Nghe nè nhóc con.
– Dạ?

Tôi nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt màu nâu hạt dẻ của chị đang nhìn tôi chằm chằm.

– Không có một con thỏ nào lại cố tình đi hôn một con sư tử cả. Cho dù con sư tử ấy có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng là loài săn mồi. Và con thỏ chỉ là một con mồi đơn thuần của nó mà thôi. Nhóc con có hiểu không?
– Dạ hiểu ạ.

Chị khẽ thở dài lần nữa. Nhưng rồi chị vỗ vai tôi mà nói:

– Dù gì thì quyền quyết định cũng là của em. Chị đã nói là đừng để cho mình bị quyến rũ, đúng không?
– Dạ.
– Mà thôi trễ rồi. Chị về nhé.
– Dạ vâng ạ.

Chị nhanh chóng quay đi để rồi bóng chị biến mất một cách nhanh chóng. Tôi đứng ngớ người một lúc lâu vì những câu nói của chị. Liệu chị đang nói về điều gì? Có phải là về anh không? Hay là do tôi đa nghi quá.

Tối đó tôi nằm trằn trọc không ngủ được vì những lời nói của chị. Phải chăng chị đang muốn cảnh báo cho tôi một điều gì? Hay… Liệu có phải anh là người xấu?

Nhưng rồi tôi bỏ qua những giả thiết của mình để đọc thử một cuốn sách mà hồi chiều chị đem cho mượn. Toàn bộ lại là sách khoa học viễn tưởng. À không, có một cuốn khác nói về “Lịch sử khoa học huyền bí”

Câu chuyện về nữ bá tước khát máu sau có kể là một điển hình cho Vampire?


Nữ bá tước Elizabeth thuộc dòng họ Báthory. Đây là một dòng họ quý tộc nổi tiếng ở Hungary. Vua Ladislaus IV của Hungary (1262-1290) đã phong tặng vùng đất Nyírbátor thuộc Szabolcs cho Briccius Báthory, con trai của Andrew of Rakoméz, cháu nội Nikolaus nhằm thưởng cho đóng góp trong quân đội.

Cậu của bà là vua Báthory István (1533-1586) của Ba Lan. Bà là con của Báthory György và bà Báthory Anna.

Tuy nhiên vẫn không thể tìm thấy tài liệu nào nói về các anh chị em của bà

Tuổi thơ

Truyền thuyết kể rằng, khi Elizabeth còn bé, có lần cô bị đau đầu, người ta mổ bụng một con chim bồ câu sống đặt lên trán. Đây chính là lần đầu tiên cô chữa bệnh bằng phương thức có liên quan đến máu. Lớn hơn lột chút, cô bé có sở thích cắn tay các hầu gái và trong lúc họ rú lên vì đau đớn thì cô lại thấy thích thú, nhẹ nhõm.

Ngay từ thuở bé, Elizabeth đã tỏ ra có năng khiếu với các ngoại ngữ: tiếng Latinh, Đức và Hy Lạp.

Cha cô, ông Báthory György mất khi cô mới 10 tuổi (1570).

Lập gia đình

Elizabeth đính hôn năm 11 tuổi và kết hôn 8/3/1575 với bá tước Nádasdy Ferenc tại Varannó, dọn đến ở lâu đài Nádasdy tại Sárvár, sau đó lại chuyển sang Csejtére.
Elizabeth có tất cả 5 lần sinh nở (theo nguồn tin khác thì 6, trong đó có 1 lần trước khi kết hôn). Năm 1585, Elizabeth sinh con gái đầu Anne; con gái thứ hai Ursula và con trai lớn András bị chết non; hai con cuối của họ sinh năm 1598, sáu năm trước khi Nádasdy mất. Có nhiều giả thiết cho cái chết của ông. Có báo cáo nói rằng do chấn thương trong chiến trận; lại có nguồn tin cho rằng vì bị một gái điếm ở Bucarest đâm khi ông này quịt không trả tiền.

Tội ác

Có lẽ do ông bá tước bận công việc chiến trận quốc gia nên hay vắng nhà, bà bá tước phải nghĩ ra các trò “giải trí” khuây khỏa. Bà lại bắt đầu bằng trò cắn các nữ tì, lấy kim vàng chích cho máu chảy ra; bôi mật ong lên người và trói ngoài vườn cho kiến và côn trùng hành hạ.

Các lý do biện hộ đưa ra cho tội ác của bà là do mong muốn giữ và khôi phục sắc đẹp sau khi đã qua tuổi 40. Truyền thuyết kể rằng một lần một cô hầu gái do sơ ý khi chải tóc cho bà khiến bà tức giận đã phải ăn cú tát mạnh đến nỗi bật máu. Máu của cô văng ra dính vào tay bà bá tước. Sau khi lau khô, bà nhận thấy làn da tay mình hình như trẻ lại.

Những trò lạ của bà được đồn thổi khá nhiều, nhưng nói chung được mọi người thống nhất ở các mục sau:

• Đánh đập nặng dẫn đến tử vong
• Cắt tay, đốt và cắt các bộ phận mặt và cơ quan sinh dục
• Cởi quần áo giữa trời tuyết giá lạnh, dội nước cho đến khi chết cứng
• Cắn xé thịt nạn nhân cho đến chết
• Bỏ đói cho chết
• Lạm dụng tình dục
• Tùng xẻo cho đến chết

Bà lấy việc hành hạ người ta làm thú vui. Bà sử dụng một tượng rỗng ruột, đặt cô hầu gái vào đó rồi đóng mạnh cửa cho các lưỡi dao găm đâm xuyên qua người. Bà cho cột chặt các cô gái lại, khâu miệng bằng chỉ thô rồi chích lấy máu để tắm.

Điều tra, xét xử và cái chết

Vua Matthias đệ nhị của Hung cuối cùng cũng nghe được những lời than về Elizabeth và sai bá tước Thurzó György, anh họ của Elizabeth tới điều tra.

Ngày 30/12/1610, Thurzó với hai nhân chứng và một nhóm lính đột nhập lâu đài và kinh hoàng với những gì nhìn thấy: một cô gái đã chết nằm giữa đại sảnh, máu toàn thân bị rút hết; một cô khác còn thoi thóp sống nhưng toàn thân bị rạch nát, và một số cô gái khác bị treo lên sẵn.

Vụ việc trở nên quá ghê rợn. Vua Matthias đề nghị Thurzó tử hình Elizabeth, nhưng bá tước đã thuyết phục thành công vua rằng việc đó sẽ ảnh hưởng nặng nề đến giới quý tộc và xin hoãn phiên tòa. Ngày 7/1/1611, tòa án tối cao hoàng gia đã họp dưới sự xét xử của Theodosious Syrmiensis de Szulo và 20 thẩm phán tại Bytča, với sự vắng mặt của Elizabeth. Các tòng phạm Dorottya Szentes (Ilona Jó), Ilona Jó và János Újváry (“Ibis” hay Ficko) bị xử tử hình; Elizabeth cũng được đề nghị tử hình nhưng mang trong mình dòng máu hoàng tộc, hơn nữa do xét đến công lao của chồng, ngài bá tước Nádasdy Ferenc nên đã được miễn án này nhưng phải chịu giam cầm suốt đời tại lâu đài Csejthe.

Ngày giờ chết chinh của bà không được xác định rõ ràng. Người ta chỉ biết rằng vào ngày 21/8/1614, sau gần 4 năm giam giữ, một người cai ngục không thấy bà đụng đến thức ăn đã nhìn qua khe cửa thấy nữ bá tước nằm gục mặt xuống sàn.

Thi thể của bà sau đó được chôn tại nhà thờ Csejte, nhưng do sự phản đối của dân làng về “con hổ cái Csejte” nên được chuyển đến quàn tại nơi chôn rau cắt rốn-thị trấn Nagyecsed vùng Szabolcs-Szatmár-Bereg…

Cơn buồn ngủ từ đâu kéo tới một cách nhanh chóng. Tôi buông rơi quyển sách và bắt chìm dần vào vô thức.

Nhưng tôi nhận biết rằng dường như có người nào đó đã nhặt quyển sách lên. Là ai?….

Vampire-3-2

– Anh ấy mời. Anh ấy còn rất thành khẩn mong Phương sẽ tới. Phải nói sao nhỉ? Anh ấy rất lấy làm tiếc vì thái độ bất lịch sự của mình vào mấy hôm trước. Mà mấy hôm trước có gì hả Phương?
– Không. Không có gì cả.

Đột ngột giọng cậu hơi run lên. Không hẳn là vì tức giận mà có lẽ… Chính cậu cũng chưa thể giải thích rõ được tại sao nữa.

– Mà sao Thảo biết?
– Anh ấy tới đây để chờ Phương ngày hôm qua. Nhưng hôm qua Phương nghỉ học nên mình và anh ấy có gặp nhau một chút. Vì thế nên mình mới biết là anh ấy đang có ý định mời nhóm mình đến nhà chơi. Tất nhiên kèm theo đó là lời xin lỗi dành cho Phương rồi.
– Mình không đi đâu. Mình mệt lắm. Thảo với Khánh Phương cứ đi chơi vui vẻ.

Cậu không vui và điều đó bộc lộ rõ trong câu nói này của cậu. Nhưng rồi cậu bé vẫn cố nở một nụ cười thật tươi với cô bạn.

– Phương xạo. Phương vẫn còn giận.
– Đâu có.

Cậu liếc nhìn đi nơi khác.

– Đó. Phương không nói dối được người ta đâu. Phương nói dối tệ lắm Phương biết không? Nói Thảo nghe xem anh ta đã làm gì khiến Phương giận thế?
– Chẳng có gì cả đâu. Tại anh ta đa nghi quá đấy. Thật lòng mà nói thì hôm nay Phương không khỏe trong người. Mùa lạnh khiến người ta thường nhiễm cúm. Thảo biết mà…
– Thật vậy sao?

Cô nàng vẫn còn nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

– Ừ.

Cậu khẽ gật đầu.

Tiết học tiếp tục trôi qua một cách chậm chạp.

Re….eng…..

– Đi đi mà Phương.
– Thôi hai người đi đi. Phương không đi đâu. Thật sự Phương rất mệt.

– Cậu bé sao thế?

Lúc này cả ba cùng ngạc nhiên quay lại thì bắt gặp một người rất quen thuộc. Người ấy đang đứng dựa lưng vào chiếc xe hơi bóng loáng và đang vẫy tay chào một cách hết sức thân thiện. Cậu khẽ quay đi để giấu nỗi bối rối lẫn sự khó chịu trong ánh mắt.

Nhưng rồi anh ta cũng không cho cậu có cơ hội trốn thoát. Anh ta nhẹ nhàng tiến lại gần nhóm cậu đang đứng.

– Tôi định sẽ ghé xuống đây sẵn mua thêm chút bánh ngọt. Không ngờ lại gặp các bạn. Thật tình cờ đúng không?
– Dạ. Tình cờ thật đấy.

Thảo cười thật tươi. Còn Khánh Phương thì cũng lộ vẻ đang rất vui sướng (có lẽ vì sắp được ăn bánh kem của Pháp chăng?)

Riêng cậu lúc này thì nhìn cứ như sắp phải đi xếp hàng để xin tiền cứu trợ vậy.

– Cậu bé không khỏe à?
– Phải.
– Lại bị cảm lạnh nữa sao?
– ………..

Cậu ngước lên nhìn anh. Hôm nay mắt anh ta lại có màu của đất non và quầng thâm nhẹ xung quanh đó cũng đã biến mất.

“Có phải mình lại nhìn lầm nữa không?”

– Phương.

Thảo khẽ thúc cùi chỏ vào bụng cậu. Lúc này cậu mới phát hiện ra là mình đã làm một hành động cực kì bất lịch sự. Cậu vội vàng nói:

– Vâng.
– Vậy thì sẵn cậu bé ghé nhà tôi để tôi khám sơ cho cậu.
– Anh là bác sĩ ạ?

Khánh Phương hấp tấp hỏi.

– Phải. Tôi lấy bằng bác sĩ đã lâu rồi.

Anh mỉm cười nhìn cậu.

Hoài Phương khẽ nhăn mặt. Nhưng rồi vì không còn lý do nào có thể đủ thuyết phục để từ chối được ánh mắt ấy nên cậu đành gật đầu đại cho xong. Tất nhiên là cậu cũng đã dự trù trước việc mình sẽ bỏ về sớm bằng cách nào rồi.

– Cậu bé mở to miệng ra.

Hoài Phương ngoan ngoãn nghe theo. Tuy nhiên cậu bé cảm thấy dường như cơ thể mình đang tăng dần nhiệt độ khi gương mặt của anh ta chỉ còn cách mình chừng vào centimet. Anh ta chăm chú quan sát cậu. Để rồi sau đó anh ta bật cười nhận xét.

– Chỉ là viêm họng thôi. Không cần dùng thuốc cũng sẽ tự khỏi. Tất nhiên việc này sẽ không làm ảnh hưởng đến giọng hát của cậu đâu.
– Hả?

Hoài Phương hết sức ngạc nhiên khi nghe anh nói điều đó. Tuy cậu không nằm trong nhóm ca đoàn nhưng vì cậu khá rành về nhạc lý nên cậu thường phải tập hát cho nhóm ca đoàn thiếu nhi.

Tất nhiên việc đó hiếm có người nào biết, ngoại trừ các bé thiếu nhi, Cha sở và cậu ra.

– Tại sao anh biết?

Anh không trả lời mà chỉ cười một nụ cười thật tinh nghịch. Nụ cười ấy của anh làm cậu cũng phải cười theo. Tất nhiên lúc này cậu đã tạm gác chuyện giận dỗi qua một bên rồi.

– Cậu bé hết giận tôi rồi à?

Cậu im lặng không trả lời câu hỏi của anh. Cậu hướng mắt nhìn ra ngoài phòng khác như đang cố tìm sự giúp đỡ từ hai đứa bạn của mình. Nhưng tiếc cho cậu vì cả hai đang rất mải mê với dàn âm thanh hiện đại ngoài phòng khách.

– Vậy là còn giận.

Anh nhún vai nhận xét.

– Không có. Ai mà trẻ con vậy.

Cậu vẫn không chịu nhìn thẳng anh khi nói ra câu đó.

– Hahaha nếu so với tôi thì cậu bé vẫn còn là con nít.
– Anh…

Anh đúng là biết cách chọc tức người khác. Bao nhiêu sợ hãi ban đầu kèm theo bao nhiêu tủi hờn cũ như bay đi đâu mất, thay vào đó là nỗi bực tức mới. Phải nói là nóng đến đỏ cả mặt ấy chứ.

– Anh coi thường người khác trước.

Lúc này bỗng dưng giọng cậu nghẹn hẳn lại. Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy nữa. Rõ ràng lúc trước cậu đâu có dễ bị kích động như thế này. Cậu là một con người điềm đạm, hòa nhã, biết cách tha thứ. Nhưng giờ đây con người này đến đã khiến cho những tính xấu của cậu chợt trổi dậy. Cậu căm ghét con người này.

“Nhưng nói như thế là bất công với anh ta. Rõ ràng anh ta không có lỗi gì cả. Lỗi là do chính mình. Do tâm trí mình bị xao động vì quá nhiều thứ. Cũng có thể là do áp lực thi cử…”

– Tôi xin lỗi.

Anh lúng túng đưa tay chạm vào những hạt nước sát nơi mi mắt cậu. Cậu khẽ giật mình vì tay anh lạnh quá. Nhưng rồi trong giây lát dường như cậu để yên mặc cho anh chạm tay thật chậm vào gương mặt mình.

Tay anh cứ thế lần xuống phía dưới. Cậu có cảm giác như tay anh đang chứa một luồng điện. Mà luồng điện đó đang cuốn lấy cậu lại gần hơn, dù biết rằng càng làm như thế sẽ càng nguy hiểm.

Ngay khi luồng điện ấy chạm vào môi cậu thì cậu choàng tỉnh. Điều đó một phần nhờ Thảo, cô bạn đang réo tên cậu bên ngoài.

– Mình ra ngay.

Cậu vừa dợn chân định bước đi thì anh đã kéo tay cậu lại. Anh ép sát cậu vào góc tường để rồi bằng ánh mắt chân thật của mình, anh đã nói với cậu.

– Xin lỗi cậu vì tôi không ngờ cậu bé lại hiểu lầm chuyện này đến như thế. Tôi không hề có ý coi thường cậu. Chỉ vì hôm đó…
– ……..

Cậu bé im lặng lắng nghe lời anh nói. Lúc này anh mỉm cười khẽ cúi đầu sát xuống gương mặt đáng yêu ấy.

– Tôi cứ tưởng tôi đã giải thích cho cậu nghe rồi chứ.
– Anh…

Một lần nữa nụ cười quyến rũ như cuốn đi mất tâm hồn của cậu. Lúc này cậu thừa nhận rằng mình đã thua rồi.

– Em không giận anh nữa. Nhưng…
– Sao?

Anh cười thật nhẹ.

– Anh có muốn làm bạn với em không?
– Làm bạn à?
– Hay là không nào?

Cậu bé khẽ cúi mặt xuống.

– Tất nhiên. Vì tôi rất thích cậu bé. Nhưng nói trước cho cậu bé biết rằng tôi không phải là một người bạn tốt đâu.

Anh cười. Điều đó càng khiến cậu lúng túng hơn.

“Nhưng nếu cậu bé khôn ngoan hơn một chút thì sẽ không lựa chọn việc kết bạn với tôi.”

“Lại là giọng nói ấy.”

Hoài Phương ngước lên và bắt gặp anh đang nhìn mình bằng một ánh mắt thích thú.

Rồi anh cười thật đẹp. Nụ cười đó để lộ hàm răng trắng tinh khiến cậu thoáng rùng mình.

– Hình như cậu bé đang gặp chút rắc rối với môn tiếng Anh?
– Sao anh biết?
– Vì cô bé kia đã nói thế.
– Thì đã sao?

Cậu thoáng quay mặt đi. Vấn đề tiếng Anh đối với cậu là một vấn đề cực kì đau khổ. Cậu thích những gì rõ ràng như những công thức toán học hay hóa học. Còn riêng với tiếng Anh thì… Nó khiến cậu không ít lần phải xấu hổ trước mặt bạn bè.

– Vậy là cậu bé cần một gia sư rồi.
– Hả? Anh nói gì?
– Tôi sẽ giúp cậu bé học. Nhưng đổi lại…

Cậu khẽ nuốt khan khi nghe cái điều kiện ấy của anh.

– Cậu bé phải thường xuyên đến đây.
– Chỉ vậy thôi sao?

Cậu khẽ thở dài. Trong đầu cậu đang có suy nghĩ có lẽ là anh đang muốn đền bù lại chuyện lần trước. Lời nói này không khác nào khiến cho cậu tin hơn rằng anh không hề muốn xua đuổi cậu như cậu nghĩ.

– Cậu bé đã suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ấy và tiếp tục nói:

– Còn thêm một điều, tôi muốn cậu bé từ đây về sau sẽ không che giấu những cảm xúc của mình trước mặt tôi nữa.
– Anh nói cái gì?

Đáp lại cậu là đôi môi quyến rũ kèm theo đó là nụ cười nửa miệng. Anh đang cố khiến cậu không còn đủ tập trung để suy nghĩ về điều kiện của anh chăng?

– Tôi…
– Cậu đồng ý đúng không?

Cậu bé không nói gì mà chỉ gật đầu. Dường như cái gật đầu này là do anh đã lập trình sẵn cho cậu. Hay có khi là do cậu đã đồng ý thật?

– Ngoan lắm.

Anh mỉm cười hài lòng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khám bệnh của mình. Anh bước nhanh vào bếp để rồi trong tít tắc đồng hồ sau, cậu nhận ra rằng tay anh đang cầm những dĩa thức ăn thật hấp dẫn. Anh nhẹ nhàng tiến đến gần cậu nhằm ra hiệu cho cậu rằng cậu buộc phải ra ngoài và ăn hết những thứ này.

Cậu khẽ nhăn mặt khi thấy những thứ mà anh chuẩn bị thật hoành tráng. Điều đó đủ khiến cho cậu bệnh nặng hơn rồi.

Tiếc là anh không mấy để tâm đến điều đó. Cả anh và Thảo đều ép cậu ăn thật nhiều. Với Thảo thì cậu còn có cách từ chối. Chỉ riêng với anh thì…

Nhiều ngày sau đó cậu năng ghé nhà anh hơn. Tất nhiên nhỡ một hôm nào mà cậu lỡ quên hay cố ý quên gì đấy là y như rằng lại có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng lại đến để hộ tống cậu đi.

Dường như anh đã nắm tẩy cậu mất rồi. Cậu khẽ thở dài trong chán nản để rồi ngay sau đó hình ảnh của anh lại tràn về trong giấc mơ của cậu.

Nhưng lần này không còn là ác mộng nữa.

Phần bốn:
Hoài Phương

Những ngày sau đó tôi thường đến nhà anh hơn. Tôi nhận ra một điều rằng anh không hề đáng sợ như lúc đầu tôi đã nghĩ. Mặc dù tôi đã bị anh nắm tẩy nhưng điều đó không đến nỗi tệ lắm.

Ít nhất là những khi anh không đem những thứ tôi sợ ra mà hù dọa tôi.

Dạo này tôi không còn gặp ác mộng nữa. Nhưng trong giấc mơ của tôi lúc nào cũng có sự hiện diện của anh. Mà tôi cũng không chắc nữa. Vì những hình ảnh trong giấc mơ của tôi là những hình ảnh chấp vá một cách thảm hại. Tôi chỉ biết là khi tôi tỉnh dậy thì mùi hương của anh trong mơ vẫn còn vương lại nơi chăn màn của tôi.

Phải chăng dạo này tôi đang mắc chứng hoang tưởng hay những thứ đại loại như vậy?

– Cậu bé phân tâm nữa rồi.
– Dạ?

Tôi ngước lên nhìn anh. Vẫn nụ cười quyến rũ đó, anh lại khiến tim tôi đập rộn lên. Tôi khẽ nhăn mặt.

– Em đang nghe mà.
– Vậy thì cậu bé đọc lại thử đoạn văn này xem.

Anh là thế. Anh thường ép tôi phải thừa nhận rằng tôi đã phân tâm khi nghe anh giảng bài. Tất nhiên kèm theo sau đó là anh bắt tôi phải nói ra điều gì đã khiến tôi phân tâm như vậy.

– Cậu bé lại đọc sai rồi.

Vẫn câu nói đó. Nhiều lúc tôi thấy anh thật kiên nhẫn khi ở cạnh tôi. Vì với một con người như anh, à không hiểu dùng từ con người có quá sỉ nhục anh không nữa, thì chỉ cần đọc lướt qua một lần đã nhớ. Hay tôi có thể gọi anh là thiên tài? Còn với tôi thì…

Anh bắt tôi đọc một đoạn văn đến gần năm chục lần. Đó là ngay ngày đầu tiên học với anh. Khi về đến nhà thì cổ họng tôi chỉ còn biết rên rỉ trong đau đớn. Lúc đó tôi cảm nhận một điều là anh thật tàn ác.

Nhưng về sau thì tôi đã chỉnh lại suy nghĩ của mình. Anh không ác độc mà chỉ đang cố giúp tôi. Trên một khía cạnh nào đó thì đúng rằng anh đã dùng mọi cách để đạt được thứ mình muốn. Anh ra thời hạn trong vòng một tuần là tôi có thể nói chuyện được bằng tiếng Anh. Tất nhiên chỉ là những câu đơn giản thôi. Và anh đã thành công.

Chỉ tiếc rằng anh không lộ vẻ gì là vui sướng khi thấy tôi đã làm được điều mà anh đã đặt ra. Anh chỉ dửng dưng ngồi lên kế hoạch tiếp. Có vẻ như mọi thứ đối với anh điều là tất nhiên.

– Cậu bé lại phân tâm.

Vẫn gương mặt đáng ghét đó. Anh mỉm cười một cách ngạo nghễ và thực hiện điều luật mới mà anh đặt ra.

Có lẽ tôi quên nói. Một khi tôi phân tâm vì chuyện gì đó hoặc cố tình không nghe lời anh thì hẳn nhiên sau đó hậu quả là tôi phải trả lời một lô những câu hỏi cá nhân mà từ đâu anh đã chuẩn bị sẵn cho tôi.

Vampire-3-1

Phần 3:

Hôm nay là một ngày tồi tệ. Theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của nó. Cậu gần như đang bơi giữa mớ công việc hỗn độn. Khi thì phải hoàn tất công việc của mình, lúc thì phải giúp đỡ các bé thiếu nhi tập dợt hoạt cảnh cho ngày lễ Giáng Sinh, đó là chưa kể việc còn phải học cho xong cuốn đề cương Lịch sử để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nữa.

Thật ra thì cậu cũng thích môn Lịch sử vì nó khá lí thú. Nhưng chỉ ngặt một nỗi là môn này có quá nhiều năm tháng ngày. Mà mỗi một cái lại gắng liền với một sự kiện khác nhau. Còn cậu thì không cách nào liên kết được chúng lại với nhau được cả.

“Chán quá đi mất.”

Cậu quăng cuốn sách sử qua một bên. Lúc này cậu nằm bật ra giường và bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Ánh nhìn của cậu hướng về phía bàn học. Rồi bỗng cậu nhăn mặt khi phát hiện ra góc học tập của mình đã bị xáo trộn. Chính xác là gọn gàng hơn theo một nghĩa nào đó. Vì thường ngày cậu hay để cả đống sách lên bàn nhưng hôm nay đống sách ấy tự dưng biết xếp gọn lại trong hộc tủ. Chưa kể đến cuốn sách quan trọng nhất thì lại không thấy đâu.

Cậu đang lo lắng liệu có khi nào mình quăng đâu đó mà quên mất không? Hay là do các anh chị ca đoàn vào phòng rồi thấy sách hay quá nên mượn mà quên nói?

Cậu lại nghĩ đến việc chị Ngọc Vy sẽ buồn đến mức nào nếu biết cuốn sách mà chị ấy yêu quý nhất bị cậu làm mất.

Cậu vội vàng bật dậy tìm kiếm.

“Tìm thấy rồi.”

Thì ra cuốn sách đang được để trên hộc tủ trên cùng. Cậu ôm nó vào lòng như ôm một thứ gì đó vô giá. Có lẽ chỉ thiếu mỗi một cái hôn nữa là sẽ thể hiện đầy đủ cảm xúc của cậu lúc này.

“Hôm nay chắc chắn phải trả cuốn sách này lại cho chị Vy. Không thì mình lại bỏ quên đâu đó nữa thì chết.”

Cậu cởi vội cái áo thun đang mặc ra. Sau đó cậu phóng nhanh vào nhà tắm. Một lúc lâu sau cậu trở ra với cơ thể ướt mem. Làn gió lạnh từ đâu thổi tới lúc này khiến cậu nhận ra rằng mình thật ngu ngốc khi không đem áo vào đó thay luôn.

“May là không có ai.”

Bỗng cậu bật cười vì cái tật nhanh nhảu đoảng của mình.

“Có lẽ ngày hôm nay sẽ không tệ như mình nghĩ. Hi vọng tối nay mình có thể học xong hết mớ tài liệu dài ngoằng đó.”

Tại nhà Ngọc Vy.

– Cám ơn em.
– Em mượn sách của chị em phải cám ơn chị mới đúng chứ ạ?

Cậu bật cười một cách đáng yêu.

– Nhưng em đã có công tới đây trả cho chị mà.
– Cái này đâu đánh đồng được đâu ạ.

Cả hai chị em cùng nhìn nhau cười. Để rồi sau đó cậu vội từ chối lời mời ở lại ăn trưa cùng gia đình của chị để kịp về làm bài.

– Vậy khi nào rảnh em phải ghé chị chơi nữa nhé.
– Dạ vâng.
– Còn nữa nè nhóc.
– Dạ?
– Em đang khoác áo của ai mà nhìn lạ thế? À, ý chị là nhìn nó có vẻ rộng hơn so với cơ thể nhỏ nhắn của em.
– Sao ạ?

Cậu nhìn xuống thì phát hiện ra đúng là mình đang khoác áo của người đó. Chắc lúc nãy do gấp quá nên cậu vơ đại mà không hay. Nhưng như vậy cũng tốt, sẵn tiện cậu sẽ đem trả nó cho anh ta luôn.

– Dạ cái áo này là do bạn em cho em mượn.
– Ừ.

Chị ấy tiếp tục mỉm cười. Nhưng đó là một nụ cười tinh nghịch. Rồi ngay sau đó chị ấy giục cậu.

– Thôi trễ rồi, em về đi. Nhớ đi đường cẩn thận.
– Dạ. Em cám ơn chị nhiều lắm ạ.
– À, Phương nè.
– Sao ạ?

Cậu vừa mới bước đi thì đã phải quay lại.

– À, không có gì. Nhưng nhớ là… Có người đang rất thích em. À… Sự lựa chọn sẽ thuộc về em vì thế nên… Đừng để bị dụ dỗ nhé.

Chị ấy mỉm cười một cách thật khó hiểu. Để rồi sau đó chị quay đi nhanh và uyển chuyển bước vào nhà.

Từng bước đi của chị ta khiến cậu hình dung ngay đến một diễn viên múa ba lê đang tập dợt những bước nhảy mới của mình.

Trên đường đi cậu mãi suy nghĩ mông lung về câu nói của người bạn lớn ấy. Nhưng rồi nghĩ mãi cũng không ra nên cậu bé đành hướng suy nghĩ qua việc khác. Cậu nghĩ về anh. Cậu không biết phải diễn tả những cảm xúc mới mẻ trong cậu lúc này như thế nào nữa. Cậu lại càng không thể giải thích được vì sao dạo này tần suất nghĩ về anh trong cậu tăng cao đến không ngờ.

Ngay cả trong những giấc mơ cậu cũng thấy rõ rằng anh đang nằm kề bên cậu và đang canh chừng cho giấc ngủ của cậu. Cậu cảm nhận làn hơi thở của anh lạnh lẽo phả vào mặt, vào tai và vào cổ cậu. Cậu cảm nhận được ánh mắt lúc nào cũng chăm chú quan sát cậu như đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó ở cậu. Ánh mắt khát khao nhưng vẫn rất sâu sắc. Đó là một ánh mắt ấy thật đẹp…

Mặt cậu đỏ lựng, cậu lắc đầu chỉ mong xua đi hết những hình ảnh đáng ghét ấy.

– Chào cậu bé.

Cậu giật mình vì không ngờ trong lúc mãi mê suy nghĩ cậu đã tự đi đến nơi ở của người ấy lúc nào cũng chẳng biết.

Tình thế hiện giờ thì cậu đang đứng trước ngưỡng cửa nhà anh, còn anh thì đang mở cửa như tính bước ra ngoài.

– Dạ chào anh.

“Bộ anh đoán được mình sẽ tới sao?”

Cậu nhìn cách anh ăn mặc mà thầm nghĩ. Lúc này trông anh không khác gì với những người mẫu nam mà cậu hay thấy trên ti vi. Chí ý là với những bắp thịt ấy cũng đủ khiến cậu hình dung ngay đến một bức tượng nam thần nào đó mà cậu đã được xem qua trong dịp đi tham quan viện bảo tàng.

– Cậu bé đến không đúng lúc rồi.
– Dạ?

Lúc này cậu ngước lên thì phát hiện ra rằng anh đang nhăn mặt tỏ vẻ khá khó chịu. Lúc này đôi mắt anh quyến rũ hơn bao giờ hết. Một đôi mắt đen sâu lắng.

“Ủa? Nhưng sao là màu đen?”

Cậu chăm chú quan sát để xem chừng coi mình có nhìn lầm hay không. Tiếc là cậu đã không nhìn lầm. Màu mắt anh hôm nay là màu đen. Nó trái hoàn toàn với màu hoàng ngọc mà cậu yêu thích.

Có ai biết rằng cậu chỉ mới yêu thích hoàng ngọc cách đây vài tuần không?

Anh khẽ mỉm cười trước ánh nhìn chăm chú của cậu. Để rồi ngay sao đó anh cúi xuống để nói thật khẽ vào tai cậu.

– Nếu cậu bé không đi ngay thì cậu bé sẽ gặp nguy hiểm đấy.
– Anh…

Có một sự hiểu lầm đang hình thành trong đầu cậu lúc này.

“Anh nghĩ mình đã làm phiền anh đến mức anh cần đuổi mình về sao?”

Cậu cố dằn cơn xúc động xuống mà nói một cách thật lịch sự.

– Em đến trả lại anh cái áo. Cám ơn anh nhiều lắm.

Cậu vừa cởi áo ra và đưa nó cho anh. Đến lúc này thì cậu cảm nhận rằng dường như mình đã quá vô ý khi chưa kịp giặt sạch áo trước mà đã trả về.

Nhưng khi cậu vừa định giật lại thì anh đã nhanh tay cầm lấy nó.

– Không sao hết.

Anh mỉm cười một cách quyến rũ. Nhưng rồi thái độ ấy nhanh chóng biến mất đi để lại sau đó là cái nhìn lạnh lẽo của anh dành cho cậu. Có vẻ như anh đang muốn đuổi cậu đi thật.

– Thôi chào anh.

Cậu quay lưng bỏ đi.

Ra đến đầu đường lớn thì mắt cậu bắt đầu hoa dần lên. Có lẽ là nước… Mà cũng có thể là do khói xe làm cho mắt cậu cay? Mà dù gì đi nữa thì trên này xe cộ không đủ nhiều đến mức gây ô nhiễm môi trường.

Nhưng rồi trong đầu cậu như vang lên một lời giải thích.

“Em khờ quá nhóc con. Em thậm chí còn không nhận ra được mối nguy hiểm đang ở trước mặt. Nếu em còn đứng gần anh thêm năm phút nữa, chắc chắn rằng anh sẽ xé nát em ra để thỏa mãn cơn khát.”

Anh mỉm cười một mình rồi nhanh chóng mở cửa xe. Anh cho xe cua một vòng thật đẹp để rồi sau đó anh phóng xe hết tốc lực đến một điểm cần thiết.

Mấy ngày liền cậu không ngủ được. Cậu cứ gặp phải ác mộng.

Trong mơ cậu thấy mình đang cố chạy trốn một con quái vật. Mà ngay chính cậu cũng không nhận ra nó thuộc loại nào nữa. Là gấu, hổ hay sư tử? Cậu chỉ biết là mình đã cố chạy rất nhanh. Nhưng rồi cậu khi càng chạy nhanh thì cơ thể cậu càng vụng về hơn. Rồi cậu chụp ếch. Không chỉ một con mà là một bầy.

Để rồi cuối cùng khi cậu nghe thấy một tiếng “RẮC” cực lớn ngay bên cạnh mình thì cậu biết rằng “hắn” đã đến.

Cây cổ thụ bật hẳn khỏi mặt đất và lao thẳng về phía cậu. Cậu không biết phải né đi đằng nào nữa. Cậu nhắm mắt lại thật chặt để chờ đợi nó sẽ đến.

Nhưng nó không đến. Có một bàn tay của kẻ nào đó đã giữ chặt nó lại dùm cậu. Vị ân nhân đó nở một nụ cười thật đẹp. Đẹp tựa như thiên sứ vậy. Để rồi sau đó người ấy khẽ xoay tay và… “Rắc…Rắc” cái cây to lớn giờ chỉ còn lại là một mớ bột mịn.

Người ấy tiến về phía cậu. Cậu hồi hộp chờ đợi. Nhưng rồi cậu nhận ra hắn. Phải, chính hắn đã ném cái cây về phía cậu để rồi chính hắn lại ra tay cứu lấy cậu. Hắn muốn gì chứ?

Cậu chôn chân tại chỗ khi hắn càng lúc càng tiến gần cậu… Thật chậm…. Để rồi gương mặt hắn từ từ tiến sát lại gần gương mặt cậu. Cậu đang cảm nhận hơi thở của hắn, lạnh lẽo như băng tuyết nhưng lại thơm ngát mùa bạc hà pha lẫn với rượu vang.

Cậu nhắm mắt lại chờ đợi cú kết liễu cuối cùng. Nhưng rồi hắn bỗng đặt đôi môi lạnh giá ấy vào môi cậu. Ép thật chặt.

“Anh phát điên lên vì em mất.”

– Hoài Phương.
– A…
– Sao thế? Sao dạo này cứ như người mất hồn vậy?
– À không sao hết. Tại dạo này Phương lo nghĩ nhiều chuyện quá ấy mà.
– Hahaha dạo gần đây ai cũng lo hết đó. Ghét nhất là cái mớ lịch sử dài ngoằng ấy.
– Ừ. Mà Phương học xong rồi.
– Hay thế cơ à? Phương giỏi quá.
– Haha tại dạo này Phương không có việc gì làm nhiều nên mới dùng thời gian rảnh ra để học nó.
– Ừ. Thảo cũng đang ráng tụng đây. Ủa mà học xong hết môn đó rồi thì còn gì để lo nghĩ nữa?
– Vấn đề không phải ở chuyện học Thảo à.
– Vậy là tình cảm rồi.

Thảo tinh ranh nhìn cậu. Cô nàng nhanh chóng hỏi nốt cái câu mà cô nàng muốn hỏi nhất.

– Bộ ông có bạn gái hả?
– Không.
– Vậy là đang thích đúng không?
– Không phải.
– Say nắng.
– Không thật mà.
– Thật sao?
– Thật.

Cậu nhăn nhó trả lời.

“Tất nhiên là không rồi. Không lẽ mình đi thích con người ấy sao?”

– À, mà Hoài Phương nè. Chút nữa ghé nhà anh Jean nhé.
– Ai thế?
– Anh chủ nhà mà lần đó tụi mình ghé chơi đó. Ông còn ngủ lại nữa, không nhớ sao?
– Hả?

Cậu mở to đôi mắt vốn đã to hết cỡ của mình ra để nhìn cô bạn. Lúc này cô nàng khá tí tởn.

Vampire-2-2

Hoài Phương giật mình lùi lại. Có vẻ cậu đã nhận ra người đang ngồi tại chiếc ghế đối diện cậu lúc này.

– Anh… Xin lỗi… Nhưng… Tại sao tôi lại ở đây? Mà tôi ngủ quên lúc nào thế? Tôi ngủ bao lâu rồi?

Cậu bé hỏi dồn dập khiến cho kẻ đang ngồi đối diện mình khẽ nghiêm mặt lại, tuy thế nhưng trên đôi môi ấy vẫn giữ một nụ cười bí ẩn.

– Cậu bé ngủ quên nên tôi không gọi.

Người ấy trả lời cậu bằng một chất giọng êm mượt.

– Ngủ quên sao???

Cậu nhăn nhó lầm bầm.

– Mấy giờ rồi ạ?
– Có lẽ là 8h30.
– Sao ạ? Chết rồi.

Cậu bé nhảy bật ra khỏi giường.

Nhưng có lẽ số cậu thật xui và chắc chắn rằng cậu biết điều đó. Chân cậu bị cuốn vào tấm chăn dày. Khỏi nói thì ai cũng có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra rồi.

– Cậu không sao chứ?

Nhanh như cắt anh ta đã vòng tay đỡ lấy cơ thể cậu nhằm tránh cho sự tiếp xúc không đáng giữa cơ thể ấy và sàn nhà.

– Không… Không sao…

Anh ta nhìn cậu mỉm cười một cách tinh nghịch.

– Tôi sẽ chở cậu bé về.
– Nhưng… Bất tiện lắm ạ. Em đã làm phiền anh từ trưa đến giờ… Thật xin lỗi.
– Không sao. Nhưng có vẻ cậu bé rất thích xin lỗi người khác.

Anh ta nhìn cậu bằng một ánh mắt trìu mến, rồi anh ta quay đi. Lúc này cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau những gì đã xảy ra.

Anh ta quá nhanh đến mức cậu không thể nào ngờ được. Cũng như sự tiếp xúc vừa rồi nó khiến cho cậu có cảm giác như mình đụng phải một tảng băng vậy.

– Cậu không muốn về sao?

Tiếng anh gọi khiến cậu bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Cậu vội trả lời:

– Dạ… Dạ vâng.

Cậu vội chạy thật nhanh để bắt kịp anh. Một phần vì cậu không muốn để anh ta phải chờ, nhưng còn phần khác có lẽ là do căn phòng ấy khiến cho cậu lạnh người.

– Xin phép anh, em về. À, em có thể tự về được ạ.

Hoài Phương đứng chặn trước cửa. Lúc này cậu bé vẫn đang cố tìm cách từ chối lòng tốt của anh ta.

– Không sao. Dù gì tôi cũng có việc phải ra ngoài.
– Vậy thì anh cứ đi công việc của mình đi ạ. Em có thể tự về được.

Cậu bé vẫn tiếp tục bướng bỉnh. Anh nhíu đôi chân mày lại. Lúc này cậu cảm giác như mình đang có cơ hội ngắm nhìn hình tượng nam thần thời La Mã. Cậu khẽ nuốt nước bọt. Có lẽ đây là hành động người ta thường làm khi cảm thấy tay chân mình như thừa thãi đi?

– Cũng được. Nhưng tôi nói trước là đoạn đường mòn từ đây đến nơi cậu ở đã từng có vài người bị tai nạn. Mà có lẽ cậu biết rõ điều đó hơn tôi, đúng không?
– Anh… Thì sao chứ?
– Không. Ít ra thì đi chung với tôi cậu bé có thể đảm bảo là không có chiếc xe nào có thể tông nhầm cậu vì cứ nghĩ cậu là một… Con thỏ hay con mèo nhỉ? Hoặc là một con cừu đi lạc?

Dù biết rằng câu nói này không khác nào có ý trêu tức mình nhưng không hiểu sao cậu lại không khỏi phì cười vì cái lập luận ấy của anh ta.

Thế là cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn leo lên chiếc xe hơi màu đen bóng bẩy của anh ta để nhờ anh ta chở về nhà hộ.

Đường của Đà Lạt về đêm chỉ có đèn ở những tuyến đường chính. Còn những tuyến đường phụ thì lâu lâu mới thấy xuất hiện một cây đèn. Ánh sáng của nó thì chỉ có thể dùng hai chữ lờ mờ để diễn tả. Con đường đi về nhà cậu thì quá nhỏ để xe hơi có thể qua được vì thế nên anh ta chọn một lối vòng khác. Con đường anh chọn có vẻ to hơn và có lót nhựa. Tuy thế nhưng đèn hai bên đường vẫn được xếp vào loại hiếm.

Anh chạy khá nhanh đủ để cậu cảm nhận rằng những tàn cây lướt qua mình như những bóng ma to lớn. Tuy thế nhưng tiếng máy xe khá êm, kèm theo đó là tiếng nhạc thính phòng du dương phát ra từ cái radio (cậu tạm cho là như vậy) trên xe đủ khiến cho cậu quên đi tất cả.

Bất chợt cậu quay sang anh và bắt gặp anh cũng vừa nhìn sang mình. Cậu thoáng bối rối nhưng rồi cậu lấy lại bình tĩng. Cậu bắt đầu khơi chuyện.

– Gia đình anh ở Pháp ạ?
– Không. Họ đã không còn nữa.
– Em xin lỗi.

Đáp lại câu xin lỗi của cậu là cái phì cười. Điều đó khiến cậu cảm thấy lúng túng hơn bao giờ hết.

– Thế còn cậu bé?
– Dạ?

Hoài Phương ngước lên nhìn anh.

– Cậu bé hết sợ tôi rồi à?

Lúc này Hoài Phương mới lờ mờ nhận ra nỗi sợ vô lý của mình tự dưng đã tiêu tan đi đâu mất. Tự dưng cậu cảm thấy anh không còn đáng sợ như cậu đã tưởng tượng nữa.

“Có lẽ anh là một người bạn tốt? Nhưng mà…. Chắc gì anh đã chịu làm bạn với mình ?”

– Coi chừng lại mắc phải sai lầm đấy nhóc con. Biết đâu chừng tôi là quái vật ăn thịt đang ẩn sau cái vẻ của một gã chăn cừu tốt bụng.

Cậu thoáng đỏ mặt vì anh đã bắt trúng nhịp suy nghĩ của mình. Nhưng rồi cậu đã lái câu chuyện sang một hướng khác. Chí ít là có lợi với mình hơn.

– Anh sống một mình không buồn à?
– Không. Khi cậu lớn đến một mức độ nào đó thì cậu sẽ cảm nhận rằng đơn độc không còn là thứ khiến cho con người ta buồn chán nữa.
– Vậy….
– Tất nhiên là có thêm bạn đồng hành sẽ vui hơn nhiều.

Cậu không nói gì thêm nữa. Cậu đọc được trong đôi mắt màu hoàng ngọc ấy một sự cô độc đến kì lạ. Nhưng ẩn đằng sau đôi mắt ấy có một cái gì đó rất hoang dã mà chính cậu cũng phải sợ hãi.

– Cậu bé đang sợ à?
– Dạ không ạ… Chỉ là… Khá lạnh.
– À.

Anh nhẹ nhàng điều chỉnh máy điều hòa lại. Sau đó anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình để choàng nó cho cậu.

Không thể phủ nhận rằng lúc này cậu hoàn toàn bị anh thu hút.

“Thơm quá. Là mùi nước hoa sao? Nhưng sao cái áo này lại lạnh như vậy?”

Tuy thế nhưng cậu vẫn mặc nó vô.

Cậu rụt nhẹ cổ lại để có thể tận hưởng hết mùi thơm quyến rũ trên cái áo khoác ấy. Nhưng rồi cậu cảm thấy dường như có cái gì đó không ổn lắm. Cậu quay sang anh và bắt đầu quan sát.

Anh cũng đang thở với một nhịp bình thường như bao người.

“Vậy là anh ta không phải là xác sống.”

Cậu khẽ cười vì cái suy nghĩ trẻ con của mình.

“Tay áo dài quá.”

Cậu nhanh chóng xăn nó lên cao để có thể thoải mái hơn.

Lúc này trong đầu cậu có quá nhiều những câu hỏi miên man không chủ đích. Nhưng chắc rằng phần lớn những câu hỏi ấy đều hướng về anh.

– Tới nhà cậu bé rồi.

Hoài Phương nhìn lên và thoáng giật mình. Cậu đã bao giờ nói cho anh biết mình sống tại nhà thờ khi nào đâu. Cậu chỉ dặn anh ghé đến chợ thì cho cậu xuống vì chỗ đó cách nhà thờ không xa. À, chính xác là chỉ một đoạn đường mòn ngắn là tới.

– Sao vậy cậu bé? Cậu bé không muốn xa tôi à?
– ……….

Anh nhìn gương mặt trẻ con khẽ nghiêng qua một bên như đang cố hiểu hết những điều này mà phì cười. Anh nhích gương mặt của mình lại sát gương mặt ấy và bắt đầu hỏi nhỏ.

– Thế cậu bé không muốn xuống xe thật à? Vậy thì tối nay cậu bé sẽ ở lại nhà tôi, nói trước là nếu nửa đêm mà có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ không đưa cậu bé về đây đâu.
– Anh…

Lúc này Hoài Phương nhận ra rằng mình thật ngốc khi nghĩ anh là một người tốt. Cậu bé cố đẩy mạnh cửa xe để thoát ra ngoài nhưng lại không biết rằng cửa xe hơi luôn có một chốt an toàn.

Vì thế anh lại có thêm một tràn cười lớn kèm theo một món quà khuyến mãi là một trái cà chua chín đỏ. Nhưng không để cậu phải chờ lâu, anh nhẹ nhàng bật chốt an toàn để giải thoát cho cậu. Cậu nhảy vội ra khỏi xe.

– Anh ơi, còn áo khoác…

Cậu gọi với theo khi thấy chiếc xe có dấu hiệu lăn bánh.

– Tối nay thời tiết khá lạnh. Cậu bé cứ giữ lấy mà dùng.

Hoài Phương chỉ nghe kịp nhiêu đó. Vì sau khi cậu hiểu hết được ý nghĩa của câu nói ấy thì đã không còn thấy bóng dáng của chiếc xe đâu nữa.

Có lẽ đây là một ngày dài của Hoài Phương. Chỉ tiếc là chính cậu đã không thể cảm nhận được nó một cách trọn vẹn.

“Thật may cho mình là hôm nay Cha phải đi thăm tu viện và nghỉ lại đó qua đêm. Nếu không chắc Cha sẽ rất lo lắng khi thấy mình về trễ như vậy.”

Cậu bước nhanh đến phòng tắm để rồi chừng vài phút sau cậu trở về phòng mình với cái đầu ướt mem. Lúc này một luồng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào khiến cậu rùng mình.

Bỗng nhớ đến cái áo khoác mới nãy, cậu nhanh chóng vơ lấy nó mà mặc vào. Làn hơi thơm mát quyến rũ phản phất trong gió khiến cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.

Bỗng một cơn gió khác có phần dịu dàng hơn cuốn lấy cậu và khiến cho mi mắt cậu một lần nữa trĩu nặng xuống. Cậu nhẹ nhàng tiến đến bên chiếc giường của mình rồi ngã người ra.

Lúc này giấc ngủ đến với cậu thật dễ dàng như thể có ai đó đang ru cho cậu ngủ vậy.

Rồi cậu chìm dần vào trong vô thức.

Có lẽ cậu bé không ngờ rằng cánh cửa sổ của cậu lúc này đang tự khép dần lại. Nó chừa đủ một khe hở nhỏ để không khí có thể lưu thông từ trong ra ngoài nhưng không khí lạnh bên ngoài thì không thể nào đột nhập vào căn phòng này được.

Bỗng dưng những cuốn sách cậu dùng để chặn lên trên cuốn sách “Những bí ẩn của khoa học” bị một sức mạnh vô hình nào đó điều khiển. Chúng được đặt thật nhẹ nhàng qua một bên để rồi từng trang một của cuốn sách bên dưới được mở ra.

“Chương thứ nhất:

Vampire: Loài vật tồn tại hay không tồn tại?”

Bỗng đâu đó trong không khí có tiếng cười khùng khục trong cổ họng.

Vampire-2-1

Phần 2:

Những ngày sau đó cậu cố gắng làm cho mình thật bận rộn để không phải nghĩ đến lời hứa đó. Cậu không rõ những linh cảm của mình về con người ấy là đúng hay sai. Nhưng cậu dám chắc một điều rằng cậu không thích cái cảm giác như chính mình đang bị anh ta cuốn hút.

Nhưng trái với thái độ của cậu thì Thảo và Khánh Phương có vẻ như rất hăng say khi nói đến căn nhà lẫn người chủ của nó.

– Phương nè, sao hôm nào cũng nghe ông bận hết vậy?
– Tại Thảo không biết. Gần Noel rồi nên nhà thờ thường tổ chức nhiều đợt tĩnh tâm. Vì thế nên Phương phải phụ dọn dẹp.
– Nhưng Cha cũng có nói là chỉ khi nào gần đến lễ mới phải chuẩn bị thôi mà.
– Ừ. Nhưng Phương tranh thủ quét dọn thêm những chỗ mà ngày thường ít khi để ý đến. Gì chứ mạng nhện thì nhiều lắm.
– Nhưng Phương đã dọn nguyên tuần rồi mà. Không lẽ ngày nào Phương cũng dọn đi dọn lại những chỗ đó hết hả?
– À… Ờ thì…

Cả hai người cùng đứng chờ câu trả lời của cậu. Lúc này thì cậu đành mỉm cười gật đầu.

– Biết ngay mà. Hôm nay tranh thủ được về sớm tụi mình đi đâu đó chơi chút đi.
– Ừ. Cũng được.

– Hay đi đến nhà anh kia đi.

Khánh Phương gợi ý.

– Không.
– Sao vậy?

Cả hai người cùng quay lại hỏi cậu. Cậu bối rối xua tay.

– Thật ra tụi mình cũng có nhiều chỗ để đi lắm mà. Hay là đi ăn bắp nướng đi.
– Trời, phải mày không đó? Bánh Pháp không ăn lại đi ăn bắp hả?
– Mà bánh còn miễn phí, bắp phải tốn tiền.
– Nè, hai người lợi dụng người ta như vậy là không tốt đó.
– Lợi dụng hồi nào? Dù gì anh ấy cũng có ý mời mà.
– …………
– Đi đi Phương.
– Hay mày muốn tụi tao lấy đồ xúc mày đi?

Cậu bé miễn cưỡng bước theo hai người bạn. Tuy vậy nhưng trong đầu cậu đang cố nghĩ cách để thoát thân.

– Chào các bạn.
– Chào anh.

Cậu giật mình ngước lên thì thấy một gương mặt đẹp đến mức hoàn mĩ đang nhìn cậu mỉm cười.

– Tụi em đang định đến nhà anh đó.
– Tôi biết.

Anh ta khẽ nhếch miệng. Tuy là chỉ có vậy nhưng cũng đủ khiến cho người khác ngây ngất.

– Anh tài quá chừng.

Thảo đỏ mặt bối rối.

– Vì thế nên tôi mới xuống phố sẵn mua chút gì về để đãi các bạn.

Lúc này Hoài Phương vẫn đang đứng nhìn anh ta như thể anh ta là một sinh vật lạ.

– Sao thế Phương?
– À, không. Không có gì.

Cậu bé khẽ lắc đầu. Lúc này cậu biết rằng anh ta đang quan sát mình và đang mỉm cười.

– Có lẽ tụi em sẽ không ở chơi lâu như hôm trước nên anh không cần phải chuẩn bị đâu ạ.

Cậu cố giữ sự bình tĩnh trong từng lời nói.

– Không sao. Dù gì tôi cũng đã mua rồi đây. Cậu bé có vẻ không thích tôi?
– Dạ không ạ.

Hoài Phương vội xua tay.

– Vậy thì hãy chứng tỏ điều đó cho mọi người thấy đi nào.

Ánh mắt anh ta hiện rõ nét tinh nghịch trên đó. Lúc này hai má cậu nóng bừng lên, cậu vội nói:

– Dạ…. Em….
– Thôi chúng ta đi. Để lâu sợ kem sẽ tan mất.

Có vẻ như anh ta cố tình buông tha cho cậu.

“Chút nữa mình sẽ viện cớ xin về sớm. Thật sự ở gần người này mình không thoải mái một chút nào hết.”

“Em nghĩ là em sẽ thoát được sao?”

Lại là giọng nói ấy. Nhưng tại sao không một ai nghe thấy cả mà chỉ có cậu mới nghe thấy nó? Tại sao cậu lại có cảm giác nửa như bồn chồn, nửa như sợ hãi trước viễn cảnh sắp tới đây của mình?

Và với người đàn ông này, cậu dường như có một cảm giác cuốn hút đến cách kì lạ. Nếu cậu là con gái thì chuyện này sẽ dễ giải thích hơn. Nhưng đằng này thì không.

Căn nhà màu trắng lấp ló phía đằng xa.

Giờ đây cậu mới để ý thấy rằng những tàn cây lớn xung quanh căn nhà như được sắp xếp có chủ ý. Chúng bao phủ căn nhà thành một hình vòng cung. Có thể nói là tựa như một bức tường thành được dùng để cố thủ cho cung điện chính vậy.

“Nhưng sao mình lại buồn ngủ vậy?”

Hoài Phương loạng choạng bước đi theo hai người bạn của mình.

Bỗng người chủ nhà dừng lại khiến cả bọn dừng theo. Lúc này cậu va thẳng vào vai của Khánh Phương.

– Mày sao vậy?
– Không sao. Tự dưng tao buồn ngủ quá. Chắc tao phải về…

Nói đến đây thì cậu hoàn toàn ngã người ra sau. Cả Thảo và Khánh Phương đều rất bất ngờ trước chuyện này nên không ai kịp phản ứng gì cả. Nhưng có lẽ là may cho cậu vì trước khi cậu kịp chạm đất thì đã có một bàn tay đỡ lấy người cậu rồi.

– Anh ơi, Hoài Phương bị sao vậy ạ?
– Cậu bé ngủ rồi.

Anh ta nhìn Thảo khẽ nhếch mép tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy cao ngạo.

Trong lúc cô bé còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn vì nụ cười đầy ma lực đó thì anh ta đã mở cửa và đã ẵm Hoài Phương vào trong.

– Thảo nè. Hình như anh ấy không muốn đón tiếp chúng ta.
– Sao ông nói vậy?
– Thì anh ta dọn ra hai cái bánh kem và sau đó là lủi đi đâu mất. Rõ ràng là không muốn tiếp chuyện.
– Bậy nè. Nếu anh ta không muốn chúng ta đến chơi thì đâu phải cực nhọc chuẩn bị mọi thứ như vậy?
– Mà Hoài Phương không biết có sao không nữa? Chắc là nó bị say nắng.
– Cũng có thể là do dạo này Phương lo làm việc nhiều quá không lo ngủ nên mới vậy. Mà vốn dĩ nó đâu khỏe mạnh gì đâu.
– Ừ ít nhất điểm thể dục của bà còn cao hơn nó.
– Ông đang nói móc tôi đó hả?

– Xin lỗi đã để hai bạn phải chờ.
– Dạ không sao ạ.

Cả hai cùng bối rối đứng lên nhưng anh chủ nhà đã ra dấu mời cả hai cùng ngồi xuống. Và cuộc nói chuyện lại được bắt đầu.

Tuy có vẻ anh ta rất hiếu khách. Nhưng anh ta hoàn toàn không góp phần vô câu chuyện của hai người bạn trẻ này mà chỉ im lặng lắng nghe, lâu lâu thì lại mỉm cười tỏ vẻ tán đồng.

4h30

– Chết rồi. Trễ quá rồi. Nãy giờ lo nói chuyện với anh mà quên coi giờ mất.
– Chắc tụi em phải về rồi anh ạ.
– Ừ. Không sao.
– À anh ơi, còn bạn em…
– Cậu bé còn ngủ say lắm. Chắc chút nữa tôi sẽ lấy xe đưa cậu bé về nhà.
– Dạ nhưng mà như vậy thì làm phiền anh lắm ạ. Mà nhất là nhà của Hoài Phương thì…
– Không sao hết. Sẵn tiện thôi mà. Dù gì tôi cũng muốn đi một vòng tham quan Đà Lạt vào ban đêm.
– Dạ… Vậy thì làm phiền anh…

Khánh Phương cúi đầu chào và lôi Thảo đi.

Nhưng khi ra đến ngoài cổng thì Thảo bắt đầu cáu gắt.

– Sao ông không vô trong kêu Hoài Phương dậy? Nhỡ nó có gì thì sao?
– Làm sao có gì được? Mà nhỡ nếu có gì không lẽ anh ấy không biết đưa nó vô bệnh viện? Nó không sao đâu. Để nó ngủ thêm một chút đi, chứ để nó về đến nhà là nó lại sẽ lôi việc ra làm nữa. Dù gì hôm nay nhà thờ cũng không có lễ…
– Ông chỉ được ba cái vớ vẩn.
– Đừng nói với tôi là bà ghen với Hoài Phương nhé.

Khánh Phương giả vờ làm bộ mặt nghiêm trọng như cố tình để trêu tức Thảo.

– Ông bệnh rồi.
– Hahahah biết đâu chừng là đúng.

Thảo giận dỗi đi thẳng. Lúc này thì tấm rèm nơi ban công hoàn toàn buông xuống. Người chủ của căn biệt thự rộng lớn nhẹ xoay người vào trong. Anh ta bước đi nhanh và uyển chuyển như một con thú săn mồi.

– Ngủ say quá nhỉ.

Cậu bé lúc này bỗng kéo tấm chăn êm ái lên vào quấn vòng quanh người như để tự vệ. Nhưng đây hoàn toàn chỉ là một hành động vô thức khi con người ta đang say giấc nồng. Đầu cậu nghiêng qua một bên.

Anh mỉm cười nhìn ngắm gương mặt xinh xắn ấy một lúc lâu thì nói.

– Em thơm đến mức khiến người khác khó kiềm chế.

Cậu hoàn toàn không nhận ra rằng lúc này anh đã đặt đôi môi của mình lên chiếc cổ trắng nõn của cậu. Anh hít lấy làn hơi và cảm nhận từng nhịp thở. Lúc này cậu bỗng rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo nơi cổ họng. Cậu khẽ xoay người lại.

8h hơn

– Ư…

Cậu khẽ dụi mắt như một chú mèo nhỏ. Lúc này ánh đèn vàng dịu làm cậu nhận ra rằng mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Nơi này hoàn toàn khác xa so với chiếc giường gỗ của cậu.

“Sang trọng quá.”

– Cậu bé dậy rồi à?
– A…

Vampire-1-2

Cậu bé mỉm cười lắc đầu khi phải trực tiếp chứng kiến màn đấu khẩu của hai cán sự lớp ấy. Nhưng rồi sự chú ý của cậu đổ dồn sang cho con đường rợp bóng mát. Có lẽ với du khách phương xa lần đầu đến Đà Lạt nếu không khéo ắt hẳn là sẽ bị lạc mất.

– Con đường mòn này đúng là không có người dẫn thì chịu chết.
– Hahaha hồi nhỏ tụi Thảo hay ra đây kể chuyện ma lắm.
– Công nhận Thảo can đảm ghê.
– Hehehe tất nhiên rồi. Chứ ai đâu mà nhát như ông Khánh Phương nhà ta.
– Ê ê tôi nhát hồi nào?
– Chứ ai đang đánh bò cạp đó.
– À, tại tôi lạnh chứ bộ.
– Hahahahah

Lúc này thì cả cậu và Thảo cùng bật cười thành tiếng. Có lẽ nhờ không khí huyên náo vui vẻ này làm cho con đường phía trước bớt dài đi chăng?

– Tòa nhà đó hả Thảo?
– Ừ.
– Đẹp quá chừng.
– Nó được xây từ thời Pháp mà.
– Ê, chủ mới này chắc giàu lắm ha. Nhìn chiếc xe hơi kìa.
– Ừ, không giàu sao mua nổi căn biệt thự đó.

Bỗng đâu cậu cảm thấy như có một ánh mắt đang nhìn về phía mình. Lúc này thì Thảo vội lên tiếng.

– Kìa, chủ nhân của tòa nhà đó.

Cậu nhíu mắt lại để trông thấy rõ hơn vì người ấy đang đứng dưới ánh nắng.

– Sao tôi nghi bà Thảo rủ tụi mình sang đây để ngắm cái ông đó quá.
– Ê đừng có nói bậy nhé.

Thảo bối rối xua tay.

Lúc này bên tai cậu nghe như có những tiếng gào thét. Cả cơ thể cậu như căng cứng. Sự sợ hãi ào đến một cách nhanh chóng khiến cho cổ họng cậu không thể thốt nên lời.

– Hoài Phương, ông sao vậy?
– À. Không.

Câu nói của Thảo đã giúp cậu trở về được. Lúc này cậu cảm nhận đâu đó có tiếng cười khùng khục trong cổ họng. Cậu bối rối nhìn đi chỗ khác.

– Không sao hết. Hay mình về đi nha. Chứ đứng đây dòm ngó vô nhà người ta vậy không hay đâu.
– Ừ. Tán thành đó.
– Nè, nhưng hình như anh kia ảnh đang vẫy tụi mình kìa.
– Chắc bà Thảo mộng du rồi. Nghĩ sao đứng dòm người ta nãy giờ người ta không đuổi đi đã may chứ ở đó mà vẫy chào.
– Không phải. Ý là kêu tụi mình vào trong đó.
– Thật hả?

Lúc này Khánh Phương nhìn về phía người đàn ông đang đứng. Đúng là anh ta đang mỉm cười một cách thân thiện và vẫy tay gọi nhóm cậu.

– Hay thôi đi Thảo.
– Sao thế? Bây giờ mà bỏ đi thì bất lịch sự lắm đó. Hay mình cứ lại đó xem coi sao. Dù gì anh ấy cũng không ăn thịt mình mà.
– Tôi cũng đang thắc mắc cái ông này như thế nào mà dám ở một mình trong cái căn nhà đáng sợ như vậy.

Cả hai không chờ Hoài Phương kịp phản đối thêm đã vội đi về phía người đàn ông đang đứng ấy. Lúc này Hoài Phương chỉ còn nước theo sau hai người họ. Trong lòng cậu tràn ngập những suy nghĩ.

– Tụi em chào anh. Anh mới dọn đến ạ?
– Xin chào. Vâng, tôi mới dọn đến đây chừng hai tháng. À, mời các bạn vào nhà.
– Dạ.

Dường như lúc này cậu bị lóa mắt bởi cái vẻ ngoài của kẻ đang đứng trước mặt cậu. Làn da anh ta trắng như thể anh ta là người chưa bao giờ tiếp xúc với mặt trời vậy.

“Đôi mắt ấy khi nhìn từ xa rõ ràng là màu đen nhưng tại sao khi đến gần thì lại là màu vàng?”

Tuy thế nhưng đôi mắt ấy lại có một quầng thâm nhẹ nhìn cứ như một người mất ngủ. Nhưng hiển hiện trên hết những thứ ấy là gương mặt điển trai đến mức hoàn hảo. Chiếc áo sơ mi kèm với áo khoác len bên ngoài khiến cho cơ bắp vùng ngực của anh lộ rõ hơn bao giờ hết. Lúc này cậu thoáng bối rối khi phát hiện ra rằng mình đã quá chú ý đến bề ngoài của chàng trai lạ mặt này.

– Anh ấy lịch sự quá ha. Mà còn điển trai nữa.

Thảo nói nhỏ vào tai cậu khiến cho cậu giật mình. Nãy giờ nhịp tim cậu đập quá nhanh. Nhanh đến mức nếu chú ý người xung quanh cũng có thể nghe được.

“Nhạy cảm quá nhỉ?”

Cậu nghe dường như có tiếng nói. Nhưng nó quá nhỏ để cậu có thể hiểu được đó là do ai nói.

– Mời ngồi.

Lúc này anh ta quay lại và nở một nụ cười quyến rũ.

– Dạ tụi em cám ơn.

Thảo lí nhí nói trong miệng.

– À, anh là người nước ngoài?
– Phải.
– Nhưng anh nói tiếng Việt giỏi quá.

Khánh Phương không khỏi ngạc nhiên. Nhưng rồi đáp lại cậu là một nụ cười có vẻ gì đó cao ngạo.

– Vậy các bạn là?
– Dạ em tên Thảo. Bạn này là Khánh Phương, bạn này là Hoài Phương.
– Thì ra cậu bé nãy giờ đang nhìn tôi tên Hoài Phương?

Anh nhìn sang cậu một cách thích thú. Lúc này cậu thoáng giật mình. Nhưng rồi cậu lấy lại sự bình tĩnh, dù khá khó khăn, cậu mỉm cười trả lời.

– Dạ vâng.
– Vậy các bạn là sinh viên?
– Dạ không ạ. Tụi em là học sinh cấp 3.

Thảo vội trả lời.

Anh mỉm cười nhìn cậu bé đang ngồi đối diện mình. Lúc này từ đâu một cơn gió thổi đến khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu hơi dựa người ra sau.

– Thế nhà các bạn gần đây à?
– Dạ không ạ. Chỉ tại…
– Dạ tụi em thấy nhà anh đẹp quá nên muốn đến xem thôi. Tụi em chỉ định đứng bên ngoài.

Lúc này vị chủ nhà mỉm cười như khuyến khích Khánh Phương nói thêm.

Mặc cho hai người đó nói chuyện về căn nhà và về lối kiến trúc cổ, cậu ngước nhìn lên trần.

“Đẹp quá.”

Và rồi mắt cậu dừng lại nơi cây thập giá đang treo trên tường. Cây thập giá màu đen cũ kĩ hoàn toàn khiến cho căn nhà thêm nét hoài cổ. Tuy thế nhưng có lẽ chủ nhà đã cho sơn sửa lại đôi chút nên nhìn toàn cảnh không hề thấy chút gì dấu vết của bụi bậm hay ẩm mốc.

– Sao vậy cậu bé? Nhà tôi có vấn đề gì à?

Vị chủ nhân trẻ tuổi nhìn sang cậu mỉm cười. Dường như ánh mắt ấy chứa đựng một chút tinh nghịch trong lời nói. Cậu vội trả lời mà không quên kèm theo một nụ cười đáp lễ.

– Dạ không ạ. Chỉ là em thấy căn nhà quá đẹp.
– Cám ơn cậu bé. Thế cậu bé có muốn đi tham quan không?
– Dạ thôi để dịp khác đi ạ.

Lối trả lời vội vàng của cậu khiến anh cùng các bạn cậu đều bật cười.

– Thôi mà Phương, không sao đâu. Cứ coi như đi tham quan một vòng vậy mà.
– Nhưng mà…
– Các bạn đi theo tôi.

Câu nói của anh như một lời mời nhưng cũng có vẻ như một sự ra lệnh. Điều cậu không ngờ rằng tay chân của mình cũng đang làm theo lời anh nói. Cậu bắt đầu cảm thấy bất an.

Trái với những suy nghĩ của cậu. Căn nhà hoàn toàn bình thường. Nó không hề chứa đựng một cái gì đáng sợ cả.

Cậu thở phào bước về phía ban công. Lúc này hai người bạn của cậu đã đi tham quan phòng đọc sách và phòng uống trà.

“Căn nhà này khiến mình có cảm giác kì lạ. Không hiểu vì sao nữa.”

– Cậu bé không theo bạn của mình à?
– Dạ?

Hoài Phương hoảng hồn nhìn về phía sau mình. Cậu hoàn toàn không thể nghe được tiếng động của bước chân khi có người ở ngay bên cạnh. Liệu điều đó có bình thường không?

– Dạ em xin lỗi. Em vô phép quá.
– Không sao.

Anh ta nhìn cậu mỉm cười một cách quyến rũ. Cậu bối rối nhìn đi chỗ khác. Để rồi khi cậu vừa bước ngang qua anh ta thì cậu lại nghe giọng nói ấy.

“Dễ thương lắm.”

– Hả?

Anh ta hơi nghiêng đầu nhìn cậu.

“Chắc là mình nghe nhầm. Hoặc do mình mệt quá?”

Cậu bé vội bước nhanh về phía hai người bạn đang đứng chờ. Lúc này cậu vội vàng nói:

– Hơn 4h30 rồi. Tụi mình phải về thôi.
– Dạ vậy tụi em hẹn gặp anh vào dịp khác.
– Không sao. Cám ơn các bạn đã ghé thăm. Nếu được chừng nào rảnh thì cứ đến chơi. Dù gì tôi cũng ở một mình và không có bạn.
– Dạ tất nhiên rồi.

Thảo và Khánh Phương cùng gật đầu một cách vui vẻ. Lúc này cậu có cảm giác ánh mắt ấy lại chuyển hướng sang mình một lần nữa. Cậu vội vàng cúi đầu.

– Tụi em xin phép.
– Các bạn hứa là sẽ đến đúng không?
– Dạ.

Anh mỉm cười nhưng rồi anh quay sang cậu và hỏi.

– Còn cậu bé này?
– Dạ? Dạ vâng. Khi nào rảnh em sẽ đến.
– Một con chiên ngoan là một con chiên không biết nói dối.

Từng lời anh nói nghe thật du dương nhưng nó lại khiến cậu không khỏi giật mình vì có vẻ như câu nói ấy đang ám chỉ vào cậu vậy. Đúng là trong lòng cậu lúc này chỉ định hứa đại cho xong.

Thảo và Khánh Phương đều không biết ẩn ý đằng sau câu nói ấy. Hai người họ đang rất vui vì món bánh ngọt do anh chủ nhà đãi.

– Sao? Bây giờ thì cám ơn tôi chưa?
– Rồi cám ơn bà. Mà công nhận bánh của Pháp ngon thiệt nha.
– Tất nhiên rồi. Mà sao hôm nay Hoài Phương hành xử kì vậy?
– A… Tại…
– Còn a với chả tại bị nữa. Ngày thường ông đâu có như vậy đâu. Hay là do không thích anh chủ nhà vì anh ấy đẹp hơn ông?
– Thôi đi mà Phương. Tao biết mày không đẹp trai bằng tao là đã tủi thân lắm rồi. Nay lại gặp thêm một người giống tao nữa. Haiz, số mày khổ thật đó Phương.
– Ông mơ đi Khánh Phương. Dạo này ông đu dây nhiều quá rồi đó. Xuống đi cho mọi người nhờ.

Thảo lên tiếng phản đối trong lúc Khánh Phương đang dương dương tự đắc về nhan sắc trời ban của mình.

Cậu chỉ im lặng bước đi. Trong đầu cậu hiện giờ đang có rất nhiều câu hỏi đủ khiến cho cậu bận tâm.

– Hoài Phương, con làm sao thế?
– Dạ thưa Cha?
– Sao con lại mặc áo này. Hôm nay chúng ta dùng áo trắng mà.
– Dạ con quên mất. Con xin lỗi.
– Con có sao không? Hay là bài vở nhiều quá khiến con mệt? Vậy thôi hôm nay ta sẽ nhờ người khác giúp ta. Con nên đi nghỉ ngơi đi.
– Dạ thưa Cha con không sao. Mà Cha ơi.
– Sao?
– Cha có tin trên đời này có những chuyện kì lạ không ạ?
– Tức là phép lạ sao?
– Dạ không. Ý con là ma, hay vampire, hay những thứ gì tương tự như thế.

Vị linh mục mỉm cười một cách đôn hậu.

– Chắc là do dạo này con đọc sách khoa học viễn tưởng nhiều quá. Hãy nhớ rằng Chúa đã sắp đặt một trật tự thế giới ổn định. Ngài luôn dõi theo nó để đảm bảo rằng tất cả con cái của Ngài đều được sống hạnh phúc.
– Dạ thưa Cha.

Cậu gật đầu đồng ý. Nhưng rồi bỗng cậu ngước lên.

– Còn một việc nữa ạ. Liệu mình có thể nói dối không Cha?
– Nói dối là một thói xấu con trai à. Nó khiến cho con người ta phạm tội.
– Dạ nhưng nếu đó là việc mà con không muốn làm. Liệu con có thể từ chối một cách khéo léo khiến cho người khác vui? Hay con phải nói thẳng ra những cảm xúc của mình?
– Hãy dâng những câu hỏi của con cho Chúa và Ngài sẽ có câu trả lời chính xác cho con. Lúc nào Ngài cũng lắng nghe con cả.
– Dạ nhưng mà…

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ lễ chính đã đến.

– Thôi đến giờ lễ rồi con trai ạ. Hãy để những câu hỏi đó lại sau nhé.
– Dạ vâng thưa Cha.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu và bước theo Cha ra chánh điện.

Vampire-1-1

Phần 1:

“Bộ não:

Bộ não của vampire rất giống với con người nhưng lại được tiến hóa thêm những yếu tố khác. Vampire rất yếu về viêc kiềm chế hơn so với con người. Phần lớn các vụ ám sát con người đã cho biết về hiện tương này. Bộ phận tạo cảm nhận trong vampire rất khác với con người. Ví dụ khi đang hút máu, vampire có cảm giác “phê” như những tên nghiện khi đang chích.

Bộ phận của mắt:

Bộ phận mắt của vampire rất mạnh và tốt cho việc đi săn và bắt cóc.

Mắt của vampire sẽ được chuyển từ mắt màu thành mắt đen, điều đó làm cho chúng có thể nhìn trong bóng tối tốt hơn ở ngoài sáng.

Bộ phận mũi của vampire giúp chúng có khả năng thính gấp 2 lần con người, điều đó giúp chúng có thể ngửi thấy mùi con người trong vài dặm.”

Trích “Những bí ẩn của khoa học”

“Liệu vampire có thật hay chỉ là tưởng tượng?”

– Hoài Phương, con xong chưa?
– Dạ thưa Cha con ra ngay đây.

Cậu vội vàng buông cuốn sách đang đọc dở dang xuống. Gần đến giáng sinh rồi nên nhà thờ khá bận rộn với những buổi lễ tĩnh tâm. Cậu khoác nhanh chiếc áo thụng của học trò giúp lễ vào, rồi thắc gút quanh eo.

Trước khi ra cậu với tay tắt ngọn đèn bàn. Căn phòng chìm hẳn trong bóng tối.

Ngôi nhà thờ nhỏ nằm ven chân đồi của thành phố Đà Lạt. Nhà thờ này được xây từ thời Pháp thuộc đến nay. Nhưng vì chưa đủ kinh phí sửa chữa nên nó vẫn giữ đúng nguyên bản cái nét cổ kính và rêu phong ấy.

Thường thì một nhà thờ sẽ có Cha sở cũng tức là vị linh mục sẽ thực hành những thánh lễ chính thức và Cha phó. Nhưng vì nhà thờ này không đủ điều kiện nên chỉ có duy nhất một linh mục quản hạt mà thôi.

Còn cậu là ai? Câu hỏi hay đấy. Hoài Phương là học trò giúp lễ của Cha.

Ngày ấy cách đây 17 năm, trong một lần tình cờ xuống thăm nhà của một người bạn. Cha đã thấy một chiếc giỏ lớn trong đấy là một đứa bé còn đỏ hỏn. Có lẽ do một cô gái lầm lỡ nào đó vứt đi.

Không đành lòng nhìn một sinh mạng vô tội bị bỏ rơi, ngài đã nhặt đứa bé về.

Rất nhiều giáo dân khuyên Cha nên cho đứa bé vào viện mồ côi vì rất nhiều lí do. Nhưng rồi Cha vẫn giữ cậu lại.

Nhưng càng lớn cậu bé càng khiến Cha hài lòng vì khả năng hiểu thấu suốt Kinh Thánh và những chừng mực mà cậu đạt được.

“Chúa yêu thương tất cả mọi người. Và nhất là Ngài rất yêu các con.”

Cha thường nói với các học trò của mình như vậy. Nhưng có lẽ hơn bao giờ hết cậu cảm nhận rằng Cha cố ý nói như vậy để cho cậu đừng mặc cảm với mọi người.

“Con không bao giờ buồn cả vì xung quanh con đã có rất nhiều anh chị em. Và con còn có Cha nữa.”

Cậu bé thường hay cười khi nói ra câu ấy. Đó chắc chắn là một nụ cười hạnh phúc.

– Một chút nữa Cha sẽ xuống thị trấn. Con có muốn đi theo không?
– Dạ con sẽ ở lại dọn dẹp sẵn đọc cho xong cuốn sách chị Ngọc Vy cho mượn.

Vị linh mục hiền từ nhìn cậu bé mỉm cười rồi bước vào trong. Cậu nhanh chóng lau chùi những thứ cần thiết rồi ngay sau đó cậu chạy thật nhanh lên gác chuông. Cậu bắt đầu kì cọ mọi ngóc ngách của chiếc chuông cũ kĩ ấy. Khi cậu xong việc cũng là lúc trời đất bắt đầu chạng vạng. Đây là thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm. Là lúc tâm hồn con người trở về cái bản ngã chân thật nhất.

“Mình có nên đem sách lên đây đọc không?”

Đắng đo được một lúc thì cậu vội nhảy cách bậc xuống cầu thang. Cậu chạy thật nhanh vào phòng mình, rồi ngay sau đó trên tay cậu là cây đèn cùng với cuốn sách.

“Mình đang đọc đến đâu rồi ta?”

Cậu dựa lưng vào cái chuông khánh lớn. Cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng khiến cho cậu khẽ rùn mình.

“Răng: Về phần răng thì vampire phát triển lớn ở hai răng bên trên và dưới dài hơn so với con người nên sẽ rất dễ dàng cho việc đi săn.

Tóc: Vampire không có tóc.

Da: Khi một vampire đã được sống dậy thì da của chúng sẽ có màu vàng và sẽ chuyển sang màu xanh trong vài ngày. Da của vampire trong suốt và sẽ cho ta thấy một hệ thống dây thần kinh dưới lớp da xanh xao nhưng trong suốt ấy.

Móng tay: Móng tay của vampire sẽ mọc dài ra gấp 3 lần con người để nắm lấy con người trong lúc hút máu.

Máu: Máu của vampire được gọi là ichor và có màu đen.

– Nhiệt độ bên trong cơ thể của một người bình thường là 98 độ trong khi vampire chỉ có 60 độ. Điều này giúp chúng có khả năng phát hiện con mồi hay đồng bọn theo nhiệt độ trong cơ thể.

– Cơ bắp của vampire mạnh hơn 90% so với con người.

– Xương của vampire rất rắn và chắc để hỗ trợ cho cơ bắp của chúng.

– Tuổi tác của vampire tiến triển hơn so với con người.Trong lịch sư thế giới chưa hề có một nét bút nào nói về chuyện vampire bị chết bởi tự nhiên.Vampire không hề có tuổi tác nhưng quá trình đi săn của chúng có thể làm chúng bị tổn thương ở xương rất nặng.”

“Thấy ghê quá. Có vẻ giống quái vật vậy.”

Bỗng cậu khẽ nhắm mắt lại và tưởng tượng. Xem nào, da màu xanh trong suốt, không có tóc, móng tay dài… Bỗng cậu hình dung đến hình ảnh con quái vật trong phim “Chiến đấu 30 ngày đêm”.

Nhưng rồi bỗng cậu mỉm cười một mình. Cậu gấp cuốn sách lại.

“Có lẽ đây chỉ là tưởng tượng thôi.”

– Hoài Phương, con làm gì trên đấy thế?
– Dạ con xuống ngay đây.

Cậu nhanh chóng tắt đèn và chạy nhanh xuống dưới.

– Cha đi có vui không ạ?
– À, bình thường thôi con trai. Là một cô gái bị bệnh nặng. Cha tới ban phép cho cô gái ấy.
– Dạ vâng.
– Cô gái ấy có lẽ bằng tuổi con. Tội nghiệp. Cô ta bị chứng thiếu máu mãn tính.
– Có bệnh đó sao Cha?
– Có chứ con trai. Thường thì những người thiếu máu bình thường sẽ có những triệu chứng chóng mặt hoa mắt.
– Vậy cô ta cũng bị vậy ạ?
– Ừ. Nhưng nặng hơn một chút. Cha đã nói với gia đình nên đưa cô ta vô bệnh viện để xem xét kĩ hơn.
– Dạ.

Cậu bâng khuâng nhìn ra đằng xa.

– Cha ơi, Noel năm nay nhà thờ mình sẽ hoạt cảnh gì ạ?
– À, cái đó ngày mai Cha sẽ nói với các con sau. Có lẽ là vườn địa đàng.
– Dạ vâng.
– Thôi, con về phòng nghỉ sớm để mai còn đi học nữa.
– Dạ vâng. Thưa chúc Cha ngủ ngon.
– Con trai ngủ ngon.

Cậu cúi người chào vị linh mục một cách kính cẩn rồi sau đó cậu quay bước về phòng mình.

Căn phòng thật tối và đầy mùi ẩm mốc. Cậu với tay bật công tắc đèn. Ánh sáng màu vàng rọi khắp căn phòng tạo nên một không khí ấm áp kì lạ. Có lẽ nhà thờ này là nơi duy nhất còn chứa đựng những nét cổ kính xưa cũ của thập niên 70.

Cậu dựa lưng vào tường. Rồi bỗng như quên mất đi cái gì đó. Cậu vội chạy nhanh về phía gác chuông.

“Dạo này mình già thật rồi.”

Cậu tự cười mình ngốc. Nhưng rồi bỗng đâu cơn gió thổi mạnh qua khung cửa sổ khiến cho những trang sách tự lật nhanh đến tấm hình chụp con quái vật hút máu người ấy.

Cậu thoáng giật mình để rồi ngay sau đó cậu đóng mạnh quyển sách lại. Cậu đặt thêm hai ba quyển sách khác chèn lên trên để đảm bảo rằng gió sẽ không thể thổi bay những trang sách ấy nữa.

“Vampire… Đúng là bị ngươi hù đến chết mất.”

Có lẽ tối nay cậu sẽ đi ngủ sớm để đảm bảo chất lượng cho những tiết học chán ngắt ngày mai.

– Hoài Phương nè, tan học rồi có muốn đi chỗ này chơi chút không?
– Đi đâu?
– Đi khám phá.
– Hả?

Cậu trố mắt nhìn thằng bạn của mình, lúc này có vẻ như đang rất hứng khởi. Thảo, lớp phó kỉ luật vội vàng lên tiếng.

– Đừng có ngạc nhiên như vậy chứ. Phương biết sao không, ở khu Thảo ở có một tòa biệt thự bỏ hoang từ lâu rồi. Mà nghe người ta đồn chỗ đó còn có ma nữa. Biết bao đời chủ đều tự sát hoặc treo cổ trong ấy. Hồi đó Thảo sợ lắm nên không dám bén mảng đến. Nhưng giờ thì nghe nói có một ông dọn vô ở rồi.
– Vì thế nên tụi này đang thắc mắc liệu tòa biệt thự ấy có gì ghê gớm đến mức không ai dám ở không?
– Nhưng mà như vậy có giống như đi rình mò người khác không?
– Không có đâu.

Cả hai khoác vai cậu và lôi đi. Lúc này óc tò mò của cậu nổi lên. Tuy vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng khi dòm ngó vô nhà của người khác khi không được phép.

Tuy nhiên, trong trường hợp này thì óc tò mò có phần thắng thế hơn.

– Ê bà chắc là nhớ đúng đường chứ? Sao nãy giờ cứ đi lòng vòng hoài thế?

Khánh Phương, cậu bạn mới nãy đã rất hứng khởi nay lại lên tiếng.

– Xí. Giỏi quá thì dẫn đi.
– Mà còn xa không Thảo?
– À, không xa đâu, Phương yên tâm đi. Sẽ về nhà đúng giờ quy định mà.
– Vậy mà bà Thảo dám nói gần. Từ nhà bà đến đây nãy giờ chắc cũng có một cây số là ít.
– Ông nói quá.

Mưa và kỉ niệm-2

Tạ ơn đời mỗi buổi mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương.

Câu chuyện của 40 năm sau.
Tại một ngôi nhà nằm trên con đường hoa anh đào ấy. Có hai người đàn ông đang ngồi uống trà và cùng trò chuyện. Một người thì cao lớn, còn người kia thì khá nhỏ bé. Có vẻ như họ hơi tương phản nhau chăng? À, mà hình như họ đang thầm thì gì đó với nhau thì phải. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hương thơm của hoa lan dần trong không khí.

_Thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ? Mới đó đã chừng ấy năm rồi.

_Anh nè! Anh có hối hận không?
_Hối hận về chuyện gì?
_Chuyện anh đã nói trong ngày mưa hôm ấy.
_Em nhắc lại cho anh nhớ được không?
_Không nhớ thì thôi vậy.
_Giận anh à. Ngốc quá. Làm sao mà anh quên được?
_Em có giận anh đâu mà.
_Không giận nhưng mắt em đỏ lên rồi kìa.
_………………….
_Anh có hối hận chứ. Hối hận vì đáng lẽ ra anh phải nói ra điều ấy sớm hơn với em. Anh đã làm lãng phí một khoảng thời gian quý giá. Em có giận anh không?
_Không. Em rất hạnh phúc anh biết không? Kể từ ngày hôm ấy.
_Uhm, kể từ ngày hôm ấy anh đã tìm được hạnh phúc thật sự của mình.

Và rồi họ im lặng. Có lẽ với một số thứ thì ngôn ngữ không thể nào diễn tả hết được ý nghĩa của nó.

Rì rào………..

_Í mưa kìa anh. Để em đóng cửa sổ lại.
_Thôi không cần đâu em. Cứ để mưa vào đây. Ướt một chút không sao đâu. Em còn nhớ mưa của ngày xưa không?
_Nhớ chứ, làm sao em quên được.
_Chúng ta quen nhau cũng nhờ mưa em nhỉ.

Anh nhìn qua cậu với một ánh mắt trìu mến.

_Vâng.

Và rồi anh với tay lấy chiếc áo treo trên sào, khoác vội lên người cậu bé ấy.

_Em đang không khỏe trong người. Coi chừng cảm lạnh đó.
_Anh lúc nào cũng quan tâm đến em cả. Còn em thì chẳng làm gì được cho anh.
_Khờ quá. Không được có những suy nghĩ như vậy nữa, biết không?
_Vâng, em biết rồi.

Cậu khẽ dụi đầu vào ngực anh. Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì cậu vội quay mặt lên.

_ À! Anh nè, mai em định sẽ đi chung với mọi người đến khu vực bị lũ để giúp phát hàng cứu trợ.
_Uhm, và em bỏ anh ở nhà đúng không?
_Đâu. Em chỉ đi khoảng nửa ngày thôi mà. Xong em sẽ tranh thủ về liền. Cho em đi nhé.
_Uhm. Nhưng xong phải về ngay đó.
_Em biết rồi.

Anh vẫn còn sợ sẽ mất cậu. Cho dù bây giờ trên đầu hai người đã có hai thứ tóc rồi nhưng anh vẫn còn sợ. Anh sợ rồi cậu sẽ biến mất như ngày xưa ấy. Có lẽ nếu điều đó mà xảy ra thật thì chắc anh không thể nào chịu đựng nổi lần nữa.

“Bản tin trong ngày: Hôm nay 24/4/xxxx. Một chuyến xe chở hàng cứu trợ những nạn nhân vùng lũ đã gặp tai nạn. Số người thương vong chưa xác định được. Hiện cảnh sát và đội cứu hộ đang khẩn trương làm việc. Và sau đây là bản tin thời sự quốc tế…………”

Anh buông rơi chậu bonsai đang cầm trên tay mình. Tiếng vỡ choang thật mạnh xuống sàn nhà như làm anh sực nhớ lại chuyện gì. Anh vội chạy ngay đến bên chiếc điện thoại và bắt đầu quay số. Anh gọi ngay cho cậu.

Không có tính hiệu trả lời.

Một tiếng

Hai tiếng

Ba tiếng

Thời gian như trôi qua thật chậm trong gian phút này. Anh không ngừng gọi điện thoại cho cậu. Nhưng đáp lại anh chỉ là những tín hiệu vô hồn. Liệu cậu có sao không? Liệu có phải cậu bị gì rồi không? Anh vội khoác áo vào và phóng xe đi thẳng đến đoạn đường gần khu vực xảy ra tai nạn ấy.
Cảnh sát phong tỏa khắp nơi không cho ai có thể đi qua được. Anh cố nói với họ cho anh qua nhưng họ nhất định không cho vì sự an toàn của anh. Nhưng anh vẫn ở đó và chờ đợi. Chờ đợi những người cứu hộ cứu những người bị nạn ra ngoài. Anh cố chờ đợi. Nhưng vô vọng. Lượng người cứu hộ thì ít vì lí do thời tiết, còn lượng người bị nạn và đang bị chôn vùi trong dòng lũ thì nhiều.

Đến 4h sáng hôm sau. Khi lượng người bị nạn đã được đưa hết ra ngoài nhưng vẫn không tìm thấy được cậu. Anh như kẻ mất hồn. Anh phóng xe như điên về đến nhà. Anh nghĩ rằng giờ này có lẽ cậu đang lạnh lắm, đang sợ hãi lắm. Anh ước gì người bị tai nạn ngay bây giờ là chính anh. Anh đáng chết vì đã không thể nào bảo vệ được cậu như chính lời anh hứa khi xưa.

Và rồi anh cảm thấy mắt mình như nhòe dần đi.

_Anh về rồi à. Anh đi đâu vậy?
_Em?????????

Anh chạy lại ôm chầm lấy cậu. Anh siết cậu thật mạnh trong đôi bàn tay của mình.

_Anh sao vậy?
_Em, là em thật sao? Sao anh không liên lạc với em được?
_À, máy em bị hư mà. Em quên nói cho anh biết. Em đang đi đến giữa đường thì nghe nói là có một chuyến xe bị tai nạn, đi thêm một đoạn thì có cảnh sát chặn lại. Thế là tụi em đành quay về.
_Tạ ơn trời đất.
_Lần đầu tiên em nghe anh khấn trời đấy.
_Uhm, anh còn muốn đọc kinh tạ ơn giống em nữa kìa. Mai em dạy anh nhé. Giờ anh đi ngủ đây. Anh mệt lắm rồi. Có gì mai anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện.
_Vâng.

Cậu ngồi ngắm anh ngủ một lúc lâu. Và rồi cậu khẽ khép cửa sổ lại cho mưa đừng tạt vô.
“Phải rồi mai anh còn phải đi làm. Phải ngủ sớm để mai còn nấu đồ ăn sáng cho kịp nữa chứ.”
Và rồi cậu cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Khu phố ấy về đêm thật yên bình và hạnh phúc.

Hết

Mưa và kỉ niệm-1

Ngày nào cũng vậy, anh đi làm về, thảy hết mớ hồ sơ lên bàn, nấu tô mì gói rồi bắt đầu châm điếu thuốc. Cuộc sống nhàm chán này đối với anh đã quá quen thuộc. Quen đến mức anh sợ 1 người nào đó bước vô cuộc đời của anh sẽ làm xáo trộn tất cả. Nhưng có lẽ điều đó đã từng xảy ra với anh, dúng 1 lần duy nhất trong đời. Đã bao lâu rồi nhỉ? 3 năm chưa? Anh tự hỏi mình.
Kể từ cái ngày anh gặp cậu bé ấy. Cậu bé có đôi mắt to rất đẹp. Cậu bé đã bước vào cuộc đời anh như 1 giấc mơ. Và có lẽ nếu như anh biết quý trọng khoảng khắc ấy thì giờ đây có lẽ anh đã không phải hối hận như thế này.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi. Phải, mưa nhè nhẹ rơi bên hiên nhà anh,mưa như khúc nhạc lòng ngày ấy.
Dạo này anh không có thói quên đóng cửa sổ mỗi khi trời mưa. Mặc cho mưa tạt vào phòng. Những hạt mưa dại khờ tiếp tục rơi xuống lất phất bay vào khoảng không của căn phòng ngăn nắp. Anh vẫn ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Liệu cơn mưa có thể đem Subaru trở về không? Có lẽ chỉ có mưa mới trả lời được câu hỏi ấy.

“Cơn mưa…từ đâu tới”

Trong đầu anh vẫn còn hoài câu hỏi ấy. Anh thoáng thở dài.
Anh lại nhìn ra cửa sổ. Như 1 đứa trẻ mong rằng điều kì diệu sẽ đến khi mình nhắm mắt lại và đếm đến 3, anh mong rằng điều kì diệu này đến cách đây lâu lắm rồi. Kể từ cái ngày hôm ấy. Và anh lại nhắm mắt và đếm thầm dù biết mình rất ngôc nghếch.Anh mở mắt ra và đi về phía cửa sổ. Anh không tin được vào mắt mình, là Subaru. Vẫn như xưa, nhưng giờ đây không phải là cậu đang đứng ngắm mưa mà đang đứng nhìn vào căn nhà của anh. Vẫn thoáng chút mơ mộng, vẫn hàng mi đen và đôi mắt to tròn như đang trộm nhìn anh. Và có lẽ như thoáng giật mình vì bị anh phát hiện. Cậu định bỏ chạy. Anh vội vàng phóng ngay ra cửa chụp tay cậu ta lại và ôm vào lòng. Dường như anh rất sợ cậu ta bỏ đi mất. Cậu ta thoáng chút bất ngờ nhưng vẫn để cho anh ôm. Hai người đứng dưới mưa 1 lúc lâu chợt Seishiro nói:
_ Vào nhà đi Subaru. Em sẽ bị cảm mất.
Subaru chưa biết phải làm sao để từ chối thì Seishiro đã nắm tay cậu lôi vào nhà. Vội vàng đưa khăn lông cho cậu, anh hỏi:
_Em lạnh lắm không? Tại sao đứng đó mà không cho tôi biết?
Rồi chợt anh im lặng như 1 người có tội. Anh hiểu lí do cậu ấy bỏ đi. Anh lại càng hiểu hơn sự mặc cảm trong lòng cậu bé ấy lớn đến mức nào. Có lẽ anh là người đầu tiên và là người duy nhất lắng nghe cậu bé thổ lộ hết nỗi lòng của mình. Và cũng là người đầu tiên khiến cho cậu ấy đau lòng đến mức phải bỏ đi.
Không gian im lặng. Không ai muốn nói lời nào phá vỡ nó. Mưa dần dần vơi đi. Subaru không nhìn anh mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ta đang ngắm mưa? Anh chợt tự hỏi. Bất chợt cậu ta quay lại nhìn anh.
_Mưa tạnh rồi. Cám ơn anh nhiều. Thôi tôi về.
_Em về đâu?
_Nhà của tôi. Giọng cậu chợt chùng xuống.
_Em có nhớ em đã từng nói em rất thích ngôi nhà này không?
_Có.
_Vậy thì em cứ ở đây và coi đây như nhà của em.
_Làm sao được? Anh cho một người không quen biết vào ở nhà của mình sao? Anh có biết tôi …..
_Tôi biết, tôi biết chứ!
Anh ngắt lời cậu ta như sợ chính những câu nói ấy sẽ là những nhát dao đâm vào trái tim đã từng 1 lần bị anh làm tổn thương.
_Tôi mong em ở lại đây lắm. Kể từ ngày hôm đó,tôi luôn tự hỏi liệu em đã đi đâu? Liệu tôi còn có cơ hội để gặp lại em nữa hay không?
Ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rơi.
_Cơn mưa từ đâu tới? Subaru em biết câu trả lời không?
Thoáng chút bất ngờ. Subaru im lặng.
_Là từ khi em đến trong đời tôi, nhóc ạ!
Anh bước đến gần cậu và nói lên điều mà từ lâu anh đã để trong lòng.
_Subaru này! Tôi sẽ trả lời câu hỏi mà đáng ra 3 năm trước đây tôi phải trả lời em. Tôi tin em.