Đường Ca – Đệ thất chương

5
(9)

Đạm Ngọc: Xin chào, lâu rồi không vào phủi bụi cho trang, trang đóng bụi dày thật nha. 

Có ai còn nhớ ta không? Cảm ơn các comments  thông qua inbox của các tình yêu. Nhờ mọi người mà ta có thêm động lực để viết tiếp a. Thật ra viết cổ trang tốn sức nhiều hơn là viết truyện hiện đại đó. Thế nên mọi người đọc xong hãy comment và cho ta ý kiến nhiều vào nhé.

Yêu cả nhà nhiều lắm ạ. <3 <3 <3

 

Đệ thất chương

 

Yến tuyết vẫn tiếp tục, lúc này Vi phi, Âm phi cùng đứng lên dâng vũ. Huyền Kỳ dùng trà thay rượu mà uống cạn, không khỏi sinh ra cảm thán trong lòng.

“Ân, kỹ thuật nhảy của Vi phi thật hảo. Vừa không mất phần yêu mị, lại có một tia hương vị liêu nhân. Còn Âm phi diễm lệ thoát tục. Quả thật trong hậu cung của phụ hoàng, trăm hoa đua nở a.”

 

Ánh mắt đang hưng phấn nhìn, trên lưng lại lãnh một trận hàn ý, Huyền Kỳ cảm giác được nhưng lúc này rõ ràng không thèm để tâm đến ánh mắt ai đó sắc lạnh. Hưng trí bừng bừng nhìn, dừng múa, cung nữ dẫn theo rổ tiến lên, Huyền Kỳ theo thường lệ cười tủm tỉm cống hiến một đóa quyên hoa.

 

  • Kỳ Nhi!

 

 

Huyền Kỳ sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, cung kính đáp.

 

  • Có nhi thần.
  • Trẫm thấy ngươi gần nhất rất chịu khó luyện đàn, cùng xướng âm không sai lắm. Nhất định tiến bộ không ít, đến, đàn cho trẫm nghe một đoạn.

 

Thái Tông đế nói thực tùy ý, lại có chút không để ý, kỳ thực chính là đang chờ đứa nhỏ này tiếp chỉ.

 

Huyền Kỳ tái sinh một kiếp người sao lại không đủ nhạy cảm phát hiện tâm tình lúc này của Thái Tông đế cơ hồ… rất là không tốt.

Nhưng, sao lại nhắm vào mình??

Huyền Kỳ trong lòng cong cong mơ mơ hồ hồ, chắc không phải đâu đi?

 

Nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười dịu dàng, một chút đứng lên nói.

 

  • Nhi thần đành bêu xấu.

 

Vừa dứt lời, Trưởng Tôn hoàng hậu liền cười khẽ, mở miệng.

 

  • Ta ngày gần đây gặp Lý tướng quân cùng Huyền Kỳ, một người múa kiếm, một người đánh đàn xướng âm, rất là phấn khích. Còn không bằng, Lý tướng quân, ngươi tới múa kiếm, Kỳ Nhi đánh đàn, ý ngươi thế nào?

 

Lý Hồ Cơ vốn dĩ cũng là cửu cửu của Huyền Kỳ thoáng sửng sốt, nhưng lập tức mỉm cười tiến lên quỳ sát hành lễ.

 

  • Thần bêu xấu!

 

Thái Tông đế lúc này buông chén rượu xuống không nhanh không chậm lên tiếng.

 

  • Nếu Lý ái khanh đã từng cùng Kỳ Nhi từng hợp tấu qua, kia hiện tại không bằng để trẫm tự mình đến đi.

 

Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Huyền Kỳ, tươi cười rất trong sáng mà bảo.

 

  • Kỳ Nhi, có thể bắt đầu đi?

 

Huyền Kỳ trong lòng mờ mịt được cung nữ dâng lên đàn vẫn còn là mù mịt không rõ hắn là lỡ phạm phải sai lầm gì đây a???

Tuy rằng trong lòng đối Lý Hồ Cơ tướng quân có chút xin lỗi, nhưng trên mặt Trưởng Tôn cũng là cười đến rất ôn nhu sung sướng, đối Huyền Kỳ nói.

 

  • Vậy Kỳ Nhi phải cố lên, không được để hoàng dưỡng mẫu thất vọng đâu.

 

Bá quan lúc này thoáng xì xào nhỏ tiếng bàn tán về đứa nhỏ là dưỡng tử của hoàng gia kia, đứa nhỏ này căn bản điềm đạm lại có dung mạo tựa Phan An, căn bản sau này lớn lên chính là đệ nhất mỹ nam tử của kinh thành đi. Bất quá cầm nghệ cùng xướng âm, cái này chẳng phải là quá khó đối với một đứa nhỏ sao?

 

Trong lòng Huyền Kỳ lúc này chính là cảm giác bản thân cầm nghệ không thông, lần trước chính là vui vẻ cùng cửu cửu hòa tấu một lần, không nghĩ tới… Bất quá binh đến tướng đỡ thôi…

Khẽ thở dài liếc nhìn cửu cửu một cái, trong lòng nhẹ xin lỗi xong hắn lên tiếng.

 

  • Được đánh đàn cho phụ hoàng là vinh dự của nhi thần.

 

Thái Tông đế gợi lên khóe miệng đối Huyền Kỳ cười cười, miễn cưỡng đứng dậy, tuy rằng động tác thật là tản mạn, nhưng cử chỉ đã có loại cảm giác như mãnh thú ẩn núp chỗ bụi cỏ mà chờ thời cơ.

 

Khi Thái Tông đế tiếp nhận thanh kiếm do thái giám tâm phúc trình đến, Huyền Kỳ hai tay đặt lên cây cầm mà cung nữ nội thị khi nãy đưa lên. Hắn hơi ngưng thần, khi Thái Tông đế đi đến trong điện, chậm rãi cầm lấy kiếm, ngón tay Huyền Kỳ khẽ gẩy lên, uyển chuyển làn điệu chậm rãi thảng ra.

 

Sau đó, ánh mắt Huyền Kỳ liền dừng ở trên người Thái Tông đế.

 

Thiên địa ảm đạm, lưu tinh thay đổi

Thiêu đốt bi thương, giá lạnh vô vọng

Truy tìm khổ cực, mờ mịt mất đi

Là yêu, là hận, hay là tiếc nuối

Mơ tiếp một cơn mơ, lại gặp người xưa nơi giấc mộng

Mộng chẳng với tới, lại bị thổi tan theo làn gió

Bầu trời rộng lớn chẳng dung nạp được nụ cười của ái nhân

Tổn thương ta, tổn thương người, chung quy lại vẫn là tổn thương

Hà tất nhớ, hà tất hỏi, đâu là nhà của ta

Yêu cũng đành, hận cũng vậy, bỏ đi thôi

Hỏi thiên nhai, ngóng nhìn nơi chân trời

Thắng được thiên hạ, sao lại thua bởi y

Những thứ đã từ bỏ và những thứ không thể từ bỏ

Tình cảm sâu nặng đã chôn giấu, hà cớ gì dễ buông tay

Nhẫn đã không thể, hận cũng sẽ không

Tổn hại người, mê đắm người, cuối cùng cũng là một kẻ tình si

 

Khi dừng ở đoạn này kiếm của Thái Tông đế hướng thẳng đến phía Huyền Kỳ, tiếng đàn bỗng chốc vút lên cao. Kèm theo đó chính là tiếng nín lặng của vạn vật.

Huyền Kỳ trong khoảng khắc ấy gảy lên những tiếng đàn cuối cùng kết thúc bài xướng âm.

 

Vùng vẫy rồi dây dưa nào đâu là biện pháp

Đi cũng được, ở cũng được, nếu vuột mất thì sao?

Tốt nhất chính là bỏ mặc đi thôi…

 

Kết thúc bài xướng chính là lúc Huyền Kỳ mạnh mẽ nhấn một cái, cầm huyền thật mạnh một điệu, làn điệu có chút trào dâng, liền vỡ bờ mà ra. Cùng kiếm thế của Thái Tông đế nháy mắt như sấm đình vạn quân, làm người ta nín thở, làn điệu trào dâng bỗng nhiên từ cao âm lập tức mạnh mẽ rơi xuống, Thái Tông đế nháy mắt thu vũ, như tuyết tuyết trên trời ngừng rơi, trầm tĩnh đứng ở tại chỗ.

 

Sau một lúc lâu im lặng, lập tức tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi bùng nổ, so với thu hoạch vừa rồi của các vị công chúa cùng quý phi còn hơn nhiều, nhưng Huyền Kỳ vẫn như cũ giật mình lăng lăng xuất thần, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Thái Tông đế hướng hắn chậm rãi đi tới, trong lòng có chút kích động, nguyên lai, hắn cùng phụ hoàng, cũng có thể phối hợp tốt như vậy sao?

 

Thái Tông đế tựa tiếu phi tiếu tiến đến bên hắn mà cúi người nói khẽ vào tai hắn.

 

  • Kỳ Nhi của trẫm là lợi hại nhất.
  • Hoàng… Phụ hoàng…

 

Huyền Kỳ tự biết mình thất thố. Nhưng chính là không khỏi đỏ mặt và tay chân liền cảm thấy thừa thãi không biết phải làm sao cho tốt. Nhưng tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai hắn kéo hắn về với hiện thực.

 

  • Thưởng Lý Huyền Kỳ hồng ngọc cùng phong phượng bội, lục thạch ngọc phương điêu, song nhạn bội một đôi, tuyên bút một đôi, mực Huy Châu, nghiên mực Đoan Khê Các nhất phương, giấy Tuyên Thành ba đạo.

 

Tổng quản thái giám Lý Phúc vội vàng đi ra, sai phái thái giám nội thị quỳ sát hành lễ ứng hạ.

 

Thái Tông đế dừng một chút, lại xoay người đối với đại thần cùng phi tần, hoàng tử công chúa đều đã muốn đứng dậy cất cao giọng nói.

 

  • Lý Huyền Kỳ dưỡng tử mẫn tuệ thông minh, nay đặc ban thưởng ân điển, miễn trừ gặp giá chi lễ! Phong An Nhiên hầu, sau khi tiếp nhận lễ, ngụ tại An Lạc điện, khâm thử!

 

Huyền Kỳ lúc này chính thức đã tiến vào trại thái ngơ ngẫn, bá quan xung quanh dù trong lòng đang ẩn vạn vạn câu hỏi, chính là vẫn quỳ xuống khẩu hô vạn tuế.

 

Huyền Kỳ nhìn Thái Tông đế đang mỉm cười với mình. Lúc này Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng không khỏi tự hào mà khẽ đẩy nhẹ tay hắn.

 

  • Hài tử ngốc, tại sao không quỳ xuống tạ ơn?
  • A…

 

Huyền Kỳ vừa tính xoay người hành lễ liền bị một vòng tay to lớn ôm chặt lấy mà đỡ dậy.

 

  • Chẳng phải trẫm đã miễn cho ngươi gặp giá chi lễ rồi sao?

Biết rõ hoàng đế là đang có ý trêu chọc mình, Huyền Kỳ khẽ đỏ mặt đáp.

 

  • Phụ hoàng ân điển, nhi thần sao có thể không quỳ tạ ơn? Lễ gặp giá có thể bỏ, nhưng nghi lễ ân điển, hoàng tạ, cùng vấn an, đó là truyền thống của tổ tiên, há có thể bỏ quá!

 

Biết rõ tiểu nhân nhi chính là đã bị mình làm cho hoảng sợ nên đang phản kháng đi. Thế nên hoàng đế không những không trách cứ mà vẫn mỉm cười ôm lấy Huyền Kỳ kéo đến nhuyễn tọa.

 

Yến tuyết vẫn là tiếp diễn, bất quá chính là không khí lúc này hoàn toàn bất đồng với lúc khởi yến.

Trưởng Tôn hoàng hậu lặng lẽ quan sát một vòng xung quanh, chính là lúc này các phi tần của hoàng đế trong mắt lộ rõ quang mang, Âm phi dù sao đi nữa cũng là một nữ nhân sắc sảo, tia nghi hoặc cùng âm ngoan che giấu rất nhanh. Vi phi xinh đẹp khẽ dùng phiến khăn che một bên mặt, rõ ràng là đang thầm tính toán điều gì trong lòng. Bất quá hoàng hậu rõ ràng, muốn đụng đến các con của nàng, dù đó chỉ là dưỡng tử, e rằng cũng không dễ đâu.

Hiện tại dòng tộc Trưởng Tôn của nàng còn có hoàng thượng che chở, muốn đứng phía sau hãm hại các con nàng, e rằng các người ấy là đang ảo tưởng đi.

 

 

 

Bình chọn

Average rating 5 / 5. Vote count: 9

Để lại lời nhắn