Đường Ca – Ngoại văn: Tâm duyệt ngươi

Đạm Ngọc: Đây là quà của ta, cũng là lời hứa mà ta cố gắng thực hiện cùng các tình yêu nà <3 Nhớ để lại comment cho ta nhé <3

Ngoại văn: Tâm duyệt ngươi

Ngày Quan Âm Tì nhận nuôi một đứa nhỏ, ta trong lòng không khỏi lãnh phát.

“Lý gia dạo gần đây hưởng quá nhiều bổng lộc liền muốn được một thước lấn liền một trượng đi.”

Ngày gặp đứa nhỏ, một thoáng kinh hồng, ngàn năm nhớ mãi.

Ánh mắt trong sáng, nội tâm thiên chân tinh khiết. Ta thấy được sâu trong linh hồn y chính là sự thông tuệ hiếm có, chính là một đứa nhỏ lại có thể nhìn thấy rõ được tâm kế của người khác, đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn làm nên nghiệp lớn.

Ta khi đấy chính là hướng y khảo nghiệm, nếu y mang dã tâm, ta sẽ bằng mọi cách bẻ gẫy đôi cánh của y, để y như tiểu điểu bị thương được ta nuôi nhốt bên cạnh. Nhưng nếu không, ta hẳn cũng sẽ làm một chiếc lồng son để nhốt y lại. Khi ấy, ta chính là có ý nghĩ tàn nhẫn thị huyết, nếu y dám giữ mưu đồ bất chính, ta chính là sẽ rút gân y, để y vĩnh viễn ở tại hậu cung này làm một kẻ tàn phế.

Thế nhưng y hầu như không để tâm đến bất kì điều gì, chỉ vui vẻ trò chuyện cùng Thừa Kiền cùng dạy dỗ Thanh Tước. Y ngay lúc ấy đã tỏ rõ cho ta thấy, là y không muốn quan tâm đến cũng không hề muốn ta sủng ái y.

Ban thưởng cho y, y liền đem tặng hết cho các hoàng tử, công chúa khác. Y biểu thị thái độ kính trọng với ta, thế nhưng lại là kính nhi viễn chi, vĩnh viễn không giống Thừa Kiền, Thanh Tước hay Trĩ Nô, hướng ta bày tỏ, mong muốn nhận được nhiều sự chú ý từ ta.

Ngày tháng dần trôi ta ngày càng hứng thú về đứa nhỏ này. Ý nghĩ thị huyết ban đầu dần thay bằng một thứ khác…

Ta ban thưởng càng nhiều cho y, chỉ muốn nhìn thấy y nở nụ cười kinh diễm thế gian. Bất quá, chính là y chỉ quỳ tạ lễ rồi khẽ chau mày.

Ta hạ lệnh bãi bỏ lễ vấn, y mở to đôi mắt nhìn ta như đang hỏi ta liệu có bị điên không?!?

Ta càng ngày càng lưu luyến thân cận y hơn. Chính là sau khi tảo triều, ta không thể không đến nhìn y. Càng nhìn y, ta lại càng cảm giác bản thân đang trúng một loại độc dược mãn tính.

……………

Dần dà, y chậm rãi thân cận ta, như một tiểu dã miêu dần quen với chủ nhân, y hướng ta làm nũng.

Mùa đông, y dịu dàng cười rồi khẽ nhón chân lên choàng áo lông cho ta.

Mùa hè, y bày ra một loạt y phục ngắn trên hở dưới, ta kéo y lại đánh mông y. Y liền khóc nháo đòi ta tha mạng. Cuối cùng chính là, ta ban cho y nhiều băng hơn, lại cho phép y mở cửa sổ để ngủ.

Sau đó, y sinh bệnh.

Sau đó chính là, ta mỗi ngày đều lau mình cho y, nhìn y xấu hổ đỏ mặt để rồi khẽ nhéo vào mũi y bảo y thật xinh đẹp.

Sau đó, mỗi ngày ta đều phải canh chừng y ăn đúng bữa, mùa hè nóng nên y chỉ toan tính bỏ bữa. Ta liền dùng hình đánh mông mà phạt y.

Mùa thu, y nhẹ nhàng học cách làm lê hoa cao, bách hợp cao mà dâng lên ta. Xong phần lớn đều là vào bụng y.

Mùa xuân, y lại thêm một tuổi, cao hơn một ít, bất quá vẫn còn là một thiếu niên dương quang tựa trích tiên.

  • Tại sao ta mãi vẫn chẳng thể cao hơn người?

Y nhăn mũi đẩy nhẹ vào ngực ta. Ta phá lên cười xong liền ôm y xoay một vòng. Nhân nhi vì sợ hãi mà ôm chặt ta.

Y khẽ đỏ mặt khi bị ta ôm vào lòng, ta khi nhìn đến càng không dừng được xung động muốn đem y trói lại bên người.

Y đôi khi chơi xấu liều nghĩ cách để trêu chọc ta, biết được ta yêu sủng liền hướng ta đòi hỏi việc xuất cung. Ta hầu hết đều là không chuẩn…

Y rơi lệ… Ta ở bên cạnh ôm y, vuốt lưng cho y, để y khóc đủ liền ngoan ngoãn nằm dựa vào lòng ta mà nghỉ ngơi.

Y không quan tâm đến việc triều chính, bày mưu, kết đảng, nhưng chính là thỉnh thoảng lại làm ra những thứ loạn thất bát tao để chỉ dạy bọn Thừa Kiền.  

Cảm giác được thứ cảm xúc không tên đang dần lớn đến mức bản thân ta cũng không khống chế được… Ta ban lệnh ân sủng Từ Huệ thị tẩm, chính là trong ôn nhu nhuyễn ngọc, ta lại không hề cảm giác thỏa mãn. Lúc này đây ta không khỏi cười khổ.

Quân vương, vĩnh viễn không thể chuyên sủng một người…

Hoàng gia vốn là một cái vô tình, đế vương nếu muốn làm một minh quân liền phải tàn nhẫn thị huyết. Nhưng ta, ta lúc này đây không muốn làm một cái minh quân, ta khao khát đem y giấu thật sâu, vĩnh viễn không cho người khác biết đến sự tồn tại của y.

Ái một người, chính là có điểm yếu, ta căn bản không thể thẳng tay loại bỏ điểm yếu ấy, vậy chỉ còn lựa chọn là bảo vệ y cho tốt.

Ta tự giễu, nhất đẳng đế quân cuối cùng rồi cũng bị bại dưới tay một người…

Ta tối hôm đấy tắm rửa 3 lần liền tiến thẳng đến An Lạc điện. Kỳ Nhi lúc này đang nhập mộng, ta lặng lẽ tiến vào ổ chăn của y, ôm y vào lòng.

  • Phụ hoàng…

Kỳ Nhi mắt nhắm mắt mở nhìn nhìn ta.

  • Ngoan. Cho ta ôm ngươi một chút liền tốt rồi.
  • Ân… Phụ hoàng… Ngươi… Hôi quá đi…

Tiểu nhân nhi này chính là muốn đòi mạng ta, cúi đầu cọ nhẹ vào ngực ta xong lại nhăn mũi đẩy ta ra.

  • Trên người ngươi có mùi yên chi… Ta không thích…

Lúc này Kỳ Nhi vẫn còn đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thế nên y chính là đem lời thật lòng mình nói ra cho ta nghe. Trong lòng ta như có một dòng nước ấm đi qua, liền kéo nhân nhi sát lại mà thấp giọng hỏi.

  • Ngươi là không thích yên chi, hay là không chuẩn phụ hoàng thân cận nữ nhân khác?
  • Ư….

Kỳ Nhi bị ta ôm liền theo thói quen cọ cọ ta, xong y liền tìm một vị trí thoải mái để đi tìm Chu Công. Ta thì bị y đốt lửa.

  • Tiểu yêu tinh, đây là do ngươi tự tìm.

Ôm nhân nhi trong lòng tay ta khẽ dùng lực. Bất quá chính là nhớ đến cơ thể hắn còn quá nhỏ… Nếu tùy tiện lúc này, e là để lại di chứng về sau.

Đây là lần đầu tiên ta thực sự suy nghĩ vì đối tượng mà ta muốn sủng ái.

Tâm ta… Duyệt ngươi… Kỳ Nhi, ngươi chính là người mà Lý Thế Dân ta trăm tuổi cũng muốn mang ngươi theo cùng, dù có chết, ta cũng không chuẩn buông tay ngươi.

Đường Ca – Đệ thập ngũ chương

Đạm Ngọc: Xin chào, ta lại trồi lên rồi đây. Một tháng một tháng trôi qua thật là nhanh, ta thật rất nhớ mọi người a…

Do ta sắp phải đi công tác rồi, thế nên ta không muốn để mọi người chờ lâu (vì chưa biết ta có đủ thời gian để 3 – 4 tuần up tiếp 1 chương không), thế nên lần này ta sẽ up 2 chương 1 lúc. Tuy nhiên ta vẫn sẽ cố gắng để tháng sau có chương mới up tiếp a.

Mọi người nhớ like và comment cho ta nhé…

Yêu cả nhà nhiều nhiều nhiều nà <3

Đệ thập ngũ chương

Huyền Kỳ dù cảm thấy xấu hổ nhưng trong lòng một chút cũng không muốn xa rời ôm ấp quen thuộc làm cho người ta an tâm như vậy, hơi hơi động, phát hiện lấy khí lực bản thân căn bản không thể tránh ra nam nhân anh tuấn trước mặt này. Hắn tỏ khí lực làm hai ba động tác đẩy người ra, nhưng cảm giác như đang đánh vào nhân tượng nên tâm nghĩ nghĩ liền buông xuống, ngửa đầu, nhìn đến Thái Tông đế. Lúc này hắn phát hiện, tinh thần Thái Tông đế tuy rằng tốt lắm nhưng trên mặt lại mỏi mệt không sao che giấu được.

Hắn khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp mà lặng nhìn đôi mắt đen láy như huyệt động nuốt chửng nhân sinh kia, tâm không khỏi có chút do dự. Nhưng vẫn là mở miệng hỏi:

  • Phụ hoàng, ngài, vài ngày rồi hẳn không ngủ an tường đi?

Đôi mắt tựa hắc nguyệt quang lúc này đang trìu mến nhìn ngắm hắn, ánh nhìn tham lam bao phủ lấy thân thể hắn không sót một chỗ nào, đường nhìn từng chút từng chút di chuyển đến môi, xương quai xanh rồi đồn biện của người trước mặt. Thái Tông đế thuận thế ôm nhân nhi ngồi xuống nhuyễn tọa, hơi hơi nhắm mắt đáp lời:

  • Kỳ Nhi chính là động lực để trẫm khải hoàn trở về. Suốt dọc đường hồi kinh, trẫm không tài nào chợp mắt được.
  • Phụ hoàng?

Huyền Kỳ hoảng sợ, nói vậy phụ hoàng đã không ngủ bao lâu rồi đi?!?

Đau tích trong ánh mắt nhìn nam nhân đối diện, Huyền Kỳ tâm như có luồng nước ấm chảy qua, nhịn không được khóe mắt hơi cay mà sờ lên mặt nam nhân thì thầm.

  • Ta thật đã tưởng phụ hoàng người là không cần ta nữa…
  • Phụ hoàng từng hận không thể đem ngươi khóa ở bên người.

Thái Tông đế nhắm mắt, thản nhiên nói, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng Huyền Kỳ cảm giác được bên trong lời nói ấy có bao nhiêu bá đạo, bao nhiêu chiếm hữu. Y tay ôm bên hông đột nhiên dùng sức đem hắn gắt gao chế trụ.

  • Phụ hoàng?!?
  • Kỳ Nhi ngoan, phụ hoàng sao có khả năng không cần ngươi…

Thanh âm áp lực trầm thấp vang lên.

Huyền Kỳ trong lòng nghi hoặc rất nhiều, nhưng lúc này hắn biết rằng có hỏi cũng sẽ không thu được đáp án, thêm nữa phần bối rối cùng mất mát khi nãy lại vì lời người này nói mà dần được trấn an.

Hắn như thả lỏng toàn thân mà tâm hoàn hảo dựa vào lồng ngực to lớn của nam nhân trước mặt.

Giơ lên điềm đạm tươi cười thỏa mãn, Huyền Kỳ hướng Thái Tông đế một cái hôn ở trên gương mặt tuấn lãnh, xong liền an tâm nhắm hai mắt lại.

Cho nên, Huyền Kỳ không thấy được, Thái Tông đế vốn nhắm mắt, lại mở mắt, trong đôi mắt là nồng đậm tham luyến cùng quyết ý không tha.

Đường Ca – Đệ thập tam chương

Đạm Ngọc: Xin chào cả nhà, ta lên lại rồi đây. Mọi người có nhớ ta không ạ? Riêng ta thì rất nhớ mọi người a.

Loay hoay cả tháng qua ta cũng chỉ ở nhà, mong cho dịch bệnh sớm qua khỏi để mọi sinh hoạt đều được trở lại như xưa.

Cuối cùng chính là, dù sắp đến lễ, mọi người cũng đừng đi chơi nhiều quá nhé, tránh tụ tập nơi đông người và phải giữ sức khỏe của bản thân a.

Yêu tất cả thật nhiều <3 <3 <3

Lời Việt] Tại Hạ Tên Là Thỏ Con 在下名叫小兔子 cover - Sakura Shan ...

 Đệ thập tam chương

  • Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Trong tiếng tung hô của quần thần, Thái Tông đế thân hình uy vũ thân mang long bào khí thế hiên ngang tiến vào đại điện. Thời gian qua càng làm cho y tăng thêm vương khí cùng bá khí. Long uy không giận tự nghiêm khiến cho quần thần không dám sinh nhị lòng.

  • Chúc mừng hoàng thượng khải hoàn trở về. Nguyện Đại Đường quốc thái dân an, nguyện ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
  • Nguyện Đại Đường quốc thái dân an, nguyện hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Theo sau lời chúc của Trưởng Tôn hoàng hậu chính là các quý phi, hoàng tử, công chúa, cùng các dưỡng tử của hoàng đế. Trong lòng mọi người đều minh bạch. Địa vị Trưởng Tôn gia tộc cùng Lý phủ e rằng sau lần này đã nâng cao không ít.

Trong lúc hoàng đế xuất chinh, hậu cung chính là do hoàng hậu thu xếp lại một lần. Nhiều người trong lòng không khỏi cảm thán, Trưởng Tôn hoàng hậu chính là một thân nữ nhi lại đứng ra đối đầu cùng các đại gia tộc để dẹp yên chốn hậu cung hòng giúp hoàng thượng một lòng an tâm đối phó ngoại địch. Lòng dạ ấy nếu đổi lại là thân nam nhi, ắt hẳn đã là một tể tướng đương triều.

Huyền Kỳ biết rõ bao nhiêu khổ cực hoàng dưỡng mẫu đã phải trải qua. Bên ngoài biên quan truyền về bao nhiêu tin, bên trong hậu cung liền không hề thua kém. Phấn son so với dũng tướng chỉ có hơn về tâm hiểm độc chứ không hề kém cạnh.

Huyền Kỳ càng nể phục hoàng dưỡng mẫu bao nhiêu trong lòng liền minh bạch cuộc sống này tuyệt không phải là nơi để hắn có thể mềm lòng. Mềm lòng chính là sẽ hại đến dưỡng mẫu y, hại đến Thừa Kiền, Thanh Tước, Trường Nhạc, Dự Chương… Còn có cả phụ hoàng. Những người vây quanh hắn muốn hắn ra mặt cầu tình hộ, hắn trong lòng minh bạch nhưng vẫn là lạnh nhạt không phản ứng.

Lê hoa cao của hắn từng có mấy lần bị hạ độc. Bất quá chính là Kim cùng Ngân phát hiện ra điểm bất thường nên đã dùng ngâm châm thử độc.

“Ngẫm lại lòng người là thứ đáng sợ nhất. Vĩnh viễn không sai.”

Hắn sống lại một đời liền chỉ mong được an an nhạc nhạc mà vui hưởng cảnh sắc thái bình. Nếu có thời gian liền đàm đạo nhân sinh cùng đám Thừa Kiền, Dự Chương. Bất quá chính là, vô tri vô giác hắn cũng bị kéo vào cuộc tranh đoạt này.

………………………..

  • Miễn lễ.

Hoàng đế đưa mắt liếc nhìn tiểu thiếu niên mới cách đây vài năm nay quay trở lại liền đã mười bảy. Bạch y xuất thiếu niên, trên đỉnh đầu vấn ngọc quang đơn giản nhưng lại không hề làm mất đi nét tinh xảo.

  • Ban tọa.

Thái Tông đế nhìn về hướng Trưởng Tôn hoàng hậu khẽ gật đầu. Hoàng hậu trong mắt hiểu ý liền phất tay cho phép các phi tần cùng hoàng tử, công chúa, dưỡng tử an tọa nơi vị trí đã được định từ trước.

Trong lòng Huyền Kỳ không khỏi cảm thán thời gian hai năm trước khi Thái Tông đế đang còn xuất chinh, vì để Trĩ Nô cùng Hủy Tử bình an trong cung, hoàng dưỡng mẫu đích thân đứng ra lo liệu mọi sự, người nào tâm tư quá sâu liền biếm ra khỏi cung. Hắn thường ngày nếu không có việc gì liền lấy cớ xin xuất cung để du lãm cảnh đẹp Tô Hàng, nhấm nháp mỹ thực Tô Hàng, khi hồi cung liền đem một ít sản vật địa phương đến tặng cho các hoàng tử, công chúa cùng hoàng dưỡng mẫu. Phải nói rằng quãng thời gian qua, hắn ngày qua ngày giản đơn, phong phú, khoái hoạt.

[Tô Hàng = Tô Châu và Hàng Châu. Có câu “Thượng Thiên Đàng, hạ Tô Hàng” là vì hai nơi này được coi là bậc nhất thiên hạ, so sánh với thiên đàng trên thiên giới cũng chẳng kém]

Thứ duy nhất không hoàn mỹ trong quãng thời gian này chính là …

Hắn luôn nhớ tới phụ hoàng, có khi nghĩ đến ngủ không được, chỉ có thể nửa đêm đứng lên nhìn ánh trăng đến ngẩn người.

Có lần hắn thấy Kim cùng Ngân lén lút đổi túi hương nơi đầu nằm của hắn. Hắn bắt gặp mùi đàn hương quen thuộc liền truy vấn, Kim cùng Ngân trái lại không chút sợ hãi chỉ đáp đây là khẩu dụ lúc trước của phụ hoàng nhằm để hắn ngủ ngon hơn.

Ngay cả việc hắn ăn một ngày không đủ ba bữa liền bị Vương Thủ Nhân đến gây khó dễ. Nói ra lão nhân ấy kì thật rất khó đối phó. Ngoại trừ phụ hoàng, còn lại với Huyền Kỳ hắn chính là bị lão nhân cằn nhằn đến thảm. Chưa kể đến là các loại thuốc bổ, nhân sâm, lộc nhung. Huyền Kỳ hắn trưởng thành đến độ này lần đầu tiên gặp một người liền hoảng loạn bưng chén thuốc bổ không nói hai lời liền một hơi uống cạn.

Hắn nhớ phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không biên thư cho hắn. Hắn cũng không tiện làm loạn nhân tâm của người ngoài biên ải… Hắn vẫn là nhẫn.

Thời gian trôi qua, Huyền Kỳ dần cảm thấy không có phụ hoàng, hắn bề ngoài khoái hoạt, nhưng nội tâm lại cô độc…

Hắn dần tìm kiếm niềm vui nơi các lệnh đệ, lệnh muội…

Sau lại, Trĩ Nô cùng Hủy Tử lớn lên chút, Huyền Kỳ hắn nghĩ muốn dẫn hai hoàng tử đến Tô Hàng du ngoạn. Hắn vốn dĩ đã thỉnh ý hoàng dưỡng mẫu, đáng tiếc không được, Trĩ Nô cùng Hủy Tử quá nhỏ, thêm cả việc hoàng thượng khải hoàn hồi kinh, việc xuất cung, hồi cung, hoàng dưỡng mẫu cũng không có khả năng tiếp tục chuẩn.

Nhưng với hắn mà nói, nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, âu cũng thực vui vẻ. Chí ít hắn biết, hắn sắp gặp lại y…

Thật ra trong lòng hắn cũng có nghi hoặc, ba – bốn năm qua, phụ hoàng ngẫu nhiên còn có thể phái sứ giả tới đưa tin tức cho Trường Nhạc, Dự Chương cùng Cao Dương, Thừa Kiền, Hủy Tử còn có Trĩ Nô… Thỉnh thoảng chính là ban thưởng, có khi chính là ý tứ trách phạt vì một chút hồ đồ. Duy chỉ cố tình không có hắn.

“Phụ hoàng, ngươi trong lòng, phải chăng đã quên ta đi.”

Yến tiệc khoảng đãi diễn ra long trọng. Tuy nhiên hắn chính là dùng lý do thân thể bất hảo liền lặng lẽ rời đi.

Đường Ca – Đệ thập nhị chương

Đạm Ngọc:

Mọi người ơi, ta lại ngoi lên rồi đây. Thật sự rất có lỗi vì tuần rồi đáng lý ta đã up rồi, không ngờ lại gặp sự cố, thế nên phải chờ đến tận tuần này.

Mọi người đọc truyện và cho ta biết cảm nhận nhé. Yêu tất cả nhiều lắm ạ. <3 <3 <3

Đây là mùa dịch, thế nên mọi người siêng ở nhà, đọc truyện, comment cho ta nhé. Đừng đi ra ngoài nhiều vào lúc này ạ.

 Đệ thập nhị chương

Đường triều năm 621, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng quang không lâu là lúc Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn 20 vạn binh vây đánh ngoài thành phía bắc cầu Vị Thủy, cách Trường An thành 40 dặm về hướng Tây Nam, kinh sư chấn động.

Thái Tông đế long nhan nộ thịnh quyết định đích thân dẫn quân tới Vị Thủy, Lý Tịnh, Trình Tri Tiết, Trưởng Tôn Vô Kỵ đi theo, Phòng Huyền Linh, Bạch Phong cùng Đỗ Như Hối lưu thủ

Thái Tông đế ở Cam Lộ điện mặc giáp mang trụ, Trưởng Tôn hoàng hậu chậm rãi tiến vào.

  • Hoàng Thượng.

Hoàng hậu nhẹ nhàng mở miệng. Gương mặt vốn dĩ dịu dàng thần sắc uy nghiêm càng làm cho người thêm phần diễm tuyệt. Tuy nhiên trong mắt hoàng hậu tuyệt không có nửa điểm gì là khẩn trương lo lắng.

Thái Tông đế quay đầu, hơi hơi nhướng mày, không nhanh không chậm chỉ tươi cười lạnh nhạt:

  • Quan Âm Tì, trẫm lần này đi Vị Thủy, chuyện tình trong cung liền giao ngươi xử lý.
  • Thần thiếp minh bạch.

Trưởng Tôn hoàng hậu yên lặng cúi đầu.

  • Người cần lưu lại liền lưu, nguời vốn dĩ không đáng lưu lại liền giải quyết gọn một chút.
  • Thần thiếp trong lòng hiểu rõ.

Thái Tông đế vốn dĩ kiệm lời như ngọc. Đối với Trưởng Tôn hoàng hậu chính là đối đãi như cận thần. Đôi khi có những phẩm tắc và quy định nơi hậu cung, hoàng đế không tiện đích thân ra mặt, nhưng điều đó không có nghĩa ngài không thể sắp xếp người thay mình thực hiện những sự vụ đấy.

Trưởng Tôn hoàng hậu đối với việc Thái Tông căn bản trong lòng minh bạch. Ngài bề ngoài đa tình, nữ nhân bên cạnh vây quanh rất nhiều. Tuy nhiên người đa tình cũng là người tối vô tình. Y hận nhất việc bản thân bị người khác tính kế. Các nữ nhân ngu xuẩn được lên đến vị trí quý phi liền nghĩ mình một bước thăng thiên. Thêm nữa chính là sau lưng y bày không ít kế sách hạ độc thủ, bồi dưỡng nhân lực. Hoàng đế căn bản không phải không biết. Tuy nhiên y biết nhưng vẫn là cho các nàng ấy ngoạn nháo một hồi. Tất nhiên đấy cũng không khác gì việc một lão hổ yên tĩnh nhìn ngắm con mồi ngu xuẩn bày đủ trò trước mặt.

Thái Tông đế sau khi dứt lời liền cùng Trưởng Tôn gật nhẹ đầu cho phép nàng lui. Song y cũng là hướng An Lạc điện thẳng tiến.

Trưởng Tôn chậm rãi xoay người, nhìn Thái Tông đế đi ra khỏi Cam Lộ điện, bóng dáng nam nhân kia vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn dũng mãnh hơn người, dáng người y chính là một bộ tiêu sái phóng khoáng. Thế nên ở trong mắt rất nhiều nữ nhân y là một đại anh hùng, là minh chủ, cũng là người mà các nàng muốn chiếm làm của riêng.

Ở trong mắt Trưởng Tôn hoàng hậu, Thái Tông đế cũng là một đại anh hùng, cho nên, nàng trong lòng tin tưởng, nam nhân này tiến quân đi Vị Thủy, nhất định có thể đánh bại địch nhân, trở về khải hoàn. Không chỉ mình nàng tin tưởng, ở trong cung, phàm là nữ nhân của y đều sẽ tin tưởng như vậy.

Thái Tông đế lúc này từ điện An Lạc bước ra, tiến đến cửa cung, tiếp nhận dây cương, đang muốn lên ngựa thì nhìn thoáng dưới đại thụ cách đó không xa chính là hình dáng một tiểu tiếu niên gương mặt thoát tục tựa như tiên đồng đang hướng y mỉm cười.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ gói gọn bên trong nụ cười này. Thái Tông đế lẳng lặng nhìn nam hài của mình. Y nhớ tới ván cờ tối hôm qua, hơi hơi xả ra khóe miệng cười, cười tự tin đường hoàng.

“Huyền Kỳ, chờ trẫm khải hoàn trở về.”

………………………..

Tại Vị Thủy, Thái Tông đế tiến lên từng bước, mạnh mẽ bắn một phát cung, xẹt qua không khí, một tên xuyên thủng cửa đại doanh Đột Quyết!

……………………….

Năm 622, Lý Thế Dân đánh thắng Đột Quyết, chiếm luôn Hà Nam của Vương Thế Sung. Vương Thế Sung cùng thế lực của Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc liên minh kháng Đường, tuy nhiên sức cô lực mỏng. Cuối năm 622 Đậu Kiến Đức bị bắt, Vương Thế Sung đầu hàng.

Mùa xuân năm 623, Lý Thế Dân khải hoàn dẫn quân tiến về thành Trường An trong tiếng hò reo vang dội của dân chúng, khởi đầu cho giai thoại thịnh thế Đại Đường.

Đường Ca – Đệ thập nhất chương

Đạm Ngọc:

Xin chào cả nhà. Cả nhà khỏe không ạ? Ta lên lại rồi đây. À, có một thông báo quan trọng ta cần phải báo cho mọi người nha, đó là kể từ nay mọi người có thể để lại lời nhắn thông qua chat room bên khung thông tin nhà ta. Ta cố ý làm vậy để mọi người dễ dàng nêu yêu cầu về truyện cũng như bình luận cho ta hơn nha.

Câu nói cũ, yêu cả nhà nhiều lắm ạ. Chúc mọi người 8/3 vui vẻ nha. Nhớ là ở nhà, tập thể dục thường xuyên, rửa tay và uống nhiều nước ạ.

Chúc cả nhà mạnh khỏe ạ.

Đệ thập nhất chương

Tựa như con kiến cõng hạt gạo, vất vả khổ cực cõng cõng, đến khi con kiến mở mắt ra thì, di, gạo đâu?!?

Hôm nay trời màu thiển lam nha…

Cỗ kiệu của Huyền Kỳ vừa vào đến ngọ môn quan, hai bên thái giám cung nữ liền quỳ xuống hô lớn…

  • An Nhiên hầu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Phúc công công, tổng quản thái giám nội vụ phủ vừa nhìn thấy Huyền Kỳ liền bùm một tiếng quỳ xuống truyền lời.

  • Cung thỉnh An Nhiên hầu hồi An Lạc điện, hoàng thượng có lệnh bãi bỏ vấn lễ hồi cung.
  • ….

Huyền Kỳ một đường hồi cung liền bị cả đám cung nữ, thái giám coi như trân bảo mà vây quanh, trong lòng có chút không lý giải nổi.

“Y lại bị điều gì kích động vậy a?!?”

  • Hoàng thượng…

Y chưa kịp nói hết câu thỉnh an liền bị kéo vào lòng Thái Tông đế.

  • Huyền Kỳ của trẫm về rồi.
  • Phụ hoàng…

Hắn không khỏi bị cái ôm của Thái Tông đế làm cho thụ sủng nhược kinh, hai tay thất thố không biết nên đặt ở đâu phù hợp.

  • Phụ hoàng…
  • Vương Thủ Nhân, đến, bắt mạch cho hầu gia… Hầu gia thân thể nhiễm hơi lạnh, hơi thở yếu ớt cho thấy đã bị cảm nhiễm phong hàn rồi.
  • Phụ hoàng ta không…
  • Ngươi còn dám mở miệng cãi lý với trẫm sao?

Long uy nộ phát kiến cho Huyền Kỳ không khỏi run rẩy muốn thoát khỏi cái ôm của Thái Tông.

  • Ngươi còn nhúc nhích?
  • Ta…

Huyền Kỳ cảm thấy lúc này căn bản mình làm gì cũng là sai nên đành im lặng thức thời nhìn Vương thái y.

Dường như vị thái y già không nhìn ra được ánh mắt cầu xin của Huyền Kỳ, sau khi chuẩn mạch xong liền lắc đầu mà nhìn Thái Tông đế triệt để khai tội của Huyền Kỳ hắn.

  • Hầu gia cảm nhiễm phong hàn, thêm nữa ăn uống không chừng mực sinh ra thân thể suy nhược.
  • Truyền Lý Tịnh vào cung gặp trẫm.

Thái Tông đế giận dữ đập bàn truyền khẩu lệnh.

  • Phụ hoàng, là do ta…
  • Ngươi còn gì muốn biện minh?
  • Ta… Là… Nhớ phụ hoàng ngươi nên ngủ không an giấc, thêm nữa, hoa quế cao nhà cửu cửu khá là ngon, thế nên ta có chút… Có chút quên mất giờ dùng thiện…
  • Ngươi a…

Lúc này Huyền Kỳ mới có dịp nhìn kỹ gương mặt của Thái Tông, hắn phát hiện, phụ hoàng nhà mình dường như tiều tụy đi không ít, hốc mắt che kín hồng ti, chẳng lẽ, phụ hoàng là phi thường lo lắng cho mình, cũng là ngủ không được đi?!?

Lúc này Vương thái y không nhanh không chậm phá vỡ cục diện rối rắm…

  • Hồi hoàng thượng, hầu gia dù cảm nhiễm phong hàn nhưng cũng không đáng ngại, bất quá là phải chú ý điều dưỡng, kế tiếp vài ngày, nô tài cả gan thỉnh hầu gia uống dược không được dùng thêm mứt quả, hòng để dược liệu phát huy tác dụng tốt nhất.

Sắc mặt Huyền Kỳ trắng nhợt, không phải chứ?! Vậy hắn không phải khổ chết sao a………..

Vì thế, chuỗi ngày “dầu sôi lửa bỏng” của An Nhiên hầu cứ như vậy bắt đầu…………

An Lạc điện một con côn trùng cũng không thể đi vào, trừ hoàng thượng mỗi buổi thiện liền đến giám sát An Nhiên hầu dùng bữa xong liền dùng dược.

Hiển nhiên là trong giai đoạn này An Nhiên hầu không một chút thông tin về phía Thừa Kiền cùng hoàng dưỡng mẫu của mình, đừng nói đến tình cảnh của phụ thân lúc này.

Có những lúc Huyền Kỳ trong lúc Thái Tông đang cao hứng liền nột nột hỏi, sau đấy liền nhận được gương mặt tựa tiếu phi tiếu kèm một câu trả lời khiến hắn càng mất hứng.

  • Ngươi lo tốt cho thân thể của mình thì tự nhiên những thứ xung quanh ngươi đều sẽ hảo.

Đến ngày thứ bảy…..

Hầu gia vạn phần xác định, lão gia hỏa Vương Thủ Nhân này khẳng định là chỉnh mình!! Có lẽ do lúc trước một lần hắn là đổ bỏ chén thuốc của Vương Thủ Nhân nhưng là bị y bắt gặp, sau đấy Vương Thủ Nhân bị hoàng đế trách phạt vì không làm tròn chức trách của một thái y, đến cả việc hầu gia không dùng dược đầy đủ cũng không biết thì nên cáo lão hồi hương đi.


“Ta rõ ràng vô sự, hắn còn cùng phụ hoàng nói cái gì thân thể cần điều dưỡng, kị đồ ăn dầu mỡ, khiến cho ta cả ngày ăn cháo trắng, mà phụ hoàng cũng thật là, không chỉ cái gì đều nghe Vương Thủ Nhân, còn nói cái gì, ngươi ăn cháo thì phụ hoàng cùng ngươi ăn cháo, ngươi sẽ không cảm thấy khó ăn…..”

Thật ra hầu gia như hắn dù đã khống chế rất tốt tâm trạng nhưng đôi khi cũng rất muốn phát hỏa. Bất quá chính là vô hỏa khả phát, mỗi buổi tối nhìn phụ hoàng giống hắn đều là ăn cháo trắng, hầu gia cảm thấy mình phi thường phi thường vô vị.

“Phụ hoàng, ngươi là hoàng thượng a!”

“Tội gì phải ủy khuất bản thân cùng nhi thần như thế chứ?”

Nhìn trời thở dài một mạch, tiểu hầu gia cảm thấy được bản thân gần nhất áp lực thật sự rất lớn, có lẽ lí luận cháo hoa của Vương Thủ Nhân thực sự có đạo lí.

Cháo hoa thật sự có thể giảm bớt cơn tức của hắn đây nha……