Đường Ca – Đệ nhị thập nhị chương

5
(3)

Đạm Ngọc: Xin chào cả nhà, ta trở lại rồi đây ạ. Giai đoạn này trong Sài Gòn dịch bùng lên dữ dội quá ạ. Mong cả nhà giữ sức khỏe, ở yên trong nhà và đừng ra ngoài khi không cần thiết nhé ạ.

Yêu cả nhà nhiều lắm ạ <3 <3 <3

Đệ nhị thập nhị chương

Những ngày tháng nghỉ ngơi trong hành cung Huyền Kỳ dùng toàn thời gian để bồi cạnh Thái Tông đế. Hôm nay cũng vậy, mới sáng sớm hai người họ liền đánh cờ.

Hiện tại Huyền Kỳ hắn là đang nhìn chằm chằm bàn cờ chậm rãi cân nhắc những thứ Thái Tông đế vừa chỉ dạy cho hắn, Thế Dân vì sợ nhân nhi mệt mỏi sau mấy canh giờ cùng y đấu trí, một tay đảo loạn bàn cờ, cười nói:

– Đều nhanh đã chơi vài canh giờ, nghỉ một lát, phía đông hành cung ngươi còn chưa đi đi? Bên kia có một mảnh rừng đào, hiện tại phỏng chừng đã ra quả, bồi trẫm đi xem một chút.

– Thật sao?

Huyền Kỳ đã nghe nói phía đông Thiên Thọ hành cung có phiến rừng đào, hắn còn tưởng chỉ là đào chuyên nở hoa để thưởng, không nghĩ đến lại còn kết quả, Huyền Kỳ không khỏi vừa nghe liền cao hứng.

Hắn không nói hai lời liền vội vàng theo Thái Tông đế băng qua hành lang gấp khúc phía sau, hai người cũng không đi đường lớn, rẽ ngang dọc hành lang có vẽ tranh, không bao lâu rốt cuộc đến rừng đào phía bên kia.

Hôm nay đúng dịp lúc đào vừa chín, trái cây trong hành cung không ai dám hái, đào mật căng tròn kết đầy một cây, ánh mắt Huyền Kỳ sáng lên, nóng lòng hỏi:

– Phụ hoàng, đào này có thể hái sao?

Thế Dân cười khẽ:

– Có ai cản ngươi? Thích ăn đào?

– Ân.

Huyền Kỳ cười cười gật đầu, bản tính nhân nhi liền trỗi dậy, hào hứng bảo…

– Chính mình chưa từng hái qua. Thật sự rất mong chờ a…

Huyền Kỳ sau quãng thời gian tại Thiên Thọ hành cung liền dưỡng thành thói quen cùng Thái Tông đế thân mật, sớm đã không còn nhiều câu nệ, thoát áo ngoài buộc thành túi, chọn trái hồng nhất mà hái.

Thế Dân xoay người gọi thị vệ phía xa mang nước đến, quay đầu lại cùng nhân nhi đang hào hứng cười mà nhẹ giọng nói:

– Chờ một lát rửa sạch chúng ta liền ăn ở đây, ngươi…

Thế Dân dở khóc dở cười, trong lúc chính mình đi dặn dò thị vệ, Huyền Kỳ đã cầm trái đào cọ cọ lên áo cắn một hơi, thấy y nói như vậy lập tức ngây ngẩn cả người, thịt đào ngậm trong miệng hai má phùng ra, Huyền Kỳ cứ như vậy lăng lăng nhìn Thái Tông đế, không dám nhai cũng không dám nuốt.

Thái Tông đế bật cười, thôi thì nhân nhi cũng đã ăn rồi, liền bảo:

– Thôi, ngọt sao?

Huyền Kỳ nhai nhai nuốt xuống, gật đầu:

– Hảo ngọt.

Thế Dân cười khẽ, tiến đến gần hơn kéo tay Huyền Kỳ hôn nhẹ lên má hắn, xong liền cắn xuống vị trí vừa cắn của hắn, gật đầu:

– Ân, là rất ngọt.

Vì Thái Tông đế là nhắm ngay chỗ Huyền Kỳ hắn vừa cắn cắn một hơi khiến cho nhân nhi hắn không khỏi cảm giác thẹn thùng, đỏ mặt.

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu lay cành đào, nhặt trái lớn nhất cọ cọ lên ngực, hai tay dâng lên cho Thái Tông đế:

– Phụ hoàng, ăn cái này đi ạ.

Thế Dân không tiếp, cầm lấy quả đào trong tay Huyền Kỳ tiếp tục ăn, không hề để ý nói:

– Kỳ nhi ngươi thích thì cứ hái tiếp, ăn không hết lại phân cho mọi người.

Nói xong chính mình cũng vén tay áo hái xuống vài quả to mọng trên cao, Huyền Kỳ tay cầm trái đào lớn nhất, mặt có chút hồng, cắn một hơi, lại theo chân y cùng hái đào.

Thế Dân nhìn trên mặt Huyền Kỳ hai má ửng hồng như trái đào mọng liền không che giấu ý cười, y cười khẽ, hôm nay chính mình xem như nếm đến lạc thú hái đào thư giãn, quả nhiên có thể ngọt đến trong tâm.

Bình chọn

Average rating 5 / 5. Vote count: 3

Để lại lời nhắn