Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 5

Đạm Ngọc: Một tuần một tuần trôi qua thật nhanh. Có ai đó nhớ ta không? Có thể lần sau sẽ là một đoản văn nhé. Mọi người cho ta biết cảm nhận về truyện mới này đi a…

Vẫn là câu nói cũ, hy vọng mọi người thích truyện này nhé. Yêu tất cả nhiều lắm <3 <3 <3

Chương 5: Từ góc nhìn của Thượng Vân

 

Lớp Judo dạo này có thêm một cô bé xinh xắn đáng yêu đúng là làm cho bầu không khí sinh động hơn hẳn.

Hình như cô nhóc này là sinh viên khóa dưới thì phải? Có thể sau này sẽ rơi vào lớp tôi đứng trợ giảng không chừng.

Hôm nay lại muộn lớp. Vì đi nhanh quá mà lỡ va phải một cậu thanh niên đi ngược hướng.

 

  • Xin lỗi.

 

Cậu thanh niên nở một nụ cười tỏa nắng mà nhìn tôi.

 

Tôi vì trễ lớp dạy mà đang muốn bỏ đi thật nhanh, mặc kệ cậu thanh niên ấy, dù gì đụng có một chút chắc chắn sẽ không chết.

Nhưng cậu thanh niên ấy níu lấy tay tôi mà nở một nụ cười ôn hòa.

 

  • Anh làm rớt đồ này.

 

Là con thú bông màu hồng mà đứa học trò trong lớp thực hành đã nhét vào balô của tôi. Nữ sinh dạo này rất mạnh dạn, hoàn toàn khác với khái niệm khép nép ngày xưa của những năm tôi còn học đại học.

 

  • Con trai lại đi để móc khóa hình heo hồng? Dễ thương thật.
  • Ê.

 

Lúc này tôi mới để ý kỹ gương mặt nhìn có vẻ thánh thiện ngây thơ này… Nhưng nhìn sao đi nữa cũng thấy rất rõ là y đang cố tình trêu chọc tôi.

Y lại tiếp tục nở một nụ cười nhìn rất đói đòn như chờ tôi trả lời.

 

  • Chuyện của tôi ảnh hưởng méo gì đến cậu hả?
  • Thì tôi có nói gì đâu. Là tại anh nhận mình dễ thương đó thôi.

 

Tôi có cảm giác cơ mặt mình co giật. Kèm theo đó chính là cảm giác nóng đến chết người.

 

  • Cậu nhìn kỹ coi ai mới dễ thương hả?
  • Là anh.

 

Y nở một nụ cười và mặc kệ cái túm cổ áo của tôi. Rồi y không nhanh không chậm nhìn về phía hội trường mà nói.

 

  • Tôi bận rồi. Hẹn anh lại bữa sau sẽ tiếp tục câu chuyện của chúng ta nhé.
  • Cậu…

 

Tôi tức đến muốn đấm vào mặt ai đó một cái. Bất quá chính là, tôi không thể tùy tiện đánh sinh viên. Nếu không chính là việc lấy bằng thạc sĩ của tôi coi như xong. Cũng như việc bảo vệ luận văn hay tiếp tục nghiên cứu tại trường đều bị vứt vào sọt rác.

Một dấu đen về việc đánh học trò cũng đủ khiến cho tương lai của tôi bị hủy hoại. Thế nên, tôi bất lực mà buông cổ áo đối phương ra.

 

  • Hẹn gặp lại.

Y vẫy tay một cái xong bước đi thật hào sảng. Trên tay y hình như đang cầm bảng điểm thì phải? Là sinh viên đã tốt nghiệp sao?

 

Không rõ tại sao trong lòng tôi lại nảy sinh một cảm giác chờ mong…