Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 1

Đạm Ngọc: Xin chào, ta trở lại rồi đây. Lần này ta đem đến cho mọi người một luồng gió mới, và luồng gió đó có tên là thanh xuân.

Có ai đấy đã từng nói: “Tháng năm như nước chảy, thanh xuân không hối hận.” 

Trong chúng ta, Đạm Ngọc tin rằng hầu hết đều đã hoặc đang trải qua một quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Thanh xuân như một cơn mưa rào, để khi trải qua rồi lại muốn có được cảm giác ướt mưa thêm một lần nữa.

Thế nên truyện mới này sẽ đưa chúng ta trở lại quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp ấy. Mong rằng các tình yêu vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ cho dự án mới này của ta nhé.

Yêu tất cả thật nhiều <3 <3 <3

Chương 1

Tôi, Trần Ngọc Băng Nhi, là sinh viên năm nhất của trường Đại Học Bách Khoa thành phố. Bề ngoài hả? Có thể nói là do gen di truyền tốt nên cả nhà đều trắng trẻo dễ thương. Ngay cả ông anh Trần Hạo Tuấn của tôi cũng thuộc loại boy over flowers. Nhưng nói về ông ấy thì…

 

  • Ê, lấy cho anh hai cái khăn coi.
  • Ê, làm trứng ốp la lên ăn coi nhóc.
  • Ê…

 

Riết tôi cũng không biết có phải mẹ tôi đã chuyển tên tôi thành Ê rồi hay không mà ổng cứ suốt ngày Ê Ê. Nghe mà bực, chỉ muốn đập chết ổng như đập một con gián. Bất quá chính là…

 

  • Ê, lùn, lấy cho anh hai ly nước.

 

Ông ấy ngoại trừ cái vẻ ngoài cộng thêm chiều cao đột biến gen ra, các thứ còn lại như tính cách nhân phẩm, đều thuộc loại ngoại hạng. Vừa lười, à chỉ có kiếm tiền là siêng, vừa bầy hầy, còn hay thích vứt đồ lung tung khắp nhà. Còn nữa chưa hết đâu, ông ấy rất thích sai bảo người khác. Bà chị dâu nào mà lấy phải ổng thì đúng thật là vô phúc.

 

Không kể về ổng nữa. Bất quá nhờ phúc của ông anh tôi mà đám bạn từ hồi cấp ba đến đại học đều dòm ngó để được đến nhà tôi học nhóm cùng, còn không thì cứ kiếm cớ chạy sang nhà tôi để rủ tôi đi học. Mà toàn canh giờ có ông ấy ở nhà mới đến rủ cơ chứ. Thật ra âm mưu của tụi nó tôi đều biết tỏng. Căn bản vì sao ư? Vì tôi là fan ngôn tình mà lị.

 

Thật ra tôi cũng đã từng rất nhiều lần nghĩ đến, không biết sau này người yêu của mình sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh như thế nào? Có vài lần tôi nghĩ, có thể tôi sẽ gặp được một học trưởng đẹp trai, phong độ lại lãng mạn. Mà thôi, bỏ qua. Trai Bách Khoa chúng nó đẹp trai thì có, bất quá lầy và bựa thì rất nhiều. Lấy đâu ra Tiêu Nại để mà mơ. Mặc dù tôi cũng cảm thấy mình cũng phần nào giống với Bối Vy Vy lắm… Nhưng chỉ giống về khoản trắng trẻo, dễ thương lại thích chơi game. Còn vòng 1 thì… Khó quá, bỏ qua đi.

 

Thực tế trong cuộc sống lúc nào cũng sẽ khiến cho mộng tưởng của chúng ta tan vỡ. Điều này sẽ được chứng minh trong khoảng thời gian tới.

 

[Fanfic] Long đồ án – Phiên ngoại: Ngày tết và bài cửu

Choco: Xin chào, ta đã trở lại rồi đây. Hy vọng lần này đã không để mọi người chờ ta quá lâu. 

Hiện tại ta sẽ siêng up bài lên hơn để các fans yêu dấu của ta không phải chờ lâu nữa. Riêng lịch post bài thì sắp tới sẽ có một bạn giúp ta quản lý và đây là trang để thông tin về việc up bài cũng như để các tình yêu có thể gửi yêu cầu về truyện cho ta nếu muốn.

Link: Nhậm Đạm Ngọc

Năm mới vui vẻ. Mong là mọi người sẽ thích tiểu truyện này nhé. 

Yêu tất cả thật nhiều <3 <3 <3

 

[Fanfic] Long đồ án – Phiên ngoại: Ngày tết và bài cửu

Tác giả: Đạm Ngọc

Thể loại: Fanfic, đam mỹ

Nhân vật chính: Triểu Chiêu x Bạch Ngọc Đường, Âu Hậu x Thiên Tôn, Công Tôn Sách x Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử

 

Tiết đông chí đã qua, tiết lập xuân đang đến. Khí trời đặc biệt trong lành. Thành Khai Phong thỉnh thoảng xuất hiện một vài bông tuyết nho nhỏ điểm xuyến cho cảnh sắc thêm sinh động.

 

Người dân thành hiện tại vẫn là đang tất bật mua sắm chuẩn bị quần áo chào đón năm mới. Quân hoàng thành thì ráo riết đi tuần tra, đồng thời giúp người dân sửa chữa lại mái nhà bị hư dột.

 

Bên ngoài tất bật là thế, nhưng bên trong Miêu Miêu lâu, Triển Chiêu đang rảnh đến phát chán.

 

  • Tại sao có lúc thì án tử xảy ra liên tiếp, có khi thì đào hoài không ra được một bộ hài cốt nào hết vậy?

 

Tất nhiên Triển Chiêu sẽ không dại gì nói lớn những điều y đang nghĩ trong lòng. Vì căn bản đám người Khai Phong lúc nào cũng gọi y là suy thần tái thế. Quả thật là phiền chết miêu gia a.

 

  • Nhàn quá cũng khiến người ta chán chết a…

 

Ngẫm nghĩ lại tại sao mình lại phải buồn chán như thế?

Chung quy tất cả đều là do con chuột bạch gây ra.

Số là năm nay lượng bạc mà Hãm Không Đảo kiếm được đặc biệt nhiều hơn so với tất cả những năm trước đây cộng lại. Bạch Ngọc Đường đến thời điểm hiện tại vẫn còn đang chúi mũi vào việc đếm bạc, nên không thể tập trung vào việc dưỡng miêu. Thêm nữa án tử vừa rồi chiếm phần lớn thời gian của y, thế nên chỉ vừa khi án tử kết thúc, Bạch Ngũ Gia đã bị Bạch Phúc lôi đi một cách không thương tiếc.

 

Hôm nay cũng vậy, y chỉ vừa mới chạy ra ngoài chuẩn bị một hộp thức ăn tinh xảo cho Triển Chiêu xong. Khi mang về đến nơi cũng chỉ vừa ngồi xuống định uy miêu thì Bạch Phúc đã xuất hiện với đôi mắt đầy oán hận mà lôi kéo y trở về.

 

  • Ai da…

 

Đồng dạng với Triển Chiêu chính là Tiểu Tứ Tử. Bé đang cảm thấy chán chết đây. Phụ thân bé cùng Cửu Cửu chẳng hiểu đang làm cái gì.

Tối qua hai người bọn họ đóng cửa phòng thương lượng, xong sáng nay đã ném bé cho Miêu Miêu trông. Nói cái gì mà cần phải chuẩn bị một số dược vật các thứ. Bé cũng biết phụ thân hảo bận rộn, vì thời tiết giao mùa cũng là lúc số lượng người đến xem bệnh nhiều hơn.

 

Nhưng mà phụ thân bé đã lâu không có chơi chung với bé rồi a.

 

Tiểu Tứ Tử khẽ sờ cái cằm đô đô của mình. Phụ thân càng ngày càng gầy hơn, dù ăn thế nào thì vẫn gầy, còn bé thì… Hảo cảm thán nga.

 

  • Miêu miêu à.

 

Tiểu Tứ Tử kéo dài giọng.

 

  • Sao?
  • Hay chúng ta bày trò gì chơi đi nha.
  • Bày trò gì bây giờ?

 

Không rõ đoàn tử muốn chơi cái gì. Vốn dĩ tiểu đoàn tử này chính là rất ngoan, lại cũng ít khi bày ra chủ ý nghịch ngợm. Phần nào là do Công Tôn nuôi lớn nên những thứ bé thích đều không giống với các nam hài đồng dạng. Thời gian rảnh bé chỉ học dược lý và y thư cùng Công Tôn, còn không thì chính là chơi với các cửu liên hoàn do Bạch Ngọc Đường tặng.

 

  • Con muốn chơi bài cửu.
  • Phụt

 

Triển Chiêu không cẩn thận vừa uống một ngụm trà liền phun hết ra ngoài.

 

  • Tiểu Tứ Tử…
  • Dạ
  • Là Triệu Phổ dạy con à?

 

Chết thật, nếu Công Tôn mà biết Triệu Phổ dạy hư Tiểu Tứ Tử, lại còn bày cho bé chơi bài cửu nữa, dám cá rằng y sẽ đem thập đại hình ra để nói chuyện với Triệu Phổ a.

Triển Chiêu âm thầm thay Triệu Phổ lau mồ hôi.

 

  • Không phải đâu Miêu Miêu. Hôm trước con nghe Chinh Chinh cùng Chúc Chúc nói với nhau, nói cái gì mà Cửu Cửu lần nào đánh bài cũng thắng. Còn bắt đám huynh đệ lột sạch quần áo chỉ còn mỗi tiết khố. Con rất muốn chơi thử a. Còn tiền thu được thì đem cho thiện đường phủ Khai Phong nha…

 

Tiểu Tứ Tử ánh mắt chờ mong mà nhìn Triển Chiêu.

Lột đồ à?

Ờ thì, y cũng muốn nhìn thấy cảnh con chuột bạch nhà mình bị thua đến lột sạch lắm nha.

Cứ nghĩ đến gương mặt băng sơn ngàn năm vì bị thua bài làm cho nội tâm chịu đả kích lớn. Nghĩ đến cảnh đấy thôi mà miêu gia đã cảm thấy rất đáng chờ mong rồi a.

 

Bất quá thì…

 

  • E hèm, nhưng chơi cũng phải có chừng mực. Còn nữa, Tiểu Tứ Tử, con không được tham gia.
  • Tại sao a?

 

Còn tại sao nữa? Tiểu ngân hồ đánh đâu thắng đó như bé mà tham gia thì các đại nhân vật chỉ có thể còn mỗi tiết khố thôi.

Mà như thế thì hảo mất mặt.

 

  • Tại vì con sẽ làm nhà cái a.

 

Con mèo nhà họ Triển cười một cách thiên chân vô tà.

 

  • Nhà cái?
  • Là người chỉ ngồi không mà được tiền nha.

 

Triển Chiêu khóe miệng nhếch lên như một con hắc miêu gian xảo. Y còn không quên mở to đôi mắt mèo để cho bé con thêm phần tin tưởng.

 

  • Còn nữa, con phải ngồi gần thúc nha.
  • Dạ?
  • Con chỉ cần ngồi gần thúc là được. Còn nữa…

 

 

Triển Chiêu cúi đầu nói nhỏ vào tai bé con. Bé con cười khúc khích rồi gật gật đầu.

……………………….

Buổi chiều ngày hôm đấy.

 

Bạch Ngọc Đường ưu nhã đưa tay lên trán. Vàng bạc nhiều quá cũng thật phiền a. Sao mà gia đếm mãi vẫn không hết vậy?

 

Triệu Phổ dìu Công Tôn vào trong khách phòng. Xem hai người có vẻ là đã đi cả buổi để tìm dược liệu rồi. Công Tôn chắc hẳn đã rất vất vả đây.

 

  • Mỏi chân chết lão tử rồi.

 

Công Tôn vừa ngồi xuống liền đấm nhẹ chân mình.

 

Triệu Phổ không rõ vì sao cũng cúi xuống xoa xoa chân cho Công Tôn trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh.

 

  • Hai người này dạo gần đây thật vi diệu a.

 

Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Đường mà khẽ thổi gió vào tai y.

 

  • Miêu…

 

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường từ lạnh như băng một thoáng liền trở nên ôn nhu như nước mà nhìn con mèo của mình.

Xem ra mấy ngày nay không rảnh để chiếu cố y, y cũng không sút đi cân nào. Rất tốt.

 

  • Ân Ân, Tôn Tôn về rồi a.

 

Tiểu Tứ Tử vui vẻ chạy ra đón hai lão thần tiên đang từ ngoài bước vào, cả hai vẫn còn vì bức tranh chữ mà cãi nhau. Người thì bảo đó là đồ giả, kẻ nhất quyết vung tiền ra mua và nói đó là đồ thật.

 

Công Tôn cảm thấy miệng thật chua a. Từ ngày đem Tiểu Tứ Tử đến Khai Phong thì bé liền trở thành tài sản chung của tất cả mọi người. Ai cũng góp công nuôi bé, trông chừng bé. Dần dà bé trở nên thân thiết với các thẩm thẩm, di di, thúc thúc, ca ca, muội muội, miêu miêu, cẩu cẩu cùng tất cả trên dưới phủ Khai Phong a…

Người làm phụ thân, đôi khi cảm thấy vị trí của mình thực sự đang bị đe dọa lắm nha.

 

  • Tử Tứ Tử.
  • Phụ thân…

 

Bé ngọt ngào nhảy đến ôm Công Tôn một cái.

 

Ui… Nặng thêm rồi a.

 

Tâm nói thế như Công Tôn trong bụng như mở cờ mà ôm lấy bé con vào lòng.

Bé con vẫn là đối với mình ngọt ngào nhất nha.

Công Tôn hôn lên hai má bé con một cái thật to. Bé con cười khúc khích nắm lấy lọn tóc trước ngực y mà khẽ đưa ra đề nghị.

 

  • Mọi người cùng chơi bài cửu đi a.

 

Công Tôn cảm giác như vừa rồi mình nghe không rõ. Y vội đưa bé con sang cho Triệu Phổ ẵm, còn mình thì đào đào lỗ tai một cái, xong y hỏi lại bé con.

 

  • Tiểu Tứ Tử, con vừa nói gì? Phụ thân nghe không rõ.
  • Mọi người cùng chơi bài cửu, đón mừng năm mới. Ai thua thì phải cởi một món trên người. Còn tiền thu được thì sẽ đem cho thiện đường a…

 

Tiểu Tứ Tử vì mọi người cùng chăm chú nhìn bé mà lộ ra dáng vẻ xấu hổ. Càng về cuối câu thì càng nhỏ giọng.

 

  • Tiểu bại hoại, là ai bày cho con chủ ý này?

 

Công Tôn cảm giác rất muốn đánh vài cái vào mông nhỏ của Tiểu Tứ Tử.

 

  • Cửu Cửu…

 

Chính xác là Triệu Phổ chỉ vừa mới cầm lấy chén trà hạ nhân dâng lên, vòng tay uống lấy một ngụm liền vì câu trả lời của bé mà phun ra.

 

  • Oan ức nga…

 

Lần đầu tiên trong đời binh mã đại nguyên soái phải lên tiếng kêu oan. Y cả ngày hôm nay đều theo sau đuôi Công Tôn để làm chân sai vặt kiêm khuân vác. Dù thỉnh thoảng cũng được ăn một chút đậu hủ nóng, à không, là làm người tốt cõng Công Tôn qua các đoạn đường núi khó đi… Thế nhưng y tự vấn bản thân vẫn chưa kịp đưa ra chủ ý đầy tổn hại này với bé con a.

 

Nhưng dù sao thì với kinh nghiệm bao năm đấu tâm pháp với đám dã lư, y cảm thấy lời đề nghị này rất có sức thuyết phục, rất hấp dẫn, đi kèm theo đó chính là khoản lợi tức khổng lồ không thể không kể đến nha.

 

Thật ra bé con không phải muốn nói là do y dạy. Nhưng bé con chính là nói chưa kịp nói hết ý đã bị Công Tôn trừng khiến bé rụt người núp vào lòng Triệu Phổ.

 

  • Không được la mắng bảo bối. Phụ thân của con hảo hung dữ.
  • Cửu cửu… Phụ thân hảo hung hung…

 

Công Tôn nghiến răng nghiến lợi mà nhìn y đang bao che cho vật nhỏ bại hoại này.

 

  • Đều là do ngươi dạy hư.
  • Bảo bối của ta đương nhiên phải giống ta rồi.

 

Chính là lúc này cả đám đại nhân đều không quản đến sự tình vi diệu ở bên này, vì trong đầu ai cũng đều nghĩ đến vấn đề riêng.

 

Ân Hậu:

Lần này phải bắt con hồ ly lông trắng kia lột sạch, để xem y còn vênh váo được nữa không?

 

Thiên Tôn:

Lần này phải bắt lão Ân Hậu lột sạch ra. Ngày nhỏ đáng yêu là thế mà càng già càng khó ưa. Chờ đấy, ta sẽ bắt lão bất tử ngươi lột chỉ còn mỗi tiết khố. Hahahaha…

 

Cả hai ở khía cạnh nào đấy thì tâm linh thật sự rất tương thông a.

 

Tiếng lòng của Triệu Phổ:

Ngao~~~~

 

Tiếng lòng của Công Tôn:

Con bà nó chứ. Ông đây phải lột sạch ngươi để cho ngươi chỉ còn mỗi tiết khố. Để xem ngươi còn ra vẻ binh mã đại nguyên soái cái gì. Đồ lưu manh bắt cóc con ta…

 

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu không nhanh không chậm mà nhìn đối phương một cái.

 

Con mèo này, khi lột sạch sẽ như thế nào a?

Con chuột này, không biết khi thoát y sẽ ra sao?

 

Nói thế nên các đại nhân đều ngầm đồng ý. Tiểu Tứ Tử lôi bộ bài cửu ra, chia cho các đại nhân, còn riêng mình thì làm trọng tài, à là làm nhà cái.

 

Vốn dĩ ban đầu Triển Chiêu muốn ngồi cạnh Tiểu Tứ Tử. Thế nhưng tất cả các đại nhân khác đều có cùng ý nghĩ đó. Hiển nhiên cuối cùng để cho công bằng, Tiểu Tứ Tử vẫn là phải ngồi ở một góc xa đằng này. Riêng các đại nhân vật thì đều lườm lườm nhau mà tiến lên đối đánh.

 

Kết quả đều không ngờ đến nhất chính là, Công Tôn lại đi thua Triệu Phổ.

Vốn dĩ đánh bạc vẫn là cần có đầu óc giỏi tính toán, thế nhưng không nghĩ đến việc đại tài tử như y lại thua đến mức lột sạch hết áo mũ bên ngoài. Để đến khi chỉ còn mỗi lý y thì Công Tôn đã nổi điên lên rượt đánh Triệu Phổ khắp phòng.

 

Riêng phía Thiên Tôn, Ân Hậu, hai lão nhân chính là kẻ tám lạng người nửa cân. Đừng nhìn Thiên Tôn đầu óc mơ hồ thế nhưng khi đánh bạc đều rất nhanh bắt kịp tiến độ của Ân Hậu. Cả hai cũng chỉ còn mỗi lý y mà lườm nhau. Đến mức con cháu hai nhà đều lao đến khuyên can hai lão dừng lại. Cả hai đều là thái sơn bắc đẩu, cộng lại đều cả bó tuổi rồi nếu như chỉ mặc mỗi tiết khố như thế quả thật sẽ khiến cho võ lâm dậy sóng a.

 

Phần Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên này thì li kì hơn.

Triển Chiêu ngày thường đầu óc rất lanh lợi lại hay nghĩ ra đủ trò để chơi xấu. Kèm theo đó chính là y có thân phận đặc thù, là tiểu cung chủ ma cung, vốn nghĩ y chơi bài sẽ thắng chắc. Không ngờ đến chính là…

 

  • Con chuột bạch kia, nói, ngươi cố tình chơi ăn gian phải không?
  • Miêu, người ta là người ngay thẳng đàng hoàng nha.

 

Bạch Ngọc Đường biểu tình như cười như không gõ gõ vào vai Triển Chiêu.

 

  • Mười vạn tám ngàn hai trăm năm mươi lượng, ngươi là tính khi nào trả ta? Còn không thì…

 

Lúc này Triển Chiêu chỉ còn mặc mỗi lý y, và lần thua này thật sự khiến y phải lột sạch luôn…

 

  • Con mèo ngốc này, bộ ngươi tính lột thật à?

 

Bạch Ngọc Đường đè tay Triển Chiêu đang chuẩn bị lột luôn lý y ra.

 

  • Nam tử hán có chơi có chịu.

 

Triển Chiêu bày vẻ tráng sĩ một đi không trở lại mà đẩy tay y ra.

 

  • Tối nay hãy cởi, à không, là chung phần ngươi thua cho ta. Còn phần bạc thì…

 

Bạch Ngọc Đường như cười như không nói.

 

  • Không có tiền thì bồi thịt đi.
  • Không thèm. Ta sẽ lấy bổng lộc cùng tiền túi riêng để trả cho ngươi. Ngươi đồ con chuột bạch đáng ghét.

 

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười mà ra vẻ đại nhân.

 

  • Không cần, ngươi là con mèo của gia. Gia đây cũng không cần ngươi xuất tiền. Quyền thuộc về người thắng cuộc. Là gia định ra thứ ngươi phải trả a.
  • Ngươi…
  • Bạch Phúc.
  • Dạ, thiếu gia.
  • Vào kho lấy ra mười vạn tám ngàn hai trăm năm mươi lượng giao cho thiện đường phủ Khai Phong, lấy danh nghĩa của Miêu Nhi quyên tặng.

 

Cả đám lúc này đã dừng cấu xé lẫn nhau mà nhìn về phía Bạch Ngọc Đường mà nghiến răng.

 

  • Vừa lúc ta đang muốn tiêu bớt mớ bạc vụn.

 

Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm lên tiếng.

 

Ân Hậu ánh mắt khâm phục nhìn Thiên Tôn.

  • Đồ đệ của ngươi giống ngươi ở khoảng phá của. Đúng là ngươi một năm mua có chục bức tranh giả cũng không thể làm núi vàng của nó suy suyển được nha.
  • Ta làm sao được, ta là đang giúp nó bớt cực nhọc.

 

Thiên Tôn lúc này ra vẻ hiền sư mà lên tiếng.

 

Quả thật công việc đếm bạc vừa cực khổ lại vừa nguy hiểm a. Có lần Bạch Ngọc Đường xém nữa đã bị cả núi bạc đè chết.

 

  • Đồ phá của.

 

Triển Chiêu cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn cảm thấy chua xót thay cho y.

 

  • Không sao đâu Miêu Nhi, số tiền ấy chưa bằng một phần một vạn gia sản của ta mà. Cho người đánh bạc thua cả đời cũng không thể tiêu hết đâu. Yên tâm đi.

 

Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt đỉnh đầu mèo con. Con mèo nhà y tâm tâm nguyện nguyện đều là nghĩ cho y nha.

 

  • Nhưng còn phần cởi đồ, tối nay ngươi phải chung cho ta.
  • Ta xem như đã dứt nợ với ngươi rồi. Chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.
  • Ai nói không có chứ?

 

Cả hai đại hiệp cười đùa nắm qua kéo lại, còn các cặp còn lại người thua thì đứng lên đuổi đánh kẻ thắng. Nhưng chung quy vẫn là thiện đường được lợi nhiều nhất, lại còn có thêm bạc mua áo mới cho đám nạn dân mới vào thành.

 

Xem ra mùa xuân năm nay thành Khai Phong dân nghèo sẽ có một cái tết ấm no rồi a.

 

Hoàn

Bá đạo tình nhân: Ngoại truyện – Đại gia tộc (Phần kết)

Choco: Xin chào, năm mới đến rồi… Cả nhà ơi, Choco quay lại rồi đây. Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, bình an và tràn đầy hạnh phúc nhé.

Trong năm mới này, Choco có một tin vui đến cho cả nhà. Đó chính là Choco sẽ viết nhiều hơn. Up đều đặn hơn, có thể 1 tháng 2 kỳ hoặc 3 kỳ. Hy vọng rằng cả nhà sẽ tiếp tục ủng hộ Choco nhé.

Chúc bé yêu Ruby, bé Nhím càng ngày càng xinh đẹp. Chúc các bạn fans đang sống tại nước ngoài cũng sẽ đón một cái tết thật bình an, thật hạnh phúc nhé.

Mãi yêu cả nhà.

Ngoại truyện  – Đại gia tộc (Phần kết)

 

Bữa tiệc tất niên kết thúc bằng màn pháo hoa đặc sắc, kèm theo đó chính là tiếng rì rầm nói chuyện của “đám nhỏ” trong nhà. Hiện tại ai ai cũng đã có đôi có cặp, lại còn dắt thêm người về ăn mừng năm mới nữa chứ. Ngay cả cậu nhóc Thiết Hình Hòa cũng dần trưởng thành, đã muốn có bạn tâm giao tri kỷ rồi.

 

Minh Ngọc cảm thấy không muốn nhận là mình già cũng không được. Cậu khẽ nở một nụ cười mãn nguyện mà nhìn người đàn ông của mình.

 

  • Sao vậy?

 

Thiết Hạo Phong nhìn y mỉm cười đầy sủng nịnh mà hỏi.

 

  • Cảm thấy mình già thật rồi.

 

Minh Ngọc khẽ dụi mũi vào mũi của người nào đó mà làm nũng nói.

 

  • Tối qua vẫn còn đủ sức mà. Sao hôm nay lại…

 

Minh Ngọc liếc xéo ai đó vẫn đang nở nụ cười xấu xa.

Cậu nghĩ về quãng thời gian trước… Thật sự đời người chỉ như một giấc mơ, điều đó không sai.

 

Nhớ lại việc hai người từng sống chung, có đôi khi cũng từng cãi nhau. À không, chỉ là có những lúc cậu nổi nóng và giận dỗi, còn riêng ai đó thì rất ít khi to tiếng với cậu. Lần to tiếng nhất là lúc y lo lắng khi cậu ngã từ trên ngựa xuống, hay chính là lúc cậu vừa sinh con xong. Những lần ấy đều là y tâm trạng hoảng loạn, sợ rằng cậu sẽ rời xa y nên mới to tiếng. Cậu hiểu rõ điều đó nên trong lòng lại càng thêm trân trọng y hơn.

 

“Đời người có được một tri kỷ đã khó, nhưng Hạ Minh Ngọc ta lại có một tri kỷ hoàn hảo thế này, quả thật chết không hối tiếc.”

 

Minh Ngọc thò tay qua nắm lấy tay to lớn của Hạo Phong, khẽ lồng ngón tay vào, nhìn y nói.

 

  • Năm mới vui vẻ, ông xã, mãi yêu anh.

 

Hạo Phong trong mắt thụ sủng nhược kinh, hiếm khi thấy được Tiểu Ngọc của y lại đi bày tỏ tình cảm trước mặt “đám nhỏ” thế này. Y chỉ có thể hít một ngụm lãnh khí mà hạ giọng nói vào tai Minh Ngọc.

 

  • Trọn đời trọn kiếp, bảo bối, năm mới vui vẻ.
  • Vâng.
  • Làm cho em hạnh phúc chính là trách nhiệm của tôi. Đây là lời hứa, không phải câu chúc.

 

Minh Ngọc cười cười rồi cụng nhẹ vào trán của ai kia. Hai bên trong mắt chỉ có đối phương đủ khiến cho những người xung quanh họ phải ghen tỵ.

 

“Đám nhỏ” lúc này làm bộ không nghe không thấy hai vị phụ huynh cứ liên tiếp mắt qua mày lại, kèm theo đó chính là cử chỉ sến súa đến nổi hết cả da gà da vịt lên…

 

Hạ Sĩ Nghị nhẹ kéo lỗ tai của Trần Tam Nguyên lại mà bảo.

 

  • Năm mới cậu dám làm phiền những lúc ông đây làm việc nữa, ông đây liền thịt cậu.
  • Mỹ nhân à, oan ức quá… Em yêu việc còn hơn mạng. Nếu không cản em lại thì sớm muộn gì em cũng bị kiệt sức mà chết.

 

Bên này Thiên Tuấn và Khanh Nhân có vẻ điềm đạm nhất. Thiên Tuấn đang lướt weibo của các công ty du lịch, tay không quên khều Khanh Nhân mỗi khi tìm được một điểm đến thú vị nào đấy.

 

Thiết Hình Hòa thì ngồi im lặng lắng nghe Vận Vanh ca ca nói về những kiến thức trong việc quản lý kinh doanh. Cậu nhóc chính là đang học theo Lam Vận Vanh về việc quản lý một công ty nhỏ.

Dù còn đang đi học nhưng cậu nhóc nghĩ đã đến lúc nên tìm người để học hỏi từ từ rồi. Bất quá khi nghe ra được ý định của cậu thì Lam ca ca sống chết bám lấy cậu, bảo rằng với tấm bằng MBA hạng ưu kèm theo đó là bảo chứng gia sản, y chính là lão sư tài giỏi và uy tín nhất cho đến thời điểm hiện tại đây.

 

Khi nghe đến việc ấy Thiết chủ tịch không lên tiếng phản đối, Khanh Nhân cũng chỉ khẽ lắc đầu nhưng không quên thòng thêm một câu:

 

  • Bản hợp đồng dự án Kingdom of the Winds, chỉ để đổi lấy vị trí lão sư này. Lam Vận Vanh quả thật là người coi trọng mỹ nhân còn hơn cả giang sơn nữa.

 

Thiên Tuấn thì tự hào vì chí ít tiểu đệ mình cũng có được một lão sư tốt để theo học a.

Những người còn lại quây quần bên cạnh nhau, người thì dựa vào ngực ái nhân, kẻ thấp giọng bàn bạc về các dự án sắp tới. Xem ra không khí cuối năm quả thật khiến cho người ta cảm thấy được gần gũi nhau hơn, cũng như cảm giác ấm áp bên cạnh những người thân yêu nhất luôn khiến cho ta thấy rằng mình thật sự hạnh phúc.

Năm mới vui vẻ, đối với người nhà họ Thiết, đó là lời hứa dành cho ái nhân, chứ tuyệt nhiên không phải chỉ là câu chúc đơn thuần.

Mong rằng những kẻ có tình rồi sẽ nên giai ngẫu.

Hoàn