NK2 – Chương 17: Cầu vồng sau mưa

Chương 17: Cầu vồng sau mưa

Hôm nay tôi tỉnh dậy với một tinh thần sảng khoái. Dường như mũi tiêm hôm qua rất có tác dụng, nó giúp tôi giảm đau nhiều hơn hẳn và… Dường như bên chân không bó bột, ngón chân cũng đã có thể cử động được rồi.

– Chào buổi sáng, cậu bé của tôi.

Anh nãy giờ vẫn còn ngủ bên cạnh giường bệnh của tôi, dường như cử động của tôi khiến anh tỉnh lại. Anh nắm lấy tay và đặt nhẹ lên trán tôi một nụ hôn, anh nhẹ nhàng bảo:

– Cậu bé hết sốt rồi. Tối qua cậu bé làm tôi lo quá…

– Jea Kyo… Cám ơn anh…

Tôi xúc động nghẹn ngào khi thấy được hình bóng anh ở bên cạnh. Tôi chẳng hiểu vì sao mình lại dễ xúc động đến như vậy nữa. Phải chăng là do tôi đang yếu cả về thể xác lẫn tinh thần nên tôi mới trở nên như vậy? Hay là do tôi đã bị anh cảm hóa?

– Cậu bé ngốc của tôi lại suy nghĩ lung tung nữa rồi…

– Anh đã ở đây cả tối sao?

– Phải.

– Sao lại không về phòng ngủ? Ngủ ngồi như vậy sẽ đau lưng lắm…

– Vì cậu bé đã ra lệnh cho tôi không được phép rời khỏi đây.

– Anh…

Thật chẳng biết nên gọi anh là thật thà hay ma giáo nữa! Ngay lúc tôi xấu xí và yếu đuối nhất anh đã ở bên cạnh tôi, làm cho tôi tin tưởng rằng chỉ có anh chứ không phải một ai khác sẽ bảo vệ tôi, trong những lúc như thế này… Anh đã làm tôi lung lay tư tưởng rồi đó anh biết không?

– Anh đã thấy qua em khóc rồi đó… Con trai mà lại khóc như vậy… Đáng xấu hổ lắm đúng không?

– Không.

Anh mỉm cười thật hiền lành, để rồi tiến đến bên tôi và thấp giọng bảo.

– Tôi đã từng chứng kiến qua nhiều loại bệnh nhân, từ yếu ớt đến mạnh mẽ. Hầu hết tất cả bọn họ một khi đã nghe tin mình đang mang trong người một chứng bệnh nguy hiểm đều đổ quỵ xuống. Con người ai chẳng có những khi yếu đuối. Cậu bé đã tỏ ra gan dạ đến cùng khi dám đối mặt với nỗi đau về thể xác lớn như vậy. Lại còn có thể không cần đến những người thân xung quanh động viên khích lệ tinh thần. Đối với tư cách của một bác sĩ như tôi mà nói, cậu bé là người can đảm nhất mà tôi từng gặp.

– Nhưng cuối cùng thì em cũng chịu thua trước nỗi đau của thể xác.

– Ai cũng cần có một chỗ dựa ngốc à. Trong lúc đau đớn nhất em đã xác định được tôi chính là chỗ dựa cho em.

Anh nở một nụ cười tinh quái.

– Anh luôn luôn như vậy. Luôn nhìn thấu được nội tâm của người khác.

– Cám ơn cậu bé đã quá khen. Nào, nằm xuống nghỉ ngơi đi. Một lúc nữa tôi sẽ quay lại.

– Jea Kyo…

Tôi yếu ớt nắm lấy một góc áo blouse của anh… Dường như trong khoảng khắc tôi đang cố níu giữ anh lại.

– Sao?

– Anh… Chừng nào anh làm đám cưới ạ?

– Phải chờ em lành vết thương đã.

Anh nhìn tôi mỉm cười dịu dàng. Nhưng vì sao khi nhìn thấy nụ cười ấy, đôi mắt tôi bỗng chốc lại nhòe đi…

– Không cần đâu. Anh cứ lo cho đám cưới của mình trước… Em sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Nhất là… Đừng để cô dâu của anh phải đợi.

– Nếu em đã nói vậy thì…

Anh bỏ đi một lúc để rồi quay lại và chìa ra một tờ giấy trước mặt tôi.

– Đây là ý gì?

– Cậu bé sẽ ký tên vào đây.

Tôi máy móc ký vào chỗ anh chỉ. Để rồi anh mỉm cười thu hồi bút mà nói.

– Vậy là chúng ta đã là vợ chồng rồi đấy. Tôi sẽ sớm gửi tờ giấy này đi. Còn việc tổ chức hôn lễ thì…

– Anh nói cái gì? Cái gì mà vợ chồng?

– Đây là giấy đăng ký kết hôn theo mẫu ở Hà Lan. Tôi đã chuẩn bị nó từ sớm nhưng do chưa có dịp đưa ra. Hôm nay là do em đã chủ động gợi ý cho tôi đấy.

Anh nhìn tôi mỉm cười đầy vẻ vô tội.

– Cái gì chứ? Ý em là cô vợ sắp cưới của anh…

– Cô vợ nào?

Anh ngây ngô hỏi lại. Thật chẳng hiểu có phải là anh đang cố trêu chọc tôi không nữa…

– Là cô gái mà… Mà hai người….

– Hahaha cô ta là người yêu cũ của tôi. Sao thế? Cậu bé ghen à?

– Ai mà thèm chứ…

Tôi xấu hổ quay mặt đi… Nhưng rồi tôi nhớ lại điều quan trọng nhất.

– Anh nói gì mà vợ chồng… Khi nãy là anh đùa phải không?

– Cậu bé thấy tôi có phải là người thích đùa không?

Mặt anh lộ rõ vẻ nghiêm túc…

– Không lẽ….

– Ừ, đó là giấy đăng ký kết hôn. Em đồng ý ký vào đó tức là em đồng ý lấy tôi rồi.

– Anh…

Máu trong cơ thể tôi dồn hết cả lên mặt. Tôi cố hết sức mình để giữ vững mà hỏi anh.

– Anh… Có phải anh đang đùa không? Đám cưới gì chứ?

– Chẳng phải là cậu bé muốn làm đám cưới ngay sao?

– Em nói thế nhưng… Câu nói của em không có ý đó.

Anh mỉm cười thật dịu dàng để rồi anh vuốt tóc tôi mà hỏi.

– Vậy ý của cậu bé là muốn tôi lấy cô gái kia à?

– ……………..

Tôi không trả lời mà chỉ cúi gầm mặt xuống, nhưng rồi một bàn tay to lớn đã nhẹ nâng cằm tôi lên và đặt vào đôi môi khô khốc của tôi một thứ gì đó thật mềm…

Khoan đã… Cái này là hôn sao?

Nụ hôn đầu của tôi lại xảy đến với một người đàn ông???

– Ư….

Tôi cố gắng xoay đầu tránh né nhưng anh vẫn đuổi theo tôi. Đầu lưỡi anh hệt như một con mãng xà nhỏ. Nó cố luồn sâu vào khoang miệng và kéo theo đó là những mê lực khó cưỡng lại. Đầu lưỡi của tôi cũng dần bị thu phục.

Tôi dần dần chìm vào quên lãng. Hiện giờ trong đầu tôi chỉ còn duy nhất hình bóng anh.

– Nhớ kĩ, chỉ cần trong đôi mắt này tồn tại duy nhất hình bóng của tôi là đủ. Đừng suy nghĩ gì khác nữa.

– Nhưng mà…

Tôi cố lấy lại nhịp thở của mình. Có phải bạn đang thắc mắc vì sao đúng không? Vì vừa nãy anh đã ăn gian… Anh rút cạn bầu không khí của tôi rồi mới chịu buông tôi ra.

Này không được cười… Nụ hôn đầu của người ta mà lại bị một kẻ chuyên nghiệp như anh dụ dỗ cướp đi mất… Anh mà dám cười là em sẽ giận anh liền đó.

– An tâm mà dưỡng thương cho mau lành. Một chút nữa tôi sẽ đến khám cho em.

– Nhưng…

– Không nhưng gì nữa hết. Bây giờ em đã là vợ tôi, tôi có quyền chăm sóc em.

Nói rồi anh đẩy cửa bỏ đi, để lại tôi với gương mặt còn đang ngơ ngác không biết làm sao để giải thích cho anh hiểu được.

……………….Coco – Đạm Ngọc………………

Anh biết không em không muốn anh chịu thiệt thòi. Tình yêu là phải đến từ hai phía, cả hai bên đều phải cho và nhận. Riêng anh chỉ đóng vai trò bên cho, còn em? Em đã ích kỷ chỉ biết nhận lấy cho riêng mình. Xét về tất cả mọi mặt em đều không xứng với anh… Anh hiểu không?

Tôi liếc mắt nhìn về phía cửa sổ. Vậy là lại bắt đầu một ngày mới rồi bạn ạ… Một ngày mới với biết bao gút mắt đi kèm những âu lo… Nhưng vì sao trong lòng tôi vẫn dâng lên một thứ gì đó thật ngọt ngào! Phải chăng là vì nụ hôn vừa nãy?

– Sáng nay sắc mặt mày tốt hơn rồi nhỉ…

Nhật vừa nói tay vừa để hộp cơm lên bàn.

– Mày sao rồi?

– Tao khỏe.

– Tao biết.

– Biết điều gì?

– Mày đang có chuyện mờ ám…

Nhật làm ra vẻ nghi ngờ khiến tôi phải bật cười lớn.

– Đấy, lại còn đỏ mặt nữa…

– Không có gì thật mà.

Tôi cố xua tay làm ra vẻ mọi thứ đều ổn.

– Thật sao?

– Thật…. Thật…

Tôi lắp bắp gật đầu.

– Nhưng tao có một việc muốn hỏi mày được không?

Tôi thoáng ngập ngừng…

– Nói đi. Sao lại úp úp mở mở đáng ngờ thế?

– Tao chỉ đang nghĩ đến… À, kết hôn với người cùng giới…

– Ý mày đang hỏi là có tội hay không à?

– Nếu là xã hội thì một số quốc gia đã cho phép người đồng tính kết hôn, còn về tôn giáo thì…

Nhật thoáng ngưng lại một chút, để rồi nó lại bảo.

– Tao không phải là người được ơn sáng suốt nên chẳng thể nào hiểu hết được ý nghĩa của việc này, nhưng tao thiết nghĩ theo lý luận của một con người bình thường, ai cũng là con của Thượng Đế, loài người chúng ta là do Ngài tạo nên giống hình ảnh ngài, vì thế nên Ngài yêu thương con người như chính Ngài đã yêu thương Con Một của mình. Việc hành động tội lỗi hay không là do Ngài phán xét, chúng ta không biết nên cũng không thể nào nói được điều này. Con người nên sống theo cái tốt, cái chân thiện mỹ, cùng với việc yêu thương nhau, không nuôi dưỡng ý nghĩ hãm hại ai thì Ngài sẽ yêu thương ta thôi. Nên nhớ đứng trước mặt Thượng Đế thì con người không một ai là hoàn hảo cả, nhưng cũng không vì lẽ đó mà ta lại trở nên xấu xa đi đúng không? Còn về đạo Phật thì chúng sinh đều bình đẳng, quan hệ kiếp này là do tiền duyên kiếp trước tạo thành. Mày theo đạo nào thì cũng được hướng dẫn phải làm điều tốt, lánh xa điều dữ. Hiển nhiên còn việc còn lại, sau khi nằm dưới ba tấc đất rồi thì có lẽ lúc đó chúng ta sẽ có được câu trả lời cuối cùng.

– Tóm lại là mình nên sống tốt, còn lại, nếu đó là tình yêu…

– Thì có lẽ cũng sẽ được chấp nhận thôi. Mình là con người nên tránh không khỏi sự sa ngã và cám dỗ, nếu xét trên phương diện xác thịt lẫn tâm hồn là vậy.

– Phức tạp quá mày ha…

– Nhưng sao lại hỏi tao về chuyện ấy? Có nội tình gì bên trong à?

– Không có.

– Thật không có sao?

– Không… Không thật mà…

Mà… Tại sao ánh mắt của nó vẫn chưa chịu buông tha tôi nhỉ?

– Mày đang nhìn gì thế?

– Tìm chứng cứ…

– Tin tao đánh mày không?

– Hahaha nhắm được thì đánh. À, vài tháng nữa là nhập học rồi mày ạ.

– Ừ.

Tôi gật đầu một cách buồn bã.

– Đừng tuyệt vọng thế chứ, từ đây đến lúc đó có thể mày đã đi lại được rồi. Còn việc leo cầu thang thì để tao cõng cho.

– Mày? Thôi thôi… Tao không muốn tự sát thêm lần nữa…

– Vậy ra cậu bé đã tự sát à?

Tiêu rồi, sớm không đến muộn không đến ngay lúc tôi đang nói xàm thì anh đến. Tôi lập tức phân bua…

– Không có… Em chỉ vì cứu người.

– Tôi có nghe từ phía cảnh sát, không ngờ cậu bé liều lĩnh đến vậy…

Anh vừa nói vừa bước đến gần tôi hơn.

– Nó còn có năng lực làm nhiều chuyện liều lĩnh hơn nữa kìa. Ví dụ như chạy xe xuống dốc hồ đá…

– Hồ đá là hồ nào?

– Hồ đó ở ngoài Thủ Đức, gần làng đại học. Mày có muốn tao kể chi tiết cho anh ấy nghe không Luyến?

– Nhật… Tao với mày là bạn tốt mà… Chẳng lẽ mày không muốn tao mời mày đi ăn hủ tíu Nam Vang sao?

Biết rõ là mình hâm dọa cũng không mang lại kết quả gì nên tôi đành phải dùng đến chiêu năn nỉ lẫn dụ khị.

Vì sao à? Anh mà biết được trong khoảng thời gian vắng anh tôi đã nổi điên đến mức nào chắc chỉ còn nước tôi sẽ nhảy xuống hố mà trốn cho đỡ xấu hổ.

– Chị dâu nói đi, việc mời đi ăn tôi sẽ chi trả đầy đủ.

– Anh…

– Nói nha, có ai năn nỉ không?

– Đừng… Tao năn nỉ mày đó… Mày là người bạn tốt nhất trên đời…

– Haha có kẻ ngoan ngoãn vậy là tốt rồi. Thôi anh khám cho nó đi. Có gì một chút nữa em sẽ quay lại.

Xong nó liền quay sang tôi mà bảo.

– Hihi để hai người tự do tâm sự đấy.

– Mày…

Không chờ cánh cửa khép lại anh đã thị uy với tôi.

– Nói tôi nghe xem, vì chuyện gì mà chạy xe xuống dốc hồ?

– Anh hiểu lầm rồi… Nơi đó mang tiếng là hồ nhưng thật ra vùng đất xung quanh rất cứng, với lại…

– Tôi chỉ hỏi vì sao em tự ý chạy xe xuống những nơi như vậy?

– Là… Vì nơi đó cảnh vật rất đẹp…

– Cảnh đẹp? Nơi có nhiều người chết thế mà đẹp à?

Không ngờ anh cũng nắm bắt được nhiều thông tin của báo đài ghê nhỉ…

Quên mất đây không phải là lúc để tán dương anh…

– Dạ… Nhưng mà đẹp thật đó anh… Rìa đất xung quanh được bao phủ bởi đá, trên đó lại có lớp đất đỏ nên cây cối cũng phát triển xanh tốt nữa… Ách…

Nhìn vào gương mặt đã băng lãnh nay còn tăng thêm mấy tầng sát khí, tôi như nhận thức được là anh đang rất tức giận… Tôi đành câm nín chờ đợi cơn thịnh nộ của anh.

– Em có biết em làm như vậy là nguy hiểm lắm không?

– Dạ… Em…

– Sau này không được tự ý đến đó một mình nữa.

– Dạ…

– Không được chạy xe đến những vùng đất có khả năng sạt lở như vậy.

– Hôm em chạy xe trời rất khô ráo nên không có sạt lở gì hết á…

– Còn cãi?

– Dạ…

Mi mắt tôi đã bắt đầu ân ẩn nước. Ai bảo nhìn mặt anh đáng sợ quá làm gì?

– Em đừng nghĩ là khóc thì tôi có thể bỏ qua việc em đã đùa giỡn với tính mạng mình như vậy…

– Ô… Oa…. anh bắt nạt em…

– Trời ạ.

Anh liền chạy đến bên tôi, tay anh nhẹ vỗ về lưng tôi như một đứa trẻ. Anh trầm giọng nói.

– Tôi đã lớn tiếng la mắng em chưa?

– Chưa… Nhưng anh là… Có ý bắt nạt…

Rõ ràng mà… Khí thế vương giả của anh ngày thường cũng đã đủ để uy hiếp người khác rồi… Nói chi đến những lúc anh tức giận thế này….

– Cậu bé sợ tôi thật à?

– Sợ…

– Đây là một phần con người của chồng em đấy. Em nên tập làm quen đi…

– Không cần.

Tôi liên tục lắc đầu. Nhưng không để tôi kịp phản đối, hai tay anh đã giữ chặt đầu tôi lại và đặt lên môi tôi một nụ hôn đầy mê lực.

– Ư….

Đầu lưỡi tôi cố né tránh đầu lưỡi gian xảo của anh. Nhưng rồi chúng cũng bất lực để anh xâm chiếm. Anh như tên đạo tặc tham lam cố tình cướp hết không khí của tôi. Tôi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi đôi tay anh nhưng tất cả đều vô vọng.

– Nói cho anh biết, còn sợ anh không?

– Còn… Là anh ức hiếp người ta…

– Ai biểu em không nghe lời? Anh đã dặn biết bao nhiêu lần là không được làm những việc liều lĩnh nhưng em vẫn cứ làm. Em muốn chọc anh tức điên lên em mới chịu đúng không?

– Không… Chỉ là… Những khi em mạo hiểm như vậy… Những khi em phóng xe nhanh… Em đều nghe bên tai giọng nói của anh… Em nghe anh bảo em: “Không được làm như vậy, cậu bé muốn hù chết tôi sao?”…. Em….

– Cậu bé chỉ vì muốn nghe giọng nói của tôi nên đã làm như vậy?

– Phải…

Dường như tôi bị hôn đến thần trí lú lẫn rồi bạn ạ. Toàn thân tôi vô lực dựa vào lòng anh. Tôi chỉ kịp nghe tiếng anh cười khùng khục, để rồi sau đó mũi thuốc an thần đã làm tôi chìm đắm hoàn toàn vào giấc ngủ.

– Lần này em chết chắc rồi mèo con. Dám nhân lúc tôi không có ở cạnh em mà em lại làm càn như vậy. Được lắm, xem sau này tôi sẽ “trừng phạt” em thế nào…

– Anh à, anh để Luyến ngủ nữa sao anh?

Nhật nhẹ đẩy cửa bước vào.

– Tối qua cậu bé đã không ngủ đủ giấc… Nên để cậu bé ngủ thêm một lúc.

– Còn việc ăn sáng?

– Khoảng chín giờ sẽ có y tá đến tiêm thuốc và gọi cậu bé dậy dùng bữa. Chị dâu đừng lo.

Anh nhẹ mỉm cười.

– Chị dâu có thể kể cho tôi nghe thêm những điều mà cậu bé còn giấu tôi được không?

– Hả?

– Không sao đâu. Tôi không nói, chị dâu không nói là được rồi. Chứ tôi nghĩ, nếu lỡ cậu bé mà có gì không ổn hoặc tâm tình không tốt thì cần phải có “liệu pháp thích hợp” để chữa trị sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.

– Vậy à?

– Phải. Cái này tuyệt đối chỉ vì muốn tốt cho cậu bé thôi. Chị dâu giúp tôi nhé?

Ánh mắt thành khẩn của anh đến thần thánh cũng phải động lòng nữa chứ nói chi đến cừu nhỏ ngây thơ như vậy…

– Thật ra thì… Có lẽ là do nó không chấp nhận được việc nó đã yêu anh……

Nhật bắt đầu câu chuyện của mình mà không biết rằng ngay lúc này đây, ngay trên chiếc giường bệnh sang trọng, đang có một kẻ miệng ú ớ tựa như đã trông thấy được viễn cảnh đầy u ám sắp tới của mình.

Thật ra thì cậu bé ấy đang nằm mơ, và hiển nhiên là đang gặp phải ác mộng. Trong giấc mơ cậu bé thấy có một thiên sứ với đôi cánh đen to lớn đang nhẹ nhàng bắt trói cậu bé lại… Rõ ràng biết là bị bắt nhưng cậu bé ngây thơ ấy vẫn cứ để yên mặc cho y hành động. Vị thiên sứ nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của cậu bé mà khẽ cất tiếng nói đầy mê hoặc.

– Em có chạy đằng trời cũng không thoát đâu nhóc à…

…………….Coco – Đạm Ngọc………………

Hết chương 17

Đa tạ các bằng hữu đã luôn yêu thương, đồng hành, cùng khích lệ Choco. Choco sẽ ráng dù bận học cách nào cũng sẽ lên post fic cho các bạn. Nguyên nhân vì sao 2 tuần qua không post cho mọi người, là vì Choco tuần nào cũng phải nộp bài + bài rất khó + mới vừa tí tởn đi uốn cái đầu về (lý do này kg đc chính đáng lắm) nên cứ mãi ngắm mình trong gương mà tự hỏi: Liệu cái đầu mới này có hợp với mình kg ta? Sao đứa nào nhìn mình cũng bảo thèm mỳ hải sản hết vậy???
Tóm lại là yêu mọi người thật nhiều. Hứa sẽ không bỏ mọi người đâu. Nhưng thời gian sắp tới này có lẽ Choco sẽ không thường post bài như trước được, mọi người thông cảm nhé.
@sai sakura: ta hứa sẽ gửi nàng 20 page Hoàng cung 2 trong thời gian sớm nhất, cơ mà phải chờ ta hiệu đính đã nha.
@X-D: Iu X-D lắm lắm. X-D tặng gì Choco cũng thích cả.