Phần 1
Yukito đang đứng trước cửa lớp. Anh đang suy nghĩ không biết Valentine này mình phải làm gì đây? Liệu có nên thổ lộ hay không?
Anh nhớ lại kỉ niệm hồi anh mới chuyển đến trường cái gì đối với anh cũng lạ cả. May mà nhờ có Touya luôn giúp đỡ anh. Anh nhớ hoài cái buổi đầu gặp mặt ấy, do là học sinh mới chuyển đến, anh bị lạc đường, lúc ấy anh gặp Touya.
_Cậu đi lạc à?
_Ưm, sao cậu biết?
_Tớ đi theo cậu một đoạn dài từ trường đến đây. Tớ thấy cậu cứ đi lòng vòng. Tớ đoán chắc hẳn cậu nhóc này phải đi lạc rồi đây.
Mặc dù hơi mắc cỡ nhưng đành phải nói thật lòng.
_Ưm, tớ đi lạc.
Cậu ấy hơi mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng và nhìn tôi.
_Leo lên xe đi nhóc. Tôi đưa cậu về nhà. Hi vọng cậu còn nhớ địa chỉ nhà mình chứ?
_Nhớ chứ.
Touya chở tôi đi được một đoạn thì cậu ta nói.
_Quên giới thiệu tên cho cậu rồi. Tôi tên Yamasa Touya học cùng lớp với cậu đó.
_Vậy à? Tôi tên Tsukimo Yukito.
_Cậu không biết tôi học cùng lớp với cậu à? Tôi ngồi ngay sau cậu đó. Chập, cậu không biết tôi mà dám leo lên xe để tôi chở. Cậu không sợ tôi bắt cóc cậu à?
Tôi hơi bối rối 1 chút và không biết trả lời làm sao.
_Cậu dễ thương thật đấy!
_Yukito.
_Hả?
_Làm gì như người mất hồn thế này?
Yumiko lo lắng nhìn tôi.
_Không sao đâu! À có chuyện gì vậy Arashu?
_Cậu có thể gọi mình là Yumiko mà Yuki. Hôm nay là Valentine….Ưm, thật ra mình muốn nói với cậu cái này lâu lắm rồi….ưm…thật ra là….. mình…thích cậu…
Tôi hơi bất ngờ trước lời tỏ tình này.
_Ưm, cám ơn cậu rất nhiều nhưng mà….
_Cậu đã có người cậu yêu rồi đúng không?
_Ưm.
_Mình không khóc đâu. Mình cám ơn cậu rất nhiều vì cậu đã lắng nghe những lời từ trái tim mình. Người quan trọng với cậu chắc chắn sẽ là người rất tuyệt. Hy vọng cậu và người ấy sẽ luôn hạnh phúc.
_Yumiko này. Mình tin rằng cậu cũng sẽ tìm được một người phù hợp với mình thôi. Và nhất là đối với người đó Yumiko là quan trọng nhất.
_Cám ơn cậu Yukito, cậu là một người tốt.
Nói rồi Yumiko bỏ đi. Tôi biết cô ấy buồn lắm, nhưng tôi thật chẳng biết phải làm sao cả. Tôi không thể nào trả lời khác hơn được. Hy vọng cô ấy sẽ sớm vui vẻ trờ lại.
Ở đằng xa sau dãy hành lang Yumiko đang đứng khóc.
_Sao vậy Yumi???
Atami lo lắng nhìn cô bạn thân của mình.
_Mình không sao, chỉ hơi buồn chút thôi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà.
Yumiko đưa tay lau nước mắt.
_Mà nè, cậu đã nói với Yukito rồi à?
_Phải.
Atami im lặng.
_Thật ra Yukito là người tốt, một người rất tốt. Tớ không giận cậu ấy, tớ đã hứa với cậu ấy là tớ sẽ không khóc rồi. Nhưng nước mắt của tớ…..tớ không kiểm soát được.
_Tớ hiểu mà. Cậu không muốn Yukito cảm thấy khó xử. Ngoan nào, khóc đi, khóc cho đã rồi đừng buồn nữa. Cậu mà buồn cậu ấy sẽ càng khó xử hơn đó.
Yumiko ôm chầm lấy cô bạn thân của mình. Trong tiếng nấc cô nói:
_Xin lỗi Atami tớ chỉ làm cậu lo lắng thôi.
_Ngốc quá, không sao đâu. Mình là bạn tốt mà.
Tại dãy hành lang bên kia một nhóm học sinh đang xì xào.
_Tớ chụp được ảnh cậu ấy lúc ngủ gật nè!!
_Đâu????? Đâu????
Cà đám lao xao, giành nhau mấy tấm hình.
_Trời ơi dễ thương quá.
_Phải, thật là dễ thương, không chịu được.
_Yukito đúng là mẫu người lí tưởng mà. Vừa dễ thương, vừa giỏi nấu ăn, may vá,… tóm lại cái gì cũng biết cả. Thật tài quá đi.
_Cậu ta khiến cả con trai lẫn con gái đều hâm mộ mà!!
_Ê, mấy cậu nói thiếu một người rồi.
_Ai ai????
_Touya đó. Vừa đẹp trai, vừa tài giỏi.
_Nhưng cậu ấy lạnh quá.
_Ưm, rất ít nói. Cậu ta chỉ nói chuyện với Yukito là nhiều nhất thôi.
_Nói cho cùng nếu so ra thì giờ chỉ còn 2 người ấy là chưa thấy đi chung với bóng hồng nào thôi.
_Nhưng tớ nghĩ là họ có người yêu hết rồi đó. Bằng chứng là biết bao nhiêu nữ sinh trường mình tỏ tình với họ, họ đều từ chối cả đấy…
_Ưm..Ưm…
_Mấy em muốn tám chuyện người ta đến chừng nào mới chịu vào lớp hả???
Thầy giám thị quát lớn khiến cả đám ù té chạy như vịt.
Trở về lại lớp học của Yukito và Touya.
_Yuki.
_Hả?
_Ông thầy này giảng bài buồn ngủ quá. Cậu canh chừng giúp tớ nhé! Tớ ngủ đây.
_Chập, hết nói nỗi cậu rồi… Mà tớ cũng đang muốn ngủ lắm đây.
_Hahaha. Lo canh chừng đi nhóc.
……tiết học trôi qua chậm chạp…..
Re…e…eng…..
_Mấy em ra về nhớ làm bản báo cáo cho công trình nghiên cứu hôm nay đấy.
_TRỜI…..
Cả lớp la làng.
_Hu hu hu thầy ác quá à.
_Touya, Touya dậy đi.
_Hưm?
_Đến giờ về rồi. Thầy dặn bài tập là viết bài báo cáo cho công trình nghiên cứu hôm nay đó.
_Vậy à?
_Đúng là tài thật, cậu không hề lo lắng cho bài viết này.
Yukito phì cười vì nét mặt còn ngáy ngủ của Touya.
_Không, vì tối nay tớ và cậu sẽ học nhóm mà. Có gì cậu giảng lại cho tớ nghe.
_Thật hết ý kiến.
Nói rồi cả 2 xếp tập vở ra về.
(to be continued)