Bạn này, bạn có tin là có thiên thần không? Ở đây tôi không nói đến tôn giáo, tín ngưỡng hay bất kỳ một điều gì khác. Nhưng bạn có tin rằng xung quanh ta luôn có những thiên thần và thiên thần ấy sẽ xuất hiện bên cạnh bạn những khi bạn không ngờ đến nhất.
Có lẽ bạn không tin đúng không? Vậy để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện nhé.
Tôi là một chàng trai xa quê lên thành phố học nghề sửa xe máy. Hàng ngày tôi kiếm tiền dành dụm và tích cóp chỉ để gửi về quê chữa bệnh cho mẹ tôi. Mẹ tôi bị lao phổi nên hàng tháng đều phải đi trạm xá khám bệnh. Tuy có thẻ bảo hiểm nhưng do phải dùng thuốc đặc trị nên số tiền chênh lệch vẫn rất lớn. Vậy nên việc chạy tiền thuốc là điều không tránh khỏi… Lại thêm nữa là hoàn cảnh gia đình tôi không mấy khá giả, nếu không muốn là thuộc diện xóa đói giảm nghèo của phường.
Gia đình tôi vốn là tín đồ của đạo Thiên Chúa. Riêng tôi từ nhỏ đã được rửa tội, nhưng tôi không mấy tin vào giáo lý của đạo cũng như không thích việc mỗi tuần đều phải đi lễ ngày chủ nhật. Bạn biết mà, tôi là một người trẻ, và hiện tại tôi cần tiền nhiều hơn những thứ liên quan đến linh hồn. Với tôi sự cứu rỗi lúc này chính là có ai đó đem cho tôi mười triệu để tôi gửi về quê cho mẹ mua thuốc và đóng tiền học phí cho mấy đứa em.
Nhưng có một chiều mưa làm thay đổi tất cả những quan điểm trong cuộc sống của tôi. Bạn biết không, ngày hôm đó tôi đã gặp được thiên thần đấy bạn ạ.
Hôm đó trời mưa rất to, những khi như vậy thì tiệm sửa xe của tôi sẽ ít có khách lắm. Vì trời mưa thì hiếm có người ra đường mà. Tôi đang vừa ngồi đọc báo vừa rầu rĩ vì đã quá tháng rồi mà chủ vẫn chưa chịu trả lương.
– Anh ơi, nhờ anh xem dùm em cái xe với.
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Tôi quay người lại nhìn. Cô bé đó trông rất trẻ, chắc khoảng mười sáu, mười bảy tuổi gì đấy. Nhìn cô bé có một nét gì đó thật thánh thiện, dường như không vương chút bụi phàm trần nào.
Tôi gật đầu mỉm cười với em và bắt lấy cái ghế mời em ngồi. Tôi lui cui lấy thùng đồ nghề ra và bắt đầu thao tác.
– Hôm nay mưa lớn quá ha anh.
Em nhìn tôi thoáng mỉm cười. Tôi hơi ngập ngừng trước lời bắt chuyện của em, nhưng rồi tôi cũng mạnh dạn lên tiếng.
– Ừ, mưa lớn nên cũng ít người đi đường lắm…
Em tiếp tục chuyện trò cùng tôi những câu liên quan đến thời tiết cũng như gia đình. Có lẽ cũng nhờ em mà buổi chiều của tôi trôi qua nhanh hơn.
………………….
– Xong rồi nè em.
– Vâng, cám ơn anh rất nhiều. Cho em hỏi bao nhiêu vậy ạ?
– Mười ngàn. Anh chỉ lau chùi một tí do xe em bị vô nước. Còn lại không có gì hư hỏng cả.
– Vâng.
Cô bé rút từ ví ra tờ mười ngàn và đưa cho tôi, xong em nhìn tôi mỉm cười rồi nói.
– Hình như lâu lắm rồi anh chưa về nhà?
– Hihi biết sao được em. Anh đang làm thuê cho chủ mà, ăn lương tháng thì làm sao dám nghỉ phép chứ.
– Không, là nhà chung của anh đó.
– Nhà chung nào?
Tôi vẫn còn đang thắc mắc thì bỗng dưng trong đầu tôi hiện ra một lời giải thích.
“Ý cô bé nói là nhà thờ đấy.”
– Làm sao em biết anh có đạo?
– Điều anh xin đã được đáp lại, vậy nên hãy trở về đi nhé.
Tôi rất ngạc nhiên nhìn em. Để rồi chỉ thấy em mỉm cười rồi dắt xe quay đi.
– Tín ơi, có điện thoại từ dưới quê gọi lên nè.
Tôi bỏ qua nỗi ngạc nhiên và chạy đến bên bàn điện thoại. Tôi cầm ống nghe lên, là giọng của má tôi.
– Alo?
– Tín hả? Má nè con, à, con khỏi gửi tiền về cho má nữa nghe. Để dành đó đi để có gì hữu sự xài. Má ở dưới này đã xoay sở được tiền lo học phí cho mấy em rồi.
– Nhưng mà… Còn tiền thuốc của má?
– Bác Lợi trưởng khu vừa quyên góp mọi người và đem đến cho má một số tiền, khoảng mười triệu gì đó. Với số tiền này má nghĩ đủ để đóng tiền cho em gái con và tiền khám bệnh cho má rồi. Vậy nên khỏi lo cho má nữa. Con lo để dành tiền sắm đồ nghề đặng về quê mở tiệm sửa xe đi nè. Chứ làm mướn cho người ta hoài khi nào mới gom đủ tiền cưới vợ được?
– Dạ… Nhưng mà… Má nói thật hả má?
– Quỷ mày. Tao đi gạt mày làm gì? …………
Tôi đứng đó nghe má chửi bên kia đường dây. Tôi không tin được, làm gì ở đời lại có chuyện kỳ lạ thế này kia chứ?
– Tín ơi, vừa nãy mày làm cái gì mà lui cui ở góc đó vậy?
Anh bạn người Trung của tôi, cũng là người thầy đã chỉ tôi những bước đầu khi mới vào nghề thân mật vỗ vai hỏi.
– Em sửa xe cho cô bé mới nãy.
– Làm gì có người khách nào vào đâu?
– Tại anh không thấy thôi. Lúc đó em để ý thấy anh đang đọc báo. Khi nãy có một cô gái mặc váy trắng phủ qua đầu gối vào đây sửa xe.
– Không. Tao thề với mày là tao không thấy gì cả. Chỉ thấy mày ngồi đó lau lau chùi chùi cái gì.
– Em rõ ràng có nói chuyện với cô gái ấy mà. Giọng nói của cô ấy rất hay, nghe du dương cứ như một điệu nhạc vậy.
– Không có. Hoàn toàn không có tiếng nói, chỉ có tiếng mưa rơi vào mái hiên thôi. Chắc mày mong lương quá nên mơ sảng rồi hả?
Anh bạn nhìn tôi với ánh mắt đầy quan tâm.
– Thật mà. Cô bé còn trả em mười ngàn này.
Tôi móc từ trong túi quần ra và phát hiện không có tờ mười ngàn nào cả. Chỉ có một chiếc lông vũ màu trắng thật lớn. Anh bạn nhìn tôi cười rồi quay vào trong nói với chủ.
– Bố ơi, bố nhắm trả lương cho nó sớm sớm đi. Không là nó nổi điên đốt tiệm á.
“Không lẽ mình lại gặp ma giữa ban ngày sao ta?”
Nhưng rồi, khi tôi vừa dọn chiếc ghế tôi đã để ra cho “linh hồn” ấy ngồi thì tôi phát hiện một tờ giấy đã ố vàng, tựa như bị xé từ một cuốn sách cũ kỹ. Trên tờ giấy ấy chỉ có vỏn vẹn dòng chữ:
“Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ được mở cho.”
Tôi khẽ thở dài và gấp lại tờ giấy, xong tôi bỏ nó vào túi quần. Tôi tự nhủ với lòng, đúng thật đã lâu lắm rồi tôi không trở về nhà…
Coco
Lâu ngày quá mới viết lại nên có lụt nghề. Mong mọi người thông cảm nhé. Sau này sẽ mở thêm chuyên mục “Mỗi ngày ta gặp một thiên thần” như là để chia lửa trong cuộc sống này cùng mọi người. Có đôi khi cuộc sống thật đẹp nếu ta chịu đi chậm để thưởng thức nó.
Cám ơn bạn về câu truyện này. Câu truyện của bạn rất hay. Tôi ko bít bạn có đạo hay ko? Nhưng tôi là người có đạo. Do đó tôi rất tin vào “Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ được mở cho.” Dù sao cũng cầu mong cho những ước muốn của bạn thành hiện thực.
Cám ơn bạn đã ghé thăm nhà của mình.