Đạm Ngọc: Xin chào, chúc mọi người một cuối tuần vui vẻ ạ. Dịch bệnh khắp nơi nên mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Cố lên! Chúng ta sẽ chiến thắng dịch bệnh thôi ạ!
Ngoại truyện: Tuyển tập vấn đáp của cặp đôi quốc dân Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) và Lý Huyền Kỳ (Đệ nhị kỳ)
11, Ngài mong muốn được đối phương gọi mình như thế nào?
Thế Dân: Y thích là được
Huyền Kỳ: Y gọi gì ta đều thích
Đạm Ngọc: *thì thầm* thật ra hoàng thượng ngài hẳn thích được gọi là tướng công hoặc phu quân hơn ha!
Huyền Kỳ: *đỏ mặt* Vậy sau này mỗi ngày ta đều gọi như vậy có được không?
Thế Dân: *tựa tiếu phi tiếu* Hảo
12, Nếu dùng động vật để hình dung đối phương, ngài cảm thấy đối phương là con gì?
Huyền Kỳ: Hắc long, Khổng tước
Thế Dân: Tiểu hồ ly, tiểu miêu. Rất thông minh lại thích trêu chọc người khác *nhìn y cười một cách sủng nịnh*
Đạm Ngọc: *lầm bầm* Rõ ràng là ngươi rất thích nha
13, Nếu tặng quà, ngài sẽ tặng gì cho đối phương?
Đạm Ngọc: Ta cảm thấy câu này ta trả lời được, hắn *chỉ Huyền Kỳ* tự gói mình tặng cho y *chỉ Thế Dân*. Y sẽ rất thích
Thế Dân: *khẽ nhếch mép* Chỉ cần y muốn, không gì không thể
14, Vậy ngài muốn được tặng quà gì?
Huyền Kỳ: Không có gì đặc biệt muốn cả. Chỉ cần có phụ hoàng hắn ở bên là được rồi
Thế Dân: Y
Huyền Kỳ: Đã sớm là người của ngài rồi mà *đỏ mặt*
Thế Dân: Hảo ngoan
Đạm Ngọc: Ăn đồ ăn cho chó hơi bị nghẹn
15, Ngài không hài lòng với đối phương ở điểm nào? Hoặc là trong chuyện gì?
Huyền Kỳ: Không có
Thế Dân: Không chú tâm bảo dưỡng thân thể, có chuyện gì cũng giữ trong tâm, bị thương cũng không nói cho ta biết, kính nhi viễn chi…
Huyền Kỳ: Ta… Ta sẽ sửa đổi mà…
Thế Dân: Là nhất định phải đổi. Nếu không đám người đi theo ngươi đều bị phạt trượng
Huyền Kỳ: Ta nghe lời *đỏ mặt cúi đầu*
16, Ngài có tật xấu gì không?
Huyền Kỳ: Y bảo không thích ta hướng nội… *đỏ mắt*
Thế Dân: *thở dài* Ta là không thích ngươi có gì cũng giấu trong tâm không chịu chia sè cùng ta. Ngoan, thiên triều vạn sủng đều dành cho ngươi
17, Tật xấu của đối phương là?
Huyền Kỳ: *đỏ mặt* Y rất hay bắt nạt ta, còn bắt ta nói những câu đáng xấu hổ trong khi…
Đạm Ngọc: Ngoan, là nói những gì trong lúc nào *nhanh chóng lấy sổ ra ghi chép lại*
Thế Dân: Tiện nữ ngu xuẩn, tránh xa Kỳ nhi của trẫm ra
18, Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến ngài cảm thấy không vui?
Huyền Kỳ: Không có, y rất tốt
Thế Dân: Thỉnh thoảng lặng lẽ bỏ đi lịch lãm. Còn không chính là đi chơi đến hoàng hôn mới chịu luyến tiếc hồi cung
Đạm Ngọc: Ta ngửi thấy mùi giấm chua đâu đây
19, Ngài làm chuyện gì sẽ khiến đối phương cảm thấy không vui?
Huyền Kỳ: Y không thích ta thân thiết với bất kỳ ai, động vật cũng không…
Đạm Ngọc: *tỏ vẻ đồng cảm vỗ vỗ vai tiểu bạch thỏ* Y còn ghi thù mỗi khi ngươi thân thiết với người khác đúng không?
Huyền Kỳ: Ta… *đỏ mặt*
Thế Dân: Người đâu, lôi tiện nữ này ra ngoài…
Đạm Ngọc: Kỳ nhi cứu mạng a a a a….
20, Quan hệ của hai vị đã đạt tới trình độ nào rồi?
Đạm Ngọc: Cả nhà khỏe! Dạo gần đây thời tiết thay đổi nên ta ngã bệnh rồi. Vừa mới thi xong ta liền ngồi vào viết tiếp cơ mà vẫn phải để cả nhà chờ đợi. Thật có lỗi quá a…
Chúc cả nhà một tuần làm việc vui vẻ nhé <3 Yêu tất cả nhiều lắm nạ….
Đệ thập tứ chương
Nhân nhi nửa buổi tiệc đã rời đi, y làm sao không khó chịu.
Đè nén nội tâm đang dao động mãnh liệt, y ra hiệu cho các cung nhân lui xuống, liền một mình dời hướng An Lạc điện.
Huyền Kỳ dù nói là thân thể không khỏe, bất quá hiện tại vẫn cón sớm. Hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi một bên ở nhuyễn tháp, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Hôm nay trời đầy sao.
Xuất thần, nghĩ đến đối phương anh khí bức người nay càng thêm dũng mãnh uy phong. Tâm hiện tại đã xuất đi nơi khác cho nên Huyền Kỳ không nghe đến cửa phòng vốn khép lại nay bị nhẹ nhàng mở ra.
Người mở cửa phòng nhẹ bước vào, thân hình cao lớn, bao phủ áo choàng, ánh nến ảm đạm chiếu ra khuôn mặt tuấn dật, đôi mắt thâm trầm u ám.
Hắn chậm rãi cởi bỏ áo choàng, một đôi mắt gắt gao khóa tại Huyền Kỳ vẫn đang xuất thần ngẩn người như trước, mấy năm qua, thiếu niên nay lại lớn lên không ít.
Khuôn mặt càng thêm thanh tú, đôi môi ấy nếu cười liền có bao nhiêu câu nhân đi, ánh mắt vẫn là sạch sẽ như vậy, không, so với mấy năm trước càng thêm diễm tuyệt.
Bước tiến lên, cố ý bước thật mạnh ra tiếng, đã thấy Huyền Kỳ vẫn như cũ nhìn chằm chằm bầu trời đêm bên ngoài đến ngẩn người, không khỏi không hờn giận, trong lòng hắn là suy nghĩ cái gì?
Hoặc là, hắn suy nghĩ về ai?!
Nhíu mày tiến lên vài bước, đang muốn kéo qua nhân nhi, Huyền Kỳ lại quay đầu.
Y ngẩn ra, lập tức gợi lên khóe miệng sung sướng nhìn Huyền Kỳ trong phút chốc ngạc nhiên, kinh hỉ, tiếp theo, đó là mờ mịt.
Dừng ở môi tiểu nhân nhi, nhìn Huyền Kỳ chậm rãi vươn tay, ngón tay có chút run run, một bên đụng vào khuôn mặt mình, một bên thấp giọng lẩm bẩm nói…
Thật sự là… Phụ hoàng, ngài đến nhìn ta sao?
Hắn liền không thể nhẫn nại, một phen kéo Huyền Kỳ đến, ôm chặt lấy, thanh âm khàn khàn mở miệng nói…
Kỳ Nhi, phụ hoàng đến nhìn ngươi.
Trong mũi Huyền Kỳ tràn đầy hương vị hoài niệm quen thuộc, trong ngực vẫn như cũ là dựa vào lồng ngực ấm áp rộng lớn như vậy, làm cho người ta an tâm, ngón tay gắt gao nắm lấy bào sam, rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi nói, mới biết giọng đã sớm khàn khàn…
Phụ hoàng, con nghĩ ngài không cần con nữa …
Bốn năm qua, hắn vốn nghĩ y đã chẳng quan tâm, cho dù là dành ít thời gian viết phong thư, hay gửi lời thôi cũng tốt mà…
Nhưng một chữ cũng không có.
Từ chờ mong ban đầu, đến mất mát, đến cuối cùng cố gắng nói cho bản thân không cần quá để ý… Sẽ ổn cả thôi…
Nhìn Trường Nhạc, Dự Chương nói về phụ hoàng oai phong thế nào, nhìn Thừa Kiền khóe miệng chính là kiêu ngạo nói về khí phách của phụ hoàng, từng chuyện từng chuyện, hắn chỉ có thể ở một bên mỉm cười, chịu đựng bối rối cùng mất mát chua xót trong lòng.
Đến tận lúc này, hắn mới thực sự phát hiện, cho dù đã làm người hai thế, cho dù là phiêu đãng nhân gian nhiều năm, trong lòng hắn không thể bỏ qua nhu mộ cùng kính trọng như trước đối với phụ hoàng.
“Không dễ dàng bỏ đi… Không dễ dàng quên hết những đau tích của người nọ dành cho mình…”
Hắn nhiều lần đã tự lừa gạt phụ hoàng hẳn là rất bận đi. Còn rất nhiều thứ cần phụ hoàng để tâm đến, thế nhưng thâm tâm hắn không thể chấp nhận bỏ qua cùng đạm mạc của phụ hoàng với hắn…
Cúi đầu áp lực, đứt quãng khóc cứ như vậy một chút một chút vang lên.
Thái Tông đế gắt gao ôm, rất khó tin tưởng, tiểu nhân nhi trong lòng đang áp lực khóc sẽ là Huyền Kỳ năm đó cho dù bị thương đến gân cốt cũng vẫn nhẫn nại, dù bị hãm hại trong mắt vẫn không oán không hận, dù y ban thưởng thế nào cũng không nhìn đến một cái.
Trong lòng Thái Tông thoáng vui sướng vì biết rằng tầm quan trọng của mình trong lòng Huyền Kỳ nay đã biến lớn, đồng thời cũng đau như bị kim đâm, chỉ có thể luống cuống tay chân trấn an:
Ngoan, Kỳ Nhi ngoan, đừng khóc.
Phụ hoàng…
Đều là phụ hoàng không tốt! Phụ hoàng thật sự là hỗn đản!
Phụ hoàng…
Kỳ Nhi đừng khóc! Ngoan!!!
Thái Tông đế âm thanh dịu dàng hống nhân nhi đang vì mình mà khóc.
Nâng lên mặt Huyền Kỳ, đã thấy Kỳ Nhi của y cắn chặt môi không cho bản thân khóc thành tiếng, hốc mắt vẫn còn hơi nước hồng hồng, gương mặt điềm tĩnh thản nhiên giờ phút này tràn đầy thống khổ thần thương.
Trong lòng khó chịu đến lợi hại, cuối cùng, thật sự nhịn không được cúi đầu hôn trán Huyền Kỳ, một bên thấp giọng nỉ non…
Kỳ Nhi…Kỳ Nhi của trẫm…
Trong lòng y chính là dồn nén áp lực quá lâu, là điên cuồng tưởng niệm cùng chấp niệm không thể nói ra miệng cho người trước mặt này.
Môi hôn chậm rãi dời xuống, đau tích một chút một chút hôn tới nước mắt của Huyền Kỳ. Tựa hồ chỉ có như vậy, mới thoáng giảm bớt buồn khổ, áp lực của tiểu nhân nhi. Kỳ Nhi của y vẫn là khóc như kim đâm đau đớn trong lòng. Y, vẫn là tên hỗn đản làm cho ái nhân vì y mà khóc đến như vậy.
Mà Huyền Kỳ sau một phen khóc liền chậm rãi tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới phát hiện, nam nhân trước mắt tuấn dật thành thục là như vậy đau tích hôn mình, nhịn không được tâm hơi run lên. Hắn vạn lần muốn đẩy ra nhưng cũng có chút không nỡ. Hắn lúc này minh bạch phát hiện mình lại không chịu thua kém ở trước mặt phụ hoàng rơi lệ, xấu hổ nói…
Phụ hoàng, con đã trưởng thành…
Ân, Kỳ Nhi đã thành nhân rồi.
Trong lòng Thái Tông đế bồi thêm…
“Phụ hoàng cuối cùng cũng nhẫn được đến ngày này.”
Ngài cũng nói ta thành nhân… Ngài đừng coi ta là đứa trẻ để hống! Động bất động liền… Liền… hôn … Được không?
Huyền Kỳ lắp bắp nói xong, trên mặt nóng lên, ngay cả cổ cũng đỏ một mảng dụ nhân.
Thái Tông đế cũng gợi lên khóe miệng, bàn tay to một lần nữa kéo nhân nhi sát vào, cường thế ôm lấy, cúi đầu hôn hai má không có bao nhiêu thịt nhưng vẫn mê hoặc chúng sinh kia, cười nhẹ mở miệng.
Mọi người ơi, ta lại ngoi lên rồi đây. Thật sự rất có lỗi vì tuần rồi đáng lý ta đã up rồi, không ngờ lại gặp sự cố, thế nên phải chờ đến tận tuần này.
Mọi người đọc truyện và cho ta biết cảm nhận nhé. Yêu tất cả nhiều lắm ạ. <3 <3 <3
Đây là mùa dịch, thế nên mọi người siêng ở nhà, đọc truyện, comment cho ta nhé. Đừng đi ra ngoài nhiều vào lúc này ạ.
Đệ thập nhị chương
Đường triều năm 621, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng quang không lâu là lúc Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn 20 vạn binh vây đánh ngoài thành phía bắc cầu Vị Thủy, cách Trường An thành 40 dặm về hướng Tây Nam, kinh sư chấn động.
Thái Tông đế long nhan nộ thịnh quyết định đích thân dẫn quân tới Vị Thủy, Lý Tịnh, Trình Tri Tiết, Trưởng Tôn Vô Kỵ đi theo, Phòng Huyền Linh, Bạch Phong cùng Đỗ Như Hối lưu thủ
Thái Tông đế ở Cam Lộ điện mặc giáp mang trụ, Trưởng Tôn hoàng hậu chậm rãi tiến vào.
Hoàng Thượng.
Hoàng hậu nhẹ nhàng mở miệng. Gương mặt vốn dĩ dịu dàng thần sắc uy nghiêm càng làm cho người thêm phần diễm tuyệt. Tuy nhiên trong mắt hoàng hậu tuyệt không có nửa điểm gì là khẩn trương lo lắng.
Thái Tông đế quay đầu, hơi hơi nhướng mày, không nhanh không chậm chỉ tươi cười lạnh nhạt:
Quan Âm Tì, trẫm lần này đi Vị Thủy, chuyện tình trong cung liền giao ngươi xử lý.
Thần thiếp minh bạch.
Trưởng Tôn hoàng hậu yên lặng cúi đầu.
Người cần lưu lại liền lưu, nguời vốn dĩ không đáng lưu lại liền giải quyết gọn một chút.
Thần thiếp trong lòng hiểu rõ.
Thái Tông đế vốn dĩ kiệm lời như ngọc. Đối với Trưởng Tôn hoàng hậu chính là đối đãi như cận thần. Đôi khi có những phẩm tắc và quy định nơi hậu cung, hoàng đế không tiện đích thân ra mặt, nhưng điều đó không có nghĩa ngài không thể sắp xếp người thay mình thực hiện những sự vụ đấy.
Trưởng Tôn hoàng hậu đối với việc Thái Tông căn bản trong lòng minh bạch. Ngài bề ngoài đa tình, nữ nhân bên cạnh vây quanh rất nhiều. Tuy nhiên người đa tình cũng là người tối vô tình. Y hận nhất việc bản thân bị người khác tính kế. Các nữ nhân ngu xuẩn được lên đến vị trí quý phi liền nghĩ mình một bước thăng thiên. Thêm nữa chính là sau lưng y bày không ít kế sách hạ độc thủ, bồi dưỡng nhân lực. Hoàng đế căn bản không phải không biết. Tuy nhiên y biết nhưng vẫn là cho các nàng ấy ngoạn nháo một hồi. Tất nhiên đấy cũng không khác gì việc một lão hổ yên tĩnh nhìn ngắm con mồi ngu xuẩn bày đủ trò trước mặt.
Thái Tông đế sau khi dứt lời liền cùng Trưởng Tôn gật nhẹ đầu cho phép nàng lui. Song y cũng là hướng An Lạc điện thẳng tiến.
Trưởng Tôn chậm rãi xoay người, nhìn Thái Tông đế đi ra khỏi Cam Lộ điện, bóng dáng nam nhân kia vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn dũng mãnh hơn người, dáng người y chính là một bộ tiêu sái phóng khoáng. Thế nên ở trong mắt rất nhiều nữ nhân y là một đại anh hùng, là minh chủ, cũng là người mà các nàng muốn chiếm làm của riêng.
Ở trong mắt Trưởng Tôn hoàng hậu, Thái Tông đế cũng là một đại anh hùng, cho nên, nàng trong lòng tin tưởng, nam nhân này tiến quân đi Vị Thủy, nhất định có thể đánh bại địch nhân, trở về khải hoàn. Không chỉ mình nàng tin tưởng, ở trong cung, phàm là nữ nhân của y đều sẽ tin tưởng như vậy.
Thái Tông đế lúc này từ điện An Lạc bước ra, tiến đến cửa cung, tiếp nhận dây cương, đang muốn lên ngựa thì nhìn thoáng dưới đại thụ cách đó không xa chính là hình dáng một tiểu tiếu niên gương mặt thoát tục tựa như tiên đồng đang hướng y mỉm cười.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ gói gọn bên trong nụ cười này. Thái Tông đế lẳng lặng nhìn nam hài của mình. Y nhớ tới ván cờ tối hôm qua, hơi hơi xả ra khóe miệng cười, cười tự tin đường hoàng.
“Huyền Kỳ, chờ trẫm khải hoàn trở về.”
………………………..
Tại Vị Thủy, Thái Tông đế tiến lên từng bước, mạnh mẽ bắn một phát cung, xẹt qua không khí, một tên xuyên thủng cửa đại doanh Đột Quyết!
……………………….
Năm 622, Lý Thế Dân đánh thắng Đột Quyết, chiếm luôn Hà Nam của Vương Thế Sung. Vương Thế Sung cùng thế lực của Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc liên minh kháng Đường, tuy nhiên sức cô lực mỏng. Cuối năm 622 Đậu Kiến Đức bị bắt, Vương Thế Sung đầu hàng.
Mùa xuân năm 623, Lý Thế Dân khải hoàn dẫn quân tiến về thành Trường An trong tiếng hò reo vang dội của dân chúng, khởi đầu cho giai thoại thịnh thế Đại Đường.
Xin chào cả nhà. Cả nhà khỏe không ạ? Ta lên lại rồi đây. À, có một thông báo quan trọng ta cần phải báo cho mọi người nha, đó là kể từ nay mọi người có thể để lại lời nhắn thông qua chat room bên khung thông tin nhà ta. Ta cố ý làm vậy để mọi người dễ dàng nêu yêu cầu về truyện cũng như bình luận cho ta hơn nha.
Câu nói cũ, yêu cả nhà nhiều lắm ạ. Chúc mọi người 8/3 vui vẻ nha. Nhớ là ở nhà, tập thể dục thường xuyên, rửa tay và uống nhiều nước ạ.
Chúc cả nhà mạnh khỏe ạ.
Đệ thập nhất chương
Tựa như con kiến cõng hạt
gạo, vất vả khổ cực cõng cõng, đến khi con kiến mở mắt ra thì, di, gạo đâu?!?
Hôm nay trời màu thiển
lam nha…
Cỗ kiệu của Huyền Kỳ vừa
vào đến ngọ môn quan, hai bên thái giám cung nữ liền quỳ xuống hô lớn…
An Nhiên hầu thiên tuế thiên tuế thiên
thiên tuế.
Phúc công công, tổng quản
thái giám nội vụ phủ vừa nhìn thấy Huyền Kỳ liền bùm một tiếng quỳ xuống truyền
lời.
Cung thỉnh An Nhiên hầu hồi An Lạc điện,
hoàng thượng có lệnh bãi bỏ vấn lễ hồi cung.
….
Huyền Kỳ một đường hồi cung
liền bị cả đám cung nữ, thái giám coi như trân bảo mà vây quanh, trong lòng có
chút không lý giải nổi.
“Y lại bị điều gì kích động
vậy a?!?”
Hoàng thượng…
Y chưa kịp nói hết câu thỉnh
an liền bị kéo vào lòng Thái Tông đế.
Huyền Kỳ của trẫm về rồi.
Phụ hoàng…
Hắn không khỏi bị cái ôm
của Thái Tông đế làm cho thụ sủng nhược kinh, hai tay thất thố không biết nên đặt
ở đâu phù hợp.
Phụ hoàng…
Vương Thủ Nhân, đến, bắt mạch cho hầu gia…
Hầu gia thân thể nhiễm hơi lạnh, hơi thở yếu ớt cho thấy đã bị cảm nhiễm phong
hàn rồi.
Phụ hoàng ta không…
Ngươi còn dám mở miệng cãi lý với trẫm
sao?
Long uy nộ phát kiến cho
Huyền Kỳ không khỏi run rẩy muốn thoát khỏi cái ôm của Thái Tông.
Ngươi còn nhúc nhích?
Ta…
Huyền Kỳ cảm thấy lúc này
căn bản mình làm gì cũng là sai nên đành im lặng thức thời nhìn Vương thái y.
Dường như vị thái y già
không nhìn ra được ánh mắt cầu xin của Huyền Kỳ, sau khi chuẩn mạch xong liền lắc
đầu mà nhìn Thái Tông đế triệt để khai tội của Huyền Kỳ hắn.
Hầu gia cảm nhiễm phong hàn, thêm nữa ăn uống
không chừng mực sinh ra thân thể suy nhược.
Truyền Lý Tịnh vào cung gặp trẫm.
Thái Tông đế giận dữ đập
bàn truyền khẩu lệnh.
Phụ hoàng, là do ta…
Ngươi còn gì muốn biện minh?
Ta… Là… Nhớ phụ hoàng ngươi nên ngủ không
an giấc, thêm nữa, hoa quế cao nhà cửu cửu khá là ngon, thế nên ta có chút… Có
chút quên mất giờ dùng thiện…
Ngươi a…
Lúc này Huyền Kỳ mới có dịp
nhìn kỹ gương mặt của Thái Tông, hắn phát hiện, phụ hoàng nhà mình dường như tiều
tụy đi không ít, hốc mắt che kín hồng ti, chẳng lẽ, phụ hoàng là phi thường lo
lắng cho mình, cũng là ngủ không được đi?!?
Lúc này Vương thái y
không nhanh không chậm phá vỡ cục diện rối rắm…
Hồi hoàng thượng, hầu gia dù cảm nhiễm
phong hàn nhưng cũng không đáng ngại, bất quá là phải chú ý điều dưỡng, kế tiếp
vài ngày, nô tài cả gan thỉnh hầu gia uống dược không được dùng thêm mứt quả,
hòng để dược liệu phát huy tác dụng tốt nhất.
Sắc mặt Huyền Kỳ trắng nhợt,
không phải chứ?! Vậy hắn không phải khổ chết sao a………..
Vì thế, chuỗi ngày “dầu
sôi lửa bỏng” của An Nhiên hầu cứ như vậy bắt đầu…………
An Lạc điện một con côn
trùng cũng không thể đi vào, trừ hoàng thượng mỗi buổi thiện liền đến giám sát
An Nhiên hầu dùng bữa xong liền dùng dược.
Hiển nhiên là trong giai
đoạn này An Nhiên hầu không một chút thông tin về phía Thừa Kiền cùng hoàng dưỡng
mẫu của mình, đừng nói đến tình cảnh của phụ thân lúc này.
Có những lúc Huyền Kỳ
trong lúc Thái Tông đang cao hứng liền nột nột hỏi, sau đấy liền nhận được
gương mặt tựa tiếu phi tiếu kèm một câu trả lời khiến hắn càng mất hứng.
Ngươi lo tốt cho thân thể của mình thì tự
nhiên những thứ xung quanh ngươi đều sẽ hảo.
Đến ngày thứ bảy…..
Hầu gia vạn phần xác định,
lão gia hỏa Vương Thủ Nhân này khẳng định là chỉnh mình!! Có lẽ do lúc trước một
lần hắn là đổ bỏ chén thuốc của Vương Thủ Nhân nhưng là bị y bắt gặp, sau đấy
Vương Thủ Nhân bị hoàng đế trách phạt vì không làm tròn chức trách của một thái
y, đến cả việc hầu gia không dùng dược đầy đủ cũng không biết thì nên cáo lão hồi
hương đi.
“Ta rõ ràng vô sự, hắn còn cùng phụ hoàng nói cái gì thân thể cần điều dưỡng, kị
đồ ăn dầu mỡ, khiến cho ta cả ngày ăn cháo trắng, mà phụ hoàng cũng thật là,
không chỉ cái gì đều nghe Vương Thủ Nhân, còn nói cái gì, ngươi ăn cháo thì phụ
hoàng cùng ngươi ăn cháo, ngươi sẽ không cảm thấy khó ăn…..”
Thật ra hầu gia như hắn
dù đã khống chế rất tốt tâm trạng nhưng đôi khi cũng rất muốn phát hỏa. Bất quá
chính là vô hỏa khả phát, mỗi buổi tối nhìn phụ hoàng giống hắn đều là ăn cháo
trắng, hầu gia cảm thấy mình phi thường phi thường vô vị.
“Phụ hoàng, ngươi là
hoàng thượng a!”
“Tội gì phải ủy khuất bản
thân cùng nhi thần như thế chứ?”
Nhìn trời thở dài một mạch,
tiểu hầu gia cảm thấy được bản thân gần nhất áp lực thật sự rất lớn, có lẽ lí
luận cháo hoa của Vương Thủ Nhân thực sự có đạo lí.
Cháo hoa thật sự có thể
giảm bớt cơn tức của hắn đây nha……
Xin chào cả nhà, cả nhà khỏe a. Lâu rồi Ngọc mới có time trồi lên để up 1 chương mới. Chúc mọi người một mùa Valentine vui vẻ nha.
Yêu cả nhà nhiều lắm ạ.
Mọi người nhớ like và comment vào bài viết này để Ngọc có thêm động lực viết tiếp nha. Sẵn tiện mọi người like trang này https://www.facebook.com/nhamdamngoc/ để biết về lịch post bài của Ngọc nha.
Đệ
thập chương
Phủ Lý Tịnh, Lý tướng quân.
Thần Lý Tịnh, Lý Hồ Cơ tham kiến An Nhiên
hầu. Nguyện hầu gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Huyền Kỳ vừa rời khỏi kiệu chẳng quản cả nhà Lý tướng
quân đã kéo ra hành lễ với mình liền sà vào lòng trung niên nam tử tầm gần bốn
mươi, hắn không biết mở miệng nói ra điều gì lúc này, thần tình của phụ thân
nhìn hắn có chút kích động, sâu trong đáy mắt là từ ái được đè nén.
Đây chính là phụ thân, người ở bên cạnh là Lý Hồ Cơ cửu
cửu.
Có lẽ người đời sau sẽ cho rằng phụ thân hắn cùng Thừa
Kiền cấu kết là do lợi ích, thực sự thì đó là do không còn sự chọn lựa nào
khác.
Chính là chỉ có hắn mới biết, không thể phủ nhận “cấu
kết” có ích lợi, nhưng nhiều hơn là do lời hứa cùng với mong muốn của mẫu thân
đã sớm qua đời của hắn – nhất định dù có chết cũng bảo hộ hắn bình an.
Ở đệ nhất thế hắn đã không biết, khi mẫu thân sinh hạ
hắn là đã bỏ đi sinh mạng mình, mẫu thân lúc ấy không thích hợp có thai, nhưng
vì Lý gia, vẫn hoài thai hắn, vẫn sinh ra hắn.
Ngoại công hiểu rõ mẫu thân nhất, lúc trước còn kịch
liệt phản đối, không muốn mẫu thân hắn lấy phụ thân, sau này phụ thân chỉ lập một
thiếp thị, cũng là kế mẫu của hắn. Thiếp thị đảm đang lại chăm lo cho phụ thân
cùng các huynh muội đều tốt. Chỉ là… Ngoại công hắn vẫn hận phụ thân.
Gia tộc! Vì gia tộc……
Lời nói này lúc nào cũng vang vọng trong tai hắn.
Phụ thân hắn, cũng đau mẫu thân, cũng đau mình — vì
ích lợi mà hắn muốn chọn không tiếc hi sinh.
Cho nên khi ở đệ nhất thế, phụ thân hắn cùng cửu cửu
rõ ràng muốn thối lui, lại cố tình không lùi, rõ ràng có thể giữ vinh hoa cả đời,
lại cố tình bỏ qua, đều là vì một lời hứa — bảo hộ hắn, thủ hộ hắn.
Hiện giờ sống lại, đối với người luôn cố đè nén từ ái
này, phụ thân là người duy nhất trên đời có huyết thống ràng buộc lại tối yêu
thương mình, cửu cửu ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng lúc nào cũng lo lắng hắn sẽ
xảy ra xích mích cùng các điện hạ, công chúa, không khỏi mua chuộc không ít
thái giám cung nữ chăm lo cho hắn đủ đầy. Lại chuẩn bị không ít kỳ trân dị bảo
hiến các điện hạ cùng quý phi, như là để mua chuộc lòng người thay hắn.
An Nhiên hầu, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi…….
Kiếp trước kiếp này, đủ loại hình ảnh nhất nhất hiện
lên, phụ thân cùng cửu cửu vì mình quỳ gối ở ngoài Cam Lộ điện một ngày một
đêm, phụ thân vì mình không tiếc lưng đeo tội danh mưu phản, cửu cửu vì mình mà
cuối cùng nhận lấy cái chết thê lương ở Tống Nhân phủ.
Khóc đủ rồi, Huyền Kỳ mới có chút ngượng ngùng ngẩng đầu,
hấp hấp cái mũi.
Phụ thân, cửu cửu, Kỳ Nhi thất thố.
Bạch Phong lúc này trong lòng không khỏi xót xa cho
thiếu niên còn nhỏ đã sống xa gia tộc này. Thật ra, dù là An Nhiên hầu đi nữa
thì hầu gia vẫn là chỉ là một đứa nhỏ.
Lý Tịnh thần tình phức tạp sờ sờ đầu hài tử vẫn còn oa
ở trong ngực y, chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Con của y vốn dĩ sẽ đối y thân cận, nhưng là mang thân
phận hầu gia, là dưỡng tử, đương nhiên, như vậy cũng đúng, hầu gia dù sao cũng
là dưỡng tử của hoàng tộc, nhất định phải có uy nghiêm, nhưng vừa mới, đứa nhỏ bổ
nhào vào ngực y, oa oa khóc lớn, bộ dáng kia giống như Lý Nhĩ Phân hồi nhỏ đánh
nhau ở bên ngoài thua liền chạy về lao vào lòng y mà làm nũng, y mới giật mình,
Lý Nhĩ Phân ủy khuất còn có một người làm cha là y, còn đứa con lớn của y ủy
khuất, liệu có ai?
Hoàng thượng sao? Hoàng hậu sao? Trong lòng Lý Tịnh có
chút chua xót cười, Lý Thị lấy mệnh đổi hài tử, thế nhưng hài tử ấy có ủy khuất
cũng không thể ôm người khác mà khóc. Hảo nực cười lắm thay.
Lý Tịnh đau lòng sờ sờ đầu đứa nhỏ, ôn nhu nói.
Hầu gia, ở chỗ vi thần sẽ không cần lo lắng
nữa.
Huyền Kỳ sờ sờ cái mũi, rời đi ôm ấp của phụ thân, liền
thấy ánh nhìn từ ái đầy quan tâm của cửu cửu, ngoan ngoãn tiêu sái đến đối diện
hai người mà hành lễ.
Phụ thân, cửu cửu, Kỳ Nhi chỉ là gặp lại
hai người có chút khẩn trương…
Hầu gia điện hạ có chút xấu hổ giải thích, vừa rồi thực
thất thố.
Lý Tịnh làm sao không hiểu rõ đứa nhỏ này, Lý Hồ Cơ chỉ
cười cười, dung túng xua tay.
Hầu gia, muốn ăn hoa quế cao không? Là phu
nhân vi thần hôm qua mới làm. Ngài muốn nếm thử không?
Nghe được từ hoa quế cao, nhãn tình Huyền Kỳ sáng lên,
ở những ngày tháng cuối cùng của kiếp trước, hắn thường thường vì khẩn trương
mà thực bất tri vị, thứ thường xuyên tưởng niệm đó là hoa quế cao của cửu cửu
nơi này.
Sau khi tiến sâu vào nội phủ. Thừa dịp ăn hoa quế cao,
Huyền Kỳ nhìn quét bốn phía, Bạch Phong cùng đám người ngự lâm quân, cấm vệ
quân đều canh giữ ở ngoại viện, cũng không biết bộ dạng mới nãy của mình họ có
thấy không? Ân, không quan hệ, thấy cũng được mà không thấy thì thôi.
Lý Tịnh từ ái nhìn tiểu hầu gia ngoan ngoãn ăn hoa quế
cao, trong lòng lại do dự nên nói cùng hắn thế nào.
Ca nhi phía đình nhẹ điểm một vài phím ngân.
Là
tự tay ta gieo xuống, nỗi vấn vương từ ngàn đời
Chẳng
thể giãi bày yêu hận
Cơn
gió ấy khiến cho niên hoa rối loạn
Lại
trải mấy tiết hạ qua
Lại
vài hồi chuông ta gõ
Nét
bút phóng xuống lệ châu vội rơi…
Lý Tịnh ngẫm lại mấy ngày hôm trước, hoàng thượng bỗng
nhiên sau khi lâm triều bí mật phái người tuyên y tiến chính điện. Vẫy lui thái
giám cung nữ thị vệ, ngay cả tổng quản thái thân cận Cố công công cũng cho lui
xuống, không cho hầu hạ. Chuyện này chưa từng xảy ra, lúc ấy y trong lòng ngũ vị
tạp trần, không rõ đứa con của mình ở bên cạnh hoàng thượng đã làm nên chuyện
gì.
Mà hành vi tiếp theo của hoàng đế lại càng quái dị, đầu
tiên là cho y xem một quyển sách “kỳ quái”, sau đấy là một số thư tích được viết
theo lối chữ thảo, nhìn nét chữ thanh thoát nhưng vẫn hữu lực khiến Lý Tịnh
không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Đây là bút tích của Huyền Kỳ.
Lúc ấy hoàng thượng thản nhiên nói một câu như vậy, lại
làm cho hắn cả kinh.
Tái tinh tế xem kỹ lại nội dung, có chút hỗn độn cùng
hỗn loạn, hẳn là tùy ý loạn viết, có quan điểm cùng cái nhìn, có những ý tưởng
thiên mã hành không về vận nước, nông nghiệp, đê điều, trị thủy, còn có một ít
là tranh vẽ mà hắn không hiểu.
Nhìn cách viết và lối suy nghĩ này, thực tế mà nói Lý
Huyền Kỳ chính là một kỳ tài tuyệt thế, chỉ cần là trong lòng hắn nảy sinh vọng
tưởng, ngai vàng chính là thứ hắn có thể nắm trong tay.
Lúc ấy, y liền quýnh, cũng tức giận, Huyền Kỳ dù có
tài cũng không nên để lộ ra như vậy chứ?!? Nhìn kỹ những mẩu giấy này chỉ là bản
thảo viết nháp, đây rõ ràng là trong lúc hắn quá rảnh rỗi bèn ngồi viết loạn cả
lên. Hoàng gia vinh hoa phú quý đấy cũng là một đại hào môn, đi vào thì dễ, đi
ra toàn mạng mới khó, vì sao con y tâm cơ lại kém như vậy chứ?
Trong lòng rối rắm, cũng không biết nên đối hoàng thượng
nói cái gì cho phải.
Nhưng hoàng thượng lại như không thèm để ý đến việc y
đang rối rắm, chỉ vào một tờ trên “sách”, một câu hỏi hắn có quan điểm thế nào?
“Chỉ vì người mà ta đứng chôn chân nơi phồn hoa. Qua
ba trăm con sông ngày mai ta liệu còn nhìn thấy người?!? Người độ cả chúng
sinh, độ nhân thế phồn hoa cũng là dành cho thiên hạ này, nào phải dành riêng
ta…”
Lý Tịnh trong lòng càng rối rắm. Tâm tình này, là của
một đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi sao?
Hoàng thượng thản nhiên mở miệng.
Ta từng hỏi qua Huyền Kỳ, hắn bảo, phàm
chúng sinh, vốn là khó độ. Độ chính bản thân dễ, nhưng độ người khác thì rất khó.
Lý Tịnh đăm chiêu đứng đấy nhìn hoàng đế.
Quyển sách này, còn cả tập thơ này đều là
là phế chỉ của Huyền Kỳ, đều là do hắn nhàn rỗi viết nên, trẫm cho người thu thập
lại đây, nhìn xem có thể hiểu được chút sự tình gì hay không?
Lý Tịnh kinh hãi, hoàng thượng thu thập phế chỉ mà Huyền
Kỳ viết??!! Đây là muốn làm cái gì?
Lý Tịnh, trẫm đoán ngươi lúc này khẳng định
nghĩ trẫm muốn làm cái gì, đúng không?
Hoàng thượng một cái liếc mắt, tiếp tục lạnh nhạt nói:
Ngươi yên tâm, trẫm dụng tâm đối phó với người
trong thiên hạ, cũng không dụng tâm đối phó với Lý Huyền Kỳ hắn.
Huyền Kỳ ngụ tại phủ Lý Tịnh được vài hôm thì trong
cung liên tiếp truyền đến khẩu dụ buộc phải hồi cung.
“Ta tự hỏi bản thân không
màn chính trường, không quản triều chính. Niềm vui duy nhất là giáo dục bọn Thừa
Kiền, Thanh Tước hiểu hơn về thế đạo chúng sinh. Việc gì mà quan trọng đến độ
ta phải về sớm thế này cơ chứ?”
Huyền Kỳ khẽ lắc đầu, vai
buông thõng dựa vào thành kiệu, mắt nhìn ngắm cảnh vật hoàng thành, nhìn ngắm
cuộc sống hằng ngày của các thường dân bá tánh.
Ca ca, huynh đừng chạy nhanh quá, ta đuổi
theo không kịp a.
Hai đứa trẻ một nam một nữ
đang đùa đùa nháo nháo bên vệ đường.
Muội muội ngốc, ai bảo chạy theo ca ca làm
gì?
Nữ hài tử bị ngã một cái
thật mạnh nhưng vẫn không khóc không nháo, chỉ dựa vào tay ca ca mà đứng dậy.
Ta đi chậm một chút ca ca lại phải mất dấu
ca ca. Ca ca ai bảo chân người dài thế làm gì a?
Muội muội ngốc, đi theo không kịp sao
không nói từ đầu? Lên đi để ca cõng.
Hai huynh muội cùng cười
đùa, ca ca cõng muội muội đi theo hướng ngược với cỗ kiệu của Huyền Kỳ.
“Nhân sinh, chỉ cần có vậy,
đã là hạnh phúc rồi, đúng không?”
Hai giọt lệ bất chợt rơi xuống nơi mi mục thanh tú. Huyền Kỳ lấy tay gạt đi, khóe môi khẽ nở một nụ cười.
Xin chào cả nhà, mọi người ăn tết thế nào rồi ạ? Có nhớ đến Ngọc không? Cơ mà Đạm Ngọc lâu thì từ khi đổi địa điểm đến giờ có vẻ như mọi người ít ghé đến ủng hộ hẳn a… 🙁
Mọi người ơi, Ngọc chúc mọi người một cái tết vui vẻ, bình an, vạn sự như ý nha…
Mong là trong năm 2020 này mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ Ngọc, ủng hộ trang cá nhân của Ngọc và ủng hộ cho Đạm Ngọc lâu nghen.
Chân thành cảm ơn cả nhà nhiều lắm ạ <3 <3 <3
Đệ
cửu chương
Đám cung nữ, thái giám theo sát bên hắn không rời, lưu
luyến tiễn hắn đến tận cổng hoàng cung. Hắn hôm nay một thân phong vận nhẹ
nhàng khoan khoái, ngoại trừ bạch y sam thêu chìm hình hạc cùng mẫu đơn liên
nguyệt, chính là thắt lưng hoàng sắc càng khiến cho hắn trông tựa tiên nhân bước
ra từ bích họa.
Thần Bạch Phong, thống lĩnh cấm vệ quân,
tham kiến hầu gia.
Miễn lễ. Bạch thống lĩnh, làm phiền rồi.
Hầu gia khách sáo.
Bạch Phong ngoại trừ chính là thống lĩnh cấm vệ quân,
y còn là một thi nhân nổi danh, các tập thơ của y chỉ cần mới khai bán liền có
hàng tá người xếp hàng chờ được thu vào tay. Bạch Phong ngày thường vẫn tỏ thái
độ dửng dưng vô cảm, với y việc tạo dựng mối quan hệ cùng các điện hạ, trọng thần
đều không quan trọng bằng việc nhàn nhã thong dong tiếu ngạo giang hồ.
Văn võ song toàn, bề ngoài là kẻ tình si, nhưng thực tâm
lại là khách vô tình, đó chính là lời tán dương dành cho Bạch Phong thi sĩ.
Thời trước Huyền Kỳ cực không để y vào mắt, vì với hắn
y chỉ là một kẻ xuẩn đản. Bất quá tại kiếp làm người này, Huyền Kỳ cực kỳ phản
tỉnh, hắn là cực kỳ thưởng thức tài nghệ cùng cách làm người của Bạch Phong.
Tuy không đến mức ngưỡng mộ đến đạp hư cửa nhà người ta, tuy vậy Huyền Kỳ vẫn
thật thích được có cơ hội diện kiến y ngoài đời… Ngoài ra là còn muốn y đề tự
cho hắn nữa.
Huyền Kỳ nhìn y không nói gì thêm chỉ lộ ra một nụ cười
khuynh tâm, xong liền xoay người vào trong kiệu.
Bạch Phong làm sao không để ý đến thiếu niên diễm tuyệt
trước mắt này, bất quá ở đây đều là tai mắt của hoàng đế, y lại càng không muốn
gây ra điều thất thố làm hại đến mỹ thiếu niên này. Thế nên y rất nhanh liền cụp mắt xuống mà
nghiêm túc chỉnh đốn đoàn hộ giá.
…………………
Những ngày này, trong thành Trường An đều phi thường
náo nhiệt, mọi người kết bạn chơi xuân ngắm hoa, có đánh mã du xuân, mà ngoài
thành Trường An, miếu thờ cổ am lúc này cũng náo nhiệt dị thường.
Dâng hương, hứa nguyện, du xuân, mọi người lui tới, tiếng
hoan hô truyện cười, rất là náo nhiệt.
Huyền Kỳ trên đường đi không khỏi đưa tay kéo rèm che
mà nhìn ngắm nam thanh nữ tú đang đi trên đường.
Hầu gia.
Ân?
Bạch Phong cỡi ngựa tiến đến sát kiệu. Huyền Kỳ nhìn y
như tự hỏi có việc gì sao?
Cho ngài.
Bạch Phong khi nãy là quan sát Huyền Kỳ vẫn một đường
chăm chú nhìn các tiểu thiếu niên cầm trên tay băng đường hồ lô với ánh mắt ngưỡng
mộ. Y không khỏi cảm thán hầu gia tuổi còn nhỏ đã bị tách khỏi phụ mẫu, hằng
ngày đều phải sinh sống ở một nơi mà chỉ một bước sẩy chân cả gia tộc liền bị
liên lụy. Y nhìn thấy sự luyến tiếc của thiếu niên, y nhìn thấy được niềm khao
khát tự do trong đôi mắt to trong veo ấy.
Cảm tạ ngươi, Bạch thống lĩnh.
Huyền Kỳ lần đầu tiên sau khi sống lại một lần nữa cầm
trên tay băng đường hồ lô, lòng không khỏi trào dâng cảm giác vui thích không
thôi. Hắn khi nãy nhìn ngắm các tiểu thiếu niên vui đùa cùng nhau mà trong lòng
ngũ vị tạp trần. Phải chi kiếp trước, hắn hiểu được hạnh phúc chỉ đơn giản có vậy,
thì có thể kết cục sẽ khác đi không?
Bất quá chuyện đã qua hắn tuyệt không muốn nhớ lại, chỉ
là, hắn tuyệt sẽ không đi lầm đường nữa.
Hắn vui thích nếm từng chút một vị chua ngọt của băng
đường hồ lô, từng viên từng viên một bị hàm răng trắng tuyết cùng đôi môi đỏ hồng
ngậm cắn.
Nếu hầu gia thích, ta có thể mua thêm cho
ngài.
Bạch thống lĩnh, không cần làm phiền ngài
như vậy. Bất quá, Quan Âm miếu trước mặt, ta có thể xuống thắp cho bồ tát một
nén nhang không?
Hẳn nhiên là được. Chỉ là hầu gia, hoàng
thượng có lệnh, trước giờ ngọ hôm nay ngài hẳn là phải có mặt ở Lý phủ.
Nhanh lắm. Nhanh lắm thôi.
Huyền Kỳ vừa bước xuông kiệu vừa vẫy tay với Bạch
Phong mà lao nhanh về phía đoàn người đang dâng hương.
Theo sát bảo vệ chủ tử.
Rõ.
Ngự lâm quân cùng cấm vệ quân lúc này đang mặc thường
phục xuất tuần không khỏi đầu đầy hắc tuyến mà chạy theo cái kẻ vừa lẫn vào đám
đông khi nãy.
Công tử, thỉnh thận trọng.
Ta không sao, để ta tự cầm nhang, ngươi cầm
cho ta bồ tát sẽ không chứng.
Công tử…
Đám người theo sát Huyền Kỳ tạo thành một vòng tròn bảo
bọc hắn bên trong. Hắn lúc này vừa quẫn bách vừa xấu hổ muốn thoát khỏi sự chú
ý của dân chúng thành Trường An.
Thắp nhang quỳ tạ ân điển trời cao đã cho hắn, Lý Huyền
Kỳ một lần nữa sống lại. Trong lòng hắn thầm nguyện cho quốc thái dân an, cho
xã tắc Đại Đường bền vững, cho Lý gia được khỏe mạnh, cho hoàng dưỡng mẫu, phụ
hoàng kiện khang, cho các vị điện hạ, công chúa học được cách yêu thương nhau.
Hắn cầu nguyện được một lúc liền bị vị Bạch thống lĩnh
kéo tay rời khỏi đám đông đang hiếu kỳ. Có những kẻ hảo nam sắc lúc này đã manh
nha muốn động thủ với hắn. Bất quá có Bạch Phong Bạch thống lĩnh ở đây, ai dám
mạo phạm vị công tử đẹp tựa tiên thiên này liền phế trước tấu sau.
Công tử, xin dừng bước.
Một lão nhân mù mắt đang ngồi, trước mặt y chính là
tên biển hiệu Thượng Sơn đại tiên. Hắn không khỏi tò mò, vì cái gì mấy ngàn năm
nay căn bản kẻ nào coi tử vi, phong thủy cùng điền trạch đều dùng tên hiệu đại
tiên cả thế? Một chút cũng không sáng tạo gì cả.
Linh hồn ngươi thay đổi kéo theo số phận
cũng đổi thay. Ngày trước chính là khổng tước, bất quá khổng tước kiêu ngạo tự
mình rước lấy họa sao da diệt tộc. Không nghĩ rằng khổng tước tái sinh một bước
chuyển mình thành phụng hoàng, cả đời chỉ có thể ở cạnh long tộc, nếu ngươi rời
đi liền sẽ kéo theo huyết vũ tinh phong. Tóm lại, ngươi chính là vận số đại phú
đại quý cả đời, dưới một người nhưng trên vạn người a.
Huyền Kỳ đang rất muốn đập bảng hiệu của gã đại tiên
này. Căn bản y chính là khua môi múa mép, Huyền Kỳ tự biết kiếp trước mình chết
thảm như thế nào, đúng với câu tự làm tự chịu. Nhưng chính là kiếp này cái gọi
là dưới một người trên vạn người, cũng tức là vị trí tể tướng vạn người khao
khát kia, với Huyền Kỳ nó chẳng khác nào mũi giáo nhọn, cho hắn cũng không thèm
nhận.
Hắn toan phủi tay rời đi. Bất quá nhìn kỹ lại vị lão
gia này chính là một bộ đồ rách nát… Hắn cảm giác được, lời nói vừa rồi có lẽ
chỉ là muốn hắn bố thí cho một ít bạc lẻ sống qua ngay đi. Hắn khẽ thở dài.
“Sống lại một lần, chẳng lẽ còn tham, sân, si, ái, dục
sao? Cho dù người ta có mắng chửi mi, âu cũng là bình thường, căn bản, người ta
cũng chỉ là con người. Có ai sống quá mấy ngàn năm là một linh hồn lão nhân như
ngươi a.”
Huyền Kỳ lấy trong thắt lưng một thỏi bạc trắng mà để
vào khay đựng tiền của vị đại tiên nào đấy. Xong hắn liền xoay người nhanh
chóng rời khỏi.
Hầu gia, thỉnh đừng vì mấy lời giang hồ
thuật sĩ mà để trong lòng.
Y là thấy rõ thiếu niên này từ khi rời khỏi Quan Âm miếu
liền chau mày không vui. Hiểu rõ điều đó có liên quan đến mấy lời vớ vẩn khi
nãy của vị đại tiên nào đấy, y liền không nhanh không chậm mở miệng an ủi hắn.
Ta biết, bất quá ta chỉ cảm thán thành Trường
An phồn thịnh, năm nay lại không nghe tin từ biên quan về nạn đói hay loạn dân,
thế nhưng trên đường phố lại vẫn xuất hiện những lão nhân vì kế sinh nhai phải
đi nói những lời giả thần giả quỷ. Phải chăng việc sắp xếp thiện đường, thiện
phổ đều không phát huy được tác dụng, ân?
Hầu gia, thì ra một đường khi nãy chau
mày, là đều vì xã tắc.
Bạch Phong lúc này trong tâm không khỏi kính nể thiếu
niên xinh đẹp trước mặt, dù tuổi còn nhỏ đã lo lắng cho quốc gia, cho con dân Đại
Đường.
Bạch thống lĩnh, có thể không đừng xem ta
như hầu gia mà đối đãi?
Lúc nào cũng bị người này dùng kính ngữ, Huyền Kỳ
không khỏi cảm thấy thật sự không quen tai, huống chi người này còn là thần tượng
của hắn.
Có thể gọi ta một tiếng Huyền Kỳ được
không a?
Huyền Kỳ nhìn y thành khẩn lên tiếng.
Hầu gia, này không ổn đi.
Lần xuất cung này chỉ có ngài là cùng ta
giải khuây, cùng ta trao đổi lại còn mua băng đường hồ lô cho ta. Nếu ngài
không chê cười, Huyền Kỳ có thể gọi ngài một tiếng Bạch đại ca đi.
Hầu gia.
Bạch đại ca, ngài đừng làm ta cảm thấy ngại
khi tiếp chuyện cùng ngài a.
Huyền Kỳ làm bộ chau mày mà bảo.
Hảo, đại ca đấu không lại ngươi. Vậy, khi
không có người, hoặc khi xuất cung, ngươi có thể gọi ta là Bạch đại ca, ta sẽ gọi
ngươi là Huyền đệ.
Bạch Phong hiển nhiên không thể chống lại được sự áp
bách của Huyền Kỳ mà giương cờ trắng đầu hàng.
Ân. Hảo, đại ca đúng là người tập võ. Thật
sảng khoái.
Huyền Kỳ vui vẻ cười tươi xong liền đem màn che thả lại
như cũ. Hắn chính là muốn tĩnh tâm một chút trước khi về gặp lại phụ thân đi.
“Cha, Kỳ Nhi đứa con của người, chính là bất hiếu a.”