Bẫy – Chương 2

Choco: Ta có nên đau lòng không a? Ta chờ một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy một comment nào dành cho truyện mới này của ta cả. Mọi người không thích nó sao a?

Dù gì đi nữa cũng nghỉ lễ vui vẻ nha cả nhà. Yêu cả nhà rất nhiều <3 <3 <3

Chương 2

 

  • Nghe này, cậu biết chuyện gì đang xảy ra chưa?
  • Chuyện gì?
  • Nhật Hạ ấy mà…

 

Thực tế mà nói thì lứa tuổi sinh viên là giai đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của mỗi người. Nhưng đồng thời cũng tránh không khỏi có những lúc đố kỵ, hoài nghi hay nói đúng hơn chính là những ganh ghét thửơ ban sơ của mỗi con người. Vẫn chưa là gì so với khi người ta đã trưởng thành, nhưng đã là đủ để khiến cho người khác phải đau lòng. Chuyện xảy ra cách đây một tuần…

 

  • Nhật Hạ này…
  • Sao?
  • Cậu có thể đưa giúp bức thư này cho lớp trưởng của chúng ta được không?
  • Sao cậu không tự đưa?
  • Cậu làm ơn đi, làm ơn đi mà…

 

Nhật Hạ hơi phân vân, vì dù sao đi nữa thì bức thư có bề ngoài màu hường phấn thế này thì dùng ngón chân cái để nghĩ cũng biết đó là thư tình rồi. Bất quá chính là, cậu không nỡ từ chối cô bạn hoa khôi của lớp. Lại còn…Bạn ấy chính là “cô bé hàng xóm” được cả đám con trai của trường cùng nhau theo đuổi nữa…

 

Nói là sẽ giúp, thế nhưng Nhật Hạ lại cảm thấy trong lòng có chút rối bời… Không hiểu tại sao chính cậu lại không muốn đưa lá thư này cho y, người mà cậu nghĩ rằng cậu ghét nhất đấy.

 

Cậu giữ bức thư ấy khoảng chừng vài ngày… Nghĩ suy về nó khiến cậu liên tiếp gặp những giấc mơ kỳ lạ về y, và hiển nhiên điều đó làm cho cậu ngủ không ngon giấc rồi. Thế nên cậu quyết định là phải đưa lá thư ấy cho người cần được nhận…

 

“Để tránh cho bản thân bị tên ôn thần đấy ám trong mỗi giấc mơ a…”

 

  • Tuấn Phong…
  • Sao?
  • Của cậu.

 

Cậu bối rối đưa bức thư đến trước mặt cái tên mà cậu cho là ôn thần hay quấy rầy giấc ngủ của cậu…

 

  • Không phải nên sửa lại gọi là anh hả nhóc?

 

Tên ấy cười một nụ cười làm cho cậu toàn thân nổi đầy gai ốc mà nhìn y…

 

  • Từ từ đọc đi… Tôi đi trước đây.

 

Cậu lúc này cảm thấy thực tế mình ở đây lúc này là dư thừa. Thế nên cậu xoay bước chuẩn bị rời khỏi tầng thượng của tòa nhà cao tầng ấy (tụ điểm mà lớp cậu thường dùng để ôn thi).

 

  • Cậu bé không muốn nghe câu trả lời à?
  • Thì cậu trả lời trực tiếp cho người viết thư ấy. Nói với tôi làm gì?

 

Nhật Hạ quay lại trả lời y. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt bỗng chốc lạnh dần của y khiến cậu không khỏi giật mình. Tại sao trên cùng một người khí chất lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy. Khi nãy vẫn còn là đùa giỡn ấm áp, giờ lại như đang muốn bức chết người khác…

 

  • Cậu nói cái này là của ai hả?

 

Y không nói không rằng tiến đến sát mặt cậu mà vấn.

 

  • Là…Là của Linh Lan…
  • Làm việc dư thừa.

 

Nói rồi y liền tự mình xé làm đôi bức thư ấy và ném từ tầng cao nhất của tòa nhà xuống đất. Xong y liền không nhìn cậu lấy một cái mà đi thẳng.

 

  • Gì chứ?

 

Cậu nói lớn tiếng với y, nhưng y đã đi thẳng và hoàn toàn không để câu nói của cậu vào mắt.

 

“Mình đã làm gì sai chứ?”

 

Nhật Hạ đem việc ấy để trong lòng, và hiển nhiên là đến tối cậu vẫn là không ngủ được…

 

Sáng ngày hôm sau y không đi học…

 

Ngày hôm sau nữa y cũng không đi học…

 

Nhật Hạ thật sự không biết mình đã làm sai chuyện gì. Bất quá từ hôm ấy trong lớp mọi người cứ xì xào về cậu. Làm như thể chính cậu đã xé rách bức thư ấy vậy. Linh Lan hiển nhiên là giận cậu rồi. Vì nghe nói đâu bạn của Linh Lan nhặt được nửa bức thư tại ngay trước cổng của tòa nhà. Mọi người đều là bàn tán chính cậu yêu thích y, để rồi xé nát bức thư của tình địch.

 

Hiện tại trong lớp là đang chia làm hai phe, một phe hiển nhiên là bạn tốt của cậu, sẽ bênh vực cậu. Còn phe còn lại đông hơn, là những người đã và đang theo đuổi Linh Lan.

 

Con gái thực sự là một loại động vật khó hiểu. Họ khi yêu liền trở nên dịu dàng nhỏ nhẹ tựa như một cô thỏ trắng. Nhưng khi gặp phải tình địch, họ liền sẽ nhe nanh giương vuốt như những con sư tử thiện chiến nhất… Và cậu thật sự rất sợ phụ nữ. Vì sao ư?

 

“Đánh cũng không được, mắng lại càng không, đụng một chút họ sẽ khóc… Thật sự rất rất phiền a…”

 

Nhưng chuyện đáng phiền nhất vẫn là ai kia đó nhất định không chịu đến lớp học. Phải làm sao đây a?

 

Nhật Hạ mấy hôm đau đầu suy nghĩ về ai đó, xong không còn cách nào đành phải dùng viber nhắn tin cho y.

 

“From Nhật Hạ:

Anh… Khỏe chưa ạ?”

 

Thật ra nếu so về tuổi tác thì Tuấn Phong lớn hơn Nhật Hạ, y lại còn là dạng vừa đi học vừa đi làm, mà y làm cái gì thì Nhật Hạ không biết, cũng chưa từng hỏi đến. Bất quá chính là lúc này đây Nhật Hạ trong lòng tràn đầy lo lắng cho y. Nhưng là không thể nói ra. Lại càng không biết phải đối diện với thứ tình cảm này như thế nào…

 

Tất nhiên là chờ lâu lắm, thì điện thoại cậu có tin nhắn trả lời.

 

“From Tuấn Phong:

Ok.”

 

“Bà nó chứ, nhắn nhiều chữ một chút liền chết à?”

 

“From Nhật Hạ:

Anh nghỉ mấy ngày liền. Anh ốm à?”

 

Một vài tiếng sau liền có tin nhắn trả lời…

 

“From Tuấn Phong:

Không có. Vẫn ổn.”

 

Hiện tại thì cậu chỉ muốn ném cha nó cái điện thoại cho rồi.

 

Và hiển nhiên là sau đó cậu chẳng buồn trả lời lại mà chỉ lên giường nằm đọc sách rồi đi ngủ.

 

Phía bên kia…

 

Chữ Seen ngạo nghễ hiển thị trên màn hình một cách đáng ghét. Tiếng nhạc ồn ào làm cho đầu óc y khẽ choáng váng. DJ liên tiếp đung đưa người theo tiếng nhạc, người bạn đi cùng y, cũng tức là người vừa được y tuyển về làm trợ lý liền nâng ly rượu lên mà kề sát vào tai y nói.

 

  • Đùa giỡn đủ rồi. Tôi thấy cậu nhóc ấy là có tình cảm với anh đấy.
  • Tôi biết.

 

Y cười khẽ.

 

  • Thế còn muốn dây dưa trong tình trạng này đến chừng nào?

 

Y đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm rồi từ tốn lái câu chuyện sang hướng khác.

 

  • Nếu không phải tại tôi cần có được tấm bằng trước khi chính thức thành lập công ty, tôi cũng không phải cực khổ mỗi ngày lê thân đến cái giảng đường tồi tàn ấy.
  • Biết rồi đại thiếu gia. Cậu cũng không nên cứ hở chút là nghỉ học như vậy, quá hơn số tiết quy định cậu liền chuẩn bị đóng tiền thi lại đi là vừa.
  • Chương trình học bên đây quá kém…

 

Y khẽ bĩu môi.

 

  • Là do cậu đã từng học tại nước ngoài. Thêm nữa ông già cậu nói đúng. Thành lập công ty tại đây, bằng cấp trong nước cũng là hình thức để cậu hãm bớt cá tính kiêu ngạo và thông cảm hơn cho đám nhân viên của cậu hơn.
  • Hình như chúng ta là anh em họ mà đúng không? Tôi cảm thấy cậu rất hay làm trái ý tôi đó.
  • Dù là trợ lý riêng của cậu thì tôi vẫn là bạn cùng lớp của cậu, việc làm của tôi chính là quan sát cậu và nhắc nhở cậu phải những công việc giống với những sinh viên khác, đi học, về nhà, làm bài tập cũng như đi thi. Thêm nữa tôi lại còn là anh em họ của cậu, cũng tức là lương tâm của cậu, tôi không muốn trở nên như Bàng Thái Sư nha.

 

Y thẳng tay đập vào đầu người đang ngồi trong góc tối của quán bar ấy.

 

  • Lại thêm cá tính bạo lực tiềm ẩn nữa. Để có dịp tôi sẽ nói chuyện riêng với Nhật Hạ.
  • Cậu dám… Phá hỏng kế hoạch của tôi thì ngay cả anh em cũng không còn.

 

Y nheo mắt lại liếc nhìn người bạn đi cùng đang ngồi trong bóng tối ấy, ánh mắt của y lúc này tạo cho người ta cảm giác thật sự nguy hiểm.

 

  • Được rồi, được rồi… Coi như tôi đấu không lại cậu đi…

 

 

 

Bẫy – Chương 1

Choco: Ta đã trở lại rồi đây. Có ai nhớ ta không a? Ta vừa mới hoàn thành xong kỳ thi của mình nên hiện tại có lẽ ta sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm chút cho ngôi nhà thân yêu của ta…

Riêng truyện ngắn này sẽ có 3 chương, là dành tặng cho đọc giả nhỏ lúc nào cũng đòi truyện ngắn học đường của ta. Mong nàng lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ và luôn yêu đời a.

Dạo này ta đang stress vì một số chuyện. Các tình yêu của ta mà không vào comment cẩn thận ta sẽ cho BE đó nha…

Chương 1

Tuổi nhỏ chưa biết gì là yêu nhưng lại bị nụ cười của bạn hạ gục…

Bạn chớp chớp đôi mắt to tròn trông thật là đáng yêu khiến tôi ngại ngùng không biết phải làm sao?

……………

Nhật Hạ vừa đeo tai phone vừa ngồi nhìn chăm chú vào màn hình…

“Cái đồ án chết tiệt chết tiệt chết tiệt…”

Nhật Hạ vừa tụng niệm vừa ngồi gõ lốc cốc vào bàn phím.

 

“Khát quá!”

Nhật Hạ chịu không nổi cuối cùng cũng phải chạy đi lấy nước uống, cậu mở tủ lạnh ra và vơ đại một chai nước ngọt và mở ra tu ngay một ngụm.

“Tại sao cuối tuần rồi mà lại phải ngồi đây gõ đồ án nha????”

 

Cậu tự hỏi bản thân. Nhưng rồi cậu cũng quay trở lại máy vi tính để làm tiếp công việc còn dang dở của mình. Vì hiện tại dù có chửi rủa cách mấy thì đồ án vẫn phải hoàn tất đúng hạn nếu không muốn bị trừ điểm.

 

Thật ra mọi chuyện lúc đầu cũng không đến mức tệ như vậy. Chỉ là tên lớp trưởng đáng ghét của lớp cậu tự dưng hăng say đi nói với giáo viên rằng lớp cậu có thể làm liền một đồ án để cộng điểm trong lần này. Và thế là bà cô liền hăng hở giao ra một đồ án khó nhằn, lại còn bảo là ai không nộp được thì sẽ bị trừ điểm vào kỳ thi cuối kỳ nữa chứ…

 

“Con bà nó chứ… Y muốn làm thì làm một mình, mắc gì lôi người ta vào cùng???”

 

Nói tới tên lớp trưởng cậu liền cảm thấy ngứa răng…

 

Tình hình là không biết y ăn phải cái gì xấu mà lúc nào cũng kiếm chuyện với cậu. Đại để là thế này, cậu vốn nổi tiếng là ngưòi gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, đáng yêu khả ái. Thế nhưng khi gặp phải tên ác ma này, y cứ liên tục chọc điên cậu. Đó là chưa kể đến hắn từng chút một điều kiếm chuyện để gây khó dễ cho cậu như thể việc cậu nhờ hắn đứng lên chỉnh hộ cái máy chiếu, hắn cũng khẽ nheo mắt mà bảo cậu:

 

  • Cậu thấp thật a.

 

Sỉ nhục chiều cao cũng như sỉ nhục vẻ ngoài của cậu chính là muốn tìm chết. Bất quá chính là có lần hắn còn dám bảo cậu giống khỉ khi nổi giận lên càng khiến cậu coi hắn là kẻ thù không đội trời chung.

 

Nghĩ đến hắn cậu liền chỉ muốn bẻ phăng cây bút chì xấu số đang ở gần cậu lúc này.

 

Nói đến Nhật Hạ, cậu sinh viên năm nhất ngày ngữ văn Anh của chúng ta, phải nói là một câu chuyện dài đầy tình tiết. Cậu là một sinh viên tài giỏi, lại ham thích học hỏi cái mới, ưu tú trong tính cách, hoạt bát và hay thích giúp đỡ mọi người xung quanh. Bất quá chính là cậu hơi nhỏ con, gương mặt lại khả ái thế nên cứ luôn là bảo bối nhỏ trong mắt của đám hủ nữ trong lớp.

 

  • Dạo này hủ nữ đã phát triển thành một tầng lớp đáng sợ và đang có xu hướng thống trị nha…

 

Câu nói này là từ miệng của bí thư lớp cậu. Bất quá cậu cũng không mấy để tâm lắm đến các cô bạn nhỏ dễ thương ấy. Vì với cậu, phàm là con gái đều đáng được bảo vệ và yêu thương cả. Thế nên khỏi phải nói cậu chính là sẵn sàng khuân vác kiêm thêm làm vệ sĩ cho các nàng nếu như các nàng yêu cầu.

 

Nói đến tên lớp trưởng đáng ghét lớp cậu…Y chắc cao khoảng một mét tám hay sao đó, gương mặt anh tuấn sắc nét, làn da thì ngâm đen (à theo đám con gái trong lớp thì là cực kỳ menly), nhưng với cậu thì làn da và cả gương mặt của cái thằng ấy đều cực kỳ cực kỳ đáng ghét.

 

Cái này không liên quan đến việc cậu có ghen ăn tức ở với y hay không… Nhưng chắc chắn nhất chính là đó giờ thường không có người nào làm trái ý cậu. Y lại là người đầu tiên…

 

Tất nhiên cậu có đánh chết cậu cũng không chịu thừa nhận rằng hình như cậu đã lọt sâu vào đôi mắt tinh nghịch ấy từ bao giờ rồi… Thêm nữa cách cười của y, thật sự có nét gì đó rất hiền lành. Tất nhiên những điều này chỉ là do một mình cậu tự suy diễn, trên căn bản thì bạn bè trong lớp đều nhận thấy rằng y chính là một dạng play boy chính hiệu. Bất quá…

 

“Không có bất quá. Tập trung cho đồ án…”

 

………………..

 

Buổi phát điểm đồ án cũng là lúc Nhật Hạ chính thức bẻ luôn cây bút chì xấu số.

 

“Con bà nó chứ… Tại sao ta lại thấp điểm hơn hắn????”

 

Bản chất của con người chính là ganh đua, nhưng đó giờ Nhật Hạ chẳng hề so kè điểm số với các bạn khác trong lớp của cậu. Chỉ duy có một kẻ dù cậu đã cố gắng rất rất rất nhiều nhưng lúc nào cũng phải lớn điểm hơn cậu, thêm nữa gương mặt lại tỏ vẻ ra ta đây không quan tâm đến ba cái thứ nhỏ lẻ này càng khiến cậu tức điên hơn nữa.

 

“Tại sao ông trời lại không công bằng như vậy chứ a????”

 

Tất nhiên ông trời rất công bằng, chỉ là cậu không thấy được những cố gắng của ai kia, tưởng rằng y đến lớp chỉ để nghe nhạc nhưng thực chất y lại là người rất chuyên chú. Kiến thức của y thuộc loại thực tiễn chứ không chỉ gói gọn trong sách vở như những gì cậu được học trên lớp.

 

Nhưng mà chuyện đó để sau hẵng nói đi. Giờ nói đến chuyện trước mắt là:

 

  • Hey cậu thua rồi. Mua bữa trưa đãi tôi như lời đã hứa đi cậu nhóc!

 

Cậu nghiến răng ken két mà lôi thẻ ngân hàng ra.

 

Nhật Hạ ráng cắn răng rút tiền xong liền mời hắn đi ăn trưa… Nhưng là cái tên đáng ghét ấy lại còn kén cá chọn canh, nói món này có vẻ không sạch, món kia không ngon, món nọ quá nhiều calo còn hắn thì đang muốn nuôi muscle nên không thể ăn được.

 

  • Con bà nó chứ, cuối cùng cậu muốn cái gì hả?

 

Nhật Hạ hiện tại đã muốn nhào đến bóp chết cái thằng cha khó ưa đang đứng cười nhăn nhở trước mặt này.

 

  • Thứ nhất tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu cũng nên gọi một tiếng anh hay tiền bối chứ nhỉ?
  • Con khỉ.
  • Cậu đúng là con khỉ thật. Lúc này nhìn lại càng giống.

 

Hắn làm mặt lạnh tanh nói, xong lại phì cười. Có lẽ số lần hắn cười khi đứng trước mặt cậu đặc biệt nhiều hơn hẳn. Nhưng là cậu vẫn không nhận ra được điều đó…

 

…………………..

 

Một ngày đẹp trời kia, cậu buồn tình ngồi post hình tự sướng lên Facebook.

Quên nói rằng Nhật Hạ là kiểu người rất thích dùng mạng xã hội để cập nhật tình hình của bản thân. Nhưng là cậu hoàn toàn chỉ dùng với mục đích giải trí, cũng tức là những bí mật hay tình cảm cá nhân cậu hoàn toàn không up bất kỳ điều gì lên Facebook cả.

 

“Người qua đường 1: Đáng yêu quá đi nha…

Người buôn lê: Thật muốn cắn cậu một cái nha…

Hủ nữ A: Wo ai ni… Cậu đã có bạn trai chưa? Chưa thì để tôi giới thiệu cho nha…

Hủ nữ B: Cậu ấy đã là chị dâu của chúng ta rồi, cậu không biết sao @Hủ nữ A…

Hủ nữ A: Làm sao có thể a???

…………..”

 

Bất quá chính là ngay ngày hôm sau ai kia ấy cũng đăng hình tự sướng lên lại chẳng ma nào dám mon men vào để comment. Vì căn bản y chẳng khác nào lão đại trong lớp, một lời y nói ra cũng có thể gây khó khăn cho biết bao nhiêu đứa sinh viên muốn đi xin điểm giáo viên thế nên chẳng ma nào dại mà chọc vào y.

 

“Mặt trời mùa hạ (nick name của Nhật Hạ): Nhìn xí chết được >_<”

 

Bên kia một người nào đó đang lướt điện thoại thông minh thấy được lời bình luận liền phì cười.

 

“Em giỏi lắm nhóc. Chờ đấy…”

 

…………………

 

Chuyện tình cảm trên thế gian này gói gọn cũng chỉ có hai loại:

Một loại chính là ở lâu sinh tình (hay có khi còn gọi đó là tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên).

Một loại chính là tình yêu oan gia, càng chọc ghẹo nhau càng dính lấy nhau.

Xem ra chính là cả hai người cứ mãi vui đùa với trò mèo vờn chuột này lại không nhận ra rằng thứ càng lúc càng lớn hơn trong tâm hồn cả hai chính là gì…

 

Nói cho đúng hơn chính là Nhật Hạ thì không biết, bất quá ai kia thì có lẽ đã khéo léo sắp đặt sẵn một cái bẫy cho chú mèo nhỏ này dẫm vào. Nhưng chuyện tương lai như thế nào thì ai có thể trả lời được đúng không?

 

Chuỗi ngày mộng mơ-Extra

Extra Dạ tiệc

Lâu rồi tôi mới được trở về Việt Nam. Cũng gần cả năm rồi đó chứ. Mau thật nhỉ? Vậy là năm nay tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi.

Anh bảo tôi vẫn là con nít. Ừ, thì con nít đấy. Nhưng ai biểu anh yêu con nít làm chi?

Quãng thời gian sống bên Hạo là quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất của tôi. Anh chiều tôi lắm. Tất nhiên cũng tùy lúc thôi, vì nhiều lúc thấy anh vô lý lắm kìa.

Này nhé, anh cho tôi vào công ty anh và giới thiệu tôi với mọi người. Dù rằng tôi rất ngại vì mối quan hệ này nhưng có vẻ như anh chẳng có gì là ngại ngùng cả. Anh công khai hôn tôi ở nơi công cộng khiến tôi đỏ mặt xấu hổ, nhưng anh lại không cho tôi hôn xã giao với những người bạn mới quen. Tất nhiên anh cấm luôn cả việc các nhân viên của anh chào tôi bằng cái kiểu hôn vào má đó.

Anh không cho tôi đụng đến dao nếu như không có anh ở nhà, anh không cho tôi tự ý sửa điện khi bị hư mà phải gọi thợ đến sửa hoặc chờ anh về…

Thấy chưa? Vô lý ghê chưa?

Nhưng vì sao tôi lại yêu con người đó đến như vậy nhỉ? Mắt tôi lúc nào cũng chỉ có hình ảnh của anh và chỉ một mình anh mà thôi. Tôi thích thú với những cái ôm, những cái vuốt ve hay những cử chỉ thân mật của anh dành cho mình… Và cả những thứ mà ngày xưa không bao giờ tôi dám nghĩ đến.

Tôi chợt nhớ lại câu nói mà tôi đã từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết: “Tình yêu là món quà quý giá mà thượng đế đã ban tặng cho con người.” Phải, món quà vô giá của tôi lúc này chính là anh. Tôi cám ơn số phận đã an bài cho chúng tôi gặp nhau trong buổi tiệc ấy, và tôi cảm ơn anh vì anh đã yêu tôi, một chú vịt xấu xí.

Nhưng ở anh, tôi không chỉ dừng lại ở lòng biết ơn, ở sự ngưỡng mộ mà còn là một tình yêu đặc biệt. Phải, tôi yêu anh nhiều. Nhưng tố chất chiếm hữu trong tôi không cao như anh đâu, tôi chấp nhận việc anh nói chuyện thân mật với các đối tác. Vâng, vì có khi họ là những người trẻ đẹp và luôn cố tìm cách thu hút sự chú ý của anh.

…………..

Chẳng bao giờ anh làm tôi buồn cả, vì anh nói anh không muốn thấy tôi khóc. Anh cũng ít khi nào nhắc lại những mối tình trong quá khứ của mình. Anh bảo tất cả chỉ là dĩ vãng còn tôi là hiện tại, cũng là tương lai của anh. Anh cười thật hiền khi tôi hỏi về ý nghĩa của chiếc chìa khóa anh bắt tôi đeo trên cổ. Anh bảo đó chính là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim của anh, chỉ tôi là người duy nhất có thể sở hữu nó.

Không biết có đúng không nữa nhưng biết chắc rằng tôi đã bị anh khóa chặt cuộc đời lại rồi.

– Sao em ở trong lâu thế? Có cần anh vào giúp không?

Chết rồi, tôi quên mất là mình đang phải thay đồ để đi dự tiệc với anh. Buổi tiệc lần này được tổ chức tại một khách sạn năm sao sang trọng nên tôi vẫn đang phân vân không biết phải ăn mặc như thế nào cho phù hợp?

Nhưng rồi tôi cũng chọn được cái áo sơ mi kiểu, kèm theo đó là cái áo vest ngắn và một chiếc một jean màu đen.

– Vợ anh lúc nào cũng đáng yêu hết.

Anh xuất hiện từ đằng sau tôi lúc nào chẳng biết. Anh vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.

– Anh lúc nào cũng giỏi nịnh.

Tôi xoay sang hôn lên má anh. Có vẻ anh hơi khó chịu vì nụ hôn đặt nhằm chỗ thì phải. Rồi anh đặt tay lên cổ tôi để giữ không cho tôi xoay đi chỗ khác và môi anh bắt đầu lần tìm môi tôi.

Mất một lúc lâu sau thì tôi mới tách khỏi anh được. Anh mỉm cười trước cái đỏ mặt của tôi.

– Em vẫn như vậy. Lúc nào cũng khiến anh phát điên lên vì em.

Tôi bối rối quay đi.

– Em cứ đáng yêu như vậy thì làm sao anh dám dẫn em đến bữa tiệc này được nhỉ?

Anh cười lớn. Tôi biết anh đang đùa vì không khi nào anh đi đâu mà không dắt tôi theo cả.

– Hôm nay… Anh đẹp quá.

Tôi đỏ mặt nhận xét. Hôm nay nhìn anh thật lịch lãm với bộ vest đen được cắt may một cách vừa vặn. Trông anh lúc nào cũng tỏa sáng như thế giữa chốn đông người.

Chúng tôi đến bữa tiệc đúng giờ hẹn.

Quả thật hôm nay khá đông người, đa phần đều là doanh nhân hoặc các vị đại gia lớn trong thành phố. Đây là buổi tiệc đứng nên họ chỉ dắt theo vợ hoặc người yêu chứ không dẫn theo gia đình. Nhờ thế nên không khí buổi tiệc đỡ đi phần ồn ào.

Nhưng sao tôi thấy mình lạc lỗng quá. Có vẻ như tôi đang bị bỏ giữa một hoang đảo đầy người là người.

Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm. Anh kia rồi, anh đang cầm ly rượu và nói chuyện với hai người đàn ông nữa. Tôi hơi nghiêng mặt để nhìn kĩ họ hơn. Có vẻ như họ là người nước ngoài, hoặc là Hàn Quốc hoặc là Nhật Bản gì đó. Trông họ thật bảnh bao.

Thật lòng mà nhận xét thì đúng là cả ba người họ đang thu hút hết toàn bộ sự chú ý của buổi tiệc về phía mình.

Thôi tôi phải đi ăn đây. Không thể nào cứ đứng ngắm nhìn cái đẹp mãi được.

– Á xin lỗi.

Tôi ngước nhìn lên thì phát hiện ra một cậu bé con. Cậu bé thật xinh với làn da trắng hồng và với mái tóc được cắt tỉa khéo léo khiến cho gương mặt nhỏ nhắn được tôn lên. Nhìn cậu bé cứ y như những bức tượng thiên sứ mà tôi đã từng gặp vậy.

Và thiên sứ, cho phép tôi gọi như vậy nhé, đã vô tình đạp trúng chân tôi nên cậu bé vội vàng cúi đầu xin lỗi tôi.

Tôi mỉm cười.

– Không sao đâu.

Cậu bé cũng cười, một nụ cười đầy nắng thật đẹp.

– Đi đứng không lo nhìn đường mà cứ nhìn mấy dĩa đồ ăn nên kết quả là vậy đấy.

Một cậu bé nữa đi đến. Cậu bé này có làn da hơi sậm màu hơn. Gương mặt cũng mang một nét khác hơn. Tuy vậy nhưng cũng có thể nói đó là một cậu bé dễ thương. Và cậu bé dễ thương đó nhìn tôi gật đầu cười.

Thì ra cậu bé này có cả chiếc răng khểnh nữa.

– Không phải đâu bạn, tại tôi đang… ờ vừa đi vừa nghĩ nên mới…

Thiên sứ cố giải thích với tôi. Tôi bật cười lắc đầu.

– Không sao đâu. À, tôi tên Tâm, Trịnh Tâm. Còn bạn?
– Tôi tên Nhật, Trí Nhật. Còn cái tên đáng ghét này là Thanh Luyến.
– Chào bạn.

Cậu bé có chiếc răng khểnh lại cười với tôi nữa. Nhìn hai nụ cười này thật khác biệt, nó khác hoàn toàn với những nụ cười xã giao thông thường mà tôi hay gặp. Nó rất thật.

– Á…

Thiên sứ, à không Nhật ngã vào người tôi. Lí do là vì các cô nàng gần đó đang hùng hổ tiến đến dãy đồ ăn nơi chúng tôi đứng. Cậu bé răng khểnh nhanh chóng lui sang một bên để nhường chỗ cho những bông hoa xinh đẹp.

– Thật con gái đúng là đáng sợ.
– Hahaha có người đang muốn bị đánh hội đồng.

Nhật trêu chọc Luyến. Rồi hai cậu bé đứng tranh luận với nhau. Trông họ thật đáng yêu quá, họ làm tôi nhớ đến khoảng thời gian học cấp ba của mình. Mà có lẽ họ là con của vị đại gia nào đó chăng?

– Nè Tâm.

Cậu bé răng khểnh đưa cho tôi cái dĩa. Tôi mỉm cười cám ơn để rồi sau đó thiên sứ nhìn tôi và nói.

– Hay chúng ta cùng lấy chung đi để đỡ mất công đi nhiều lần.
– Ừ. Ý kiến hay đấy.

Tôi gật đầu đồng ý.

– Ngốc. Biết người ta có muốn ngồi ăn chung với mình không mà lại đòi lấy chung.

Thiên sứ bị răng khểnh cốc đầu rồi. Và thế là cuộc chiếc giữa các thiên thần lại xảy ra.

– Tâm cũng muốn ngồi ăn chung với các bạn. Tại ở trong này… Lạc lõng quá.

Thiên thần thôi không liếc răng khểnh nữa. Tôi bật cười trước những hành động đáng yêu của hai cậu bé. Tôi vừa tranh thủ lấy những món mình thích vừa hỏi.

– Thế cả hai bạn đều còn đi học đúng không?
– Ừ. Mình học ở đây. Còn tên nhóc này thì đang học bên Hàn Quốc. Nó mới về đây nghỉ hè.

Răng khểnh giải thích.

– Vậy hai bạn đang học cấp ba à?

Cả thiên sứ lẫn răng khểnh đều nhìn tôi bằng một ánh mắt đắm đuối. Sau một lúc thì cả hai cùng ôm bụng cười. Thiên sứ giải thích.

– Mình học đại học sắp ra trường rồi bạn.
– Trời bộ nhìn mặt tui còn trẻ lắm sao ta?

Răng khểnh vừa xoa xoa mặt vừa nói. Tôi cũng cười lớn. Vậy là họ đã học đại học rồi đấy. Họ giỏi quá… Mà cũng rất đáng yêu nữa.

Nói chuyện với họ thật vui, có lẽ nhìn chúng tôi cứ y như những người bạn đã thân từ lâu nay mới có dịp gặp lại vậy.

– Tâm có ăn được món cay không?
– À… Ừ được.

Nhật vui vẻ đặt những xâu tôm nướng sa tế vào dĩa. Có lẽ cậu bé đang xem chúng tôi thích gì để lấy cho phù hợp. Cậu bé thật tinh ý quá.

– Sao mày hỏi Tâm mà không hỏi tao?

Răng khểnh lên tiếng phân bì.

– Mày thì ăn cái gì chả được.

Thiên sứ khẽ nhún vai.

Tôi đang đứng ngoài cuộc tranh luận này. Tuy họ tranh cãi với nhau nhưng rõ ràng là họ đều rất quý mến nhau. Có khi nào họ là một cặp tình nhân như anh và tôi không? Nhưng nhìn vẫn không giống lắm.

Tôi khẽ lắc đầu. Sao mình lại đi tò mò chuyện của người khác vậy nhỉ? Có lẽ vì lâu lắm rồi tôi mới được quen biết với bạn mới, những người bạn cùng tuổi dễ thương.

– Mình ra ngoài sân ăn ha Tâm?
– Ừ.

Chúng tôi bê sáu đĩa thức ăn ra khoảng sân trống phía trước. Vì tiệc đứng này được tổ chức trên tầng thượng của khách sạn nên nhờ đó chúng tôi có được một khoảng sân rộng rãi phía bên ngoài.

– Ở Hàn Quốc có gì vui không Nhật?

Tôi nhẹ nhàng hỏi. Nhưng sau khi hỏi xong thì tôi phân vân, không biết câu hỏi của mình liệu có đánh động đến đời tư của cậu bé ấy và khiến cậu bé ấy ngại trả lời không?

– À, có rất nhiều cái lạ lẫm với mình.

Cậu bé thoáng bối rối. Còn cậu bé răng khểnh thì ngồi bên cạnh cười khúc khích. Bỗng Nhật thục cùi chỏ vào bụng răng khểnh.

– Mày sắp đi rồi đừng có cười người khác.
– Vậy Luyến cũng sắp đi Hàn à?

Có vẻ như tôi khá tò mò nhỉ? Cậu bé răng khểnh nhẹ gật đầu.

– Nhưng phải tốt nghiệp đã, vì giờ thì mình còn đang học cho xong học phần bên này.
– Hai bạn giỏi quá.

Tôi nhìn cả hai với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhật vội xua tay.

– Không giỏi gì đâu bạn à. Bạn đừng làm mình ngại. Mình dở nhiều thứ lắm.
– Ừ. Mình cũng vậy. Mình cũng như mấy trăm mấy ngàn sinh viên khác thôi à. Nhưng xét trên phương diện ăn ngủ thì mình cũng giỏi.

Luyến gật gù nhận xét câu sau. Cả tôi và Nhật cùng bò ra cười.

Tuy mới quen nhưng hai cậu bé này đã đem đến cho tôi một cảm giác bình yên lạ thường. Thật là những con người vừa đáng yêu mà vừa khiêm tốn. Ước gì tôi cũng có được một tình bạn đẹp như vậy nhỉ.

Chúng tôi nói chuyện được một lúc lâu. Dường như tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất chúng tôi đều lôi ra nói được cả. Thì ra cả hai người bạn mới này đều là dân Công nghệ thông tin. Hèn chi khi nói về vi tính thì họ lại hứng thú đến như vậy.

– Ừ. Tự dưng về đây không lên được nữa. Mọi người có lên face được không?
– À, được chứ.

Nhật và Luyến gật đầu. Chúng tôi đang bàn nhau về nông trại trong facebook. Có vẻ họ cũng mê game nông trại như tôi.

– Vậy thì hay quá, có người để add làm hàng xóm rồi.

Tôi cười và họ cũng cười. Nhật nói với tôi.

– Tối nay nếu được Tâm về thì add nick Nhật và Luyến vô. Rồi khi đó tụi mình voice chat để hướng dẫn cho Tâm cách vô được face.
– Ừ. Vậy mừng quá. Chứ không mấy hôm nay chắc island của mình bị hư đồ hết rồi.
– Hahaha còn tụi mình thì hay chơi country story và happy farm.
– Vậy hai bạn cho Tâm nick đi.
– Ừ. Nick mình là ktnhat0401 và của tên này là tntluyen0505. Số sau là ngày sinh của tụi mình đó.

Nhật nhìn tôi cười. Thì ra cậu bé này sinh vào mùa xuân. Hèn chi lại dễ thương và đáng yêu đến vậy.

– Tìm cậu bé mãi.

Cả ba chúng tôi đều giật mình, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy Nhật đang đỏ mặt bối rối. Tôi quay lại thì đã có người vòng tay ôm lấy tôi. Xui một nỗi là môi tôi lại đặt đúng ngay lên môi người đó.

– Anh… Anh….

Tôi bối rối phân bua. Còn anh thì cười lớn rồi giới thiệu với hai người bạn đi chung của mình, tất nhiên họ đang nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà tôi không biết.

– Đây là vợ yêu của tôi.
– Xin chào. Cô vợ nhỏ bé này xinh đẹp thật đấy.
– Rất đáng yêu.

Cả người đều nhìn tôi cười. Tôi gật đầu chào họ để rồi tôi giật nhẹ tay áo anh và hỏi.

– Họ nói gì vậy anh?
– Họ khen em đẹp.

Ánh mắt tôi hướng nhìn sang một người trong số họ. Ở người đó toát lên một nét đẹp khá lạnh lùng và cao ngạo. Nhưng rồi anh ta bỗng thay gương mặt lạnh lùng ấy của mình bằng một nụ cười thật ấm. Anh ta vòng tay ôm lấy thiên sứ vào lòng và hỏi han gì đấy. Thiên sứ cố đẩy tay anh ta ra nhưng có vẻ như thiên sứ không mạnh bằng anh ta. Thiên sứ bị hôn nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần ấy.

Tôi thoáng bối rối khi thấy mình đang nhìn người ta một cách chăm chú quá. Tôi quay đi thì bắt gặp răng khểnh đang được chàng trai lịch lãm kia đút thức ăn. Răng khểnh cười thật đẹp khi ở cạnh chàng trai đó. Trông họ xứng đôi quá.

– Còn người này là người cùng hợp tác với anh trong việc xây dựng hai tòa cao ốc sắp tới. Còn đây là vị bác sĩ, cũng là giám đốc của hệ thống bệnh viện quốc tế mà lần đó anh đã kể cho em. Họ đang muốn đầu tư vào thị trường mới mà anh nói.
– Họ không phải là người Việt Nam hả anh?

Tôi hỏi nhỏ.

– Ừ. Họ đều là người Hàn Quốc. Người mặc áo vest đen này là Sung Min, còn người kia là bác sĩ Jea Kyo.

Tôi khó khăn để nghe anh phát âm tên của họ. Vốn dĩ tôi không có năng khiếu về ngoại ngữ nên việc nói và đọc tên của người nước ngoài là cả một cực hình với tôi. Tôi quay sang hỏi nhỏ anh.

– Vậy còn hai cậu bé em mới quen này?
– Thì ra em vì hai cậu bé này mà làm anh phải chạy đi tìm nãy giờ.

…………..

Quay lại quá khứ cách đây chừng nửa tiếng.

– Rất vui được hợp tác cùng nhau. Chúc cho công việc sắp tới sẽ thành công tốt đẹp.
– Cạn ly.
– Cạn.

Cả ba cùng nâng ly lên và đưa lên miệng một cách quyến rũ. Nhưng ai biết rằng trong đầu họ đều đang suy nghĩ đến những việc khác nhau.

“Cừu con lại bỏ chạy nữa rồi.”

“Có lẽ anh nên xích em lại để em không bỏ đi lung tung nữa. Chút tối nay về em sẽ biết.”

“Nhóc con đi đâu rồi nhỉ? Không lẽ lại bị người khác dụ đi mất?”

Rồi cả ba không hẹn mà cùng nói.

– Trông con nít cực thật.

Rồi họ cùng nhìn nhau cười thông cảm. Có vẻ như bây giờ họ phải tạm dừng câu chuyện ở đây để đi kiếm ba đứa con nít ấy về.

…………….

– Thì ta hai cậu bé này là người yêu của họ hả anh?

Tôi tò mò hỏi.

– Thân hơn thế nữa. Như chúng ta vầy nè…

Anh siết chặt eo tôi. Tôi bối rối đẩy tay anh ra để rồi tôi nghe anh nói nhỏ vào tai mình.

– Tối nay em sẽ bị xét xử vì tội danh bỏ trốn.
– Em đâu có…

Tôi nhăn mặt cãi lại. Anh cười và ngắt nhẹ vào mũi tôi.

– Vậy còn chưa gọi là bỏ trốn à? Có tội mà không nhận thì còn bị phạt nặng gấp đôi.
– Anh…

Lúc này thiên sứ bối rối giải nguy cho tôi.

– Tâm có khát không để Nhật đi lấy nước luôn?
– À… Có.

Tôi vội đẩy mạnh tay anh ra rồi gật đầu lia lịa. Nhật bật cười thật dễ thương rồi cậu bé lôi tôi đi vào trong.

– Có vẻ Tâm…. được chồng yêu quá nhỉ?

Cậu bé đỏ mặt hỏi tôi. Trời ạ, sao câu hỏi đơn giản thế mà cứ như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi vậy? Cậu bé này thật biết cách làm khó người khác mà.

– À… Ừ…. Tại….
– Mình hiểu mà.

Nhật nhẹ gật đầu. Cậu bé thật dễ mến khi không cố dồn tôi vào chân tường như anh.

Tối hôm đó tôi về nhà là lập tức online liền để có thể add nick hai người bạn mới quen vô. Trong lúc chờ họ trả lời thì tôi vào phòng tắm.

Nhanh thật, tôi mới tắm có một chút thì ra đã thấy họ pm cho mình rồi. Tôi vội bật loa lên để nói chuyện, vì tôi đang chat bằng laptop nên tôi phải buộc phải dùng loa ngoài.

Tôi cứ mãi mê nói chuyện với họ cho đến một lúc thì bỗng Nhật out mà không báo. Tôi đang thắc mắc thì thấy cậu bé kia cũng out luôn. Tôi đang định nhắn tin hỏi họ thì bỗng một vòng tay ai đó đã vòng qua ôm lấy tôi. Anh dịu dàng.

– Em biết bây giờ mấy giờ không nhóc?
– Dạ. Mới chín giờ hơn chứ mấy.
– Đã mười giờ rưỡi rồi. Em cứ mãi lo chat với bạn mà không xem chừng đồng hồ gì hết. Cộng thêm tội bỏ rơi anh nữa. Em nói xem em nên bị xử như thế nào?
– Vậy anh sẽ khoan hồng cho em đúng không?

Tôi vòng tay qua cổ anh âu yếm. Anh hơi chựng lại đôi chút rồi anh cười lớn.

– Đột nhiên em ngoan ngoãn như vậy dễ khiến anh nghi ngờ hơn là mừng đấy mèo con. Em nên nhớ anh dư biết móng vuốt của em đang giấu ở đâu…
– Anh…. không chịu. Người ta còn đau mà.
– Không chịu cũng đành thôi. Ai biểu em có lỗi trước làm gì.

Anh bế xốc tôi lên và tiến thẳng vào phòng ngủ.

…..

Ngày hôm sau thì tôi được biết nguyên do việc cắt ngang cuộc trò chuyện ấy. Thì ra anh và Sung Min đã đoán trước được rằng chúng tôi sẽ kéo dài cuộc trò chuyện này đến giữa khuya. Vì thế nên họ ra tay ngăn cản trước khi mọi chuyện được diễn ra đúng như những gì họ suy đoán.

Thế mới biết mấy người thấy ghét như thế nào.

Hình như tôi có tin nhắn mới. À, thì ra là Nhật và Luyến. Họ nhắn tin xin lỗi tôi vì việc hôm qua đột ngột out mà không nói gì hết. Có vẻ như chúng tôi lại có một ngày dài để trò chuyện rồi đây.

Tôi mỉm cười rồi vội vàng nhắn tin trả lời lại… Kèm theo sau hai tin nhắn ấy là một lời chúc ngày mới tốt lành dành cho hai người bạn dễ thương.


End