Mọi người ơi, ta lại ngoi lên rồi đây. Thật sự rất có lỗi vì tuần rồi đáng lý ta đã up rồi, không ngờ lại gặp sự cố, thế nên phải chờ đến tận tuần này.
Mọi người đọc truyện và cho ta biết cảm nhận nhé. Yêu tất cả nhiều lắm ạ. <3 <3 <3
Đây là mùa dịch, thế nên mọi người siêng ở nhà, đọc truyện, comment cho ta nhé. Đừng đi ra ngoài nhiều vào lúc này ạ.
Đệ thập nhị chương
Đường triều năm 621, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng quang không lâu là lúc Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn dẫn 20 vạn binh vây đánh ngoài thành phía bắc cầu Vị Thủy, cách Trường An thành 40 dặm về hướng Tây Nam, kinh sư chấn động.
Thái Tông đế long nhan nộ thịnh quyết định đích thân dẫn quân tới Vị Thủy, Lý Tịnh, Trình Tri Tiết, Trưởng Tôn Vô Kỵ đi theo, Phòng Huyền Linh, Bạch Phong cùng Đỗ Như Hối lưu thủ
Thái Tông đế ở Cam Lộ điện mặc giáp mang trụ, Trưởng Tôn hoàng hậu chậm rãi tiến vào.
Hoàng Thượng.
Hoàng hậu nhẹ nhàng mở miệng. Gương mặt vốn dĩ dịu dàng thần sắc uy nghiêm càng làm cho người thêm phần diễm tuyệt. Tuy nhiên trong mắt hoàng hậu tuyệt không có nửa điểm gì là khẩn trương lo lắng.
Thái Tông đế quay đầu, hơi hơi nhướng mày, không nhanh không chậm chỉ tươi cười lạnh nhạt:
Quan Âm Tì, trẫm lần này đi Vị Thủy, chuyện tình trong cung liền giao ngươi xử lý.
Thần thiếp minh bạch.
Trưởng Tôn hoàng hậu yên lặng cúi đầu.
Người cần lưu lại liền lưu, nguời vốn dĩ không đáng lưu lại liền giải quyết gọn một chút.
Thần thiếp trong lòng hiểu rõ.
Thái Tông đế vốn dĩ kiệm lời như ngọc. Đối với Trưởng Tôn hoàng hậu chính là đối đãi như cận thần. Đôi khi có những phẩm tắc và quy định nơi hậu cung, hoàng đế không tiện đích thân ra mặt, nhưng điều đó không có nghĩa ngài không thể sắp xếp người thay mình thực hiện những sự vụ đấy.
Trưởng Tôn hoàng hậu đối với việc Thái Tông căn bản trong lòng minh bạch. Ngài bề ngoài đa tình, nữ nhân bên cạnh vây quanh rất nhiều. Tuy nhiên người đa tình cũng là người tối vô tình. Y hận nhất việc bản thân bị người khác tính kế. Các nữ nhân ngu xuẩn được lên đến vị trí quý phi liền nghĩ mình một bước thăng thiên. Thêm nữa chính là sau lưng y bày không ít kế sách hạ độc thủ, bồi dưỡng nhân lực. Hoàng đế căn bản không phải không biết. Tuy nhiên y biết nhưng vẫn là cho các nàng ấy ngoạn nháo một hồi. Tất nhiên đấy cũng không khác gì việc một lão hổ yên tĩnh nhìn ngắm con mồi ngu xuẩn bày đủ trò trước mặt.
Thái Tông đế sau khi dứt lời liền cùng Trưởng Tôn gật nhẹ đầu cho phép nàng lui. Song y cũng là hướng An Lạc điện thẳng tiến.
Trưởng Tôn chậm rãi xoay người, nhìn Thái Tông đế đi ra khỏi Cam Lộ điện, bóng dáng nam nhân kia vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn dũng mãnh hơn người, dáng người y chính là một bộ tiêu sái phóng khoáng. Thế nên ở trong mắt rất nhiều nữ nhân y là một đại anh hùng, là minh chủ, cũng là người mà các nàng muốn chiếm làm của riêng.
Ở trong mắt Trưởng Tôn hoàng hậu, Thái Tông đế cũng là một đại anh hùng, cho nên, nàng trong lòng tin tưởng, nam nhân này tiến quân đi Vị Thủy, nhất định có thể đánh bại địch nhân, trở về khải hoàn. Không chỉ mình nàng tin tưởng, ở trong cung, phàm là nữ nhân của y đều sẽ tin tưởng như vậy.
Thái Tông đế lúc này từ điện An Lạc bước ra, tiến đến cửa cung, tiếp nhận dây cương, đang muốn lên ngựa thì nhìn thoáng dưới đại thụ cách đó không xa chính là hình dáng một tiểu tiếu niên gương mặt thoát tục tựa như tiên đồng đang hướng y mỉm cười.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ gói gọn bên trong nụ cười này. Thái Tông đế lẳng lặng nhìn nam hài của mình. Y nhớ tới ván cờ tối hôm qua, hơi hơi xả ra khóe miệng cười, cười tự tin đường hoàng.
“Huyền Kỳ, chờ trẫm khải hoàn trở về.”
………………………..
Tại Vị Thủy, Thái Tông đế tiến lên từng bước, mạnh mẽ bắn một phát cung, xẹt qua không khí, một tên xuyên thủng cửa đại doanh Đột Quyết!
……………………….
Năm 622, Lý Thế Dân đánh thắng Đột Quyết, chiếm luôn Hà Nam của Vương Thế Sung. Vương Thế Sung cùng thế lực của Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc liên minh kháng Đường, tuy nhiên sức cô lực mỏng. Cuối năm 622 Đậu Kiến Đức bị bắt, Vương Thế Sung đầu hàng.
Mùa xuân năm 623, Lý Thế Dân khải hoàn dẫn quân tiến về thành Trường An trong tiếng hò reo vang dội của dân chúng, khởi đầu cho giai thoại thịnh thế Đại Đường.
Xin chào cả nhà. Cả nhà khỏe không ạ? Ta lên lại rồi đây. À, có một thông báo quan trọng ta cần phải báo cho mọi người nha, đó là kể từ nay mọi người có thể để lại lời nhắn thông qua chat room bên khung thông tin nhà ta. Ta cố ý làm vậy để mọi người dễ dàng nêu yêu cầu về truyện cũng như bình luận cho ta hơn nha.
Câu nói cũ, yêu cả nhà nhiều lắm ạ. Chúc mọi người 8/3 vui vẻ nha. Nhớ là ở nhà, tập thể dục thường xuyên, rửa tay và uống nhiều nước ạ.
Chúc cả nhà mạnh khỏe ạ.
Đệ thập nhất chương
Tựa như con kiến cõng hạt
gạo, vất vả khổ cực cõng cõng, đến khi con kiến mở mắt ra thì, di, gạo đâu?!?
Hôm nay trời màu thiển
lam nha…
Cỗ kiệu của Huyền Kỳ vừa
vào đến ngọ môn quan, hai bên thái giám cung nữ liền quỳ xuống hô lớn…
An Nhiên hầu thiên tuế thiên tuế thiên
thiên tuế.
Phúc công công, tổng quản
thái giám nội vụ phủ vừa nhìn thấy Huyền Kỳ liền bùm một tiếng quỳ xuống truyền
lời.
Cung thỉnh An Nhiên hầu hồi An Lạc điện,
hoàng thượng có lệnh bãi bỏ vấn lễ hồi cung.
….
Huyền Kỳ một đường hồi cung
liền bị cả đám cung nữ, thái giám coi như trân bảo mà vây quanh, trong lòng có
chút không lý giải nổi.
“Y lại bị điều gì kích động
vậy a?!?”
Hoàng thượng…
Y chưa kịp nói hết câu thỉnh
an liền bị kéo vào lòng Thái Tông đế.
Huyền Kỳ của trẫm về rồi.
Phụ hoàng…
Hắn không khỏi bị cái ôm
của Thái Tông đế làm cho thụ sủng nhược kinh, hai tay thất thố không biết nên đặt
ở đâu phù hợp.
Phụ hoàng…
Vương Thủ Nhân, đến, bắt mạch cho hầu gia…
Hầu gia thân thể nhiễm hơi lạnh, hơi thở yếu ớt cho thấy đã bị cảm nhiễm phong
hàn rồi.
Phụ hoàng ta không…
Ngươi còn dám mở miệng cãi lý với trẫm
sao?
Long uy nộ phát kiến cho
Huyền Kỳ không khỏi run rẩy muốn thoát khỏi cái ôm của Thái Tông.
Ngươi còn nhúc nhích?
Ta…
Huyền Kỳ cảm thấy lúc này
căn bản mình làm gì cũng là sai nên đành im lặng thức thời nhìn Vương thái y.
Dường như vị thái y già
không nhìn ra được ánh mắt cầu xin của Huyền Kỳ, sau khi chuẩn mạch xong liền lắc
đầu mà nhìn Thái Tông đế triệt để khai tội của Huyền Kỳ hắn.
Hầu gia cảm nhiễm phong hàn, thêm nữa ăn uống
không chừng mực sinh ra thân thể suy nhược.
Truyền Lý Tịnh vào cung gặp trẫm.
Thái Tông đế giận dữ đập
bàn truyền khẩu lệnh.
Phụ hoàng, là do ta…
Ngươi còn gì muốn biện minh?
Ta… Là… Nhớ phụ hoàng ngươi nên ngủ không
an giấc, thêm nữa, hoa quế cao nhà cửu cửu khá là ngon, thế nên ta có chút… Có
chút quên mất giờ dùng thiện…
Ngươi a…
Lúc này Huyền Kỳ mới có dịp
nhìn kỹ gương mặt của Thái Tông, hắn phát hiện, phụ hoàng nhà mình dường như tiều
tụy đi không ít, hốc mắt che kín hồng ti, chẳng lẽ, phụ hoàng là phi thường lo
lắng cho mình, cũng là ngủ không được đi?!?
Lúc này Vương thái y
không nhanh không chậm phá vỡ cục diện rối rắm…
Hồi hoàng thượng, hầu gia dù cảm nhiễm
phong hàn nhưng cũng không đáng ngại, bất quá là phải chú ý điều dưỡng, kế tiếp
vài ngày, nô tài cả gan thỉnh hầu gia uống dược không được dùng thêm mứt quả,
hòng để dược liệu phát huy tác dụng tốt nhất.
Sắc mặt Huyền Kỳ trắng nhợt,
không phải chứ?! Vậy hắn không phải khổ chết sao a………..
Vì thế, chuỗi ngày “dầu
sôi lửa bỏng” của An Nhiên hầu cứ như vậy bắt đầu…………
An Lạc điện một con côn
trùng cũng không thể đi vào, trừ hoàng thượng mỗi buổi thiện liền đến giám sát
An Nhiên hầu dùng bữa xong liền dùng dược.
Hiển nhiên là trong giai
đoạn này An Nhiên hầu không một chút thông tin về phía Thừa Kiền cùng hoàng dưỡng
mẫu của mình, đừng nói đến tình cảnh của phụ thân lúc này.
Có những lúc Huyền Kỳ
trong lúc Thái Tông đang cao hứng liền nột nột hỏi, sau đấy liền nhận được
gương mặt tựa tiếu phi tiếu kèm một câu trả lời khiến hắn càng mất hứng.
Ngươi lo tốt cho thân thể của mình thì tự
nhiên những thứ xung quanh ngươi đều sẽ hảo.
Đến ngày thứ bảy…..
Hầu gia vạn phần xác định,
lão gia hỏa Vương Thủ Nhân này khẳng định là chỉnh mình!! Có lẽ do lúc trước một
lần hắn là đổ bỏ chén thuốc của Vương Thủ Nhân nhưng là bị y bắt gặp, sau đấy
Vương Thủ Nhân bị hoàng đế trách phạt vì không làm tròn chức trách của một thái
y, đến cả việc hầu gia không dùng dược đầy đủ cũng không biết thì nên cáo lão hồi
hương đi.
“Ta rõ ràng vô sự, hắn còn cùng phụ hoàng nói cái gì thân thể cần điều dưỡng, kị
đồ ăn dầu mỡ, khiến cho ta cả ngày ăn cháo trắng, mà phụ hoàng cũng thật là,
không chỉ cái gì đều nghe Vương Thủ Nhân, còn nói cái gì, ngươi ăn cháo thì phụ
hoàng cùng ngươi ăn cháo, ngươi sẽ không cảm thấy khó ăn…..”
Thật ra hầu gia như hắn
dù đã khống chế rất tốt tâm trạng nhưng đôi khi cũng rất muốn phát hỏa. Bất quá
chính là vô hỏa khả phát, mỗi buổi tối nhìn phụ hoàng giống hắn đều là ăn cháo
trắng, hầu gia cảm thấy mình phi thường phi thường vô vị.
“Phụ hoàng, ngươi là
hoàng thượng a!”
“Tội gì phải ủy khuất bản
thân cùng nhi thần như thế chứ?”
Nhìn trời thở dài một mạch,
tiểu hầu gia cảm thấy được bản thân gần nhất áp lực thật sự rất lớn, có lẽ lí
luận cháo hoa của Vương Thủ Nhân thực sự có đạo lí.
Cháo hoa thật sự có thể
giảm bớt cơn tức của hắn đây nha……
Xin chào cả nhà, cả nhà khỏe a. Lâu rồi Ngọc mới có time trồi lên để up 1 chương mới. Chúc mọi người một mùa Valentine vui vẻ nha.
Yêu cả nhà nhiều lắm ạ.
Mọi người nhớ like và comment vào bài viết này để Ngọc có thêm động lực viết tiếp nha. Sẵn tiện mọi người like trang này https://www.facebook.com/nhamdamngoc/ để biết về lịch post bài của Ngọc nha.
Đệ
thập chương
Phủ Lý Tịnh, Lý tướng quân.
Thần Lý Tịnh, Lý Hồ Cơ tham kiến An Nhiên
hầu. Nguyện hầu gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Huyền Kỳ vừa rời khỏi kiệu chẳng quản cả nhà Lý tướng
quân đã kéo ra hành lễ với mình liền sà vào lòng trung niên nam tử tầm gần bốn
mươi, hắn không biết mở miệng nói ra điều gì lúc này, thần tình của phụ thân
nhìn hắn có chút kích động, sâu trong đáy mắt là từ ái được đè nén.
Đây chính là phụ thân, người ở bên cạnh là Lý Hồ Cơ cửu
cửu.
Có lẽ người đời sau sẽ cho rằng phụ thân hắn cùng Thừa
Kiền cấu kết là do lợi ích, thực sự thì đó là do không còn sự chọn lựa nào
khác.
Chính là chỉ có hắn mới biết, không thể phủ nhận “cấu
kết” có ích lợi, nhưng nhiều hơn là do lời hứa cùng với mong muốn của mẫu thân
đã sớm qua đời của hắn – nhất định dù có chết cũng bảo hộ hắn bình an.
Ở đệ nhất thế hắn đã không biết, khi mẫu thân sinh hạ
hắn là đã bỏ đi sinh mạng mình, mẫu thân lúc ấy không thích hợp có thai, nhưng
vì Lý gia, vẫn hoài thai hắn, vẫn sinh ra hắn.
Ngoại công hiểu rõ mẫu thân nhất, lúc trước còn kịch
liệt phản đối, không muốn mẫu thân hắn lấy phụ thân, sau này phụ thân chỉ lập một
thiếp thị, cũng là kế mẫu của hắn. Thiếp thị đảm đang lại chăm lo cho phụ thân
cùng các huynh muội đều tốt. Chỉ là… Ngoại công hắn vẫn hận phụ thân.
Gia tộc! Vì gia tộc……
Lời nói này lúc nào cũng vang vọng trong tai hắn.
Phụ thân hắn, cũng đau mẫu thân, cũng đau mình — vì
ích lợi mà hắn muốn chọn không tiếc hi sinh.
Cho nên khi ở đệ nhất thế, phụ thân hắn cùng cửu cửu
rõ ràng muốn thối lui, lại cố tình không lùi, rõ ràng có thể giữ vinh hoa cả đời,
lại cố tình bỏ qua, đều là vì một lời hứa — bảo hộ hắn, thủ hộ hắn.
Hiện giờ sống lại, đối với người luôn cố đè nén từ ái
này, phụ thân là người duy nhất trên đời có huyết thống ràng buộc lại tối yêu
thương mình, cửu cửu ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng lúc nào cũng lo lắng hắn sẽ
xảy ra xích mích cùng các điện hạ, công chúa, không khỏi mua chuộc không ít
thái giám cung nữ chăm lo cho hắn đủ đầy. Lại chuẩn bị không ít kỳ trân dị bảo
hiến các điện hạ cùng quý phi, như là để mua chuộc lòng người thay hắn.
An Nhiên hầu, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi…….
Kiếp trước kiếp này, đủ loại hình ảnh nhất nhất hiện
lên, phụ thân cùng cửu cửu vì mình quỳ gối ở ngoài Cam Lộ điện một ngày một
đêm, phụ thân vì mình không tiếc lưng đeo tội danh mưu phản, cửu cửu vì mình mà
cuối cùng nhận lấy cái chết thê lương ở Tống Nhân phủ.
Khóc đủ rồi, Huyền Kỳ mới có chút ngượng ngùng ngẩng đầu,
hấp hấp cái mũi.
Phụ thân, cửu cửu, Kỳ Nhi thất thố.
Bạch Phong lúc này trong lòng không khỏi xót xa cho
thiếu niên còn nhỏ đã sống xa gia tộc này. Thật ra, dù là An Nhiên hầu đi nữa
thì hầu gia vẫn là chỉ là một đứa nhỏ.
Lý Tịnh thần tình phức tạp sờ sờ đầu hài tử vẫn còn oa
ở trong ngực y, chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Con của y vốn dĩ sẽ đối y thân cận, nhưng là mang thân
phận hầu gia, là dưỡng tử, đương nhiên, như vậy cũng đúng, hầu gia dù sao cũng
là dưỡng tử của hoàng tộc, nhất định phải có uy nghiêm, nhưng vừa mới, đứa nhỏ bổ
nhào vào ngực y, oa oa khóc lớn, bộ dáng kia giống như Lý Nhĩ Phân hồi nhỏ đánh
nhau ở bên ngoài thua liền chạy về lao vào lòng y mà làm nũng, y mới giật mình,
Lý Nhĩ Phân ủy khuất còn có một người làm cha là y, còn đứa con lớn của y ủy
khuất, liệu có ai?
Hoàng thượng sao? Hoàng hậu sao? Trong lòng Lý Tịnh có
chút chua xót cười, Lý Thị lấy mệnh đổi hài tử, thế nhưng hài tử ấy có ủy khuất
cũng không thể ôm người khác mà khóc. Hảo nực cười lắm thay.
Lý Tịnh đau lòng sờ sờ đầu đứa nhỏ, ôn nhu nói.
Hầu gia, ở chỗ vi thần sẽ không cần lo lắng
nữa.
Huyền Kỳ sờ sờ cái mũi, rời đi ôm ấp của phụ thân, liền
thấy ánh nhìn từ ái đầy quan tâm của cửu cửu, ngoan ngoãn tiêu sái đến đối diện
hai người mà hành lễ.
Phụ thân, cửu cửu, Kỳ Nhi chỉ là gặp lại
hai người có chút khẩn trương…
Hầu gia điện hạ có chút xấu hổ giải thích, vừa rồi thực
thất thố.
Lý Tịnh làm sao không hiểu rõ đứa nhỏ này, Lý Hồ Cơ chỉ
cười cười, dung túng xua tay.
Hầu gia, muốn ăn hoa quế cao không? Là phu
nhân vi thần hôm qua mới làm. Ngài muốn nếm thử không?
Nghe được từ hoa quế cao, nhãn tình Huyền Kỳ sáng lên,
ở những ngày tháng cuối cùng của kiếp trước, hắn thường thường vì khẩn trương
mà thực bất tri vị, thứ thường xuyên tưởng niệm đó là hoa quế cao của cửu cửu
nơi này.
Sau khi tiến sâu vào nội phủ. Thừa dịp ăn hoa quế cao,
Huyền Kỳ nhìn quét bốn phía, Bạch Phong cùng đám người ngự lâm quân, cấm vệ
quân đều canh giữ ở ngoại viện, cũng không biết bộ dạng mới nãy của mình họ có
thấy không? Ân, không quan hệ, thấy cũng được mà không thấy thì thôi.
Lý Tịnh từ ái nhìn tiểu hầu gia ngoan ngoãn ăn hoa quế
cao, trong lòng lại do dự nên nói cùng hắn thế nào.
Ca nhi phía đình nhẹ điểm một vài phím ngân.
Là
tự tay ta gieo xuống, nỗi vấn vương từ ngàn đời
Chẳng
thể giãi bày yêu hận
Cơn
gió ấy khiến cho niên hoa rối loạn
Lại
trải mấy tiết hạ qua
Lại
vài hồi chuông ta gõ
Nét
bút phóng xuống lệ châu vội rơi…
Lý Tịnh ngẫm lại mấy ngày hôm trước, hoàng thượng bỗng
nhiên sau khi lâm triều bí mật phái người tuyên y tiến chính điện. Vẫy lui thái
giám cung nữ thị vệ, ngay cả tổng quản thái thân cận Cố công công cũng cho lui
xuống, không cho hầu hạ. Chuyện này chưa từng xảy ra, lúc ấy y trong lòng ngũ vị
tạp trần, không rõ đứa con của mình ở bên cạnh hoàng thượng đã làm nên chuyện
gì.
Mà hành vi tiếp theo của hoàng đế lại càng quái dị, đầu
tiên là cho y xem một quyển sách “kỳ quái”, sau đấy là một số thư tích được viết
theo lối chữ thảo, nhìn nét chữ thanh thoát nhưng vẫn hữu lực khiến Lý Tịnh
không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Đây là bút tích của Huyền Kỳ.
Lúc ấy hoàng thượng thản nhiên nói một câu như vậy, lại
làm cho hắn cả kinh.
Tái tinh tế xem kỹ lại nội dung, có chút hỗn độn cùng
hỗn loạn, hẳn là tùy ý loạn viết, có quan điểm cùng cái nhìn, có những ý tưởng
thiên mã hành không về vận nước, nông nghiệp, đê điều, trị thủy, còn có một ít
là tranh vẽ mà hắn không hiểu.
Nhìn cách viết và lối suy nghĩ này, thực tế mà nói Lý
Huyền Kỳ chính là một kỳ tài tuyệt thế, chỉ cần là trong lòng hắn nảy sinh vọng
tưởng, ngai vàng chính là thứ hắn có thể nắm trong tay.
Lúc ấy, y liền quýnh, cũng tức giận, Huyền Kỳ dù có
tài cũng không nên để lộ ra như vậy chứ?!? Nhìn kỹ những mẩu giấy này chỉ là bản
thảo viết nháp, đây rõ ràng là trong lúc hắn quá rảnh rỗi bèn ngồi viết loạn cả
lên. Hoàng gia vinh hoa phú quý đấy cũng là một đại hào môn, đi vào thì dễ, đi
ra toàn mạng mới khó, vì sao con y tâm cơ lại kém như vậy chứ?
Trong lòng rối rắm, cũng không biết nên đối hoàng thượng
nói cái gì cho phải.
Nhưng hoàng thượng lại như không thèm để ý đến việc y
đang rối rắm, chỉ vào một tờ trên “sách”, một câu hỏi hắn có quan điểm thế nào?
“Chỉ vì người mà ta đứng chôn chân nơi phồn hoa. Qua
ba trăm con sông ngày mai ta liệu còn nhìn thấy người?!? Người độ cả chúng
sinh, độ nhân thế phồn hoa cũng là dành cho thiên hạ này, nào phải dành riêng
ta…”
Lý Tịnh trong lòng càng rối rắm. Tâm tình này, là của
một đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi sao?
Hoàng thượng thản nhiên mở miệng.
Ta từng hỏi qua Huyền Kỳ, hắn bảo, phàm
chúng sinh, vốn là khó độ. Độ chính bản thân dễ, nhưng độ người khác thì rất khó.
Lý Tịnh đăm chiêu đứng đấy nhìn hoàng đế.
Quyển sách này, còn cả tập thơ này đều là
là phế chỉ của Huyền Kỳ, đều là do hắn nhàn rỗi viết nên, trẫm cho người thu thập
lại đây, nhìn xem có thể hiểu được chút sự tình gì hay không?
Lý Tịnh kinh hãi, hoàng thượng thu thập phế chỉ mà Huyền
Kỳ viết??!! Đây là muốn làm cái gì?
Lý Tịnh, trẫm đoán ngươi lúc này khẳng định
nghĩ trẫm muốn làm cái gì, đúng không?
Hoàng thượng một cái liếc mắt, tiếp tục lạnh nhạt nói:
Ngươi yên tâm, trẫm dụng tâm đối phó với người
trong thiên hạ, cũng không dụng tâm đối phó với Lý Huyền Kỳ hắn.
Huyền Kỳ ngụ tại phủ Lý Tịnh được vài hôm thì trong
cung liên tiếp truyền đến khẩu dụ buộc phải hồi cung.
“Ta tự hỏi bản thân không
màn chính trường, không quản triều chính. Niềm vui duy nhất là giáo dục bọn Thừa
Kiền, Thanh Tước hiểu hơn về thế đạo chúng sinh. Việc gì mà quan trọng đến độ
ta phải về sớm thế này cơ chứ?”
Huyền Kỳ khẽ lắc đầu, vai
buông thõng dựa vào thành kiệu, mắt nhìn ngắm cảnh vật hoàng thành, nhìn ngắm
cuộc sống hằng ngày của các thường dân bá tánh.
Ca ca, huynh đừng chạy nhanh quá, ta đuổi
theo không kịp a.
Hai đứa trẻ một nam một nữ
đang đùa đùa nháo nháo bên vệ đường.
Muội muội ngốc, ai bảo chạy theo ca ca làm
gì?
Nữ hài tử bị ngã một cái
thật mạnh nhưng vẫn không khóc không nháo, chỉ dựa vào tay ca ca mà đứng dậy.
Ta đi chậm một chút ca ca lại phải mất dấu
ca ca. Ca ca ai bảo chân người dài thế làm gì a?
Muội muội ngốc, đi theo không kịp sao
không nói từ đầu? Lên đi để ca cõng.
Hai huynh muội cùng cười
đùa, ca ca cõng muội muội đi theo hướng ngược với cỗ kiệu của Huyền Kỳ.
“Nhân sinh, chỉ cần có vậy,
đã là hạnh phúc rồi, đúng không?”
Hai giọt lệ bất chợt rơi xuống nơi mi mục thanh tú. Huyền Kỳ lấy tay gạt đi, khóe môi khẽ nở một nụ cười.