[Đoản văn] Yêu – Xuân

Yêu – Xuân

Tác giả: Đạm Ngọc – Choco

Thể loại: Truyện ngắn đam mỹ, happy ending, dễ thương

Tóm lược: Trong một ngôi làng nhỏ thuộc thôn Tam Lang, ánh nắng mặt trời đầu tiên của năm mới chiếu sáng qua những dãy núi non xanh mướt.

Năm nay tiết trời xuân ấm nóng hơn thường lệ, những trận tuyết mùa đông đã dừng hẳn, cây cối đâm chồI, cảnh sắc hồi sinh đẹp hơn bao giờ hết.

>ᴗ<

Trong một ngôi làng nhỏ thuộc thôn Tam Lang, ánh nắng mặt trời đầu tiên của năm mới chiếu sáng qua những dãy núi non xanh mướt.

Năm nay tiết trời xuân ấm nóng hơn thường lệ, những trận tuyết mùa đông đã dừng hẳn, cây cối đâm chồI, cảnh sắc hồi sinh đẹp hơn bao giờ hết.

Trên con đường nhỏ, các thanh niên trẻ vừa được nghỉ tết cùng về quê thăm lại họ hàng, cũng là để thăm lại bạn cũ sau một năm dài vất vả trên thành phố chật chội kiếm cơm, họ di chuyển thành nhóm trao đổi, vui đùa làm náo loạn cả một vùng thôn quê yên tĩnh.

Lúc này từ đằng xa, có hai thanh niên tuấn dật hơn người đang đi về hướng ngọn núi phía trước.

Vốn dĩ hai người họ chính là trúc mã, họ trải qua sơ trung cùng nhau, tiếc là lên đến đại học thì hai người liền tách ra theo hai hướng riêng biệt, một người đi theo ngành y, làm bác sĩ cứu người, người còn lại làm quân nhân theo nghiệp gia tộc.

Hiếm lắm bọn họ mới có cơ hội cùng nhau đi dạo, cùng tận hưởng không khí tươi mới của mùa xuân như thế này.

Trương Hạo, chàng trai với gương mặt thanh tú nhìn trẻ hơn so với cái tuổi hai mươi tám của anh, mặc một chiếc áo dài Thượng Hải màu thiên thanh. Vốn dĩ hôm nay anh chính là muốn đến viếng mộ dòng họ, cũng là để trình bày những việc mình đã làm trong năm qua.

Trương Hạo vốn dĩ là người khá truyền thống, thế nên vào những dịp lễ lạc anh đều chọn trang phục dân tộc làm chuẩn mực.

Nếu chưa nói ra có lẽ cũng không ai biết, anh ngoại trừ là một bác sĩ Đông Y tại bệnh viện nhân dân Đài Trung, anh còn là một nghệ sĩ dân gian tài năng, ngoài giờ làm anh còn đi biểu diễn đàn nhị. Tuy nói hiện tại tuổi trẻ chẳng còn ai yêu thích các môn nghệ thuật cổ truyền. Thế nhưng với giá trị nhan sắc, kèm theo đó chính là việc anh đàn không chỉ dừng ở những khúc Phụng Cầu Hoàng, mà anh còn cover một vài bài hát nổi tiếng của người trẻ. Thế nên tiếng đàn của anh cũng khá được giới trẻ yêu chuộng.

Lần mới đây nhất anh chính là đến đại học Thanh Hoa biểu diễn trong buổi lễ bế mạc của năm, với bài Thiên Nhai, tiếng đàn của anh vừa bi tráng vừa như có mị lựa thu hút người nghe.

Vốn dĩ đã rất nổi tiếng với những màn biểu diễn đầy kinh diễm và trái tim ấm áp của một y sinh, gần ba mươi tuổi nhưng hầu như cái gì anh cũng đã có cho mình, thế nhưng mấy ai biết anh ta cũng có một vấn đề nan giải của bản thân.

Giới tính của anh ta.

Từ năm mười tám tuổi, anh đã phát hiện ra xu hướng tính dục của mình khác với đồng bạn. Anh lại càng hiểu được anh không thích nhìn ngắm Tiểu Lệ, Tiểu Thu đang trổ mã, anh chỉ thích nhìn duy nhất một người. Mà người này, chính là trúc mã của anh, Lâm Tùng.

Bên cạnh anh lúc này Lâm Tùng, người bạn thân thiết nhất từ thuở nhỏ cũng là một quân nhân với quân hàm thiếu tá. Gia tộc của Lâm Tùng theo nghiệp quân nhân, cả dòng họ đều trong quân đội. Tựa như vầng dương ấm áp mà chói chang, gia tộc họ luôn kiên trì với lý tưởng cũng như bọn họ cực kỳ truyền thống và ghét ác như thù. Việc trong gia tộc xuất hiện vấn đề đồng tính khỏi phải nói thì bọn họ chắc chắn sẽ diệt trừ đứa cháu ấy tận gốc.

Anh khẽ thở dài.

“Cậu ấy vẫn đẹp đẽ như vậy.”

Lâm Tùng, người đàn ông mạnh mẽ với ánh mắt sâu thẳm, lúc này đang từ tốn quan sát anh.

Anh không biết là Lâm Tùng vào năm mười sáu tuổi đã thẳng thắng thừa nhận với bố mẹ việc mình luôn thích nam giới. Khi đấy đúng là ông bà đã khá shock. Tuy nhiên việc họ ghét ác không đồng nghĩa với việc họ mù quái kỳ thị giới tính khác biệt của con trai mình. Họ mất vài tháng để thích nghi, xong thì chính họ là người nói đỡ cho Lâm Tùng trước mặt ông nội.

Họ dọn sẵn đường cho đứa nhỏ đi, thậm chí cả việc mang thai hộ họ cũng đã tính đến luôn rồi.

Và đến một ngày đẹp trời của năm Lâm Tùng mười tám tuổi, họ biết rằng đứa nhỏ nhà họ đã luôn dành một tình cảm đặc biệt cho Trương Hạo, đứa nhỏ nhà vị đông y nổi danh Trương Hàm, là người từng làm quân y một thời, cũng là một vị danh y liêm khiết.

…………….

Tiết trời mùa xuân có hơi ẩm ướt mùi cỏ mới. Hai người đi qua những đường mòn nhỏ, nhìn ngắm hoa đào nở rộ khắp nơi trên sườn đồi.

Anh không dám lên tiếng vì sợ rằng sẽ làm mất đi khoảng khắc xinh đẹp này. Còn y, y sợ sẽ làm hỏng mất lớp màng mỏng manh để giữ y và anh được ở cạnh nhau trên danh nghĩa là bạn.

Có đôi lần y muốn dùng sức mạnh của gia tộc để ép anh về bên cạnh y. Nhưng là y sợ.

Y sợ ánh mắt kỳ thị mà anh sẽ dành cho y sau khi biết được sự thật. Y lại càng sợ sẽ tự tay mình hủy đi thanh danh bác sĩ mà anh kỳ công lắm mới đạt được. Y lại càng sợ, anh sẽ hận y.

  • Cũng mấy năm rồi, kể từ thời gian đấy, tôi đã ước hằng năm đều có cơ hội để nói với cậu, chúc mừng năm mới, Lâm Tùng.

Lâm Tùng nhìn Trương Hạo với ánh nhìn ấm áp, y nói:

  • Vậy thì tại sao hằng năm cậu đều trốn sang nước ngoài mà không về đây?
  • Tôi đi học bồi dưỡng kiến thức cũng như ngành của tôi luôn phảI học thêm cái mới. Điều này cậu biết mà.
  • Chứ không phải cậu muốn chạy trốn tôi sao?

Lâm Tùng ngoài cười nhưng trong không cười, gương mặt anh tuấn toát lên nét uy nghiêm của quân nhân. Y không nhanh không chậm nhưng đã chặn đường đi tới trước của Trương Hạo.

  • Chúc mừng năm mới, Trương Hạo. Nhưng cái tôi thật muốn nói hơn chính là, tôi yêu em.
  • Cậu nói cái gì?
  • Chờ đợi cũng đã đủ lâu rồi, năm nay em chịu về thăm lại gia đình dịp nguyên đán, nhưng còn năm sau? Tôi thật sự không muốn đến lần kế gặp lại em, em là đang tay trong tay cùng người khác.
  • Cậu… Ý của anh là…
  • Tôi chờ đợi em lâu lắm rồi. Cái danh nghĩa bạn tốt trong group sơ trung của chúng ta, tôi không muốn nhận nữa.
  • Khoan đã, chờ một chút.

Anh choáng váng khi nghĩ đến, người mình thầm thích nay lại đi tỏ tình với mình. Là anh may mắn trúng số giải đặc biệt hay là do ông trời đặc biệt thương đến cẩu độc thân là anh vậy?

  • Em ghét người đồng tính sao?

Lâm Tùng tuy không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt đầy ưu thương của y nói lên tâm trạng của y lúc này. Phải, y như người đã cầm chắc thất bại trong tay.

Trương Hạo nhìn sâu vào ánh mắt của y, người mà anh thích thầm nay lại đi tỏ tình với anh, còn là rất nghiêm túc nữa.

  • Thế cô chú đã biết chưa?
  • Họ vốn dĩ biết tôi thích em từ năm chúng ta mười tám tuổi rồi.

Anh cảm thấy tim mình như đập mạnh hơn bình thường, một dòng suối nhỏ len lỏi chảy vào trong tim anh.

“Vậy chẳng phải hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt hay sao…”

Dần dần, ánh mặt trời lên cao hơn, ánh nắng lung linh xuyên qua từng kẽ lá tạo thành bức tranh tuyệt đẹp của tiết lập xuân.

Trương Hạo và Lâm Tùng tiếp tục bước đi, nhưng bước đi này đã trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, không thể nào cứ tiếp tục với bầu không khí lấp lửng này.

Lâm Tùng với khí thế của quân nhân, y đã dừng lại, lấy hết dũng khí quỳ một gối xuống, cầm tay anh và nói:

  • Trương Hạo, từ năm mười tám tuổi tôi đã luôn che giấu đi tình cảm của mình. Xin lỗi vì đã giấu kín suốt thời gian qua. Cũng như xin lỗi vì đã vờ như không quan tâm em những khi em than phiền về việc mình phải thức trực đêm hay bị người nhà bệnh nhân vô cớ la mắng…
  • ….
  • Những lúc như vậy tôi đã từng ước mình có được một danh phận để có thể bay đến cạnh em, để em có thể thoải mái trút đi nỗi lòng. Tôi biết về mặt giới tính, em cũng mạnh mẽ và có đủ khả năng đảm đương trọng trách cao lớn hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng tôi vẫn muốn mình được là một cái gì đó trong cuộc đời em.
  • ….. Anh… đứng dậy trước đi….
  • Thật ra tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, tôi cũng nghĩ liệu có phải là quá sớm để nói rằng… tôi thật sự rất yêu em. Và với nền tảng của gia đình, tôi mong muốn có em bên cạnh cũng như tên của em sẽ nằm trong gia phả của dòng họ tôi, có được hay không?

Trương Hạo nhìn Lâm Tùng, ánh mắt bỗng chốc nhòe đi.

  • Lâm Tùng, đồ ngốc này, từ thuở nhỏ, em cũng luôn cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà anh dành cho em. Nhưng em đã từng nghĩ, có phải do chính bản thân mình có hiểu lầm gì không? Em than thở trên group bạn tốt cũng chỉ mong anh đọc được và an ủi em thôi. Thế mà anh dửng dưng. Thiếu tá, anh thì ngon rồi. Làm em cứ tưởng là em đơn phương.
  • Anh…
  • Em muốn nói là… em cũng yêu anh, yêu từ lâu lắm rồi.

Lâm Tùng ôm chặt lấy anh, bế bổng lên xoay một vòng. Y cười thật vui vẻ, nụ cười của người quân nhân chân chất lại như ánh nắng mặt trời tan chảy trái tim anh. Y đưa tay nắm lấy tay anh, siết chặt một cái.

Không ngờ mối tình đơn phương từ năm mười tám tuổi nay đã kết quả vào mùa xuân của sau đó mười năm. Mùa xuân khai quả của một năm mới tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Kể từ đó, Trương Hạo và Lâm Tùng dọn hẳn về bên nhau, anh chuyển công tác thành bác sĩ quân y để được cùng y nhiều hơn, bù lại khoảng thời gian mười năm bọn họ đã bỏ lỡ.

Họ đã cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn qua từng cái mười năm sau đó…

Vậy nên, trong tình yêu, dù bạn có là ai, bạn vẫn có quyền được hạnh phúc.

૮꒰ ˶• ༝ •˶꒱ა ♡

The end

Tiểu khả ái – Phần 6

Đạm Ngọc: Xin chào cả nhà, phần cuối đến rồi đây, mong là mọi người đã có được một mùa hè thanh mát cùng với “Tiểu khả ái”. Lần sau ta sẽ quay lại với các dự án truyện còn dang dở.

Mong cả nhà tiếp tục ủng hộ nhé ạ. Mãi yêu cả nhà!!!

Phần 6

Dùng đầu gối nghĩ cũng biết hiện tại cậu là đang có tâm tư với sếp của mình!

Lâm Manh nghĩ đi nghĩ lại càng thêm không dám đối mặt Niên Thường Kha, nhưng buổi chiều Starbucks đúng hạn vẫn tới, buổi tối Niên Thường Kha đều đặn tìm cách đưa cậu về nhà. Hôm nào cậu chạy về sớm một chút liền sẽ va ngay vào anh nơi thang máy, hôm nào cậu ở lại làm việc tăng ca đến 8 hoặc 9 giờ liền sẽ có anh cũng cùng ngồi làm chung. Có khi anh còn tiện thể bắt ghế ngồi cạnh cậu để chỉ dẫn cậu những điều cậu chưa nắm rõ.

Lâm Manh cảm thấy mình nhất định là bệnh, thời điểm tắm rửa vô tình nhớ tới sườn mặt giám đốc Niên lúc lái xe, cảm giác chính bản thân mình vì góc nghiêng thần thánh khiến cho mê mẩn.

Từ nhớ nhung đơn thuần lâu dần sinh ra cảnh đêm đến thì nằm mộng về y, sau đó liền…… Cương.

Run rẩy giải quyết xong vấn đề sinh lý, Lâm Manh đã cảm thấy thẹn muốn chết, nghĩ mình chắc chắn là tiêu rồi…

Dù những ngày kế tiếp đấy Lâm Manh đều cố gắng ngoài công việc cần tiếp xúc cậu đều trốn tránh Niên Thường Kha, nhưng đó chỉ có thể là nguyện vọng, vì căn bản phòng của cậu rất hay kéo nhau đi ra ngoài cũng ăn trưa. Tất nhiên sếp Niên vì để hòa đồng cùng các nhân viên hoặc là vì để hòa đồng cùng ai kia đấy mà sau từng ấy năm liền mỗi ngày đúng hẹn đứng trước cửa phòng kéo cả đám cùng đi ăn.

Starbucks mỗi ngày vẫn không gián đoạn, chỉ là sẽ thay đổi mùi vị để tránh sự nhàm chán, tan tầm đều có xe đưa đón về.

Thậm chí cơm tối thỉnh thoảng đều bị Niên Thường Kha kéo đi ăn cùng và tất nhiên là bữa ăn hai người rồi. Tuy không phải là nhà hàng lớn dưới ánh nến kèm hoa hồng có đôi tình nhân nhỏ nắm tay nhau. Họ chỉ là đến các quán cóc ven đường để ăn những món bình dân nhất, cũng có đôi khi là một quán steak nhỏ theo phong cách Châu Âu cổ điển, cũng có khi là một quán Nhật nhỏ của một đầu bếp 5 sao đã về hưu…

Cậu và anh chỉ trao đổi những gì bình dị nhất về cuộc sống. Thỉnh thoảng là những câu chuyện vui không đầu không cuối.

Đôi khi trong giờ làm cậu lại bị anh kêu tham dự 1 khóa training về nghiệp vụ để học về kỹ năng này nọ. Có những khóa là do chính anh đứng ra giảng dạy, cậu nhìn anh từ phía dưới lại càng thêm nể phục tài năng của anh.  

Và tất nhiên tối đó cậu lại nằm mộng về anh, là mộng xuân.

Sáng hôm sau cậu phải dậy sớm chỉ để giặt tấm trải giường.

Ông bà xưa nói thật đúng, không tại trầm mặc bùng nổ thì tại trầm mặc biến thái.

Cũng chính là kiềm nén càng lâu, hoặc là trở thành biến thái, hoặc là trở nên bùng nổ. Mà loại sinh vật ngốc như Lâm Manh làm sao có thể trở thành biến thái được, vì vậy cậu bùng nổ.

Một buổi chiều nào đó ánh nắng vẫn còn tươi sáng, Lâm Manh không thể cứ tiếp tục lấy Starbuck nữa, mà là đi theo Niên Thường Kha vào văn phòng của hắn.

– Cái kia…… Niên đại ca…

Cậu không thường gọi Niên Thường Kha là sếp Niên, cũng không gọi anh như các cô gái của phòng Marketing hay gọi, là lão đại, hoặc là… Lão công…

Niên Thường Kha nâng mi, nhìn thấy cậu bé trước mặt đang xoắn xuýt ấp úng:

– Có việc gì à?

Tiểu ngốc tử gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại do dự nửa ngày mới mở miệng:

– Em… Có thể hỏi chút chuyện không liên quan tới công việc được chứ ạ?

Niên Thường Kha gật đầu, bề ngoài lãnh tĩnh nhưng nội tâm anh là đang lo lắng nhóc ngốc này bảo cái gì mà tạm dừng công việc hoặc đề xuất chuyển phòng ban. Vợ chưa đến tay mà đã chạy mất, đau trứng nhất a….

– Nếu… Cái kia,  em nói là nếu, anh nghĩ sao… Có người nào đó, nghĩ về anh hằng ngày… Nhưng là cùng giới tính với anh…

Niên Thường Kha không trả lời, nhìn chằm chằm Lâm Manh, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, Lâm Manh bị hắn nhìn đến khẩn trương, vội giải thích:

– Anh đừng hiểu lầm, em chính là…

– Tiểu ngốc tử, anh cũng thích em!

Ngữ khí trầm ấm lại tràn ngập sủng nịnh, Lâm Manh cả kinh, nhưng phản ứng đầu tiên cũng không phải là “Sao anh ta tỏ tình với mình?”, mà là “Xong rồi, bị anh ta phát hiện rồi, anh ta phát hiện rồi, anh ta phát hiện rồi…”

Đến lúc này Lâm Manh mới hiểu được hành vi ngày trước của mình, lặng lẽ quan sát anh, chậm rãi cảm ơn những ly nước của anh, thậm chí lén lút để một gói bánh vào hộc bàn anh để phòng khi anh họp xong trễ ra sẽ đói bụng. Thì ra tất cả các hành vi ấy của mình là hoàn toàn không hề kín đáo chút nào cả, thậm chí còn để lộ sơ hở trước mặt Niên đại ca. Không những vậy anh ấy còn đáp lại mình nữa.

Mắt thấy vành tai tiểu manh thụ chậm rãi đỏ lên, mắt cũng bắt đầu lấp đầy ánh nước tựa hồ muốn khóc, Niên Thường Kha đứng lên, bước tới gần cảm nhận độ ấm của cậu, khẽ mỉm cười nói:

– Vậy em cho phép anh tiếp tục thích em, sủng em, bảo hộ em chứ? Cũng như anh luôn cho phép em thích anh.

Sau đó Niên Thường Kha liền tới gần, nhẹ nhàng hôn lên trán của tiểu ngốc tử, thấy cậu nhóc không phản ứng lại, anh liền khẽ mỉm cười hôn lên đôi môi anh vốn đã khao khát từ lâu.

Thẳng đến lúc Niên Thường Kha hôn tới xương quai xanh, Lâm Manh mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hai tay đẩy người trên thân mình:

– Niên… Niên đại ca…

– Gọi tên anh! Không cần dùng ngữ khí trang trọng khi nói chuyện với anh như vậy.

Ngữ khí không cho phép kháng cự khiến Lâm Manh sợ hãi mở miệng:

– Thường… Thường Kha, chúng ta… Ngạch… Văn phòng… Thêm nữa… Có phải nhanh quá không?

Nửa ngày tiểu manh thụ cũng không thể nói ra một câu đầy đủ, Niên Thường Kha đã sớm hiểu tiểu manh thụ rối rắm cái gì:

– Đêm nay đến nhà anh nhé?

Tiểu manh thụ ngây ngô nhìn anh, xong lại khẽ cúi đầu e dè bảo:

– Không hay lắm đâu. Vì chúng ta chỉ mới xác nhận mà…

Anh khẽ cười, cài lại nút áo sơmi cho tiểu manh thụ, ôn nhu hôn lên chiếc trán xinh xẻo của cậu, rồi nhìn tiểu manh thụ nhăn nhó đẩy đẩy mình ra.

– Là đến dùng beef steak cùng anh, ăn tối cùng anh xong anh sẽ chở em về, được không?

Cậu nhóc khẽ đỏ mặt gật đầu, xong liền nhanh chóng bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng rộng rãi lúc này Niên Thường Kha cảm khái ánh mặt trời sáng lạng hôm nay thật tốt, tiểu manh thụ thực khả ái, anh thật sự rất mong chờ buổi tối nay.

Ngoài văn phòng Lâm Manh tưởng tượng cảnh bị Niên Thường Kha đẩy ngã mà ngượng ngùng đem mặt giấu vào cánh tay. Ngồi một lúc cậu mới bình tĩnh mà mở Power Point ra làm việc tiếp.

Mạc Vịnh Đông ngồi trước máy tính vừa nhìn ngắm gương mặt khả ái đang hồng hồng tựa như trái đào, vừa dùng một màn hình vi tính còn lại mà hăng say viết nên cậu chuyện của một thực tập sinh tiểu manh thụ bị giám đốc nào đó XX lại OO ở văn phòng.

Và câu chuyện của cậu thực tập sinh cũng giám đốc nào đó vẫn sẽ tiếp tục, họ sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn phía trước nữa, nhưng mà, hãy cứ yêu đi khi cuộc đời còn cho phép.

Vậy nên, chúc cho các đôi đang yêu nhau cũng như sắp yêu nhau sẽ cùng nắm tay đi đến hết cuộc đời này nhé.

Hoàn chính văn

Tiểu khả ái – Phần 4

Phần 4

Dùng xong cơm trưa, tâm tình Niên Thường Kha vô cùng tốt, y nhẹ đưa tay gọi người đến để thanh toán. Sau khi ký vào hóa đơn, nhận lại tấm thẻ đen quyền lực của mình, y liền mang theo tiểu thụ chậm rãi tản bộ về công ty.

Tiểu ngốc nghếch này tựa hồ vẫn có chút sợ hãi khi nói chuyện cùng y, làm y không khỏi có chút sầu não, làm sao mới có thể mau xác nhận quan hệ đây?

– Nghe nói em là được người quen đưa vào làm?

Nói xong Niên Thường Kha nhìn thấy hai tai tiểu thụ dần dần đỏ lên.

– Vâng ạ, cũng có thể nói là vậy… Bởi vì thành tích ở trường của em nếu như so với các học bá thì còn kém một đoạn, nếu là so với người thường thì có hơn một ít.

Cậu đưa hai ngón tay ra dấu cho Niên Thường Kha xem khoảng cách của nó là như thế nào…

– Mẹ em vì lo lắng em không thể tự tìm chỗ thực tập sẽ không đủ điều kiện tốt nghiệp, cho nên mới…

– Thế em có định sau khi thực tập xong, tốt nghiệp xong sẽ vẫn ở lại đây làm việc không?

– Dạ, nếu công ty chấp nhận em sau khi thực tập cũng như mức lương, phúc lợi cho nhân viên tốt em sẽ ở lại ạ.

Thật sự là thẳng thắn đến đáng yêu, suy nghĩ cũng rất thực tế… Niên Thường Kha rất coi trọng những người trẻ như vậy.

Hiện không thiếu các bạn trẻ sẽ nói các câu sáo rỗng với sếp kiểu: “Em sẽ phấn đấu hết mình vì sự thành công của công ty. Dù công ty có đuổi em hay không trả lương cho em, em vẫn xin ở lại để cống hiến ạ.”

Ai đi làm cũng biết, mọi nhân viên đều là đi làm công, bạn có thể yêu quý công ty đó, bạn có thể cống hiến cho công ty bạn yêu quý, tuy nhiên công ty vẫn phải đãi ngộ bạn tốt và trả lương cho bạn hàng tháng đầy đủ. Không ai sống nhờ vào không khí cả. Thường những người nói những câu khẩu ngữ trên đều là những người rời đi đầu tiên khi công ty gặp phải khó khăn.

“Nếu sau này ở trên giường em cũng thẳng thắn như vậy liền tốt lắm.”

– Sếp không cần lo lắng đâu ạ, em nhất định sẽ cố gắng làm việc tốt để được nhận làm việc tại đây ạ! Thật ra công ty mình là một công ty lớn, nên việc được làm tại đây cũng là mơ ước của biết bao thế hệ học bá trường em ạ.

Thấy sếp mình trầm lặng không nói, Lâm Manh nhanh chóng tỏ rõ quyết tâm làm việc cũng nhiệt tình của bản thân. Tất nhiên muốn người ta coi trọng và đối đãi tốt với mình, chính mình cũng phải thể hiện thành ý trong công việc với họ.

Cơ mà cậu lại không rõ ràng người thật sự làm cho Niên Thường Kha sắc mặt này không phải là cậu sao? Cái này chẳng liên quan quái gì đến công việc cả.

“Rõ ràng là muốn tìm thao!”

– Không sao, chỉ cần em cố gắng học anh sẽ dạy cho em.

“Khụ, chính là kỹ xảo trên giường…”

Tuy suy nghĩ trong nội tâm hai người cách nhau đến cả một thung lũng lớn, nhưng cuộc trò chuyện ngắn ngủi sau bữa trưa tựa hồ cũng đã kéo gần khoảng cách của họ. Tay Niên Thường Kha sau một hồi trò chuyện đã tự nhiên khoác lên vai tiểu thụ nhà mình, y nghiêng đầu một chút còn có thể nhìn đến lông tơ thật mịn trên gương mặt cậu.

Nhóc con này gương mặt có phần khả nhân cùng với lỗ chân lông nhỏ, làn da trắng hồng mịn màng, lại không có một chút tàn nhan gì cả, làm y không khỏi liên tưởng đến quả đào mật…

“Thật thèm nước trái đào, muốn cắn một ngụm quá!”

– Oa, gần công ty mình có Starbucks nha!

Mặc dù còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, Niên Thường Kha nhanh chóng đánh hơi được cơ hội.

– Em thích nó?

Sau đó nội tâm thầm thở dài, nếu tiếp tục như vậy hình tượng cao lãnh của bản thân khó giữ được. Cứ sủng ái tiểu nhân nhi này mãi có ngày cậu nhóc sẽ trèo lên đầu mình thị uy mất thôi.

– Dạ thích ạ. Đặc biệt thích giữa trưa uống chút gì đó cho có năng lượng, mùa đông thích nóng, mùa hè thích siro đá, trà đào đá xay là ngon nhất!

Nhắc tới sở thích Lâm Manh liền hăng hái hẳn lên, trong mắt bất giác toát lên mơ ước. Cậu đang dự trù một chút nữa giữa giờ trưa sẽ tranh thủ chạy ra đây mua một ly trà đào đá xay mang về công ty ăn dần.

– Em không thích cà phê?

Còn tưởng rằng nhóc con theo như style của các nhóc Genz sau này, thích ngồi Starbucks, thích hương cà phê máy của nước ngoài này chứ, kết quả lại đến đáp án nhóc con thích đồ ngọt.

– Dạ bình thường, không quá thích cũng không chán ghét, em có thể uống được các loại như cappuccino hoặc latte. Nhưng em có chút mẫn cảm với cà phê, uống cà phê sẽ hưng phấn quá độ, có đôi khi tim lại đập nhanh như thể gặp được crush của mình vậy đó ạ. Anh hẳn là thích cà phê đúng không ạ?

Cậu hơi đỏ mặt hỏi lại. Tâm ý trong câu hỏi này chính là một chút nữa cậu sẵn tiện sẽ đi mua cho y một ly. Dù gì đi nữa thì cậu cũng vừa được mời bữa trưa mà…

Thật đấy, không có ý gì khác đâu.

– Vì sao hỏi như vậy?

Y khẽ mỉm cười quan sát cậu.

– Ừm… Là vì…

Lâm Manh suy nghĩ một chút, tựa hồ như thoáng do dự có nên nói ra ý tưởng đấy của mình không, xong cậu cụp mắt xuống mà bảo.

– Do phần lớn người có thân phận như anh đều thích cà phê mà?

Xem ra đứa nhỏ này nhất định đã bị hệ liệt tiểu thuyết bá tổng đầu độc.

– Cũng không thực thích, vẫn cảm thấy hồng trà hoặc thiết quan âm uống tốt hơn. 

Cuối cùng thì Niên Thường Kha cũng không nhẫn tâm phun tào, cấp nhóc con chút tưởng tượng ngây thơ.

Bất quá y không ngờ rằng nhóc con lúc này đã đẻ ra tư tưởng bay cao bay xa đến việc một cụ già ngồi cầm tờ báo giấy, sáng sáng ngồi pha một bình thiết quan âm, uống một hớp lại ngẫm về thế thái nhân tình.