Đạm Ngọc: Xin chào cả nhà, phần cuối đến rồi đây, mong là mọi người đã có được một mùa hè thanh mát cùng với “Tiểu khả ái”. Lần sau ta sẽ quay lại với các dự án truyện còn dang dở.
Mong cả nhà tiếp tục ủng hộ nhé ạ. Mãi yêu cả nhà!!!
Phần 6
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết hiện tại cậu là đang có tâm tư với sếp của mình!
Lâm Manh nghĩ đi nghĩ lại càng thêm không dám đối mặt Niên Thường Kha, nhưng buổi chiều Starbucks đúng hạn vẫn tới, buổi tối Niên Thường Kha đều đặn tìm cách đưa cậu về nhà. Hôm nào cậu chạy về sớm một chút liền sẽ va ngay vào anh nơi thang máy, hôm nào cậu ở lại làm việc tăng ca đến 8 hoặc 9 giờ liền sẽ có anh cũng cùng ngồi làm chung. Có khi anh còn tiện thể bắt ghế ngồi cạnh cậu để chỉ dẫn cậu những điều cậu chưa nắm rõ.
Lâm Manh cảm thấy mình nhất định là bệnh, thời điểm tắm rửa vô tình nhớ tới sườn mặt giám đốc Niên lúc lái xe, cảm giác chính bản thân mình vì góc nghiêng thần thánh khiến cho mê mẩn.
Từ nhớ nhung đơn thuần lâu dần sinh ra cảnh đêm đến thì nằm mộng về y, sau đó liền…… Cương.
Run rẩy giải quyết xong vấn đề sinh lý, Lâm Manh đã cảm thấy thẹn muốn chết, nghĩ mình chắc chắn là tiêu rồi…
Dù những ngày kế tiếp đấy Lâm Manh đều cố gắng ngoài công việc cần tiếp xúc cậu đều trốn tránh Niên Thường Kha, nhưng đó chỉ có thể là nguyện vọng, vì căn bản phòng của cậu rất hay kéo nhau đi ra ngoài cũng ăn trưa. Tất nhiên sếp Niên vì để hòa đồng cùng các nhân viên hoặc là vì để hòa đồng cùng ai kia đấy mà sau từng ấy năm liền mỗi ngày đúng hẹn đứng trước cửa phòng kéo cả đám cùng đi ăn.
Starbucks mỗi ngày vẫn không gián đoạn, chỉ là sẽ thay đổi mùi vị để tránh sự nhàm chán, tan tầm đều có xe đưa đón về.
Thậm chí cơm tối thỉnh thoảng đều bị Niên Thường Kha kéo đi ăn cùng và tất nhiên là bữa ăn hai người rồi. Tuy không phải là nhà hàng lớn dưới ánh nến kèm hoa hồng có đôi tình nhân nhỏ nắm tay nhau. Họ chỉ là đến các quán cóc ven đường để ăn những món bình dân nhất, cũng có đôi khi là một quán steak nhỏ theo phong cách Châu Âu cổ điển, cũng có khi là một quán Nhật nhỏ của một đầu bếp 5 sao đã về hưu…
Cậu và anh chỉ trao đổi những gì bình dị nhất về cuộc sống. Thỉnh thoảng là những câu chuyện vui không đầu không cuối.
Đôi khi trong giờ làm cậu lại bị anh kêu tham dự 1 khóa training về nghiệp vụ để học về kỹ năng này nọ. Có những khóa là do chính anh đứng ra giảng dạy, cậu nhìn anh từ phía dưới lại càng thêm nể phục tài năng của anh.
Và tất nhiên tối đó cậu lại nằm mộng về anh, là mộng xuân.
Sáng hôm sau cậu phải dậy sớm chỉ để giặt tấm trải giường.
Ông bà xưa nói thật đúng, không tại trầm mặc bùng nổ thì tại trầm mặc biến thái.
Cũng chính là kiềm nén càng lâu, hoặc là trở thành biến thái, hoặc là trở nên bùng nổ. Mà loại sinh vật ngốc như Lâm Manh làm sao có thể trở thành biến thái được, vì vậy cậu bùng nổ.
Một buổi chiều nào đó ánh nắng vẫn còn tươi sáng, Lâm Manh không thể cứ tiếp tục lấy Starbuck nữa, mà là đi theo Niên Thường Kha vào văn phòng của hắn.
– Cái kia…… Niên đại ca…
Cậu không thường gọi Niên Thường Kha là sếp Niên, cũng không gọi anh như các cô gái của phòng Marketing hay gọi, là lão đại, hoặc là… Lão công…
Niên Thường Kha nâng mi, nhìn thấy cậu bé trước mặt đang xoắn xuýt ấp úng:
– Có việc gì à?
Tiểu ngốc tử gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại do dự nửa ngày mới mở miệng:
– Em… Có thể hỏi chút chuyện không liên quan tới công việc được chứ ạ?
Niên Thường Kha gật đầu, bề ngoài lãnh tĩnh nhưng nội tâm anh là đang lo lắng nhóc ngốc này bảo cái gì mà tạm dừng công việc hoặc đề xuất chuyển phòng ban. Vợ chưa đến tay mà đã chạy mất, đau trứng nhất a….
– Nếu… Cái kia, em nói là nếu, anh nghĩ sao… Có người nào đó, nghĩ về anh hằng ngày… Nhưng là cùng giới tính với anh…
Niên Thường Kha không trả lời, nhìn chằm chằm Lâm Manh, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, Lâm Manh bị hắn nhìn đến khẩn trương, vội giải thích:
– Anh đừng hiểu lầm, em chính là…
– Tiểu ngốc tử, anh cũng thích em!
Ngữ khí trầm ấm lại tràn ngập sủng nịnh, Lâm Manh cả kinh, nhưng phản ứng đầu tiên cũng không phải là “Sao anh ta tỏ tình với mình?”, mà là “Xong rồi, bị anh ta phát hiện rồi, anh ta phát hiện rồi, anh ta phát hiện rồi…”
Đến lúc này Lâm Manh mới hiểu được hành vi ngày trước của mình, lặng lẽ quan sát anh, chậm rãi cảm ơn những ly nước của anh, thậm chí lén lút để một gói bánh vào hộc bàn anh để phòng khi anh họp xong trễ ra sẽ đói bụng. Thì ra tất cả các hành vi ấy của mình là hoàn toàn không hề kín đáo chút nào cả, thậm chí còn để lộ sơ hở trước mặt Niên đại ca. Không những vậy anh ấy còn đáp lại mình nữa.
Mắt thấy vành tai tiểu manh thụ chậm rãi đỏ lên, mắt cũng bắt đầu lấp đầy ánh nước tựa hồ muốn khóc, Niên Thường Kha đứng lên, bước tới gần cảm nhận độ ấm của cậu, khẽ mỉm cười nói:
– Vậy em cho phép anh tiếp tục thích em, sủng em, bảo hộ em chứ? Cũng như anh luôn cho phép em thích anh.
Sau đó Niên Thường Kha liền tới gần, nhẹ nhàng hôn lên trán của tiểu ngốc tử, thấy cậu nhóc không phản ứng lại, anh liền khẽ mỉm cười hôn lên đôi môi anh vốn đã khao khát từ lâu.
Thẳng đến lúc Niên Thường Kha hôn tới xương quai xanh, Lâm Manh mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hai tay đẩy người trên thân mình:
– Niên… Niên đại ca…
– Gọi tên anh! Không cần dùng ngữ khí trang trọng khi nói chuyện với anh như vậy.
Ngữ khí không cho phép kháng cự khiến Lâm Manh sợ hãi mở miệng:
– Thường… Thường Kha, chúng ta… Ngạch… Văn phòng… Thêm nữa… Có phải nhanh quá không?
Nửa ngày tiểu manh thụ cũng không thể nói ra một câu đầy đủ, Niên Thường Kha đã sớm hiểu tiểu manh thụ rối rắm cái gì:
– Đêm nay đến nhà anh nhé?
Tiểu manh thụ ngây ngô nhìn anh, xong lại khẽ cúi đầu e dè bảo:
– Không hay lắm đâu. Vì chúng ta chỉ mới xác nhận mà…
Anh khẽ cười, cài lại nút áo sơmi cho tiểu manh thụ, ôn nhu hôn lên chiếc trán xinh xẻo của cậu, rồi nhìn tiểu manh thụ nhăn nhó đẩy đẩy mình ra.
– Là đến dùng beef steak cùng anh, ăn tối cùng anh xong anh sẽ chở em về, được không?
Cậu nhóc khẽ đỏ mặt gật đầu, xong liền nhanh chóng bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Trong văn phòng rộng rãi lúc này Niên Thường Kha cảm khái ánh mặt trời sáng lạng hôm nay thật tốt, tiểu manh thụ thực khả ái, anh thật sự rất mong chờ buổi tối nay.
Ngoài văn phòng Lâm Manh tưởng tượng cảnh bị Niên Thường Kha đẩy ngã mà ngượng ngùng đem mặt giấu vào cánh tay. Ngồi một lúc cậu mới bình tĩnh mà mở Power Point ra làm việc tiếp.
Mạc Vịnh Đông ngồi trước máy tính vừa nhìn ngắm gương mặt khả ái đang hồng hồng tựa như trái đào, vừa dùng một màn hình vi tính còn lại mà hăng say viết nên cậu chuyện của một thực tập sinh tiểu manh thụ bị giám đốc nào đó XX lại OO ở văn phòng.
Và câu chuyện của cậu thực tập sinh cũng giám đốc nào đó vẫn sẽ tiếp tục, họ sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn phía trước nữa, nhưng mà, hãy cứ yêu đi khi cuộc đời còn cho phép.
Vậy nên, chúc cho các đôi đang yêu nhau cũng như sắp yêu nhau sẽ cùng nắm tay đi đến hết cuộc đời này nhé.
Hoàn chính văn