Đường Ca – Đệ thập ngũ chương

Đạm Ngọc: Xin chào, ta lại trồi lên rồi đây. Một tháng một tháng trôi qua thật là nhanh, ta thật rất nhớ mọi người a…

Do ta sắp phải đi công tác rồi, thế nên ta không muốn để mọi người chờ lâu (vì chưa biết ta có đủ thời gian để 3 – 4 tuần up tiếp 1 chương không), thế nên lần này ta sẽ up 2 chương 1 lúc. Tuy nhiên ta vẫn sẽ cố gắng để tháng sau có chương mới up tiếp a.

Mọi người nhớ like và comment cho ta nhé…

Yêu cả nhà nhiều nhiều nhiều nà <3

Đệ thập ngũ chương

Huyền Kỳ dù cảm thấy xấu hổ nhưng trong lòng một chút cũng không muốn xa rời ôm ấp quen thuộc làm cho người ta an tâm như vậy, hơi hơi động, phát hiện lấy khí lực bản thân căn bản không thể tránh ra nam nhân anh tuấn trước mặt này. Hắn tỏ khí lực làm hai ba động tác đẩy người ra, nhưng cảm giác như đang đánh vào nhân tượng nên tâm nghĩ nghĩ liền buông xuống, ngửa đầu, nhìn đến Thái Tông đế. Lúc này hắn phát hiện, tinh thần Thái Tông đế tuy rằng tốt lắm nhưng trên mặt lại mỏi mệt không sao che giấu được.

Hắn khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp mà lặng nhìn đôi mắt đen láy như huyệt động nuốt chửng nhân sinh kia, tâm không khỏi có chút do dự. Nhưng vẫn là mở miệng hỏi:

  • Phụ hoàng, ngài, vài ngày rồi hẳn không ngủ an tường đi?

Đôi mắt tựa hắc nguyệt quang lúc này đang trìu mến nhìn ngắm hắn, ánh nhìn tham lam bao phủ lấy thân thể hắn không sót một chỗ nào, đường nhìn từng chút từng chút di chuyển đến môi, xương quai xanh rồi đồn biện của người trước mặt. Thái Tông đế thuận thế ôm nhân nhi ngồi xuống nhuyễn tọa, hơi hơi nhắm mắt đáp lời:

  • Kỳ Nhi chính là động lực để trẫm khải hoàn trở về. Suốt dọc đường hồi kinh, trẫm không tài nào chợp mắt được.
  • Phụ hoàng?

Huyền Kỳ hoảng sợ, nói vậy phụ hoàng đã không ngủ bao lâu rồi đi?!?

Đau tích trong ánh mắt nhìn nam nhân đối diện, Huyền Kỳ tâm như có luồng nước ấm chảy qua, nhịn không được khóe mắt hơi cay mà sờ lên mặt nam nhân thì thầm.

  • Ta thật đã tưởng phụ hoàng người là không cần ta nữa…
  • Phụ hoàng từng hận không thể đem ngươi khóa ở bên người.

Thái Tông đế nhắm mắt, thản nhiên nói, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng Huyền Kỳ cảm giác được bên trong lời nói ấy có bao nhiêu bá đạo, bao nhiêu chiếm hữu. Y tay ôm bên hông đột nhiên dùng sức đem hắn gắt gao chế trụ.

  • Phụ hoàng?!?
  • Kỳ Nhi ngoan, phụ hoàng sao có khả năng không cần ngươi…

Thanh âm áp lực trầm thấp vang lên.

Huyền Kỳ trong lòng nghi hoặc rất nhiều, nhưng lúc này hắn biết rằng có hỏi cũng sẽ không thu được đáp án, thêm nữa phần bối rối cùng mất mát khi nãy lại vì lời người này nói mà dần được trấn an.

Hắn như thả lỏng toàn thân mà tâm hoàn hảo dựa vào lồng ngực to lớn của nam nhân trước mặt.

Giơ lên điềm đạm tươi cười thỏa mãn, Huyền Kỳ hướng Thái Tông đế một cái hôn ở trên gương mặt tuấn lãnh, xong liền an tâm nhắm hai mắt lại.

Cho nên, Huyền Kỳ không thấy được, Thái Tông đế vốn nhắm mắt, lại mở mắt, trong đôi mắt là nồng đậm tham luyến cùng quyết ý không tha.

Đường Ca – Đệ thập tam chương

Đạm Ngọc: Xin chào cả nhà, ta lên lại rồi đây. Mọi người có nhớ ta không ạ? Riêng ta thì rất nhớ mọi người a.

Loay hoay cả tháng qua ta cũng chỉ ở nhà, mong cho dịch bệnh sớm qua khỏi để mọi sinh hoạt đều được trở lại như xưa.

Cuối cùng chính là, dù sắp đến lễ, mọi người cũng đừng đi chơi nhiều quá nhé, tránh tụ tập nơi đông người và phải giữ sức khỏe của bản thân a.

Yêu tất cả thật nhiều <3 <3 <3

Lời Việt] Tại Hạ Tên Là Thỏ Con 在下名叫小兔子 cover - Sakura Shan ...

 Đệ thập tam chương

  • Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Trong tiếng tung hô của quần thần, Thái Tông đế thân hình uy vũ thân mang long bào khí thế hiên ngang tiến vào đại điện. Thời gian qua càng làm cho y tăng thêm vương khí cùng bá khí. Long uy không giận tự nghiêm khiến cho quần thần không dám sinh nhị lòng.

  • Chúc mừng hoàng thượng khải hoàn trở về. Nguyện Đại Đường quốc thái dân an, nguyện ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
  • Nguyện Đại Đường quốc thái dân an, nguyện hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Theo sau lời chúc của Trưởng Tôn hoàng hậu chính là các quý phi, hoàng tử, công chúa, cùng các dưỡng tử của hoàng đế. Trong lòng mọi người đều minh bạch. Địa vị Trưởng Tôn gia tộc cùng Lý phủ e rằng sau lần này đã nâng cao không ít.

Trong lúc hoàng đế xuất chinh, hậu cung chính là do hoàng hậu thu xếp lại một lần. Nhiều người trong lòng không khỏi cảm thán, Trưởng Tôn hoàng hậu chính là một thân nữ nhi lại đứng ra đối đầu cùng các đại gia tộc để dẹp yên chốn hậu cung hòng giúp hoàng thượng một lòng an tâm đối phó ngoại địch. Lòng dạ ấy nếu đổi lại là thân nam nhi, ắt hẳn đã là một tể tướng đương triều.

Huyền Kỳ biết rõ bao nhiêu khổ cực hoàng dưỡng mẫu đã phải trải qua. Bên ngoài biên quan truyền về bao nhiêu tin, bên trong hậu cung liền không hề thua kém. Phấn son so với dũng tướng chỉ có hơn về tâm hiểm độc chứ không hề kém cạnh.

Huyền Kỳ càng nể phục hoàng dưỡng mẫu bao nhiêu trong lòng liền minh bạch cuộc sống này tuyệt không phải là nơi để hắn có thể mềm lòng. Mềm lòng chính là sẽ hại đến dưỡng mẫu y, hại đến Thừa Kiền, Thanh Tước, Trường Nhạc, Dự Chương… Còn có cả phụ hoàng. Những người vây quanh hắn muốn hắn ra mặt cầu tình hộ, hắn trong lòng minh bạch nhưng vẫn là lạnh nhạt không phản ứng.

Lê hoa cao của hắn từng có mấy lần bị hạ độc. Bất quá chính là Kim cùng Ngân phát hiện ra điểm bất thường nên đã dùng ngâm châm thử độc.

“Ngẫm lại lòng người là thứ đáng sợ nhất. Vĩnh viễn không sai.”

Hắn sống lại một đời liền chỉ mong được an an nhạc nhạc mà vui hưởng cảnh sắc thái bình. Nếu có thời gian liền đàm đạo nhân sinh cùng đám Thừa Kiền, Dự Chương. Bất quá chính là, vô tri vô giác hắn cũng bị kéo vào cuộc tranh đoạt này.

………………………..

  • Miễn lễ.

Hoàng đế đưa mắt liếc nhìn tiểu thiếu niên mới cách đây vài năm nay quay trở lại liền đã mười bảy. Bạch y xuất thiếu niên, trên đỉnh đầu vấn ngọc quang đơn giản nhưng lại không hề làm mất đi nét tinh xảo.

  • Ban tọa.

Thái Tông đế nhìn về hướng Trưởng Tôn hoàng hậu khẽ gật đầu. Hoàng hậu trong mắt hiểu ý liền phất tay cho phép các phi tần cùng hoàng tử, công chúa, dưỡng tử an tọa nơi vị trí đã được định từ trước.

Trong lòng Huyền Kỳ không khỏi cảm thán thời gian hai năm trước khi Thái Tông đế đang còn xuất chinh, vì để Trĩ Nô cùng Hủy Tử bình an trong cung, hoàng dưỡng mẫu đích thân đứng ra lo liệu mọi sự, người nào tâm tư quá sâu liền biếm ra khỏi cung. Hắn thường ngày nếu không có việc gì liền lấy cớ xin xuất cung để du lãm cảnh đẹp Tô Hàng, nhấm nháp mỹ thực Tô Hàng, khi hồi cung liền đem một ít sản vật địa phương đến tặng cho các hoàng tử, công chúa cùng hoàng dưỡng mẫu. Phải nói rằng quãng thời gian qua, hắn ngày qua ngày giản đơn, phong phú, khoái hoạt.

[Tô Hàng = Tô Châu và Hàng Châu. Có câu “Thượng Thiên Đàng, hạ Tô Hàng” là vì hai nơi này được coi là bậc nhất thiên hạ, so sánh với thiên đàng trên thiên giới cũng chẳng kém]

Thứ duy nhất không hoàn mỹ trong quãng thời gian này chính là …

Hắn luôn nhớ tới phụ hoàng, có khi nghĩ đến ngủ không được, chỉ có thể nửa đêm đứng lên nhìn ánh trăng đến ngẩn người.

Có lần hắn thấy Kim cùng Ngân lén lút đổi túi hương nơi đầu nằm của hắn. Hắn bắt gặp mùi đàn hương quen thuộc liền truy vấn, Kim cùng Ngân trái lại không chút sợ hãi chỉ đáp đây là khẩu dụ lúc trước của phụ hoàng nhằm để hắn ngủ ngon hơn.

Ngay cả việc hắn ăn một ngày không đủ ba bữa liền bị Vương Thủ Nhân đến gây khó dễ. Nói ra lão nhân ấy kì thật rất khó đối phó. Ngoại trừ phụ hoàng, còn lại với Huyền Kỳ hắn chính là bị lão nhân cằn nhằn đến thảm. Chưa kể đến là các loại thuốc bổ, nhân sâm, lộc nhung. Huyền Kỳ hắn trưởng thành đến độ này lần đầu tiên gặp một người liền hoảng loạn bưng chén thuốc bổ không nói hai lời liền một hơi uống cạn.

Hắn nhớ phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không biên thư cho hắn. Hắn cũng không tiện làm loạn nhân tâm của người ngoài biên ải… Hắn vẫn là nhẫn.

Thời gian trôi qua, Huyền Kỳ dần cảm thấy không có phụ hoàng, hắn bề ngoài khoái hoạt, nhưng nội tâm lại cô độc…

Hắn dần tìm kiếm niềm vui nơi các lệnh đệ, lệnh muội…

Sau lại, Trĩ Nô cùng Hủy Tử lớn lên chút, Huyền Kỳ hắn nghĩ muốn dẫn hai hoàng tử đến Tô Hàng du ngoạn. Hắn vốn dĩ đã thỉnh ý hoàng dưỡng mẫu, đáng tiếc không được, Trĩ Nô cùng Hủy Tử quá nhỏ, thêm cả việc hoàng thượng khải hoàn hồi kinh, việc xuất cung, hồi cung, hoàng dưỡng mẫu cũng không có khả năng tiếp tục chuẩn.

Nhưng với hắn mà nói, nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, âu cũng thực vui vẻ. Chí ít hắn biết, hắn sắp gặp lại y…

Thật ra trong lòng hắn cũng có nghi hoặc, ba – bốn năm qua, phụ hoàng ngẫu nhiên còn có thể phái sứ giả tới đưa tin tức cho Trường Nhạc, Dự Chương cùng Cao Dương, Thừa Kiền, Hủy Tử còn có Trĩ Nô… Thỉnh thoảng chính là ban thưởng, có khi chính là ý tứ trách phạt vì một chút hồ đồ. Duy chỉ cố tình không có hắn.

“Phụ hoàng, ngươi trong lòng, phải chăng đã quên ta đi.”

Yến tiệc khoảng đãi diễn ra long trọng. Tuy nhiên hắn chính là dùng lý do thân thể bất hảo liền lặng lẽ rời đi.

Chuỗi ngày mộng mơ-Extra

Extra Dạ tiệc

Lâu rồi tôi mới được trở về Việt Nam. Cũng gần cả năm rồi đó chứ. Mau thật nhỉ? Vậy là năm nay tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi.

Anh bảo tôi vẫn là con nít. Ừ, thì con nít đấy. Nhưng ai biểu anh yêu con nít làm chi?

Quãng thời gian sống bên Hạo là quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất của tôi. Anh chiều tôi lắm. Tất nhiên cũng tùy lúc thôi, vì nhiều lúc thấy anh vô lý lắm kìa.

Này nhé, anh cho tôi vào công ty anh và giới thiệu tôi với mọi người. Dù rằng tôi rất ngại vì mối quan hệ này nhưng có vẻ như anh chẳng có gì là ngại ngùng cả. Anh công khai hôn tôi ở nơi công cộng khiến tôi đỏ mặt xấu hổ, nhưng anh lại không cho tôi hôn xã giao với những người bạn mới quen. Tất nhiên anh cấm luôn cả việc các nhân viên của anh chào tôi bằng cái kiểu hôn vào má đó.

Anh không cho tôi đụng đến dao nếu như không có anh ở nhà, anh không cho tôi tự ý sửa điện khi bị hư mà phải gọi thợ đến sửa hoặc chờ anh về…

Thấy chưa? Vô lý ghê chưa?

Nhưng vì sao tôi lại yêu con người đó đến như vậy nhỉ? Mắt tôi lúc nào cũng chỉ có hình ảnh của anh và chỉ một mình anh mà thôi. Tôi thích thú với những cái ôm, những cái vuốt ve hay những cử chỉ thân mật của anh dành cho mình… Và cả những thứ mà ngày xưa không bao giờ tôi dám nghĩ đến.

Tôi chợt nhớ lại câu nói mà tôi đã từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết: “Tình yêu là món quà quý giá mà thượng đế đã ban tặng cho con người.” Phải, món quà vô giá của tôi lúc này chính là anh. Tôi cám ơn số phận đã an bài cho chúng tôi gặp nhau trong buổi tiệc ấy, và tôi cảm ơn anh vì anh đã yêu tôi, một chú vịt xấu xí.

Nhưng ở anh, tôi không chỉ dừng lại ở lòng biết ơn, ở sự ngưỡng mộ mà còn là một tình yêu đặc biệt. Phải, tôi yêu anh nhiều. Nhưng tố chất chiếm hữu trong tôi không cao như anh đâu, tôi chấp nhận việc anh nói chuyện thân mật với các đối tác. Vâng, vì có khi họ là những người trẻ đẹp và luôn cố tìm cách thu hút sự chú ý của anh.

…………..

Chẳng bao giờ anh làm tôi buồn cả, vì anh nói anh không muốn thấy tôi khóc. Anh cũng ít khi nào nhắc lại những mối tình trong quá khứ của mình. Anh bảo tất cả chỉ là dĩ vãng còn tôi là hiện tại, cũng là tương lai của anh. Anh cười thật hiền khi tôi hỏi về ý nghĩa của chiếc chìa khóa anh bắt tôi đeo trên cổ. Anh bảo đó chính là chiếc chìa khóa mở cửa trái tim của anh, chỉ tôi là người duy nhất có thể sở hữu nó.

Không biết có đúng không nữa nhưng biết chắc rằng tôi đã bị anh khóa chặt cuộc đời lại rồi.

– Sao em ở trong lâu thế? Có cần anh vào giúp không?

Chết rồi, tôi quên mất là mình đang phải thay đồ để đi dự tiệc với anh. Buổi tiệc lần này được tổ chức tại một khách sạn năm sao sang trọng nên tôi vẫn đang phân vân không biết phải ăn mặc như thế nào cho phù hợp?

Nhưng rồi tôi cũng chọn được cái áo sơ mi kiểu, kèm theo đó là cái áo vest ngắn và một chiếc một jean màu đen.

– Vợ anh lúc nào cũng đáng yêu hết.

Anh xuất hiện từ đằng sau tôi lúc nào chẳng biết. Anh vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.

– Anh lúc nào cũng giỏi nịnh.

Tôi xoay sang hôn lên má anh. Có vẻ anh hơi khó chịu vì nụ hôn đặt nhằm chỗ thì phải. Rồi anh đặt tay lên cổ tôi để giữ không cho tôi xoay đi chỗ khác và môi anh bắt đầu lần tìm môi tôi.

Mất một lúc lâu sau thì tôi mới tách khỏi anh được. Anh mỉm cười trước cái đỏ mặt của tôi.

– Em vẫn như vậy. Lúc nào cũng khiến anh phát điên lên vì em.

Tôi bối rối quay đi.

– Em cứ đáng yêu như vậy thì làm sao anh dám dẫn em đến bữa tiệc này được nhỉ?

Anh cười lớn. Tôi biết anh đang đùa vì không khi nào anh đi đâu mà không dắt tôi theo cả.

– Hôm nay… Anh đẹp quá.

Tôi đỏ mặt nhận xét. Hôm nay nhìn anh thật lịch lãm với bộ vest đen được cắt may một cách vừa vặn. Trông anh lúc nào cũng tỏa sáng như thế giữa chốn đông người.

Chúng tôi đến bữa tiệc đúng giờ hẹn.

Quả thật hôm nay khá đông người, đa phần đều là doanh nhân hoặc các vị đại gia lớn trong thành phố. Đây là buổi tiệc đứng nên họ chỉ dắt theo vợ hoặc người yêu chứ không dẫn theo gia đình. Nhờ thế nên không khí buổi tiệc đỡ đi phần ồn ào.

Nhưng sao tôi thấy mình lạc lỗng quá. Có vẻ như tôi đang bị bỏ giữa một hoang đảo đầy người là người.

Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm. Anh kia rồi, anh đang cầm ly rượu và nói chuyện với hai người đàn ông nữa. Tôi hơi nghiêng mặt để nhìn kĩ họ hơn. Có vẻ như họ là người nước ngoài, hoặc là Hàn Quốc hoặc là Nhật Bản gì đó. Trông họ thật bảnh bao.

Thật lòng mà nhận xét thì đúng là cả ba người họ đang thu hút hết toàn bộ sự chú ý của buổi tiệc về phía mình.

Thôi tôi phải đi ăn đây. Không thể nào cứ đứng ngắm nhìn cái đẹp mãi được.

– Á xin lỗi.

Tôi ngước nhìn lên thì phát hiện ra một cậu bé con. Cậu bé thật xinh với làn da trắng hồng và với mái tóc được cắt tỉa khéo léo khiến cho gương mặt nhỏ nhắn được tôn lên. Nhìn cậu bé cứ y như những bức tượng thiên sứ mà tôi đã từng gặp vậy.

Và thiên sứ, cho phép tôi gọi như vậy nhé, đã vô tình đạp trúng chân tôi nên cậu bé vội vàng cúi đầu xin lỗi tôi.

Tôi mỉm cười.

– Không sao đâu.

Cậu bé cũng cười, một nụ cười đầy nắng thật đẹp.

– Đi đứng không lo nhìn đường mà cứ nhìn mấy dĩa đồ ăn nên kết quả là vậy đấy.

Một cậu bé nữa đi đến. Cậu bé này có làn da hơi sậm màu hơn. Gương mặt cũng mang một nét khác hơn. Tuy vậy nhưng cũng có thể nói đó là một cậu bé dễ thương. Và cậu bé dễ thương đó nhìn tôi gật đầu cười.

Thì ra cậu bé này có cả chiếc răng khểnh nữa.

– Không phải đâu bạn, tại tôi đang… ờ vừa đi vừa nghĩ nên mới…

Thiên sứ cố giải thích với tôi. Tôi bật cười lắc đầu.

– Không sao đâu. À, tôi tên Tâm, Trịnh Tâm. Còn bạn?
– Tôi tên Nhật, Trí Nhật. Còn cái tên đáng ghét này là Thanh Luyến.
– Chào bạn.

Cậu bé có chiếc răng khểnh lại cười với tôi nữa. Nhìn hai nụ cười này thật khác biệt, nó khác hoàn toàn với những nụ cười xã giao thông thường mà tôi hay gặp. Nó rất thật.

– Á…

Thiên sứ, à không Nhật ngã vào người tôi. Lí do là vì các cô nàng gần đó đang hùng hổ tiến đến dãy đồ ăn nơi chúng tôi đứng. Cậu bé răng khểnh nhanh chóng lui sang một bên để nhường chỗ cho những bông hoa xinh đẹp.

– Thật con gái đúng là đáng sợ.
– Hahaha có người đang muốn bị đánh hội đồng.

Nhật trêu chọc Luyến. Rồi hai cậu bé đứng tranh luận với nhau. Trông họ thật đáng yêu quá, họ làm tôi nhớ đến khoảng thời gian học cấp ba của mình. Mà có lẽ họ là con của vị đại gia nào đó chăng?

– Nè Tâm.

Cậu bé răng khểnh đưa cho tôi cái dĩa. Tôi mỉm cười cám ơn để rồi sau đó thiên sứ nhìn tôi và nói.

– Hay chúng ta cùng lấy chung đi để đỡ mất công đi nhiều lần.
– Ừ. Ý kiến hay đấy.

Tôi gật đầu đồng ý.

– Ngốc. Biết người ta có muốn ngồi ăn chung với mình không mà lại đòi lấy chung.

Thiên sứ bị răng khểnh cốc đầu rồi. Và thế là cuộc chiếc giữa các thiên thần lại xảy ra.

– Tâm cũng muốn ngồi ăn chung với các bạn. Tại ở trong này… Lạc lõng quá.

Thiên thần thôi không liếc răng khểnh nữa. Tôi bật cười trước những hành động đáng yêu của hai cậu bé. Tôi vừa tranh thủ lấy những món mình thích vừa hỏi.

– Thế cả hai bạn đều còn đi học đúng không?
– Ừ. Mình học ở đây. Còn tên nhóc này thì đang học bên Hàn Quốc. Nó mới về đây nghỉ hè.

Răng khểnh giải thích.

– Vậy hai bạn đang học cấp ba à?

Cả thiên sứ lẫn răng khểnh đều nhìn tôi bằng một ánh mắt đắm đuối. Sau một lúc thì cả hai cùng ôm bụng cười. Thiên sứ giải thích.

– Mình học đại học sắp ra trường rồi bạn.
– Trời bộ nhìn mặt tui còn trẻ lắm sao ta?

Răng khểnh vừa xoa xoa mặt vừa nói. Tôi cũng cười lớn. Vậy là họ đã học đại học rồi đấy. Họ giỏi quá… Mà cũng rất đáng yêu nữa.

Nói chuyện với họ thật vui, có lẽ nhìn chúng tôi cứ y như những người bạn đã thân từ lâu nay mới có dịp gặp lại vậy.

– Tâm có ăn được món cay không?
– À… Ừ được.

Nhật vui vẻ đặt những xâu tôm nướng sa tế vào dĩa. Có lẽ cậu bé đang xem chúng tôi thích gì để lấy cho phù hợp. Cậu bé thật tinh ý quá.

– Sao mày hỏi Tâm mà không hỏi tao?

Răng khểnh lên tiếng phân bì.

– Mày thì ăn cái gì chả được.

Thiên sứ khẽ nhún vai.

Tôi đang đứng ngoài cuộc tranh luận này. Tuy họ tranh cãi với nhau nhưng rõ ràng là họ đều rất quý mến nhau. Có khi nào họ là một cặp tình nhân như anh và tôi không? Nhưng nhìn vẫn không giống lắm.

Tôi khẽ lắc đầu. Sao mình lại đi tò mò chuyện của người khác vậy nhỉ? Có lẽ vì lâu lắm rồi tôi mới được quen biết với bạn mới, những người bạn cùng tuổi dễ thương.

– Mình ra ngoài sân ăn ha Tâm?
– Ừ.

Chúng tôi bê sáu đĩa thức ăn ra khoảng sân trống phía trước. Vì tiệc đứng này được tổ chức trên tầng thượng của khách sạn nên nhờ đó chúng tôi có được một khoảng sân rộng rãi phía bên ngoài.

– Ở Hàn Quốc có gì vui không Nhật?

Tôi nhẹ nhàng hỏi. Nhưng sau khi hỏi xong thì tôi phân vân, không biết câu hỏi của mình liệu có đánh động đến đời tư của cậu bé ấy và khiến cậu bé ấy ngại trả lời không?

– À, có rất nhiều cái lạ lẫm với mình.

Cậu bé thoáng bối rối. Còn cậu bé răng khểnh thì ngồi bên cạnh cười khúc khích. Bỗng Nhật thục cùi chỏ vào bụng răng khểnh.

– Mày sắp đi rồi đừng có cười người khác.
– Vậy Luyến cũng sắp đi Hàn à?

Có vẻ như tôi khá tò mò nhỉ? Cậu bé răng khểnh nhẹ gật đầu.

– Nhưng phải tốt nghiệp đã, vì giờ thì mình còn đang học cho xong học phần bên này.
– Hai bạn giỏi quá.

Tôi nhìn cả hai với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhật vội xua tay.

– Không giỏi gì đâu bạn à. Bạn đừng làm mình ngại. Mình dở nhiều thứ lắm.
– Ừ. Mình cũng vậy. Mình cũng như mấy trăm mấy ngàn sinh viên khác thôi à. Nhưng xét trên phương diện ăn ngủ thì mình cũng giỏi.

Luyến gật gù nhận xét câu sau. Cả tôi và Nhật cùng bò ra cười.

Tuy mới quen nhưng hai cậu bé này đã đem đến cho tôi một cảm giác bình yên lạ thường. Thật là những con người vừa đáng yêu mà vừa khiêm tốn. Ước gì tôi cũng có được một tình bạn đẹp như vậy nhỉ.

Chúng tôi nói chuyện được một lúc lâu. Dường như tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất chúng tôi đều lôi ra nói được cả. Thì ra cả hai người bạn mới này đều là dân Công nghệ thông tin. Hèn chi khi nói về vi tính thì họ lại hứng thú đến như vậy.

– Ừ. Tự dưng về đây không lên được nữa. Mọi người có lên face được không?
– À, được chứ.

Nhật và Luyến gật đầu. Chúng tôi đang bàn nhau về nông trại trong facebook. Có vẻ họ cũng mê game nông trại như tôi.

– Vậy thì hay quá, có người để add làm hàng xóm rồi.

Tôi cười và họ cũng cười. Nhật nói với tôi.

– Tối nay nếu được Tâm về thì add nick Nhật và Luyến vô. Rồi khi đó tụi mình voice chat để hướng dẫn cho Tâm cách vô được face.
– Ừ. Vậy mừng quá. Chứ không mấy hôm nay chắc island của mình bị hư đồ hết rồi.
– Hahaha còn tụi mình thì hay chơi country story và happy farm.
– Vậy hai bạn cho Tâm nick đi.
– Ừ. Nick mình là ktnhat0401 và của tên này là tntluyen0505. Số sau là ngày sinh của tụi mình đó.

Nhật nhìn tôi cười. Thì ra cậu bé này sinh vào mùa xuân. Hèn chi lại dễ thương và đáng yêu đến vậy.

– Tìm cậu bé mãi.

Cả ba chúng tôi đều giật mình, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy Nhật đang đỏ mặt bối rối. Tôi quay lại thì đã có người vòng tay ôm lấy tôi. Xui một nỗi là môi tôi lại đặt đúng ngay lên môi người đó.

– Anh… Anh….

Tôi bối rối phân bua. Còn anh thì cười lớn rồi giới thiệu với hai người bạn đi chung của mình, tất nhiên họ đang nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà tôi không biết.

– Đây là vợ yêu của tôi.
– Xin chào. Cô vợ nhỏ bé này xinh đẹp thật đấy.
– Rất đáng yêu.

Cả người đều nhìn tôi cười. Tôi gật đầu chào họ để rồi tôi giật nhẹ tay áo anh và hỏi.

– Họ nói gì vậy anh?
– Họ khen em đẹp.

Ánh mắt tôi hướng nhìn sang một người trong số họ. Ở người đó toát lên một nét đẹp khá lạnh lùng và cao ngạo. Nhưng rồi anh ta bỗng thay gương mặt lạnh lùng ấy của mình bằng một nụ cười thật ấm. Anh ta vòng tay ôm lấy thiên sứ vào lòng và hỏi han gì đấy. Thiên sứ cố đẩy tay anh ta ra nhưng có vẻ như thiên sứ không mạnh bằng anh ta. Thiên sứ bị hôn nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần ấy.

Tôi thoáng bối rối khi thấy mình đang nhìn người ta một cách chăm chú quá. Tôi quay đi thì bắt gặp răng khểnh đang được chàng trai lịch lãm kia đút thức ăn. Răng khểnh cười thật đẹp khi ở cạnh chàng trai đó. Trông họ xứng đôi quá.

– Còn người này là người cùng hợp tác với anh trong việc xây dựng hai tòa cao ốc sắp tới. Còn đây là vị bác sĩ, cũng là giám đốc của hệ thống bệnh viện quốc tế mà lần đó anh đã kể cho em. Họ đang muốn đầu tư vào thị trường mới mà anh nói.
– Họ không phải là người Việt Nam hả anh?

Tôi hỏi nhỏ.

– Ừ. Họ đều là người Hàn Quốc. Người mặc áo vest đen này là Sung Min, còn người kia là bác sĩ Jea Kyo.

Tôi khó khăn để nghe anh phát âm tên của họ. Vốn dĩ tôi không có năng khiếu về ngoại ngữ nên việc nói và đọc tên của người nước ngoài là cả một cực hình với tôi. Tôi quay sang hỏi nhỏ anh.

– Vậy còn hai cậu bé em mới quen này?
– Thì ra em vì hai cậu bé này mà làm anh phải chạy đi tìm nãy giờ.

…………..

Quay lại quá khứ cách đây chừng nửa tiếng.

– Rất vui được hợp tác cùng nhau. Chúc cho công việc sắp tới sẽ thành công tốt đẹp.
– Cạn ly.
– Cạn.

Cả ba cùng nâng ly lên và đưa lên miệng một cách quyến rũ. Nhưng ai biết rằng trong đầu họ đều đang suy nghĩ đến những việc khác nhau.

“Cừu con lại bỏ chạy nữa rồi.”

“Có lẽ anh nên xích em lại để em không bỏ đi lung tung nữa. Chút tối nay về em sẽ biết.”

“Nhóc con đi đâu rồi nhỉ? Không lẽ lại bị người khác dụ đi mất?”

Rồi cả ba không hẹn mà cùng nói.

– Trông con nít cực thật.

Rồi họ cùng nhìn nhau cười thông cảm. Có vẻ như bây giờ họ phải tạm dừng câu chuyện ở đây để đi kiếm ba đứa con nít ấy về.

…………….

– Thì ta hai cậu bé này là người yêu của họ hả anh?

Tôi tò mò hỏi.

– Thân hơn thế nữa. Như chúng ta vầy nè…

Anh siết chặt eo tôi. Tôi bối rối đẩy tay anh ra để rồi tôi nghe anh nói nhỏ vào tai mình.

– Tối nay em sẽ bị xét xử vì tội danh bỏ trốn.
– Em đâu có…

Tôi nhăn mặt cãi lại. Anh cười và ngắt nhẹ vào mũi tôi.

– Vậy còn chưa gọi là bỏ trốn à? Có tội mà không nhận thì còn bị phạt nặng gấp đôi.
– Anh…

Lúc này thiên sứ bối rối giải nguy cho tôi.

– Tâm có khát không để Nhật đi lấy nước luôn?
– À… Có.

Tôi vội đẩy mạnh tay anh ra rồi gật đầu lia lịa. Nhật bật cười thật dễ thương rồi cậu bé lôi tôi đi vào trong.

– Có vẻ Tâm…. được chồng yêu quá nhỉ?

Cậu bé đỏ mặt hỏi tôi. Trời ạ, sao câu hỏi đơn giản thế mà cứ như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi vậy? Cậu bé này thật biết cách làm khó người khác mà.

– À… Ừ…. Tại….
– Mình hiểu mà.

Nhật nhẹ gật đầu. Cậu bé thật dễ mến khi không cố dồn tôi vào chân tường như anh.

Tối hôm đó tôi về nhà là lập tức online liền để có thể add nick hai người bạn mới quen vô. Trong lúc chờ họ trả lời thì tôi vào phòng tắm.

Nhanh thật, tôi mới tắm có một chút thì ra đã thấy họ pm cho mình rồi. Tôi vội bật loa lên để nói chuyện, vì tôi đang chat bằng laptop nên tôi phải buộc phải dùng loa ngoài.

Tôi cứ mãi mê nói chuyện với họ cho đến một lúc thì bỗng Nhật out mà không báo. Tôi đang thắc mắc thì thấy cậu bé kia cũng out luôn. Tôi đang định nhắn tin hỏi họ thì bỗng một vòng tay ai đó đã vòng qua ôm lấy tôi. Anh dịu dàng.

– Em biết bây giờ mấy giờ không nhóc?
– Dạ. Mới chín giờ hơn chứ mấy.
– Đã mười giờ rưỡi rồi. Em cứ mãi lo chat với bạn mà không xem chừng đồng hồ gì hết. Cộng thêm tội bỏ rơi anh nữa. Em nói xem em nên bị xử như thế nào?
– Vậy anh sẽ khoan hồng cho em đúng không?

Tôi vòng tay qua cổ anh âu yếm. Anh hơi chựng lại đôi chút rồi anh cười lớn.

– Đột nhiên em ngoan ngoãn như vậy dễ khiến anh nghi ngờ hơn là mừng đấy mèo con. Em nên nhớ anh dư biết móng vuốt của em đang giấu ở đâu…
– Anh…. không chịu. Người ta còn đau mà.
– Không chịu cũng đành thôi. Ai biểu em có lỗi trước làm gì.

Anh bế xốc tôi lên và tiến thẳng vào phòng ngủ.

…..

Ngày hôm sau thì tôi được biết nguyên do việc cắt ngang cuộc trò chuyện ấy. Thì ra anh và Sung Min đã đoán trước được rằng chúng tôi sẽ kéo dài cuộc trò chuyện này đến giữa khuya. Vì thế nên họ ra tay ngăn cản trước khi mọi chuyện được diễn ra đúng như những gì họ suy đoán.

Thế mới biết mấy người thấy ghét như thế nào.

Hình như tôi có tin nhắn mới. À, thì ra là Nhật và Luyến. Họ nhắn tin xin lỗi tôi vì việc hôm qua đột ngột out mà không nói gì hết. Có vẻ như chúng tôi lại có một ngày dài để trò chuyện rồi đây.

Tôi mỉm cười rồi vội vàng nhắn tin trả lời lại… Kèm theo sau hai tin nhắn ấy là một lời chúc ngày mới tốt lành dành cho hai người bạn dễ thương.


End