Phần 1: Gặp gỡ
Một ngày u ám.
– Quỷ, quỷ đến làng. Cứu với!!!!!!!!!
– Á á á quỷ…………
…………………..
Những tiếng chân người chạy như có ai đuổi bắt. Những tiếng la vô vọng vẫn vang lên tại một ngôi làng nhỏ. Nhưng không một ai đáp lại cả.
Bóng đêm dày đặc. Một toán người ngồi vây quanh một đám lửa lớn.
– Chúng ta không thể chết được.
– Nhưng chúng ta phải làm cách nào để có thể chạy thoát khỏi hắn?
– Chúng ta không thoát đâu. Đó là định mệnh rồi.
– Ai bảo. Có ai bảo định mệnh của chúng ta là phải chết dưới tay con quỷ khát máu ấy chứ? Ai nói?
– Không ai nói cả. Tất cả chuyện này đều do chúng ta kêu gọi nó tới thôi.
– Chính lòng tham và sự ích kỉ của chúng ta mà
– Và cũng đã đi quá xa cho cái sự tiếc nuốt của ông rồi đó ông già. Cứ tìm đại một kẻ cống nhạp cho nó như đã hứa. Rồi chúng ta bỏ chỗ này đi chỗ khác. Thế là xong.
– Nhưng ai? Ai sẽ là người đi?
– Tôi còn vợ và con nhỏ.
– Tôi còn mẹ già.
– Tôi bị tật mà, nó không thích tôi đâu.
Đám đông vẫn xôn xao cho đến khi một con người khoác chiếc áo khoác màu trắng như tuyết tiến đến gần họ. Hình như là lữ khách vãng lai.
– Tôi tình nguyện đi.
– Cái gì?
– Cậu biết chúng tôi đang bàn tính về chuyện gì không?
– Tôi biết. Tôi tình nguyện mà.
Chiếc nón trùm đầu rơi xuống, một khuôn mặt ngây thơ thánh thiện hiện lên giữa màn đêm u tối. Một thiên thần tóc đen và mắt đen. Một thiên thần đẹp đẽ và không nhuốm chút bụi bẩn nào của sự ô nhục.
Thiên thần tiếp tục nở một nụ cười làm ngây ngất mọi người xung quanh. Xong, thiên thần lại nói tiếp.
– Tôi là lữ khách, tình cờ đi ngang qua đây và biết được chuyện của các ông. Hình như con quỷ này là do các ông mời tới.
– Phải, nhưng mà
– Cậu không cần phải biết.
– Cũng được. Tôi tình nguyện giúp các ông. Nhưng đàng hiến tế ở chỗ nào?
– Cách………..cách đây 300 dặm về hướng Tây……….Cậu……cậu thật sẽ đi?
– Ừ. Chào các ông nhé.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn theo bóng người đã đi khuất. Họ không kịp hoàn hồn lại cho những sự kiện gấp rút xảy ra như thế này.
– Liệu………..liệu nó có làm như lời nó nói không?
– Không……….không……….biết nữa. Nhưng…nhưng chúng ta nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
– Ừ……..Dù gì nó cũng đã nộp mạng thay chúng ta.
Bọn họ chẳng nói chẳng rằng kéo nhanh bỏ chạy. Bỏ mặt cái ý nghĩ có lỗi với một người xa lạ đã ra đi thế mạng cho họ qua một bên. Con người vốn ích kỷ mà!
“Đàng tế đây sao? Nghèo nàn quá vậy?”
Người lữ khách phương xa cởi bỏ áo khoác ngoài và nằm trên chiếc giường tế. Nằm đó và chờ đợi. Chiếc trâm được dùng để búi tóc lại bây giờ được rút ra, để mái tóc bay tự do trong gió. Một mái tóc đen mượt và thật đẹp. Chiếc trâm cài được để cẩn thận bên cạnh chỗ nằm.
Bỗng
Gió từ đâu nỗi lên dữ dội, ánh trăng bỗng chốc bị mây đen bao phủ kèm theo tiếng chó sói tru ghê rợn kéo dài liên hồi. Và từ bóng đêm dày đặc ấy bỗng chốc lại xuất hiện thật nhiều đốm sáng. Chúng nhảy múa liên hồi không ngừng nghỉ. Chúng nhảy đến khi chán chường vũ điệu của chúng thì chúng bắt đầu tụ lại gần cơ thể cậu. Chúng soi rõ khuôn mặt cậu, và rồi chúng tản ra.
“Hắn không đến.”
Cậu chán nản và thiếp mắt đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở trong một hang động khá đẹp. Một hang động được hình thành từ đá ngũ sắc. Nó ánh lên thứ ánh sáng ma quái huyền ảo. Cậu với tay thử chạm nhẹ vào chất bột mịn đủ màu trên sàn thì chúng vội tản ra, tránh cái chạm của cậu. Cậu cố thử lần hai, lần ba. Vô ích!
– Cuối cùng cống phẩm tới khá đúng lúc nhỉ.
– Ai đó?
– Hahahahahah
– Ai? Ra mặt đi.
Hắn hiện ra kế bên cậu. Một con quỷ thật giống người. Nó đẹp lạ lùng với cái vẻ ngoài cao ngạo và với ánh mắt sắc như dao của nó. Tóc nó màu vàng, màu của mặt trăng đang tuổi xuân thì, màu của cánh đồng hướng dương bát ngát hương thơm. Nhưng nó là quỷ mà. Nó không dùng vẻ đẹp của nó để giúp người mà là để quyến rũ, nó cần người, cần linh hồn, cần sinh khí. Nó không cần tình yêu cũng như không một ai dám yêu nó cả. Thứ con người hôi thối chỉ đáng làm thức ăn cho nó mà thôi.
Vẻ đắc thắng hiện hữu trên gương mặt nó không được bao lâu thì nó bỗng thấy bực bội, vì thằng nhóc này khác quá. Nó không giống như bao cống phẩm khác, không bỏ chạy, không la hét hay làm những thứ mà ta hay gọi là tự vệ. Thằng nhóc nhìn nó với vẻ trìu mến, không, là thương hại. Nó ghét cái ánh nhìn của thằng nhóc đó. Sao đôi mắt của thằng nhóc lại trong như nước hồ thu vậy?
– Nằm xuống.
Thằng nhóc ngoan ngoãn nằm xuống. Nó dang hai chân của thằng nhóc ra và bắt đầu cởi đồ của thằng nhóc. Từng món, từng món một trên người thằng nhóc rơi xuống đất.
Đây là lần đầu tiên nó làm cái trò này. Vì từ xưa đến giờ trò chơi mà nó thích chơi nhất là cho con mồi chạy trốn và nó sẽ là thợ săn đi tìm. Khi nó bắt được phần nào của cơ thể, nó sẽ giựt thật mạnh và phần ấy kể như đứt lìa khỏi thân xác. Nó thích nhìn con mồi đau đớn oằn oặi từng hồi và sau đó là chết tức tửa. Nó thích nhìn máu. Phải, là máu của con người. Thứ nước đỏ đỏ ngon lành đó sẽ từ từ tràn ra từ cơ thể. Tại sao nó thích ư? Vì nó không có máu. Nó thích nhìn cái gì mà nó không có.
Còn thằng nhóc này. Từ ánh mắt đã cho biết là không sợ chết. Nó có hù cách mấy cũng vô ích thôi. Cho nên, cách vui nhất là tìm thú tiêu khiển từ cái thân xác, à có thể nói là gì nhỉ, là một từ của con người vẫn hay dùng, phải rồi “đẹp đẽ”.
Thằng nhóc ngoan ngoãn nghe theo hắn ta sai khiến. Hắn ta lấy tay vuốt nhẹ cơ thể thằng nhóc. Sau đó liếm vào vùng dưới bụng. Có lẽ lần đầu tiên nó cảm thấy có hơi nóng phà sát vào cơ thể mình tạo thành cảm giác nhột nên nó có hơi cựa quậy đôi chút. Nhưng không sao. Hắn giữ được. Hắn tiếp tục công việc của mình.
“Đau đau quá. Hắn dám chạm vào cơ thể ta.”
Hắn cắn nhẹ vào ngực của cậu nhóc. Vết cắn gây chảy máu vì hắn là quỷ nên có răng nanh. Tuy răng của hắn không dài như trí tưởng tượng mà loài người thêu dệt nhưng cũng đủ làm tổn thương đến con mồi.
Cậu bé im lặng đón nhận hắn. Cậu không sợ hãi, không kinh tởm hay có một thái độ gì khác tương tự. Hắn tiếp tục đè lên cơ thể cậu.
Cơ thể cậu co giật theo từng nhịp sóng mà hắn gây ra. Tay cậu vẫn cầm chắc cây trâm cài cậu đã tháo ra và cất đi mới nãy. Cậu do dự. Rồi như cuốn vào cảm giác của hắn, cậu buông rơi cây trâm xuống đất.
Hắn thả cậu ra khi đã thoả mãn nỗi khát khao của mình. Nhưng có vẻ như vẫn còn chút luyến tiếc gì đó. Hắn ôm lấy cậu trong vòng tay. Hắn cảm thấy cơ thể cậu đang lạnh dần đi. Có lẽ vì thời tiết. Hắn phải điều chỉnh lại thân nhiệt cơ thể mình để có thể sưởi ấm cho con người này. Bởi vì hiện giờ, hắn không muốn nó chết.
———————————
Ta là cống phẩm sao? Hahahahaha ta là pháp sư diệt quỷ đó. Ta không ngờ ta lại lọt vô được hang động của ngươi một cách dễ dàng đến như vậy.
……………
Ngươi nhìn ta gì chứ? Tại sao lại nhìn ta? Tại sao trong mắt ngươi cứ như một đứa trẻ vậy? Tại sao ngươi không giết ta?
……………
Tại sao ngươi không thử cắn xé cơ thể ta để ta có thể dễ dàng ra tay hơn? Tại sao ngươi đứng đó?
…………….
Tại sao ta lưỡng lự vậy? Tại sao ta không ra tay. A. Mi đến gần rồi à? Ngửi được mùi máu rồi phải không? Cắn ta đi. Ta sẽ cho ngươi chết dưới cây trâm tẩm đầy thuốc độc này.
…………….
Ngươi………..ngươi……..sao ngươi lại hôn ta? Sao ngươi lại……………
………………..
Ke…..eng…………
Tiếng kim loại rơi xuống khô khốc. Âm thanh của chiếc trâm vàng tẩm độc của ta. Tại sao ta không giết ngươi. Tại sao?????
……………….
Có lẽ chính ta cũng không hiểu ta nữa. Ta muốn thiếp đi một lúc ngay trong vòng tay của ngươi.
………………
Phải, ta muốn ngủ. Có lẽ giấc ngủ sẽ khiến ta tỉnh táo lại và ta sẽ giết được ngươi khi ta đã tỉnh táo.
Phải, có lẽ thế.
…………………
Hết phần 1