Valentine và tình yêu-3

Phần 3

Đoạn đường hôm nay sao dài thế không biết? Ai da, từ xưa đến nay có bao giờ mình phải đi bộ cực dữ vậy đâu nhỉ? Yukito nghĩ thầm. Chắc mình phải tập dần cho quen thôi.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Re….eng……

_Chào mấy em, hôm nay chúng ta bắt đầu bài mới và vấn đề cần nói ở đây là……….

”Trời ơi, không biết tiết học còn kéo dài đến bao lâu nữa đây trời! Sao hôm nay mình lại mệt mỏi thế không biết nữa. Chắc mình bệnh thật rồi. ” Yukito nằm soãi người ra bàn. “Thật không biết chừng nào mới được về nhà nữa ?”.

………..

………..

Tiết học vẫn cứ chậm chạp trôi qua.

………..

………..

Cậu quay xuống nhìn thì thấy Touya đang ngủ ngon lành. “Bó tay với cậu ấy thật. Không biết sao người gì mà ở đâu cũng ngủ được cả. Vậy mà vẫn hiểu bài mới hay chứ. Mà dù gì đi chăng nữa thì nhìn cậu ấy lúc ngủ dễ thương thật.” Yukito cười thầm.

_Cậu cười gì thế?

Giật mình vì bị phát hiện. Yukito lấp lửng.

_À, bái học này vui quá.
_Ngộ thật nhỉ. Lần đầu tiên có người khen môn toán là vui đó.
_À….

Cậu lúng túng không biết nói gì hơn nên đành quay đi. Cậu nghĩ thầm “Sao mình ngốc dữ vậy trời. Hi vọng cậu ấy không để tâm đến.”

Re…….eng……

_Hôm nay chúng ta dừng ở đây. Cám ơn các em đã chú ý đến bài học.
_Tụi nó ngủ hết chứ chú ý cái gì?

Touya lên tiếng.

_Yuki này. Về chưa?
_À, tớ tự đi bộ về được rồi. Cậu lo giải quyết công chuyện của mình đi.
_Không sao. Xong rồi. Thu xếp đồ đi. Tớ chở cậu về.
_Ưm…

Hôm nay cũng như mọi khi Touya chở mình về nhà. Nhưng sao cảm giác hôm nay khác quá. Cái cảm giác này không hề quen thuộc như mọi khi nữa. Dường như có gì hơi khác. Dường như có gì đó khiến cho mình khó thở. Dường như mình rất sợ sẽ về đến nhà. thấy cậu ấy bỏ đi, mãi mãi.

_Yuki nè. Sao không nói gì hết vậy?
_Hả? Nói gì?
_Ngốc quá. Ngày thường trên đường về cậu hay kể chuyện huyên thuyên cho tớ nghe lắm mà. Sao hôm nay im lặng thế? Cậu có sao không?
_Không… Chỉ là không biết kể chuyện gì thôi.
_Ưm, có gì buồn không?
_Không, buồn hồi nào? Tớ chỉ đang suy nghĩ thôi.
_Suy nghĩ à? Suy nghĩ nhiều quá sẽ khiến cậu già và khó tính như ông thầy dạy toán mất.
_Bó tay cậu thật!

Yukito bật cười.

_Đến nhà rồi. Thôi tớ về nha. Đừng nói là không đem theo chìa khóa đó.
_Có mà có mà. Nè.

Yukito giơ chìa khóa lên. Touya cười lớn.

_Không ngờ cậu dễ thương thật. Nói vậy cũng tin nữa.
_Hum…

Yukito quay vào trong nhà và không nói lời nào. Hơi lúng túng vì chưa biết xử lí tình huống này ra sao.

_Tớ về đó.
_Ưm cậu về.

Cậu chỉ kịp nói với theo nhưng bóng Touya đã đi khuất. Một sự buồn bã thoáng qua nhẹ như gió thoảng nhưng vẫn da diết khôn nguôi. Cậu bước vô nhà và giật mình vì chân chạm phải một cái gì đó. Như là một tờ giấy thì phải.
Bật đèn và nhặt tờ giấy lên. Cậu tò mò vì không biết thư của ai đây? Xé bì thư ra. Cậu hoảng hồn muốn hét lên. Nhưng phản xạ tự nhiên kịp chụp miệng mình lại. Cậu đọc hết bức thư, một lần, rồi hai lần. Dường như không tin được. Cậu vội thay đồ ra, lên phòng và tìm ngay cái điện thoại. Cậu bấm số ngay cho 1 người (người mà chắc chúng ta cũng biết là ai rồi đó). Chập, tối nay chắc có hai người không ngủ được quá.

Có rất nhìu người tò mò. Không bít nội dung bức thư ra seo. Không nói nhìu người tức. Khà khà. Vậy thì đành đọc trộm thư của người ta vậy.

À, thật không biết viết gì vì ngày nào mình cũng nói chuyện với nhau. (Vào đề vô duyên wá! Pó chi) Mình nói cậu nghe một bí mật này nè. Mình thích một người. (Thích ai thì nói người ta biết seo nói tui chi?) Người đó cậu cũng biết là ai đó. (Vậy chắc là trong lớp rùi) Người đó rất dễ thương, hơi ngốc 1 chút. (Ai vậy ta?) Người đó ngồi ở trên tớ. Gần sát cửa sổ đó. Cậu đoán ra ai chưa? (Ai vậy làm seo tui bít được?) Thôi để tớ nói luôn. Cậu khờ quá sợ cậu sẽ nghĩ ra người khác mất.(Tức xì khói!!!) Người đó là cậu đó. Đồ ngốc. ^ ^ (Tác giả cũng công nhận Yuki ngốc thật, với tác giả thì chỉ cần nói sơ là hỉu liền à!!! Đầu óc đen tối wá! Nhưng tỏ tình mà bảo người khác ngốc. Tên này cũng to gan như tác giả í) Tớ không biết rằng cậu có chấp nhận tình cảm của tớ không nhưng tớ vẫn hi vọng dù gì đi nữa thì cậu cũng vẫn coi tớ như một người bạn. Được chứ?
Tái bút: Tớ thật rất mến cậu ngốc ạ!
Kí tên
Touya

The End

Valentine và tình yêu-2

Phần 2

Tại nhà Touya.

_Cậu cứ tự nhiên đi.
_Hôm nay có vẻ như bố cậu lại đi công tác nữa rồi nhỉ.
_Phải, hôm nay đến lược tớ nấu ăn.

Có tiếng chạy bịch bịch ra.

_A, anh Yukito đến. Mời anh vào nhà. Em mới làm bánh ngon lắm anh ăn nhé!
_Chào buổi tối Konomi. Chà, vậy anh có lộc ăn rồi.
_Hôm nay anh Yukito sẽ ở lại nhà mình học với anh.

Konomi mừng ra mặt khi nghe tin đó.

_Tuyệt quá!
_Tớ đi nấu ăn đây.
_Ưm, để tớ phụ cậu 1 tay.
_Em cũng phụ nữa.

Buổi tối diễn ra khá đằm ấp. Cả ba người đều rất vui vẻ cho đến khi Yukito lên tiếng.

_Thôi mình học đi.
_ Sao sớm thế? Ngồi chơi chút đi Yuki. Mới ăn xong mà.
_Bài báo cáo mai phải nộp đó. Nếu cậu không muốn tối nay tớ và cậu phải cùng thức đêm làm thì hãy siêng năng lên.
_Thôi cũng được…Konomi tụi anh sẽ lên phòng học bài. Em học bài xong ngủ sớm. Đừng thức khuya đó.
_Vâng.

_Nào bây giờ tớ sẽ giảng lại cho cậu toàn bộ bài giảng ngày hôm nay.
_Khỏi Yuki, tớ hiểu hết rồi.
_Cậu tài thật, ngủ mà cũng nghe được.
_Đâu phải, tại lúc cậu đánh thức tớ dậy, tớ nhìn lên bảng vì thế nên hiểu được toàn bộ nội dung bài giảng hôm nay của ông thầy.
_Thông minh thật!
_Thôi mình làm bài đi! Hiểu nhưng để viết được báo cáo sẽ mất nhiều thời gian lắm.
_Ưm.

Cả hai bắt đầu chăm chú làm bài. Thời gian dần trôi qua đến khi đồng hồ điểm 11h. Touya nhìn lên hỏi Yukito:

_Làm xong chưa Yuki?
_Xong rồi, còn câu kết nữa là xong. Rồi ok hết rồi. Đọc thử không Touya?
_Bài làm của Yuki thì chắc chắn là ổn rồi. Khỏi cần coi lại làm gì. Sao rồi? Valentine vui không nhóc? Còn 1 tiếng nữa là qua ngày 15 rồi.
_À, tớ….

Touya nhìn tôi cười. Điều đó lại càng làm tôi bối rối hơn trong giây phút này. Liệu có nên nói hay không??? Hay là thôi???

_Chuyện gì vậy Yuki? Sao thấy cậu như đang băn khoăn điều gì đó.
_Không không có gì đâu. Mà còn cậu thì sao? Valentine vui không?
_Chẳng có gì đặc biệt cả.
_Hihi Touya mà nói là không có gì đặc biệt à? Khó tin quá.

Thoáng im lặng một lúc Touya lên tiếng hỏi tôi:

_Yuki nè, nếu cậu thích một người nào đó. Cậu có nói ra cho người đó biết không?
_Ưm… còn tùy nữa. Có thể tớ sẽ nói, cũng có thể không.
_Nếu như người ấy từ chối cậu thì sao?
_Tớ chỉ mong người ấy luôn hạnh phúc. Có lẽ khi yêu một ngưòi nào đó niềm hạnh phúc lớn nhất của mình là được nhìn thấy người đó ngày nào cũng vui vẻ.
_Ưm, cậu lúc nào cũng nghĩ cho người khác cả.
_Cậu cũng vậy thôi Touya à. Tớ rất mong cho người đó và cậu sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc.

Touya mỉm cười nhìn tôi.

_Thôi khuya rồi, nghỉ ngơi sớm mai còn đi học nữa.

Sáng hôm sau.

_Dậy đi Yuki. Sáng rồi!
_Ưm, o…a….Mới chợp mắt có tí mà đã sáng rồi ư?

Yukito vươn vai.

_Tớ xuống nhà lo đồ ăn sáng đây.

Nói rồi Touya đi xuống nhà dưới.

Yukito thoáng nhớ lại câu hỏi ngày hôm qua của Touya. Anh suy nghĩ “Mình chọn giải pháp không nói ra có lẽ là giải pháp đúng. Mặc dù mình không biết người cậu ấy thích là ai nhưng mình tin chắc người đó cũng rất quý mến cậu ấy. Hy vọng họ sẽ luôn hạnh phúc. Có lẽ mình chỉ nên ở bên cạnh cậu ấy trong vai trò của một người bạn thân. Vậy là quá đủ với mình rồi.”

Anh ngồi chuẩn bị đồ để đi học. Tình cờ trong cuốn sách tối qua anh và Touya đọc tham khảo rớt ra một bức thư. Thoáng tò mò nhưng nghĩ lại đây là bí mật của Touya, nếu Touya muốn nói với anh thì cậu ấy sẽ nói. Còn tối qua cậu ấy không hề nhắc đến tên người đó. Có lẽ cậu ấy không muốn để ai biết chuyện của mình. Chắc mình nên kẹp lại chỗ cũ. Nghĩ vậy nên Yukito kẹp lại lá thư vào trong cuốn sách. Sau đó anh để lại chỗ cũ trên bàn học của Touya rồi anh đi xuống nhà dưới.

_Touya này. Cậu bỏ quên một thứ quan trọng trong cuốn sách hôm qua đấy. Nhớ lấy ra nhé. Tớ để trên bàn đó.

Touya đang ở trong bếp nghe tiếng Yukito nói, cậu nghĩ thầm “Ngốc thật, mình quên mất cậu ấy có bao giờ đọc những thứ không phải của mình đâu.”

_Cậu đang làm gì thế? Có cần tớ phụ một tay không?
_À, cậu dọn đồ ăn ra dùm tớ.

Có tiếng vọng từ cầu thang ra, giọng của Konomi.

_Xin lỗi em dậy trễ. Em sẽ chuẩn bị bữa sáng liền.
_Phải nói là lại dậy trễ thì mới đúng.
_Anh hai!!!
_Chào Konomi, anh hai em đã làm đồ ăn hết rồi. Đúng lả một ông anh tốt và rất thương em gái.
_Im đi Yuki!

Anh nhìn Touya và cười với ánh mắt tinh nghịch.

_Touya lúc nào cũng vậy cả. Tớ rành cậu quá mà.
_Im đi Yuki!!
_Vậy mình ăn được chưa hai anh?
_Được, nhưng chút nữa em sẽ rửa chén.

Vẫn với ánh mắt tinh nghịch ấy nhìn Touya rồi nhìn Konomi, anh cười và nói:

_Không lo đâu Konomi anh sẽ phụ em mà.

Bữa ăn sáng diễn ra như thế nào nhỉ? Tất nhiên là rất vui vẻ vì lâu lâu lại có người bị chọc.

_Yuki này. Hôm nay tự đi học nhé. Tớ phải ghé chỗ này một chút. Thông cảm nha.
_Ưm biết rồi không sao đâu.

Nói rồi Touya chạy xe đi thẳng.

_Anh hai em kì thật, trường xa vậy mà bắt anh tự đi bộ.
_Có sao đâu em, vì hôm nay anh của em phải thực hiện một bí mật quan trọng mà.
Nói thì như vậy nhưng thật trong lòng anh vẫn rất buồn vì cái cảm giác quen thuộc ấy một khi thiếu vắng dường như nó làm cho chúng ta thật khó chịu. “Nhưng rồi mình sẽ phải làm quen thôi”. Yukito nghĩ thầm và bước đi.

(to be continued)

Valentine và tình yêu-1

Phần 1

Yukito đang đứng trước cửa lớp. Anh đang suy nghĩ không biết Valentine này mình phải làm gì đây? Liệu có nên thổ lộ hay không?

Anh nhớ lại kỉ niệm hồi anh mới chuyển đến trường cái gì đối với anh cũng lạ cả. May mà nhờ có Touya luôn giúp đỡ anh. Anh nhớ hoài cái buổi đầu gặp mặt ấy, do là học sinh mới chuyển đến, anh bị lạc đường, lúc ấy anh gặp Touya.

_Cậu đi lạc à?
_Ưm, sao cậu biết?
_Tớ đi theo cậu một đoạn dài từ trường đến đây. Tớ thấy cậu cứ đi lòng vòng. Tớ đoán chắc hẳn cậu nhóc này phải đi lạc rồi đây.

Mặc dù hơi mắc cỡ nhưng đành phải nói thật lòng.

_Ưm, tớ đi lạc.

Cậu ấy hơi mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng và nhìn tôi.

_Leo lên xe đi nhóc. Tôi đưa cậu về nhà. Hi vọng cậu còn nhớ địa chỉ nhà mình chứ?
_Nhớ chứ.

Touya chở tôi đi được một đoạn thì cậu ta nói.

_Quên giới thiệu tên cho cậu rồi. Tôi tên Yamasa Touya học cùng lớp với cậu đó.
_Vậy à? Tôi tên Tsukimo Yukito.
_Cậu không biết tôi học cùng lớp với cậu à? Tôi ngồi ngay sau cậu đó. Chập, cậu không biết tôi mà dám leo lên xe để tôi chở. Cậu không sợ tôi bắt cóc cậu à?

Tôi hơi bối rối 1 chút và không biết trả lời làm sao.

_Cậu dễ thương thật đấy!

_Yukito.
_Hả?
_Làm gì như người mất hồn thế này?

Yumiko lo lắng nhìn tôi.

_Không sao đâu! À có chuyện gì vậy Arashu?
_Cậu có thể gọi mình là Yumiko mà Yuki. Hôm nay là Valentine….Ưm, thật ra mình muốn nói với cậu cái này lâu lắm rồi….ưm…thật ra là….. mình…thích cậu…

Tôi hơi bất ngờ trước lời tỏ tình này.

_Ưm, cám ơn cậu rất nhiều nhưng mà….
_Cậu đã có người cậu yêu rồi đúng không?
_Ưm.
_Mình không khóc đâu. Mình cám ơn cậu rất nhiều vì cậu đã lắng nghe những lời từ trái tim mình. Người quan trọng với cậu chắc chắn sẽ là người rất tuyệt. Hy vọng cậu và người ấy sẽ luôn hạnh phúc.
_Yumiko này. Mình tin rằng cậu cũng sẽ tìm được một người phù hợp với mình thôi. Và nhất là đối với người đó Yumiko là quan trọng nhất.
_Cám ơn cậu Yukito, cậu là một người tốt.

Nói rồi Yumiko bỏ đi. Tôi biết cô ấy buồn lắm, nhưng tôi thật chẳng biết phải làm sao cả. Tôi không thể nào trả lời khác hơn được. Hy vọng cô ấy sẽ sớm vui vẻ trờ lại.

Ở đằng xa sau dãy hành lang Yumiko đang đứng khóc.

_Sao vậy Yumi???

Atami lo lắng nhìn cô bạn thân của mình.

_Mình không sao, chỉ hơi buồn chút thôi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà.

Yumiko đưa tay lau nước mắt.

_Mà nè, cậu đã nói với Yukito rồi à?
_Phải.

Atami im lặng.

_Thật ra Yukito là người tốt, một người rất tốt. Tớ không giận cậu ấy, tớ đã hứa với cậu ấy là tớ sẽ không khóc rồi. Nhưng nước mắt của tớ…..tớ không kiểm soát được.
_Tớ hiểu mà. Cậu không muốn Yukito cảm thấy khó xử. Ngoan nào, khóc đi, khóc cho đã rồi đừng buồn nữa. Cậu mà buồn cậu ấy sẽ càng khó xử hơn đó.

Yumiko ôm chầm lấy cô bạn thân của mình. Trong tiếng nấc cô nói:

_Xin lỗi Atami tớ chỉ làm cậu lo lắng thôi.
_Ngốc quá, không sao đâu. Mình là bạn tốt mà.

Tại dãy hành lang bên kia một nhóm học sinh đang xì xào.

_Tớ chụp được ảnh cậu ấy lúc ngủ gật nè!!
_Đâu????? Đâu????

Cà đám lao xao, giành nhau mấy tấm hình.

_Trời ơi dễ thương quá.
_Phải, thật là dễ thương, không chịu được.
_Yukito đúng là mẫu người lí tưởng mà. Vừa dễ thương, vừa giỏi nấu ăn, may vá,… tóm lại cái gì cũng biết cả. Thật tài quá đi.
_Cậu ta khiến cả con trai lẫn con gái đều hâm mộ mà!!
_Ê, mấy cậu nói thiếu một người rồi.
_Ai ai????
_Touya đó. Vừa đẹp trai, vừa tài giỏi.
_Nhưng cậu ấy lạnh quá.
_Ưm, rất ít nói. Cậu ta chỉ nói chuyện với Yukito là nhiều nhất thôi.
_Nói cho cùng nếu so ra thì giờ chỉ còn 2 người ấy là chưa thấy đi chung với bóng hồng nào thôi.
_Nhưng tớ nghĩ là họ có người yêu hết rồi đó. Bằng chứng là biết bao nhiêu nữ sinh trường mình tỏ tình với họ, họ đều từ chối cả đấy…
_Ưm..Ưm…

_Mấy em muốn tám chuyện người ta đến chừng nào mới chịu vào lớp hả???

Thầy giám thị quát lớn khiến cả đám ù té chạy như vịt.

Trở về lại lớp học của Yukito và Touya.

_Yuki.
_Hả?
_Ông thầy này giảng bài buồn ngủ quá. Cậu canh chừng giúp tớ nhé! Tớ ngủ đây.
_Chập, hết nói nỗi cậu rồi… Mà tớ cũng đang muốn ngủ lắm đây.
_Hahaha. Lo canh chừng đi nhóc.

……tiết học trôi qua chậm chạp…..

Re…e…eng…..

_Mấy em ra về nhớ làm bản báo cáo cho công trình nghiên cứu hôm nay đấy.
_TRỜI…..

Cả lớp la làng.

_Hu hu hu thầy ác quá à.

_Touya, Touya dậy đi.
_Hưm?
_Đến giờ về rồi. Thầy dặn bài tập là viết bài báo cáo cho công trình nghiên cứu hôm nay đó.
_Vậy à?
_Đúng là tài thật, cậu không hề lo lắng cho bài viết này.
Yukito phì cười vì nét mặt còn ngáy ngủ của Touya.
_Không, vì tối nay tớ và cậu sẽ học nhóm mà. Có gì cậu giảng lại cho tớ nghe.
_Thật hết ý kiến.
Nói rồi cả 2 xếp tập vở ra về.

(to be continued)