Đoạn đường hôm nay sao dài thế không biết? Ai da, từ xưa đến nay có bao giờ mình phải đi bộ cực dữ vậy đâu nhỉ? Yukito nghĩ thầm. Chắc mình phải tập dần cho quen thôi.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Re….eng……
_Chào mấy em, hôm nay chúng ta bắt đầu bài mới và vấn đề cần nói ở đây là……….
”Trời ơi, không biết tiết học còn kéo dài đến bao lâu nữa đây trời! Sao hôm nay mình lại mệt mỏi thế không biết nữa. Chắc mình bệnh thật rồi. ” Yukito nằm soãi người ra bàn. “Thật không biết chừng nào mới được về nhà nữa ?”.
………..
………..
Tiết học vẫn cứ chậm chạp trôi qua.
………..
………..
Cậu quay xuống nhìn thì thấy Touya đang ngủ ngon lành. “Bó tay với cậu ấy thật. Không biết sao người gì mà ở đâu cũng ngủ được cả. Vậy mà vẫn hiểu bài mới hay chứ. Mà dù gì đi chăng nữa thì nhìn cậu ấy lúc ngủ dễ thương thật.” Yukito cười thầm.
_Cậu cười gì thế?
Giật mình vì bị phát hiện. Yukito lấp lửng.
_À, bái học này vui quá.
_Ngộ thật nhỉ. Lần đầu tiên có người khen môn toán là vui đó.
_À….
Cậu lúng túng không biết nói gì hơn nên đành quay đi. Cậu nghĩ thầm “Sao mình ngốc dữ vậy trời. Hi vọng cậu ấy không để tâm đến.”
Re…….eng……
_Hôm nay chúng ta dừng ở đây. Cám ơn các em đã chú ý đến bài học.
_Tụi nó ngủ hết chứ chú ý cái gì?
Touya lên tiếng.
_Yuki này. Về chưa?
_À, tớ tự đi bộ về được rồi. Cậu lo giải quyết công chuyện của mình đi.
_Không sao. Xong rồi. Thu xếp đồ đi. Tớ chở cậu về.
_Ưm…
Hôm nay cũng như mọi khi Touya chở mình về nhà. Nhưng sao cảm giác hôm nay khác quá. Cái cảm giác này không hề quen thuộc như mọi khi nữa. Dường như có gì hơi khác. Dường như có gì đó khiến cho mình khó thở. Dường như mình rất sợ sẽ về đến nhà. thấy cậu ấy bỏ đi, mãi mãi.
_Yuki nè. Sao không nói gì hết vậy?
_Hả? Nói gì?
_Ngốc quá. Ngày thường trên đường về cậu hay kể chuyện huyên thuyên cho tớ nghe lắm mà. Sao hôm nay im lặng thế? Cậu có sao không?
_Không… Chỉ là không biết kể chuyện gì thôi.
_Ưm, có gì buồn không?
_Không, buồn hồi nào? Tớ chỉ đang suy nghĩ thôi.
_Suy nghĩ à? Suy nghĩ nhiều quá sẽ khiến cậu già và khó tính như ông thầy dạy toán mất.
_Bó tay cậu thật!
Yukito bật cười.
_Đến nhà rồi. Thôi tớ về nha. Đừng nói là không đem theo chìa khóa đó.
_Có mà có mà. Nè.
Yukito giơ chìa khóa lên. Touya cười lớn.
_Không ngờ cậu dễ thương thật. Nói vậy cũng tin nữa.
_Hum…
Yukito quay vào trong nhà và không nói lời nào. Hơi lúng túng vì chưa biết xử lí tình huống này ra sao.
_Tớ về đó.
_Ưm cậu về.
Cậu chỉ kịp nói với theo nhưng bóng Touya đã đi khuất. Một sự buồn bã thoáng qua nhẹ như gió thoảng nhưng vẫn da diết khôn nguôi. Cậu bước vô nhà và giật mình vì chân chạm phải một cái gì đó. Như là một tờ giấy thì phải.
Bật đèn và nhặt tờ giấy lên. Cậu tò mò vì không biết thư của ai đây? Xé bì thư ra. Cậu hoảng hồn muốn hét lên. Nhưng phản xạ tự nhiên kịp chụp miệng mình lại. Cậu đọc hết bức thư, một lần, rồi hai lần. Dường như không tin được. Cậu vội thay đồ ra, lên phòng và tìm ngay cái điện thoại. Cậu bấm số ngay cho 1 người (người mà chắc chúng ta cũng biết là ai rồi đó). Chập, tối nay chắc có hai người không ngủ được quá.
Có rất nhìu người tò mò. Không bít nội dung bức thư ra seo. Không nói nhìu người tức. Khà khà. Vậy thì đành đọc trộm thư của người ta vậy.
À, thật không biết viết gì vì ngày nào mình cũng nói chuyện với nhau. (Vào đề vô duyên wá! Pó chi) Mình nói cậu nghe một bí mật này nè. Mình thích một người. (Thích ai thì nói người ta biết seo nói tui chi?) Người đó cậu cũng biết là ai đó. (Vậy chắc là trong lớp rùi) Người đó rất dễ thương, hơi ngốc 1 chút. (Ai vậy ta?) Người đó ngồi ở trên tớ. Gần sát cửa sổ đó. Cậu đoán ra ai chưa? (Ai vậy làm seo tui bít được?) Thôi để tớ nói luôn. Cậu khờ quá sợ cậu sẽ nghĩ ra người khác mất.(Tức xì khói!!!) Người đó là cậu đó. Đồ ngốc. ^ ^ (Tác giả cũng công nhận Yuki ngốc thật, với tác giả thì chỉ cần nói sơ là hỉu liền à!!! Đầu óc đen tối wá! Nhưng tỏ tình mà bảo người khác ngốc. Tên này cũng to gan như tác giả í) Tớ không biết rằng cậu có chấp nhận tình cảm của tớ không nhưng tớ vẫn hi vọng dù gì đi nữa thì cậu cũng vẫn coi tớ như một người bạn. Được chứ?
Tái bút: Tớ thật rất mến cậu ngốc ạ!
Kí tên
Touya
The End