Mưa và kỉ niệm-2

Tạ ơn đời mỗi buổi mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương.

Câu chuyện của 40 năm sau.
Tại một ngôi nhà nằm trên con đường hoa anh đào ấy. Có hai người đàn ông đang ngồi uống trà và cùng trò chuyện. Một người thì cao lớn, còn người kia thì khá nhỏ bé. Có vẻ như họ hơi tương phản nhau chăng? À, mà hình như họ đang thầm thì gì đó với nhau thì phải. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hương thơm của hoa lan dần trong không khí.

_Thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ? Mới đó đã chừng ấy năm rồi.

_Anh nè! Anh có hối hận không?
_Hối hận về chuyện gì?
_Chuyện anh đã nói trong ngày mưa hôm ấy.
_Em nhắc lại cho anh nhớ được không?
_Không nhớ thì thôi vậy.
_Giận anh à. Ngốc quá. Làm sao mà anh quên được?
_Em có giận anh đâu mà.
_Không giận nhưng mắt em đỏ lên rồi kìa.
_………………….
_Anh có hối hận chứ. Hối hận vì đáng lẽ ra anh phải nói ra điều ấy sớm hơn với em. Anh đã làm lãng phí một khoảng thời gian quý giá. Em có giận anh không?
_Không. Em rất hạnh phúc anh biết không? Kể từ ngày hôm ấy.
_Uhm, kể từ ngày hôm ấy anh đã tìm được hạnh phúc thật sự của mình.

Và rồi họ im lặng. Có lẽ với một số thứ thì ngôn ngữ không thể nào diễn tả hết được ý nghĩa của nó.

Rì rào………..

_Í mưa kìa anh. Để em đóng cửa sổ lại.
_Thôi không cần đâu em. Cứ để mưa vào đây. Ướt một chút không sao đâu. Em còn nhớ mưa của ngày xưa không?
_Nhớ chứ, làm sao em quên được.
_Chúng ta quen nhau cũng nhờ mưa em nhỉ.

Anh nhìn qua cậu với một ánh mắt trìu mến.

_Vâng.

Và rồi anh với tay lấy chiếc áo treo trên sào, khoác vội lên người cậu bé ấy.

_Em đang không khỏe trong người. Coi chừng cảm lạnh đó.
_Anh lúc nào cũng quan tâm đến em cả. Còn em thì chẳng làm gì được cho anh.
_Khờ quá. Không được có những suy nghĩ như vậy nữa, biết không?
_Vâng, em biết rồi.

Cậu khẽ dụi đầu vào ngực anh. Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì cậu vội quay mặt lên.

_ À! Anh nè, mai em định sẽ đi chung với mọi người đến khu vực bị lũ để giúp phát hàng cứu trợ.
_Uhm, và em bỏ anh ở nhà đúng không?
_Đâu. Em chỉ đi khoảng nửa ngày thôi mà. Xong em sẽ tranh thủ về liền. Cho em đi nhé.
_Uhm. Nhưng xong phải về ngay đó.
_Em biết rồi.

Anh vẫn còn sợ sẽ mất cậu. Cho dù bây giờ trên đầu hai người đã có hai thứ tóc rồi nhưng anh vẫn còn sợ. Anh sợ rồi cậu sẽ biến mất như ngày xưa ấy. Có lẽ nếu điều đó mà xảy ra thật thì chắc anh không thể nào chịu đựng nổi lần nữa.

“Bản tin trong ngày: Hôm nay 24/4/xxxx. Một chuyến xe chở hàng cứu trợ những nạn nhân vùng lũ đã gặp tai nạn. Số người thương vong chưa xác định được. Hiện cảnh sát và đội cứu hộ đang khẩn trương làm việc. Và sau đây là bản tin thời sự quốc tế…………”

Anh buông rơi chậu bonsai đang cầm trên tay mình. Tiếng vỡ choang thật mạnh xuống sàn nhà như làm anh sực nhớ lại chuyện gì. Anh vội chạy ngay đến bên chiếc điện thoại và bắt đầu quay số. Anh gọi ngay cho cậu.

Không có tính hiệu trả lời.

Một tiếng

Hai tiếng

Ba tiếng

Thời gian như trôi qua thật chậm trong gian phút này. Anh không ngừng gọi điện thoại cho cậu. Nhưng đáp lại anh chỉ là những tín hiệu vô hồn. Liệu cậu có sao không? Liệu có phải cậu bị gì rồi không? Anh vội khoác áo vào và phóng xe đi thẳng đến đoạn đường gần khu vực xảy ra tai nạn ấy.
Cảnh sát phong tỏa khắp nơi không cho ai có thể đi qua được. Anh cố nói với họ cho anh qua nhưng họ nhất định không cho vì sự an toàn của anh. Nhưng anh vẫn ở đó và chờ đợi. Chờ đợi những người cứu hộ cứu những người bị nạn ra ngoài. Anh cố chờ đợi. Nhưng vô vọng. Lượng người cứu hộ thì ít vì lí do thời tiết, còn lượng người bị nạn và đang bị chôn vùi trong dòng lũ thì nhiều.

Đến 4h sáng hôm sau. Khi lượng người bị nạn đã được đưa hết ra ngoài nhưng vẫn không tìm thấy được cậu. Anh như kẻ mất hồn. Anh phóng xe như điên về đến nhà. Anh nghĩ rằng giờ này có lẽ cậu đang lạnh lắm, đang sợ hãi lắm. Anh ước gì người bị tai nạn ngay bây giờ là chính anh. Anh đáng chết vì đã không thể nào bảo vệ được cậu như chính lời anh hứa khi xưa.

Và rồi anh cảm thấy mắt mình như nhòe dần đi.

_Anh về rồi à. Anh đi đâu vậy?
_Em?????????

Anh chạy lại ôm chầm lấy cậu. Anh siết cậu thật mạnh trong đôi bàn tay của mình.

_Anh sao vậy?
_Em, là em thật sao? Sao anh không liên lạc với em được?
_À, máy em bị hư mà. Em quên nói cho anh biết. Em đang đi đến giữa đường thì nghe nói là có một chuyến xe bị tai nạn, đi thêm một đoạn thì có cảnh sát chặn lại. Thế là tụi em đành quay về.
_Tạ ơn trời đất.
_Lần đầu tiên em nghe anh khấn trời đấy.
_Uhm, anh còn muốn đọc kinh tạ ơn giống em nữa kìa. Mai em dạy anh nhé. Giờ anh đi ngủ đây. Anh mệt lắm rồi. Có gì mai anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện.
_Vâng.

Cậu ngồi ngắm anh ngủ một lúc lâu. Và rồi cậu khẽ khép cửa sổ lại cho mưa đừng tạt vô.
“Phải rồi mai anh còn phải đi làm. Phải ngủ sớm để mai còn nấu đồ ăn sáng cho kịp nữa chứ.”
Và rồi cậu cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Khu phố ấy về đêm thật yên bình và hạnh phúc.

Hết

Mưa và kỉ niệm-1

Ngày nào cũng vậy, anh đi làm về, thảy hết mớ hồ sơ lên bàn, nấu tô mì gói rồi bắt đầu châm điếu thuốc. Cuộc sống nhàm chán này đối với anh đã quá quen thuộc. Quen đến mức anh sợ 1 người nào đó bước vô cuộc đời của anh sẽ làm xáo trộn tất cả. Nhưng có lẽ điều đó đã từng xảy ra với anh, dúng 1 lần duy nhất trong đời. Đã bao lâu rồi nhỉ? 3 năm chưa? Anh tự hỏi mình.
Kể từ cái ngày anh gặp cậu bé ấy. Cậu bé có đôi mắt to rất đẹp. Cậu bé đã bước vào cuộc đời anh như 1 giấc mơ. Và có lẽ nếu như anh biết quý trọng khoảng khắc ấy thì giờ đây có lẽ anh đã không phải hối hận như thế này.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi. Phải, mưa nhè nhẹ rơi bên hiên nhà anh,mưa như khúc nhạc lòng ngày ấy.
Dạo này anh không có thói quên đóng cửa sổ mỗi khi trời mưa. Mặc cho mưa tạt vào phòng. Những hạt mưa dại khờ tiếp tục rơi xuống lất phất bay vào khoảng không của căn phòng ngăn nắp. Anh vẫn ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Liệu cơn mưa có thể đem Subaru trở về không? Có lẽ chỉ có mưa mới trả lời được câu hỏi ấy.

“Cơn mưa…từ đâu tới”

Trong đầu anh vẫn còn hoài câu hỏi ấy. Anh thoáng thở dài.
Anh lại nhìn ra cửa sổ. Như 1 đứa trẻ mong rằng điều kì diệu sẽ đến khi mình nhắm mắt lại và đếm đến 3, anh mong rằng điều kì diệu này đến cách đây lâu lắm rồi. Kể từ cái ngày hôm ấy. Và anh lại nhắm mắt và đếm thầm dù biết mình rất ngôc nghếch.Anh mở mắt ra và đi về phía cửa sổ. Anh không tin được vào mắt mình, là Subaru. Vẫn như xưa, nhưng giờ đây không phải là cậu đang đứng ngắm mưa mà đang đứng nhìn vào căn nhà của anh. Vẫn thoáng chút mơ mộng, vẫn hàng mi đen và đôi mắt to tròn như đang trộm nhìn anh. Và có lẽ như thoáng giật mình vì bị anh phát hiện. Cậu định bỏ chạy. Anh vội vàng phóng ngay ra cửa chụp tay cậu ta lại và ôm vào lòng. Dường như anh rất sợ cậu ta bỏ đi mất. Cậu ta thoáng chút bất ngờ nhưng vẫn để cho anh ôm. Hai người đứng dưới mưa 1 lúc lâu chợt Seishiro nói:
_ Vào nhà đi Subaru. Em sẽ bị cảm mất.
Subaru chưa biết phải làm sao để từ chối thì Seishiro đã nắm tay cậu lôi vào nhà. Vội vàng đưa khăn lông cho cậu, anh hỏi:
_Em lạnh lắm không? Tại sao đứng đó mà không cho tôi biết?
Rồi chợt anh im lặng như 1 người có tội. Anh hiểu lí do cậu ấy bỏ đi. Anh lại càng hiểu hơn sự mặc cảm trong lòng cậu bé ấy lớn đến mức nào. Có lẽ anh là người đầu tiên và là người duy nhất lắng nghe cậu bé thổ lộ hết nỗi lòng của mình. Và cũng là người đầu tiên khiến cho cậu ấy đau lòng đến mức phải bỏ đi.
Không gian im lặng. Không ai muốn nói lời nào phá vỡ nó. Mưa dần dần vơi đi. Subaru không nhìn anh mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ta đang ngắm mưa? Anh chợt tự hỏi. Bất chợt cậu ta quay lại nhìn anh.
_Mưa tạnh rồi. Cám ơn anh nhiều. Thôi tôi về.
_Em về đâu?
_Nhà của tôi. Giọng cậu chợt chùng xuống.
_Em có nhớ em đã từng nói em rất thích ngôi nhà này không?
_Có.
_Vậy thì em cứ ở đây và coi đây như nhà của em.
_Làm sao được? Anh cho một người không quen biết vào ở nhà của mình sao? Anh có biết tôi …..
_Tôi biết, tôi biết chứ!
Anh ngắt lời cậu ta như sợ chính những câu nói ấy sẽ là những nhát dao đâm vào trái tim đã từng 1 lần bị anh làm tổn thương.
_Tôi mong em ở lại đây lắm. Kể từ ngày hôm đó,tôi luôn tự hỏi liệu em đã đi đâu? Liệu tôi còn có cơ hội để gặp lại em nữa hay không?
Ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rơi.
_Cơn mưa từ đâu tới? Subaru em biết câu trả lời không?
Thoáng chút bất ngờ. Subaru im lặng.
_Là từ khi em đến trong đời tôi, nhóc ạ!
Anh bước đến gần cậu và nói lên điều mà từ lâu anh đã để trong lòng.
_Subaru này! Tôi sẽ trả lời câu hỏi mà đáng ra 3 năm trước đây tôi phải trả lời em. Tôi tin em.