[Cám dỗ] Ngày 30-7-1898

5
(1)

 

 

Ngày 30 tháng 7 năm 1898

 

Mấy ngày qua tất cả sinh hoạt của tôi đều bình thường và tôi cũng đang tập thích nghi dần với lối sống của giới quý tộc. Ngay cả việc đi lại, ăn uống và sinh hoạt đều phải theo một khuôn khổ mà ông nội đã định sẵn. Có lẽ việc học thích nghi đã chiếm gần hết thời gian để tôi có thể suy nghĩ thêm về những điều kỳ lạ đã xảy ra. Nhất là, tôi không có thời gian để nghĩ đến Lucia, và thậm chí tôi đã không còn nhớ nàng là người mà tôi đã từng rất yêu thương nữa.

 

Người đàn ông kỳ lạ đó đã không còn xuất hiện từ dạo ấy. Thế nhưng vào mỗi tối trong mơ màng tôi đều cảm nhận được những tiếng bước chân đều đặn, mỗi lúc một đến gần nơi giường ngủ được phủ bằng lớp vải nhung thượng hạng của tôi. Tôi nghe có tiếng thở khò khè và cả những tiếng rên rỉ của một hay nhiều người gì đó tôi cũng không rõ nữa… Những thứ tiếng như rít ra từ khe đá khiến người nghe phải lạnh óc, thế nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy có một thế lực mạnh hơn đang bảo vệ mình.

 

Rời khỏi…

 

Rời khỏi….

 

Không được ở lại….

 

Đi….

 

Đi ngay….

 

Đi ngay…

 

Tôi giật mình nửa đêm khi nghe được tiếng một người phụ nữ già nua đang cố đuổi tôi đi. Để rồi tôi lập tức chìm đắm trong màn sương mờ ảo, văng vẳng bên tai tôi là giọng hát trầm ấm dịu dàng của người đàn ông xa lạ…

 

Tình yêu

Hai chữ huyền diệu ấy

Em đang lắng nghe giai điệu này, trong khoảng khắc, em muốn rủ bỏ mình, muốn cùng mọi người nhảy múa hát ca

Chúng ta vốn dĩ là một gia đình

Đừng sợ hãi, vì ta luôn ở bên em

 

Làm sao ông có thể luôn ở bên cạnh tôi được?

 

Trong mơ màng tôi như đã đáp lời lại giọng nói ấy.

 

Và tôi nghe thấy tiếng cười trong thinh không… Có vẻ ông ta đã rất thích thú với câu hỏi của tôi chăng?

 

Chính trái tim em đã đáp lại ta, dù rằng lý trí của em đã không cho phép. Người tình của ta, em có biết rằng ta chờ em đã lâu lắm rồi không?

 

Chờ tôi? Chờ tôi để làm gì?

 

Ôi câu hỏi mới độc ác làm sao!!! Vì sao hàng thế kỷ nay em đều khiến ta đau lòng như vậy? Phải chăng tình yêu của em là loại độc dược gây nghiện, để rồi khi bị nó làm lu mờ lý trí, ta quên đi mình đã từng rất đau khổ vì yêu em?

 

Lời nói tựa hồ như oán than nhưng nghe kỹ hơn trong đó chính là giọng điệu làm nũng của một người đàn ông trưởng thành dành cho tình nhân, mà tình nhân của ông ta, chẳng lẽ lại là tôi?

 

Dường như quý ngài đã quá coi trọng tôi rồi…

 

Không hiểu vì sao dù đoạn đối thoại này chỉ diễn ra trong mơ nhưng tiềm thức tôi lại ghi nhớ rất rõ ràng. Thêm nữa, trí óc tôi không hề có chút bài xích nào về việc người đàn ông xa lạ này gọi tôi là tình yêu, là nhân tình bé nhỏ của ông ấy.

 

Phải chăng tôi đã đi vào điều cấm kỵ, hay chính tôi đang bị ma quỷ cám dỗ? Tôi không thể lý giải được nữa vì giọng hát dịu ngọt ấy lại tiếp tục vang lên bên tai… Nó khiến tôi có cảm giác như chính ông ấy đang nằm ngay bên cạnh, cánh tay rắn chắc của ông ấy đang dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng và khe khẽ hát những bài hát thật đẹp nhằm đưa tôi vào giấc ngủ sâu. Nơi mà chỉ có ông ta được quyền ngự trị.

 

Xin hãy yêu anh bằng tình yêu dịu ngọt, trao cho anh tất cả những gì mà em có

Đừng bao giờ bắt anh rời khỏi em nữa

Đừng dùng lý trí mà đánh giá trái tim anh, vì nó vốn đã thuộc về em rồi

Sự tồn tại của em đã khiến cho cuộc đời anh thêm trọn vẹn

Và anh yêu em

Xin hãy yêu anh bằng tình yêu dịu dàng, trao cho anh tất cả những gì mà em đang ấp ủ

Sự ngọt ngào, nóng bỏng và cả lòng nhiệt thành của em

Vì tình yêu ấy sẽ khiến ước mơ của anh trọn vẹn

Hỡi tình yêu của đời anh, anh mãi mãi luôn yêu em như vậy

Xin hãy yêu anh, trao cho anh một tình yêu vĩnh cữu

Hãy đặt anh trong trái tim em

Vì đó đã là nơi anh thuộc về rồi

Và chúng ta sẽ không bao giờ phải rời xa nhau nữa

Hãy yêu anh đi hỡi tình nhân của anh

Hãy nói cho anh biết rằng em chỉ thuộc về một mình anh thôi

Và anh sẽ là của em mãi mãi

Cho đến tận khi thời gian mà Thượng Đế dành cho thế gian này chấm dứt…

 

Dường như tôi đã nở một nụ cười, tôi cũng không rõ nữa, vì lời tỏ tình ấy quá dễ thương và tôi đã không cưỡng lại được sự khiêu khích ấy. Tôi khẽ hát theo giai điệu trong đầu mình và chìm dần vào bài hát. Mãi cho đến sáng hôm sau, được người quét dọn gõ cửa tôi mới phát hiện rằng mình đã ngủ quên và đã bỏ qua bữa sáng.

 

Như một thói quen, tôi lần tay về dưới gối và phát hiện một nhành hoa oải hương.

 

Lại một nhành hoa như mọi khi…

 

Tôi khẽ hít vào một hơi thật sâu mùi thơm dịu dàng của bông hoa ấy để rồi tôi cắm vội nó vào chiếc lọ để nơi cửa sổ. Nhành hoa khẽ đung đưa theo gió và mang theo âm hưởng của bản nhạc tối qua…

 

Xin hãy yêu anh bằng tình yêu dịu ngọt, trao cho anh tất cả những gì mà em có

Đừng bao giờ bắt anh rời khỏi em nữa

 

Choco: Xin chào, có ai còn nhớ Cám Dỗ không? Choco đã trở lại và mang một món quà Giáng Sinh đến cho mọi người. Chúc mọi người Giáng Sinh an lành và năm mới vui vẻ. Rất hy vọng dịp năm mới này sẽ có thể chuẩn bị kịp quà để tặng mọi người. Bất quá nếu không được thì hẹn lại tháng 1 vậy. 

À, 4/1 là sinh nhật Choco đó 😉 Nhưng hôm ấy Choco phải dọn sang công ty mới, chắc là sẽ rất bận, sẽ không post bài lên được đâu.  Mọi người vẫn sẽ chờ Choco nhé. Hy vọng mọi thứ đều ổn thỏa để Choco nhanh chóng được quay lại với căn nhà yêu thương của mình <3

Lời cuối, yêu tất cả rất nhiều <3 <3 <3 Mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ Choco nhé.

d4a5132d

Bình chọn

Average rating 5 / 5. Vote count: 1

0 thoughts on “[Cám dỗ] Ngày 30-7-1898

    • Nhậm Đạm Ngọc says:

      Hahahaha Choco sẽ sớm quay lại thôi. Tại dạo này công việc bề bộn. Nên mỗi tháng chỉ có thể post 1 chap, lo truyện này lại bỏ truyện kia. Ta thật khổ tâm a.
      Chúc Hàn Quang năm mới vui vẻ, thật nhiều sức khỏe và vạn sự như ý a…
      Iu nhìu nhìu.

Để lại lời nhắn