Bá đạo tình nhân – Chương 18

5
(1)

Choco: Xin chào cả nhà, ta cuối cùng đã quay lại rồi đây. Quả nhiên là quãng thời gian đầy bận rộn a. Ta đoán cả nhà cũng vừa đón tết trung thu xong phải không nào? Ta không kịp làm quà tặng mọi người hôm trung thu, thành thật xin lỗi a 🙁

Bất quá ta vừa mới làm xong một chap nữa, dành tặng cho những fans thân mến luôn nhắc nhở ta post truyện đều đều, cũng như là lời chúc trung thu muộn đến với mọi người a.

Lời cuối, vẫn câu nói cũ, yêu tất cả nhiều lắm. <3 <3 <3

PS: Tháng 10 là sẽ có một phần quà đặc biệt dành tặng bé Ruby, người có sinh nhật vào tháng 10 a… 😉 

1484hinh-nen-trang-tren-song

 

Chương 18

 

Cuối cùng cũng gần đến ngày hạ sinh tiểu bảo bảo, Minh Ngọc dù có muốn cũng không thể kéo dài việc ở lại vùng biên giới, vì điều kiện y tế cũng như chất lượng sinh hoạt hoàn toàn không phù hợp với ca sinh mổ đòi hỏi kỹ thuật cao này. Thêm nữa chính là bệnh viện X, trụ sở chính của tổ chức lợi nhuận phi nhuận do Mã Vân Anh làm chủ được đặt tại Bangkok, nên việc chuyển Minh Ngọc đến Bangkok là chuyện tất yếu phải làm.

 

Chúa nhật cuối tuần, thời gian mang thai: 8 tháng 25 ngày.

 

“Có lẽ mình cần phải mua một số thứ sắp tới sẽ dùng… Đúng là thương cho mẹ, ngày xưa mẹ mang thai đứa con bất hiếu này phải cực khổ đến mức nào…”

 

Bất quá chính là ngày xưa bà Hạ khi mang thai và chuẩn bị sinh Minh Ngọc bên cạnh hẳn nhiên có một người bố nhị thập tứ hiếu là ông Hạ đây. Nếu nói đến cực khổ thì phàm là nữ nhân nào chịu mang thai mười tháng thì đều cực khổ như nhau, bất quá chính là lúc mang thai có được người bên cạnh nâng đỡ ủi an hay không, chỉ riêng điều này là cho thấy được nữ nhân đấy có phúc khí hay không rồi.

 

“Cần phải mua thêm gì nữa nhỉ? Tã lót, sữa đều có đủ rồi… Còn quần áo nữa… Phải lấy kích cỡ nào mới phù hợp đây???”

 

Minh Ngọc cứ mãi suy nghĩ đưa lên đặt xuống những món hàng, đến nỗi các cô nhân viên tư vấn đều phải chóng mặt… Bất quá chính là gương mặt Minh Ngọc thuộc loại baby face nên các nàng đa số đều phát sinh ra tình thương của mẹ, cũng vì điều đó nên Minh Ngọc tránh khỏi ánh mắt bực tức của những nhân viên đang đứng trông quầy gần đấy a.

 

Thú thật rằng nhìn Minh Ngọc ngoại trừ cái bụng có phần nhô ra, cũng chính là không có biểu hiện gì khác lạ khiến các nàng cứ nghĩ chàng trai này có lẽ là do uống rượu bia quá nhiều hoặc do lười vận động gì đấy… Nên cũng chẳng mấy ai buồn hỏi thăm… Bất quá chính là…

 

  • Này cậu, cậu có thấy gương mặt của anh ta trông quen quen không?

 

Nữ nhân viên đang đứng quầy gần đó vội kéo tay một nữ nhân viên khác đến một góc mà chỉ vào tờ tạp chí trên tay mình.

 

  • Sao chứ?
  • Nhìn anh ta rất giống phu nhân của chủ tịch tập đoàn lớn này… Cậu xem xem…
  • Ừ ha… Sao lại có thể giống như vậy chứ?

 

Nữ nhân viên còn lại liền cố rướn người lên nhìn kỹ một chút, xong liền rụt cả người lại mà thì thầm vào tai cô bạn.

 

  • Nhưng mà… Lỡ như nhận lầm rồi thì sao?
  • Thì có sao đâu, trong đây ghi rõ rồi mà, chỉ cần biết tin báo là sẽ được thưởng $10000, tiền lương của tớ và cậu phải gần một năm cộng lại mới bằng con số đấy đấy. Cậu cảm thấy chúng ta không nên thử thời vận sao?
  • Nhưng mà lỡ như không phải? Có phải sẽ làm phiền đến người ta không? Dù gì anh ấy cũng đang chăm sóc sản phụ nha.
  • Không sao đâu mà.

 

Cô nhân viên kia kiên quyết khẳng định.

 

  • Nhưng mà anh ta nhìn đen hơn trong hình, với lại tóc có phần dài hơn nữa.
  • Trời ạ, phơi nắng nhiều thì đen, tóc không chăm sóc lâu ngày sẽ dài ra.

 

Cô gái nhỏ ấy vội chạy đến quầy tìm ngay chiếc smartphone để gọi điện báo về tổng đài được đăng ngay trên mặt báo, bất quá chính là…

 

  • Lỡ như không phải thì sao? Mà mình cũng đâu biết anh ta sống ở đâu… Lỡ như người ta hỏi kỹ hơn thì mình làm sao trả lời?
  • Ừ nhỉ…

 

Trong chiếc điện thoại vừa vang lên tiếng “Alo”, bất quá chính là nữ nhân viên ấy đã nhanh chóng bấm nút kết thúc cuộc gọi.

 

  • Vậy là nên điều tra nơi ở của anh ta trước, sau đó thì gọi điện báo vẫn không muộn.
  • Đúng vậy.

 

Hai cô gái muốn có một số tiền, kèm theo đó chính là người thanh niên xui xẻo Minh Ngọc nãy giờ vẫn đứng quầy quần áo trẻ con mà lựa chọn, chẳng biết rằng sắp tới đây mình sẽ có một cuộc gặp gỡ kinh thiên địa nghĩa với người mà y ngày đêm mong nhớ. Xem ra vài ngày tới của Minh Ngọc hẳn là sẽ không được “bình yên” theo đúng nghĩa của nó rồi a…

…………………………..

 

  • Mau mau, ghi lại địa chỉ nhà anh ta đi.

 

Hai cô gái vừa chụp hình căn nhà thuê của Minh Ngọc, vừa loáy hoáy bấm bấm điện thoại để ghi lại số nhà. Hai nàng còn cẩn thận hơn bằng cách hỏi thăm hàng xóm xem có đúng đây là nhà của chàng thanh niên đẹp trai nhưng có vòng bụng hơi lớn kia không?

 

Tại bên kia đại dương…

 

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt… Cuối cùng cũng tìm ra được em rồi. Lần này tôi thề là sẽ xây một chiếc lồng vàng nhốt em lại, để em không thể nào chạy trốn được nữa, thân ái của tôi.”

 

Thiết chủ tịch vừa cầm chiếc điện thoại thông minh vừa nhanh chóng gọi điện cho Trần Tam Nguyên. Bên kia đầu dây Sĩ Nghị vừa nhảy vừa hét lên sung sướng vì cuối cùng cũng đã tìm ra được tên tội phạm đào tẩu, đồng thời cả anh lẫn Tam Nguyên đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì đứa em trai ngu ngốc Minh Ngọc xem như trong hình thì hiện tại vẫn ổn… Mà không phải chỉ ổn thôi đâu, lại còn có vẻ béo tròn ra hơn trước kia nữa chứ…

Bất quá chính là Sĩ Nghị nhìn đi nhìn lại bức hình vẫn cảm thấy có chút vấn đề…

 

  • Minh Ngọc mua quần áo trẻ em cho con ai thế? Lại còn cả đống tã giấy và bình sữa trong chiếc xe đẩy kia nữa…
  • Bà xã à, đừng nói… Lẽ nào chủ tịch của chúng ta lại bị đội nón xanh a? (đội nón xanh ~ cắm sừng)

 

Tam Nguyên nheo mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp bằng camera thường, lại là hàng chụp lén nên mức độ sắc nét đều ở mức dưới trung bình kia.

 

  • Nói vậy không biết chừng Thiết Hạo Phong sẽ lột da con hồ ly tinh nào dám quấn lấy tiểu Ngọc a.
  • Bà xã à, em nói xem, Thiết chủ tịch mà biết là mình bị cắm sừng, liệu có…
  • Trừng phạt Minh Ngọc?

 

Sĩ Nghị bất quá chính là chưa kịp trả lời thì Hạo Phong đã đá cửa xông vào.

 

  • Lập tức hủy bỏ hết các cuộc họp quan trọng, chúng ta sẽ cùng đến Thái Lan để đón tiểu Ngọc về. Tôi muốn tạo cho em ấy một cái kinh hỷ lớn.

Sĩ Nghị không trả lời mà nhìn kỹ gương mặt Hạo Phong lúc này, dù rằng từ trước đến nay Hạo Phong vẫn là một kẻ mặt sắt, bất quá chính là y đang biểu hiện sự vui vẻ tột cùng đến nỗi tất cả những người xung quanh y cũng khó có thể hình dung được rằng y cũng có lúc lại con người đến thế này… Nhưng xen lẫn với niềm hạnh phúc ấy chính là khí tức đau thương vì thời gian chờ đợi quá lâu có lẽ cũng đã hành hạ y đủ rồi…

 

Sĩ Nghị khẽ thở dài.

 

  • Em út tự có phúc của nó.

 

Sĩ Nghị khẽ nói nhỏ vào tai Tam Nguyên và gật nhẹ đầu. Vì dù sao đi nữa, Sĩ Nghị cũng tin rằng với chân ái này, Hạo Phong cũng không dám xuống tay làm tổn thương đến một sợi tóc của Minh Ngọc.

 

“Mà đứa em ngốc này, chính là khả năng để “người khác” bị cắm sừng, cũng là khá thấp đi… Nên chuyện đáng lo không phải nằm ở đấy. Chuyện đáng lo chính là, liệu sau khi đón tiểu Ngọc về, có khi nào người anh này cũng không được phép đến gần em mình không?”

 

Dựa theo cá tính chiếm dục mạnh mẽ của Hạo Phong, lại bị mất tiểu Ngọc một lần rồi, thì đảm bảo rằng lần này khi tìm lại được việc đầu tiên y làm chính là giam tiểu Ngọc lại trong một chiếc lồng bằng vàng, mỗi ngày đều nhìn ngắm tiểu chân ái của y, lại còn cấm người khác không được đến gần tiểu chân ái trong vòng mười thước.

 

Haiz…

 

 

Cả Sĩ Nghị lẫn Tam Nguyên đều không khỏi lắc đầu và thầm cầu nguyện cho Minh Ngọc tai qua a nạn khỏi a.

 

Bangkok, thời gian mang thai: 9 tháng tròn…

 

“Sau hôm nay bụng lại có cảm giác trướng trướng đau đau vậy a…”

 

Minh Ngọc cảm thấy kỳ lạ nên liền cầm lấy điện thoại mà gọi cho Mã Vân Anh.

 

  • Alo, Vân Anh ca…
  • Alo, Minh Ngọc a, sao rồi?
  • Vân Anh ca, em hôm nay trong người cảm thấy không khỏe.
  • Không khỏe thế nào?

 

Mã Vân Anh là đang ở vùng biên giới Campuchia Thái Lan liền lập tức khẩn trương mà hỏi.

 

  • Cũng không sao, chỉ là có chút trướng trướng đau đau…

 

Vân Anh trong đầu vội tính ngày…

 

  • Nguy rồi, Minh Ngọc, giờ lập tức kêu ngay taxi đến bệnh viện X. Khoảng 5 tiếng sau anh lập tức đến đấy. Nhớ, tuyệt đối không được ở nhà một mình vào lúc này. Có nghe không hả?
  • Dạ, nhưng mà hình như vẫn chưa đến ngày mà… Ai nha…

 

Minh Ngọc vì cơn đau bất chợt mà làm rơi điện thoại vào bể cá cảnh…

 

  • Alo, Minh Ngọc, Minh Ngọc…
  • Tút tút tút…
  • Sh*t, sh*t, sh*t…. Sao lại mất tín hiệu đúng lúc thế này? Con bà nó chứ…

 

Minh Ngọc sau khi vớt điện thoại lên liền cố tắt đi rồi mở lại, bất quá chính là điện thoại smartphone một khi đã vô nước rồi thì xem như vứt đi a…

 

“Điện thoại của ta…”

 

Minh Ngọc vừa khóc thầm trong lòng vừa đi thay một chiếc áo phông rộng hơn một chút.

 

“Dù gì cũng vào bệnh viện, ngoại trừ Vân Anh ca còn có nhiều người khác a…”

 

Trong đầu Minh Ngọc không khỏi có chút tính toán, không biết có nên ghé đâu đó mua một chiếc điện thoại mới, kèm làm lại một thẻ sim khác không a… Bất quá chính là cơn đau càng lúc càng lớn, nên Minh Ngọc liền không thể coi thường mà lập tức bắt taxi đến bệnh viện X như Vân Anh ca đã an bài.

 

…………………………

 

  • Bác tài, có thể lẹ hơn chút không a?

 

Bên này Mã Vân Anh đang đen mặt mà hét vào tai tài xế taxi.

 

  • Anh hai à, anh cũng thấy đây đang là giờ cao điểm, anh có xe taxi ngồi là phước lắm rồi a.
  • Biết rồi, nhưng người nhà tôi đang gặp chuyện, anh làm ơn nhanh một chút, có gì chút nữa tôi sẽ bồi dưỡng thêm cho anh.
  • Bộ có tiền là ngon lắm sao? Tưởng xe tôi có thể mọc thêm cánh chắc…

 

Bác tài dù miệng vẫn lầm bầm càu nhàu nhưng chân vẫn đạp vào ga mà tốc hành thẳng hướng Bangkok a…

 

Hoàn chương 18

 

 

Bình chọn

Average rating 5 / 5. Vote count: 1

0 thoughts on “Bá đạo tình nhân – Chương 18

Để lại lời nhắn