Thiếu Gia Hắc Bang Yêu Tôi – 1

-o O o-

Thể loại: Đam mỹ, fanfic KinnPorsche the series, hắc bang, ngọt sủng, hài hước

Tác giả: Đạm Ngọc – Choco

Nội dung: Viết ngẫu hứng, một số chỗ sẽ khác với nội dung trong phim, thế nên khuyến khích mọi người hãy xem phim trước để tránh bị OCP quá mức nhé.

Nhân vật chính: Kinn x Porsche, Vegas x Pete

-o O o-

Lần đầu gặp mặt

Porsche sau khi đánh nhau với đám người của thằng bệnh hoạn kia liền về nhà tự an ủi bản thân “Chắc hắn đã bỏ qua ý định mời mình về làm vệ sĩ rồi. Không một gã thiếu gia nhà giàu nào (dù thuộc gia tộc mafia) bị từ chối mạnh mẽ thế này mà không chạm vào tự ái của nó.”

Và đúng là không có gì là xúi quẩy nhất, chỉ có thể xúi quẩy hơn.

  • Đây là tất cả những quy định của vệ sĩ, nhớ kỹ chưa?

Porsche vốn dĩ là người thông minh, chỉ cần nghe hoặc đọc qua một lần là nhớ rõ, chỉ là cậu không quá mức hào hứng để thể hiện mình với đám chó săn này. Cậu vốn dï là một con người kiêu ngạo, việc hạ mình đến làm vệ sĩ cho người khác đã là cực hạn của cậu.

Nhưng mấy bài tập này cũng khá thú vị. Cậu ngày trước đã từng vì kiếm sống mà luyện tập các bài tập khắc nghiệt ngày đêm chỉ để đấu thắng các giải đấu của thế giới ngầm. Tại đó căn bản thắng thôi chưa đủ, mà là thắng xong nhận được tiền cũng phải sống được để rời khỏi đấy.

Cậu thả chậm tốc độ để sau một tuần rèn luyện mới đạt được mức yêu cầu của bọn họ, lý do là vì, cậu muốn hiểu hết được gia tộc này là những hạng người gì, căn bản, nếu toàn thứ giẻ rách, cậu sẽ tìm cách bỏ trốn cũng đứa em mình, thậm chí là giả bộ hi sinh vì đồng đội biến mất khi đi làm nhiệm vụ. Việc giả chết và tạo dấu vết giả cậu dư trình làm được. Chỉ là sau này không còn được dùng dưới cái tên cha mẹ đặt ra Porsche nữa thôi.

“Xem ra gia tộc chính này cũng không quá tệ. Để xem lại danh sách nào:

Khun Tankhun Theerapanyakul, anh trai của Kinn và là con trai trưởng Chính gia nhà Theerapanyakul, tính cách sao? Trông có vẻ hơi quái dị nhưng anh ta là người tốt.

Vegas Korawit Theerapanyakul, con trai trưởng Thứ gia nhà Theerapanyakul, có vẻ có chút gì đó thù địch với Chính gia, tuy bề ngoài anh ta rất quyến rũ, nhưng ánh mắt nhìn lâu có chút đáng sợ.

Kim Kimhan Theerapanyakul, em trai của tên khốn Kinn và là con trai út Chính gia nhà Theerapanyakul, chưa có quá nhiều ấn tượng với con người này.

Kinn Anakinn Theerapanyakul, thằng khốn nạn đã bắt mình về đây làm vệ sĩ, là con trai thứ cũng là người thừa kế Chính gia của gia tộc Mafia Theerapanyakul.

Ngoài ra người thú vị trong gia tộc này cũng có chứ, ví dụ như Pete Phongsakorn Saengtham, đội trưởng đội vệ sĩ Chính gia nhà Theerapanyakul kiêm vệ sĩ trưởng cho Tankhun.

Pete có thể xem như là người đáng để giao tiếp, cũng đáng để làm bạn thân kiêm bạn cùng phòng.”

“Thật ra ngoại trừ nên tránh xa tên Kinn ra, còn lại thì, có vẻ cũng không quá tệ đi.”

Lần đầu tiên bị phạt

“Cái thằng khốn Kinn đấy…”

Porsche đang tìm cách để xử lý tên khốn nào đấy thì được Pete nhảy vào ngăn cản. Sau một lúc lâu suy nghĩ kỹ lại toàn bộ câu chuyện thì cậu mới hiểu dù là hắc bang thì cũng phải tìm cách xử sự kín đáo chứ không thể liều lĩnh bao che người của mình được.

“Thằng khốn ấy, sống cũng cực khổ quá.”

Cậu dần nhận ra những hình phạt mà Kinn dành cho mình chủ yếu chỉ để năng cao thể lực, hay nói đúng hơn chính là, để chạy nhanh hơn, đừng chết trong những lần làm nhiệm vụ.

Cậu cũng dần nhận ra, hình như tần suất nhị thiếu gia bất chợt xuất hiện trong những đợt kiểm tra thể lực của mình là đều đặn. Dù là khi cậu nhìn lại thì hắn đã quay đầu đi thẳng vào phòng họp.

“Không biết muốn gì nữa…”

Lần đầu xem phim cùng đại thiếu gia Khun Tankhun Theerapanyakul

Có vẻ cái phim này khá chán, buồn ngủ quá…

Bị đánh thức đến lần thứ n, do quá buồn bực nên Porsche đã chuyển qua kênh porn cho đại thiếu gia xem.

Và tất nhiên là bị tên Kinn phát hiện.

  • Các người làm cái quái gì vậy hả?

Kinn quát lên, nhìn về phía đám vệ sĩ cho đại thiếu gia gằn giọng hỏi:

  • Là ai bật mấy thứ này cho y xem?

Khi nói những lời này, Kinn nhìn chằm chằm vào mắt của một ai đó.

  • Ê Kinn, mày quản nhiều quá rồi đó. Chả lẽ mày chưa từng xem porn à? Xem porn thì có sao?

Đại thiếu gia Khun Tankhun đứng ra che chở cho cậu. Hay nói đúng hơn hắn cũng là đang dán mắt vào màn hình.

  • A a a a a a Porsche, mày nghĩ xem cô ta liệu có chết không?

Lúc này thì cậu cũng không cười nổi nữa vì tên khốn nào đó đang nhíu mày nhìn chằm chằm tên tội đồ đã vấy bẩn sự hồn nhiên của anh hắn.

“Xem ra thật sự có ngày phải đánh đòn em, Porsche.”

Kinn nhăn mày suy nghĩ ý tưởng đó một cách thật nghiêm túc.

Mục lục Thiếu Gia Hắc Bang Yêu Tôi

Cherry Magic – Cherry 1

Tác giả: Đạm Ngọc

Nội dung: Nhân vật chính thuộc về Cherry Magic, đây chỉ là những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào của đôi chim cu

Thể loại: Boy love, Romance, Sweet

Sơ lược về Cherry Magic:

Adachi là một nhân viên văn phòng, bước sang tuổi 30 và vẫn còn “zin”. Vào sinh nhật thứ 30 của mình, cậu chàng được ban tặng một phép thuật kỳ lạ. Adachi có thể đọc được suy nghĩ của những người cậu ta chạm vào.

Kurosawa là người yêu thầm Adachi từ rất lâu. Họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song tại nơi làm việc bởi vì Kurosawa vừa nổi tiếng lại thành đạt, còn Adachi là kiểu người sống rụt rè nhút nhát. Adachi rất ít khi chủ động tiếp xúc cùng Kurosawa, riêng Kurosawa thì càng yêu thầm ai đó càng muốn trân trọng và bảo vệ họ từ xa.

Và cũng nhờ “phép thuật” mà họ có thể đến được với nhau. Và tất nhiên khi đã không còn “zin” thì việc mất phép là sẽ xảy ra…

— o O o —

Cherry 1:

Câu chuyện được xảy ra trước khi Adachi trở thành phù thủy, khi ấy Kurosawa đang trong giai đoạn đào tạo nhân viên mới.

  • Kurosawa san, cảm ơn anh đã chỉ dạy tụi em.
  • Nó chỉ là công việc thôi.

Kurosawa nở một nụ cười chuyên nghiệp với đàn em.

  • Tụi em có thể mời tiền bối ăn đồ nướng không ạ? Để cảm ơn tiền bối đã dành rất nhiều thời gian cho tụi em.
  • Không cần đâu. Anh còn có việc. Mọi người rất có tiềm năng, anh tin là mọi người sẽ còn phát triển nhiều hơn nữa. Cố gắng lên nhé.
  • Dạ, tiền bối. A, Tanaka san… Chào buổi chiều…

Adachi vừa check out khỏi văn phòng liền nhìn đến nhóm hậu bối đang hớn hở đằng này.

  • Ah, chào buổi chiều. Anh tên là Kiyoshi Adachi…
  • Seino kun, cậu có biết việc nhớ sai tên của tiền bối là vô lễ lắm không?

Thình lình bị gương mặt nghiêm túc của Kurosawa dọa sợ, Seino đứng cùng nhóm người mới liền luống cuống xin lỗi Adachi.

  • Xin lỗi Adachi san, tụi em không cố ý đâu.
  • Không… Không sao đâu.

Như mọi khi Adachi nở một nụ cười ngượng ngùng xong thì liền khẽ di di bước chân chuẩn bị rời đi.

  • Adachi kun, nhóm hậu bối muốn mời chúng ta đi ăn đồ nướng.
  • Hum?
  • Phải không?

Kurosawa nghiêm mặt nhìn đám hậu bối.

  • Dạ, phải phải ạ.

Adachi ngượng ngùng suy nghĩ đến video game PlayStation vừa mới mua đang còn để ở nhà, vốn dĩ cậu muốn tối nay về sẽ chơi thử. Cậu mê món đồ này lâu lắm rồi mới vừa để dành đủ tiền mua được một bộ…

  • Đi đi nào. Dù gì khó khăn lắm chúng ta mới vượt qua được dự án lần này, mọi người cũng đã rất cố gắng rồi. Chúng ta cũng nên đi ăn mừng một chút.

Adachi hơi thoáng do dự, vẫn là PlayStation có sức hút.

  • Cậu không đi đám nhỏ sẽ thất vọng lắm đấy.

Đám nhỏ xung quanh đang hoang mang vì chưa hiểu vì sao mình lại bị đem ra làm bia đỡ đạn thế này.

  • Vậy thì tôi xin phép tham gia…
  • Tốt rồi.

Kurosawa mỉm cười choàng vai Adachi mà lôi người đi. Mặt ngoài tươi cười nhưng lúc này trong lòng anh quả thật đang rất hồi hộp vì được chạm vào cậu ấy.

Tại quán thịt xiên nướng.

  • Tiền bối Tanaka vì sao chỉ ăn mà không uống vậy?
  • Anh không uống được nhiều. Còn nữa, anh tên là Adachi, Tanaka là tiền bối thuộc phòng nhân sự…

Kurosawa nghiêm mặt với cậu nhóc Seino lúc này đã ngà ngà say.

  • Seino kun, anh đã nói việc không nhớ đúng tên tiền bối là điều vô lễ nhất trong khi làm việc cùng nhau chưa? Còn nữa, dựa theo cấp bậc thì Adachi đang là senior so với cậu. Việc quản tiền bối uống bao nhiều từ khi nào là việc của junior vậy?
  • Vâng… Vâng… Em xin lỗi tiền bối Adachi, tiền bối Kurosawa.

Adachi lần đầu tiền thấy Kurosawa nổi nóng vì một chuyện nhỏ như vậy liền không khỏi có chút ngạc nhiên. Thế nhưng để giảm bớt đi sự nặng nề của buổi tiệc, Adachi mỉm cười khích lệ:

  • Anh vốn dĩ ít nói chuyện cùng đồng nghiệp, lại chỉ quanh quẩn trong khu vực công tác của mình nên thường dễ bị nhìn lầm là tiền bối Tanaka. Không sao đâu. Nhưng lần sau cậu còn gọi sai nữa anh sẽ phạt cậu một ly đầy đấy.
  • Dạ anh Adachi, em nhớ rồi ạ. Vậy… Anh Adachi uống với em một ly nhé.
  • Được rồi.

Adachi năng ly lên cụng với đám lính mới.

Bất quá vấn đề chính là nhóm hậu bối sau khi được thoải mái liền liều mạng mà cụng ly với cậu. Thế là…

1h sáng ngày hôm sau…

  • Tiền bối Adachi, anh còn đi nổi không ạ?
  • Hức…

Kurosawa dịu dàng vòng tay qua người đỡ lấy eo của Adachi, một tay để tay của Adachi vòng qua vai mình.

  • Tụi anh phải đi trước, mai gặp.
  • Dạ… Hức… Hai tiền bối đi về cẩn thận.

Kurosawa dịu dàng nhìn con ma men đang say bí tỉ trong lòng mình. Anh khẽ mỉm cười tiến vào khách sạn 3 sao bên kia đường.

Đừng suy nghĩ lung tung, không phải vì Kurosawa muốn làm gì đó với bé thỏ trong lòng mình, căn bản anh có muốn cũng không dám thực hiện. Vì anh thật sự rất trân trọng bé thỏ mà mình chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn.

Anh hiện tại cũng đã say, và để một người say đưa một người say bí tỉ khác về nhà, đó chính là làm tăng khả năng tai nạn giao thông nha.

  • Cho chúng tôi một phòng đôi. Cảm ơn.

Kurosawa dù là quân tử cách nào thì cũng là một người đàn ông, việc muốn được gần gũi với người mình yêu chính là bản năng, thế nên anh đâu đó cũng có chút tư tâm trong việc chọn phòng.

  • Adachi này, tôi giúp cậu cởi bớt áo khoác ra nhé.
  • Hức…

Xem như Adachi đã đồng ý với mình, Kurosawa cười đến ngọt ngào mà cởi ra áo khoác ngoài của Adachi.

Đừng tưởng cậu nhóc nhỏ này hiền lành ít rời khỏi chỗ ngồi mà nghĩ cậu có bụng mỡ, dáng vẻ trắng trắng mềm mềm lại không có chút mỡ thừa nào khiến Kurosawa thầm than thở, càng muốn vươn tay sờ một chút… Bất quá vẫn là, đàng hoàng treo áo khoác lên móc. Xong lại quân tử giúp cởi dây nịt cho Adachi ra, nhưng là vẫn lẳng lặng ngắm nhìn người mình thầm thích một cách say đắm.

  • Adachi này, tôi…
  • Hức… Ồn a….
  • Ừ, tôi không làm ồn nữa. Ngủ ngon nhé, Adachi.

Kurosawa khẽ bật cười rồi lại thở dài một chút.

“Cũng phải, đã chịu đựng được bao lâu rồi, chẳng lẽ không thể nhẫn nhịn được thêm nữa sao? Chỉ cần nhìn thấy em ấy hạnh phúc, vui vẻ là đủ.”

Kurosawa lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Adachi, cảm giác tối nay thật tuyệt. Được nằm bên cạnh người mình thích, được ngắm gương mặt say ngủ của người nọ, thật không còn gì hạnh phúc hơn được nữa.

…….

Và tất nhiên sau đó rất lâu thì Kurosawa cảm thấy việc tối đó mình làm là đúng. Nếu như hôm ấy anh kiềm chế không được khiến Adachi của anh mất “zin” trước năm 30 tuổi, vậy chẳng phải là phép màu sẽ không xảy ra?

Vậy chẳng phải là cả hai sẽ không thể mỗi ngày vui vẻ anh nấu ăn, em ăn và nhìn anh mỉm cười ngọt ngào sao?

Cây hạnh phúc đôi khi càng trân trọng thì trái ngọt đằng sau nó càng mọng nước.

Hết Cherry 1, cùng đón chờ Cherry 2 nhé!!!