Đường Ca – Đệ nhị thập chương

Đạm Ngọc: Xin chào ạ! Ta giữ đúng lời hứa rồi này. Cả nhà nhớ comment và để lại lời nhắn cho ta nhé ạ!

Yêu cả nhà siêu nhiều luôn!!!

Đệ nhị thập chương

Thiên Thọ hành cung lúc này đang rơi vào cuối mùa hạ đầu mùa thu, vì địa thế là cung điện cách hoàng thành hơn năm mươi dặm về hướng đông nên thời tiết cũng không khác mấy so với chốn đế đô.

Tuy nhiên nhiệt độ tại hành cung luôn thấp hơn nhiệt độ các nơi khác do thủy cảnh tiểu kiều nhiều. Hành cung lại có kiến trúc đặc biệt khiến cho đông ấm, hè mát, chưa kể đến nơi đây còn là nơi mà từ các đời đế vương đều chỉ mang theo phi tần rất được sủng ái đến.

Thế nên hành cung vô tình lại trở thành nơi mà các phi tần tranh sủng để được ghé đến một lần trong đời.

Xe ngựa thông thường sẽ mất khoảng sáu, bảy canh giờ để đến nơi, tuy nhiên để tránh cho tiểu nhân nhi ngồi lâu vất vả, Thái Tông đế đã thay toàn bộ ngựa kéo xe thành chiến mã nên chỉ cần bốn canh giờ đã đến hành cung.

Vì thế lúc này đây cả hai đều không cảm thấy mệt mỏi khi tiến vào hành cung.

  • Phụ hoàng, hành cung thật rất mỹ lệ.

Như một hài nhi lâu ngày bị cấm túc nay lại được phụ mẫu cho phép lịch lãm, Huyền Kỳ vội vàng buông tay Thái Tông đế mà chạy ngay đến tiểu kiều đằng trước mặt.

  • Nơi này còn có cả cá tôm, phụ hoàng người mau nhìn.
  • Hảo, trẫm biết tiểu hài nhi ngươi là sẽ thích.

Thái Tông đế bước theo chân nhân nhi mà ủng hắn vào lòng.

  • Không cho phép chạy loạn.

Tiểu nhân nhi chau mày làm một cái mặt quỷ với y, xong liền hào hứng bảo:

  • Phụ hoàng, lần trước lịch lãm ta có học cách điếu tôm, lần này để ta làm cho người xem.
  • Hảo.

Hoàng đế sủng nịnh nhìn nhân nhi trong lòng đang phi thường cao hứng. Dường như thái dương cũng vì nhân nhi cao hứng mà phi thường mỹ lệ, ánh sáng vàng tỏa lan bao phủ cả hai quyến luyến không rời. Thái Tông đế tựa tiếu phi tiếu bảo:

  • Còn nói Kỳ nhi của trẫm không phải là tiên tử sao? Ngươi nhìn ngươi lúc này xem. Trẫm thật hận không thể giấu ngươi vào kim ốc, không cho ngươi một bước rời khỏi trẫm, cũng không cho bất cứ ai được nhìn thấy ngươi.

Huyền Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt hắc bạch phân minh của Thái Tông đế mà đáp:

  • Tâm của ta nếu ở lại, hà cớ gì ta phải rời đi, nếu tâm ta không ở, phụ hoàng có xiềng xích ta cũng sẽ bỏ trốn.

Thái Tông đế cơ hồ vì lời nói nhân nhi làm cho sửng sốt, sau đó liền bình tĩnh lại tựa tiếu phi tiếu đáp:

  • Thế hiện tại, tâm ngươi, là ở hay đi?
  • Ta…

Nhân nhi thoáng đỏ mặt muốn vùng ra khỏi đôi vòng tay rộng lớn mà chạy trốn.

  • Ta đã minh bạch.

Bình sinh được ngàn người xưng tụng là thiên cổ đệ nhất đế, thế nhưng đây là lần duy nhất Thái Tông đế tâm hoa nộ phóng. Trong lòng như có hàng vạn chiến mã chạy loạn, kêu gào mau khảm người đối diện vào sâu trong tâm. Y không khỏi thở dài mà hôn lên khóe môi tựa anh đào trước mặt.

  • Thật không biết phải làm sao với ngươi nữa.

Thái Tông đế thả cho nhân nhi vui đùa ngoạn nháo cả một ngày trời, y còn học cùng nhân nhi cách điếu tôm, cả hai điếu xong liền cho người hầu đem xuống. Tôm ở đây do ít bị ai để ý nên sinh trưởng mạnh mẽ, gạch lại đầy, ăn một miếng liền không thể quên được. Tôm hoa điêu, tôm phụng hoàng… Y và nhân nhi ăn đến no căng bụng.

Đêm khuya.

Thái Tông đế mệnh thái giám cận thân an bài hảo thủ vệ, liền ôm Huyền Kỳ đi hướng một tòa ngự dư khác, Huyền Kỳ vừa thấy, hơi đau đầu, hắn là sao có thể ở ngự dư của phụ hoàng?

Liền vội việc mở miệng nói:

  • Phụ hoàng, ta đi bộ một lát cho tiêu thực là được. Người cũng không cần…

Thái Tông đế nắm thật chặt tay hắn, cười nhẹ nói:

  • Nơi đây cách tẩm cung một đoạn xa, ngươi vẫn là đi theo trẫm đi!

Thấy Huyền Kỳ còn muốn tái cự tuyệt, liền cười trêu tức, cố ý tới gần hắn mà nói vào đôi lỗ tai đang ửng hồng kia.

  • Sao? Sợ phụ hoàng ăn ngươi?

Huyền Kỳ tâm đều động, đỏ mặt lên, có chút tức giận nói:

  • Phụ hoàng, ngài đang nói bậy cái gì nha!

Thái Tông đế cười như không ôm Huyền Kỳ ngồi vào ngự dư, mà ở ngự dư, Thái Tông đế vuốt đầu Huyền Kỳ, đùa nói:

  • Yên tâm, phụ hoàng không phải lão hổ, tuy rằng cũng thích ăn thịt, nhưng sẽ không ăn chết ngươi, ngươi yên tâm.  (Vâng, anh ăn nhưng vẫn còn sống =) )

Huyền Kỳ trong lòng vô lực, hừ hừ một chút, khi nãy lỡ ăn quá no nên giờ lại cảm giác buồn ngủ, xoay người liền muốn nằm xuống ngủ.

Thái Tông đế khẽ cười một tiếng, giúp đỡ Huyền Kỳ điều chỉnh tốt tư thế, chính mình cũng cởi bào sam nằm xuống, ôm lấy Huyền Kỳ, mềm nhẹ vỗ lưng hắn, khàn khàn giọng nói:

  • Ngủ đi.

Huyền Kỳ chậm rãi thả lỏng bản thân, cố gắng đuổi đi hình ảnh một màn “Ngoài ý muốn bộc lộ tâm can” kia, mà có lẽ là vì hôm nay đã trải qua rất nhiều lạc thú cùng kinh ngạc, không quá lâu, hắn liền nặng nề ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, Huyền Kỳ coi như mơ một giấc mộng, trong mộng, phụ hoàng ôn nhu hôn môi mình, đầu lưỡi vón nhẹ vào sâu bên trong khuôn miệng nhỏ nhắn, bàn tay to ấm áp vói vào trong quần áo cũng mềm nhẹ xẹt qua lưng mình, bên hông, ngực bụng, nhu rất nhẹ, thật cẩn thận, giống như sợ bị thương mình, cảm giác mềm nhẹ cùng đau tích như vậy, làm cho hắn không khỏi phát run, mà tùy theo khẽ vuốt là không ngừng hôn lên mặt, cuối cùng dừng lại môi hắn, trằn trọc lặp lại, mút vào, lại quyến luyến không tha tách ra, ngay sau đó, tại phúc thượng liền hôn lên…

Hắn cảm giác như đang bị nướng trên lửa nóng, cơ thể như không nghe lời bản thân tùy tiện buông thả mặc người hưởng dụng, từng cái hôn, từng cái mút đều khiến cho hắn chìm sâu trong khoái cảm. Hơn nữa, trong mơ, hắn là đã tiết ra sau khi được người nọ ma sát nhẹ nhàng cơ thể, hắn trong lúc đấy cũng đã cảm nhận được sức nóng của vật không phải thuộc về mình vẫn đang cọ xát nhẹ nhàng vào đùi trong của mình.

Cảm giác, tất cả chỉ còn lại là khoái cảm không nói nên lời.

Hắn, thật sự chìm hẳn trong cơn mơ không muốn tỉnh lại này, trầm luân.

*******

Bệnh Tâm Lý – Đỏ, Xám

Đạm Ngọc: Xin chào, ta lại quay trở lại rồi đây. Cuối cùng cũng viết xong chương mới nhất cho Đường Ca. Cơ mà vẫn luyến tiếc dự án bất chợt nảy ra trong đầu này, thế nên ta quyết định vẫn sẽ up lên để mọi người cùng đọc giải trí, trong lúc đấy ta sẽ hoàn thiện tiếp vài chương nữa của Đường Ca hêhêhê

Lời nói cũ, ta yêu cả nhà rất nhiều. Tiếp tục ủng hộ tác giả tham lam như ta nhé (Ta rất tham lam trong các chủ đề, đào hố cực nhiều mà lắp hố cực lười. Thế nên, đừng vì thế bỏ ta na)

Iu iu iu ༼ಢ_ಢ༽

Tác giả: Đạm Ngọc

Thể loại: Boy love, truyện ngắn kết hợp kiến thức về bệnh tâm lý

Nội dung: Hiện tại bệnh tâm lý là thứ vô cùng phổ biến trong xã hội của chúng ta. Có những người ví các bệnh nhân như kẻ điên, người tâm thần. Tuy nhiên đứng ở khía cạnh y học, họ chính là những nạn nhân của cuộc sống đầy áp lực này. Vậy cuộc sống của những bệnh nhân tâm lý ấy có gì khác chúng ta. Series truyện ngắn bệnh tâm lý này viết theo cảm hứng của tác giả, mong là sẽ góp được tiếng nói để bảo vệ họ, những người bệnh không được xã hội thật sự quan tâm và được điều trị xác đáng bằng yêu thương.

Đỏ

– Em không cách nào tập trung viết được cả!!!

– Tại sao?

Anh dịu dàng nhìn cậu hỏi.

– Anh biết lý do mà, em bị rối loạn lưỡng cực, em không thể tập trung được cho bất kỳ một việc gì quá 5 phút.

– Nếu thế anh dẫn em đi du lịch để thả lỏng, thế nào?

– Vô ích. Chúng ta đã đi 3 quốc gia rồi, em cũng đã thăm khám rất nhiều bác sĩ, đều là vô ích.

Cậu vùi đầu vào gối mình, gương mặt thanh tú tràn đầy nước mắt.

– Có phải em vô dụng lắm không?

– Em không vô dụng, em chỉ đừng cần đừng tự ép mình phải nộp bản thảo, ép mình hoàn thiện tất cả những kế hoạch, em sẽ thấy ổn hơn.

– Em…

– Dù sao đi nữa, bên cạnh em vẫn có anh mà. Bé ngoan, chứng lưỡng cực của em rất nhẹ, thế nên không việc gì phải lo lắng cả. Hiện tại trên thế giới này tỷ lệ người gặp phải vấn đề về tâm lý rất nhiều, đó không phải là điều khiến cho em mặc cảm. Em hiểu không?

– Vâng, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã ở cạnh bên em những lúc thế này, để em thấy mình không đơn độc…

– Là anh may mắn, từ bác sĩ tâm lý riêng của em, giờ thành bạn trai của em. May mắn em đã chấp nhận anh bước vào cuộc đời mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cương nghị vẫn rất dịu dàng kia, khẽ hôn nhẹ lên hai bên má chàng trai ấy…

Họ liệu có sống hạnh phúc không? Và chàng trai trẻ nhỏ tuổi ấy có sớm khỏi bệnh hay không? Tôi cũng không rõ vì họ chỉ là những khách hàng thường ghé đến cửa hàng tiện lợi nơi tôi làm chủ. Tôi thấy rõ họ rất hạnh phúc vì đã tìm được nhau. Trên thế giới này tỷ lệ người mắc hội chứng rối loạn lưỡng cực là rất lớn. Thế nên nếu như họ là người mà bạn yêu, xin hãy trân trọng và bảo vệ họ. Hãy cho họ niềm tin rằng một ngày kia họ sẽ được chữa lành.

Xám

“Anh ơi anh ở lại

Ở lại với em đi anh ở lại…”

Đã ba ngày nay cậu không ăn không ngủ. Việc anh ấy rời khỏi cậu vẫn còn là một cú sốc tinh thần rất lớn dành cho cậu. Cậu không thể hiểu được, vì sao họ rõ ràng là rất vui vẻ cơ mà, vì sao chỉ vì một câu nói từ bỏ của người nhà anh ấy liền có thể rời đi như vậy?

“Và anh ơi anh, anh ơi anh, anh đừng đi…”

Cậu không có tâm trạng, và kỳ thi đại học lần này cậu rớt.

Thế giới này sụp đổ thật rồi, còn cậu là kẻ vô dụng nhất.

Ba tháng nay cậu như kẻ mất hồn từ sự kiện come out, đến việc bị đá sau đó là thi trượt, ý tưởng tự tử cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Cậu tự bảo mình phải sớm kết thúc mọi thứ, thế nhưng cậu lại sợ hãi…

Cậu coi thường bản năng hèn kém của mình.

– Này nhóc!

Cậu dừng lại ngước nhìn người đàn ông cao to có làn da rám nắng đang đứng nướng khoai ấy.

– Cho nhóc này, đừng có mà vừa đi vừa khóc nữa!

Anh nở nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng. Tay anh nhanh nhẹn bọc khoai nướng vào trong giấy bạc giữ nhiệt.

– Em không… Quên đem theo tiền.

– Nhóc khóc đến ngốc rồi hả? Cái này là anh cho nhóc mà. Cầm đi.

Anh trai bán khoai nướng ấy vừa cười dịu dàng vừa nhanh tay xoay xoay các củ khoai trên lò.

– Còn nhỏ, có thất bại nào mà không thể trải qua được. Loay hoay một chút, vèo một cái là hết năm rồi. Nên nhớ cuộc đời không bao giờ chỉ có một con đường để mình lựa chọn.

Anh trai làm bộ lơ đễnh nói. Cậu ngập ngừng trong mắt tràn đầy là tự hỏi. Song vẫn lịch sự nhận lấy khoai và ăn.

Hơi ấm từ củ khoai nướng lan tỏa từ cuống họng xuống đến bao tử lạnh giá của cậu. Cậu như tìm thấy được một ít niềm vui nho nhỏ sau những chuỗi ngày xám xịt của mình. Thế nhưng, dường như có một thế lực vô hình ngay khi cậu vừa vui liền đã kéo cậu quay về với lăng kính màu xám.

– Nhóc này, anh không phải là chuyên gia tâm lý. Cơ mà, anh đã từng giống như nhóc vậy. Sau đấy anh đọc rất nhiều sách về thất bại và cuộc sống. Nếu nhóc không chê, mỗi buổi chiều anh đều bày hàng ở chỗ này. Nhóc ra đây rồi anh kể cho nhóc nghe.

Cậu ngước mắt nhìn anh. Cậu không rõ mình đã trả lời thế nào, tuy nhiên hôm sau, rồi hôm sau nữa cậu vẫn có mặt đúng giờ rồi giúp anh bày hàng. Cậu cũng không rõ vì sao lúc đầu cậu suy nghĩ rất tiêu cực và thường bài xích anh, nhưng càng về sau cậu lại càng thích được trò chuyện cùng anh. Còn lăng kính màu xám của cậu, dần dần đã phai nhạt đi không ít.

Thật ra thì anh bán khoai cũng không hề biết rằng cậu nhóc không đơn thuần là buồn chán, mà cái cậu bị chính là chứng trầm cảm chết người mà cả thế giới đang tìm cách để giúp đỡ những bệnh nhân ấy. Tuy nhiên cái anh cho cậu chính là sự ấm áp để chống chọi lại lăng kính xám xịch ma quỷ cứ mãi đeo bám cậu. Cậu nhóc có lành bệnh không và họ sẽ có happy ending chứ? Tôi cũng không rõ nữa. Tuy nhiên mỗi khi đi mua khoai tôi đều thấy một nhóc con xinh trai, nom dáng dấp là đứa nhỏ nhà có tiền đứng bên cạnh anh trai bán khoai chân chất có làn da rám nắng.

Cậu nhóc tươi tỉnh hơn cái lần đầu mà tôi gặp khi đến mua khoai. Hai người cười cười nói nói cứ như cặp vợ chồng son.

Ai đi ngang cũng chọc họ, càng chọc tợn thì anh bán khoai càng ôm eo, ôm vai cậu nhỏ một cách tình tứ như trêu ngươi người khác.

Thôi thì tôi lượn sớm, không muốn ăn cẩu lương của họ.