Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 15

Đạm Ngọc: Xin chào, ta quay trở lại rồi đây. Có ai nhớ ta không a? Chương này sẽ là quà sinh nhật dành tặng cho bé Ruby, cô bé đã theo ta suốt 1 quãng thời gian dài vừa qua. Cảm ơn bé và chúc bé 1 lần nữa sinh nhật vui vẻ a. Yêu bé nhiều lắm.

Thật ra lúc đầu ta tính viết truyện ngắn thôi. Nhưng không ngờ giờ lại kéo thành truyện dài. Ta thực sẽ cố gắng hoàn thành nó sớm nha.

Mọi người nếu không đọc được những truyện cũ của ta, thì trên link sửa lại giúp ta thành damngoc.com/linkabc thay vì cứ như cũ là damngoc.com/linkabc, như vậy là sẽ đọc được nhé.

Chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ a. Yêu tất cả thật nhiều <3 <3 <3 

Chương 15: Dưới góc nhìn của Hạo Tuấn

 

Mọi thứ diễn ra suốt quá trình của buổi dã ngoại “Summer time” đều rất thuận lợi. Mọi người đều rất nghe lời Thượng Vân.

Mà nhìn sao đi nữa y cũng rất đáng yêu. Đặc biệt lúc y làm mặt nghiêm túc tỏ vẻ ta đây là huynh trưởng, là đàn anh, là huấn luyện viên khó tính ấy, thật sự là mê chết người.

Hiện tại tôi như thế nào ư? Nhìn y ôm cây đàn guitar mà ngồi hát chỉ muốn trực tiếp nhào đến đè y xuống mà cưỡng hôn tại chỗ, xong sau đó…

 

  • Anh hai…

 

Con nhóc Băng Nhi vừa đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay sang nhìn nhóc mà nghiêm mặt hỏi:

 

  • Chuyện gì?
  • Mở không ra.

 

Băng Nhi là một đứa nhỏ kiên cường. Chuyện gì y cũng thích tự mình làm. Bất quá chính là rất cứng đầu. Cái ba lô này tôi vốn đã bảo khóa kéo của nó hư rồi, đem đi sửa hoặc trực tiếp vứt đi rồi mua cái mới cho xong. Thế mà nhóc cứ kiên quyết giữ lại. Giờ thì hay rồi, mở hoài không ra.

 

Tôi thoáng chau mày, xong nhận lấy cái ba lô mà thử kéo vài lần ở cái khóa.

 

  • Cái này là hồi em tốt nghiệp cấp 3 ba cho em nha. Hai không được lấy kéo cắt nó đó.

 

Hình như nhóc đoán trước được ý đồ của tôi thì phải. Tôi thầm than, quả thật là anh em ruột chính là một loại thần giao cách cảm lạ kỳ.

 

  • Sao Nhi không qua bên kia? Mọi người đang chuẩn bị đốt lửa trại nướng đồ ăn kìa.
  • Ba lô Nhi bị hư khóa rồi, đang nhờ anh hai mở ra.

 

Băng Nhi nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng.

 

  • Trong đấy có gì?
  • Quần áo cho Nhi mặc 2 ngày tới.

 

Băng Nhi làm mặt đáng thương hề hề nhìn Tiêu Phong.

 

  • Đi.
  • Đi đâu?
  • Ở gần đây có một shop thời trang có vẻ khá ổn. Đặc biệt bán các loại quần áo đi biển.
  • Thật hả?
  • Nhi không muốn xem thử hả? Hình như khi nãy nhóm nữ vào đấy mua sắm khá nhiều. Thêm nữa nghe nói đang có chương trình khuyến mãi cho mùa hè.
  • A… Đi…

 

Phụ nữ đúng là phụ nữ. Khi nãy còn đáng thương nhờ tôi mở hộ khóa kéo ba lô, giờ đã nắm tay thằng nhóc Tiêu Phong chạy như bay về hướng thằng nhóc chỉ. Khá lắm.

 

Tôi vẫn còn đang vật lộn với cái ba lô của nhóc đây.

 

Thật muốn lấy kéo cắt quá đi.

 

  • Đưa đây, thiểu năng.

 

Thượng Vân đột ngột xuất hiện sau lưng tôi rồi giật lấy cái ba lô. Trong tay y là cây nến, y liên tiếp dùng thân nến chà lên các mắt răng của khóa kéo. Xong y nhẹ nhàng kéo một cái.

 

  • Nói cậu thiểu năng cậu không tin.

 

Y ném lại ba lô cho tôi với giọng nói đầy bực tức.

 

  • Khoan đã.
  • Gì?

 

Tôi chặn đầu y lại và nói.

 

  • Chỉ muốn cảm ơn anh thôi.

 

Y lúc này có vẻ lúng túng cũng có vẻ gì đó như đang dỗi mà nhìn sang hướng khác.

 

  • Đây thèm vào.
  • Anh… Là đang ghen à?
  • Gì? Cậu khùng hả?

 

Y hét to xong thì bỏ chạy. Nhìn dáng chạy của y lúc đấy quả thật rất đáng yêu. Tôi khẽ huýt sáo rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.

Xem ra lần này công đức viên mãn rồi.

 

Tôi không nhanh không chậm liền xoay người đuổi theo y.