Bẫy – Chương 3 (Hoàn chính văn)

Choco: Ta đã trở lại rồi. Chờ ta có lâu lắm không? Tuần rồi ta đã muốn post chương mới lên, thế nhưng lại liên tục có những việc xen ngang khiến ta không thể hoàn tất được. May mắn thay hôm nay có chút thời gian rảnh ta liền lên đây để post bài cho mọi người. Vậy có ai nhớ ta không?

Thật ra, viết truyện chính là nhờ vào tâm trạng, mọi người comment nhiều vào để tâm trạng ta tốt thì ta sẽ nhanh post chương mới lên cho mọi người a.

Riêng truyện này có còn phiên ngoại hay không đều chờ vào lượng comment và inbox của mọi người đó… 😉

Vẫn câu nói cũ, yêu cả nhà nhiều lắm <3

Chương 3

Tình hình là cuối cùng thì cái tên đáng ghét nào đấy cũng đã xuất đầu lộ diện. Bất quá chính là y hay nhìn cậu và cười một cách mờ ám. Và hiển nhiên nụ cười ấy nhiều lần đã làm cho cậu sởn gai óc…

 

  • Này…

 

Y không nói không rằng giật phăng cuốn sách cậu đang để trên bàn.

 

  • Tôi quên mang theo sách rồi.
  • Thì sao? Anh. Muốn. Gì?

 

Cậu gằn từng chữ mà hỏi.

 

  • Cậu có người ngồi kế bên. Còn tôi thì không.

 

Y trả lời tỉnh bơ.

 

  • Thế anh phải ghi chép những phần thầy đang nói vào bên lề sách cho tôi.
  • Không rảnh. Mấy cái này trên mạng đầy ra sao cậu không về tra?

 

Y nở nụ cười nửa miệng mà trả lời.

 

  • Bà nó, đã cho anh mượn sách anh còn tỏ thái độ gì hả?
  • Hai anh kia…

 

Thầy giáo khó tính đập bàn một cái thật mạnh.

 

  • Hai anh muốn hẹn hò với nhau thì ra ngoài. Trong này là lớp học. Đề nghị hai người không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.

 

Cả lớp được dịp cười ồ lên. Và hiển nhiên là Nhật Hạ đỏ mặt cúi đầu xuống và cậu chỉ hận là sao ngay lúc này không có được cái xẻng để tự chôn mình luôn cho rồi.

 

Tên không biết xấu hổ kia không nói hai lời đã liền lên ngồi kế bên cậu.

 

  • Anh…
  • Cậu không thấy giáo viên vừa la sao? Thế cậu muốn tiếp tục bàn chuyện “hẹn hò” với tôi à?

 

Y là cố ý nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò” khiến cậu phải đỏ mặt mà xoay đầu trốn đi ánh nhìn của y.

Sự thật đã chứng minh, nếu một tên không biết xấu hổ ở bên cạnh bạn, thì dù bạn có nhẫn nhịn, có làm lơ, có tỏ thái độ ta đây không quan tâm với y thì đa phần đều là thất bại.

 

“Chỉ trong chốc lát đã là ràng buộc cả đời…

Yêu thương người, biết rõ đó là sai,

Mất đi người, mất đi cả hồn phách…

Nực cười cho vận mệnh trêu đùa,

Kiếp này kiếp sau vẫn không thể nào trốn thoát được…

Không phải không thể nói,

Mà là do ta không dám nói ra,

Bởi vì khi yêu thương người, ta đã chẳng còn là ta nữa…”

 

Cậu đang dùng headphone để nghe nhạc, chính xác là dạo này cậu đang luyện bộ Hoa Thiên Cốt, thế nên trong tâm cậu đang trào dâng cảm xúc… Thế nhưng…

 

  • Khỉ con, đang làm gì thế?

 

Tên đáng ghét ấy không quản đây đang là giờ nghỉ trưa vẫn luôn tìm cách quấy rầy cậu.

 

  • Cậu nói xem, cậu là khỉ hay là mèo? Xem cậu cạp nham nhở chưa này?
  • Anh nói ai cạp? Cạp cái gì?

 

Cậu quay lại thì y liền đưa ra một nửa củ khoai nham nhở.

 

  • Cậu ăn của tôi.
  • Thèm vào…
  • Không cậu chứ là ai vào đây? Tôi để đây nãy giờ mà.
  • Tôi không có ăn. Anh hỏi người khác đi.
  • Dấu răng này không phải là của cậu chứ là của ai nữa? Nhìn giống mèo cạp thế kia. Cậu không tự bảo mình là mèo còn gì?

 

Y nhìn cậu mỉm cười một cách đầy chế giễu.

  • Tôi là người…
  • Nào, nói xem, cậu có ăn không?
  • Tôi không có ăn.
  • Cậu không ăn còn ai vào đây? Dấu này rõ ràng là răng mèo hoặc răng khỉ…
  • Răng khỉ khác… Khoan đã, ý tôi là tôi không có ăn đồ của anh…
  • Thế cậu nói xem, cậu là mèo hay khỉ?
  • Tôi…
  • Nếu cậu là mèo tức là cậu ăn.
  • Được, tôi là khỉ, có được chưa?
  • Bingo.

 

Y vui vẻ tắt phần ghi âm điện thoại.

 

  • Anh…
  • Xong, tôi sẽ phát cho toàn trường nghe.
  • Anh… Anh muốn gì đây hả?

 

Cậu nhào đến đè hắn xuống mà cố gắng giật lấy điện thoại. Và tất nhiên là cậu không cách nào làm được… Trên căn bản là y quá nhanh mà…

 

  • Trà đào, lấy ly size lớn, thêm mấy miếng đào ở trên nữa.
  • Con bà nó anh đang giỡn mặt hả? Xóa ngay cho tôi…

 

“Được, tôi là khỉ, có được chưa?”

 

  • Để xem nào… Hay là tôi up lên cloud nhỉ? Cậu nói xem, có một ly trà đào và tôi sẽ suy nghĩ xem có nên xóa nó hay không… Cậu lời quá rồi còn gì?
  • Anh muốn chết hay không hả?
  • Để xem nhóm của cậu có muốn nghe cậu là khỉ không nhé…
  • Đừng mà… Tôi năn nỉ anh.

 

Cậu cố gắng kiềm chế lại để không bóp chết y và cố gắng điều đình với y.

 

  • Thế này nhé, nếu anh xóa phần ghi âm này, chúng ta lại là bạn tốt…
  • Hahahaha vốn dĩ chúng ta không thể làm bạn được.
  • Anh không muốn làm bạn với tôi?
  • Khỉ con…
  • Anh…

 

Tại một góc khuất nào đấy có hai người đang đứng cạnh nhau khẽ lắc đầu.

 

  • Không nghĩ đến Tuấn Phong lại có lúc trẻ con như vậy.
  • Phải nói là lâu lắm rồi y mới nở nụ cười thật tâm như thế.
  • Cậu bé Nhật Hạ này, thực tình rất đặc biệt.
  • Phải, là ngàn người mới có một. Thời buổi này còn người biết lo nghĩ cho người khác như cậu nhóc này quả thật hiếm có.

 

Họ không phải nhìn vào hành động Nhật Hạ làm cho Tuấn Phong mà lên tiếng. Nhưng là họ nhìn vào cách Nhật Hạ đối xử với những người bạn đồng học, dù cho người ta có nói xấu cậu thế nào cậu vẫn chỉ cười cho qua và không để bụng hay chấp nhứt, lại càng không nghĩ cách để trả đũa. Cậu ngày nghỉ cũng là đến nơi phát cơm từ thiện để phụ giúp. Niềm vui của cậu nhóc có lẽ chỉ gói gọn trong việc học và giúp đỡ mọi người. Vốn dĩ cái xã hội luôn dạy người ta cách để chiến thắng, cách để đạp lên đầu người khác mà sống thì cậu chính là loại mà người ta hay nói, động vật thuộc nhóm cần được bảo vệ, hoặc chính là, loại động vật yếu đuối sớm muộn gì cũng bị ăn thịt.

 

 

  • Cậu nói xem, Tuấn Phong sẽ hứng thú với cậu nhóc này trong bao lâu?
  • Không biết. Nhưng giờ có phải còn quá sớm để nói là trọn đời trọn kiếp không?
  • Tình yêu tuổi học trò, có mấy khi bền chặt được?

 

Thật ra thì thời gian là câu trả lời hoàn hảo nhất cho mọi thứ. Bao gồm cả tình yêu lẫn những lời hứa hẹn mà con người rất hay dành cho nhau.

 

Ngày thi cuối cùng của học kỳ…

 

  • Nhật Hạ, thật sự cậu không thể suy nghĩ về đề nghị của tớ sao?
  • Thật xin lỗi, Ngọc Thảo, là tớ không xứng đáng với tình cảm mà cậu dành cho tớ.

 

Cô bé xinh đẹp ngước đôi mắt to tròn hơi ngấn nước lên mà hỏi.

 

  • Trong lòng cậu có phải đã có người khác rồi không?
  • Thật ra thì…

 

Nhật Hạ thoáng cau đôi mày đẹp, cậu đang cố tìm cách để trả lời câu hỏi này…

 

  • Ê, khỉ con, đi theo tôi.

 

Y ngay tại chính sân trường rộng lớn ngang nhiên nắm tay cậu kéo đi trong khi cô bé xinh đẹp ấy vẫn đang đứng một góc sân còn chưa hết sững sờ.

 

  • Anh muốn gì hả? Ê, bớ người ta, bắt cóc…

 

Bất quá chính là, có thể nói đây là lần đầu tiên y thực sự thân thiết với cậu như vậy ở nơi đông người thế này. Nếu nói hai người chính là loại tình trong như đã mặt ngoài còn e thì cũng không quá. Nhưng là y vẫn chưa lần nào ngỏ lời hẹn cậu ra ngoài gặp riêng. Cũng chưa từng quá mức thân thiết với cậu trước mặt bạn bè. Nhiều lần cậu tự hỏi, có phải đó là tình yêu không? Chính cậu cũng muốn trốn tránh nó, cũng chính là nhiều lần cậu tự hỏi liệu thứ tình cảm này có đem lại kết quả không? Dù sao đi nữa cậu là con trai, và y cũng vậy… Cậu nhiều lần dặn bản thân không để tâm đến y nữa, thế nhưng lần nào cũng bị những trò đùa của y làm cho bản thân tức giận đến mức quên mất mình đã hứa những gì.

 

Đùa qua đùa lại, giỡn qua giỡn lại, trả đũa lẫn bị trả đũa, tất cả đều đã làm đủ, thế nhưng tình cảm vẫn là cứ lững lờ như vậy. Đến mức lũ bạn thân trong lớp cũng phải nóng lòng giùm hai người.

 

  • Anh đưa tôi đi đâu hả?

 

Y tống thẳng cậu vào một chiếc xe hơi đậu gần đó. Xong y liền không chần chừ mà tiến về phía tay lái, miệng khẽ huýt sáo.

 

  • Anh có tin tôi hét lên để cho mọi người biết là anh đang bắt giữ người trái phép hay không hả?
  • Thôi đi, thời buổi này mấy ai quan tâm đến chuyện của người khác. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đó chính là cách xử sự chung của mọi người. Chẳng ai thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ như cậu đâu cậu khờ à.
  • Anh không tin là có người sẽ giúp tôi báo cảnh sát à?
  • Tôi hạ cửa sổ xe xuống. Cậu cứ tự nhiên mà hét nhé. Xem thử coi có ai rảnh rỗi không?
  • Anh…

 

Cậu cãi nhau với y kết quả đa phần vẫn là cậu thua, mà với tỷ lệ 9/10 đều là thua thảm hại. Biết thế nên cậu quyết định giữ hơi lại cho ấm bụng.

 

“Dù muốn hay không mình cũng là con trai, cũng không sợ y làm bậy…”

 

Quan niệm đó sau này đã được chứng minh là quan niệm cực kỳ sai lầm. Còn vì sao là sai lầm, hãy đi tiếp theo họ để tìm câu trả lời a.

 

  • Vào đi. Đứng ngoài làm gì thế?
  • Đây là…

 

Không giống như cậu suy nghĩ, là y sẽ chở cậu đi đến nhà y, hay là đi đến rạp chiếu phim, hay là nhà hàng gì đấy để ăn mừng… Khoa học cũng như thực tế đã nhiều lần chứng minh là người có trí tuệ phát triển hơn người thường có hành vi lẫn suy nghĩ khác với người bình thường. Nói y thông minh cũng được, từng trải cũng được, nhưng y chính là loại nam nhân trong mộng mà trong các thể loại truyện thiếu nữ hay mô tả… Trong y chứa đầy tính chất cuồng dã pha lẫn biến thái mà các loại truyện thiếu nữ hay nói đến đấy. Nhưng là, ngay lúc này cậu không hiểu được y là đang muốn làm gì?

 

  • Đưa tôi lên ca nô làm gì?
  • Đi du lịch với anh chứ còn gì nữa?
  • Cái gì hả?
  • Anh đã đánh dấu trên bản đồ rồi. Chúng ta sẽ đến những địa điểm này, yên tâm resort anh đã đặt. Chỉ việc lên đường đến đó thôi.
  • Khoan đã. Anh còn chưa nói với tôi. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
  • Muốn cho em một bất ngờ. Nghe này, chẳng phải em cũng tự hỏi tại sao tôi không bao giờ rủ em đi chơi, cũng chẳng bao giờ mở miệng nói muốn hẹn hò với em sao? Vì tôi phải chứng minh cho những người xung quanh tôi thấy rằng khi tôi yêu em, tôi vẫn sẽ làm tốt công việc của mình. Hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo, tôi đã có thể dẫn em đi chơi và sống thế giới của hai người rồi. Vui không?

 

Y thao thao bất tuyện khiến cho cậu choáng váng mặt mày. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

  • Khoan đã, anh nói anh yêu tôi?

 

Cậu cố sắp xếp lời nói của y lại…

 

Y nhìn cậu nghiêm túc mà hỏi.

 

  • Tôi nghĩ em cũng vậy chứ?
  • Tôi…

 

Trong ánh nhìn của y, cậu cảm thấy được sự chân thành, nhưng cũng ánh lên tia nguy hiểm…

 

Cậu khẽ nuốt nước bọt cảm giác như mình chính là tiểu thỏ chỉ cần miệng nói một chữ “Không” đời cậu liền sẽ tiêu tùng… Thế nhưng cậu vẫn hỏi…

 

  • Anh là đang hỏi, hay là đang uy hiếp?
  • Cả hai.

 

Y khẽ nhếch môi nở một nụ cười tinh quái.

 

  • Tức là nếu tôi trả lời là không, anh liền sẽ ném tôi xuống nước sao?

 

Cậu làm ra vẻ đáng thương mà hỏi.

 

  • Anh nỡ sao?
  • Well, chẳng phải trên mạng xã hội cậu gọi tôi là kẻ thái nhân cách sao? *psychopath”
  • Hahahaha cái đó là nói đùa mà… Mà khoan đã, phần đó em chỉ để cho hội bạn thân xem, làm sao anh vào xem được?
  • Thế cậu không biết câu nói, muốn cho người ta đừng biết thì tốt nhất là đừng chia sẻ lên mạng xã hội sao?

 

Y niết nhẹ vào đôi môi cậu. Ánh mắt nguy hiểm vẫn là đang chờ đợi câu trả lời.

 

  • Thế này nhé, có thể cho em biết trước hậu quả nếu lỡ làm phật lòng anh được không?
  • Cũng không mấy nghiêm trọng.

 

Y tỏ vẻ lạnh lùng mà trả lời.

 

  • Bất quá, cơ hội chỉ có một. Bỏ qua rồi thì cậu đừng có hối hận về sau.
  • Này nghe như hâm dọa vậy…

 

Cậu nhóc nhăn mặt bảo.

 

  • Nghe đây, tôi cũng thích anh. Bất quá chính là, anh rất ngang ngược, rất cứng đầu, cái gì cũng tự cho mình là đúng, mọi thứ mọi việc và mọi người đều phải làm theo ý của anh. Anh có cảm thấy anh làm như vậy chính là không cho những người xung quanh một chút ít không khí để thở không? Còn nữa, thình lình xuất hiện, thình lình biến mất không để lại một lời nhắn. Làm người yêu của anh khẳng định chắc chắn phải có một trái tim khỏe mạnh để không bị anh làm cho tức chết. Còn nữa… Ư…

 

Câu nói của cậu chưa hoàn thành hết liền bị một đôi môi bá đạo giữ chặt lấy và khóa nó lại.

 

  • Tính cách của tôi là thế, cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là yêu thích hoặc là chấp nhận dần và quen với nó… Dù sao đi nữa, chắc chắn cậu bé đã chọn từ từ chấp nhận từ từ thích nghi rồi nhỉ?

 

Y ôm chặt lấy cậu như cười như không mà hỏi.

 

  • Hộc… Anh bị điên à? Ai cần học vì anh chứ?
  • Em không muốn học cũng phải học. Còn không chính tôi sẽ nghĩ cách để phạt em.
  • Anh…

 

Chiếc ca nô chậm chạp đi về phía chân trời kèm theo đó chính là tiếng cãi nhau của cặp đôi kì lạ này. Thực tế đã chứng minh, tình yêu thật sự cũng có rất nhiều loại, là thanh mai trúc mã, hay là tiếng sét ái tình, cũng có thể là loại oan gia thế này đây. Chỉ cần đó xuất phát từ tình yêu thì dù có là gì đi nữa cũng sẽ có kết cục tốt đẹp thôi. Có phải không?

 

Hết chính văn