Bá đạo tình nhân – Chương 15

Choco:

Xin chào, thời gian trôi qua thật lẹ, mới đó mà một tháng rồi… Ta cảm thấy bản thân thật quá lười biếng đi a… Bất quá chính là việc vừa đi làm, vừa viết truyện lại còn học thêm nhiều thứ… Nhưng chưa lần nào ta nghĩ đến việc từ bỏ viết truyện, cảm giác mỗi khi chạm vào đứa con tinh thần của mình, đều là hai chữ “hạnh phúc”. Quả thật chỉ có cực kỳ yêu thích mới có được cảm giác như vậy… Cho nên mọi người có thể yên tâm rằng ta sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi các con cưng của ta đâu a…

Mùa mưa đến rồi, mọi người nhớ giữ sức khỏe, còn nữa ra ngoài nhớ chuẩn bị dù hoặc áo mưa, đừng để bị cảm mạo như ta a.

Yêu tất cả nhiều lắm, những độc giả yêu quý của ta…

Hic sao mà ít comments quá vậy a…. :(((((

a107c5feafd3e0c2bab8d0a627ccc9e9

Chương 15

 

“Tại sao giờ này rồi mà anh ấy còn chưa về nhỉ?”

 

Minh Ngọc nhìn đồng hồ điểm đúng 3h sáng, trong lòng có chút bâng khuâng. Vì vốn dĩ thương nhân không thể nào về nhà đúng giờ được, nhưng đây là lần đầu tiên Hạo Phong không một tin nhắn để lại mà mất tích đến giờ này. Điều làm Ngọc nhi lo lắng hơn chính là cậu đã nhắn tin liên lạc với anh nhưng điện thoại hoàn toàn trong tình trạng khóa máy. Tâm cậu lúc này như đang ngồi trên đống lửa.

 

  • Đã tìm được sơ hở chưa?
  • Vẫn chưa, thưa chủ tịch.

 

Lúc này đây Thiết Hạo Phong là đang ngồi tại văn phòng của công ty luật thuộc tập đoàn Phi Long, anh cùng nhóm luật sư tài giỏi nhất thành phố đang vào cuộc để tìm kiếm những sơ hở trong tờ di chúc.

 

  • Được rồi, các cậu ở lại làm tiếp. Tôi phải về trước.
  • Vâng, để tôi tiễn chủ tịch.
  • Không cần, ở lại đây nghiên cứu cùng mọi người đi.

 

Nói rồi y cùng ba vệ sĩ bỏ ra ngoài, y cầm lấy điện thoại và lúc này đây mới để ý rằng điện thoại mình vừa hết pin. Y khẽ cau mày nhìn sang người vệ sĩ đi bên cạnh.

 

  • Mấy giờ rồi?
  • Thưa ngài, đã 3h30 rồi.
  • Trễ thế rồi à?

 

Hạo Phong vội vàng lên xe trở về ngôi dinh thự nơi có thỏ trắng yêu quý đang chờ y.

 

  • Vẫn chưa ngủ sao?

 

Hạo Phong dịu dàng đến gần bên cạnh người đang cuộn tròn trên chiếc sô pha lớn ấy.

  • Em tính chờ anh về mới ngủ. Dù gì mai em cũng không phải đi làm.
  • Ngốc.

 

Minh Ngọc nghe thấy sống mũi mình có hơi cay, rõ ràng là mình lo lắng cho anh ta, thế mà anh ta lại bảo mình ngốc. Thêm nữa chính là, trái tim của hoàng đế lúc nào cũng dành sẵn những phương án dự phòng, biết đâu đấy bên ngoài anh ta lại có một tình nhân nào khác nữa.

 

  • Em ghen sao?
  • Không có.

 

Minh Ngọc giận dỗi quay đầu sang hướng khác.

 

  • Là đố kỵ…
  • Anh… Tự mình đa tình.

 

Minh Ngọc tỏ thái độ mệt mỏi không muốn cãi nhau, và đang định đi thẳng về phòng mình, nhưng đã bị ai đó nhấc bổng lên, đầu lại còn đập mạnh vào bờ ngực rắn chắc của ai kia.

 

  • Điện thoại tôi hết pin.
  • Nhưng trước đó anh cũng không nhắn tin về.

 

Tiểu Ngọc đánh mạnh vào ngực y. Xong lại cảm thấy có phải mình đã quá mạnh tay rồi không… Nhưng ấm ức trong lòng hoàn toàn không dễ tiêu tan được.

 

  • Do hôm nay tôi có việc quan trọng phải giải quyết.

 

Ấn lên đôi môi nhỏ nhắn một nụ hôn đầy bá đạo… Củi khô lửa bốc, nhất là vào tình huống thế này, hai người đang yêu nhau say đắm, một người đang phiền não, người còn lại đang bất bình, thì việc quan hệ thân thiết có thể phần nào xoa dịu những lo lắng cho cả hai. Nhưng nói đúng hơn chính là ai kia cảm thấy món ngon trước mặt mà không ăn thì quả thật là có lỗi với tổ tông, thế nên không nói nhiều lời, đem ai đó ra ăn sạch sẽ…

……………….

  • Ư….

 

Minh Ngọc khẽ chớp đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, tự hỏi bản thân đã mấy giờ rồi? Xong cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần mà xoa xoa thắt lưng đang rất đau nhức của mình.

“Sắc lang… Làm đến tận hừng đông mới chịu buông tha người ta…”

 

Cậu nhóc đỏ mặt mà trút giận vào cái gối bên cạnh.

“Đi đâu nữa rồi không biết? Cũng không thèm dỗ ngọt người ta… Hảo đáng ghét.”

 

Cậu tự mình ra ngoài đánh răng rửa mặt. Xong xuôi hết mọi thứ, vì không có việc gì làm nên cậu liền đi đến phòng khám từ thiện, nơi mà tối qua cậu vừa xem trên tạp chí Doanh nhân. Vốn dĩ cậu đã có mơ ước được bay đến các nước nghèo thuộc khu vực Đông Nam Á mà khám chữa bệnh miễn phí trong 1 năm do quỹ từ thiện Liên Hiệp Quốc tài trợ. Nhưng cứ mỗi lần định bàn vấn đề này với Hạo Phong, liền bị việc gì đấy ngăn cản, mà đa phần đều là…

 

“Sắc lang đáng chết, làm thiếu một lần liền chết sao?”

 

Cậu tự lái xe đi đến phòng khám, không quan tâm đến mớ vệ sĩ có lẽ đang nháo nhào vì bị cậu bỏ lại đằng sau. Cậu nhanh chóng lách người hòa hẳn vào dòng người đông đúc mà tiến vào con hẻm nhỏ. Đi một đoạn ngắn liền đến một con đường lớn, nơi có một phòng khám xa hoa, nhưng đấy lại chính là một phòng khám từ thiện dành cho người nghèo.

 

Phòng khám Từ Tâm

 

  • Xin chào, tôi là bác sĩ Hạ, tôi đã có hẹn trước.
  • Vâng, tiên sinh vui lòng chờ trong giây lát. Tôi đang nối máy với bác sĩ Mã… Alo, bác sĩ Mã, bác sĩ Hạ đã đến.

 

Minh Ngọc thích thú nhìn những tấm hình của vị bác sĩ trẻ tuổi tài năng cùng những em nhỏ vùng đất Châu Phi, hình anh ta cưỡi voi du ngoại, còn có cả hình anh ta ôm đàn ghi ta hát bên lửa trại.

Mã Vân Anh, bác sĩ ngoại khoa, năm nay 35 tuổi, là một bác sĩ giàu nhiệt huyết, lại rất tài năng cùng với vẻ ngoài thu hút. Anh cũng chính là người đàn ông được phần đông phụ nữ thành đạt, ngôi sao, và người mẫu tìm đến mỗi khi có khó khăn cần được giải quyết. Mà phần lớn các khó khăn của những người phụ nữ có tiền đều là ở vấn đề thẩm mỹ. Có người là do phẫu thuật bị hỏng, có người là do cơ thể không thích ứng được, cũng có người là hoàn toàn bị biến dạng từ sau những lần thẩm mỹ từ các chuyên viên rởm… Đa phần đều là những di chứng khó khăn mới nhờ đến anh giải quyết hộ. Tính cách của anh rất hào sảng, tuy nhiên dao cũng rất sắc. Với những người có tiền, anh chẳng tiếc dùng công phu sư tử ngoạm để lấy về một số tiền lớn, sau đó liền đi làm từ thiện ở những vùng đất mà cái đẹp chính là ở nơi tâm hồn đơn sơ nhất của con người.

 

  • Bác sĩ Mã, chào anh.
  • Xin chào bác sĩ Hạ.

 

Đôi mắt Mã Vân Anh ánh lên tia kinh diễm…

“Đây quả thật là một tuyệt tác của tạo hóa, là thiên sứ lạc giữa nhân gian…”

 

  • Như đã nói trong điện thoại, không biết bác sĩ Mã có đồng ý để tôi cùng hợp tác, khám chữa bệnh cho người nghèo được không?
  • Cầu còn không được. Không biết bác sĩ Hạ đây có thể cho tôi được biết thời khóa biểu của bản thân?

 

Minh Ngọc ghi ra thời khóa biểu riêng, đồng thời không khỏi tán thưởng những kiến thức mà Mã Vân Anh có được. Hai người thuộc cùng một loại ham thích học hỏi và không ngừng trau dồi kiến thức y khoa, lại cùng là loại người nghĩ sứ mạng của bác sĩ không phải để kiếm thật nhiều tiền cho bản thân mà là để cứu người. Anh hùng trọng anh hùng, thế nên nói một lúc đến tận hai tiếng sau vẫn còn chuyện để nói… Thế nhưng Minh Ngọc vì biết bản thân không thể ra ngoài quá lâu được, liền lên tiếng cáo từ. Mã Vân Anh liền đứng lên vỗ vai Minh Ngọc mà bảo.

 

  • Bác sĩ Hạ này, chi bằng sắp tới vào khoảng tháng 12 chúng tôi có một đợt tình nguyện. Nhóm gồm 5 bác sĩ sẽ sang Campuchia để khám chữa bệnh cho người già và trẻ nhỏ. Không biết khi ấy tiên sinh có hứng thú theo cùng?
  • Vậy à? Còn khoảng 2 tháng nữa… Để tôi về sắp xếp một số công sự, nếu có thể tôi liền sẽ trả lời sớm cho bác sĩ Mã biết.
  • Vâng, do phía chúng tôi tài trợ vé máy bay cùng việc xin cấp visa, nên cần sớm thông tin để đăng ký.
  • Vâng, đã biết.

 

Minh Ngọc nở nụ cười rạng rỡ.

 

  • Được quen với bác sĩ Mã là vinh hạnh của tôi.
  • Hạ tiên sinh, tiên sinh lại khách sáo rồi, chi bằng gọi tôi là Vân Anh, tôi xem ra còn thoải mái hơn.
  • Vâng, Vân Anh tiên sinh.
  • Hahaha Minh Ngọc tiên sinh.

 

Mã Vân Anh cười một cách đầy sảng khoái.

 

  • Vậy hôm nay nói đến đây, tôi sẽ sớm quay lại.
  • Thật lòng mà nói tôi muốn Minh Ngọc tiên sinh bắt đầu làm việc từ ngày mai luôn kìa.
  • Hahahaha vâng, tôi sẽ sắp xếp, càng sớm càng tốt.
  • Để tôi tiễn cậu.
  • Hảo.

 

Minh Ngọc vẫn giữ nụ cười trên môi mà quay lại con đường cũ, cậu nhanh chóng tiến đến chiếc xe của mình, mở cửa và làm như không để ý đến đám vệ sĩ đang lo lắng theo sát đằng sau, bẻ lái mà quay về nhà.

 

Từ gia lúc này…

 

  • Cho tôi một cuộc hẹn với Hạ Minh Ngọc.
  • Phải.
  • Cô sắp xếp càng sớm càng tốt, giấy tờ chứng cứ và mọi thứ, tôi muốn xem một bác sĩ như anh ta có đồng ý để tôi phá thai hay không?

 

Từ Huệ Phi nở một nụ cười nham hiểm. Cô khẽ vuốt ve tờ kết quả siêu âm của mình.

 

“Vốn dĩ đây là chiến trường của những kẻ thông minh, người ngu ngốc chính là phải đứng ngoài rìa cuộc chơi. Hạ Minh Ngọc, xin lỗi nha.”

 

Vài ngày sau, tại bệnh viện nơi Minh Ngọc đang làm việc…

 

  • Bác sĩ Hạ, là cô này nói cần gặp riêng ngài.
  • Vâng, được rồi, cô có thể ra ngoài.

 

Vốn dĩ bệnh viện của Thiết Hạo Phong chính là một bệnh viện lớn, chỉ dành cho người có tiền, nên số lượng bệnh nhân đến đây đặc biệt ít. Hôm nay Minh Ngọc trực cả buổi vẫn không có lấy một bệnh nhân, vừa nghe nói có bệnh nhân đến tinh thần liền phấn chấn hẳn lên.

 

  • Xin chào, Hạ tiên sinh.
  • Xin chào, tiểu thư… Để xem nào…

Minh Ngọc cầm tờ bệnh án lên xem xét, khẽ chau mày lại hỏi.

  • Tiểu thư là khám sản phụ khoa? Hình như tôi không thuộc khoa ấy thì phải, thưa tiểu thư…
  • Hạ tiên sinh…

 

Nàng tiểu thư xinh đẹp trước mặt cậu bỗng dưng bật khóc nức nở khiến cậu cũng không biết phải làm sao…

Luống cuống quơ lấy hộp khăn giấy trên bàn làm việc đưa cho cô ta, cô ta liền mở to cặp mắt đỏ như thỏ ngọc mà nhìn cậu.

 

  • Tôi muốn phá thai…
  • Cái gì?
  • Tôi không dám một mình vào khoa sản… Anh phải giúp tôi.
  • Cô bình tĩnh đã. Đó là một sinh mệnh, tại sao cô lại phá đi?
  • Cha của đứa nhỏ không muốn nó, tôi lại không thể một mình nuôi nó được, gia đình sẽ giết tôi mất…
  • Nhưng mà…
  • Anh phải giúp tôi, tôi cầu xin anh, cầu xin anh.

 

Vị tiểu thư xinh đẹp quỳ xuống đất mà năn nỉ cậu. Cậu không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng mà nắm lấy tay cô ta ấn cô ấy ngồi lại vào ghế.

Cậu tìm cách sắp xếp lại ngôn ngữ mà hỏi.

 

  • Tiểu thư có thể kể chi tiết câu chuyện ra cho tôi nghe được không?
  • Không, tôi không thể.
  • Nhưng nếu như vậy tôi sẽ không thể giúp tiểu thư được…

 

Minh Ngọc khẽ chau mày nhìn về phía bụng cô gái… Cậu phải tìm cách ngăn cô ta hủy đi mạng sống của sinh linh vô tội đang nằm trong ấy, nhưng bằng cách nào đây?

 

  • Tôi nói ra người ấy sẽ tìm cách giết anh…
  • Là ai mà vô lý như vậy? Luật pháp là của hắn ta chắc?
  • Phải, không chỉ luật pháp, mà còn có cả những chính khách của chính phủ, cũng là người của hắn ta, hắn ta là người mà nghe đến tên ai cũng phải sợ hãi…
  • Nhưng, là ai mới được?
  • Thiết. Hạo. Phong…

 

Vị tiểu thư xinh đẹp cố tình gằn từng tiếng một thể hiện sự tức giận cùng bất lực.

  • Cái gì?
  • Anh sợ rồi à? Tôi biết mà.

 

Tiểu thư ấy làm như không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc nhưng không hề có chút gì là sợ hãi của Minh Ngọc mà cười khẩy.

 

  • Ai mà chẳng sợ hắn… Đến cả tôi, tôi yêu hắn như thế nhưng mà tôi cũng sợ hắn nữa là…
  • Cô quen hắn lúc nào? Ở đâu? Cái thai mấy tháng rồi?
  • Chuyện này dài lắm…

 

Và cô ta đã bịa ra một câu chuyện đầy những tình tiết hư cấu để dẫn đưa Minh Ngọc vào cạm bẫy. Tiếc cho Minh Ngọc dù là một bác sĩ giỏi nhưng lại không biết rằng lòng người nham hiểm, khóc đó nhưng chưa chắc do đau khổ, cười đó nhưng chưa hẳn là sung sướng…

 

  • Chuyện này… Tôi sẽ ráng tìm cách giúp cô trong khả năng của tôi. Nhưng mà, tôi muốn cô không phá thai, không hủy đi sinh mạng vô tội. Còn mọi việc còn lại, tôi sẽ ráng tìm cách giúp cô.
  • Trừ khi là anh ta cưới tôi, nếu không gia tộc sẽ giết tôi mất…
  • Cô về trước đi, để tôi suy nghĩ đã…

 

Minh Ngọc tiễn “vị tiểu thư” ấy ra đến tận cửa. Vị tiểu thư khẽ nở nụ cười gian kế đã cáo thành ngay khi vừa ngồi vào chiếc Mercedes màu đen sang trọng…

“Có thai, chuyện ngu như vậy mà cũng tin. Đúng là ngu không thể tả…”

 

Cô ta không biết rằng không phải ai cũng nham hiểm và luôn nghĩ cách bày mưu tính kế hại người khác, cũng không phải ai cũng lớn lên trong môi trường khốc liệt như vậy… Việc tin tưởng giữa con người với con người là thứ mà xã hội hiện tại cần đến nhất, nhưng tiếc rằng càng ngày nó càng mất dần đi. Tiếc cho Minh Ngọc, lại không nhận ra được một mỹ nhân xà hạt, sắp tới này đây chính là sóng gió mà cậu phải trải qua, là nước mắt của đau khổ hay hạnh phúc, đều do quyết định của con người lựa chọn.

 

Hoàn chương 15