Bá đạo tình nhân – Ngoại truyện 1

Ta hiện tại quả thật là bận muốn tắt thở luôn a… Lại còn bị công việc dí tới tấp nữa chứ. Quả thật là sắp chết rồi á…

Nhưng ta vẫn cố gắng bò lên đây viết viết sửa sửa để sớm post cho các nàng chương mới nè! Thấy thương ta ghê hông? Thương thì phải comment nhiệt tình vào để ta tăng thêm tinh thần nha.

Ta sẽ cố gắng trong 2 tuần nữa ra chương mới cho các nàng. Quả thật hiện tại ta không thể giữ vững phong độ hàng tuần được như xưa a. Hy vọng sau tết mọi thứ sẽ đi vào nề nếp của nó.

 

Ngoại truyện: 25 câu hỏi dành cho Hạ Minh Ngọc – Thiết Hạo Phong

Chủ tọa:

Đạm Ngọc – Choco

Khách mời:

Chủ tịch Thiết Hạo Phong

Bác sĩ Hạ Minh Ngọc

—oOo—

Đạm Ngọc: Chào mừng tất cả đã đến với buổi phỏng vấn dành cho hai nhân vật chính của chúng ta. Xin quý vị cho hai nhân vật chính một tràn pháo tay ạ.

Tiểu Ngọc nhẹ cúi đầu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đầy mê hoặc.

Phía dưới khán đài: Wow tiên nhân hạ phàm a…

Thiết chủ tịch dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đám đông đang huyên náo, trong phút chốc cả hội trường đều im phăng phắc.

Đạm Ngọc lấy khăn lau mồ hôi, nghĩ thầm quả thật không nằm ngoài dự đoán của mình, buổi phỏng vấn này sẽ rất đáng sợ nga…

—oOo—

Đạm Ngọc: Bây giờ các câu hỏi lần lượt sẽ hiện lên màn hình chính trước mặt các bạn đây, nhằm giúp cho khán giả dễ theo dõi, song song đó cũng thuận tiện hỗ trợ cho hai nhân vật chính của chúng ta dễ trả lời hơn…

Thiết chủ tịch: Tử nữ nhân, chủ yếu là muốn thuận tiện cho đôi tay của mình.

Tiểu Ngọc: Tiểu Đạm không có như vậy đâu a…

Đạm Ngọc làm ra vẻ mặt cún con tội nghiệp: May mắn còn một đứa con hiếu thảo, tiểu Ngọc a…

Thiết chủ tịch: Nữ nhân đáng chết! Toàn làm ra vẻ để gây sự chú ý…

Đạm Ngọc: Thằng con bất hiếu, coi chừng ta đổi ý thay đổi cốt truyện thành ngược tâm, ngược thân cho ngươi hiểu thế nào là lễ độ.

Thiết chủ tịch: Ta nhớ rõ số tài khoản của người còn có mật khẩu. Mặc dù với số tiền cỏn con đó chẳng làm được gì, nhưng nếu ngày mai ngươi ra ngân hàng kiểm tra bỗng thấy tất cả quay trở về số 0 ban đầu thì sao?

Đạm Ngọc: Ngươi là đang cố tình hâm dọa ta.

Thiết chủ tịch: Không dám. Bên cạnh MBA, trong tay ta còn có hai tấm bằng tiến sĩ công nghệ và hóa học được quốc tế công nhận. Là bào chế thuốc độc hay tạo ra một loại virus máy tính mới, đối với ta đó không phải là một thử thách.

Đạm Ngọc khóc-ing: Ta sai lầm rồi… Ta sai lầm rồi…

Thiết chủ tịch ưu nhã khẽ nhún vai một cái, hai tay không nhàn rỗi mà vòng sang ôm trọn lấy tiểu ngọc thố đang mở to cặp mắt ngây thơ nhìn hai người.

—oOo—

1.Xin cho biết quý danh hai vị?

Tiểu Ngọc: Hạ Minh Ngọc

Hạo Phong: Câu hỏi thiểu cận.

Đạm Ngọc: Sai lầm của ta là cho ra đời một con lang đáng ghét nhất trong tất cả các con lang a… >_<

 

2.Tên thân mật của hai vị là?

Tiểu Ngọc: Mọi người thường gọi tôi là bác sĩ Hạ, Minh Ngọc, Tiểu Ngọc, Ngọc nhi, tiểu thỏ…

Hạo Phong: Thiết chủ tịch, Hạo Phong, phụ thân.

Đạm Ngọc: Phụ thân cũng tính là tên thân mật a? Bất quá, ngươi liếc ta cái gì chứ? A… Ngọc nhi mau cứu cứu ta… Hình như hắn vừa bỏ thuốc độc vào ly trà sữa của ta nha…

Hạo Phong trừng mắt: Ngọc nhi là để cho ngươi gọi?

Đạm Ngọc vội ôm đầu trốn xuống ghế: Ta lỡ lời nga… Nhưng bất quá những chương sau ta sẽ đền bù cho ngươi… Ngươi không được ám sát ta, vì ta mà có chuyện gì thì ngươi sẽ vĩnh viễn không ăn được thịt tiểu thỏ nha…

 

3.Có niềm tin thiêng liêng không?

Tiểu Ngọc: Tất nhiên rồi. Người tốt rồi sẽ được lên thiên đàng nha.

Hạo Phong: Trước đây thì không, nhưng từ khi quen với tiểu Ngọc thì có.

Tiểu Ngọc: Thật vậy ạ?

Hạo Phong: Tôi tin có một thiên sứ đã được phái đến trần gian này và thiên sứ ấy chính là em… Từng ánh mắt dịu dàng, từng nụ cười đáng yêu tựa hồ như khiến tôi càng lúc càng mê đắm hơn dù biết rằng tình yêu đối với thiên sứ là một điều cấm kị. Nhưng ngay buổi đầu gặp mặt, tôi đã tự nhủ rằng sẽ dùng tình yêu của mình mà ngăn không cho em bay về trời nữa. Có lẽ đó là định mệnh của tôi, và cũng là của em.

Đám đông: Wowwwww… Lãng mạn quá nha…

Đạm Ngọc: Đề nghị không dùng buổi phỏng vấn với mục đích riêng tư… Ách… Bác đạo diễn ơi, bác vui lòng yêu cầu bảo vệ đuổi hết đám người áo đen này ra khỏi khán phòng nga… Họ đang cố tình đe dọa tính mạng và sự an toàn của một công dân gương mẫu nhất thành phố đây này…

Hậu đài nói vọng vào: Đạo diễn đã đi theo đám người áo đen ấy ra ngoài từ lúc bắt đầu buổi phỏng vấn rồi Đạm tỷ ơi…

Đạm Ngọc: Y_Y

 

4.Mơ ước lúc nhỏ của hai vị?

Tiểu Ngọc: Được làm thầy giảng, cứu giúp nhiều linh hồn tội lỗi.

Hạo Phong: Hiện giờ em chỉ cần nghĩ đến việc cứu rỗi linh hồn tôi là đủ rồi, không cần nghĩ đến điều khác nữa.

Đạm Ngọc: Đúng là ở cạnh đại ma vương ngăn hắn làm ác đã là cứu người rồi nha.

 

5.Có hài lòng với vị trí hiện tại giữa hai người không?

Tiểu Ngọc: Có… Nhưng mà… Ước gì có thể thay đổi về ngoại diện một chút, nếu có thể rất mong bản thân sẽ trông nam tính hơn…

Đạm Ngọc, Hạo Phong: Để làm gì?

Tiểu Ngọc đỏ mặt: Nhìn vậy mới men a.

Hạo Phong: Em không cần phải thay đổi đâu. Trông em thế này đã xinh đẹp lắm rồi.

Tiểu Ngọc cúi mặt lí nhí: Nhưng mà người ta muốn được khen là anh tuấn cơ…

Đám đông: Hảo đáng yêu nha…

Đạm Ngọc: Sẽ xem xét lại đề nghị này, còn Thiết chủ tịch thì sao?

Hạo Phong: Rất hài lòng. Tuy nhiên vẫn muốn được nhiều hơn nữa. Ví dụ như tiểu Ngọc chịu chủ động hơn một chút…

Đám đông: Quỷ tham lam a…

 

6.Đối phương là tình yêu thứ mấy trong đời?

Tiểu Ngọc: Là…

Đạm Ngọc: Đề nghị tiểu thỏ nói vào micro để mọi người có thể nghe được a.

Đám đông: Đúng đúng…

Tiểu Ngọc đỏ mặt lí nhí: Tình đầu…

Hạo Phong vội vàng ôm tiểu bảo bối của mình vào lòng mà vỗ về: Ngoan, không có gì xấu hổ cả. Em cũng là mối tình đầu của tôi mà… Hay chúng ta tìm một chỗ nào tốt hơn để thảo luận về đề tài này được không?

Tiểu Ngọc khẽ chớp chớp đôi mắt ngây thơ…

Đạm Ngọc: A… Không được. Hai người ở lại đây cho tôi… Các người mà đi rồi thì còn gì là chương trình nữa? Cái này là thu tiếng trực tiếp na…

Hạo Phong nhún vai một cách hờ hững, nhưng là vẫn ôm chặt lấy tiểu bảo bối của mình: Vốn dĩ từ đầu tôi đã cảnh báo em là đừng nên tham dự mấy loại hoạt động nhàm chán dành cho các bà thím này rồi.

Đạm Ngọc: Đứa con bất hiếu, ta phải ngược ngươi…

 

7.Đã tỏ tình với ai chưa?

Tiểu Ngọc: Chưa… Còn… Chưa có…

Hạo Phong: Nữ nhân ngu ngốc, tiểu Ngọc là tình yêu đầu tiên cũng là tình yêu cuối cùng của ta, hiển nhiên là tỏ tình với Ngọc nhi rồi. Chẳng lẽ với ngươi?

Đạm Ngọc: Ta sẽ chấm bút ngược chết ngươi…

 

8.Thích thể loại nhạc nào?

Tiểu Ngọc: Thông thường hay nghe thể loại nhạc pop, country và thánh ca.

Đám đông: Thiên sứ luôn có những sở thích tao nhã a…

Hạo Phong: Nhạc thính phòng.

Đạm Ngọc: Ý là nhạc không lời đó hả? Cái đó nghe như ru ngủ chứ hay ho gì?

Hạo Phong: Ngu ngốc…

Đám đông: Tiểu Đạm à, chúng ta khinh bỉ nàng nha… Tài năng của nàng sao kém cỏi như vậy a?

Đạm Ngọc khóc-ing….

 

9.Thích thể loại phim nào?

Tiểu Ngọc: Thường là tâm lý xã hội, lâu lâu cũng có xen lẫn yếu tố kinh dị một chút.

Hạo Phong im lặng.

Đạm Ngọc: Thỉnh trả lời câu hỏi được yêu cầu.

Hạo Phong liếc nhìn tiểu thỏ trắng đáng yêu, đôi mắt khẽ ánh lên một ý tứ thăng trầm khó dò: Hay là em cùng tôi về nhà xem thử một vài bộ phim đi.

Đám đông: A…. Rõ ràng là dụ dỗ con nít nha…

 

10.Tính cách của bản thân?

Tiểu Ngọc: Có lẽ là bình thường.

Đám đông: Oa… Thỏ trắng thật khiêm nhường a…

Hạo Phong: Hoàn mỹ.

Đám đông: Rõ ràng là tự kỷ một cách quá đáng…

 

11.Tính cách của đối phương?

Tiểu Ngọc: Ôn nhu, dịu dàng, tốt bụng…

Đám đông: Có lộn không a? Rõ ràng người âm hiểm như vậy mà bảo là tốt bụng á? Quỷ mới tin được…

Tiểu Ngọc: Không được nói xấu anh ấy… Anh ấy không có như các người nói vậy đâu…

Hạo Phong: Không sao đâu tiểu Ngọc à. Tôi đã quen như vậy rồi…

Mặt làm ra vẻ ủy khuất đáng thương, nhưng tay là đang bấm số điện thoại mật, nhất định phải tra ra danh sách những người tham dự buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Thiết Hạo Phong vốn dĩ là người có thù tất báo a…

Đạm Ngọc khẽ lấy khăn lau mồ hôi trên trán: Còn Thiết chủ tịch? Cho hỏi nhận xét về tiểu Ngọc là như thế nào?

Hạo Phong khẽ cúi người dành nụ hôn lên hai gò má đang ửng hồng của tiểu thỏ ngọc: Vẫn là câu nói cũ, tiểu Ngọc đích thị chính là tiểu thiên sứ mà Thượng Đế đã ban cho ta.

Đám đông: Oa… Lợi dụng thời cơ nha…

 

12.Ấn tượng đầu tiên về đối phương?

Tiểu Ngọc: Mạnh mẽ, khí thế vương giả bức người thuận theo, là người có dũng có mưu…

Đám đông xì xào bàn tán: Rõ ràng lần gặp đầu tiên đã để lại không ít ấn tượng đẹp trong lòng mỹ nhân nha. Hảo ganh tỵ a…

Hạo Phong: Tài sắc vẹn toàn, ôn nhu khiêm nhượng, tuy nhiên khi phạm đến nguyên tắc làm việc sẽ sẵn sàng đứng ra bảo vệ. Là mẫu người mà ta chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Đám đông: Xì… Biết thế nào ngươi cũng tranh thủ tán tỉnh tiểu Ngọc của chúng ta…

 

13.Yêu đối phương nhất ở điểm nào?

Hạo Phong: Toàn bộ những gì thuộc về tiểu Ngọc ta đều phi thường yêu thích.

Tiểu Ngọc đỏ mặt: Thật ạ???

Hạo Phong: Cưng còn không tin sao?

Đám đông: A… Cái tay hắn rõ ràng là đang sờ loạn nha… Tiểu Đạm… Nàng chết đi đằng nào mà không lên tiếng?

Đạm Ngọc khóc: Ta là có lên… Nhưng mà tiếng nói của ta bị kẹt ở trong cuống họng nha… Rõ ràng là trong trà có dược mà…

 

14.Xưng hô với đối phương như thế nào?

Tiểu Ngọc: Anh…

Hạo Phong: Tiểu Ngọc, tiểu bảo bối nhi, tiểu ngu ngốc, bảo bối, cục cưng, cậu bé, em…

Đám đông: Rõ ràng là tiểu Ngọc bị lép vế hơn nha.

 

15.Muốn đối phương gọi mình như thế nào?

Tiểu Ngọc đỏ mặt: Cứ gọi tên là được…

Hạo Phong: Tiểu Phong, cục cưng, ông xã…

Đám đông: Mau kiếm thau chậu cho ta… Ọe… Sao mà cái tên tử nhân kiểm này lại có thể mặt dày mà nói ra mấy từ ấy vậy? Ọe…

Đạm Ngọc: A… Cái ngươi ói đầy xuống sàn chút nữa ai sẽ lau dọn a?????

 

16.Hoa tượng trưng cho nét đẹp tính cách, xin hỏi hai vị thích loại hoa nào?

Tiểu Ngọc: Hoa hồng trắng, hoa huệ… Vì mùi thơm rất dễ chịu.

Đạm Ngọc: Hoa hồng trắng tượng trưng cho sự trong trắng, ngây thơ, dịu dàng, và cũng mang ý nghĩa cho một tình yêu trong sáng và cao thượng. Hoa huệ tượng trưng cho sự trinh khiết. Cả hai loài hoa đều nói lên những tính cách đẹp trong tâm hồn tiểu Ngọc…

Đám đông vỗ tay rần rần.

Hạo Phong: Anh đào.

Đạm Ngọc: Thiết chủ tịch cũng có sở thích ngắm hoa à? Kể cũng lạ… Nhưng hoa anh đào có ý nghĩa rất đẹp, đó chính là…

Hạo Phong: Vì hai đầu nhũ tiêm của tiểu Ngọc rất đáng yêu, giống với…

Tiểu Ngọc: A…. Không được nói nữa…. Không được nói nữa…

Đám đông hào hứng: Tiếp đi tiếp đi…

Đạm Ngọc: Khụ… Đề nghị mọi người đừng manh động quá nha. Giữa hai người bọn họ chỉ mới bắt đầu thôi a…

Hạo Phong sau khi cắn nhẹ lên ngón tay trắng nõn nà đang ngăn không cho mình nói lên sự thật, liền bị đối phương phản ứng. Sau một hồi dỗ dành an ủi, Thiết chủ tịch tiếp lời: Tử nữ nhân, cho đến giờ mà tốc độ viết lại chậm như vậy? Rõ ràng là cố ý…

Đạm Ngọc: Hahaha ta là cố ý để ngươi nhịn chết a…

 

17.Có sở thích đặc biệt khác với người thường không?

Đạm Ngọc: Cái này ta nghĩ Thiết chủ tịch chắc chắn có… Ví dụ như SM…

Tiểu Ngọc đỏ mặt: Không có a…

Hạo Phong: Bệnh hoạn…

Đạm Ngọc: Tự nhận a?

Hạo Phong: Ta là nói người nghĩ ra câu hỏi này.

Đạm Ngọc khóc-ing: Bỏ qua bỏ qua…

 

18.Nếu phải chọn một trong hai, hoặc mất đi người yêu nhưng sẽ có một tỷ USA, hoặc sẽ nghèo kiết xác nhưng được sống chung hạnh phúc với người yêu của mình, hai vị sẽ lựa chọn điều nào?

Tiểu Ngọc: Điều thứ hai.

Đạm Ngọc: Có thể giải thích lý do không?

Tiểu Ngọc: Ngàn vàng khó mua được tri kỷ…

Hạo Phong: Điều thứ hai.

Tiểu Ngọc, Đạm Ngọc: Vì sao a?

Hạo Phong ánh mắt chân thành nhìn tiểu thỏ: Tôi chẳng thà mất tất cả nhưng vẫn có được em. Chỉ là… Hy vọng lúc đó em sẽ không chán ghét tôi…

Tiểu Ngọc: Sẽ không đâu. Dù như thế nào đi nữa thì em vẫn sẽ chung thủy với tình yêu của mình…

Đạm Ngọc nghĩ thầm: Nhìn mặt rõ là gian thương. Chỉ toàn lợi dụng thời cơ…

 

19.Nếu tặng lễ vật cho đối phương, hai vị nghĩ ra thứ gì?

Tiểu Ngọc: Căn bản là… Y cái gì cũng có…

Hạo Phong: Em có thể đem chính mình tặng cho tôi mà.

Tiểu Ngọc đỏ mặt…

Đạm Ngọc: Rõ ràng đây mới chính là “đại lễ” mà Thiết chủ tịch khao khát nhất a…

 

20.Chính mình muốn lễ vật gì?

Hạo Phong: Y nằm sẵn trên giường chờ ta…

Đạm Ngọc: Có cần cột sẵn nơ để tăng thêm phần mị lực không?

Hạo Phong: Việc đó ta tự có cách giải quyết.

Đạm Ngọc: Quả nhiên không hổ danh là sắc lang nha…

Tiểu Ngọc đỏ mặt không dám ngắt lời hai người.

Đám đông: Tiểu Ngọc còn chưa trả lời a…

Tiểu Ngọc lí nhí: Căn bản thì… Cảm thấy những bó hoa bày tỏ tình ý đã là rất tốt rồi…

Hạo Phong: Vậy ra em thích những bông hoa mà tôi gửi tặng sao?

Tiểu Ngọc không đáp, chỉ e lệ cúi đầu.

 

21.Quý vị đối với đối phương có cảm thấy điều gì bất mãn không?

Tiểu Ngọc: Y giám sát người khác quá chặt chẽ, lại tỏ ra khí tức bá đạo, duy ngã độc tôn. Quan điểm về tình yêu đối với y cũng chính là chiếm hữu đối phương một cách trọn vẹn…

Hạo Phong: Tôi sẽ xem đấy là lời khen của em.

Đám đông: Thật là bá đạo nha…

 

22.Khuyết điểm của bản thân?

Hạo Phong: Căn bản là không có.

Đám đông: Mặt dày quá đi a…

Tiểu Ngọc: Yếu đuối, dễ mềm lòng…

Đám đông: Không sao, không sao… Dù tiểu Ngọc có như thế nào đi nữa thì chúng em vẫn luôn ủng hộ anh… Anh chính là tiểu thiên sứ trong lòng chúng em na…

Hạo Phong ánh mắt lạnh lùng đầy đe dọa nhìn xuống khán phòng bên dưới…

Đạm Ngọc tay cầm khăn lau mồ hôi a…

 

23.Bản thân làm ra chuyện gì sẽ khiến đối phương không vui?

Tiểu Ngọc khẽ thở dài: Trò chuyện quá lâu, đặc biệt thân thiết với người khác.

Hạo Phong: Ta căn bản chỉ muốn bảo vệ Ngọc nhi tránh xa khỏi lũ ruồi nhặng phiền phức.

Đám đông: Đúng là bá đạo công nha…

Đạm Ngọc: Thế còn Thiết chủ tịch thì sao?

Hạo Phong giọng điệu lạnh tanh: Việc cho vệ sĩ theo sát bảo vệ Ngọc nhi.

Đạm Ngọc: Vì sao biết rõ đối phương sẽ không vui nhưng vẫn làm?

Hạo Phong: Tiểu Ngọc là người của ta.

Đạm Ngọc: Là người của ngươi không có nghĩa là có thể gây tổn thương cho y…

Hạo Phong kiên định: Ta là đang bảo vệ y. Chỉ cần y ở trong vòng tay ta, y sẽ tránh xa được mọi nguy hiểm.

Đạm Ngọc khẽ lắc đầu: Ta không biết nên vui hay nên buồn khi tạo ra một đứa con độc đoán chuyên quyền như vậy a? Thật tội nghiệp cho Ngọc nhi… Ách… Ta chỉ nói đùa thôi, đừng nhìn ta như thể đang muốn giết người diệt khẩu vậy a… Next, next…

 

24.Nếu đối phương thay lòng đổi dạ thì sao?

Tiểu Ngọc: Lặng lẽ rút lui về phía sau, trả tự do cho anh ấy…

Hạo Phong ôm chặt lấy tiểu Ngọc vào lòng: Không cho phép được nghĩ bậy… Ngoan, không cần khóc. Nữ nhân này nói lời điên khùng thôi. Vốn dĩ tôi đã bảo em đừng đi đến đây có phải tốt hơn không?

Đạm Ngọc: Ngươi nói ai nói lời điên khùng hả??? Ê, mấy người muốn gì? Lôi tôi đi đâu hả????

 

25.Có cho phép bản thân thay lòng đổi dạ không?

Hạo Phong: Câu hỏi quá mức thiểu năng.

Đạm Ngọc: Các ngươi đừng cản ta, để ta chấp bút ngược chết hắn…

Tiểu Ngọc: Chắc chắn tiểu Đạm sẽ không làm như vậy đâu, vì tiểu Đạm là người tốt a…

Đạm Ngọc: Chỉ có tiểu Ngọc là hiểu cho nỗi lòng của ta…

Hạo Phong: Nữ tử đáng chết! Luôn tìm cách lấy sự thương cảm từ người khác.

Đạm Ngọc tự kỷ: Vì sao? Vì sao thằng công nào cũng đáng ghét như vậy a????

 

Giám đốc nhà đài: Thời gian phát sóng chỉ còn hai phút thôi. Tiểu Đạm à, cô nhanh một chút nói lời chào tạm biệt khán giả đi a.

 

Đạm Ngọc vội vàng cầm lấy micro: Chân thành cảm ơn quý vị đã theo dõi buổi phỏng vấn ngắn của chúng tôi. Qua đây hy vọng quý vị đã thấy được nỗi cơ cực của chính tác giả khi cho ra đời những đứa con chuyên quyền bá đạo như vậy. Mong rằng quý vị sẽ tiếp tục ủng hộ và theo dõi diễn tiến sắp tới của câu chuyện về đại ác ma và tiểu thiên sứ. Nếu có yêu cầu phần tiếp theo của buổi phỏng vấn, xin hãy gửi thư về hòm thư của Đạm Ngọc hoặc để lại lời nhắn. Xin chân thành cảm ơn và chúc quý vị một buổi tối vui vẻ.

 

Hoàn ngoại truyện

 

 

Bá đạo tình nhân – Chương 5 (remake)

Xin chào mọi người, Choco đã quay lại đây. Sau chương này là hết phần remake rồi, Choco sẽ up lên các chương mới. Nhưng còn thời gian thì không hứa trước vì dạo này Choco đang cố gắng hoàn tất phần câu hỏi nhân vật. Hôm nay là tết dương lịch chưa phải là tết ta, nhưng Choco cũng xin chúc tất cả các bạn đã yêu quý truyện của Choco một năm mới tràn đầy bình an, sức khỏe và hạnh phúc.

Báo cho mọi người một tin, Choco đang chờ nhận truyện, một cuốn truyện rất hay mà Choco đã ao ước từ lâu. Hehehehehe….

Năm mới này hy vọng Choco sẽ đẩy nhanh tiến độ up truyện cho các bạn gần xa nè.

Câu cuối cũng là câu nói quen thuộc nhất, Choco yêu các bạn rất nhiều. Choco nhớ kĩ những cái tên hay thường like và comment cho Choco, đặc biệt gửi đến các bạn ấy những trái tim đầu năm mới nà… <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3

 

 

Chương 5:

 

–       Chào an!

 

Minh Ngọc trong mơ màng nhẹ thở dài rồi đưa tay dụi dụi cặp mắt còn ngáy ngủ của mình.

 

–       Chào an! Anh hai, anh vào phòng em sớm thế làm gì a?

 

Có tiếng cười khùng khục vang lên, một thứ gì đó thật mềm chạm vào vầng trán lòa xòa tóc của tiểu Ngọc.

 

–       Ư… Quái dị! Anh từ đâu bắt chước kiểu chào buổi sáng này?

 

–       Em nói xem tôi là ai?

 

Bàn tay to lớn nâng dậy cần cổ đang dúi sát vào chiếc gối để mong tìm lại một chút dư âm của giấc ngủ.

 

–       A…

 

Minh Ngọc mở to mắt như một tiểu bạch thố minilop mà nhìn thẳng nam nhân đối diện, dáng vẻ ngơ ngác cụp tai tựa như muốn câu dẫn kẻ khác phạm tội.

 

–       Tiểu thố ngốc nghếch.

 

–       Em… Em… Anh… Anh…

 

Khả năng ngôn ngữ vẫn chưa trở về cùng tiểu thố ngốc, nhất là trong bộ dạng xiêm y bất chu bất chỉnh này, đại sắc lang không nổi tà tâm mới lạ.

 

Cần cổ trắng mịn, vùng ngực lộ ra phân nửa, tóc rối bù xù, đôi mắt mở to ngây ngốc nhìn y… Đúng thật tiểu thỏ là đang muốn thử độ kiên nhẫn của Thiết chủ tịch đây mà.

 

–       Chưa tỉnh nữa sao? Vậy phải dùng biện pháp mạnh hơn mới được.

 

Thiết chủ tịch khẽ nuốt một ngụm nước bọt mà nhào tới đè lên người bé thỏ, hàm trư thủ liền đến kề sát bên gương mặt khả ái.

 

–       A…

 

Đầu lưỡi liếm nhẹ lên chóp mũi xinh xắn, rồi từ từ di chuyển đến đôi môi đỏ hồng đang ra sức cắn chặt lại. Y khéo léo vẽ nên một đường vòng quanh phiến môi gợi tình, để khi tìm được một lối vào phù hợp, y tách nhẹ khoan miệng mỹ nhân mà ung dung tiến vào.

 

Cái thứ mềm mềm, ẩm ướt đang lục lọi trong khoan miệng khiến tiểu mỹ nhân thập phần cảm thấy quái dị… Quái dị hơn thế nữa chính là việc tay chân cậu trở nên bủn rủn vô lực mà để mặc cho nam nhân đang chiếm thế thượng phong ấy muốn làm gì làm.

 

–       Anh… Buông ra…

 

Cố chống chọi với mặt thể lý ngày càng sa đọa trong tay nam nhân, Minh Ngọc yếu ớt lên tiếng.

 

–       Tiểu mỹ nhân đang mời gọi tôi sao?

 

–       Ai là tiểu mỹ nhân chứ? Tên sắc lang này…

 

–       Là tiểu Ngọc của ta chứ ai. Ngoan, dậy ăn điểm tâm.

 

–       Anh… Vừa bay từ Mỹ Quốc về đây?

 

–       Phải.

 

–       Và anh không nghỉ ngơi mà đã đến tìm em sao?

 

–       Tôi có chợp mắt ít phút trên xe.

 

–       Anh…

 

Tiểu Ngọc nhi trong lòng dâng lên một cỗ xúc động khó tả, cậu nhẹ nhàng đẩy Hạo Phong nằm xuống.

 

–       Anh nghỉ ngơi chút ít, em làm vệ sinh, thay đồ xong sẽ gọi anh.

 

Nghe xong câu nói đó, Hạo Phong không những không vui mà lại còn lộ ra dáng vẻ thất vọng. Xem ra y là đang có ý nghĩ đen tối dẫn đến nội thương tư tưởng đây mà.

 

–       Em không bồi tôi sao?

 

Không nghĩ đến Thiết chủ tịch duy ngã độc tôn cũng có lúc nói ra lời nói như một tiểu hài tử thế này. Tiểu Ngọc nhẹ lắc đầu đùa y, nhưng lại cũng nằm xuống kề bên y, nói.

 

–       Em cho anh nửa tiếng đồng hồ để ngủ tại giường của em.

 

Hạo Phong dùng cặp mắt nhu tình mà chậm rãi ngắm nhìn cậu, sâu bên trong nơi khóe mắt dấy lên niềm yêu thương vô hạn.

 

–       Tôi cần một cái mền ba mươi bảy độ.

 

–       Anh…

 

Tiểu Ngọc nhi hai gò má bỗng chốc ửng hồng vì nhận ra được ý tứ trêu chọc trong lời nói của Thiết Hạo Phong.

 

–       Thân nhiệt của người bình thường chỉ vào khoảng ba mươi sáu độ rưỡi thôi, để em qua phòng bên hy vọng có thể tìm thấy tấm mền đủ ba mươi bảy độ.

Rõ ràng là Ngọc nhi học xấu, cố ý muốn trêu lại Thiết chủ tịch, nhưng tiếc là đôi tay rắn chắc đã kịp giữ chặt lấy cậu bé mà đẩy cậu ngã xuống giường.

 

–       Bồi tôi ngủ. Tôi chỉ cần em chứ không phải ai khác.

 

Giọng nói ôn nhu nhưng vẫn là ban lệnh xuống khiến kẻ khác không thể không nghe theo. Tiểu Ngọc bất đắc dĩ dựa vào lồng ngực to lớn của y mà ngủ thêm một lúc…

 

–       Nhóc con hư nha, hôm nay phải để anh hai đánh thức dậy nữa.

 

Sĩ Nghị từ bên ngoài đã đánh động. Mọi khi người đánh thức y là tiểu Ngọc, nhưng hôm nay đã tám giờ hơn mà tiểu Ngọc vẫn bật vô âm tính nên y lo lắng bước vào phòng gọi…

 

Thiết lão đại vô thanh vô thức đưa ngón tay đầy uy quyền lên môi như ra hiệu cho kẻ phá đám ấy không được nháo động quấy rầy tiểu bảo bối đang nằm trong lòng y. Sĩ Nghị lúc này hoàn toàn đóng băng tại chỗ…

 

“Thiên a… Sao hắn lại đến nhà mình sáng sớm thế này, lại còn vào phòng tiểu Ngọc mà ôm y ngủ nữa… Không lẽ có trộm vào nhà mà ta không biết?”

 

Nhưng y không thể cứ đứng đó nhìn ngắm xuân cảnh mãi được. Uy thế bức người từ Thiết Hạo Phong đủ khiến kẻ làm đại ca như y hoảng sợ mà bỏ chạy ra ngoài.

 

“Tiểu Ngọc à, anh hai có lỗi với em! Em phải tự bảo vệ mình cho tốt nga!!!!”

 

Tại dinh thự sang trọng trên mảnh đất Thiết gia, lúc này hai vị tiểu công tử một hắc một bạch đang ung dung thưởng trà đàm đạo.

 

–       Anh nè, anh thấy dạo này có phải papa đang quan hệ với một nữ nhân nào không a?

 

–       Sao tự dưng em lại hỏi như vậy?

 

Vị công tử được xưng là đại ca dùng ánh mắt yêu chiều đầy sủng nịnh mà chờ đợi câu trả lời từ thất đệ của mình. Xem ra vị tiểu thiếu gia này là rất được ưu ái nha.

 

–       Anh đừng xem em là con nít mãi nha. Em cũng đã mười tuổi rồi.

 

Thiết Thiên Tuấn phùng má tỏ vẻ người lớn. Xem ra tuổi còn nhỏ mà tiểu Tuấn đã rất quan tâm đến mọi người xung quanh rồi a.

 

–       Hảo hảo. Em trưởng thành.

 

Vị đại ca mà Thiên Tuấn nhắc đến chính là Thiết Khanh Nhân, mười lăm tuổi, là con cả của Thiết chủ tịch, cũng tức là người thừa kế chính thức của Thiết tộc.

 

Thiết Hạo Phong có bảy người con tất cả, trong đó có bốn trai và ba gái. Tất cả bọn họ đều là từ những nữ nhân khác nhau sinh ra, khi sinh hạ xong hài tử thì họ liền được Hạo Phong cung ứng cho một số tiền lớn để có cuộc sống an nhàn sau này. Đa phần bọn họ đều là kẻ thức thời, biết rằng việc nắm giữ trái tim của ông chủ Thiết thì quả thật là khó hơn lên trời. Chi bằng giao con cho y nuôi dưỡng, đứa con lớn lên có thể là một trong những tinh anh của xã hội, lại còn có được cuộc sống giàu sang phú quý…

 

–       Anh nói xem, nữ nhân lần này có được papa đem về nhà chính không? Hay cũng lại vui qua đường nữa?

 

–       Có thể lão ba sẽ đem người lần này về.

 

–       Thật sao ạ? Hiếm có nữ nhân nào được papa yêu quý đến mức đó nha… Mà sao anh lại đoán được vậy?

 

Thiên Tuấn nhìn Khanh Nhân với ánh mắt đầy thán phục.

 

–       Vì anh có bằng chứng. Còn nữa, người lần này không phải là nữ nhân.

 

–       Không phải nữ, chẳng lẽ là nam nhân. Papa đổi sở thích từ hồi nào vậy a?

 

–       Chắc là từ lúc gặp hắn… Hahahaha

 

–       Anh tính cách phi thường giống papa nha, nói chuyện cứ thích úp úp mở mở không thôi. Vậy anh đã có tư liệu về người mới này rồi ạ? Cho em xem đi!!!

 

–       Ngu ngốc, nếu lão ba đã muốn che giấu thì làm sao để anh biết được?

 

–       Papa chỉ che giấu khi hắn muốn bảo vệ một ai đó thoát khỏi tầm ngắm của paparazzi cũng như những kẻ đối nghịch. Vậy ra anh đoán người này đích thực được papa xem trọng?

 

–       Phải.

 

–       Em muốn được gặp người này quá.

 

–       Để làm gì?

 

Đại công tử lấy nĩa ghim miếng lê cao, ôn nhu đút nó cho Thiên Tuấn.

 

–       Xem xem hắn sắc nước hương trời thế nào mà làm papa xiêu long nha?

 

–       Xem ra em còn phải chép phạt quốc văn dài dài rồi.

 

Khanh Nhân vẫn như cũ dùng vẻ mặt đầy sủng nịnh lẫn vào đó là đôi chút tiếu ý như muốn vỗ về tiểu hài tử.

 

–       Gì cơ a?

 

Thiên Tuấn chu môi giận dỗi.

 

–       Sắc nước hương trời là dành để miêu tả nữ nhân.

 

–       Em không chịu. Nếu nam nhân xinh đẹp khả ái thì cũng được quyền miêu tả bằng ngôn từ ấy, cớ sao chỉ có nữ nhân mới được?

 

Thiên Tuấn cố sức lắc lắc tay ca ca mà khả ái bảo.

 

–       Em thấy không lẽ cứ là nam nhân thì phải oai phong anh dũng, tuấn mỹ phi phàm sao?

 

–       Hảo hảo. Nếu tiểu Tuấn bảo đổi thì liền đổi. Vậy thì nếu nữ nhân ta cũng có thể miêu tả bằng từ anh tuấn, oai phong nga?

 

–       Hảo.

 

Thiên Tuấn được chiều ý liền ngoan ngoãn nép vào lòng ca ca.

Tiếc là lúc này cậu nhóc lại không để ý rằng trên gương mặt anh tuấn của ca ca hiện tại đang nở một nụ cười đầy đen tối nha.

 

–       Vậy tiểu Tuấn thương nhất trên đời là ai?

 

–       Là ca ca, vì ca ca thương tiểu Tuấn nhất.

 

–       Ngoan. Tiểu Tuấn phải nhớ kĩ điều này a.

 

Tiểu Tuấn hơi nghiêng đầu tự vấn không rõ vì sao ca ca cứ mỗi dịp gần y liền hỏi y câu đó. Nhưng thôi, ngón tay thon dài của ca ca đang nhẹ luồng sâu vào tóc khiến y không thể nào suy nghĩ nhiều hơn được nữa. Y dựa hẳn đầu vào sâu trong hõm vai ca ca mà an tâm khép mắt lại.

 

Minh Ngọc phi thường không hiểu vì sao Thiết Hạo Phong từ lúc về đến giờ không giây phút nào chịu buông tha cho cậu. Từ việc ăn, ngủ đến sinh hoạt, cậu đều phải thực hiện ngay trước mặt y.

 

Mỗi sáng y sẽ tự động đến nhà cậu, mở cửa và bế cậu vào phòng tắm, chờ cậu thay đồ, vệ sinh thân thể xong y liền dẫn cậu đến nhà hàng quen thuộc. Những món cậu thích ăn tất cả đều phải để trong tầm mắt, không giây phút nào là khiến cậu không thoải mái. Chỉ là nếu mỗi ngày đều phải ăn sáng cùng đại nhân vật phát ra uy thế bức người như Thiết Hạo Phong thì dù có là cao lương mỹ vị cũng vô nghĩa. Minh Ngọc nghĩ không biết anh trai cậu có lầm lẫn không khi nói Thiết Hạo Phong thuộc loại người lãnh đạm vô cảm, cậu thấy Hạo Phong không những không vô cảm mà trái lại còn là rất nóng bỏng. Y biết cách tận dụng từng chút một cơ hội để tiếp cận người yêu, để khiến kẻ khác say mê và để lợi dụng tình thế ép kẻ khác vào con đường tội lỗi.

 

Ví như việc cá cược bằng nụ hôn với y, hay việc tự ý vào phòng ngủ đánh thức tình nhân dậy… Y là kẻ biết lợi dụng thời cơ nên rất dễ chiếm được tâm kẻ khác. Đứng trước những đợt tấn công liên tục ấy đã đôi lần khiến cho Ngọc bối rối tự hỏi, nếu như cậu chẳng phải nam nhân mà là một nữ nhân yếu đuối, liệu cậu có đủ can đảm mà yêu y không?

Có lẽ tình yêu của y là một cái gì đó quá mức lạ lẫm đối với cậu… Tựa như một ngư phủ mới lần đầu ra khơi đã gặp ngay một trận bão lớn, là nên giao phó con thuyền nhỏ vào tâm bão, hay nên rời thuyền mà bơi vào bờ?

 

……………Đạm Ngọc……………

 

Việc trực ban dạo gần đây của Minh Ngọc phi thường tồi tệ, vì có kẻ thường xuyên cản trở gây rối. Giám đốc bệnh viện không hiểu vì sao lại trở nên nhã nhặn cung kính trước mặt cậu, lại còn tự ý yêu cầu cậu giảm bớt việc công tác, nên nghỉ ngơi nhiều, buổi tối hạn chế trực ban mà hãy dành thời gian cho người yêu của mình. Cậu đoán chín mười phần là do tên chuyên gây rối kia mà ra, nhưng là không có bằng chứng, cậu lại càng không dám hỏi thẳng, vì chỉ sợ ngày mai đến sở làm liền thấy giám đốc treo cổ ngay văn phòng a.

 

 

–       Đang suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?

 

Y từ phía sau tiến đến ôm lấy cậu.

 

Cậu khẽ thở dài, bỏ cuốn sách đang đọc dở xuống. Tối nay đáng lý là ca trực của cậu, nhưng là có người đã sắp đặt khiến cậu không muốn rảnh cũng không được, sau đó kẻ xấu xa ấy còn lôi cậu đến biệt viện riêng của mình.

 

–       Em đang nghĩ, anh thực sự yêu em sao?

 

–       Em nghi ngờ?

 

Y tựa tiếu phi tiếu vấn.

 

–       Em… Em không nghi ngờ anh ạ…

 

Minh Ngọc cố tình nhìn sang hướng khác hòng che giấu đi hai gò má ửng hồng của mình. Rõ thật là tiểu thỏ hay mắc cỡ mà…

 

–       Đã mấy tháng rồi mà em vẫn chưa thích ứng sao?

 

Ngữ khí bức chế bỗng chốc lại vang lên bên tai khiến tiểu Ngọc hiểu được rằng trong lúc vô tình mình lại làm y không vui rồi.

 

–       Em là không phải. Ân… Chỉ là em cảm thấy không phù hợp… Em và anh… Anh lại ấp ủ em như vậy… Em là nam nhân, dù em không cường được như anh nhưng em không thể để nam nhân khác bao bọc mình…

 

–       Vì sao không thể?

 

–       Ách… Anh hiểu không? Là vì em cũng là nam nhân, em thích cảm giác bảo vệ kẻ yếu chứ không phải là để người khác bảo vệ mình.

 

Y không trả lời mà chỉ âm thầm nhìn tiểu Ngọc, để rồi khóe miệng y khẽ nhếch lên, vẽ nên một nụ cười tuyệt đẹp.

 

–       Nếu em cho rằng chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được kẻ yếu thì điều đó là sai lầm.

 

–       Sao ạ?

 

–       Vì có những lúc kẻ mạnh cũng cần kẻ yếu bảo vệ mình. Ví như tôi bây giờ đang rất cần có ngươi bên cạnh chuyện trò cũng như là giúp tôi thư giãn hơn.

 

Nụ cười ôn nhu một lần nữa lại khiến trái tim Minh Ngọc loạn nhịp.

 

–       Em giúp anh thư giãn sao?

 

–       Phải. Vì em có trái tim thuần khiết của một tiểu thiên sứ, nên khi nói chuyện với em, tôi liền cảm thấy tinh thần thư thái hơn nhiều so với nói chuyện cùng những kẻ vô vị khác.

 

–       Em cứ nghĩ… Mình là rất khờ khạo, ngoại trừ chuyên môn ra thì chẳng biết gì về công việc của anh, chính vì lẽ đó em không phải là nơi để anh có thể tâm sự mỗi khi gặp phải căng thẳng hay lo âu…

 

–       Tiểu ngốc tử. Nếu cần biết nhiều về công việc thì tôi đã tuyển một thư ký riêng rồi. Nhưng cái tôi cần không phải điều đó, mà chính là em. Vì ở em có tất cả mọi thứ mà tôi… Có lẽ chỉ gặp chứ không thể cầu.

 

–       Thực là việc tồn tại của em… Là có ý nghĩa quan trọng với anh như vậy sao ạ?

 

–       Phải. Được gặp em với tôi đã là một kỳ tích, đó là thứ mà vốn dĩ tôi không tin nó có tồn tại trên đời này.

 

–       Thật ạ?

 

Không hiểu tiểu Ngọc có nhận ra ánh mắt cậu lúc này phi thường giống một tiểu thố ngốc nghếch vừa được chủ nhân khen liền ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, mở to mắt long lanh mà đón chờ cái vuốt ve từ vị chủ nhân của mình.

 

–       Là thật. Tôi phi thường yêu thích cảm giác khi được ở bên cạnh em, chỉ là, hình như em không thích thì phải?

 

Hạo Phong khá đạt vai trong phần diễn xuất đòi hỏi nội tâm này. Và điều chắc chắn rằng tiểu thố ngốc khi vừa thấy được ánh mắt u sầu ấy liền lập tức vểnh đuôi lên mà chạy đến cùng y.

 

–        Em không… Ách… Em chỉ là…

 

Hạo Phong mỉm cười và chặn đôi môi bối rối bằng một nụ hôn sâu lắng ngọt ngào.

 

–       Như vậy được không? Xem như là bồi thường thiệt hại cho tôi?

 

–       Nga…

 

–       Hay là em muốn đền bù bằng thứ khác?

 

–       Ân… Nga… Không có…

 

Bị nụ hôn làm cho thần hồn điên đảo khiến tiểu thố ngốc không còn nhận thức được mình đang nói ra điều gì nữa.

 

–       Vậy còn thế này…

 

Đầu lưỡi ma mãnh liếm dọc một đường dài từ cổ xuống xương quai xanh.

 

–       Ân… Nhột… Em đồng ý. Em đồng ý sẽ ở cạnh bên anh những khi anh cần, cho đến khi nào anh không cần em nữa thì em sẽ rời đi…

 

Nụ hôn bỗng chốc trở nên mạnh bạo, hàm răng trắng bóng khẽ cắn vào cần cổ của tiểu thỏ như tỏ ý trừng phạt.

 

–       Đây không phải là bồi thường, mà là gây sức ép về mặt tinh thần, nặng hơn một chút có thể gây tổn hại đến sức khỏe nha.

 

–       Nà, anh đâu phải là bác sĩ, sao mà lý luận lại…

 

–       Vì ở bên em sẽ tránh không khỏi bị ảnh hưởng đó nhóc à…

 

Hạo Phong di di chiếc cằm hạ xuống nơi cần cổ trắng nõn của tiểu Ngọc, hơi thở ám muội cùng sức nặng làm cho tiểu thỏ như nằm hẳn vào lòng đại sắc lang.

 

–       Thế thì anh muốn em bồi thường như thế nào ạ?

 

Tiểu Ngọc khẽ dâng đôi môi đỏ hồng lên làm mồi dụ dỗ. Quả thật tiểu thỏ ở cạnh sắc lang riết cũng thành hư rồi nha.

 

–       Tối nay ở lại đây.

 

–       Nga? Không được… Anh trai của em không thể ở nhà một mình được đâu nga…

 

Không thể tìm cách nào khác hay hơn ngoại trừ lôi ca ca vào, hy vọng lão đại sẽ nể tình mà tha cho.

 

–       Việc đấy em không cần phải để tâm vì sẽ có người đến “hỗ trợ”, tối nay em có thể yên tâm ở lại.

 

–       Nhưng…

 

–       Không cho phép phản đối nữa.

 

Hạo Phong dùng bàn tay đầy quyền lực mà che lên khóe miệng đáng yêu của tiểu thố nhi.

 

–       Khi nãy tôi đã gọi điện cho người đó, giờ này chắc rằng đang trên đường lái xe tới nhà em. Ngoan ngoãn ở lại đây với tôi đêm nay…

 

Tiếng nói đầy mị hoặc đồng thời cũng là một chiếc bẫy đáng sợ, xem ra tối nay là có món tiểu thố xào lăn rồi.

 

………………Đạm Ngọc………………

 

Sĩ Nghị ở nhà đánh một cái hắt xì…

 

“Xem chừng mình bị cảm rồi nha…”

 

Tội nghiệp tiểu hồ ly, vẫn đang vui vẻ ca hát trong phòng tắm mà không biết rằng số phận sắp tới của mình là bị dâng lên miệng sói nha.

 

 

Hoàn chương 5