Cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Cậu cảm thấy cơ thể rất đau đớn nhưng cậu không biết được chuyện gì đang xảy ra với mình trong lúc này. Cậu chỉ biết là mình đang nằm tại một nơi rất lạ. Một căn phòng được xây theo kiểu kiến trúc thời Pháp và khá tối.
– Cậu dậy rồi à?
– Cô là ai?
– Tôi là người được cử vào đây để chăm sóc người mới.
– Người mới?
– Phải, là cậu đấy.
Cậu không hiểu cô gái đang đứng nói chuyện với cậu là ai nhưng qua cách ăn mặc và ánh mắt của cô gái ấy. Cậu cảm thấy hơi sợ trong lúc này. Cậu nhìn vào trong ánh mắt ấy của cô gái ấy. Dường như trong ánh mắt đó không có chút gì cảm giác của người sống cả. Đó chỉ là một ánh mắt màu tro vô hồn và cô ta đang nhìn cậu như quan sát mọi cử động của cậu. Đột nhiên cậu thấy sởn cả gai óc và toát mồ hôi lạnh khi người con gái ấy đẩy về phía cậu một cái ly lớn trong đó chứa thứ chất lỏng màu đỏ đỏ như máu.
– Cái gì vậy?
– Máu.
– Hả? Cô nói gì?
– Cậu làm gì ngạc nhiên vậy? Đó là quy luật mà. Đáng lý chủ nhân phải nói rõ cho cậu biết từ trước rồi chứ.
– Cái gì chủ nhân, tôi không hiểu.
– Thôi không nói dài dòng nữa. Máu này chủ nhân lấy từ chính mình cho cậu uống đó. Cậu thật may mắn. Chúng tôi khi còn là người mới như cậu phải tự đi kiếm máu mà nuôi mình.
– Máu? Người mới? Tôi không hiểu, chị vui lòng giải thích cho tôi với.
– Thế chẳng phải chủ nhân đã giải thích cho cậu và cậu đã đồng ý rồi sao?
– Không tôi không biết gì cả.
– Vậy để chủ nhân tự giải quyết chuyện của mình. Chủ nhân không cho chúng tôi nói chuyện gì với cậu cả. Và không được ở lâu trong phòng của cậu. Thôi cậu uống cho xong để tôi hoàn tất đúng nhiệm vụ.
– Không tôi không uống đâu. Có chết cũng không uống.
– Cậu mà làm như vậy chủ nhân sẽ giận lắm đấy. Còn nữa, cậu không uống thì cậu không sống qua được ba ngày đâu. Trong ba ngày đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy cậu phải được cung cấp máu liên tục, đó là quy luật.
– Tôi không uống, tôi không hiểu quy luật của mấy người. Cho tôi về.
Bỗng một tiếng hỏi vọng lớn từ phía hành lang
– Có chuyện gì vậy?
– Dạ thưa tổng quản, cậu bé do chủ nhân mới đem về không chịu uống phần máu dành sẵn cho mình.
– Có chuyện nực cười đó sao? Ma cà rồng mà không uống máu à? Nghe tếu nhỉ. Cô ra ngoài để ta vô thuyết phục cậu bé ấy.
– Dạ.
Nói rồi cô gái ấy biến mất trong bóng tối. Cậu giật mình khi nghe tiếng loảng xoảng đến gần mình. Âm thanh thì nghe gần lắm nhưng người thì không thấy đâu cả.
– Chào cậu bé cứng đầu!
– Ai………ai vậy?
– Ta, tổng quản và là người quản lý các ma cà rồng cấp thấp ở đây. Còn cậu, tại sao không uống phần tặng phẩm cao quý mà chủ nhân dành cho mình?
– Ông nói gì? Mấy người là ma cà rồng? Là quỷ hút máu? Chúa ơi……….
Cậu mới cất tiếng gọi Chúa thì giọng cậu bỗng khàn đặc lại. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Nhưng cậu cố sắp xếp mọi thứ lại, cậu đang bước vô phòng của mình, rồi có ai đó ôm chặt lấy cậu, và rồi cậu thấy đau vùng cổ.
“Cổ? Cổ họng mình?”
Cậu đưa tay lên sờ thử thì thấy 2 dấu răng để lại trên cổ mình.
“Không lẽ mình bị quỷ hút máu cắn? Không lẻ mình sẽ trở thành người giống như quỷ hút máu? Chúa ơi!!!!!!!!”
Cậu nghĩ đến Chúa. Nhưng khi vừa nghĩ đến cậu liền cảm thấy đầu đau dữ dội. Đau đến không thể ngồi được. Cậu bật ra giường nằm thở dốc.
– Cậu mới nghĩ đến những điều cấm kị đúng không?
– Cấm kị? Ông nói gì thế?
Cậu cố gắng cất tiếng nhưng cổ họng cậu lúc này như đang bị ai đó siết chặt. Đau lắm.
– Luật của ma cà rồng không được nhắc đến Chúa, không được đọc kinh thánh trong cơ thể của bóng tối. Bộ chủ nhân chưa nói với cậu sao?
– Tại sao? Tại sao vậy?
Hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp, cậu bật khóc. Tên tổng quản không biết làm gì hơn là hiện nguyên hình ra an ủi cậu bé.
– Làm ơn đi cậu bé. Chúng tôi chỉ muốn hoàn thành tốt công việc mà chủ nhân giao thôi. Xin cậu làm ơn hợp tác với chúng tôi. Nếu không chủ nhân sẽ trừng phạt chúng tôi rất nặng. Xin cậu rủ lòng thương.
Tên tổng quản quỳ xuống trước mặt cậu. Cậu vội ngồi bật dậy đỡ ông ấy. Cậu phát hiện ra ông ấy là một người đã khá lớn tuổi. Ăn mặc rất lịch sự nhưng chân ông ta lại có sợi xích lớn quấn quanh.
– Chắc bác đau lắm ạ?
– Cậu……..Sao cậu?
– Dạ bác cho cháu xin lỗi. Lúc nãy cháu thật vô lễ, cháu không biết bác đã có tuổi rồi. Mà sao chân bác bị như vậy ạ?
– Chủ nhân phạt tôi vì tôi không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho. Mà cậu bé này, lần đầu tiên trong cuộc đời làm tổng quản của tôi có một con ma mới gọi tôi một cách lễ phép như vậy đấy.
– Cháu……….
Cậu bắt đầu thấy sợ hãi nơi này. Sợ hãi cái người mà nãy giờ ông tổng quản và cô gái kia gọi là chủ nhân.
“Hắn ta ghê gớm như thế nào mà bọn họ lại phải sợ hãi như vậy chứ? Tại sao hắn lại đi trừng phạt người khác một cách tàn bạo như vậy? Hắn ta bắt ta về đây để làm gì cơ chứ? Ta có thỏa thuận gì với hắn đâu. Làm sao ta dám phản bội Chúa để bán rẻ linh hồn ta cho hắn được.”
Nhưng cậu buộc phải dừng dòng suy nghĩ của mình tại đó vì đầu cậu đang bắt đầu đau như búa bổ. Cậu không còn cảm giác mọi thứ xung quanh đang diễn ra thế nào nữa. Cậu bắt đầu ngất đi.
– Cậu bé! Ê cậu bé. Tỉnh lại đi.
– Ông có lay cũng vô ích, cậu ấy ngất rồi.
– Sao còn chưa lui vào trong? Mi muốn chủ nhân phát hiện mi không chăm sóc tốt cậu bé mà chủ nhân mới mang về à?
– Hứ. Làm như ghê lắm vậy đó. Mới về đến nơi đã được chủ nhân bồng đến tận giường rồi. Người ta thường khi bị cắn chỉ hôn mê có 1 ngày, còn nó hôn mê đến 3 ngày. Ngày nào chủ nhân cũng vào phòng nó và ngồi ngắm nhìn nó. Rồi chưa kể hồi sáng này còn tự cắt tay lấy máu cho nó uống nữa chứ. Ngày xưa có ai được chủ nhân đối đãi tốt đến thế đâu?
– Cô ghen à?
Ông tổng quản già nhìn cô gái bật cười.
– Tôi mà thèm á. Tên nhóc này đến sau mình mà. Nếu xét theo vai vế tôi hơn nó nhiều cấp rồi, nó không đủ sức mà chọi với tôi đâu. Mà còn nữa, nó đã phạm luật mấy lần rồi nhỉ? Phải báo lại cho chủ nhân mới được.
– Tôi xin cô. Cậu ấy chưa biết gì cả. Cậu ấy còn không biết chúng ta là ai nữa mà.
– Giả nai thì có. Làm bộ nhõng nhẽo để được cưng chiều. Nó không uống ly máu đó để tôi uống cho.
– Ê……… Không được. Cô muốn chết hả? Chủ nhân biết được là cô thê thảm lắm đó.
– Ông không nói, tôi không nói, ai mà biết. Có gì tôi mà có bị phát hiện tôi cũng không khai ông ra đâu. Ông yên tâm đi.
– Nhưng mà………………….
– Dù gì nó cũng đâu có uống đâu. Vậy để tôi uống.
Cô gái cầm ly lên và uống một cách ngon lành thứ nước trong ly ấy. Bỗng có một tiếng động lớn bật mạnh cửa ban công.
– Kính chào chủ nhân. Mừng chủ nhân đã về.
Hai tên đầy tớ trung thành quỳ xuống. Con người chăng, à không, là một con dơi, nó bay thẳng vào phòng, rồi từ từ con dơi ấy thu đôi cánh của mình lại, sau đó trong chớp mắt con dơi ấy biến thành một thanh niên cực kì điển trai nhưng lại có một gương mặt lạnh lùng. Kẻ ấy tiến về phía giường nơi cậu bé đang nằm. Lấy tay nâng nhẹ nhàng cậu bé lên. Hắn nhìn và hỏi.
– Tỉnh chưa?
– Dạ……….
– Ta hỏi đã tỉnh chưa?
– Dạ rồi ạ. Nhưng do……………
Ông quản gia đang kiếm cách nói đỡ lời cho cậu bé thì cô gái đang quỳ bên cạnh lên tiếng.
– Dạ từ chối đặc ân của chủ nhân, còn phạm vào điều cấm ạ. Phạm nhiều lần nên mới ra nông nỗi này thưa chủ nhân.
Cậu loáng thoáng nghe gì mà “Điều cấm” gì mà “Đặc ân”…. Cậu ráng mở mắt ra nhìn thì thấy con người ấy, kẻ đã cắn cổ cậu và biến cậu thành thứ nửa người nửa quỷ như thế này. Cậu hận hắn. Thật sự rất căm ghét hắn.
– Xin Chúa hãy chúc lành cho chúng con, cho những người lương thiện đang còn chịu những khổ đau của cuộc đời. Xin Chúa hãy ban ơn và che chở cho linh hồn yếu đuối của chúng con. Amen.
Cậu muốn đưa tay làm dấu thánh giá nhưng cậu không thể. Cơ thể cậu như có ai đó đâm nhiều mũi kiếm vào. Cậu khạc ra máu, rất nhiều máu và làm bẩn cả cơ thể của kẻ nãy giờ đang ôm chặt lấy cậu.
– Chính chủ nhân tận mắt thấy. Dám dùng cơ thể của bóng đêm để đọc lời cầu nguyện. Tên này đáng tội chết. Xin chủ nhân hãy trị tội nó.
– Chủ nhân, cậu bé này mới đến không biết chuyện xin chủ nhân rộng lòng thương.
Mặc cho 2 tên đầy tớ mỗi người nói một kiểu. Kẻ ấy chỉ nhìn cậu và hỏi.
– Ly đâu?
– Dạ…………….
– Ta hỏi ly đâu?
– Dạ thưa chủ nhân, mới nãy do quá tức tối vì sự khinh miệt của tên nhóc dành cho chủ nhân. Dạ tôi ………..
– Mi làm gì?
Hắn quay mặt lại hỏi, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào cô gái.
– Dạ tôi không làm gì cả ạ.
– Ta không muốn nhắc lại câu hỏi. Ta cũng không phải là người kiên nhẫn đâu.
– Dạ thưa chủ nhân……….
– Dạ cậu bé ấy làm đổ hết rồi ạ.
Cô gái đáp nhanh nhẩu đáp. Và vị chủ nhân ấy liếc mắt nhìn xung quanh một lúc rồi dừng lại ở chỗ cái ly đang đặt trên bàn. Rồi ánh mắt ấy nhìn về phía cậu bé đang nằm trong tay hắn. Hắn khẽ thở dài và nhẹ nhàng đặt cậu bé ấy nằm xuống.
Hắn quay sang và nhìn về phía hai người đầy tớ trung thành của hắn. Đột nhiên 2 người ấy bỗng bị hất lên trần, sau đó văng thẳng xuống sàn.
– Ta vốn ghét ai nói dối ta.
Hắn từ từ tiến lại gần cô gái. Và tay hắn bóp chặt cổ cô gái ấy, sau đó hắn giật mạnh tay ra. Đầu cô gái ấy rơi xuống sàn lăn lóc. Hắn khẽ liếm tay mình.
– Thứ máu ô uế này nên bị thanh tẩy đi từ lâu rồi. Còn mi.
Hắn quay lại người đầy tớ già.
– Dạ thưa chủ nhân, tôi…………..
– Mi bao che cho nó cũng là một cái tội. Nhưng nghĩ tình mi cũng biết quan tâm cho người của ta mới đem về. Ta chỉ cho ngươi đeo thêm một sợi dây xích và thêm một quả tạ ở chân thôi.
– Dạ, dạ, tạ ơn chủ nhân. Chủ nhân thật nhân hậu bao dung ạ. Tạ ơn chủ nhân.
– Lui ra.
– Dạ.
Hắn búng nhẹ ngón tay và từ đâu một quả tạ và một sợi dây xích hiện ra, quấn chặt vào chân của lão nô bộc. Lão nô bộc bản thân đã đi đứng khó khăn vì một sợi xích rồi nay lại thêm một sợi nữa càng làm cho việc đi lại gặp nhiều cản trở. Nhưng lão vẫn quỳ xuống tạ ơn chủ nhân rồi lui ra ngoài theo lệnh.
Trong phòng hiện giờ chỉ còn có hắn và cậu bé ấy. Cậu bé đang mê man. Hắn nâng đầu cậu bé dậy và đặt vào môi cậu bé một nụ hôn. Nhưng có vẻ hắn hơn tham lam nên nụ hôn ấy từ từ tiến về phía dưới cổ và dừng lại ở chỗ vết cắn cũ. Hắn cắn thêm một lần nữa vào chiếc cổ trắng trẻo ấy. Lần này không mạnh bằng lần trước và cũng không hút máu.
Hắn buông cậu ra sau khi đã thỏa mãn việc cắn cổ cậu. Hắn bắt đầu cắt tay mình và để máu chảy từng giọt vào miệng cậu. Môi cậu trong cơn mê vẫn mím chặt lại không chịu tiếp nhận. Hắn phải ép sát tay vào miệng cậu và hắn bắt đầu đọc những câu chú có tác dụng trị thương để chữa lành những vết thương cho cậu. Hắn khẽ thở dài.
– Đúng là cứng đầu! Nhưng để coi được bao lâu.
Hắn mỉm cười trong đêm tối. Một nụ cười rất lạnh và đáng sợ.
Hết hồi 2.
Dường như trong ánh mắt đó không có chút gì cảm giác của người sống cả. => ta nghĩ câu này chuyển chỗ thành “cảm giác gì” thì nghe xuôi tai hơn á nàng :X ta góp ý thế thôi hehe.
Không lẻ mình sẽ trở thành người giống như quỷ hút máu? => lẽ
Nhưng có vẻ hắn hơn tham lam => hình như chỗ này là “hơi”
Cứng đầu với ai chứ một khi đã yêu thì a chỉ có nước cung phụng e nó thôi :)) a công thật là bá đạo. *đập bàn* ta thích kaka.
Truyện này ta viết từ lâu lắm rồi. Hihi không ngờ vẫn còn có bạn vào ủng hộ nè.
Cám ơn Tiểu Uy Uy nhiều lắm nha. Iu bạn thật nhiều.