Duyên phận cùng tiểu bạch thố – Phần 2

Choco: Đây là quà sinh nhật dành cho một bé rất rất đáng yêu sinh ngày 5/10 nhé. Sẵn đây ta xin chúc tất cả những ai sinh trong tháng 10 một sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc, khỏe mạnh và thêm tuổi mới thêm nhiều thành công hơn nữa a.

Đây là món quà của tháng 10, sau đó còn món quà nào nữa không thì còn phải xem thời gian biểu của ta nữa… Tóm lại ta sẽ cố gắng hết sức a.

Yêu tất cả thật nhiều <3 <3 <3

cake_bunnies_by_oborochann

P2

 

« Thiên Tỷ đáng ghét, là y để ta làm mất một con thỏ xinh đẹp như vậy… »

 

Trong lòng đang rủa xả loạn thất bát tao một hồi xong thì thập nhất a ca cố gắng bình tĩnh lại mà suy tính kế sách. Bất quá chính y biết rằng phần nào lỗi là do y quá hấp tấp, chưa gì đã hù dọa làm con thỏ ngốc ấy hoảng sợ trốn mất rồi.

 

Hoàng cung rộng lớn, với thế lực của y vốn dĩ để tìm một người không phải là khó. Bất quá, kể từ ngày hôm ấy con thỏ nhỏ cứ như bốc hơi hoàn toàn vậy, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào nữa cả.

 

« Thỏ ngốc, báo hại ta mất ăn mất ngủ vì ngươi, để xem lần sau gặp lại ta sẽ trừng phạt ngươi thế nào… »

 

Là miệng cố tình nói cứng nhưng trong lòng rõ ràng là nhớ con người ta gần chết được.  Đây có thể nói chính là mới gặp đã yêu trong truyền thuyết không a ?

 

  • Dịch Dương thiếu chủ cát tường…
  • Tìm được người ta muốn tìm chưa ?
  • Vẫn là…

 

Hắc y nhân ngập ngừng trong lời nói.

 

  • Vô dụng…

 

Thiên Tỷ không kiềm chế được nóng giận mà quát lớn. Đây rõ ràng là muốn trêu ngươi y mà, chẳng lẽ chỉ có một tên tú tài thôi cũng tìm không ra sao ?

 

  • Ám vệ các ngươi dạo này làm việc thật quá tệ rồi, có lẽ cũng không cần nuôi các ngươi làm gì nữa.
  • Thiếu chủ, thật sự không phải như vậy mà.
  • Phải đó thiếu chủ, chúng tôi thật sự đã lục tung kinh thành để tìm bằng được Lưu tú tài… Nhưng người này hoàn toàn như đã bốc hơi, không để lại tung tích.
  • Hay nói là do các ngươi vô dụng, nuôi cả đám chẳng được tích sự gì,,, Còn không mau đi tìm tiếp cho ta.
  • Tuân lệnh thiếu chủ.

 

Thiên Tỷ đưa tay xoa trán, lần trước cùng lắm chỉ là hôn hắn một cái thôi, có cần nhỏ mọn như thế không ?

 

Trà quán tại ngoại ô kinh thành, lúc này đây đang có hai vị thiếu niên trẻ tuổi cùng đang đào tẩu…

 

  • Lưu Chí Hoành, không ngờ lại gặp huynh ở đây…

 

Vương Nguyên mừng rỡ hét lớn. Không mừng sao được khi Lưu Chí Hoành chính là người bạn duy nhất của Vương Nguyên, lại còn cách mặt nhau những ba tuần trăng rồi giờ mới thấy được hình dạng.

 

  • Vương Nguyên ?
  • Sao huynh lại ra tận ngoại ô kinh thành thế này ? Việc dạy học thế nào rồi ?
  • Đừng nhắc đến nữa.

 

Vương Nguyên chính là biết chữ cùng thi phú là do một tay vị tú tài này chỉ dẫn, nên nói trong lòng Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành vừa thân thiết như một vị huynh trưởng, vừa là thầy, lại còn là một tri kỷ khó tìm. Do tuổi tác chênh lệch không nhiều nên tránh không khỏi thỉnh thoảng hai người vẫn là có chút đùa giỡn của tuổi thiếu niên.

 

  • Sao vậy ? Là huynh dạy hư con người ta rồi à ?
  • Mẹ kiếp, đệ đừng làm như ta là kẻ bán sách vậy a…

 

« Lão sư » là người vừa dạy chữ vừa đào tạo nhân cách cho học trò của mình, còn « Kẻ bán sách » chính là người chỉ dạy chữ, còn lại nhân cách hay những thứ gì khác họ đều không quan tâm đến.

 

  • Đệ đâu nào có ý đó. Bình tĩnh uống ngụm trà nào. Mà sao thế ?
  • Lũ phú gia đều là kẻ đầu óc bệnh hoạn…

 

Nói đến đây gương mặt Lưu tú tài thoáng ửng đỏ. Lòng không nghĩ đến lại động…

« Cái tên chết tiệt ấy… Lúc nào cũng ra vẻ cao lãnh, ôn nhuận… Thế mà dám to gan cưỡng hôn lão sư của hắn… »

 

Lưu lão sư à, ngươi thật không biết người càng an tĩnh nội tâm càng nghĩ ra được nhiều trò tai quái sao ? Hay chính là ngươi không để ý đến vị công tử mà ngươi dạy chính là mỗi ngày đều chẳng để tâm đến những gì ngươi giảng, chỉ một mực chú ý đến gương mặt, nụ cười, vòng eo và mông của ngươi sao ?

 

Quả thật đọc nhiều sách quá cũng chưa hẳn là tốt đâu, chí ít lúc này đây một con mọt sách ngây thơ hoàn toàn không biết có người đang rắp tâm tính kế với y, lại còn sai cả đám ám vệ đi tìm cho bằng được y về nữa.

 

Rõ ràng là trong lòng người ấy, y giữ một vị trí rất quan trọng. Mà cái gì càng quan trọng chính là mình càng muốn để vào mắt, nhìn thấy được, tay chạm được chứ không muốn phải rời xa nó một phút nào cả. Đây chính là ái tình a.

 

  • Huynh thật sự không tính sẽ dạy ta nữa sao ? Ta có tới nhà tìm huynh mấy lần mà không gặp nha.
  • Ta chính là đang bỏ trốn mà lại quay về nhà sao ?
  • Ách ?
  • Không có gì. Đừng nhắc đến nữa. Mà đệ lần trước đã đọc hết cuốn sách ta đưa cho chưa ?
  • Đã đọc hết, bất quá có rất nhiều chữ không rõ ràng, là cần huynh giải thích.
  • Không sao. Có đem theo không?
  • May quá, có đây.
  • Hảo.

 

Lưu Chí Hoành thật sự chỉ là lớn hơn Vương Nguyên khoảng hai, ba niên kỷ, lại là con của lão sư tất nhiên đã thi đỗ tú tài từ rất sớm. Bất quá y tính cách lười biếng, không thích vướng vào những khúc mắt của chốn quan trường nên căn bản là không nghĩ gì đến khoa cử. Hằng ngày y lấy việc dạy học làm vui, kiếm đủ ba bữa đã đủ mãn nguyện.

 

Có thể nói Lưu Chí Hoành chính là đại diện cho kiểu người không có chí lớn.

 

  • Huynh thật sự không có ý định quay trở về dịch quán à? Vậy hiện tại dịch quán là ai trông coi?
  • Ta có ngốc cũng không tự mình chui đầu vào lưới… Mặc kệ cái dịch quán ấy cũng chẳng có gì đáng giá, chắc chắn bọn trộm đạo cũng sẽ không dòm ngó đến đâu.
  • Huynh không nghĩ đến bài vị của tổ tiên sao?
  • Có nghĩ đến… Bất quá hắn chính là không đến mức sẽ phóng hỏa đốt nhà đâu, nên căn bản mọi thứ sẽ bình an…
  • Hắn nào?

 

Chí Hoành nhìn về đằng xa mà chẳng buồn trả lời Vương Nguyên.

 

  • Chỉ cần ta trốn khoảng vài tuần trăng nữa, để kẻ cừu gia của ta có thể quên đi một số chuyện, cũng không nhàn rỗi đến mức tìm ta gây sự, như vậy ta lại có thể quay về nhà rồi.
  • Thì ra huynh còn có cừu gia, đúng là nhìn không ra được.
  • Chính là ta người hiền bị bắt nạt a…

 

Chí Hoành bỗng nghĩ đến cảnh mình bị cưỡng hôn, chính là ức chế trào dâng trong nội tâm, không kiềm được lòng mà nhào đến ôm bé thỏ con vào lòng…

 

  • Tiểu thố ngoan, cho ta ôm một chút đi a… Ta chính là rất thương tâm a.
  • Bị cừu gia truy đuổi ? Mà huynh vừa làm ra chuyện gì thế? Ê đừng có vừa cọ cọ vừa ôm như vậy được không? Nóng chết người.

 

Tiểu thỏ tất nhiên không thích một kẻ như bạch tuộc cứ ôm dính lấy mình, kèm theo đó chính là đang ngồi ở quán trà nha, thanh thiên bạch nhật mà y cứ xem như chỗ không người vừa ôm vừa cọ, quả thật là không biết xấu hổ mà.

 

  • Thì ra cố nhân của ta là ở nơi này.

 

Gương mặt Dịch thiếu chủ hoàn toàn không nhìn ra được biểu cảm, nhưng là khi nhìn đến Vương Nguyên ánh mắt Dịch Dương như nghĩ đến điều gì ấy, bỗng dưng lại nở một nụ cười cao lãnh.

 

  • Chào Vương công tử, Chí Hoành đã nhắc về cậu nhiều rồi. Cảm ơn cậu trong thời gian qua đã chăm sóc Chí Hoành của tôi.
  • Ê, ngươi bệnh à, ai là Chí Hoành của ngươi chứ ?
  • Khoan đã, cái gì mà chăm sóc chứ ?

 

Cả hai người trẻ tuổi cùng lên tiếng. Lúc này Dịch Dương thiếu chủ mỉm cười ngắc tay với đám hắc y nhân đằng sau, liền thấy một đám người từ trên cao nhảy xuống, trái phải một bên lôi Lưu Chí Hoành rời khỏi đấy.

 

  • Khoan đã. Các người định làm gì huynh ấy vậy ?
  • Thỏ con, cứu ta…

 

Lưu Chí Hoành bị mang đi không ngừng giãy giụa gào thét.

 

  • Các người là cừu gia của Lưu huynh ?
  • Cừu gia ? Hahahaha y nói về ta như thế à ?

 

Dịch Dương thiếu chủ nhịn không được mà cảm thán tài năng của Lưu lão sư. Quả thật càng lúc y càng quá mức đáng yêu hơn.

« Cùng lắm chỉ ví ta như cừu gia, cũng tức là trong tâm y ta vẫn còn tồn tại. »

 

Dịch thiếu chủ quả thật tự tin có thừa, kèm theo đó chính là bản tính cao lãnh thiện chiến của con nhà tướng quân, đâu dễ nói đến hai chữ bỏ cuộc khi gặp phải đối thủ chứ. Hiển nhiên con mồi càng khó đoạt được càng khiến y tăng thêm ý định chiếm hữu. Chưa kể chính là Lưu lão sư có đôi lúc rất nhu thuận, khi y ngủ gật cùng lắm chỉ dám gõ nhẹ vào bàn để gọi y dậy, mà lỡ như y có làm lơ không chịu dậy thì Lưu lão sư của chúng ta chỉ còn cách ngưng giảng bài mà tự tìm cho mình một cuốn sách để đọc.

 

Có lẽ Lưu lão sư cũng không biết những lúc như thế thì Dịch Dương Thiên Tỷ hoàn toàn không ngủ gật mà chính là đang ngắm nhìn bộ dáng đọc sách một cách chuyên tâm của y. Tứ thư ngũ kinh, kèm theo những bài học luận lý của Khổng Tử, Thiên Tỷ vốn dĩ đã không còn xa lạ gì nữa. Chưa kể đến nếu y muốn đoạt vị trí tân khoa trạng nguyên, hẳn đó cũng như một việc cỏn con đối với y. Chính là y cảm nhận được quyền lực của nắm binh quyền trong tay còn thú vị hơn nhiều so với làm quan nhất phẩm trong triều.

 

« Nắm sinh mệnh của hàng nghìn người trong tay chính là một trọng trách cực kỳ lớn. Giao nó cho một kẻ ngu xuẩn không khác nào là đặt cược, tin tưởng kẻ khác chi bằng tin tưởng chính bản thân mình có thể làm một tướng quân thật tốt. Trong tay nắm cờ lệnh, hỗ trợ chủ tử, bảo vệ quốc gia. Đây chính là trọng trách mà bậc nam tử hán nên làm. »

 

Dịch Dương chính là đại diện cho người tuổi trẻ chí lớn, tự mình muốn đứng ra gánh lấy trọng trách mà không cần người khác thúc đẩy. Bất quá có tài, chính là sẽ có tật. Tật xấu lớn nhất của y là càng thích ai sẽ lại càng muốn khi dễ người ấy. Nhưng mức độ khi dễ của y cũng không đến nỗi như thập nhất a ca, là hù đến con người ta phải bỏ chạy lại còn bị coi như quái vật mà tránh xa. Nếu so sánh với thập nhất điện hạ, chính là nói Dịch Dương thiếu chủ vẫn là một người rất ôn nhu a.

 

Duyên phận cùng tiểu bạch thố – Phần 1

 

P1

Hoàng cung đại nội có hơn hai mươi tám vị a ca và cách cách, trong số các vị a ca, trừ thái tử Tuyết Dương, còn lại đều xếp theo từ nhỏ đến lớn mà nhận được sự ân sủng của hoàng thượng.

Huỳnh Yến cung, nơi ở của thập nhất a ca Tuấn Khải…

Lúc này đây thập nhất a ca đang tọa trên long phụng ngai, gương mặt lộ rõ là đang rất mất hứng. Y ngước đôi mắt hoa đào lên trời, rồi lại nhìn xa xa ngự hoa viên như đang mong chờ một ai đó.

“Thỏ ngốc, ngươi là cố ý để ta chờ ở đây đến chết?”

 

Thập nhất a ca là hoàng tử trẻ tuổi nhất trong tất cả những vị hoàng tử của vua Thịnh Trị, tuy là nhỏ nhất nhưng lại chính là người được các vị quý phi nương nương, cùng hoàng tử, công chúa khác sủng ái nhiều nhất. Hiển nhiên không thể so được với thái tử nhưng vốn dĩ từ nhỏ thái tử Tuyết Dương vẫn là rất chiều chuộng hoàng đệ khả ái của mình. Nhưng tiếc rằng sắp tới sẽ không còn khả ái nữa, vì gương mặt đã lộ rõ nét tuấn mỹ thành thục của một nam tử rồi.

Là một vị a ca nắm trong tay nhiều quyền lợi như thế cư nhiên lúc này đây lại đang cực kỳ mất hứng. Vì sao a?

 

“Con thỏ ngốc đáng chết…”

 

Thập nhất a ca vừa tiện chân đá bay một chậu hoa vướng víu. Đây rõ ràng là giật cá chém thớt kinh điển của thời đại a.

 

  • Thu nương, cô xem, Nguyên Nguyên lại tới nữa a.
  • Phải phải phải, là Nguyên Nguyên đáng yêu nhất, cũng là bảo bối của chúng ta. Lại các a di cho bánh nè.

 

Vương Nguyên cảm thấy thật sự rất đau đầu vì lúc nào khi cậu bước vào khu vực ngự trù phòng thì các a di đều lớn tiếng gọi tên cậu, là cậu có muốn an tĩnh một chút cũng không thể a.

 

  • Con cảm ơn nga.

 

Nói sao đi nữa Vương Nguyên cũng là một thiếu niên mười lăm tuổi, là một đứa nhỏ làm người khác yêu mến, da dẻ trắng hồng, nụ cười ngọt ngào kèm theo đó chính là đôi mắt đáng yêu lúc nào cũng như đang cười thế kia.

Các a di từ nhỏ đã bị đem vào trong cung làm cung nữ, hiếm khi thấy một đứa nhỏ nào lại hoạt bát lanh lợi đến thế, hiển nhiên trong lòng nảy sinh rất nhiều rất nhiều hảo cảm. Lại biết được đứa nhỏ này là giúp mẹ nó đến để chở hàng hóa vào trong cung. Còn nhỏ thế lại có thể làm những công việc nặng nhọc thế này, tâm lại càng muốn che chở nhiều hơn.

 

  • Con xin phép phải về rồi ạ. Mai con lại đến…

 

Vương Nguyên được cấp cho toàn là bánh ngọt hảo hạng của ngự trù phòng, lòng không khỏi cảm thán sao số mình lại may mắn đến thế. Vốn là con nhà nghèo lại có thể được thưởng thức các thứ bánh ngọt dành cho các a ca, cách cách, quả thật việc này nói ra cũng không ai có thể tin được.

Nhưng có muốn cũng không có người để cậu có thể tâm sự được, là vì cậu vốn dĩ rất cô độc, xung quanh khu vực cậu sinh sống chỉ toàn là các bậc trưởng bối lão thành, không phải là không có những thiếu niên ngang bằng tuổi cậu, nhưng vì gia cảnh quá khác biệt nên hiển nhiên cha mẹ họ sẽ không để con cái mình ra ngoài chơi với cậu rồi.

 

Vương Nguyên ngoan ngoãn sắp xếp các giỏ hàng hóa trống rỗng, nhanh chóng đẩy chiếc xe nặng nề rời khỏi chỗ ấy. Trên đường đi cậu tâm niệm tuyệt đối không ngó ngang ngó dọc, cũng không tùy tiện đi dạo như lần trước nữa.

 

Chuyện xảy ra cách đây khoảng vài tháng, là có lần cậu cũng đẩy xe đến ngự trù phòng. Nhưng lúc này thì các a di đang bận rộn chuẩn bị tiệc sinh thần cho một vị a ca nào đó, liền không thể để ý đến cậu, lại bảo cậu ngồi đó đợi khi họ xong sẽ đến kiểm hàng. Cậu nhìn mọi người bận rộn chạy loạng cả lên, lại không thể giúp gì được, ngồi tại đấy thì rất ngại, vì cậu biết trong hoàng cung nam nữ vốn dĩ là không thể ở cạnh nhau quá lâu, trừ phi nam nhân ấy là thái giám, còn lại đúng giờ quy định liền phải rời khỏi.

 

Cậu không muốn liên lụy mọi người, lại càng không muốn lỡ như có một vị công công nào đó đi ngang qua trách phạt thì mối làm ăn lớn này của gia đình sẽ tan thành mây khói. Cậu vội vàng rời khỏi đó đi vào « vườn cây » để nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh cũng bắt đầu từ đó…

 

Vút

 

Cậu chỉ kịp nghe được một tiếng động nhỏ, liền sau đó một con tiểu bạch thố chân bị ghim một mũi tên tinh xảo nhảy ngay vào lòng cậu.

 

Hiển nhiên cậu không thèm để ý đến mũi tên ấy xuất phát từ đâu, trên thân mũi tên khắc huy hiệu gì, liền vội vàng rút ra giúp thỏ nhỏ, lòng thầm rủa trong hoàng cung cũng có kẻ biến thái đến mức cả thỏ mà cũng bắn.

 

  • Nô tài to gan.

 

Vị công công già lúc này đây thấy một thiếu niên ngũ quan xinh đẹp, dù bề ngoài ăn mặc có phần tồi tàn nhưng là không thể giấu đi vẻ khả ái động lòng nhân.

Là khi nãy thập nhất a ca tiện tay muốn thử tài nghệ của mình nên đã nhắm thẳng một con thỏ đang chạy nhảy trong ngự hoa viên mà bắn. Ai ngờ thỏ con dù bị trúng tên vẫn là chạy cả một đoạn dài đến tận ngự trù phòng này, lại còn gặp một kẻ lạ mặt giúp nó rút tên ra nữa chứ…

 

  • Nô tài thỉnh an công công.
  • Hứ, cẩu nô tài, ngươi gan cũng to bằng trời. Nói, ngươi là ai? Vì sao lẻn vào hoàng cung?
  • Thập nhất a ca tới.

 

Vẫn còn đang hùng hổ trước mặt đứa nhỏ, nay nghe bốn chữ thập nhất a ca liền lập tức thay đổi thái độ, mặt ba thước lạc phật mà quỳ gối chào đón. Công phu này là lần đầu tiên Nguyên Nguyên được dịp thỉnh giáo từ các công công trong cung a.

 

  • Thập nhất a ca cát tường.
  • Nô tài tham kiến thập nhất a ca.

 

Vương Nguyên dù có ngây thơ đến mấy cũng nhận ra được rằng người mình vừa đắc tội đến một đại nhân vật rồi a.

 

  • Việc gì thế?
  • Bẩm thập nhất a ca. Tên cẩu nô tài này…
  • Ngươi đừng hở chút là gọi người khác cẩu nô tài.

 

Thập nhất a ca không nhanh không chậm đáp.

 

  • Dạ, thần ngu muội. Là thiếu niên này đã tự ý…
  • Ta nhìn là biết rồi, ngươi nghĩ ta không có mắt sao?
  • Vâng, vâng, lão nô biết tội. Thập nhất a ca mắt sáng tinh tường, lão nô ngu dối không hiểu rõ chuyện, là để cho thập nhất a ca tùy ý xử lý ạ.
  • Cho phép ngươi lui.
  • Dạ.
  • Còn các ngươi nữa… Không mau lui đi.
  • Dạ.

 

Thập nhất hoàng tử năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, lần chuẩn bị này là dành cho y. Y hiển nhiên biết rất rõ hôm nay sẽ có rất nhiều các quan nhất phẩm trong triều tranh nhau đem những kỳ trân dị bảo đến để lấy lòng y. Nhưng chẳng rõ là ai đem đến một lễ vật ngon mắt đáng yêu thế này, làm y phi thường phi thường hài lòng a.

 

  • Ngươi tên là gì?
  • Nô tài tên Vương Nguyên.
  • Ngươi mấy tuổi?
  • Nô tài năm nay vừa tròn mười lăm.
  • Ngước mặt lên cho ta xem thử.

 

Nguyên Nguyên hiển nhiên không biết mình là đang đứng trước mặt một hôi lang. Bé vẫn rất ngây thơ ngước mặt lên. Làn da trắng hồng hướng ánh sáng thật sự là làm động lòng người a.

Sắc lang, à không, là thập nhất a ca khẽ nuốt nước bọt, vẫn giữ bề ngoài lãnh tĩnh ấy mà ban lệnh.

 

  • Đứng dậy thưa chuyện.
  • Dạ.

 

Nguyên Nguyên rất ngoan bảo sao nghe vậy. Nhưng vừa đứng được một nửa thì có một bàn tay lớn kéo hẳn y đứng dậy, lại còn tiện thể kéo luôn vào lòng nữa.

 

  • Thập nhất a ca?
  • Chẳng phải ngươi là quà sinh nhật của ta sao?

 

Thập nhất a ca lúc này là đang rất cao hứng. Dù rằng bé con ăn mặc rất tồi tàn nhưng cơ thể vẫn là rất sạch sẽ, lại còn lưu lại hương thơm của sữa…

“Quả thật là muốn cắn một ngụm rồi nuốt vào bụng luôn.”

Lúc này đây thì tia bình tĩnh duy nhất còn sót lại của thập nhất a ca cũng đã biến mất không còn thấy dạng nữa rồi. Tâm động không bằng hành động, thập nhất a ca nhanh chóng bế đứa trẻ đáng yêu này về tẩm cung của mình.

 

  • Quà sinh nhật gì chứ? Ngài thả tôi ra. Ê, ngài nổi cơn điên gì thế?

 

Thập nhất a ca vui vẻ bế đứa nhỏ vận khinh công bay thẳng về hướng tẩm cung, cũng không quản rằng cậu nhóc có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, lại cũng chẳng thèm quan tâm đến người ta có nguyện ý hay không, trên đường đi còn tùy ý để cậu nhóc cào loạn trên lưng.

 

  • Móng vuốt cũng sắt bén quá nhỉ? Y phục của ta cũng sắp bị ngươi cào rách rồi.
  • Là ngài gây sự trước. Chẳng phải chỉ là một con thỏ con thôi sao?
  • Thỏ con? À, đúng rồi nhỉ? Phải làm sao bây giờ vì ta đang rất thèm ăn thịt thỏ nướng? Hay là người thế nó đi.
  • Điên a? Ta là người có biết không hả ?
  • Thế à, phải làm sao bây giờ?

 

Vừa nói tay vừa không nhàn rỗi mà lôi kéo làm y phục thoát lỏng ra, tiện thể ăn một chút đậu hủ.

 

  • Bẩm thập nhất a ca, Dịch Dương công tử có việc cần bẩm báo.
  • Phiền ghê đi.

 

« Vừa lúc ta đang vui vẻ. Lại đem quân tình các loại đi bẩm báo với ta a ? »

Dịch Dương Thiên Tỷ chính là công tử của phủ tướng quân, là người tương lai sẽ kế thừa binh quyền cũng như thống lĩnh tam quân bảo vệ kinh thành trọng yếu. Quan hệ giữa thập nhất a ca cùng công tử của phủ tướng quân còn hơn cả tình bằng hữu, có thể xem đây là tri kỷ ngàn năm hiếm gặp, giữa chốn cung đình tranh đấu này.

 

  • Được rồi, ta ra ngay đây. Thỏ con, ngoan ngoãn chờ trong này nhé.

 

Câu nói ấy của thập nhất hoàng tử hiển nhiên là thừa thãi rồi. Vì Nguyên Nguyên có chết cũng không muốn mình bị mang đi làm thịt, lại còn là nướng nữa chứ. Thế nên ngay lúc thập nhất rời khỏi cậu liền vội vàng tìm cách đào tẩu.

 

  • Nguyên Nguyên, làm gì mà thở gấp vậy ? Chẳng phải a di dặn con ở đây chờ sao ? Con vừa đi đâu về thế ?
  • Dạ không ạ.

 

Nguyên Nguyên vừa lau mồ hôi trán vừa thở gấp mà trả lời.

 

  • Con khi nãy muốn tìm nhà xí, nhưng là không biết ở đâu, các dì đều bận rộn cả. Nên con cứ đi lòng vòng trong vườn cây kia… Là đi lạc a…

 

Người ta nói nữ nhân càng xinh đẹp nói dối càng giỏi, thế nhưng mỹ thiếu niên xinh đẹp nói dối cũng không tệ hơn đâu a. Tất nhiên các a di đều tin vào lý do bịa đặt hết sức hợp lý của mỹ thiếu niên mà quên hỏi rằng rốt cuộc cậu đã tìm ra được nhà xí ở đâu chưa ?

 

  • Đây là phần của ngày hôm nay.
  • Đa tạ.

 

Nguyên Nguyên cầm vội túi bạc, liền ba chân bốn cẳng đẩy nhanh chiếc xe chở hàng ra khỏi hoàng cung. Lúc gặp thị vệ hoàng cung cũng không thèm chào hỏi một tiếng mà đi thẳng.

 

  • Nguyên Nguyên hôm nay kỳ lạ ghê nhỉ ?
  • Cứ như là gặp ma ấy.

 

Dòng hồi tưởng kết thúc…

 

Choco: Xin chào mọi người, bất quá ta lại đào mộ nữa rồi. Cơ mà truyện này ta chỉ định viết ngắn thôi. Cỡ khoảng 3 – 5 phần là hết. Nên chắc mọi người sẽ không phải chờ lâu đâu a…

Còn nữa, trung thu vui vẻ a… <3 <3 <3