Đường Ca – Đệ thập thất chương

Đạm Ngọc: Đây là phần quà thứ 2 của ta nà ♡´・ᴗ・`♡

Đệ thập thất chương

Trưởng Tôn hoàng hậu chính là trong lòng không khỏi nghi ngờ chờ khi bãi triều liền tiến thẳng đến ngự thư phòng vấn an.

  • Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
  • ….

Thái Tông đế thần sắc không lộ hỉ nộ, long nhan thản nhiên nhìn vào tấu chương, cũng không phê miễn.

Trưởng Tôn hoàng hậu quỳ chừng nửa canh giờ, lúc này hoa dung không khỏi thất sắc mà nhìn đến con người cao quý vĩnh viễn không thể với tới kia.

“Là ta sai, khi nghĩ ta có thể vấn ngài về Kỳ nhi. Xem ra, câu hỏi của ta thật đã có đáp án.”

Lúc này đây hoàng đế bỗng lên tiếng.

  • Hoàng hậu quỳ cũng đã lâu, đã thông suốt chưa?
  • Hoàng thượng, thần thiếp minh bạch.

Thái Tông đế không gọi là Quan Âm Tì mà gọi trực tiếp danh hiệu hoàng hậu, cũng là để cho nàng ngẫm lại vị trí của nàng hiện tại chính là do ai ban cho, cũng là để nhắc cho nàng nhớ, mẫu vinh tử vinh, đạo lý muôn đời trong cung, phàm là nữ nhân đều không buông bỏ được.

Trái ngược với ngự thư phòng thì An Lạc điện lúc này thời tiết mát mẻ như thể lập xuân. Huyền Kỳ liền đem thư phổ ra trước cửa sổ mà phơi một lượt.

  • Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Vốn dĩ Thái Tông đế đã ra lệnh không cho đám nô tài lên tiếng khi ngài di giá đến An Lạc điện. Bất quá chính là Kim, Ngân khi thấy hoàng đế liền vội vã quỳ xuống thỉnh an.

  • Phụ hoàng, ngài đến rồi.

Hoàng đế liếc mắt nhìn đám người theo hầu Kỳ nhi, thoáng một chút chau mày liền phẩy tay cấp lui.

  • Kỳ nhi, nhớ chết trẫm.

Hoàng đế không nói hai lời liền ôm chặt nhân nhi đang cúi xuống sửa sang đám thư phổ dưới ánh nắng như một tiểu miêu lười biếng.

  • Phụ hoàng…

Nụ hôn đáp xuống ngân khóe môi của nhân nhi, lúc này nhân nhi đỏ mặt khẽ cúi đầu. Hoàng đế nghĩ nghĩ liền nhẹ di dời nụ hôn tiến đến môi của tiểu nhân nhi ngu ngốc ấy.

Nhân nhi lúc đầu khẽ cựa quậy chống cự. Nhưng căn bản sức lực không so bì được với hoàng đế từng thân chinh giết giặc trên sa trường, thân thể hiển nhiên vẫn là nhỏ như một tiểu điểu nép mình vào bóng đại thụ cao lớn…

  • Phụ hoàng, người…

“Kỳ nhi, ngươi là dụ dỗ ta phạm tội phải không?”

Nhìn mắt nhân nhi mở to tràn ngập hơi nước, hai gò má đỏ ửng, tai cũng đỏ, lúc này Thái Tông chỉ hận không thể một ngụp ăn luôn nhân nhi trước mặt này. Tuy nhiên, nghĩ đến kế hoạch của bản thân, Lý Thế Dân chỉ nhịn xuống mà mở long khẩu.

  • Trẫm nghe nói trong khoảng thời gian trẫm không ở đây, Kỳ nhi của trẫm rất thích du ngoạn. Thế nên, Kỳ nhi có muốn đến Thiên Thọ hành cung cùng trẫm một chuyến lần này không?

Thiên Thọ hành cung chính là cung điện cách hoàng thành hơn năm mươi dặm, vốn dĩ là để cho hoàng đế cùng các phi tần mùa hạ liền đến đấy nghỉ mát. Hành cung được thiết kế xây dựng đặc biệt đông ấm, hè mát, xe ngựa thông thường sẽ mất khoảng sáu, bảy canh giờ để đến nơi. Nếu dùng ngựa tốt, đi mau cũng cần phải mất ba, bốn canh giờ. Thế nên để đến nơi cũng không phải quá mức vất vả.

  • Phụ hoàng, này là người đi với ta?
  • Còn không ngươi tính đi một mình, ân?

Huyền Kỳ cảm giác nụ hôn vừa rồi thập phần kỳ lạ. Thế nhưng nghe đến Thiên Thọ hành cung thì những suy nghĩ trong lòng liền ném đi hết. Ai bảo hành cung vốn dĩ là nơi mà từ kiếp trước hắn đã mơ ước đến đó. Bất quá chính là nếu không có sự phê chuẩn của hoàng đế, các hoàng tử, công chúa căn bản đều không thể tự ý đến đấy được.

  • Ta đi. Vậy khi nào có thể? Phụ hoàng ngài thoát thân được khỏi việc triều chính sao?

Nhân nhi nhíu đôi mày xinh đẹp vấn. Thái Tông mỉm cười nghĩ đến không nghĩ kế hoạch lại có thể hoàn hảo đến mức này, chỉ khẽ hắng giọng mà bảo:

  • Lập tức liền thoát thân.
  • Vậy còn có người khác sao? Hoàng dưỡng mẫu đi sao? Các vị điện hạ, công chúa đi cùng sao?

Huyền Kỳ chính là rất lâu rồi không được ra ngoài, tránh không khỏi có chút kích động mong muốn được dẫn những người thân yêu nhất cùng mình du ngoạn.

  • Trong lòng ta ngươi là nặng nhất.
  • Vậy…

Một nụ hôn chặn lại dòng suy nghĩ của Huyền Kỳ. Hắn mơ mịt cảm giác được đầu lưỡi của đối phương đã công thành chiếm đất. Thế mà, hắn lại không thấy khó chịu, cũng không có cảm giác buồn nôn khi hôn một nam tử. Trái lại, hắn là có chút mong muốn đáp lại.

Mùi đàn hương vẩn vương trong không khí, Thái Tông bắt lấy đầu nhân nhi, khẽ mút mật ngọt nơi miệng của hắn. Hắn khẽ cựa quậy, y giữ chặt lại không cho hắn ly khai.

“Trầm luân, là để ta kéo ngươi theo cùng.”

Khẽ nhếch môi, y nhìn vào đôi mắt tiểu mỹ nhân đang vô lực dựa vào y, khẽ cắn vào xương quai xanh tinh xảo, mỹ nhân trong lòng hoảng sợ muốn bỏ trốn liền bị y giữ chặt lại.

  • Sợ ta?
  • Không, không, là ta, ta, ta…
  • Ngoan, chỉ cần tin ta là đủ rồi.

Nhéo nhẹ vào gương mặt ửng hồng lấp bấp của ai kia. Y tự nói bản thân phải kiên trì chờ đến lúc ấy.

Đường Ca – Đệ nhị chương

Đệ nhị chương

 

  • Quan Âm Tì vừa nhận nuôi một đứa nhỏ đi?

 

Lý Thế Dân, Thái Tông đế biểu tình băng lãnh nhìn hướng mật báo mà vấn.

 

  • Khởi bẩm hoàng thượng, là hoàng hậu nhận trưởng nam của Lý Tịnh tướng quân làm dưỡng tử.
  • Đứa nhỏ đấy…

 

Thái Tông đế bỏ lửng câu nói, chính là ám vệ quân biết trong lòng hoàng thượng đã có đề phòng với gia tộc của Lý Tịnh tướng quân.

 

 

  • Thần, Lý Huyền Kỳ, tham kiến Trung Sơn vương điện hạ.
  • Miễn đi, Huyền Kỳ, gọi ta là Thừa Kiền được rồi a.
  • Kia, Trung Sơn vương, đó có chút…

 

Hắn âm thầm cười khổ, không hổ là con của dưỡng mẫu, tính cách mạnh mẽ không câu nệ tiểu tiết khả dĩ, là giống nàng đi.

 

  • Không có gì cả. Ngươi là cứu bổn vương. Hơn nữa ngươi đã được mẫu hậu nhận làm dưỡng tử. Bất quá, ngươi là nhỏ hơn bổn vương đi? Hay sau này ngươi theo Thanh Tước gọi ta là ca ca, thế nào?
  • Thần… Không dám…

 

Hắn bất quá vẫn nghĩ đến, hẳn là nên duy trì khoảng cách với Thừa Kiền, tránh để sau này bị lôi vào vòng xoáy tranh đoạt kia… Bất quá chính là, hắn nợ Thừa Kiền, hắn trong tâm cũng là muốn đền bù tội nghiệt.

 

  • Ngươi cái gì mà lề mề. Bất quá… Sau này cứ gọi ta là ca ca. Còn nữa, trong cung ai dám bắt nạt ngươi, liền nói ca ca đây ra mặt. Hiểu không?

 

Thừa Kiền dù hiện tại tuổi còn nhỏ (khoảng 11 đi), bất quá chính là thừa hưởng dòng máu của Thái Tông đế, khi đàm vấn đề tuyệt ngoan, tuyệt không nhượng bộ. Căn bản bề ngoài tuy còn non nớt, bất quá vẫn là đã lộ ra đôi chỗ anh tuấn. Huyền Kỳ không khỏi cảm thán, là long chủng vẫn là long chủng sao.

 

 

  • Thánh thượng giá lâm.
  • Nhi thần/Thần tham kiến phụ hoàng/hoàng thượng.
  • Miễn.

 

Thái Tông đế chính là tự mình đi đến Khởi Huy điện của trưởng tử Thừa Kiền. Lúc này Thái Tông vừa tròn 24, gương mặt đĩnh đạc cùng uy nghiêm nhìn hướng hai thiếu niên đang quỳ gối, không nhanh không chậm mở miệng.

 

  • Miễn.
  • Tạ phụ hoàng/hoàng thượng.

 

Thái Tông đế nhìn hướng đứa nhỏ có vẻ gầy yếu bất quá chính là tư văn đĩnh đạc, tuy nói đang quỳ nhưng là vẫn thẳng lưng. Y không khỏi có chút tán thưởng trong lòng. Đứa nhỏ này hẳn là lần đầu tiên thấy y, bất quá vẫn là không sợ hãi. Thêm nữa chính là, thiên tư ấy… Y không khỏi có chút mong muốn nhìn thấy mặt đứa nhỏ.

 

  • Ngẩng đầu lên.

 

Huyền Kỳ chẳng rõ ở kiếp trước hẳn là Thái Tông đế có vài lần tình cờ gặp mình, bất quá chính là xem mình như không khí, một bước một bước liền lướt ngang hắn mà đi.

 

  • To gan… Hoàng thượng ra lệnh, ngươi còn không nghe?

 

Thái giám Lý Phúc đi theo bên cạnh hoàng đế hắng giọng làm hắn bừng tỉnh, hắn là hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Thái Tông đế.

 

Thái Tông đế trong nhất thời ánh mắt hiện lên tia kinh diễm. Bất quá rất nhanh liền che giấu đi. Y nhìn đứa nhỏ có đôi mắt to trong sáng trước mặt mà gật đầu.

 

  • Dung mạo xuất chúng, ưu nhã hiểu lễ. Dưỡng tử của Quan Âm Tì không tệ đi. Bất quá hẳn là ngươi cũng phải sửa cách xưng hô với trẫm, phải không?
  • Thần…

 

Huyền Kỳ qua mấy ngàn năm bất quá khi đứng trước Thái Tông đế uy nghiêm bất quá vẫn có chút… Tim đập nhanh đi…

 

  • Ngươi về sau theo bọn Kiền Nhi gọi ta là hoàng dưỡng phụ, đã rõ?
  • Thần… Nhi thần tuân chỉ.

 

Hắn tuyệt không dám trái lời nam nhân tuấn lãnh bức nhân trước mặt này. Căn bản hắn biết nam nhân trước mặt này, chỉ muốn vạn người quy phục mình, lại tuyệt không muốn nghe thấy những gì trái tai trái ý. Bất quá y vẫn là một minh quân, chỉ là, có chút hơi chuyên chính độc tài.

 

  • Tốt lắm. Tối nay đem tư trang cùng hành lý của Kỳ Nhi sắp xếp tại Khởi Huy điện. Cấp Kỳ Nhi một trăm xấp lụa Đông Tỳ, ngọc như ý, ban chỉ, vàng bạc hai trăm thỏi, xem như đây là quà ra mắt của trẫm.
  • Nhi thần tạ ơn hoàng dưỡng phụ ân điển.

 

Đứa nhỏ này… Là không tham tài vật, là che giấu nội hàm, hay chính là không có chút xúc động trước đồ vật ban thưởng đây?

 

Thái Tông đế khẽ nhíu mày liền phất tay áo rời khỏi Khởi Huy điện. Bất quá chính là, lúc này Thừa Kiền hoàng tử đã dùng tay huýt nhẹ vào ngực Huyền Kỳ.

 

  • Ngươi nha, phụ hoàng ban thưởng một chút cũng tỏ ra không vui, còn ảm đạm tạ ơn cái gì? Ngươi chính là ngứa người vừa lành vết thương liền muốn bị phạt a?
  • Thần… Ta không có… Ca ca là hiểu lầm.

 

Huyền Kỳ sống mấy trăm năm phiêu phiêu, hơn ai hết cảm nhận được vàng bạc tài lộc đều là vật ngoài thân, con người khi còn sống đua nhau gom góp càng nhiều càng tốt, đến khi chết chính là chỉ còn lại một luồng khí lơ lửng, càng thanh thuần, càng dễ bay cao, càng dễ tiếp xúc với mây trời đi.

 

  • Ta chính là có chút hoảng sợ… Ca ca…

 

Hắn vẫn cảm nhận mình gọi Thừa Kiền là ca ca… Có chút không ổn đi. Chí ít hắn cũng là lão nhân mấy ngàn tuổi nha.

 

  • Hoàn hảo, là bị phụ hoàng dọa sợ. Không sao cả, đi theo ca ca. Ca ca khẳng định bảo hộ ngươi tốt. Chính là ngươi nha, tối ngày đừng có im lặng vậy được không? Ở cạnh ngươi cứ như ở cạnh lão nhân, chán chết.

 

 

Hắn bất đắc dĩ nhìn trời khẽ thở dài, trong lòng không khỏi oán thầm.

Thời Không lão nhân căn bản có thể đưa hắn về bất kỳ thời điểm nào, căn bản tại sao không để hắn sống ngay thời khắc cùng Thừa Kiền đàm việc cung biến, hay là thời khắc kia, để hắn cản Thừa Kiền lại mà một đao tự kết liễu tội nghiệt của bản thân. Bất quá chính là ở thời điểm này, để hắn cảm nhận ngọt ngào đi…

 

Nhưng là, nếu lão nhân nhi nói có khả năng thay đổi, vậy hẳn là, nên thay đổi thành một đại kết cục tốt đẹp a.

 

Hắn cũng không quản cánh bướm sẽ ảnh hưởng bao xa, hắn chỉ biết khi hắn có cơ hội này, hắn phải làm lại thật tốt.

Đường Ca – Khởi chương

Đạm Ngọc: Ta đã trở lại cùng một dự án truyện hoàn toàn mới. Ta hy vọng mọi người sẽ thích nó. Bất quá… Hình như ta vừa đào hố tiếp rồi nha.

Yêu tất cả nhiều lắm a… <3 <3 <3

 

Đường Ca

Tác giả: Đạm Ngọc

Thể loại: Trọng sinh, cung đấu, đam mỹ, ngụy phụ tử

Nhân vật chính:  Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) x Lý Huyền Kỳ

Khởi chương:

 

Huyền Vũ môn chi biến là sự kiện mà nhân thế đến nay vẫn còn truyền tục, vây quanh nó chính là máu tanh cùng tội nghiệt.  Năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), vì giành ngôi vị với đại ca mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã ngắm ngầm thương nghị tổ chức một cuộc phục kích trước Huyền Vũ môn, ngay trên con đường dẫn đến cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng đệ đệ là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, riêng mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.

 

Phiêu đãng mấy trăm năm ở nhân gian, hắn, một nhất phẩm đương triều hầu gia đời Đường, xưa kia chính vì được Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu nhận làm nghĩa tử, vì cấu kết với đại hoàng tử Thừa Kiền, tạo nên cung biến, nhưng cuối cùng lại vẫn là chính mắt nhìn đại hoàng tử dùng kiếm tự sát, còn mình… Y phiêu bạt một mình xem hết thịnh thế Đại Đường phồn hoa, cũng thấy được khi phồn hoa qua đi cũng là thê lương vô tận.

 

Thịnh suy vinh nhục, bất quá cũng chỉ là khoảng khắc mây bay. Đáng cười đáng chê, vì sao lại chấp niệm?

 

Hắn trôi ở trên không, gần ngàn năm qua đi chỉ kịp nhìn mọi người ở phía dưới hoan hô, cười đó, khóc đó, hợp đó, rồi lại tan đó. Hắn không khỏi mỉm cười.

 

Dù vậy, hắn vẫn thích nhân loại, thực thích.

 

Thích… Ánh mắt mọi người ấm áp, tươi cười sáng ngời. Cũng thích… Nhìn người ta sủng ái người mình yêu thượng, để rồi… Lại ly tan…

 

Y không ưu không sầu tiếp tục phiêu đi…

 

Thỉnh thoảng hắn là vẫn nhớ tới khi còn là người mình đã hoang đường chấp nhất đến chừng nào, tới khi chết hắn vẫn phẫn uất vì không địa vị, không người thương cảm, nhớ tới mấy trăm năm phiêu đãng, lúc ban đầu tuyệt vọng chết lặng, là đầy hận ý, là… Muốn nhìn thấy những kẻ chiến thắng phải đau đớn. Thế nhưng hận thì sao? Ưu tư thì sao? Thời gian là liều thuốc vĩnh viễn có thể chữa lành hết thảy mọi vết thương.

 

Hắn khẽ mỉm cười, đến bây giờ lại chẳng đạm nhiên buông bỏ, vậy chẳng phải hắn đã thành lệ quỷ rồi sao? Mấy trăm mấy ngàn năm nay, hắn cảm giác được nhân sinh của bản thân, khi sống có gì vui, khi chết có gì khổ? Phiêu đãng nhân gian, phiêu đãng địa giới, có đôi khi xảo ngộ vài kẻ quỷ hữu, hoặc là cộng ẩm, hoặc là đồng túy, hoặc là vui chơi thỏa thích, hắn tiêu diêu tự tại, hắn thản nhiên tươi cười. Tiêu diêu này, tự tại này, quả thật nhân sinh khi còn sống, hắn không bao giờ có được, cũng không mơ ước có được.

 

Quyền lực là thứ tối mê người, cũng là thứ khiến cho người ta u mê đến khi chết vẫn thống hận.

 

Nhưng nay hắn, là Lý Huyền Kỳ, cũng không còn là Lý Huyền Kỳ.

 

Chỉ là… Hắn khẽ mỉm cười, cuộc sống này cũng không quá tệ đi. Chí ít sau khi hắn chết đi, hắn chân thật cũng đã có bằng hữu.

 

Thế nhưng, cũng đã đến ngày chấm dứt những tiêu dao kia…

 

Yên lặng xoay người, làm bộ không nghe thấy, vẫn là phiêu đến phía trước. Phía sau, người kia đang nói cái gì hắn đều không nghe được, càng không muốn nghe. Cái gì mà vòng luân hồi bị trống một chỗ, dòng xoáy hiện tại càng lúc càng lớn, nếu không vá lại sẽ thực hỏng…

Lão nhân nước mắt ngắn dài nhìn hắn bắt đầu những câu chuyện dong dài đến mức nhàm chán, trên mặt lão nước mắt đã lưng tròng, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng, lão nhân này, thực… Hảo ngoạn quá đi thôi.

 

  • Thỉnh ngài giúp ta a…

 

Vì sao ta phải trở về thời không khiến tâm ta hận ý không nguôi kia?

 

  • Xin lỗi Thời Không lão gia, tại hạ chính là không giúp được rồi.
  • Ai da… Thân già của ta thật là khổ…

 

Y không dưới một trăm chữ bắt đầu dong dài nói. Hắn chỉ có thể im lặng nhìn trời.

Thời Không lão nhân nhất quyết không buông tha hắn, và cuối cùng thì…

 

  • Được rồi, ta đi theo ngươi.

 

Lão đầu nhi nhất thời mở lớn miệng, sau một hồi lâu mới khép lại miệng, nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện tươi cười lại càng làm cho người ta thích ý, nhất thời trong lòng lão nước mắt tuôn rơi, con người này bề ngoài thì có vẻ cứng đầu thế nhưng tâm chính là mềm mại nhu thuận đi a…

 

Có lẽ lão đầu nhi cũng không rõ ràng, hắn chính là đã phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm, khúc mắc gì thì cũng đã hiểu rõ, hận ý đến đâu chăng nữa cũng đã hóa giải, linh hồn hắn giờ đây sạch sẽ ấm áp, hắn vốn dĩ không phải từ đầu vẩn đục, chỉ là một chút tham vọng, tham vọng người cao cao tại thượng kia có thể nhìn đến hắn một lần.

 

Không bị hận ý che hai mắt, không bị dục vọng ngăn chặn tâm linh, trí tuệ, giống như nước trong vắt, chậm rãi nảy sinh.

 

Linh hồn khác phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm thì đã sớm hôi phi yên diệt, còn hắn ngược lại bởi vì phiêu đãng nhân gian mà linh hồn càng ngày càng tinh lọc, từ sâu trong tâm nở ra thật nhiều thật nhiều bạch liên hoa.

 

  • Bất quá ngươi không sợ, ta chính là lưu lại ký ức, sẽ tùy tiện sửa đổi lịch sử sao?
  • Hắc hắc, để ngài chê cười. Lịch sử a… Chẳng phải là thứ mà người đời sau viết lại sao?

 

Trong lòng hắn âm thầm cười khổ. Được rồi, vậy thì hảo hảo viết lại vậy. Chí ít là… Huyền Kỳ hắn sẽ không một lần nữa u mê.

 

Hắn khẽ mỉm cười tiến vào vòng xoáy.