Tạm Biệt Hải Âu – Chương 3

–o O o–

Chương 3

Hôm đấy là ngày 27 tháng 12 năm…

Nếu như là nữ, bị cưỡng gian xong sẽ làm gì? Có hai hướng giải quyết, hoặc là báo cảnh sát, hoặc sẽ chạy về nhà khóc một trận rồi coi như là bị chó cắn một cái.

Còn nếu là nam, một khi bị cường bạo xong sẽ làm gì?

Trường hợp nếu báo cảnh sát, chẳng lẽ sẽ đến sở, đưa ra cái quần lót làm bằng chứng, rồi đồng chí pháp y sẽ trích ra dịch xyz đem đi phân tích xem ADN của kẻ biến thái có trùng với ADN đã lưu trữ sẵn trong đám hồ sơ các vụ cưỡng dâm khác không… Sau một hồi phân tích kỹ càng rồi sẽ báo về cho người bị hại biết tin rằng đồng chí QJF (tội phạm cưỡng bức) ấy không nằm trong nhóm những kẻ biến thái mà cảnh sát lưu trữ hồ sơ, xong tiếp đó sẽ là câu: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mà bắt hắn.”

Sau đó kẻ bị hại sẽ được nổi tiếng khắp Hương Cảng, kể cả Trung Quốc đại lục cũng sẽ biết đến việc có một kẻ thân cao bảy thước đã bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lôi ra cưỡng…

“KAO… Càng nghĩ càng tức… Con mẹ nó chứ…”

Trong đầu anh đang hiện ra không dưới mười câu chửi độc địa nhất dành cho tên tội phạm đã dám ngang nhiên cưỡng gian con trai nhà lành. Hiện giờ cái gì gọi là đạo đức, điềm tĩnh, lãnh đạm trong anh đều đã bay sạch.

“Ông nội nó, chẳng lẽ bị người ta cưỡng xong còn ngồi đó mà phân tích xem hắn bị chứng hoang tưởng gì, tâm lý biến thái ra sao… Ông đây chỉ biết hắn đã dám ngang nhiên động vào hoa cúc của ông thì ông phải tìm cách trả thù hắn… Cho hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong… Ông đây phải…”

Sau một hồi lên kế hoạch trả thù mà không một kế hoạch nào được anh nhắm đến thực hiện, vì thứ nhất anh rất ngại nếu lỡ như thật sự trả đũa được hắn, giết hắn hoặc biến hắn thành tàn phế thì anh sẽ phải trả giá bằng tất cả sự nghiệp lẫn tương lai của mình.

Không thể nào có một bệnh viện chịu chứa chấp một tên bác sĩ đã điên cuồng cắt đi JJ của một bệnh nhân, cho dù người đó có là biến thái đi chăng nữa thì lương tâm của một bác sĩ không thể cho phép thực hiện điều đó được. Thêm nữa liệu báo chí có để anh yên không? Hay lúc ấy tương lai bác sĩ Thế Phong sẽ chính thức được đưa vào hồi cáo chung…

Cách thứ hai cũng là cách mang tính tự kỷ cao nhất, ở nhà chữa thương và tự an ủi rằng, mình chỉ bị chó cắn thôi. Hiển nhiên sau khi suy đi tính lại hết thảy mọi thứ, Thế Phong chọn cách này là cách an toàn nhất cho tới hiện tại.

Cộc… cộc…

“Giờ này mà còn có ai đến nữa?”

  • Ai… Ách….

Thế Phong bất ngờ bị ôm chầm lấy. Sau một hồi hoa mắt thì cuối cùng anh cũng nhận ra được cái cục màu hồng phấn này là gì…

  • Ca ca…
  • Sao em lại ở đây a?
  • Đáng ghét nha… Bộ không hoan nghênh người ta sao???
  • Làm sao mà không hoan nghênh tiểu thư Phụng Nghi nhà ta được? Ba mẹ đâu rồi? Có đến cùng em không?

Thế Phong dịu dàng nhẹ nâng cô em gái ra khỏi cơ thể mình.

“Ui… Đau… Khỉ thật…”

Rõ ràng mới động có một chút mà đau như vậy, thật sự uy lực của gã dám cưỡng gian anh thật rất lợi hại a.

“Ta phi… Làm quái gì ta phải khen hắn chứ????”

  • Anh hai…

Thế Phong vội lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của một ông anh trưởng thành đầy trách nhiệm, anh mỉm cười và khẽ huýt sáo.

  • Em gái chúng ta càng lớn càng xinh nha…
  • Ca ca… Anh cứ thích đùa hoài. Người ta… Chỉ bình thường thôi a…
  • Bình thường đến mức đoạt giải hoa khôi duyên dáng học đường sao? Thôi đừng e lệ nữa. Lại đây, nói anh trai nghe xem vì sao em về đây mà không có ba mẹ đi cùng?
  • Vốn dĩ ba mẹ cũng muốn đi lắm… Chỉ là…
  • Mẹ đang bận làm giám khảo cuộc thi Model nào đấy trên thế giới, còn ba thì đi theo làm vệ sĩ, kèm theo đó là sẵn thâu tóm luôn mấy tập đoàn linh tinh đang cản đường… Anh trai nói có đúng không?

Thế Phong tựa tiếu phi tiếu nói, ai lại không biết Thế Phong từ nhỏ đã phải sống một cuộc sống tự lập. Tuy cùng là con, nhưng Phụng Nghi lại được mẫu thân anh đặc biệt dành sự quan tâm đến nhiều hơn. Có lẽ vì từ nhỏ Phụng Nghi đã ra dáng là một model tương lai rồi. Các danh hiệu lớn bé chỉ cần nó muốn liền sẽ có được.

Từ nhỏ mẫu thân anh cũng muốn đào tạo anh thành một nam vương. Chỉ là anh không mấy hứng thú với các cuộc thi nhan sắc. Thêm nữa việc có được danh vọng một thời để rồi sau khi lụi tàn thì không có ai nhớ đến… Anh không hiểu vì sao mẫu thân lại đi đam mê những thứ phù hoa đầy ảo tưởng đó. Riêng anh chỉ thích lấy việc thiện làm vui.

Anh đã từng nghĩ sẽ theo nghiệp kinh doanh của thân phụ, thế nhưng sự khắc nghiệt trong môi trường kinh doanh khiến anh chẳng thể nào đi trọn con đường. Và thế là anh đành tự chọn cho mình một con đường riêng, đó là làm bác sĩ tâm lý, một ngành chữa trị cho phần tâm tư, tình cảm của mỗi con người. Có thể nói thể xác khi bệnh thì rất dễ tìm ra cách chữa trị, thế nhưng ai biết được khi tâm của một người mang bệnh thì dù có đưa thần dược của Hoa Đà cũng chẳng thể nào khiến người đó vui vẻ được. Chỉ tiếc là hiện tại chẳng mấy người trẻ hiểu được ý nghĩa của công việc này. Một công việc cần lắng nghe nhiều hơn phán xét, một công việc mà ở đó người bác sĩ vừa là người anh, vừa là người bạn đầy chân thành để người bệnh có thể tin tưởng mà bộc bạch hết nỗi lòng mình.

Có thể nói đây là một việc vừa có thể giúp anh thỏa niềm đam mê, vừa có thể nuôi sống chính bản thân mình mà không phải xòe tay xin tiền trợ cấp từ gia đình. Vì thế nên nếu có cơ hội cho Thế Phong chọn lại, chắc chắn anh cũng sẽ chọn làm bác sĩ tâm lý.

  • Anh hai nè, anh có buồn không?
  • Buồn việc gì nhóc con?

Anh mỉm cười khẽ véo véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của con bé.

  • Buồn vì ba mẹ cứ đi công tác hoài mà không thể thường xuyên về thăm anh được.
  • …………..

Tiểu Phụng nhẹ nhàng nói tiếp:

  • Do việc học của em không mấy tốt nên ba mẹ thường để tâm đến hơn. Riêng anh thì từ nhỏ đã thông minh hơn người, lại còn có thể lấy liền một lúc mấy cái học bổng nước ngoài. Khi du học về liền có thể xin vào làm việc ngay tại một bệnh viện lớn của trung ương. Có lẽ ba mẹ biết rằng anh đã có thể tự lập được, cùng với cá tính vững vàng của anh đủ khiến cho mọi người yên tâm… Vì thế nên…
  • Anh hiểu mà.

Thế Phong xoa đầu cô em gái đang cố an ủi ông anh trai của nó.

“Con bé lúc nào cũng thích quan tâm đến người khác cả. Có lẽ trời sinh nó là một thiên thần…”

Thế Phong thầm nghĩ trong đầu, thế nhưng anh không nhận ra rằng chính mình thực ra cũng là một người rất tốt, bản tính từ nhỏ đã rất thiện lương, lại còn sẵn sàng hy sinh niềm vui cá nhân vì người khác. Ba mẹ anh thật sự rất có phúc khi sinh ra được hai tiểu thiên thần như thế.

  • À, ba mẹ có gửi cho anh một cái đĩa hình. Anh xem từ từ nhé. Em đi tắm trước đây…
  • Ok.

Anh đón lấy chiếc đĩa từ tay cô em gái và nhanh chóng bỏ nó vào máy phát hình.

Gia đình anh rất thường có thói quen thu hình lại tất cả những lời nhắn và hình ảnh mới nhất của mình vào đĩa. Và lưu trữ nó theo cách cổ xưa thế này.

Nói sao nhỉ, giữa việc gửi đi một đoạn video qua Drive hay mail, thì phụ huynh nhà anh xem trọng việc gửi bằng bưu phẩm, thư tay hoặc là lưu lại hình ảnh, sau đó để hết vào trong một chiếc đĩa từ. Họ sẽ gửi thông qua một người thân quen với dấu niêm phong trên bì thư. Họ cho là, việc gửi hình ảnh như vậy vẫn giữ được tính lãng mạn, cổ điển lẫn thi vị dành cho cả người gửi và người nhận. Cả hai bên đều sẽ hạnh phúc hơn khi có cảm giác được bốc thư hay quà từ phía họ.

Thi thoảng thì chiếc đĩa đấy cũng sẽ được gửi chuyển phát nhanh đến tay người nhận khi không có người nào về đúng dịp lễ.


“Thời buổi công nghệ sẽ giúp kéo gần khoảng cách giữa con người lại với nhau hơn. Thế nhưng nếu lạm dụng nó quá mức thì tình cảm tự dưng sẽ phai nhạt dần. Vì thế không lạ gì cảnh những kẻ ngày đêm lên mạng trò chuyện nhưng ngoài đời thực thì vẫn là những kẻ cô đơn…”

Trích Tâm lý con người trong thế giới phẳng của tác giả Dương Thế Phong

Chiếc ti vi màn hình phẳng được bật lên, và ngay lập tức hiện lên hình ảnh của đôi trai tài gái sắc…

Trích đoạn từ chiếc đĩa mềm…

  • Hi con yêu của mamy. Mamy nhớ con nhiều lắm… Con có nhớ mamy không? Để mamy đoán nha… Giờ này con đang cầm tách cà phê mà mỉm cười trước màn hình đúng không nè?
  • Cục cưng à… Em đang làm gì thế?
  • Anh yêu, nhìn vào webcam đi… Em đang nói chuyện với con tụi mình đó.
  • Đứa nào?
  • Con trai… Anh có mấy đứa con tất cả hả?

Mẫu thân anh trèo lên đùi của thân phụ mà ngắt nhéo lên gương mặt điển trai của ông.

Hành động đầy tính khiêu khích lẫn trẻ con ấy khiến Thế Phong không khỏi thở dài.

“Hai người này, đã có tuổi rồi mà vẫn còn âu yếm nhau như trẻ con ấy… May mắn mình không bị lây gien ngây ngô ấy…”

  • Anh đó. Nghiêm túc một tí coi, để em hỏi thăm con em nè…
  • Con thì anh cũng có phần chứ tại sao lại nói là con em thôi a???

Gương mặt điển trai của ông cụ nhà anh hiển thị nên nét đầy ủy khuất tựa hồ như một chú cún con bị bắt nạt.

  • Giờ anh muốn chia phần sao?

Mẹ anh cất giọng đầy khiêu khích…

  • Vậy mình vào trong rồi từ từ bàn cách chia phần nha cưng…

“Ặc… Ba mẹ có thể nghiêm túc một tí khi nói chuyện trước mặt con cái không a???”

.

.

.

Tiểu Phụng Nghi để mặc cho anh coi video của bố mẹ, riêng cô thì đi tham quan một vòng phòng của anh mình.

  • Ca ca, anh bị trĩ à?

Anh vừa phun ngay ngụm cà phê ra ngoài vừa nhìn trân trối cô em gái hồn nhiên của mình.

  • Anh nhìn em như vậy làm gì? Có bệnh thì mình chữa thôi. Cái bệnh này thì người làm văn phòng như anh hay bị mà.

Tiểu Phụng của anh hồn nhiên đưa tuýp kem đến trước mặt anh.

Đúng là mấy hôm nay anh phải dùng tuýp kem trị viêm, sưng dành cho chỗ nhạy cảm. Nhưng ngoài bị trĩ ra còn có rất nhiều lý do khác mà. Nhưng những lý do khác ấy anh chẳng thể nào tiết lộ với cô em gái bé nhỏ.

  • Ừ.

Anh nuốt nước mắt vào trong mà đưa câu chuyện sang một hướng mới.

  • Lần này em về nước trong bao lâu?
  • Sao vậy ạ? Em mới về mà ca đã muốn đuổi em đi?
  • Không. Anh chỉ không biết kỳ nghỉ đông này của em sẽ trong bao lâu để anh còn tiếp đón công chúa cho tốt.

Thế Phong dù sao đi nữa cũng là bác sĩ tâm lý. Mà bác sĩ tâm lý giỏi nhất chính là đưa câu chuyện sang một hướng mới để dễ khai thác bệnh nhân hơn.

  • Ca ca anh dẻo miệng. Cơ mà em được nghỉ 2 tháng. Sau đó em sẽ bay về Pháp.

Thế Phong dư biết cô nàng đang phát chán các cảnh đẹp tuyết rơi, cây thông Noel, đèn trang trí cũng như hình ảnh lãng mạn nơi xứ sở nghệ thuật rồi. Cô nhóc này của anh vốn dĩ có duyên rất lớn với vùng đất cảng này. Cô bé từ nhỏ đã chạy lăng xăng đến các khu lao động, quan sát người ta làm việc, mua sắm, trả giá (dù là cô bé dư tiền mua cả một sạp hàng của người ta).

Cũng giống như đứa nhỏ khi lớn lên thường xuyên có cái gì, thì dù cái đó có là thứ mà người ta ao ước thì với nó cũng là bình thường. Nó sẽ tự đi tìm kiếm các thứ mà từ nhỏ nó không có quá nhiều cơ hội có được.

Tiểu Phụng Nghi từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dù không phải như một công chúa, nhưng chảy trong dòng máu của cô bé chính là sự trang trọng, lịch lãm cũng như mực thước của một quý cô. Thế nên, anh biết, dù cô bé có nghịch ngợm đến đâu, chắc chắn cũng sẽ không gây ra đại sự gì to lớn để anh phải nhún tay vào. Thế nên, cứ để cho con bé thỏa ước mơ đi.

  • Lịch trình của em khi về Hương Cảng là gì? Có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?
  • Đặc biệt thì không ạ. Chủ yếu em đang nghiên cứu về một tập đoàn tại Hương Cảng, nó hiện tại đang đầu tư dần sang nước ngoài, các người mẫu của mẹ nay cũng dần đầu quân cho công ty giải trí của nó, tên cái gì mà, A Dragon.

Nghe được cái tên quen thuộc, Thế Phong không khỏi cảm thấy đầu thoáng đau nhức.

  • Tập đoàn này hắc bạch chưa rõ. Tốt nhất em đừng nên dính vào.
  • Em cũng không có ý định đi sâu vào tìm hiểu vì cảnh sát không phải là chuyên ngành của em. Tuy nhiên lần về nước này em sẽ tham dự tiệc tối của gia tộc họ. Vì họ có mời một số người mẫu của mẹ đến góp phần giúp vui cho buổi tiệc khai trương thương hiệu mới. Sẵn đó em gặp lại Gil, ngự tỷ của lòng em luôn.
  • Gil?
  • Chị Gil là trưởng nữ của gia tộc này. Chị ấy là một ngự tỷ đấy. Em cực thích tỷ ấy luôn. Lần đấy tỷ ấy đứng ra bảo hộ cho em trước một đám đàn ông háo sắc muốn trêu chọc em.
  • Em bị trêu chọc?
  • Chuyện lâu lắm rồi. Daddy Mamy đều không biết. Anh đừng đi kể, không bọn họ lại bảo em mang theo vài vệ sĩ nữa. Phiền chết.
  • Vốn dĩ em sống một mình và hay đi lại ở các thành phố lớn mà cư dân có khi là người nhập cư, có khi là người lao động phổ thông, việc có thêm một vệ sĩ nếu buộc phải di chuyển sau 10 giờ tối là để đảm bảo an toàn cho em.
  • Đuợc rồi. Anh cũng như em nhưng anh đâu cần. Đừng lôi giới tính ra nói chuyện ở đây, em có đai đen Nhu Đạo, còn anh thì có gì nào?

Con bé vênh mặt lên như một con khổng tước, tỏ rõ thái độ với Thế Phong.

“Có bị một thằng khốn kiếp cường bạo. Mẹ nó chớ…”

Thế Phong không thể nào mở miệng nói điều đó ra được, tuy nhiên về mặt vệ sĩ sau 10 giờ tối cậu vẫn cũng quan điểm với cha mẹ mình, không thể chiều theo ý nàng công chúa nhỏ này được.

Hai anh em nói chuyện được một lúc thì cậu đi làm buổi tối cho cả hai thay vì ra nhà hàng như thường lệ. Vì tiểu Phụng Nghi căn bản đã ăn ngán các nhà hàng 5 sao rồi. Hiện tại cô nàng chỉ muốn được ăn món Âu nấu theo kiểu Hương Cảng của anh trai mình thôi.

Dĩa mì Ý xào bò với dầu hào thơm phức được bê ra, hai cái bụng đói nhanh chóng nhào vào ăn và tiếp tục câu chuyện về cuộc sống của mình.

Hai anh em dù chỉ cách đây vài ngày còn nói chuyện trên điện thoại, nhưng khi gặp nhau, họ như cách xa lâu lắm mới có dịp nói chuyện. Thế Phong vốn dĩ là một người ít nói, thế nhưng cậu cũng không khỏi hào hứng chia sẻ những câu chuyện đầy thú vị với cô công chúa nhỏ nhà mình.

MỤC LỤC TẠM BIỆT HẢI ÂU

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 22

Đạm Ngọc: Xin chào, lại là ta đây. Sắp đến tết rồi mà dịch bệnh vẫn còn hoành hành như vậy, thật tệ!!! Mong các tình yêu đều giữ sức khỏe, đừng đi đến nơi đông người khi không cần thiết nhé ạ.

Yêu cả nhà thật nhiều. Cả nhà tết này ủng hộ truyện của ta nhé. Ta sẽ up thường xuyên lên Đạm Ngọc lâu nà.

Chương 22: Sóng gió và hạnh phúc – Dưới góc nhìn của Thượng Vân

Cuối cùng thì gia đình của y cũng biết chuyện. Tối hôm đấy thật sự tôi đã không ngủ được vì lo lắng và sợ hãi. Lo lắng là không biết liệu y có bị gia đình gây khó dễ hay không? Còn phần sợ hãi, có lẽ là sợ y sẽ bỏ cuộc, sẽ buông tay.

Dù gì đi chăng nữa, ở cái xã hội đầy rẫy những cám dỗ này, thì y chính là một hình mẫu kim cương vương lão ngũ trong mắt các quý cô.

Còn tôi? Chỉ là một giảng viên quèn, là một huấn luyện viên Judo, gia cảnh thì tầm thường không có gì đáng để người khác coi trọng.

Nếu nói đúng hơn trong mối quan hệ này, người không nắm rõ nhất kết quả là tôi. Tôi chẳng hiểu vì lý do gì mà y rất thường xuyên ghen tuông với những cô gái mà tôi tiếp xúc. Bất quá tôi cứ mặc kệ y muốn làm gì thì làm. Căn bản là tôi cảm nhận được hạnh phúc khi ở cạnh y, cũng là một ít chấp niệm của bản thân khiến tôi càng thỏa mãn khi được y để tâm đến.

Nói y dịu dàng, ôn nhu chăm sóc, đúng là vậy thật. Thế nhưng đừng chọc đến vảy ngược của y, có lần tôi vô tình nói về người yêu cũ của mình. Thế là y liền nổi điên nhào lên đè tôi xuống mà gặm cắn môi tôi một cách điên cuồng. Ngày hôm đấy tôi mà không đẩy y ra kịp thời, hay nói đúng hơn chính là không phải khách hàng của y gọi một cuộc hội thoại đến đòi y phải ra mặt gấp vì deadline đã gần kề mà team dự án vẫn đang có rất nhiều vấn đề xảy ra, có lẽ hôm ấy tôi đã bị tước vũ khí đầu hàng để y muốn làm gì thì làm rồi.

  • Thực sự không sao? Gia đình anh… không ngăn cản sao?

Tôi vẫn chưa quen phải gọi y là anh, bất quá là do y kiên quyết buộc sửa đổi cách xưng hô, tôi phải làm sao được?

  • Em mong muốn có sự ngăn cản xảy ra à?

Y nháy mắt tinh nghịch hỏi lại tôi.

  • Tất nhiên là không rồi.
  • Vậy thì được rồi.
  • Nhưng mà…
  • Bữa nào sẽ dẫn em đi gặp họ. Bất quá…
  • Bất quá thế nào?

Tôi căng thẳng lên tiếng hỏi.

  • Tôi muốn bàn với em việc này trước.

Y nháy mắt đưa một hợp đồng đến trước mặt tôi.

  • Đây là?
  • Tôi vừa mua một căn hộ ven sông, muốn em đứng tên.
  • Cái gì?
  • Căn bản đây chính là căn nhà sắp tới của chúng ta. Thích không?

Tôi chưa hết thẫn thờ nhìn vào tờ giấy rồi lại nhìn y.

  • Tại sao tôi phải đứng tên?
  • Trói chân em lại.
  • Anh…

Y cười một cách thật ôn nhu và bảo.

  • Thực tế tôi biết theo tôi, em sẽ phải đối mặt với gia đình. Với tôi mọi thứ đều đơn giản, tôi đủ khả năng xoay sở, nhưng với em, tôi e là em sẽ phải đau khổ một khoảng thời gian.
  • Anh… Đây là đền bù tinh thần sao?
  • Phải…

Tôi ném hợp đồng vào mặt y mà xoay người vào trong phòng. Nhưng khi tôi vừa tính sập cửa phòng lại thì y đã kịp chen nửa người vào.

  • Đi ra ngoài… Đây là nơi riêng tư của tôi, không muốn có mặt người ngoài.
  • Bảo bối ngốc, em tính hờn dỗi chuyện gì nữa?
  • Anh… Cút ra ngoài.

Tôi đẩy mạnh y về phía cửa. Y vẫn sừng sững đứng chắn trước mặt tôi đầy trêu tức. Tôi tức giận muốn hất y văng ra xa. Nhưng là y đem tôi ôm sát vào lòng rồi đẩy tôi ngã lên giường.

Trong lòng tôi khẽ kêu hai tiếng không ổn. Bất quá, hình như đã quá muộn.

  • Buông… Đồ khốn…

Đáp lại tôi chính là tiếng thở dồn dập cùng nụ hôn như mưa bão của y thẳng tắp rơi trên mặt, trên môi và trên người tôi.

Đũng quần đột nhiên bị bàn tay đàn ông đặt lên, nhiệt tình xoa nắn, lực dồn vào còn nhẹ nhàng hơn lực vừa xoa nắn nơi viền môi tôi, nhưng lại lan truyền thẳng xuống da thịt.

Cổ họng tôi thoát ra một tiếng “Ưm”.

Lúc này không biết từ đâu y lấy ra một tấm vải đen mà che mắt tôi lại…

Không nhìn thấy gì cả…

Chỉ còn lại cảm giác.

Duy nhất là cảm giác.

Cảm giác được anh ta vỗ về, vuốt ve, yêu thương.

Thật tế lúc này tôi cực kỳ sợ khoảng không đen tối, tôi không biết tương lai rồi sẽ đi về đâu. Căn bản là tôi không sợ gia đình ngăn cản, nếu y đã dám liều mình đứng ra bảo vệ cho tình yêu này, thì tại sao y lại nghi ngờ tôi? Lại còn phải chuẩn bị phần bồi thường cho tôi nữa?

Cảm giác khoái lạc bên ngoài khiến cả người tôi run rẩy, tựa như chiếc chuông gió bị ngọn gió vô tình thổi qua mà liên tục rung động, dường như muốn tan ra.

Rõ ràng đôi tay tôi vẫn tự do, tôi có thể đấm y một cái, gỡ tấm vải đen che mắt xuống.

Nhưng dường như lúc này tôi lại hoàn toàn quên rằng, mình có thể làm như vậy.

Vẫn để y vỗ về, vuốt ve, thân thể vẫn run rẩy, vật đáng ngượng ngùng giữa hai chân nóng lên, rất nóng.

Tôi nghe giọng mình nức nở chẳng rõ nguyên do, vươn tay trong bóng đêm mờ mịt, nhờ vào trực giác mà tìm được vị trí của người đàn ông ấy, ôm lấy hắn như ôm lấy ngọn cỏ cứu mạng.

Động tình thế này, thật thoải mái.

Không thể chịu đựng được nữa.

Tôi bối rối gọi nhỏ…

  • Hạo Tuấn…

Y đáp lời tôi:

  • Ừ, ngoan…

Tôi khẽ hít một hơi, nói:

  • Anh là tên khốn…

Y trả lời:

  • Ừ. Là anh dụ dỗ em, anh là tên khốn.

Tôi khẽ cắn răng, nói:

  • Anh nghi ngờ em…

Y vẫn không ngừng hôn lên ngực tôi mà đáp:

  • Đúng đúng đúng, anh sai rồi, bảo bối.

Tôi cảm giác mình thật ngốc khi đi mắng chửi một khúc gỗ, thế nên tôi không thèm nói nữa.

Đặt cằm lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông ấy, cố sức chống đỡ, giống như muốn khiến toàn bộ cảm giác run rẩy chẳng cách nào khống chế của mình truyền hết lên thân thể người đàn ông ấy.

Tôi thực sự không biết là hóa ra khi mắt không nhìn thấy, cảm giác lại trở nên linh mẫn thế này.

Đây quả thực… không giống với ngày thường.

Tôi cũng không biết, tại sao mình lại cố gắng nhẫn nại như vậy.

Để người này đũa bỡn mỗi nơi trên thân thể mình, chẳng chút nể tình mà châm lửa trên cơ thể, đốt cháy từng chút da thịt, khơi lên cảm giác đau đớn mà khoái lạc.

Khi sự nhẫn nại của tôi sắp chìm trong cảm giác đau đớn đầy khoái lạc, y bỗng nắm đầu gối tôi, kéo đôi chân tôi cách xa nhau ra.

Tôi ôm chặt cổ hắn không chịu buông, hỏi đứt quãng…

  • Khoan… Anh… Thực sự nghĩ là em cần quà bồi thường sao? Anh sợ em sẽ bỏ rơi anh sao?

Đôi mắt bị giấu sau tấm vải đen xuất hiện vết tích ẩm ướt.

Tôi nghe tiếng thở dài đầy đau lòng của y, cũng như tiếng y dịu dàng nói:

  • Không đâu. Anh không bao giờ nghi ngờ em. Chỉ là muốn tặng em một món quà để khẳng định tình yêu của mình. Bất quá… Đã khiến em đau lòng rồi, bảo bối.

Chậm rãi vùi chính mình sâu vào.

Tôi nghe bên tai lùng bùng, khẽ kêu lên từng tiếng nho nhỏ, thân thể thoáng cái được y lấp đầy, nội tạng như bị vật lạ đè nén, đau đớn như vậy, nhưng lại khiến tôi thiếu chút nữa đạt tới cực khoái.

Mọi cảm quan đều tập trung tại nơi bị y chiếm đóng.

Thời khắc này… Thời khắc này…

Y không biết, là y đã nuốt trọn lấy mình.

Hay chính bản thân mình… đã nuốt trọn lấy y…

Y vừa hôn tôi vừa liên tiếp chuyển động, nói:

  • Cục cưng, em nóng quá…
  • Ư…

“Anh cũng rất nóng.”

“Hạo Tuấn, anh cũng rất nóng…”

Tâm trí hay thân thể đều như nhau, đều đang bị y hòa tan, giống như băng tuyết mùa đông hóa thành một hồ nước xuân. Đủ để những kẻ ngốc nghếch rơi vào bể tình chết chìm.

Có thể, hai người chúng ta, đều muốn khiến người còn lại cùng mình chết chìm mới thôi.

Có thể, là em đã nuốt trọn lấy anh, anh cũng đã nuốt trọn lấy em, cả da cả xương, không thừa một mẩu.

Đó mới là hồi kết.

Y chậm rãi trừu động, lúc nhanh lúc chậm, cứ như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 21

Đạm Ngọc: Lâu quá mới ngó sang truyện này… Ta làm công tác phủi bụi để chuẩn bị đón năm mới cho cả hai truyện của ta đây.

Chúc các tình yêu đầu tuần vui vẻ nhé ạ <3 <3 <3

Chương 21: Sóng gió – Dưới góc nhìn của Hạo Tuấn

Tự nhiên Băng Nhi gửi một tin nhắn với nội dung kỳ lạ cho tôi. Không rõ nhà đang xảy ra chuyện gì mà nhóc lại bảo:

“Hai về sớm. Phải chuẩn bị tinh thần. Có gì cũng phải bình tĩnh.”

Khi tôi gọi lại thì điện thoại cứ luôn báo bận. Thế nên tôi đành nói với Thượng Vân tối nay tôi không thể ở lại ăn cùng anh ấy được.

Cho đến khi tôi về đến nhà…

  • Con giải thích xem, chuyện này là thế nào hả?

Mẹ tôi giơ chiếc điện thoại có chụp hình tôi và Thượng Vân tại siêu thị lên cho tôi xem. Trong lúc mẹ đang nổi cáu thì bố tôi đã ra ngoài sân đốt điếu thuốc.

  • Chuyện chỉ có vậy thôi à?

Tôi khẽ nhếch môi cười mà hỏi.

  • Thế con cứ tưởng gia đình gặp phải chuyện gì nghiêm trọng lắm. Thì ra là vấn đề cá nhân của con à?
  • Ơ hay, ra đây là vấn đề cá nhân của riêng anh à?
  • Mẹ, con nghĩ việc con yêu hay thích người nào đấy, cũng sẽ không ảnh hưởng đến gia đình. Hơn nữa, con không muốn gia đình xen vào quyết định cá nhân của con.
  • Anh…

Mẹ tôi có vẻ đang rất bực mình. Lúc này thì bố tôi từ ngoài sân đã vào đến trong nhà. Ông ngồi trên tay dựa sopha mà ôm lấy vai mẹ tôi, khẽ vuốt nhẹ vai mẹ tôi mà nói.

  • Thế con tính thế nào? Tương lai hai đứa sẽ ra sao? Chưa kể đến nó là đàn ông thì làm sao sinh đẻ gì được?
  • Bố, con không phải là người thích đàn ông. Bất quá, riêng với anh ta thì khác.

Tôi khẽ nở nụ cười nhẹ. Xong tôi lại tiếp.

  • Con biết bố là người từng đi Anh Quốc du học. Bất quá thay vì chọn cuộc sống bên đấy bố lại về nước để lấy mẹ và sinh sống tại đây. Vì thế nên, con tin bố là người có tư tưởng rộng mở. Ở thế kỷ này việc hai người đàn ông hay hai người phụ nữ lấy nhau đã không còn xa lạ nữa. Đó là chưa kể đến việc tùy tiện có thể xin nhận con nuôi, thậm chí con có thể nhờ đến việc thụ tinh nhân tạo. Con không tin không có cách.
  • Con…
  • Ngày trước bố đã dạy con, làm nam tử hán đứng giữa trời đất, không có việc gì đã làm mà không dám nhận. Khi đã nghĩ sẽ làm thì phải nghĩ đến việc lãnh lấy hậu quả. Dù cho kết quả có như thế nào thì con cũng vui lòng, vì ngày hôm nay con đã dám đứng ra đối mặt và đấu tranh vì nó.
  • Con tin là… Nó thực lòng yêu con sao? Thứ tình yêu đồng tính này…

Lúc này bỗng dưng con bé Băng Nhi lên tiếng.

  • Ngay cả tình yêu nam nữ cũng rất dễ thay đổi bố ơi. Thực đấy ạ…

Không uổng công tôi ngày thường chiều chuộng nó. Tôi khẽ mỉm cười gật đầu với nó một cái mà tiếp.

  • Thời buổi này, việc yêu một người và việc duy trì tình yêu ấy sau hôn nhân là một vấn đề khó khăn mà ngay chính các cặp đôi bình thường khác cũng phải bỏ cuộc đôi khi. Con nghĩ việc duy trì được gia đình hạnh phúc như bố mẹ đây thực sự đang rất hiếm ở xã hội này.
  • Đó là do, thời của bố mẹ, cái gì hư thì người ta nghĩ cách sửa, chứ không phải nghĩ cách để vứt đi.

Bố tôi khẽ mỉm cười mà trả lời.

  • Nên con cũng nghĩ, con sẽ học tập bố, nếu có gì sai sót thì sửa. Nhưng sẽ không bỏ đi.

Bố tôi khẽ chau mày mà hỏi.

  • Con nghĩ rằng nó cũng sẽ giống con, không bỏ cuộc, không thay đổi sao?
  • Với ai thì con không biết. Riêng với anh ấy, thì đúng là như vậy. Tính cách cứng đầu, ương ngạnh của anh ta, con biết rất rõ.
  • Người đàn ông ấy lớn tuổi hơn con à?
  • Cũng không hơn nhiều lắm đâu mẹ à. Hình như hơn 1 hay 2 tuổi thôi nhỉ?

Băng Nhi khẽ chớp mắt hỏi tôi.

  • Phải.

Tôi gật đầu với nhóc.

  • Thật ra thì việc con yêu thích người nào, nếu gia đình ủng hộ, con rất vui. Nhưng nếu không, con cũng sẽ không vì lý do đấy mà từ bỏ. Nếu phản đối, con sẽ dọn ra khỏi nhà.
  • Con…

Bố tôi bật cười.

  • Nhân quả tuần hoàn. Ngày trước chính tôi đã nói với bố mẹ tôi câu này.

Bố tôi nhìn mẹ tôi mỉm cười.

  • Là do anh dạy hư tụi nhỏ.

Mẹ tôi dù vẫn còn chưa lấy lại được tâm trạng bình tĩnh. Bất quá chính là lúc này đã biết trách cứ bố tôi. Điều đó chứng tỏ người đã phần nào chấp nhận thực tế này.

  • Con tính sau này thế nào?
  • Thế nào là sao? Việc mẹ hỏi có phải việc của hai hoặc ba năm sau nữa?
  • Đúng vậy? Làm sao để kết hôn? Làm sao để sinh con?
  • Việc đó trong lòng con đã có kế hoạch. Con không tiện chia sẻ ra ở đây. Nhưng việc con có thể từ hai tay trắng tạo dựng nên sự nghiệp, hiện tại con không tin con sẽ quản không tốt việc riêng của mình.

Tối hôm ấy quả thật mọi người đã vây quanh tôi chỉ để hỏi về Thượng Vân. Những gì có thể giải quyết được tôi liền giải quyết. Riêng một số thứ tôi vẫn giữ kín cho bản thân mình. Đến tối hôm ấy khi đã giải quyết xong hết mọi thứ, tôi lê người mệt mỏi trở về phòng.

  • Hai…

Băng Nhi nãy giờ có lẽ chỉ chờ cơ hội để được gặp riêng tôi. Lúc này tôi mở tủ lạnh mini trong phòng mà mở một lon bia, đưa lên miệng hớp một ngụm mà khẽ nhếch môi cười với con bé.

  • Sao nào?
  • Thì ra anh mới là hồ ly tinh.

Tôi suýt nữa phun hết ngụm bia vừa mới uống. Tôi đưa tay lau sơ vụn bia còn sót lại nơi mép, khẽ cười nhìn con nhóc.

  • Yêu nghiệt mà.

Băng Nhi vừa dậm chân vừa xoay người bỏ ra ngoài.

  • Băng Nhi…

Nó không trả lời chỉ quay sang nhìn tôi mà nhướn mày.

  • Cảm ơn nhóc.
  • Khỏi cần. Sau này hai người phải hạnh phúc đấy.

Nó xoay người và bỏ đi hẳn. Tôi mỉm cười nhìn chiếc điện thoại thông minh nãy giờ đầy tràn tin nhắn của ai kia.

“Tin từ: Vợ yêu – Vân lúc 20:30

Ổn chứ?”

“Tin từ: Vợ yêu – Vân lúc 20:35

Gia đình có vấn đề gì không?”

“Tin từ: Vợ yêu – Vân lúc 20:39

Có cần tôi sang phụ gì không? Làm ơn trả lời đi mà. Cậu ổn cả chứ???”

…………..

Một hàng dài tin nhắn và tôi liền kéo đến tin cuối cùng.

“Tin từ: Vợ yêu – Vân lúc 23:30

Dù có gì xảy ra đi nữa… Tôi cũng sẽ luôn ở cạnh cậu… Chỉ mong là, cậu sẽ không bỏ cuộc. Trả lời tôi sớm nhé.”

Tôi khẽ mỉm cười rồi bấm vào phím tắt để gọi đến số máy quen thuộc.

  • Hi…
  • Cậu bị sao vậy? Gia đình có gì mà phải trở về sớm thế? Có phải gia đình biết chuyện rồi không?

Giọng Thượng Vân phía bên kia như muốn khóc. Tôi hiểu, đàn ông dù là mạnh mẽ đến đâu thì khi đối diện với vấn đề tình cảm, cũng sẽ yếu đuối và rơi nước mắt.

  • Mọi người đã biết.

Tôi mỉm cười khi nghe thấy tiếng Thượng Vân hít không khí phía bên kia.

  • Nếu như tôi bị ngăn cản, bị đuổi ra khỏi nhà. Anh có chứa chấp tôi không?
  • Cậu nói gì vậy? Cậu đang ở đâu? Tôi sang đón cậu.
  • Ngốc…

Tôi phì cười vào điện thoại mà nói thật nhẹ nhàng vào tai người ở phía bên kia.

  • Tôi nhớ em. Sáng mai tôi sẽ sang đưa em đi làm.
  • Cậu…
  • Nên đổi cách xưng hô là được rồi. Vợ à…
  • Cậu? Ai là vợ cậu hả…

Thượng Vân xấu hổ nên gào vào điện thoại.

  • Em chứ còn ai nữa. Ai đã đồng ý lên thuyền giặc nào?
  • Giờ… Tôi muốn đổI ý…
  • Muộn rồi. Thuyền rời bến rồi cục cưng à…

Tôi phì cười mà hôn nhẹ vào điện thoại.

  • Nhớ tôi không?
  • Cậu… Chúng ta là mới gặp nhau mà…
  • Mới gặp đây nhưng tôi cũng rất nhớ em.
  • Ngốc…

Có tiếng cười khẽ bên kia đầu dây.

  • Nh… Nhớ…
  • Vậy được rồi.

Bóng đêm hôm nay thật sự rất đẹp rất đẹp. Tựa như nội tâm tôi lúc này, bình yên một cách lạ kỳ.

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 20

Đạm Ngọc: Một khoảng thời gian trôi qua ta mới trồi lên được để up truyện. Thật sự ngại ngùng vì đám hố ta đào xong rồi lại từ từ lấp. Mọi người thương ta thông cảm và chờ ta nga.

Yêu tất cả nhiều lắm ạ <3 <3 <3

 

Chương 20: Sóng gió – Dưới góc nhìn của Băng Nhi

 

Dạo gần đây ông anh tôi thật sự có sinh khí hơn hẳn. Thế nhưng đồng thời chính là những buổi tối ông ấy về nhà dùng cơm trở nên thưa dần đi. Có khi thì bảo có hẹn với khách hàng, đi tiếp khách hàng, có khi thì bảo có hẹn với bạn nên sẽ không về… Và hiển nhiên cả nhà tôi đều vui mừng vì điều đó.

 

Golden Apple plaza, lúc 5h30 chiều ngày chủ nhật…

 

Hôm nay tôi và mẹ cùng đi mua sắm tại khu trung tâm thương mại mới mở này. Vì thông tin khuyến mãi khá nhiều thế nên không chỉ mẹ tôi mà cả hội chị em bạn dì cũng muốn cùng đi shopping tại đây. Và tình cờ thì…

 

  • Nhi, có phải đó là anh hai Nhi không?

 

Một người chị họ, cũng từng tự xếp bản thân vào một trong những em gái mưa trong danh sách em gái mưa dài dằng dẵng của anh trai tôi đã chỉ về hướng đằng xa.

 

Theo hướng chỉ tay, tôi thấy được là anh trai tôi và thầy Thượng Vân đang nắm tay nhau cùng đẩy chiếc xe hàng chở rất nhiều thứ linh tinh. Trông họ hạnh phúc như một cặp vợ chồng son, vừa đi vừa cười nói, lại còn thỉnh thoảng cạ cạ mũi nhau nữa chứ…

 

Tôi như chết đứng tại chỗ… Phải nói thế nào khi crush cũ của mình cùng anh trai hiện tại đang là một cặp. Cảm giác có chút xấu hổ, vì anh trai đã biết về việc mình thích “vợ” hoặc “chồng” của anh ấy… Lại còn bị thất tình nữa chứ…

 

Chưa kể, lúc này mẹ tôi là đang đứng kế bên tôi… Và hiển nhiên là bà đang shock.

 

  • Băng Nhi, giải thích cho mẹ nghe chuyện gì đang xảy ra đi.

 

Mẹ tôi gương mặt lúc này đã trắng xanh mà nắm lấy tay tôi.

 

  • Dạ, có lẽ đó là bạn… của anh hai ạ…

 

Tôi đang cố sắp xếp từ ngữ. Lúc này thì đám chị em họ của tôi cũng không nhàn rỗi mà cố chen ngang vào.

 

  • Xem kìa, thì ra từ chối cả khối cô chỉ vì một thằng đàn ông. Nhìn kỹ cũng có gì đặc biệt đâu.
  • Thì đấy… Hóa ra là pê đê…

 

Không hiểu vì sao tôi cực kỳ dị ứng với hai chữ “pê đê” này. Anh hai tôi có đồng tính hay không tôi không quan tâm, nhưng điều tôi quan tâm chính là thái độ kỳ thị của những người được cho là có văn bằng còn cao hơn cả đại học này.

 

  • Xin lỗi, nhưng các chị là ai mà có quyền phán xét người khác thế?

 

Tôi trừng mắt với đám chị em họ. Bọn họ ngày thường nhàn rỗi hay buôn chuyện về tôi hay về anh hai tôi, thỉnh thoảng lại còn hay nói xấu chúng tôi, tôi biết điều đó nhưng không chấp. Bất quá nếu động chạm đến người nhà tôi ngay trước mặt tôi là không được.

 

  • Giỏi lắm sao?
  • Giờ thì có “chị dâu” mới rồi đó.
  • Cuối cùng vẫn là đồng tính thôi.

 

Tôi nhìn chị gái từng bị anh trai tôi từ chối mà khẽ nở một nụ cười lạnh.

 

  • Tôi cảm thấy gia đình mình thật may mắn vì anh hai tôi cuối cùng cũng không chọn một bà chị dâu như chị về. Người gì đâu mà mặt không đẹp miệng lại còn hôi. Coi chừng chị sẽ ế đến già đó.
  • Mày…

 

Tôi kéo tay mẹ đi khỏi đấy… Thật không hiểu lúc đầu tôi bị gì lại đi rủ cái đám bà tám này cùng đi mua sắm chung chỉ để lấy mấy phiếu chiết khấu nữa.

 

 

  • Nhi… Con biết vụ này à?

 

Mẹ tôi vẫn chưa hết bàng hoàng mà hỏi tôi.

  • Con không biết mẹ à…

 

Tôi thành thật trả lời.

 

  • Gọi ngay cho anh con. Nói tối nay dù có hẹn bạn hay đi tiếp khách cũng phải về nhà sớm gặp mẹ.
  • Mẹ à…
  • Nhà này càng ngày càng loạn rồi. Tôi không quản không được nữa. Gọi luôn cả bố cô về nhà.
  • …………..

 

 

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 18

Đạm Ngọc: Giáng Sinh đến rồi… Ta chúc tất cả mọi người sẽ có một đêm Giáng Sinh an lành và một mùa đông hạnh phúc bên cạnh người yêu, bạn bè và gia đình nhé.

Riêng những ai đang sống tại nơi xứ tuyết, nhớ gửi đến ta một ít comments mang hương vị của tuyết Giáng Sinh a… Ở tại xứ nhiệt đới này đúng nghĩa là mùa đông khái niệm lạnh không hề tồn tại nga 🙁

Vẫn câu nói cũ, yêu mọi người rất nhiều <3 <3 <3

Chương 18: Từ góc nhìn của Băng Nhi

Từ sau đợt đi chơi về ông anh tôi trở nên vui vẻ hơn hẳn. Hỏi thì ông ấy cứ tỏ thái độ thần bí không đáp. Thế nhưng tôi lờ mờ đoán ra có lẽ ông ấy đã biết yêu rồi chăng?

 

  • Nhi, tối nay anh không về nhà ăn cơm.
  • Rồi.

 

Lại một buổi tối nữa người ấy không về nhà ăn cơm, xem ra khả năng cao là dẫn “chị dâu” đi đâu đó ăn rồi. Thật ra chuyện tình yêu của các cặp đôi thực tế đều như nhau cả. Hẹn hò chán sẽ rủ nhau đi ăn, xong lại kiếm chỗ nào đó ngồi nói chuyện, xong lại đi ăn, xong lại ngồi nói chuyện… E hèm, tất nhiên nếu không tính đến những màn 18+ khác… Bất quá…

 

  • Con nít dạo này lớn nhanh thật đấy…

 

Thời gian một tháng trôi qua nhanh chóng với tầng suất xuất hiện sau giờ làm việc chỉ đếm trên đầu ngón tay của ông anh, quả thật ngay chính cả mẹ tôi cũng phải cảm thán.

 

  • Đến khi nào mới đến lượt con đây Nhi?
  • Gì ạ?

 

Tôi ôm chén chè đậu xanh đến ngồi trước cây quạt máy.

 

  • Khi nào mới chịu quen bạn.
  • Không phải con không muốn đâu. Mà bất quá con thả thính hoài mà thầy ấy không đớp…

 

Tôi vừa ăn vừa than vãn.

  • Tụi trẻ tụi bây càng ngày càng dùng những ngôn ngữ mà thế hệ trước hoàn toàn không hiểu được.
  • Mẫu thân đại nhân à, không phải con không muốn, mà là con có tình nhưng chàng thì không có ý nha…

 

Tôi tiếp tục làm nốt mấy muỗng cuối cùng.

 

  • Cậu bé Tiêu Phong hay đến nhà mình đó à?
  • Không phải. Y là sư huynh của con thôi… Người con nói là người khác cơ.
  • Mẹ thấy thằng bé ấy cũng điển trai mà. Thêm nữa lại hay giúp sửa máy tính. Còn không phải có ý với con sao?
  • Ôi lạy, mẫu thân à… Thời buổi này hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường mà. Dù gì anh ấy cũng là đàn anh khóa trên của con thôi.
  • Thôi tôi không quản chuyện của anh em nhà cô. Tự mà lo lấy.

 

Tôi khẽ nhún vai. Xong với tay lấy cái điện thoại lướt nhanh Facebook.

 

“Thượng Vân vừa cập nhật tình trạng: Đang trong mối quan hệ.”

“Hạo Hạo vừa cập nhật tình trạng: Đã đính hôn.”

 

  • Fuck…

 

Lúc này may là tôi đã nuốt hết đám đậu xanh vào bụng, nếu không chắc tôi đã phun ra hết trên màn hình điện thoại của mình rồi.

 

  • Đậu xanh rau má…
  • Ê, nhóc, cô dịu dàng lại một chút, không là tôi không tìm được người gả cô đi bây giờ.

 

Mẫu thân đại nhân từ sau bếp nói vọng ra sau khi nghe tôi gào lên bốn chữ thần thánh.

 

Mà con khỉ gì đang diễn ra thế này?

Ông anh tôi đính hôn khi nào thế?

Mà chuyện đó cũng không quan trọng… Quan trọng là đối tượng của tôi… Anh đã có người yêu rồi sao?

 

Tối hôm ấy…

 

  • Chào cả nhà.

 

Ông anh tôi mang một vẻ mặt xuân phong đắc ý mà dắt xe vào trong.

 

  • Hai…
  • Trời… Vụ gì vậy?

 

Căn bản là tôi không có khóc khi nghe tin anh có bạn gái, dù sao đi nữa tôi chỉ là crush anh, cũng chưa có cặp bồ ngày nào, chẳng lẽ đã khóc nháo đòi tự tử như các cô em gái mưa vớ vẩn của ông anh tôi sao. Bất quá tôi đã biết đau thương thành sức mạnh, mua cả đống kem, bánh ngọt và kẹo kit kat về ăn. Hiện tại tôi chỉ muốn ăn để giải sầu. Bất quá thì…

 

  • Mày bị ngải heo nhập à?
  • Anh nói cái gì?

 

Ông anh trời đánh của tôi nhìn đám bao bì từ mớ thực phẩm tôi vừa thanh lý xong liền nhìn tôi trân trân mà hỏi.

 

  • Có chuyện gì đả kích? Nói mau.
  • Người yêu em có bồ rồi…. Oa oa oa…

 

Tôi làm vẻ mặt như bật khóc mà ôm lấy ổng. Thế nhưng ổng rất không biết điều mà đẩy tay tôi ra, kèm theo đó chính là vẻ mặt.

 

  • Tiêu Phong đâu? Thằng nhóc ấy lâu thế mà không đưa đề nghị dẫn Nhi đi chơi à? Ngu ngốc đến cực điểm.
  • Vụ gì mà lôi y vào đây?
  • Được rồi, để anh nhắn tin cho thằng nhóc ấy, ngày mai nó sẽ đưa Nhi đi chơi cho khuây khỏa.
  • Hức… Nhưng mà…

 

Tôi vừa nấc lên, không phải vì khóc, bất quá là nuốt vội miếng bánh chocopie, căn bản là bị nghẹn a.

 

  • Sao nhìn mặt hai có vẻ như đang hạnh phúc khi thấy người gặp nạn quá vậy?

 

Tôi nghi ngờ nhìn y mà hỏi.

 

  • Anh của nhóc tất nhiên là đang cực kỳ thỏa mãn với tính phúc của mình rồi. Anh hai nhóc làm việc luôn đặt hiệu quả lên hàng đầu.

 

Mặt y lúc này chính là xuân phong đắc ý đến mức làm cho người ta ganh tỵ muốn cạp đứt đầu y.

 

  • Mà hai đính hôn với “chị dâu” rồi hả?
  • Con nít đừng nhiều chuyện.
  • Hai… Hai nói em nghe đi. Em hứa sẽ không kể ai nghe đâu.
  • Không.
  • Đi mà…

 

Y không quan tâm đến lời năn nỉ của tôi đã đi thẳng về phòng riêng của mình rồi khóa trái cửa lại.

 

  • Đồ keo kiệt… Hai nhớ nha…

 

 

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 17 (P2)

Đạm Ngọc: Tháng này Ngọc sẽ cố gắng post 2 hoặc 3 chap mới lên. Ngọc đang muốn kết thúc năm nay (âm lịch nhé) sẽ xong bộ tiểu thuyết này và ta sẽ bắt tay một dự án khác hoặc sẽ làm tiếp một dự án còn dang dở nào đấy. Mọi người nhớ ủng hộ Ngọc nhé 😉

Cuối năm, sắp bận chết rồi a…

Nhớ mọi người nhiều, like cho Ngọc nhé. Yêu tất cả thật nhiều ạ <3 <3 <3

 

Chương 17 (P2): Dưới góc nhìn của Thượng Vân

 

Thật ra tôi không biết từ bao giờ mà mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

Từ khi nào y đã bước vào thế giới của tôi?

Hiện tại lúc này tôi khẽ đưa mắt nhìn sang sườn mặt của y. Y thật sự rất đẹp. Nét đẹp của y mang tính ma mị cũng đầy quyến rũ, giống giống như một đóa hoa ăn thịt người. Y cười lên tỏa nắng, không ai phản đối điều đó. Nhưng đằng sau nụ cười của y chính là đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Y là một doanh nhân, hay nói đúng hơn chính là một ông chủ của một công ty nhỏ. Y nhận dự án về cho nhóm. Y hiện tại đã tự chủ được tài chính của mình.

Y còn được rất nhiều phái nữ mến mộ.

Y là một kẻ thích đi chinh phục người khác.

Y… Như một bông hoa ăn thịt. Y dùng khả năng và sắc đẹp của mình để dụ dỗ con mồi. Để khi con mồi rơi vào vùng đất của y, y liền sẽ tùy ý ăn thịt… Hoặc là… Vứt bỏ.

Có lẽ, cảm giác khi yêu một người, đấy chính là tự ti.

 

Điều đó có nghĩa là tôi đã rơi vào bẫy của y rồi, đúng không?

 

Y quay sang nhìn tôi khẽ mỉm cười thật dịu dàng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đấy chính là sự chiếm hữu. Mỗi khi bị y nhìn như thế, tôi liền có cảm giác mình chính là món đồ sứ sang trọng đã bị y nhìn trúng.

Việc tôi đứng gần Laughing, hay bất kể một người con trai nào khác, chỉ cần có y bên cạnh, tôi liền cảm giác được một thứ bức bách không nói nên lời… Cứ như có một ánh mắt đang bao trọn lấy bản thân cũng như mỗi một hành động đều bị ánh mắt ấy theo dõi… Ánh mắt của y, chính là nói lên, tôi vốn dĩ thuộc sở hữu của y…

 

Tôi đang bận suy nghĩ miên man thì y đã khom người cúi xuống lấy một túi bánh tây rồi chuyền sang cho tôi.

 

  • Ăn một chút đi. Còn lâu nữa mới tới. Hiện tại vẫn còn cách trung tâm thành phố hơn 100 cây số.
  • Ăn mấy cái này sẽ dễ tích mỡ ở bụng…

 

Tôi khẽ nhăn mặt đẩy ra.

 

  • Không sao. Về nhà vận động nhiều chút sẽ ổn.

 

Y nhìn tôi cười một cách ôn nhu, nhưng không rõ vì sao tôi cảm giác được đằng sau nụ cười của y là đang chứa đựng một âm mưu đen tối nào đấy khiến cho tôi bất giác cảm thấy sợ.

 

Chính là hiện tại có cảm giác như thế, có phải đã muộn rồi không?

Tôi âm thầm cười khổ…

 

 

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 17 (P1)

Đạm Ngọc: Nguyên tuần vừa rồi quả thật ta bận đến không còn chút hơi tàn nào để mở máy up truyện nữa a… May mà hiện tại ta đã sắp xếp ổn công việc cá nhân rồi nên vội up chương mới lên đây. Ta thực sự quan tâm đến việc mọi người có thích truyện này không a…

Vẫn câu nói cũ, yêu tất cả thật nhiều na…

PS: Lâu rồi đúng là không có viết chút gì xôi thịt cả… Cảm thấy viết lại có phần hơi không quen tay nha… Đó là spoil cho những chương sắp tới hahahaha… <3

 

 

Chương 17 (P1): Dưới góc nhìn của Hạo Tuấn

 

Cuối cùng chuyến đi cũng hạnh phúc viên mãn. Và tôi đã có thể ôm được em ấy vào lòng. Em ấy thật sự rất đáng yêu. Nhìn gần một chút lại thấy hàng mi em ấy rất dài, rất dày. Nếu so ra với những bạn gái cũ trước đây của tôi thì em ấy hoàn toàn khác biệt. Em ấy có sự mạnh mẽ của nam giới, nhưng tính cách nội tại lại có chút yếu đuối, dỗi hờn của một nữ nhân. Ngay từ lúc đầu thấy được cảnh em ấy xù lông đã khiến tôi nghĩ đến việc nhất định không buông tay với con nhím ngốc này. Những lúc em ấy cuộn tròn lại xù lông lên cũng là lúc em ấy đáng yêu nhất. Bất quá chính là, em ấy không nhận biết điều đó mà thôi.

 

Chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trên hành trình về lại thành phố. Có vẻ tối qua em ấy đã rất mệt. Thế nên hiện tại em ấy đang dựa đầu vào vai tôi và ngủ một cách ngon lành.

 

Lúc đi thì quả thật mọi người đều hăng hái, nhưng đến lúc về, có vẻ như là vì mệt mỏi, tối qua lại còn đốt lửa trại đến gần sáng thế nên ai nấy đều gục ở một góc, chẳng ai buồn đếm xỉa đến việc ca hát suốt dọc đường về. Thế nên không gian đặc biệt yên tĩnh đến dị thường.

 

  • Anh hai…
  • Gì?

 

Tôi khẽ nhíu mày nhìn con bé Băng Nhi mà thấp giọng hỏi.

 

  • Anh có muốn đổi chỗ không? Tại… Em thấy tối qua hai không có về phòng sớm. Thầy Thượng Vân có vẻ sẽ còn ngủ lâu, em sợ hai sẽ mệt.

 

Con nhóc này, đừng tưởng tôi không biết tỏng ý định của nó. Tôi khẽ nhếch môi cười với nhóc mà trả lời:

 

  • Không lo. Tiêu Phong đằng kia hình như tối qua cũng gần sáng mới được đi nghỉ. Em tốt bụng thì ở cạnh cậu ấy cho cậu ấy mượn vai để dựa một lát đi.
  • Em…
  • Về chỗ đi.

 

Tôi nhắm mắt lại như muốn nói với nhóc, không cò kè mặc cả nữa.

Con nhóc cũng biết điều nên xoay người về chỗ trống bên cạnh Tiêu Phong mà ngồi xuống. Tôi khẽ nhếch môi để rồi đưa tay đặt nhẹ đầu của Thượng Vân dựa sát vào cổ tôi thêm một chút.

 

  • Ư…
  • Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi.
  • Ai ngoan hả?

 

Thượng Vân rất không khách khí mà hừ một tiếng. Dù rằng cậu ta vẫn đang mắt nhắm mắt mở thế nhưng cũng đã xù lông lên cả rồi.

 

  • Là tôi ngoan, tôi là một người rất ngoan a.

 

Tôi khẽ cười và trả lời.

 

Nhìn thấy cảnh Thượng Vân ngồi thẳng dậy và xoay mặt đi chỗ khác, vành tai cũng có chút ửng hồng khiến tôi không khỏi trong bụng có chút nhộn nhạo.

 

  • Hiện tại đã tới trạm tiếp nhiên liệu, mọi người tranh thủ có muốn xuống mua quà gì thì mua nha.

 

Tài xế lên tiếng nói. Cả đám nhóc như nghe được tiếng kẻng báo cơm liền tranh nhau ào xuống đến quầy bánh kẹo đặc sản địa phương mà tranh nhau mua.

 

Tôi cũng đi theo đám nhóc, nhìn lại thì thấy Thượng Vân vẫn ngồi yên tại chỗ mà khẽ xoa mi tâm. Có lẽ y vẫn còn chưa hết cơn choáng váng do ngủ không đủ giấc gây nên. Tôi thấy thế liền tiến đến quầy sinh tố giải khát.

 

  • Anh, anh không mua quà gì về sao?

 

Một đứa nhóc học chung lớp Judo nhìn tôi hai tay chỉ cầm hai ly sinh tố mà hỏi.

  • Không cần.

Con bé Băng Nhi chắc chắn sẽ khuân hết tất cả các mọi đặc sản địa phương về. Hiện tại đi cạnh nó đang là Tiêu Phong, một cu li sẵn có vậy nó không tranh thủ bóc lột sức lao động mới là lạ.

 

  • Uống chút nước cho đỡ nhức đầu.

 

Tôi đưa ly sinh tố dâu cho y. Y khẽ ngạc nhiên pha chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là cầm lấy mà uống một ngụm.

 

  • Ngon không?
  • Nước của cậu là gì thế?
  • Sinh tố cà rốt không đường.
  • Cái món lạt nhách ấy có gì mà ngon.
  • Tốt cho mắt. Do ngành nghề của chúng ta đều phải dùng mắt nhiều. Tôi lại càng không muốn phải đeo kiếng.
  • Cậu kỳ thị người đeo kiếng à?
  • Tôi làm sao kỳ thị người tôi yêu được.

 

Thật ra tôi biết Thượng Vân là bị cận nhẹ, ngày thường rất ít khi đeo kiếng, thế nhưng khi tập trung làm việc liền sẽ đeo. Lúc ấy phải nói sao nhỉ? Cả một bầu trời học thuật như bừng sáng. Y chính là khi làm việc liền rất tập trung, có lần lên văn phòng chính của trường tôi bắt gặp cảnh y đang ngồi ở một bên máy vi tính. Tay thoăn thoắt ghi chú, tay còn lại thì gõ bàn phím. Cặp kiếng trên mặt càng làm cho y toát lên vẻ thư sinh yếu ớt. Y đôi lúc liền dừng lại một chút với tay lấy ly nước sinh tố dâu gần đó mà uống.

 

Lúc ấy y không biết rằng tôi là đang đứng ở một góc đằng xa mà thầm quan sát y. Làn da y lúc ấy trắng hồng rất đáng yêu. Thế nhưng chỉ sau vài tháng gặp lại có vẻ y đã cố tình để cho làn da của mình đen đi. Có lẽ là để tránh bị nói là thư sinh đi. Thế nhưng nhìn vẻ ngoài này của y lại càng làm cho tôi thích được ôm y vào lòng hơn. Chẳng rõ là tại sao…

 

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 15

Đạm Ngọc: Xin chào, ta quay trở lại rồi đây. Có ai nhớ ta không a? Chương này sẽ là quà sinh nhật dành tặng cho bé Ruby, cô bé đã theo ta suốt 1 quãng thời gian dài vừa qua. Cảm ơn bé và chúc bé 1 lần nữa sinh nhật vui vẻ a. Yêu bé nhiều lắm.

Thật ra lúc đầu ta tính viết truyện ngắn thôi. Nhưng không ngờ giờ lại kéo thành truyện dài. Ta thực sẽ cố gắng hoàn thành nó sớm nha.

Mọi người nếu không đọc được những truyện cũ của ta, thì trên link sửa lại giúp ta thành damngoc.com/linkabc thay vì cứ như cũ là damngoc.com/linkabc, như vậy là sẽ đọc được nhé.

Chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ a. Yêu tất cả thật nhiều <3 <3 <3 

Chương 15: Dưới góc nhìn của Hạo Tuấn

 

Mọi thứ diễn ra suốt quá trình của buổi dã ngoại “Summer time” đều rất thuận lợi. Mọi người đều rất nghe lời Thượng Vân.

Mà nhìn sao đi nữa y cũng rất đáng yêu. Đặc biệt lúc y làm mặt nghiêm túc tỏ vẻ ta đây là huynh trưởng, là đàn anh, là huấn luyện viên khó tính ấy, thật sự là mê chết người.

Hiện tại tôi như thế nào ư? Nhìn y ôm cây đàn guitar mà ngồi hát chỉ muốn trực tiếp nhào đến đè y xuống mà cưỡng hôn tại chỗ, xong sau đó…

 

  • Anh hai…

 

Con nhóc Băng Nhi vừa đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay sang nhìn nhóc mà nghiêm mặt hỏi:

 

  • Chuyện gì?
  • Mở không ra.

 

Băng Nhi là một đứa nhỏ kiên cường. Chuyện gì y cũng thích tự mình làm. Bất quá chính là rất cứng đầu. Cái ba lô này tôi vốn đã bảo khóa kéo của nó hư rồi, đem đi sửa hoặc trực tiếp vứt đi rồi mua cái mới cho xong. Thế mà nhóc cứ kiên quyết giữ lại. Giờ thì hay rồi, mở hoài không ra.

 

Tôi thoáng chau mày, xong nhận lấy cái ba lô mà thử kéo vài lần ở cái khóa.

 

  • Cái này là hồi em tốt nghiệp cấp 3 ba cho em nha. Hai không được lấy kéo cắt nó đó.

 

Hình như nhóc đoán trước được ý đồ của tôi thì phải. Tôi thầm than, quả thật là anh em ruột chính là một loại thần giao cách cảm lạ kỳ.

 

  • Sao Nhi không qua bên kia? Mọi người đang chuẩn bị đốt lửa trại nướng đồ ăn kìa.
  • Ba lô Nhi bị hư khóa rồi, đang nhờ anh hai mở ra.

 

Băng Nhi nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng.

 

  • Trong đấy có gì?
  • Quần áo cho Nhi mặc 2 ngày tới.

 

Băng Nhi làm mặt đáng thương hề hề nhìn Tiêu Phong.

 

  • Đi.
  • Đi đâu?
  • Ở gần đây có một shop thời trang có vẻ khá ổn. Đặc biệt bán các loại quần áo đi biển.
  • Thật hả?
  • Nhi không muốn xem thử hả? Hình như khi nãy nhóm nữ vào đấy mua sắm khá nhiều. Thêm nữa nghe nói đang có chương trình khuyến mãi cho mùa hè.
  • A… Đi…

 

Phụ nữ đúng là phụ nữ. Khi nãy còn đáng thương nhờ tôi mở hộ khóa kéo ba lô, giờ đã nắm tay thằng nhóc Tiêu Phong chạy như bay về hướng thằng nhóc chỉ. Khá lắm.

 

Tôi vẫn còn đang vật lộn với cái ba lô của nhóc đây.

 

Thật muốn lấy kéo cắt quá đi.

 

  • Đưa đây, thiểu năng.

 

Thượng Vân đột ngột xuất hiện sau lưng tôi rồi giật lấy cái ba lô. Trong tay y là cây nến, y liên tiếp dùng thân nến chà lên các mắt răng của khóa kéo. Xong y nhẹ nhàng kéo một cái.

 

  • Nói cậu thiểu năng cậu không tin.

 

Y ném lại ba lô cho tôi với giọng nói đầy bực tức.

 

  • Khoan đã.
  • Gì?

 

Tôi chặn đầu y lại và nói.

 

  • Chỉ muốn cảm ơn anh thôi.

 

Y lúc này có vẻ lúng túng cũng có vẻ gì đó như đang dỗi mà nhìn sang hướng khác.

 

  • Đây thèm vào.
  • Anh… Là đang ghen à?
  • Gì? Cậu khùng hả?

 

Y hét to xong thì bỏ chạy. Nhìn dáng chạy của y lúc đấy quả thật rất đáng yêu. Tôi khẽ huýt sáo rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.

Xem ra lần này công đức viên mãn rồi.

 

Tôi không nhanh không chậm liền xoay người đuổi theo y.

 

 

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 14

Đạm Ngọc: Ta trở lại rồi đây. Ta mới vừa đi biển về nên việc post bài có hơi chậm trễ một xíu na… Mọi người thông cảm cho ta na… >_<

Vẫn câu nói cũ, yêu mọi người nhiều lắm <3 <3 <3 Mà hình như mọi người không thích dự án truyện này sao? Ta lâu rồi vẫn chưa thấy nhiều comment cho truyện mới này nha 🙁 

Chương 14: Dưới góc nhìn của Thượng Vân

 

Hôm nay tôi cùng Laughing đóng vai trò là người hướng dẫn cho hai nhóm lớn đến Coco beach xinh đẹp để tận hưởng mùa hè với nắng vàng biển xanh cát trắng. Cả đám huynh trưởng đều chứng tỏ là rất được việc, nhờ có bọn họ mà chúng tôi đã tiết kiệm được không ít công sức trong việc quản lý và điều hành chuyến đi.

 

Có một vài học viên nữ hôm nay đặc biệt chú ý đến việc trang điểm và ăn mặc cho phù hợp với tính chất của buổi dã ngoại “Summer time” lần này.

 

  • Thầy Thượng Vân, cho em xin chụp chung tấm hình ạ.

 

Cả nhóm nữ của Băng Nhi đều vây quanh tôi cùng chiếc gậy tự sướng quen thuộc.

 

  • Được thôi.

 

Tôi vui vẻ cất đi tờ danh sách điểm danh của một huynh trưởng vừa đưa lại. Hôm nay tôi mặc bên trong là áo thun trắng không tay, khoác bên ngoài là áo sơ mi in hoa văn vui nhộn mà Laughing đã nói: “Nhìn có sức sống hẳn ra.” cùng quần short thể thao dành cho nam.

 

Nhóm nữ vẫn đang vây quanh tôi chụp hình. Bỗng có tiếng hô lớn:

 

  • Hạo Tuấn kìa, Hạo Tuấn kìa.

 

Chính xác thằng nhóc này là một trong những huynh trưởng của tôi.

Khi nãy do đang giúp nhóm nữ bê đồ nhưng vì bất cẩn nên một chai nước Sting dâu của một cô bé đã vô tình đổ lên áo của y. Và thế là y đã giao lại việc điểm danh cho huynh trưởng khác, song song y liền lấy từ trong ba lô ra một chiếc áo thun màu trắng hơi bó sát kèm một áo sơ mi màu vàng nhạt. Rồi y thẳng tiến vào quán nước ven đường và tìm nhà vệ sinh để thay đổi quần áo.

 

Tại sao tôi biết?

Tôi là người quản lý chuyến đi, những chuyện nam sinh hay nữ sinh bỏ ra ngoài tất nhiên là tôi phải quan sát để biết họ đi đâu và làm gì rồi. Thêm nữa hiện nhóm học viên Judo này hoàn toàn không phải là những đứa nhỏ cấp 1 cấp 2 dễ bảo. Chúng nó nhỏ nhất cũng đã cấp ba, còn lớn nhất thì cũng giống như Hạo Tuấn, là đã đi làm cả rồi. Lỡ lạc mất người hay xảy ra tai nạn gì đó, thì có ngay lập tức sinh con ra cũng đền không có kịp a.

 

Tất nhiên không hề có thiên vị chút nào cho thằng nhóc Hạo Tuấn ấy đâu… Thật đấy.

 

Nhìn y từ đằng xa nở một nụ cười với lực sát thương mạnh mà tiến đến gần tôi. Bỗng chốc tim tôi như hẫng đi một nhịp.

 

  • Nhìn gì?

 

Tôi làm bộ nghiêm khắc nhìn y mà hỏi.

 

  • Khát không? Nãy giờ anh phải dùng cổ họng nhiều rồi.

 

Y đưa cho tôi một ly sinh tố dâu, kèm theo đó chính là ánh mắt mỉm cười như chứa đựng cả thảy sự dịu dàng trên thế gian này… Tôi thoáng chốc đỏ mặt không biết phải trả lời làm sao…

 

  • A… Tim bay đầy trời nha… Chu đáo quá nha…

 

Bên cạnh tiếng hét của một số ít nữ sinh kỳ lạ cũng là tiếng cười khùng khục của Laughing.

 

  • Ta nói này, bạn già, nhận đi. Thằng nhỏ là có ý tốt chăm sóc cho người lớn tuổi nha.

 

Tôi chữa ngượng bằng cách giật nhanh lấy ly nước từ tay y. Xong cũng không quên trừng thằng bạn thân “khốn nạn” chỉ canh lúc cháy nhà là hôi của ấy.

 

  • Xem ra chuyến đi này sẽ thú vị lắm đây.

 

Laughing khẽ liếc Hạo Tuấn rồi đuổi theo tôi mà nhỏ giọng thì thào.

 

Tôi dùng lực tay đẩy mạnh một cái, Laughing làm bộ té ngã xong cũng tự mình đứng đấy mà cười haha.

 

Trên xe lúc ấy Tiêu Phong chính là người đóng vai trò giữ lửa cho chuyến đi. Y vừa kể chuyện làm cho đám nữ nhân cười nghiêng ngã xong liền đưa micro cho Hạo Tuấn.

 

Hạo Tuấn tướng mạo rất đĩnh đạc, kèm theo đó chính là phong thái lúc nào cũng khiến cho người ta ngưỡng mộ mà nhẹ cất giọng.

 

Summer kisses, winter tears

That was what he gave to me

Never thought that I’d travel all alone

The trail of memories

Happy hours, lonely years

But I guess I can’t complain

For I still recall the summer sun

Through all the winter rain

The fire of love, the fire of love

Can burn from afar

And nothing can light the dark of the night

Like a falling star

Summer kisses, winter tears

Like the stars they fade away

Leaving me to spend my lonely nights

With dreams of yesterday

The fire of love, the fire of love

Can burn from afar

And nothing can light the dark of the night

Like a falling star

Summer kisses, winter tears

Like the stars they fade away

Leaving me to spend my lonely nights

With dreams of yesterday

Leaving me to spend my lonely nights

With dreams of yesterday

Summer kisses, winter tears

 

 

  • Oa….

 

Cả đám con gái vỗ tay ầm ầm. Ngay cả chính tôi cũng không tự chủ được mà phải vỗ tay thật to. Lời bài hát nghe rất ý nghĩa. Tiếng Anh mà y dùng để phát âm cũng rất chuẩn. Thế nên tránh không khỏi cả đám đều cùng thương cảm, cùng hoài niệm.

 

  • Anh Hạo Tuấn đã có người yêu chưa ạ?

 

Y vì câu hỏi này mà khựng lại. Xong khẽ nhìn sang tôi mỉm cười rồi giơ ngón tay trỏ lên môi, bảo với bạn gái vừa hỏi khi nãy một tiếng.

 

  • Suỵt, người ấy không thích nghe hỏi như vậy đâu nha.

 

  • Oa oa oa…

 

 

Tiếng gào thét này còn đáng sợ hơn cả loài động vật mỗi mùa trăng đến liền rướn cổ lên hú nữa. Tôi khẽ lau mồ hôi mà tự nhủ: “Con gái quả là loài vật hoàn mỹ nhất cũng là đáng sợ nhất a.”

 

 

Nữ chính ngôn tình hay nữ phụ đam mỹ – Chương 13

Đạm Ngọc: Xin chào, lại một cuối tuần nữa và sắp kết thúc tháng 8 rồi… Mọi người chờ ta có lâu không ạ? Chân thành cảm ơn bé Ruby đã thường xuyên nhắc ta post bài mới lên. Quả thật dạo này ta đang mê chơi quá nên quên hết cả nhiệm vụ. 

Hiện tại ta sẽ cố gắng sắp xếp để bản thân không quá xao nhãng đi nhiệm vụ up bài của mình, cũng như mong mọi người có thể tiếp tục ủng hộ ta nhé.

Yêu tất cả thật nhiều nhoa… <3 <3 <3

Chương 13: Dưới góc nhìn của Thượng Vân

 

Tôi hiện tại đang xin phía trung tâm cho phép tổ chức một buổi cắm trại cho đám học viên. Bất quá thủ tục hành chính có phần khó khăn. Thêm nữa các em đa phần đều từ tuổi 15 trở lên, nên về phía phụ huynh, việc đảm bảo an toàn rất được coi trọng.

Vì đa phần ở lứa tuổi này đã bắt đầu có tư tưởng phản nghịch với ý kiến của cha mẹ, thế nên việc gửi thư mời kèm thuyết phục các bậc phụ huynh cho phép các em tham gia khóa dã ngoại kèm rèn luyện này là phi thường khó khăn.

 

 

  • Thượng Vân, tôi nghĩ chúng ta nên bỏ ý định này đi.

 

Laughing, tên thật của y là Thiên Hoa, bất quá y chính là thích mọi người gọi y là Laughing, lên tiếng.

 

  • Năm nào câu lạc bộ Judo cũng tổ chức được một buổi dã ngoại kèm rèn luyện thể lực, để nhờ đó mà đám học viên có thể hiểu hơn về tinh thần của Judo, lấy nhu chế cương, cũng là để các em được trưởng thành hơn và biết cách làm việc chung với nhau thông qua các trò chơi tập thể. Ý nghĩa của việc này đâu phải ông không biết.

 

Tôi xoa xoa hai bên thái dương vì vừa phải nghe thầy quản lý rầy rà về việc này mà giờ y lại còn nhắc đến nữa.

 

  • Tình hình các thanh niên thường nhân cơ hội đi chơi rồi phê cỏ, hay nói là sinh hoạt bầy đàn, gây ra tai nạn, rồi lại đánh nhau… Hằng ngày báo chí đăng tin đầy ra. Phụ huynh những năm gần đây đa phần đều không muốn cho con cái rời xa khỏi tầm mắt họ. Thêm nữa internet quá phát triển. Họ xem một clip xấu liền liên tưởng đến có một ngày con mình sẽ đóng vai chính trong clip ấy. Thế nên năm ngoái việc có đủ 30 học viên đăng ký tham gia đã khiến cho chúng ta phải đau đầu lắm rồi. Nếu năm nay chúng ta không có đủ số lượng học viên tham gia, kèm theo đấy chính là các luồng ý kiến trái chiều từ phía các huấn luyện viên khác, tôi e rằng sớm hay muộn thầy quản lý CLB sẽ hủy luôn vụ đi cắm trại này cho xem.
  • Đó chính là điều mà tôi không muốn trông thấy nhất.

 

Tôi chau mày đáp.

  • Thực sự cũng nhờ lần tham gia khóa cắm trại cùng lớp Judo mà tôi được dịp quen với nhóm của ông. Từ đó tôi mới hiểu ra được chân lý: “Không có điên nhất, chỉ có càng lúc càng điên hơn.”
  • Hahahaha chẳng phải cậu vì câu slogan đó mới xin gia nhập nhóm sao?

 

Laughing thời điểm hiện tại đang là huấn luyện viên của lớp Kendo bên cạnh. Y cũng đang muốn cho lớp đi dã ngoại. Và tất nhiên y cũng gặp vấn đề tương tự như tôi…

 

Thế nhưng sau một hồi thảo luận chúng tôi lại nảy ra ý tưởng là lần này cho kết hợp cả hai lớp cùng đi dã ngoại chung như thế sẽ đảm bảo được số lượng học viên tham gia. Kèm theo đó chính là mục đích giao lưu học hỏi của hai bộ môn có cùng nguồn gốc.

 

  • Nếu lần này chúng ta thuyết phục được thầy quản lý, mỗi lớp chỉ cần khoảng 20 học viên đăng ký tham dự, tổng cộng là 40 người. Có lẽ việc xin đi chơi không còn là vấn đề nữa.
  • Ừ. Cố lên thôi.
  • Nhớ là còn phải tìm các huynh trưởng, những người có đủ tố chất để phụ chúng ta quản lý các nhóm nhỏ. Hiện tại bên tôi đã có hai ứng viên khá tốt cho vị trí huynh trưởng… Đến lúc đấy sẽ cho ông gặp.

 

Tôi không rõ sao mình lại cười tít cả mắt khi nhớ về tên ngốc kia. Lần này cho y cơ hội làm huynh trưởng, để xem y thể hiện như thế nào.

 

  • Tôi thấy ông làm giảng viên cũng đặt hết tâm tư tình cảm vào, làm huấn luyện viên Judo cũng rất có tâm. Thế nhưng trong đời sống cá nhân ông lại…
  • Không nhắc chuyện bồ bịch vợ con, cẩn thận tôi trở mặt nha.

 

 

Tôi giả vờ làm mặt thanh niên nghiêm túc mà bảo.

 

  • Tôi không nhắc vợ con. Bất quá tìm người yêu cũng đâu có gì là sai. Như tôi đây… Xem cục cưng của tôi lại gọi cho tôi nữa này.

 

Laughing lại đem cục cưng của y ra khoe khoang. Tôi vốn dĩ không còn lạ lẫm gì cái tên thích đem bạn trai ra khoe này nữa. Mà bạn trai của y là người Nhật, hai mắt lại to, thế nên nhìn sao đi nữa cũng rất giống một tiểu thiên sứ. Tránh không được y hằng ngày đều video call nói chuyện, chưa kể đến việc đem hình người yêu làm cover, còn để hình ngưòi ấy trong bóp… Phải nói là sủng lên tận trời, ngọt đến sâu răng a.

 

  • Hai người có thôi bày trò ân ân ái ái trước mặt người khác không hả?

 

Tôi nhăn mặt nhìn cái tên đang video call còn cười nhăn nhở thế kia.

 

  • Ghen tỵ à? Ghen tỵ thì đi kiếm người yêu đi.

 

Y giơ điện thoại lại gần tôi và tiểu bảo bối của y đầu bên kia đang vẫy tay chào tôi. Theo phép lịch sự tôi liền đáp lại. Xong tôi quay sang y mà bảo.

 

  • Ông đây thèm vào.

 

Tôi bỏ mặc cái tên trọng sắc khinh bạn ấy qua một bên, nhanh chóng bước vào lớp học. Xem ra hôm nay lại có tin tức mới để thông báo nữa rồi.