[Đoản văn] SCI mê án tập – Tiếu ngạo giang hồ kịch truyện

SCI mê án tập – Tiếu ngạo giang hồ kịch truyện

Tác giả: Đạm Ngọc

Thể loại: SCI fanfic, hài

Tâm sự của chủ lâu:

Một ngày đẹp trời tại văn phòng của một tòa nhà cao cao, bạn Đạm Ngọc đang ngồi gõ gõ vi tính thì nhận được tin nhắn là lâu quá rồi ss không up truyện lên, thế là bạn đã buộc miệng hứa sẽ viết ngay một phiên ngoại SCI có cặp đôi Công Tôn và Bạch Cẩm Đường bé ấy thích để đền bù lại cho bé ấy.

PS: Hai ngày nghỉ của ta không ra ngoài chơi mà ngồi nhà viết truyện a… (≧▼≦;)

 

Tính ra lại là một trò mới của Tưởng Bình. Không rõ là bị uy hiếp hay chính là thấy đám người của SCI lâu nay nhàn rỗi quá mức đến mức muốn mọc nấm toàn thân nên trạch nam máy tính liền đem đến một xấp hồ sơ, đủ để làm kinh hỉ tất cả mọi người…

 

  • Cái beep gì thế?

 

Mã Hán không tài nào giữ được hình tượng soái ca lạnh lùng nữa, trái lại lời lẽ từ miệng phun ra cực kỳ giống với Triệu Hổ a.

 

  • Con bà nó #$&$%^%…

 

Triệu Hổ bên cạnh cầm lấy xấp hồ sơ còn lại trên bàn, sau khi đọc được khoảng vài ba dòng cũng nhịn không nổi mà phun ra một tràn tiếng lóng, như là lâu ngày rồi từ khi nằm vùng đến giờ cậu không còn cần dùng đến nữa a.

 

  • Dạo này tiếng chửi của Hổ tử nghe có khí khái của đại trượng phu trong các phim cổ trang, nhận kịch bản như vậy là đúng lắm rồi a.

 

Lư Phương trưng ra cái kiểu cười như tiểu nhân đắc chí khi thấy người khác gặp nạn, nhưng rõ ràng là cậu ấy không biết mình cũng có tên trong xấp hồ sơ án tử ấy nha.

 

  • Cái cẩu thí này là do ai nghĩ ra thế?

 

Phía ngoài Bạch đại ca đang cầm xấp hồ sơ vàng vàng trong tay mà nổi bão.

 

  • Là ta.

 

“Bão tới rồi a…” Triệu Hổ khi nãy vẫn còn đang rất uy thế bức người, là đang muốn đập Tưởng Bình một trận, thế nhưng lúc này đây lại co người lại phóng đến phía sau Mã Hán để cầu sự che chở a.

 

  • Chú đến đây làm quái gì thế?

 

Triểu Chiêu, vốn dĩ tối qua đã về nhà, nhưng là để quên máy tính bảng trong SCI, thế nên đã lôi con chuột cùng mình quay về văn phòng lấy. Nhưng con chuột lâu ngày động tình, kèm theo hoàn cảnh đưa đẩy, SCI dạo này không có án kiện, Tưởng Bình lại còn rất biết điều ngoan ngoãn ôm cái laptop về nhà cày game. Thế nên…

 

“Làm tại văn phòng cũng tính là một dạng tình thú.” Trích lời nói của con chuột tối hôm qua. Con mèo tất nhiên cũng đâu có ngốc để con chuột làm càng.

 

Bất quá mà nói, chính là con mèo đánh cũng đánh không lại con chuột, dùng thuật thôi miên lại không ảnh hưởng gì đến con chuột não ngắn ấy, dùng cây đập hắn bất tỉnh thì cây gẫy còn tay hắn thì vẫn thoăng thoắt cởi đồ của mình…

 

Tóm lại là tình cảnh đẩy đưa, chứ hoàn toàn tiểu miêu nhà chúng ta không đến mức tùy tiện như con chuột mặt dày ấy đâu.

 

  • Hahaha con mèo nhà ngươi cũng có lúc “làm loạn” nơi công sở hả?

 

Triệu Tước cố ý nhấn mạnh hai chữ “làm loạn” khiến Triển Chiêu càng thêm bực bội. Tối qua trong lúc cao trào Ngọc Đường đã bắt anh hứa là sẽ không tùy tiện gõ đầu hay bức tóc Triệu Tước nữa, lý do là bởi vì Triệu Tước rất rất quan tâm đến anh. Nhưng mà…

 

  • Cái con gián tóc dài như chú càng lúc càng làm cho người khác chướng mắt mà.

 

Triển Chiêu không hề nhường nhịn mà nhào đến nắm lấy tóc của người nọ ra sức kéo.

 

  • Con mèo đen đáng chết nhà ngươi, ta không ra tay ngươi nghĩ ta là hello kitty chắc.

 

Thế là cả hai liền loạn cho một đoàn, kẻ đánh qua người đá lại. Giấy tờ hồ sơ bay đầy trời.

 

  • CHUYỆN QUỶ GÌ ĐANG XẢY RA VẬY HẢ?

 

Bánh bao đại nhân đang vừa lúc cảm thán thiên hạ dạo gần đây sao lại có thể thái bình đến thế?

 

“Đám biến thái dạo gần đây không rõ trốn đi đằng nào, bộ bọn chúng nghỉ việc cả rồi hửm?”

 

(Hãn, bác Bao à, bác là không muốn cho đám người SCI ngồi không ăn lương hay là không mong cho thiên hạ thái bình thế?)

 

Nhưng một ngày đẹp trời như thế mà để đám nhỏ ngồi không cũng tội, nghĩ thế nên Bao Chửng liền nhân cơ hội khó tìm mà mời cả đám nhỏ cùng đi uống trà ăn bánh bao nha (là bánh bao lớn ăn bánh bao nhỏ a).

 

Không ngờ đến thang máy siêu cấp hiện đại của tòa nhà vừa ding một tiếng mở ra, thì thấy ngay trước mặt một đám hồ sơ đang bay lả tả, kèm theo đó là hình ảnh Bạch đội trưởng đang nhăn mặt ôm trán, còn hai con mèo, e hèm, là hai kẻ gây rối ấy thì cứ tiếp tục dùng hồ sơ làm khiên và giáo, ra sức đập kẻ đối diện.

 

  • Bánh bao à…

 

Triệu Tước ngay khi vừa thấy ông liền quăng hết cả đám hồ sơ trên tay, mặt đầy ủy khuất nhào vào lòng Bao Chuẩn kể lể, báo hại da gà da vịt nhà ông vừa nổi lên rào rào lại rụng ngay xuống đất, lại nổi lên, lại rụng xuống… Đây là một chu trình không có hồi kết nha…

 

Ngay vừa lúc ông đang tìm cách nào để đẩy cái tên yêu nhân hại người này ra khỏi, liền cảm thấy phía sau gáy một trận hàn phong.

 

“Là kẻ muốn đến rồi cuối cùng cũng phải đến.”

 

  • Người ta là bị ăn hiếp a a a.

 

Con bạch tuột liền rời khỏi người bánh bao đen mà leo qua bám vào người của con gián lão đại mà ra sức lắc a lắc.

  • Thôi đủ rồi. Có ai làm ơn giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra ở đây được không?

 

Bạch đội trưởng đến lúc này mới có cơ hội lên tiếng.

 

  • Chú nhìn một chút đi.

 

Bạch đại ca sắc mặt cực kỳ xấu quăng đến cho anh xấp hồ sơ màu vàng.

 

“Chẳng lẽ là vụ án năm đó…”

 

Dạo gần đây thần kinh của tiểu Bạch đặc biệt nhạy cảm với những thứ giấy tờ mà đám người của Triệu Tước mang tới.

 

“Vốn dĩ cũng chẳng hay ho gì, lại toàn là những tên biến thái cuồng, tự cho mình có cái quyền của Thượng Đế…”

 

“Kịch bản: Tiếu ngạo giang hồ

Với dàn diễn viên:

Lệnh Hồ Xung: Bạch Ngọc Đường

Nhậm Doanh Doanh: Triển Chiêu

Đông Phương Bất Bại: Công Tôn Sách

Dương Liên Đình: Bạch Cẩm Đường

Nhậm Ngã Hành: Bao Chửng

Nhạc Bất Quần: Trương Long

Ninh Trung Tắc: Vương Triều

Nhạc Linh San: Triệu Hổ

Lâm Bình Chi: Mã Hán

Nghi Lâm: Bạch Trì

Điền Bá Quang: Triệu Trinh

Cùng dàn diễn viên phụ khác như sau…

Màn một cảnh một…”

 

  • Là ai nghĩ ra cái trò này?

 

Trên trán Bạch Ngọc Đường lúc này nổi rõ lên gân xanh, cho thấy rằng kẻ làm xằng bậy chuẩn bị bước ra để anh đập cho một trận đi là vừa.

 

  • Thấy nó dữ dằn ghê chưa? Người ta sợ a…

 

Tên yêu nghiệt gây náo loạn vào lúc sáng tới giờ vẫn còn ở đây. Tác giả của vụ này cuối cùng cũng rõ ràng là ai làm rồi.

 

  • Chú làm sao thì làm. Anh chỉ đến đây đón Sách, vì tối qua Sách nói phải cùng Mã Hân nghiên cứu một loại bùa chú cổ xưa gì đó của Hindu. Tụi anh cũng đã đặt vé máy bay đến Caribbean hưởng tuần trăng mật rồi. Không thể hủy được.

 

“Đại ca à, anh là đại boss đó, anh đó giờ cũng chỉ di chuyển bằng máy bay riêng, anh nói hủy ai dám không cho anh hủy nha.”

 

“Trăng mật cái gì chứ? Năm nay đã đi hưởng trăng mật những hai lần rồi. Chẳng bù cho mình với miêu nhi, chẳng khi nào được đắm chìm trong bể dục như thế cả…”

 

Cả mèo và chuột đều đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng là mình đang gặp phiền phức thì không muốn để ai thoát nạn cả. Liền không hẹn mà gặp cùng lên tiếng.

 

  • Có phước cùng hưởng có họa cùng chịu. Tụi em không biết, nếu anh không ở lại với tụi em. Tụi em có chết cũng không dính đến cái kịch bản cẩu thí này.
  • Cái người ăn hiếp người ta… Oa oa oa

 

Tên yêu nghiệp, e hèm, Triệu Tước lúc này càng lúc càng làm quá lên. Đến mức Bạch Diệp phải bế thốc y lên và đạp thẳng cửa văn phòng của Bạch Ngọc Đường. Xoay người khóa cửa lại.

Đám người của SCI vốn nổi tiếng là rất tò mò, nhưng cho cả gia tài cũng không ai dám áp ly lên tường để nghe những gì sắp diễn ra bên trong đó đâu a.

 

  • Mọi người bình tĩnh nghe tôi giải thích đã, chuyện là thế này…

 

Tưởng Bình đứng ra giải thích rõ ràng mọi chuyện. Thì ra là do tên yêu nghiệt, à là Triệu Tước đã trả thù đến chán đám hèn hạ kia, nên chú ta quyết tâm thay đổi sở thích của mình. Nhưng nói thì dễ làm thì khó, đâu phải muốn thay là thay được. Vì phần nào “thiếu thốn”, kèm theo đó là vì chú ta chỉ có duy nhất một niềm đam mê là tâm lý học, lâu nay chỉ muốn khám phá ra được cực hạn tối đa của nhân loại thông qua thôi miên, giờ bước qua một lãnh vực nào khác để tìm niềm vui mới, chú ta biết phải làm sao bây giờ…

 

  • Nói tóm lại Triệu Tước muốn rửa tay gác kiếm…

 

Tưởng Bình thở dài kết thúc bằng một câu sau hồi độc thoại hơn nửa tiếng của mình.

 

  • Vô lý.

 

Miêu nhi lên tiếng trước.

 

  • Chú ta thiếu quái gì tiền? Ngày trước còn mua hẳn cả mấy tòa lâu đài cổ, còn có đầu xe lửa, rồi rảnh rỗi quá nên tạo luôn một khu nghiên cứu hiện đại để có thể theo dõi cả thành phố nữa… Bạch Diệp dung túng cho chú ta không nói, anh hai cũng vậy. Mà ngay cả khi chú ta có thiếu tiền thật đi chăng nữa thì chỉ việc vào gõ cửa đám nhà giàu rửng mỡ, hù dọa một chút là lấy ra được một khoảng không nhỏ rồi.

 

  • Con lam mễ nó dám coi thường tôi như thế kìa…

 

Triệu Tước một bộ dáng đáng thương trước mặt Bạch Diệp…. Thật khiến người ta đại khái… E hèm, buồn nôn.

 

Khi nãy là sau một hồi không biết Bạch Diệp đã làm cách nào để chú ta chịu bước ra phòng khách, lại còn ngoan ngoãn mà ngồi yên tại sopha của SCI, để nghe mọi người bàn về kế hoạch của mình.

 

  • Cái thiếu của Tước chính là kinh nghiệm và những gì Tước đã bỏ ra, toàn bộ đều liên quan đến tâm lý học…

 

Bạch Diệp lên tiếng.

 

  • Thì sao chứ?

 

Cả đám Triệu Hổ đứng nghệch mặt ra không hiểu.

 

  • Ý chú ấy là muốn có một cái gì đó hoàn toàn mới, hoàn toàn không dính gì đến tâm lý học cả. Nên chú ta mới lấn sân sang điện ảnh.

 

Bạch Trì nãy giờ cũng bị dọa cho xanh mặt, nhưng rồi cũng lên tiếng.

 

  • Oa, thỏ con lúc nào cũng đáng yêu và hiểu lòng người hết nha…

 

Chưa kịp nhào đến ôm lấy Bạch Trì thì Triệu Trinh đã kéo Bạch Trì đứng qua một bên rồi.

 

Không biết nếu ném ông ta ra cho Lisbon mần thịt lúc này thì có tính là quá đáng không?

 

Triệu Trinh rõ ràng từ trước đến nay không lên tiếng cũng phải xuất hiện trong đầu ý nghĩ ấy.

 

Triển Chiêu xoa xoa mi tâm.

 

  • Chú có chắc là chú muốn làm phim không? Kinh phí đầu tư ban đầu không tính đi, nhưng chí ít cũng nên tìm đám diễn viên coi được một chút, vì sao lại tìm đám cảnh sát để đóng ba cái vai kiếm hiệp đó?
  • Vì tụi bây dễ thương, lại còn hợp vai nữa…
  • Chú tính thôi miên đám lão già bình luận phim để đoạt cúp hay sao mà nghĩ như vậy?
  • Người ta không tính đoạt giải Oscar đâu nha, giải đó nhàm chán lắm. Người ta chỉ muốn đoạt giải Kim Tượng thôi.
  • Phụt
  • Hahahahaha

 

Cả đám người bao gồm cả bánh bao đại nhân cùng bò lăn ra đất mà cười.

 

Thật sự cảnh tượng lúc này đây tại văn phòng SCI nếu cho đám hình cảnh, hay thậm chí là tổ trọng án khi xưa Bạch Ngọc Đường từng nắm quyền nhìn thấy dám cũng lăn ra đất mà ngất xỉu. Vì “trạng thái thần kinh” lần này rõ ràng là còn kinh khủng hơn cả vụ đám người SCI làm việc trong đêm mùng bảy tháng bảy ma bay đầy phòng nữa.

 

  • Nếu mấy đứa không giúp ta ta liền ra ngoài quậy một tăng, xem chừng đám người xấu ấy cũng đang nhàn sự, có ta tham gia càng vui hơn.

 

Không nói hai lời liền quay lưng đi về phía cửa.

 

  • Ai nói đám nhỏ không giúp cậu chứ hả?

 

Bánh bao đại nhân lấy khăn tay ra vội vàng lau khô đám mồ hôi trên trán.

 

  • Người ta không thèm, tụi nó không có chút thành ý giúp đỡ người ta.

 

<Nói gì đi chứ…>

 

Bánh bao đại nhân đá đá mắt về phía Bạch Diệp.

 

Bạch đại gia thở dài, ôm choàng lấy vai Tước mỹ nhân mà hôn lên gò má ấy một cái.

 

  • Rõ ràng là em đã có được thứ em muốn mà. Em cẩn thận để lâu đám nhỏ đổi ý đấy.

 

Bạch đại gia rõ ràng cũng gian xảo không kém Tước mỹ nhân xíu nào. Hai người này từ đầu đã có sẵn âm mưu rồi nha.

 

Tại Hàn Châu

Triển Chiêu lần đầu mặc bộ cổ trang phải nói cảm giác rất kỳ quái, nhưng với đám phục trang, cùng make up phải nói là trăm năm mới gặp được một người xinh đẹp như vậy. Lại còn tóc dài bay bay trong nền áo màu đỏ nữa. Quả thật diễm lệ đến chết người a…

 

Nhưng trái với hình dung của mọi người lúc này, thì vẻ mặt của con mèo phải nói là cực kỳ thối nát.

 

  • Con bà nó…
  • Chính cậu đồng ý cho chú ta làm vậy, giờ còn nói ai hả?

 

Ngọc Đường cũng đang trong bộ cổ trang của Lệnh Hồ Xung, nhưng không phải màu nâu xám của các đại hiệp khi xưa, mà là thuần một bộ màu trắng. Nhìn cách nào cũng giống một tên hoa hoa công tử, chứ hoàn toàn không ra được nét lãnh tử của Lệnh Hồ Xung nha.

 

Về vấn đề phục trang thì ngay từ đầu Triệu Tước có nói tác phẩm của chú ấy là một tác phẩm từ trước đến nay không ai dám nghĩ đến, cũng chưa một ai dám đứng ra làm thử, chỉ có chú ấy mới dám đứng ra, vừa lo việc tạo hình nhân vật, lại còn viết kịch bản dựa trên cốt truyện của Kim Dung, và tất nhiên, chỉ đạo nghệ thuật, âm thanh, ánh sáng, nhạc phim, tất cả cũng là một mình Triệu Tước đứng ra lo. Nói đến đây cũng có thể hình dung được mức độ “biến thái” của bộ phim này đến đâu rồi.

 

  • Không hiểu vì sao tôi lại chịu đứng ra làm trò với chú ấy.

 

“Lệnh Hồ Xung” xoa xoa vai “Doanh Doanh” mà khẽ nói nhỏ.

 

  • Rõ ràng chính cậu cũng rất dung túng chú ta, không phải sao?
  • Đồ chuột chết.
  • Cắt, hai đứa bây có biết diễn không hả?

 

Triệu Tước bật loa đạo diễn mà gào lên.

 

  • Con gián tóc dài ấy càng lúc nhìn mặt càng muốn bị ăn đập, tôi phải ra đập cho chú ta một trận.
  • Bây muốn làm phản hả…

 

“Lệnh Hồ Xung” lúc này phải gỡ “Nhậm Doanh Doanh” ra khỏi người con gián, à không, là Triệu Tước.

 

Quay trở lại phim trường lúc này đây đang rất náo loạn, không tính đám người nhàn rỗi hóng sự ra còn có đám nhân viên hậu trường đang đứng ngây ngốc nhìn những đại nhân vật đình đám của SCI trong truyền thuyết nay tất cả đều tụ hội, kèm theo đó là vì những anh tài ấy quá mức nổi bật nên không khỏi khiến cho nam nhân vừa ganh tỵ vừa đứng dậm chân, còn đám nữ nhân thì nhõ dãi thèm muốn.

 

  • Xem kìa, xem kìa, anh ấy thật không hổ danh là soái ca…
  • “Doanh Doanh” vừa có nét trí tuệ, lại còn xinh đẹp nữa a.

 

Bạch Ngọc Đường trong lòng buồn bực không thôi, dù sao đi nữa thì đây cũng là lần đầu anh phải “hy sinh” nhiều cho nhiệm vụ như vậy, đó là chưa tính đến là cả đám háo sắc đang nhìn ngắm con mèo nhà anh, lại còn vừa dòm vừa chảy nước dãi thế này… Người bình tĩnh như Bạch đội trưởng mà cũng có lúc muốn tẩn cho ai đó một trận.

 

Phía xa xa, nơi lầu son gác tía cũng không kém phần sôi động a.

 

  • Con bà nó…

 

Bạch Cẩm Đường nhìn Công Tôn trong bộ y phục màu đỏ thẫm của Đông Phương Bất Bại mà nhịn không được muốn nổi bão.

 

Biết rõ là đám người Triệu Tước đang ở chỗ Triển Chiêu để quay cảnh Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh, nên ở đây thật sự chỉ có một vài nhân viên chuẩn bị hậu trường còn lại tất cả đều tập trung ở chỗ của Triển Chiêu cả rồi thế nên Bạch đại ca chúng ta đang rất có “nhã hứng” cùng mỹ nhân a.

 

Tất nhiên Công Tôn mỹ nhân có chết cũng không muốn làm càn ở phim trường thế này, nhưng con cẩu lớn nhà họ Bạch dòm cứ như bị bỏ đói cả tháng nay lần đầu tiên mới nhìn thấy lại được vị thịt vậy a.

 

“Cái phim cẩu thí. Làm cái quái gì mà đám này cứ đi đi lại lại làm mất cả nhã hứng của gia. Mà quả thật Công Tôn mặc y phục đỏ như thế thật con mẹ nó gợi cảm.”

 

  • Tôi ước gì mình có thể ở nơi đây mà làm, quả thật rất mỹ vị a.
  • Biến thái.

 

Mặc dù miệng mắng người ta là biến thái, nhưng Công Tôn mỹ nhân cũng khẽ nở một nụ cười quyến rũ. Rõ ràng là đang muốn trêu chọc con sắc lang trước mặt mà.

 

Cảm giác được Cẩm Đường nhà anh đang sắp đạt đến cực hạn của sự nhẫn nại rồi. Anh trưng ra vẻ mặt đắc thắng của hồ ly mà làm dấu:

“Phim trường đấy nhé.”

 

Và ung dung chấp tay phía sau bỏ đi, nhưng chỉ kịp đi có vài bước thì…

 

  • Em có nghĩ là mình vừa đốt lửa không?
  • Thế à?

 

Công Tôn đón nhận cái hôn nồng nhiệt lên cổ và gáy, anh khẽ cười để rồi anh xoay người lại phía Cẩm Đường, hai tay vòng qua cổ y.

 

  • Dương tổng quản gan quá nhỉ? Hôm nay dám tấn công ta từ phía sau à?
  • Anh còn muốn chơi trò nhập vai à?
  • Thế thì sao nào? Đã đủ kích thích chưa?

 

Đám nhân viên hậu trường khóc không ra nước mắt khi mà “Dương tổng quản” anh tuấn với khí thế dọa người đang gắt gao giữ chặt lấy “Đông Phương Bất Bại” diễm lệ phía trước bọn họ, không ngại mà thể hiện tình cảm. Nếu để ý kỹ sẽ thấy trên tay bọn họ là đang đeo nhẫn cặp nữa. Rõ ràng là một cặp vợ chồng đáng để người ta ngưỡng mộ a.

 

  • Chúng ta lâu ngày rồi không chơi màn dã chiến nhỉ?

 

Cẩm Đường thấp giọng nói nhỏ vào tai mỹ nhân, rõ ràng phía dưới của anh cũng đang có phản ứng, khẽ nhẹ nhàng cạ vào người Công Tôn để nói lên ham muốn của mình, cũng cho mỹ nhân của lòng anh biết rằng chỉ có y mới có thể khơi dậy dục hỏa trong anh đến vậy.

 

  • Cậu nếu không nhịn xuống được liền sẽ nằm phòng khách một tháng đấy.

 

Tay vân vê vành áo của Cẩm Đường, khẽ liếm khóe miệng đầy quyến rũ mà nhẹ giọng đáp trả.

 

  • Tốt thôi, nhưng tôi sẽ lôi em ra phòng khách ngủ cùng.

 

Nói rồi cũng không để ý đến vũ khí là kim châm của Đông Phương Bất Bại đang ngay kề sát cổ, Cẩm Đường cúi xuống mà thưởng thức ngay món mỹ vị trước mắt mình…

 

  • Ư… Bại hoại…
  • “Dương Liên Đình” vốn dĩ là một tên bại hoại mà.

 

Sắc lang, à không, là Bạch Cẩm Đường không biết có nên khen là nhập vai không, nhưng màn này hoàn toàn không nằm trong kịch bản, đạo diễn và quay phim lại không có mặt ở đây. Vậy tính là bonus phía sau hậu trường nhỉ?

 

Quay trở lại nơi đang có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, khía cạnh tình cảm lại không được bồi đắp như hai vị kia. Nhưng màn hành hạ thì có thừa a…

 

  • Con chuột chết nặng chết đi được…

 

Đây là màn mà “Thánh cô” cõng “Lệnh Hồ công tử” lên núi Thiếu Lâm chữa thương.

 

  • Sai thoại rồi.
  • Con gián chết tiệt.
  • Cắt, sai thoại nữa rồi. Đồ ngốc.

 

Triệu Tước lâu lâu được dịp cầm loa đạo diễn nên tha hồ mà bày trò bấm nút rồi gào thét vào đấy.

 

  • Con mèo chết nhà ngươi, có nhớ nổi lời thoại không vậy?
  • Chú có ngon thì bước vô đây mà diễn nhé.

 

Triệu Tước vênh mặt.

 

  • Người ta là đạo diễn nha…
  • Phải chi ngày trước tôi cắt một đường mạnh thêm một chút để ổng thăng luôn giờ này chúng ta đỡ phải chịu cảnh này.

 

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Đường đang đưa tay day day trán.

 

  • Ta nghe đấy nhé.
  • Con gián nhà chú tai thính quá mức rồi đó.
  • Là bây cố tình nói lớn thì có.
  • Hậu trường, đưa tôi chai thuốc xịt gián…

……………..

 

Lại làm loạn một hồi xong sau đó Triển Chiêu mới kiềm chế được cảm xúc muốn lấy thuốc xịt gián mà xịt chết con gián tóc dài ấy.

 

  • Cậu thật rất đẹp…

 

Cảnh dưới ánh lửa, Ngọc Đường quay sang Triển Chiêu đang cầm cây mà khều khều vào đóng lửa đang cháy.

 

  • Sai thoại. Cắt.

 

Giọng Triệu Tước lúc này cũng hơi khàn vì cả ngày trời chỉ nói mãi một câu. Triển Chiêu lúc này cũng lười cãi lại. Gì chứ tranh cãi cả ngày rồi, người ta còn muốn lấy sức để mai đóng cho xong cái phim quái quỷ này để còn tận hưởng kỳ nghỉ mà Bao cục đã hứa nha.

 

Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người là sự tồi tệ cùng lắm chỉ ở nơi Triển Chiêu và Triệu Tước thì trái lại, đám nam nhân của SCI ngoại trừ Bạch Trì thuộc thoại và diễn vẻ ngoài ngây thơ của Nghi Lâm thành công ra còn lại đều ù ù cạc cạc như vịt, đọc thoại cứ như đọc thông báo khẩn của cảnh sát… Ví dụ như…

 

Nhạc Bất Quần không đánh lại Lệnh Hồ Xung, đó là chưa kể sau một hồi mắng chửi đại đồ đệ liền quấn quít bên cạnh đội trưởng mà cầu xin tha thứ.

 

  • Đội trưởng a, em là bị ép buộc, anh biết rõ mà.
  • Ừ.
  • Đội trưởng a… Có cho vàng em cũng không dám đánh anh đâu, nhưng này là anh đồng ý nha. Anh không được phạt em đi cọ toilet hay chép phạt đâu đó.
  • …………
  • Các cậu có phải nam nhi không vậy?

 

Mặc cho Triệu Tước ở bên ngoài gào thét, đám nhân viên cấp dưới cũng mặc kệ mà xum xuê lấy lòng Bạch đội trưởng của bọn họ.

 

Tới cảnh mà Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung, cùng thánh cô Nhậm Doanh Doanh lên Hắc Mộc Nhai giết chết Dương Liên Đình và Đông Phương Bất Bại, lúc này đây cảnh vui mới diễn ra.

 

  • Anh hai, đắc tội trước nha.

 

Thật ra thì lâu ngày rồi Ngọc Đường không được chơi màn đánh nhau với anh trai mình, vốn dĩ là vì anh ấy rất mạnh. Nhưng nay có dịp để thử sức cũng tốt, chỉ là theo kịch bản thì Dương Liên Đình võ công yếu kém, phải để cho Đông Phương Bất Bại đánh mới đúng, đó là chưa kể đến màn cầu xin đã đi vào lịch sử của Đông Phương dành cho Liên Đình. Quả thật rất đáng để lấy nước mắt người xem nha.

 

Nhưng sự thật thì…

 

  • Lâu ngày rồi mới có dịp so tài cùng chú. Mong là chú tiếp được anh hơn mười chiêu.

 

“Dương Liên Đình” vỗ vỗ vai “Lệnh Hồ Xung” mà nói.

 

  • Anh hai lên đi.

 

“Doanh Doanh” bên ngoài lớn tiếng cổ vũ. Bởi vì cậu đã cược hết vào anh hai Bạch Cẩm Đường rồi a…

 

  • Con mèo chết, cậu lại ăn cây táo rào cây sung a. Tối nay không thèm nấu mì Ý cho cậu nữa.
  • Cậu dám…

 

  • Ngọc Đường cố lên.

 

Trái với “Doanh Doanh” cổ vũ cho “Dương Liên Đình”, “Đông Phương giáo chủ” lại cổ vũ hết mình cho “Lệnh Hồ Xung”. Ai biểu hắn tối qua không biết tiết chế làm gì. Vừa xoa xoa thắt lưng “Đông Phương giáo chủ” vừa nhìn “Dương Liên Đình” bằng ánh mắt vừa yêu vừa hận.

 

  • Cảm ơn.

 

Khẽ nháy mắt hôn gió về phía này, cả người Công Tôn như nóng ran lên, còn đám người xung quanh thì buồn nôn muốn chết a.

 

Riêng còn “Nhậm Ngã Hành” thì cả sự nghiệp vĩ đại của mình cũng chỉ biết võ vẽ vài chiêu làm sao dám xen vào màn vờn nhau của hai con hổ nhà họ Bạch, nên đành đứng đó cùng “Đông Phương Bất Bại” và “Doanh Doanh” cược xem ai sẽ thắng.

 

……………..

 

Sau một thời gian phải nói là khá dài để thực hiện xong bộ phim, nhóm người SCI đã có thể thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Riêng còn phần hậu kỳ và xem lại, bọn họ cũng lười, vì biết chắc rằng đây sẽ là tác phẩm Tiếu Ngạo Giang Hồ kinh dị nhất từ xưa đến nay. Lại càng không muốn nhắc lại để con cháu mình sau này không biết cũng sẽ đỡ mang nhục hơn. Còn phần Triệu Tước thì…

 

  • Em tốn bao công sức để rồi mục đích chỉ có vậy thôi à?

 

Nhìn Triệu Tước hí hửng cầm dĩa phim trên tay, Bạch Diệp không khỏi vừa yêu thương vừa trách móc.

 

  • Có cái này rồi thì mấy chục năm sau nữa của chúng ta cũng sẽ không buồn, chưa kể là sau này con lam mễ ấy muốn tạo phản liền đem ra để cười vào mặt nó… Chắc chắn lúc ấy nó sẽ tức chết. Mới nghĩ đến thôi là tôi đã muốn đi gặp nó rồi.
  • Em thật là…

 

Bạch Diệp hôn một cái thật nhẹ lên trán Triệu Tước.

 

  • Bỏ đi, chỉ cần em thích là được.
  • Vậy hiện tại tôi thích giết người, cậu có chiều tôi không?
  • Em nói thử xem…

 

Bạch Diệp nheo mắt lại cực kỳ nguy hiểm, lúc này Triệu Tước cũng biết mình đùa hơi lố, lại chạm vào nỗi đau của y nữa rồi.

 

  • Còn tùy xem đó là ai nữa chứ. Nếu lỡ đám cóc ghẻ ấy muốn quay lại để làm phiền tụi nhỏ thì sao?
  • Cái đó thì, tôi sẽ giúp em. Đừng để máu bọn chúng làm bẩn đôi tay của em.

 

Bạch Diệp hôn lên đôi môi đang khép mở như muốn tranh luận của Triệu Tước.

Tùy tiện, một câu nói nghe có vẻ rất tùy tiện, nhưng chất chứa trong đấy là tất cả tình yêu mà Bạch lão đại đã dành cho Tước mỹ nhân, là thứ tình yêu của những kẻ bất tử.

 

Hết

 

[Đoản văn] Tiểu miêu tiểu thử

Tiểu miêu tiểu thử

Tác giả: Đạm Ngọc – Coco

Thể loại: Fanfic SCI

Cặp đôi: Triển Chiêu x Bạch Ngọc Đường, Bạch Diệp x Triệu Tước

Tóm tắt: Hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm, nhưng sao ta vẫn mãi kiếm tìm

229940-dao-mo-but-ky-chibi-92-ngo-ta-tieu-ca-ga-con_300x225

–o O o–

 

Truyện này xảy ra lúc bé Triển Chiêu và bé Ngọc Đường còn rất rất nhỏ, chắc khoảng chừng 3 tuổi thôi nha.

 

  • Anh tiểu Triển, anh tiểu Triển, em cho anh kẹo nè.
  • Anh tiểu Triển, anh tiểu Triển, em cho anh quyển truyện của em nè…
  • Anh tiểu Triển…

 

Cả đám con nít cùng nhau bám lấy Triển Chiêu, lúc này chỉ mới là một cậu bé con với gương mặt phúng phính đáng yêu như một tiểu thiên sứ a.

 

  • Không cho nhận, không cho nhận…

 

Lại một tiểu thiên sứ nữa xuất hiện… Nhưng tiếc là tiểu thiên sứ này làn da có chút rám nắng, thân thủ lại vốn dĩ linh hoạt hơn nên tránh không khỏi chọc người khác muốn khi dễ a.

 

  • Tiểu Bạch thật keo kiệt a…

 

Tiểu thiên sứ, à không chính xác là tiểu ác ma này với sức lực kinh người đã đẩy đám trẻ đang xúm lấy Triển Chiêu ấy ra. Có bé vì đứng đằng sau bị đẩy quá mạnh mà ngã lăn ra mà òa lên khóc…

 

  • Tiểu Bạch, con làm vậy là không ngoan rồi.

 

Bạch mama đang đứng tám với các bà mẹ liền chạy vội ra ngăn cản…

 

  • Tại bọn họ muốn giành anh tiểu Triển mà…
  • Nhưng con cũng không thể đẩy bọn họ ra như vậy được. Không thể ỷ mạnh hiếp yếu nha…

 

Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn Bạch ma ma.

 

  • Nhưng họ muốn đẩy ngã anh tiểu Triển mà…

 

Đây rõ ràng là biết sai còn cãi, riêng tính cách ngang bướng này của tiểu Bạch thử rõ ràng là di truyền từ huyết thống Bạch gia mà ra…

 

Bạch ma ma đang chuẩn bị mở miệng giảng đạo cho thằng con từ nhỏ đã muốn độc chiếm anh tiểu Triển này. Nhưng Triển ma ma vốn không mấy để ý đến đám nhỏ, lại đang hăng say bàn về chương trình siêu giảm giá đang diễn ra tại siêu thị mới mở gần nhà, và tất nhiên khi bàn về lĩnh vực mua sắm thì sẽ không thể nào vắng mặt đi người bạn cực kỳ thân thiết của mình được a…

 

Nhưng mà Triển ma ma chắc cũng không nghĩ rằng mình là đã kịp thời ngăn chặn được tai họa cho con chuột nhỏ đâu a…

……………….

 

Xoa xoa cái lỗ tai bị kéo đến muốn sứt lại gần tiểu Miêu. Con chuột bày ra bộ dạng đầy ủy khuất nói…

 

  • Anh tiểu Triển, tại anh mà em bị mẹ nhéo tai…
  • Ai biểu em không ngoan…

 

Bé tiểu Triển cười cười như một tiểu thiên sứ đáng yêu mà xoa xoa tai cho bé tiểu Bạch.

 

  • Em không được ăn hiếp các bạn nha… Như thế không ngoan đâu…
  • Đã nói anh không được tùy ý nhận quà từ người khác mà… Chẳng phải anh cũng không ngoan sao?

 

Bé tiểu Bạch trừng mắt lên nhìn bé tiểu Triển đang ngây ngô cười bên cạnh mình.

 

  • Anh không ngoan. Về không cho anh ăn kem của mẹ nữa.
  • Không có mà. Tại anh không biết cách nào từ chối thôi…

 

Bé tiểu Triển gãi gãi đầu.

 

  • Thì anh cứ bảo không thích là được…
  • Nhưng sẽ làm người ta buồn nha… Với lại bánh kẹo thì chúng ta có thể cùng ăn mà, còn truyện tranh cũng sẽ cùng đọc…

 

Bé tiểu Triển di di mui bàn chân xuống đất đáng yêu đến mức làm người ta không cách nào la bé lâu hơn được.

 

  • Tóm lại là không cho lấy…

 

Dù rằng bé tiểu Bạch nghe đến truyện tranh cũng muốn xem lắm. Nhưng truyện tranh rất hay cũng không thể đổi bằng nụ cười của anh tiểu Triển được đâu nga.

 

Giờ mới biết dù là còn bé nhưng tiểu Bạch cũng là người rất giữ của rồi.

 

  • Là hai đứa nó sao?

 

Một gương mặt tinh xảo với làn da trắng nõn, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh hỉ nhìn về phía sân chơi của đám trẻ.

 

  • Phải.

 

Giọng nam trầm thấp nghe không rõ cảm xúc lên tiếng.

 

  • Tôi muốn qua đó chơi với tụi nhỏ một chút… Được không?

 

Lâu lắm rồi Tước của anh mới hỏi ý anh một việc gì đó… Phải nói đúng ra chính là từ sau vụ việc của quá khứ, Tước hoàn toàn lạnh lùng nhìn không ra biểu cảm, gương mặt lộ nét hồ hởi này đã lâu lắm rồi anh không được thấy, có đôi chút… Là kinh hỉ hay ao ước sao? Một con quái vật liệu có được hai thứ đấy không?

 

  • Được.

 

Anh nhẹ gật đầu và vào lúc ấy, Tước đã vòng tay lên kéo đầu anh xuống, mi một cái thật kiêu vào gương mặt băng lãnh của anh.

 

  • Cảm ơn.

 

Anh biết Tước vẫn nhìn anh như một con người. Nhưng mà, có người nào lại dám đánh đổi từng ấy mạng người như anh sao?

 

  • Xin chào…

 

Tước lân la qua đấy làm quen với hai đứa nhỏ.

 

Đứa nhỏ họ Bạch có vẻ rất không thích Tước của anh cứ miết miết mặt của đứa nhỏ họ Triển. Đứa nhỏ họ Triển trong vẻ nhu thuận như vậy nhưng rõ ràng trong ánh mắt vẫn là đang đề phòng nhìn Tước của anh.

 

Không biết vì sao nhưng anh cảm giác rõ ràng Tước yêu thích đứa nhỏ họ Triển này nhiều lắm. Không hẳn là vì lý do đó. Nhưng có lẽ…

 

Anh khẽ mỉm cười. Tước à, em vẫn là không thay đổi. Vẫn đáng yêu như lúc trước… Chỉ là em đang cố che giấu nó đi thôi.

 

  • A… Thằng nhóc họ mèo nhà ngươi…

 

Tước bị đứa nhỏ họ Triển gặm chặt cánh tay. Dù biết là sẽ không đau gì nhưng Tước vẫn làm ra vẻ đau đớn và bỏ bàn tay đang định miết mặt thằng bé họ Bạch ra.

 

  • Nó dám cắn tôi a…

 

Tước chớp chớp đôi mắt vô tội méc anh, phải nói là anh đã đứng đây khoảng hơn một giờ đồng hồ để canh chừng hai mama cho Tước được đùa giỡn với tụi nhỏ. Ngay sau khi Bạch mama và Triển mama quay trở lại, hai người mới tìm góc khuất mà ẩn thân.

 

  • Phải nói Khải Thiên dạy dỗ nó lại mới được… Còn nhỏ mà đã học bắt nạt người ta rồi a…
  • Là em cố tình trêu chọc vào tiểu Bạch, người mà thằng nhỏ rất để ý đến…
  • Thì sao chứ? Chẳng lẽ đụng chút cũng không được sao?
  • Không được.
  • Vì sao chứ?

 

Khẽ vểnh đôi môi đáng yêu lên như một đứa trẻ. Tước biết quá rõ câu trả lời của anh rồi. Chỉ là lâu lâu cậu ấy lại muốn nghe…

 

  • Vì tôi sẽ ghen.
  • Anh cũng biết ghen sao? Chẳng phải với những kẻ bất tử như chúng ta, tình yêu tồn tại qua thời gian, điều đó đã trở nên quá nhàm chán rồi sao?

 

Tước đưa hai tay vòng qua cổ anh mà hỏi. Anh khẽ thở dài…

 

  • Thời gian càng làm cho em thêm con mẹ nó gợi cảm hơn. Đừng để vài chục năm sau nữa tôi phải giết chết vài tên dám động vào em…
  • Chúng không dám đâu.

 

Tước dùng chất giọng đẩy đưa, khẽ đưa tay vân vê vòm ngực của anh mà nói.

 

  • Hiếm có khi em chủ động như vậy?

 

Anh khẽ nhước một bên mày, hỏi.

 

  • Với điều kiện, ngày mai tôi muốn đến chơi với tụi nhỏ nữa.

 

Anh khẽ chau mày. Nhưng rồi… Một cảm giác dấy lên trong lòng là chính anh cũng rất muốn gặp tụi nhỏ.

 

  • Không thành vấn đề. Nhưng ngưng việc tự ý tìm hành tung của đám người kia. Vì an toàn cho tụi nhỏ.
  • Rồi rồi, lải nhải hoài à.

 

Tước vui vẻ vì đã thỏa thuận xong.

 

  • Tôi muốn anh cõng tôi về nhà.
  • ……………
  • Tôi muốn ăn kem….
  • ……………
  • Tôi muốn…

 

Nắng lam chiều đổ dài trên con đường vắng. Có hai cái bóng hòa làm một. Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản có vậy, nhưng sao ta cứ phải kiếm tìm…

 

The end

Tặng bé Nhím, bé Đỗ Hàn Y, bé Rujae… Ta có lỗi với các bé vì truyện dài còn chưa xong mà đã ham hố viết cả mớ đoản văn để up lên… Thôi thì các bé xem trong lúc chờ đợi ta beta tiếp mớ truyện dài của ta nha… *hun hun hun*

Ta sẽ cố gắng up truyện dài lên trong khoảng thời gian sớm nhất ah…. Ta thật đau lòng vì đã ham hố ôm nhiều truyện cùng một lúc… Làm sao ta sống đây a… *khóc-ing*

Theo khả năng sắp tới thì Bá đạo tình nhân sẽ được up trước Cám dỗ. Còn phút cuối ta có đổi ý hay không thì trời biết… Hehehehe *cầm quạt che miệng cười*

Vẫn là câu cuối, ta yêu mọi người nhiều lắm <3 <3 <3

[Đoản văn] Lãng đãng một ngày hè

Lãng đãng một ngày hè

Tác giả: Đạm Ngọc – Coco

Thể loại: Đam mỹ, đồng nghiệp văn (Thử miêu – SCI mê án tập)

 Chống chỉ định: Những ai không thích couple thử miêu (T_T   ai lại không thích được a)

Lời mở đầu: Một ngày mùa hè nóng nực, ngồi bên cạnh ly blue ocean, nghe nhạc của Đặng Lệ Quân và nghĩ vẩn vơ về mọi thứ đang diễn ra, nghĩ về tình yêu, về cuộc sống và về Hạnh Phúc. Đôi khi Hạnh Phúc tưởng chừng như đang ở rất xa nhưng hóa ra lại đang ngay bên cạnh mình.

Và đây là lý do “Lãng đãng một ngày hè” ra đời 😀

–o O o–

Triển Chiêu đang bực mình, chính xác là cực kỳ bực mình nhìn cái kẻ không mời mà tới kia đang ngồi trên chiếc giường của mình, mặc áo ngủ của mình, còn ăn luôn phần bánh pudding của mình nữa.

 

“Chú xem ra dạo này thật sự rất nhàn rỗi.” Triển Chiêu là cố tình dùng chiêu khích tướng để mong đuổi âm hồn này đi càng nhanh càng tốt a…

 

“Miêu mễ… Dạo này bây nói năng không lịch sự chút nào. Khẳng định là sinh lý có vấn đề nảy sinh ra tâm trạng bực bội khó chịu nha.”

 

Triển Chiêu khóe miệng khẽ giật giật.

 

Lỗ Ban bên cạnh meo meo vài tiếng rồi chui tọt ra ngoài, đề phòng hai con mèo lớn nhỏ này lại nổi điên mà gối chiến như mấy lần trước.

 

Mà quả đúng như vậy thật…

 

Vào lúc Triển Chiên đang chiếm được thế thượng phong, chính xác là đè được con mèo già xuống mà quất túi bụi vào mặt.

 

“Miêu nhi, cậu có muốn.”

 

“Ách”

 

Kẻ ấy tranh thủ lúc con mèo phân tâm liền vùng dậy mà đánh trả.

 

“Ui…”

 

Dù muốn hay không thì Triệu Tước cũng là người có luyện tập nga. Khác hoàn toàn với Triển Chiêu tối ngày chỉ biết có tâm lý học. Chú ấy chí ít còn có khả năng đánh nhau và bắn súng được, còn Triển Chiêu phải nói là sao nhỉ? Ngoại trừ cái đầu ra, thì các khả năng còn lại đều vô dụng.

 

“Chú đánh tôi chảy máu rồi…”

 

Triển Chiêu ôm mặt phóng như bay vào toilet bỏ mặc Triệu Tước phía ngoài đang cứng đờ như tượng. Y là nhìn nhìn cái gối có điểm một ít máu. Lại nhìn nhìn tay của mình… Chẳng lẽ…

 

Bạch Ngọc Đường dù rằng biết Triển Chiêu chảy máu liền rất đau lòng. Nhưng căn bản là biết Triển Chiêu không phải bị Triệu Tước làm cho bị thương, mà là do mấy hôm nay ăn quá nhiều đồ nóng, thêm nữa với cơ thể không khỏe như vậy thường rất hay xảy ra hiện tượng chảy máu cam. Cái này thì không chờ đến anh mà Triển baba, Triển mama, Bạch baba, Bạch mama cùng ông anh nhiệt tình Bạch Cẩm Đường đã sớm đóng gói Triển Chiên đi khám qua vài lần rồi. Ngay cả với chuyên gia nước ngoài cũng chỉ nói: “Cơ thể cậu không thể tiếp nhận đồ quá nóng nga. Chỉ là máu cam thông thường thôi. Không sao hết.”

 

Nhưng là nói, Triển Chiêu không biết tiết chế trong ăn uống khiến anh lúc nào cũng phải lo lắng. Thêm nữa cặp sinh đôi e ngại thiên hạ không đủ loạn kia hôm qua mua về một đống xiên que chiên hại con mèo nhìn anh với ánh mắt thèm muốn. Chẳng lẽ bảo y không ăn được. Quả thật nhìn cặp mắt mèo đầy thất vọng cùng hai tai cụp xuống quả thật anh thấy anh rất giống kẻ tội ác tày đình nga.

 

Tóm lại là do anh quản con mèo không tốt.

 

“Miêu nhi…” khẽ thở dài, anh gõ cửa toilet.

 

“Ừ…” Triển Chiên nghe không ra cảm xúc trả lời…

 

“Miêu nhi à…” tiểu Bạch là tiếp tục gõ…

 

“Ừ…”

 

Triển Chiêu sau một hồi do dự liền mở cửa toilet bước ra ngoài. Lúc này ánh mắt mèo liền lướt một dọc xung quanh.

 

“Người kia đâu a ?”

 

“Cậu lại muốn đùa giỡn gì nữa đây?” tiểu Bạch thở dài cưng chiều sờ sờ làn da trơn mịn của cậu.

 

“Nha… Chú ấy làm tôi bị thương chú ấy phải bắt đền.” Triển Chiêu cố tình làm nũng tiểu Bạch.

 

“Có hơi quá đáng không ? Rõ ràng đây là do…” chưa nói hết câu Triển Chiêu đã vội bịt miệng tiểu Bạch lại. Mắt mèo lúc này híp thành một hình lưỡi liềm đầy gian xảo.

 

“Ngoan… Là ai bảo chú ấy tùy tiện làm chi ? Tôi chỉ muốn hù dọa chú ấy một chút thôi mà… Tiểu Bạch ngoan nha. Khi nào chơi chán tôi liền nói cho chú ấy biết. Thế nào ?”

 

Khẽ thở dài. Dù muốn hay không thì Ngọc Đường lúc nào cũng chiều chuộng tiểu miêu của mình… Cái trình độ thê nô này hình như là di truyền trong dòng họ hay sao a.

 

 

“Tôi làm thằng bé bị thương rồi.” Triệu Tước bỗng từ đâu phiêu tới đứng sau lưng Bạch Diệp.

 

“Em… Sao thế ?” Bạch Diệp vốn dĩ giác quan rất mẫn cảm, chỉ là biết người ấy là Triệu Tước nên cũng không mấy để tâm đến.

 

“Thằng bé do tay tôi làm cho chảy máu.” Triệu Tước là nhìn không ra cảm xúc mà nói…

 

“Ý em đang nói là Triển Chiêu bị em làm cho bị thương à? Không thể nào…”

 

 

Bạch Diệp còn không rõ tính của Triệu Tước sao? Ngoài mặt thì lúc nào cũng cố tình chọc ghẹo Triển Chiêu để cậu xù lông lên, không chỉ thế còn cố tình đeo bám lấy cậu không buông, vì dường như bên cạnh Bạch Diệp thì chỉ còn mỗi Triển Chiêu là người có thể kéo Triệu Tước về đúng với bản tính nhân loại của mình.

 

“Ngoan… Là vô ý. Nó sẽ không giận em đâu.” Bạch Diệp nhẹ ôm người trước mặt vào lòng mà dỗ dành.

 

Trong nhất thời người thông minh như Triệu Tước cũng không biết phải xử lý như thế nào. Con mèo nhỏ đó ngay từ đầu y đã rất có cảm tình. Càng tiếp xúc y lại càng thấy thích con lam mễ ấy hơn. Nhưng mà con vật gì mình càng thích thì càng muốn khi dễ nó. Tước gia tất nhiên dù là thiên tài cũng không ngoại lệ a.

 

 

“Tôi nói, cậu hình như là đùa hơi quá rồi đó.” Bạch Ngọc Đường nhu nhu mi tâm nhìn về phía luồng âm khí đang phiêu tới phiêu lui bên cạnh miêu nhi.

 

“Kệ! Người ta còn tức. Ai biểu ổng ăn hết bánh pudding của tôi?” Miêu nhi ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng vẫn đang cảm thấy có một chút kiêu ngạo của loài mèo khi làm chuyện xấu thành công nga.

 

“Tôi muốn đi công viên giải trí.” Miêu nhi bỗng lớn tiếng nói.

 

“Ách…” Tiểu Bạch nhất thời thích nghi chưa kịp với ý nghĩ trong đầu con mèo. Chẳng phải con mèo đó nói không bao giờ đi vào công viên giải trí với y vì căn bản trò chơi nào y cũng giành giải nhất sẽ rất vô vị sao?

 

“Tôi không nói đi với cậu nga.” Con mèo vểnh cái đuôi lên cố ý ngoắc a ngoắc …

 

“Ta đi với.” Triệu Tước lúc này ở đằng xa liền phiêu ngay đến.

 

“E hèm… Ừ.” Vẻ mặt đại công cáo thành của con mèo lúc này quả thật khiến cho tiểu Bạch phải thở dài. Đây rõ ràng là cố ý nha.

 

 

“Tên nhóc họ mèo kia, bây muốn gì đây?” Triệu Tước thấy Triển Chiêu vẻ mặt vênh vênh tự đắc tay cầm kẹo bông gòn gặm a gặm quả thật khiến người ta muốn vo thành một cục rồi ném vào máy quay để tạo kẹo luôn.

 

“Tôi là người bị hại nga. Chú phải bắt đền cho tôi.” Tiểu Miêu quay lại trợn mắt chỉ chỉ vào mũi của mình.

 

Quả thật từ sau lần đỡ cho Triệu Tước một nhát dao, Triển Chiên đã ý thức được rằng Triệu Tước chính là rất yêu quý y. Vậy nên nhất định không muốn tạo cho y bất kỳ một tổn thương nào cả. Dù rằng khi giỡn chơi có thể bạo lực nhưng nhất định sẽ không đùa quá lố đến mức gây thương tổn…

 

“Mẹ ơi, hai anh em chú ấy đẹp trai quá à.” Một cậu bé đi ngang đường chỉ chỉ…

 

“Nếu mà không nói dám người ta bảo tôi và chú là hai anh em lắm nga.” Tiểu Miêu chép miệng nói…

 

“Ta sinh ra nhóc còn được a.” Triệu Tước khẽ nhếch môi cười, nhưng là nụ cười từ tận đáy lòng.

 

“Chú là yêu nghiệt không có tuổi…” Triển Chiêu nhéo nhéo miết miết mạnh gương mặt không tuổi của Triệu Tước. Triệu Tước khẽ mặc niệm trong lòng “Ta nhịn, ta nhịn… Ai biểu ta làm nó bị thương a.”

 

Nhưng nhịn cũng có giới hạn, một khi bị nhéo đến mặt cũng thành quả cà chua thì Tước gia quyết định không nhịn nữa.

 

“Con miêu mễ đáng chết. Càng nhịn nó nó càng làm tới…”

 

“Á” Triển Chiên bỏ chạy khỏi hiện trường gây án, phía sau là Triệu Tước vừa đưa tay quẹt mặt vừa đuổi theo.

 

Cả hai náo loạn cả một khu vui chơi rộng lớn. Nhưng mà Triển Chiêu lúc này bắt gặp được một thứ lí thú liền dừng lại. Báo hại kẻ đuổi theo đằng sau theo đà cũng tông mạnh vào người con mèo.

 

“Đầu chú là sắt à?”

 

“Đầu bây là đá hả?”

 

Cả hai đồng loạt lên tiếng tỏ rõ ta đang rất ấm ức.

 

“Con mèo mặt hồ ly đó giống chú quá.” Triển Chiêu chỉ chỉ vào quầy đổi quà.

 

“Cái con xấu xí đó mà giống ta đấy hả? Nhìn mặt đần chết được.” Triệu Tước bĩu môi.

 

“Mặt đó gọi là dễ thương. Chú không thấy mặt chú khi đọc tin nhắn của Bạch Diệp à?” Tiểu Miêu cố tình châm chọt.

 

“Ta. Nói. Ta. Không. Giống. Cái. Con. Mặt. Ngu. Đó.” Triệu Tước kéo lỗ tai Triển Chiêu mà hét vào đấy.

 

“Oa oa oa”

 

Đám con nít đang tranh nhau đổi con thú bông mèo mặt hồ ly ấy khóc òa lên.

 

“Chú thật là xấu tính.” Tiểu Miêu không ngại ngùng mà chỉ thẳng vào mặt Triệu Tước.

 

“Ta… Oa oa oa…” Triệu Tước lúc này cũng bắt đầu lớn khóc theo đám con nít ấy.

 

“Nè…”

 

Triển Chiêu đau đầu nha… Đưa tay cố xoa xoa mi tâm đang nhíu lại, đây không phải là lần đầu chú ấy bày trò này a.

 

“Nè… Chú có thôi ăn vạ không hả? Chú muốn người ta nói tôi bắt nạt chú hả?”

 

“Bây là đang bắt nạt ta a…”

 

“Chứ ai đánh tôi chảy máu mũi hả?”

 

Tiểu Miêu nói ra chú ngữ, quả nhiên Triệu Tước bị hàn phục tuyệt đối a…

 

Sau đó, mặc dù Tước gia rất là không cam tâm tình nguyện mà chơi trò chơi đổi phiếu.

 

Bắn súng – đạt số điểm cao nhất

 

Bóng rổ (loại trò mà người chơi sẽ ném vào một cái rổ có sẵn, số quả trúng sẽ được tính điểm và đổi thành phiếu) – đạt điểm tuyệt đối

 

Ném bóng – điểm tuyệt đối

 

…………….

 

“Khốn…”

 

Tiểu Miêu rất muốn dùng những từ ngữ bất hảo mà nói.

 

“Bất quá chú chỉ là con gián may mắn thôi.”

 

“Bây không được như ta nên ghen tỵ à?”

 

Tước gia vênh mặt đắc a ý…

 

………………

Đại để là hôm ấy hai người một già một trẻ, à không, là một lớn một nhỏ đi chơi vui vẻ, lại còn rinh về rất nhiều thú bông. Điểm mặt từng người một trong SCI mà tặng.

 

Bạch Trì: Con thỏ mặt ngốc

 

Triệu Trinh: Con rồng đang ngủ

Quả thật lúc vừa nhìn thấy con thú này cả con mèo cùng Tước gia lúc ấy đều la lên: “Triệu Trinh kìa!!!”

 

Tiểu Bạch: Con hổ đột lốt chuột

 

Đại bạch: Chó bự

Đại Đinh: “Đáng ra phải là con lang mới đúng a?”

Tiểu Đinh: “Ngốc, không thấy lão đại dạo này giống đại cẩu hơn giống lang a? Bị đại tẩu hàng phục tuyệt đối rồi.”

 

Công Tôn Sách: con hồ ly tuyết

Đại Đinh: “Đại tẩu kìa…”

Mã Hân: “Minh chủ a…”

 

Đại Đinh, Tiểu Đinh: Một cặp angry bird mỏ bự

 

Bao Chửng: Con đười ươi lông đen

 

Bạch Diệp: Con bọ (Chính xác là Tước gia muốn tìm cho bằng được con gián, nhưng cô nhân viên xinh đẹp ở đó bảo con gián rất dơ nên không có làm ra thú bông để các em chơi đùa… Thế là Tước gia muốn thôi miên làm cô nàng phân liệt luôn. Tiếc là trễ hơn Triển Chiêu một bước. Tiểu miêu đã nhanh chóng nắm râu, à không, là tóc con gián tóc dài này lôi đi)

 

Có phải mọi người đang thắc mắc món quà của tiểu Chiêu là gì không? Không phải là mèo đen. Mà chính xác là một chiếc túi vải thô trong đó lố ra cái đuôi xù lông và một vài túm lông lưa thưa…

 

“Đây là ý gì hả? Con mèo đen kia đâu rồi?” Tiểu Miêu gào lên khi nhận món quà này…

 

“Hứ. Đây là quà của nhóc. Đúng quá rồi. Ai bảo dám gạt người lớn hả?” Bĩu bĩu môi.

 

“Tôi gạt chú cái gì hả?”

 

Chỉ chỉ vào cái mũi.

 

“Chảy máu cam, bệnh thường gặp vào mùa nóng. Thế mà bây dám nói với ta là ta đánh bây chảy máu à?”

 

“Nhưng mà… Nhưng mà…”

 

“Quà của nhóc bị tịch thu. Vậy đi… Cho chừa cái tật gạt người lớn… Hứ…”

 

 

Tiểu Miêu tất nhiên không cam tâm bị lấy mất món quà mà cậu yêu thích. Bất quá, Triệu Tước nhanh nhẹn và xét về thể lực thì hơn hẳn tiểu Miêu cho nên con mèo không cam tâm tình nguyện cầm cái túi đựng mèo buổi tối tức giận mà đạp a đạp…

 

Gừ… Gừ…

 

Tiểu Miêu giật mình nhìn kỹ lại. Là cái túi biết kêu nha…

 

Ra sức đạp đạp

 

Gừ… Gừ…

 

Kéo thử cái đuôi a…

 

Méo…

 

Tiếng mèo giận dữ vang lên.

 

“Hahahaha có trò chơi mới rồi a…”

 

Thế là tối đó tiểu Bạch đáng thương phải nhét gòn vào hai lỗ tai để có thể ngủ vì bên cạnh ngoại trừ một con mèo đen đang cười hí hửng ra còn một cái túi đựng mèo đang liên tục gào thét…

 

………………….

 

“Sao em không đưa con mèo bông này cho tiểu Triển?”

 

“Không thích a.”

 

Triệu Tước làm ra vẻ mặt con nít giành đồ chơi mà ôm con mèo bông vào lòng.

 

“Cái này là tiểu Triển chọn cho em à?”

 

Bạch Diệp chỉ vào con e hèm… Mèo hồ ly ấy…

 

“Hứ. Cái con xấu chết đi được…”

 

Triệu Tước bĩu môi.

 

“Đã xấu sao còn trưng bày nó lên kệ các tác phẩm của em chứ? Cần tôi ném đó đi giúp không?”

 

Bạch Diệp đứng dậy với tay lấy con thú bông ấy

 

“A… Cấm anh động vào…”

 

Triệu Tước cũng có lúc phải hối hoảng, y vội vàng đứng dậy giật lại con thú bông ấy.

 

“Rõ ràng là em rất thích nó, lại còn khéo vẽ chuyện.” Bạch gia sủng nịnh cười…

 

“Hứ. Anh làm như về phương diện tâm lý học anh giỏi hơn tôi không bằng.”

 

Triệu Tước không phục ngồi xuống sopha khoanh chân lại…

 

“Anh không rành về tâm lý học, nhưng là rành về em.”

 

Bạch Diệp cúi xuống ôm con gián tóc dài vào phòng riêng, sau đó là màn hôn hít sờ mó…

 

Điểm đặc biệt là hôm nay Tước gia bỗng nhiên rất hợp tác nha.

 

“Anh nói xem, có phải con mèo nhỏ hôm nay đã rất tức giận không?”

 

“Không.”

 

“Anh nói xem, nó có phát hiện ra cái túi đó chơi vui hơn con mèo đen này không?”

 

“Có.”

 

………………..

 

“Anh nói nhiều hơn một chút sẽ chết à?”

 

“Tập trung công việc của chúng ta đi.”

 

Những  nụ hôn nóng bỏng cứ đổ xuống, nhưng người bên dưới rõ ràng là không hề ngoan chút nào…

 

“Anh nói xem… Ư…”

 

Cái miệng đáng yêu này nếu không được chặn lại sẽ rất dễ làm cho người ta mất hứng…

 

Bạch Diệp quá quen thuộc cái con người với chỉ số IQ cao ngất ngưởng nhưng EQ lại như một đứa trẻ này rồi, nên dĩ nhiên là cách trị liệu của Bạch gia không bao giờ là vô ích cả.

 

Đêm dài, hạnh phúc…

 

Trưa hôm sau, Tước gia mở cặp mắt còn chưa tỉnh hẳn, tay quơ lung tung tìm quần áo, liền đụng phải mẩu giấy nhỏ của ai đó cố tình đặt bên cạnh mình: “Là cực lạc hay địa ngục đều không quan trọng, chỉ cần được nắm tay ngươi, ta nguyện cùng ngươi đi khắp thế gian này.”

 

The end

 

 

 

Happy Easter Everybody   <3 <3 <3

Happy-Easter-day-Backgrounds-16

Xin chào các tình yêu của ta. Sau thời gian ẩn thân tu luyện cuối cùng ta cũng đã hạ sơn và cho ra tiếp một đoản văn nữa. Ai da, đúng là dạo này ta thật sự bận đến muốn khóc luôn a…

Lý do ta viết đoản văn này là vì ta đang mê đắm SCI mê án tập của Nhĩ Nhã. Và hiển nhiên ở đây ta đoán cũng có nhiều tình yêu ghiền như ta lắm a.

Ta cũng đang tranh thủ thời gian để đi tiếp các bộ còn lại của ta. Nhưng tính ta cẩn thận cứ phải sửa đi sửa lại cho ưng ý rồi mới đăng lên. Nên các tình yêu phải chờ lâu rùi a…

Sẵn đây, ta có kết nối face của ta với trang này. Nên các tình yêu nào muốn trò chuyện cùng ta nhiều hơn thì có thể kết bạn với ta nhé. Nhưng do ta không để chế độ public bài đăng nên chỉ khi kết bạn rồi mới thấy được thông tin thôi.

Anyway, ta yêu mọi người rất rất nhiều… (moa moa…)