Đường Ca – Đệ tam chương

Đạm Ngọc: Xin chào, ta quay trở lại rồi đây. Có lẽ lần tới ta sẽ up bộ Nữ chính lên tiếp. Lâu quá không chăm lo cho bộ ấy rồi a.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ạ. Ta yêu mọi người rất nhiều <3 <3 <3

Đệ tam chương

Thái Tông đế ngồi ở ngự thư phòng nhìn khoảng tấu chương xanh thẫm (không phải tấu chương từ các quan lại trong cung tấu trình) mà là mật chỉ từ ám vệ, càng đọc càng nhíu mày.

Ngày xx tháng xx năm xx

Tại Khởi Huy điện:

  • Huyền Kỳ, ngươi nói xem đây là cái gì?
  • Tam tự kinh.
  • Ngươi… Ngươi bắt ta học thuộc đám chữ đáng ghét này.
  • Căn bản là phải học hết. Thái phó đã căn dặn ngươi nha ca ca.

Hắn điềm đạm đáng yêu cười. Bất quá để giả trang thành hài tử, nụ cười hắn căn bản vẫn là ngây thơ đi.

  • Ta phải ra ngoài.
  • Ca ca, thứ tội cho ta nói thẳng, ngươi hẳn là phải học cho xong mới được đi a.
  • Huyền Kỳ… Kỳ Nhi, ngươi là đang bức ta.
  • Ta không bức ngươi, tam tự kinh, đạo đức kinh đều là thứ tốt, hẳn nhiên ngươi là phải thuộc đi.

Huyền Kỳ khẽ nhu đầu, có cảm giác như một lão nhân gia cùng con cháu đàm đạo (hãn).

  • Ngươi… Chẳng lẽ ngươi thuộc hết sao?

Thừa Kiền nhìn cuốn sách dày trên ngự án, không khỏi cố ý khiêu khích hắn.

  • Nhân chi sơ; tính bản thiện. Tính tương cận; tập tương viễn. Cẩu bất giáo; tính nãi thiên. Giáo chi đạo; quí dĩ chuyên…
  • Ngừng… Được rồi, ta học.

Huyền Kỳ một chút nữa là phá lên cười. Trong lòng không khỏi làm dấu chiến thắng.

“Đây căn bản là đạo đức kinh ban đầu của chúng ta. Điện hạ, ngài chỉ cần học thuộc nó, sau này hẳn là sẽ không lặp lại sai lầm cũ đi.”

Ngày xx tháng xx năm xx

Tại Thiều Nguyệt điện, Lý Kính điện hạ cùng Thanh Tước điện hạ là đang muốn đánh nhau đi.

  • Thần tham kiến Ngô vương điện hạ, tham kiến Vệ vương điện hạ.

Căn bản là vì lần trước Lý Thái (tức Thanh Tước) không cho y gọi mình là Vệ vương. Bất quá chính là hắn đang ở trước mặt Lý Kính điện hạ, lễ nghi hẳn là không thể bỏ đi.

  • Ngươi là đồ phế vật.
  • Ngươi mới đúng đồ phế vật, ta là đứa con ưu tú nhất của phụ hoàng.

Huyền Kỳ cảm thấy nếu không xông vào giữa, căn bản chính là sẽ nhìn thấy hai tiểu thiếu niên này đánh nhau đi.

  • Hai vị điện hạ thỉnh bình tĩnh lại.

Nghĩ xong liền hành động. Căn bản chính là tổng quản thái giám của Thanh Tước gọi hắn tới cũng là vì muốn hắn giúp đứng ra ngăn lại hai vị điện hạ đang muốn đánh nhau kia.

Căn bản chính là… Lúc này hắn cũng là một thiếu niên, sức, so ra với hai vị điện hạ đã luyện qua võ nghệ, căn bản là thừa thãi. Hắn chính là bị cả hai đẩy té xuống đất.

  • Ui…

Hắn khẽ nhíu mày nhìn tay đã bị đá xanh cào rách thịt. Lúc này Thanh Tước thoáng nhìn lại liền hơi ngẩn người, thế nên Lý Kính (Huyền Lân) liền tranh thủ đẩy y một cái.

  • Đau…

Thanh Tước là mất đà nên ngã ngồi ra phía sau. Hoàn hảo chính là đã có tiểu thái giám đứng ra đỡ lấy, người, căn bản cũng là ngã ngồi lên lưng tiểu thái giám a.

  • Huyền Lân, Thanh Tước, các ngươi đang làm gì?

Lúc này tất cả thái giám, cung nữ khi nãy vì chủ tử đang xúc động muốn đứng ra can ngăn nhưng không dám, giờ đây liền phải lộp bộp quỳ xuống, trong lòng than khổ không thôi.

  • Này là thế nào?

Hoàng hậu căn bản không hô miễn lễ. Tất cả mọi người chỉ biết quỳ đó chịu tội.

  • Bẩm… Hoàng dưỡng mẫu, là Ngô vương cùng Vệ vương đang luận đàm võ học, vì luận đàm hăng say nên có chút…
  • Kỳ Nhi… Hai đứa nhỏ luận võ học, còn ngươi?

Trưởng Tôn hoàng hậu mỉm cười điềm đạm nhìn đứa nhỏ. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, Vệ vương Lý Thái (Thanh Tước) vốn là con y, Lý Kính là con của Dương phi, căn bản hai đứa nhỏ gây cãi trong cung cũng đều bình thường. Chỉ là… Nếu kinh động đến hoàng đế, e là, cả hai sẽ bị phạt nặng. Còn nàng, sẽ bị khiển trách là không quản được hậu cung đi.

Hoàng hậu khẽ mỉm cười. Là đứa nhỏ cấp hai điện hạ một bậc thang leo xuống, cũng là cấp cho y mặt mũi đi.

  • Con… Thần nhi khi nãy bắt chước một vài động tác, là không cẩn thận trượt ngã đi.

Huyền Kỳ tam sinh tam thế, trải qua ngàn năm vẫn là khi nói dối sẽ nhìn xuống mặt đất. Hoàng hậu khẽ thở dài nhìn y, xong liền nhìn hai đứa nhỏ lúc này vẫn còn đang hậm hực mà bảo.

  • Kim, Ngân, Châu Ngọc, Hồng Anh “cung thỉnh” hai vị chủ tử của các ngươi đến Dưỡng Tâm điện chép kinh phật, sau ba ngày phải chép xong 7 tập chú đại bi. Còn không căn bản đừng nghĩ ra ngoài.
  • Nhi thần cảm tạ mẫu hậu.

Hai vị điện hạ xanh mặt không khỏi khiếp sợ mà lủi thủi đi theo cung nữ thái giám mà đến Dưỡng Tâm điện. Còn lại mỗi mình Trưởng Tôn cùng Huyền Kỳ.

  • Kỳ Nhi, dưỡng mẫu cảm tạ ngươi.
  • Dưỡng mẫu, cái này, con nào có công trạng gì.

Huyền Kỳ vẫn là điềm đạm cười mà nhìn y. Hắn lúc này ánh mặt thiên chân lại sạch sẽ khiến cho y không khỏi tán thưởng.

  • Kỳ Nhi, đau không?

Trưởng Tôn hoàng hậu cầm lấy tay hắn mà hỏi.

  • Không đau a.
  • Đi, dưỡng mẫu cùng con về Khởi Huy điện, kêu Mỗ thái y đến chữa vết thương cho con.
  • Con không sao mà. Rửa chút nước, băng bó chút là ổn nha, không cần kêu thái y.
  • Đứa nhỏ này, sao lại sợ thái y đến như vậy a?

Trưởng Tôn hoàng hậu khẽ lắc đầu. Thế nhưng vẫn là cùng hắn quy hồi Khởi Huy điện.

—————–

  • Truyền Quan Âm Tì vào gặp trẫm.

Thái Tông đế ánh mắt âm trầm ra lệnh.

Hoàng hậu vừa từ Khởi Huy điện đi ra, hôm nay tay của Huyền Kỳ chính là có chút nhiễm độc đi, y lại phát sốt, thế nên nàng lo lắng không thôi.

Dừng ở nam tử tuấn dật thâm trầm trước mắt, trong mắt nàng là vô tâm, trong lòng nàng chính là vô ái.

Gả cho y, vì gia tộc. Y thú nàng, vì quyền thế.

Những năm gần đây, hai người tương kính như tân, hai người ăn ý vô cùng tốt, vì thế, ở trong mắt người khác, đó là phu thê ân ái tình thâm, chỉ có nàng biết, y biết, y chính là một nam tử yêu thích sắc đẹp, phong lưu đa tình, nhưng càng đa tình lại cũng tối vô tình.

Quân vương, tuyệt không thể chuyên chính một người, càng không thể tối sủng một người, nếu không đó chính là điểm yếu chí mạng của y. Cho nên, nàng chưa bao giờ đem tâm ký thác ở trên người y, huống hồ, rất nhiều năm trước, nàng đã đánh mất tâm của mình.

“Tâm tư con người là thứ vô thường nhất, chẳng phải sao?”

Nàng bỗng nhớ tới dưỡng tử của nàng, trong một lúc xuất thần nhìn cánh đào bay khắp trời đã thốt lên, tựa như một lời nhắc nhở, cũng như một lời tự giễu dành cho nhân gian này.

Hiện tại, nàng chỉ cần những hài tử của nàng hảo hảo, nàng chỉ cần gia tộc của nàng an ổn là đủ rồi. Nàng không quản nam nhân trước mặt này lập bao nhiêu phi tử, cũng không quản được ngày hôm nay hắn sủng ái người nào, để rồi ngày mai tùy tiện liềm biếm nàng ta vào lãnh cung.

Rốt cục Lý Thế Dân đang trầm tư lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, thấy Trưởng Tôn, liền mỉm cười

  • Quan Âm Tì, hiện tại Kỳ Nhi đã khỏe hẳn chưa?

Trưởng Tôn hoàng hậu không khỏi có chút kinh ngạc, hắn chính là gọi nàng đến để bàn về chuyện của dưỡng tử. Nàng nhớ, hắn chính là chưa từng mở miệng hỏi thăm bất luận đứa con nào.

  • Hồi bẩm hoàng thượng, Kỳ Nhi đã khỏe.
  • Khỏe, vì sao còn phải mời thái y đến Khởi Huy điện?

Hắn không giận mà uy truy vấn, khiến cho hoàng hậu không khỏi trong tâm lạnh từng hồi mà đáp.

  • Vết thương do té ngã của Kỳ Nhi bị chút nhiễm độc, y là hơi phát sốt.

Hoàng thượng không nói hai lời liền xoay người rời khỏi ngự thư phòng mà tiến thẳng Khởi Huy điện.

Đứng trước cửa điện, y là vì tiếng nói bên trong mà chững lại.

  • Thanh Tước, điện hạ nói xem vì sao phải tranh cãi như vậy a?

Huyền Kỳ chính là phát sốt xong lại cảm thấy lạnh run mà choàng nhẹ một áo khoác bên ngoài lý y, yếu ớt dựa vào đầu giường mà nhìn Thanh Tước.

  • Ngươi vì một chủy thủ hoàng dưỡng phụ ban thưởng mà đi tranh giành với Huyền Lân điện hạ, chẳng phải là vô lý lắm sao?
  • Kỳ Nhi, ngươi là không bao giờ hiểu được cảm giác muốn làm đứa con ưu tú nhất của phụ hoàng đi.

Huyền Kỳ yếu ớt cười, sao lại không hiểu chứ? Hắn chính là kiếp trước cũng muốn nam nhân ấy một lần nhìn mình, một lần tán thưởng mình, sau đó lại điên cuồng, liều mạng giành lấy thứ vốn chẳng thuộc về hắn đâu.

  • Mẫn Thanh, đem ngọc như ý đến.

Thái Tông đế trong lòng khẽ nhíu mày, là ngọc như ý mà lần trước mình tặng cho Kỳ Nhi đi?

  • Ngọc như ý này là do hoàng thượng, là hoàng dưỡng phụ ban tặng.
  • Này…
  • Bất quá, nếu như nó làm cho Thanh Tước ngươi ngừng so sánh với Huyền Lân, thì ngươi cứ cầm lấy. Với ta, ngươi, Thừa Kiền, dưỡng mẫu, cùng các vị muội muội công chúa chính là người một nhà. Các ngươi chỉ cần bình an, những thứ này với ta đều là vật ngoài thân, đã là vật ngoài thân, căn bản không cần vì nó làm cho mình bị phạt. Hiểu không?
  • Kỳ Nhi, ngươi là đang…
  • To gan.

Thái Tông đế đẩy cửa bước vào, lúc này toàn bộ thái giám lẫn cung nữ trong Khởi Huy điện đều bị làm cho kinh hãi đến dập đầu liên tục. Chỉ cầu cho Huyền Kỳ công tử đừng bị biếm thành thứ dân a.

  • Thanh Tước, xem ra mẫu hậu ngươi vẫn là phạt ngươi quá nhẹ đi. Lui xuống, nói Trọng Hàm thừa tướng mỗi ngày giờ Mẹo đều phải dạy ngươi luyện công, không luyện đủ 3 canh giờ không được nghỉ.
  • Nhi thần, tạ ơn phụ hoàng.
  • Lui xuống.
  • Nhi thần tuân chỉ.

Ân điển của vua, là phạt hay thưởng, đều phải tạ ơn.

Huyền Kỳ trong lòng cười khổ, tự hỏi không lẽ mình sớm vậy đã phiêu trở lại địa phủ nha. Không biết Thời Không lão nhân có hay không sẽ tức chết?

  • Còn không đứng lên?
  • Dạ?

Đứa nhỏ này là phát ngốc nữa rồi nha. Bất quá như vậy, hẳn là cũng quá khả ái đi.

Thái Tông đế mỉm cười nhìn ngắm tiểu nhân nhi đang quỳ gối mà cúi đầu kia. Tay không nhanh không chậm kéo đi đứng dậy.

  • Hoàng… Dưỡng phụ…

Nhân nhi hoàn hảo cao đến gần ngực mình đi…

  • Kỳ Nhi, ngươi nói, đồ vật ta ban chính là vật ngoài thân?
  • Hoàng dưỡng phụ, ta là không có ý đó, bất quá, chính là đồ vật chính là chết đi không mang theo được nha.

Y làm hoàng đế, khẳng định trong lòng hiểu rõ, những đồ vật này, tối là vô nghĩa. Bất quá, những thứ này chính là để thu phục nhân tâm, riêng tiểu nhân nhi trước mắt này nhìn không vào ban thưởng của y. Không khỏi làm cho y có chút bực tức trong lòng.

  • Ngươi còn nói đến chữ “chết” trẫm liền đem gia tộc của ngươi biếm ra biên quan.
  • Hoàng thượng…

Huyền Kỳ là lo lắng thốt lên. Xong ánh mắt vô tình nhìn thẳng vào ánh mắt uy nghiêm của hoàng đế, trong lòng không khỏi đánh bộp một cái mà cụp đuôi mắt xuống.

  • Ngươi vừa gọi trẫm là gì, ân?
  • Hoàng… Dưỡng phụ…

Khẽ hừ lạnh một tiếng, xong cũng là xoay người đặt lại nhân nhi lên giường, cẩn thận lấy chăn đắp lên người hắn.

  • Hoàng dưỡng phụ… Con không sao a.

Người khác được hưởng ân điển này khẳng định là vui mừng đến chết đi. Bất quá nhân nhi là có chút thụ sủng nhược kinh, thêm nữa chính là cố ý đẩy tay mình ra mà giành lấy tấm chăn kia.

  • Đầu xuân năm nay, ngươi là tròn 11 tuổi đi.
  • Dạ phải.

Kỳ Nhi nhu thuận đáp lời. Hắn thấy Thái Tông đế không vui không buồn mà thâm trầm nhìn mình. Hắn chỉ khẽ thở dài.

Nếu Thái Tông đế lo lắng hắn chính là muốn kéo bè kết phái, e là quá sớm đi. Hiện tại hắn vẫn còn là một tiểu thiếu niên miệng còn hôi sữa nha, thêm nữa mấy năm nay hắn đã tận tình khuyên giải Thừa Kiền, Thanh Tước, cùng các vị công chúa điện hạ, chính là cùng một dòng máu Lý gia, căn bản kết cục không cần phải ta sống ngươi chết đi a.

Hắn chính là siêng năng biên soạn rất nhiều câu truyện nhỏ để kể trước lúc đi ngủ cho các vị tiểu công chúa cùng điện hạ, thêm nữa hắn cũng thường xuyên hướng Thừa Kiền đi đến Dưỡng Tâm điện tịnh tâm dưỡng thần thờ kính phật tổ đi. Căn bản hắn còn chưa kịp làm bậy gì đâu nha…

  • Ngoan… Nghỉ ngơi nhiều, tuyết yến năm nay, Kỳ Nhi phải tham dự.
  • Dạ.

Yến tuyết năm nay rơi nhằm vào sinh thần của hắn. Căn bản chính là hắn đang muốn nhân cơ hội xin hoàng dưỡng mẫu chuẩn cho rời cung về nhà bái phỏng phụ mẫu, còn là để, chúc mừng sinh thần của hắn nha.

Bất quá chính là, kế hoạch đi coi như thất bại rồi đi. Hắn khẽ thở dài trong lòng.

Đường Ca – Đệ nhị chương

Đệ nhị chương

 

  • Quan Âm Tì vừa nhận nuôi một đứa nhỏ đi?

 

Lý Thế Dân, Thái Tông đế biểu tình băng lãnh nhìn hướng mật báo mà vấn.

 

  • Khởi bẩm hoàng thượng, là hoàng hậu nhận trưởng nam của Lý Tịnh tướng quân làm dưỡng tử.
  • Đứa nhỏ đấy…

 

Thái Tông đế bỏ lửng câu nói, chính là ám vệ quân biết trong lòng hoàng thượng đã có đề phòng với gia tộc của Lý Tịnh tướng quân.

 

 

  • Thần, Lý Huyền Kỳ, tham kiến Trung Sơn vương điện hạ.
  • Miễn đi, Huyền Kỳ, gọi ta là Thừa Kiền được rồi a.
  • Kia, Trung Sơn vương, đó có chút…

 

Hắn âm thầm cười khổ, không hổ là con của dưỡng mẫu, tính cách mạnh mẽ không câu nệ tiểu tiết khả dĩ, là giống nàng đi.

 

  • Không có gì cả. Ngươi là cứu bổn vương. Hơn nữa ngươi đã được mẫu hậu nhận làm dưỡng tử. Bất quá, ngươi là nhỏ hơn bổn vương đi? Hay sau này ngươi theo Thanh Tước gọi ta là ca ca, thế nào?
  • Thần… Không dám…

 

Hắn bất quá vẫn nghĩ đến, hẳn là nên duy trì khoảng cách với Thừa Kiền, tránh để sau này bị lôi vào vòng xoáy tranh đoạt kia… Bất quá chính là, hắn nợ Thừa Kiền, hắn trong tâm cũng là muốn đền bù tội nghiệt.

 

  • Ngươi cái gì mà lề mề. Bất quá… Sau này cứ gọi ta là ca ca. Còn nữa, trong cung ai dám bắt nạt ngươi, liền nói ca ca đây ra mặt. Hiểu không?

 

Thừa Kiền dù hiện tại tuổi còn nhỏ (khoảng 11 đi), bất quá chính là thừa hưởng dòng máu của Thái Tông đế, khi đàm vấn đề tuyệt ngoan, tuyệt không nhượng bộ. Căn bản bề ngoài tuy còn non nớt, bất quá vẫn là đã lộ ra đôi chỗ anh tuấn. Huyền Kỳ không khỏi cảm thán, là long chủng vẫn là long chủng sao.

 

 

  • Thánh thượng giá lâm.
  • Nhi thần/Thần tham kiến phụ hoàng/hoàng thượng.
  • Miễn.

 

Thái Tông đế chính là tự mình đi đến Khởi Huy điện của trưởng tử Thừa Kiền. Lúc này Thái Tông vừa tròn 24, gương mặt đĩnh đạc cùng uy nghiêm nhìn hướng hai thiếu niên đang quỳ gối, không nhanh không chậm mở miệng.

 

  • Miễn.
  • Tạ phụ hoàng/hoàng thượng.

 

Thái Tông đế nhìn hướng đứa nhỏ có vẻ gầy yếu bất quá chính là tư văn đĩnh đạc, tuy nói đang quỳ nhưng là vẫn thẳng lưng. Y không khỏi có chút tán thưởng trong lòng. Đứa nhỏ này hẳn là lần đầu tiên thấy y, bất quá vẫn là không sợ hãi. Thêm nữa chính là, thiên tư ấy… Y không khỏi có chút mong muốn nhìn thấy mặt đứa nhỏ.

 

  • Ngẩng đầu lên.

 

Huyền Kỳ chẳng rõ ở kiếp trước hẳn là Thái Tông đế có vài lần tình cờ gặp mình, bất quá chính là xem mình như không khí, một bước một bước liền lướt ngang hắn mà đi.

 

  • To gan… Hoàng thượng ra lệnh, ngươi còn không nghe?

 

Thái giám Lý Phúc đi theo bên cạnh hoàng đế hắng giọng làm hắn bừng tỉnh, hắn là hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Thái Tông đế.

 

Thái Tông đế trong nhất thời ánh mắt hiện lên tia kinh diễm. Bất quá rất nhanh liền che giấu đi. Y nhìn đứa nhỏ có đôi mắt to trong sáng trước mặt mà gật đầu.

 

  • Dung mạo xuất chúng, ưu nhã hiểu lễ. Dưỡng tử của Quan Âm Tì không tệ đi. Bất quá hẳn là ngươi cũng phải sửa cách xưng hô với trẫm, phải không?
  • Thần…

 

Huyền Kỳ qua mấy ngàn năm bất quá khi đứng trước Thái Tông đế uy nghiêm bất quá vẫn có chút… Tim đập nhanh đi…

 

  • Ngươi về sau theo bọn Kiền Nhi gọi ta là hoàng dưỡng phụ, đã rõ?
  • Thần… Nhi thần tuân chỉ.

 

Hắn tuyệt không dám trái lời nam nhân tuấn lãnh bức nhân trước mặt này. Căn bản hắn biết nam nhân trước mặt này, chỉ muốn vạn người quy phục mình, lại tuyệt không muốn nghe thấy những gì trái tai trái ý. Bất quá y vẫn là một minh quân, chỉ là, có chút hơi chuyên chính độc tài.

 

  • Tốt lắm. Tối nay đem tư trang cùng hành lý của Kỳ Nhi sắp xếp tại Khởi Huy điện. Cấp Kỳ Nhi một trăm xấp lụa Đông Tỳ, ngọc như ý, ban chỉ, vàng bạc hai trăm thỏi, xem như đây là quà ra mắt của trẫm.
  • Nhi thần tạ ơn hoàng dưỡng phụ ân điển.

 

Đứa nhỏ này… Là không tham tài vật, là che giấu nội hàm, hay chính là không có chút xúc động trước đồ vật ban thưởng đây?

 

Thái Tông đế khẽ nhíu mày liền phất tay áo rời khỏi Khởi Huy điện. Bất quá chính là, lúc này Thừa Kiền hoàng tử đã dùng tay huýt nhẹ vào ngực Huyền Kỳ.

 

  • Ngươi nha, phụ hoàng ban thưởng một chút cũng tỏ ra không vui, còn ảm đạm tạ ơn cái gì? Ngươi chính là ngứa người vừa lành vết thương liền muốn bị phạt a?
  • Thần… Ta không có… Ca ca là hiểu lầm.

 

Huyền Kỳ sống mấy trăm năm phiêu phiêu, hơn ai hết cảm nhận được vàng bạc tài lộc đều là vật ngoài thân, con người khi còn sống đua nhau gom góp càng nhiều càng tốt, đến khi chết chính là chỉ còn lại một luồng khí lơ lửng, càng thanh thuần, càng dễ bay cao, càng dễ tiếp xúc với mây trời đi.

 

  • Ta chính là có chút hoảng sợ… Ca ca…

 

Hắn vẫn cảm nhận mình gọi Thừa Kiền là ca ca… Có chút không ổn đi. Chí ít hắn cũng là lão nhân mấy ngàn tuổi nha.

 

  • Hoàn hảo, là bị phụ hoàng dọa sợ. Không sao cả, đi theo ca ca. Ca ca khẳng định bảo hộ ngươi tốt. Chính là ngươi nha, tối ngày đừng có im lặng vậy được không? Ở cạnh ngươi cứ như ở cạnh lão nhân, chán chết.

 

 

Hắn bất đắc dĩ nhìn trời khẽ thở dài, trong lòng không khỏi oán thầm.

Thời Không lão nhân căn bản có thể đưa hắn về bất kỳ thời điểm nào, căn bản tại sao không để hắn sống ngay thời khắc cùng Thừa Kiền đàm việc cung biến, hay là thời khắc kia, để hắn cản Thừa Kiền lại mà một đao tự kết liễu tội nghiệt của bản thân. Bất quá chính là ở thời điểm này, để hắn cảm nhận ngọt ngào đi…

 

Nhưng là, nếu lão nhân nhi nói có khả năng thay đổi, vậy hẳn là, nên thay đổi thành một đại kết cục tốt đẹp a.

 

Hắn cũng không quản cánh bướm sẽ ảnh hưởng bao xa, hắn chỉ biết khi hắn có cơ hội này, hắn phải làm lại thật tốt.

Đường Ca – Khởi chương

Đạm Ngọc: Ta đã trở lại cùng một dự án truyện hoàn toàn mới. Ta hy vọng mọi người sẽ thích nó. Bất quá… Hình như ta vừa đào hố tiếp rồi nha.

Yêu tất cả nhiều lắm a… <3 <3 <3

 

Đường Ca

Tác giả: Đạm Ngọc

Thể loại: Trọng sinh, cung đấu, đam mỹ, ngụy phụ tử

Nhân vật chính:  Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) x Lý Huyền Kỳ

Khởi chương:

 

Huyền Vũ môn chi biến là sự kiện mà nhân thế đến nay vẫn còn truyền tục, vây quanh nó chính là máu tanh cùng tội nghiệt.  Năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), vì giành ngôi vị với đại ca mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã ngắm ngầm thương nghị tổ chức một cuộc phục kích trước Huyền Vũ môn, ngay trên con đường dẫn đến cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng đệ đệ là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, riêng mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.

 

Phiêu đãng mấy trăm năm ở nhân gian, hắn, một nhất phẩm đương triều hầu gia đời Đường, xưa kia chính vì được Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu nhận làm nghĩa tử, vì cấu kết với đại hoàng tử Thừa Kiền, tạo nên cung biến, nhưng cuối cùng lại vẫn là chính mắt nhìn đại hoàng tử dùng kiếm tự sát, còn mình… Y phiêu bạt một mình xem hết thịnh thế Đại Đường phồn hoa, cũng thấy được khi phồn hoa qua đi cũng là thê lương vô tận.

 

Thịnh suy vinh nhục, bất quá cũng chỉ là khoảng khắc mây bay. Đáng cười đáng chê, vì sao lại chấp niệm?

 

Hắn trôi ở trên không, gần ngàn năm qua đi chỉ kịp nhìn mọi người ở phía dưới hoan hô, cười đó, khóc đó, hợp đó, rồi lại tan đó. Hắn không khỏi mỉm cười.

 

Dù vậy, hắn vẫn thích nhân loại, thực thích.

 

Thích… Ánh mắt mọi người ấm áp, tươi cười sáng ngời. Cũng thích… Nhìn người ta sủng ái người mình yêu thượng, để rồi… Lại ly tan…

 

Y không ưu không sầu tiếp tục phiêu đi…

 

Thỉnh thoảng hắn là vẫn nhớ tới khi còn là người mình đã hoang đường chấp nhất đến chừng nào, tới khi chết hắn vẫn phẫn uất vì không địa vị, không người thương cảm, nhớ tới mấy trăm năm phiêu đãng, lúc ban đầu tuyệt vọng chết lặng, là đầy hận ý, là… Muốn nhìn thấy những kẻ chiến thắng phải đau đớn. Thế nhưng hận thì sao? Ưu tư thì sao? Thời gian là liều thuốc vĩnh viễn có thể chữa lành hết thảy mọi vết thương.

 

Hắn khẽ mỉm cười, đến bây giờ lại chẳng đạm nhiên buông bỏ, vậy chẳng phải hắn đã thành lệ quỷ rồi sao? Mấy trăm mấy ngàn năm nay, hắn cảm giác được nhân sinh của bản thân, khi sống có gì vui, khi chết có gì khổ? Phiêu đãng nhân gian, phiêu đãng địa giới, có đôi khi xảo ngộ vài kẻ quỷ hữu, hoặc là cộng ẩm, hoặc là đồng túy, hoặc là vui chơi thỏa thích, hắn tiêu diêu tự tại, hắn thản nhiên tươi cười. Tiêu diêu này, tự tại này, quả thật nhân sinh khi còn sống, hắn không bao giờ có được, cũng không mơ ước có được.

 

Quyền lực là thứ tối mê người, cũng là thứ khiến cho người ta u mê đến khi chết vẫn thống hận.

 

Nhưng nay hắn, là Lý Huyền Kỳ, cũng không còn là Lý Huyền Kỳ.

 

Chỉ là… Hắn khẽ mỉm cười, cuộc sống này cũng không quá tệ đi. Chí ít sau khi hắn chết đi, hắn chân thật cũng đã có bằng hữu.

 

Thế nhưng, cũng đã đến ngày chấm dứt những tiêu dao kia…

 

Yên lặng xoay người, làm bộ không nghe thấy, vẫn là phiêu đến phía trước. Phía sau, người kia đang nói cái gì hắn đều không nghe được, càng không muốn nghe. Cái gì mà vòng luân hồi bị trống một chỗ, dòng xoáy hiện tại càng lúc càng lớn, nếu không vá lại sẽ thực hỏng…

Lão nhân nước mắt ngắn dài nhìn hắn bắt đầu những câu chuyện dong dài đến mức nhàm chán, trên mặt lão nước mắt đã lưng tròng, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng, lão nhân này, thực… Hảo ngoạn quá đi thôi.

 

  • Thỉnh ngài giúp ta a…

 

Vì sao ta phải trở về thời không khiến tâm ta hận ý không nguôi kia?

 

  • Xin lỗi Thời Không lão gia, tại hạ chính là không giúp được rồi.
  • Ai da… Thân già của ta thật là khổ…

 

Y không dưới một trăm chữ bắt đầu dong dài nói. Hắn chỉ có thể im lặng nhìn trời.

Thời Không lão nhân nhất quyết không buông tha hắn, và cuối cùng thì…

 

  • Được rồi, ta đi theo ngươi.

 

Lão đầu nhi nhất thời mở lớn miệng, sau một hồi lâu mới khép lại miệng, nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện tươi cười lại càng làm cho người ta thích ý, nhất thời trong lòng lão nước mắt tuôn rơi, con người này bề ngoài thì có vẻ cứng đầu thế nhưng tâm chính là mềm mại nhu thuận đi a…

 

Có lẽ lão đầu nhi cũng không rõ ràng, hắn chính là đã phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm, khúc mắc gì thì cũng đã hiểu rõ, hận ý đến đâu chăng nữa cũng đã hóa giải, linh hồn hắn giờ đây sạch sẽ ấm áp, hắn vốn dĩ không phải từ đầu vẩn đục, chỉ là một chút tham vọng, tham vọng người cao cao tại thượng kia có thể nhìn đến hắn một lần.

 

Không bị hận ý che hai mắt, không bị dục vọng ngăn chặn tâm linh, trí tuệ, giống như nước trong vắt, chậm rãi nảy sinh.

 

Linh hồn khác phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm thì đã sớm hôi phi yên diệt, còn hắn ngược lại bởi vì phiêu đãng nhân gian mà linh hồn càng ngày càng tinh lọc, từ sâu trong tâm nở ra thật nhiều thật nhiều bạch liên hoa.

 

  • Bất quá ngươi không sợ, ta chính là lưu lại ký ức, sẽ tùy tiện sửa đổi lịch sử sao?
  • Hắc hắc, để ngài chê cười. Lịch sử a… Chẳng phải là thứ mà người đời sau viết lại sao?

 

Trong lòng hắn âm thầm cười khổ. Được rồi, vậy thì hảo hảo viết lại vậy. Chí ít là… Huyền Kỳ hắn sẽ không một lần nữa u mê.

 

Hắn khẽ mỉm cười tiến vào vòng xoáy.