Lần đầu hẹn hò của thiếu gia nhà Theerapanyakul
Thật ra nói là lần đầu đi hẹn hò thì không đúng, căn bản thì Kinn thiếu gia đã trải qua vô số mối tình một đêm cũng như đã từng nghĩ sẽ tiến xa hơn với một người trong số đấy rồi. Nhưng mà, việc lúc nào cũng phải xây dựng một hàng rào bảo vệ bản tâm cũng như việc đã từng bị phản bội càng khiến cho hắn khép lại tất cả niềm vui của mình.
Dù cho các tình nhân nhỏ của hắn đã từng nhiều lần mời hắn đến các buổi tối sang trọng cũng như các events lộng lẫy, nhưng vẫn là, cuộc đời hắn từ nhỏ đã được vây quanh bởi những thứ này, thì việc có đi cùng một người nữa hay không thì cũng không mấy khác biệt.
Hắn đã từ chối khá nhiều lời đề nghị hẹn hò, chỉ đơn giản là vì hắn không quá rảnh rỗi để đi xây dựng mối quan hệ tình cảm với những người mà hắn biết rõ chưa chắc sẽ trung thành tận tâm đi cùng hắn trong cái đường hầm tối tăm này.
- Hey Kinn, cuối tuần này đi hẹn hò không?
- Em muốn đi đâu?
Kinn bỏ máy tính bảng đang cầm trên tay xuống và nhướng mày hỏi cậu nhóc con này.
- Café, mua sắm, ăn vặt đường phố.
- ….
- Biết ngay là thiếu gia như anh chắc chắn đã bị chiều hư rồi. Làm quái gì có được những thú vui bình dân đấy đúng không?
- Đúng vậy.
Kinn khẽ bật cười. Xong hắn vòng tay kéo Porsche vào lòng để cậu ngồi lên đùi hắn.
- Em chỉ cho tôi có được không?
- Hì
Porsche vừa định cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi quyến rũ kia thì bóng đèn vạn năm lại xuất hiện.
- Hey KINNNNN….
Cậu cả Khun Tankhun xuất hiện không cần gõ cửa đã xông thẳng vào khiến Porsche nhảy dựng ngay lập tức rời khỏi người Kinn.
- Êy, Porsche, ra cậu cũng ở đây à? Hay lắm. Tối nay chúng ta đi bar đi. Cả đám tối nay đều đi cả. Let’s partyyyy!!!!!!
- Êy, anh có biết phép lịch sự trước khi vào phòng phải gõ cửa không?
- Phép lịch sự cái quái gì? Đây chẳng phải là nhà của anh sao? Việc gì đi lại trong nhà mình mà phải gõ cửa. Bộ bị điên à?
Khun Tankhun chẳng cảm thấy việc mình vừa làm có gì là sai trái cả. Y còn vui vẻ lôi kéo Porsche.
- Porsche, nhìn này, màu tóc mới. Đẹp không?
Cái đầu bị tẩy và nhuộm đến đáng thương của y nay chuyển hoàn toàn sang màu hồng trà bắt mắt. Cái màu này sẽ khá kén người chơi, nhưng may mắn là gu ăn mặc cũng gen nhà Theerapanyakul không quá tệ. Thành ra vẫn là miễn cưỡng cảm thấy…
- Đẹp đó. Anh lại đổi màu tóc à? Đổi nhiều quá hại da đầu nha.
- Oầy, biết rồi. Cậu còn nhiều vấn đề hơn cả Tommy nữa.
- Tommy?
- Thợ làm tóc riêng của tôi đấy. Cơ mà tôi đã hứa với y là sẽ giữ màu tóc này ít nhất là trong hai tháng không được thay rồi. Y còn bảo màu tóc này sẽ đổi màu theo thời gian nữa. Nên cứ chờ xem sao.
- Theo tôi được biết thì màu xám khói, xanh lam, hồng trà đều sẽ đổi màu theo thời gian. Càng để lâu màu phải ra nhìn càng đẹp.
- Thế á? Ok, vậy Khun Tankhun của cậu sẽ để nó trong 6 tháng, à không, 3 tháng thôi. Sau đó tôi muốn thử sang màu xanh lam mà cậu nói.
- ….
Kinn ngồi một bên bóp trán vì gián tiếp phải nghe đoạn đối thoại thiếu muối giữa hai con người này.
Quán café Wind On The Hill
- Em nghĩ sẽ không ai nhận ra chúng ta?
- Tất nhiên rồi. Trước khi đi chúng ta đều đã thay đổi trang phục mà. Tận hưởng đi Kinn, hôm nay là ngày phép ngàn năm có một của anh đấy.
Kinn vòng tay ôm lấy cậu vệ sĩ của hắn, trọng tâm hôn nhẹ vào mi tâm của cậu rồi khẽ cười.
- Người yêu nhỏ, đi thôi.
- Ờ ờ…
Porsche bị tấn công bất ngờ làm cho ngu người, từ thế chủ động lúc này cậu rơi vào thế bị động để mặc Kinn nắm tay kéo đi.
- Món bánh ngọt này xinh chưa kìa…
- ….
- Anh để yên cho em chụp hình đã, khoan hãy ăn mà.
- ….
- Eo, cách trang trí này, xem nào, góc này…
Kinn mỉm cười đầy sủng nịnh nhìn cậu, đúng ra ở độ tuổi này cậu phải được vui vẻ chơi đùa, chụp hình cũng như thể hiện nét ngây thơ của mình như vậy mới đúng.
“Chỉ là, cậu ấy phải đi theo mình.”
Bất quá Kinn rất nhanh thu hồi lại ánh nhìn thương cảm.
Đi theo hắn thì sao chứ? Chẳng phải như vậy cậu sẽ càng an toàn hơn sao? Căn bản mà nói không thấy được bụi bẩn đâu có nghĩa là nước đấy sạch? Ở trên đời này không có một bông tuyết nào mà trắng cả. Người như đứa nhỏ này để ở bên ngoài chính là chọc mầm tai họa. Gương mặt, bờ môi, thân hình này, chỉ xứng đáng thuộc về một mình Kinn Theerapanyakul thôi.
- Nào chúng ta cùng selfie.
- ….
- Anh sao vẫn cau có vậy? Cười lên nào. Nhìn vào ống kính, cười tươi…
Kinn không cách nào khác là sủng nịnh nhìn cậu một cái liền phải nở nụ cười như cậu yêu cầu. Thậm chí anh còn bị cậu kéo hai bên má ra để tạo thành một nụ cười Samoyed kinh điển.
Tối hôm đấy…
- Này, buổi hẹn hò sẽ không hoàn thành nếu như thiếu street food.
- Nhìn ngon thật.
- Tất nhiên rồi, em xếp hàng lâu lắm á.
Hắn cắn viên chiên đang cầm trên tay cậu.
- Ngon lắm bé con.
- À khoan, anh phải chấm tương chứ nhỉ? Ủa chết, em quên lấy tương rồi.
Porsche vừa định chồm lên đi khu vực xếp hàng dài đấy để xin tương.
- Nhóc ngốc, ăn không vậy cũng ngon mà.
- Nhưng nó không trọn vẹn hương vị a…
Cậu nhóc của anh phụng phịu nói.
- Hôm nay tôi đã có một buổi hẹn hò cực kỳ vui vẻ, cảm ơn em.
- Anh… Anh vui vẻ thật ạ?
- Từ trước đến nay, nếu như tôi nói chưa từng có người nào đem lại cho tôi cảm giác có được một buổi hẹn hò đầy thú vị như vậy, em có tin không? Trước đây chưa có, sau này cũng sẽ không có.
Kinn cụng nhẹ vào mũi cậu nhóc nhà anh.
- Kinn… Thằng khốn, anh chơi xấu.
Porsche che mũi mình để giấu đi sự xấu hổ thoáng qua, nhưng cậu cũng không quên đánh nhẹ vào vai anh một cái.
- Cái tội chơi xấu này.
- Tôi thật sự vui lắm. Cảm ơn em.
Hai người cứ như những cặp tình nhân trẻ, họ ngồi dưới góc cây, cùng uống sữa dâu bạc hà, cùng uống trà đỏ như bao đôi khác. Họ ghé sát vào nhau trò chuyện một lúc đến khuya.
Tối hôm đấy, tại khu vực sảnh đón khách của chính gia.
- Kinn, nhóm bảo vệ tuần tra kìa…
- Thì sao?
Kinn vẫn vừa đi vừa ôm ắp lấy cậu.
- Nhưng hiện tại vẫn chưa thể công khai.
Cậu đẩy Kinn xuống hồ bơi ngay tại sảnh và cùng nhảy xuống.
- Có chuyện gì vậy? Mọi người có nghe tiếng động và có bóng người thoáng qua không?
Pete lia vội đèn pin nhanh qua khu vực sảnh chính và hỏi.
- Không có.
- Ừ, đâu có ai đâu.
- Chắc khi nãy cậu ăn quá no nên hoa mắt ù tai mất rồi.
- Ừ… Chắc là vậy thật.
Pete gãi đầu đồng ý. Xong cậu cùng các anh em di chuyển qua khu vực kế tiếp để tuần tra.
- ……
Mặc dù ở dưới nước cậu đã hôn vội Kinn để níu hắn không ngoi đầu lên hít thở không khí khi có Pete ở đấy rồi. Nhưng điều đó cũng không cản được Kinn đang nhìn cậu bằng một ánh mắt như muốn “ăn tươi nuốt sống”.
- Tối nay em chết chắc rồi.
Kinn vừa nói vừa nhéo hông cậu. Ai bảo cậu nhóc nhà anh càng lúc càng to gan hơn, không hề sợ anh như trước nữa.
- Em chờ.
Cậu nháy mắt với hắn. Điều đó càng làm hắn cảm thấy nóng nực hơn nữa.
- Mẹ kiếp, xem ra em định chắc là khỏi ngủ rồi.
Buổi tối đó cả hai kết thúc buổi hẹn hò một cách không mấy truyền thống. Cơ mà ai quan tâm chứ… Miễn sao họ cảm thấy hạnh phúc là được.