Đường Ca – Đệ ngũ chương

Đạm Ngọc: Xin chào cả nhà. Sau cùng ta cũng đã có thời gian rảnh để lên đây up truyện. Mọi người nhớ ta không? 

Ta đang nghĩ đến việc sẽ phát hành sách. Nếu như ta phát hành quyển sách đầu tiên, các tình yêu có mua ủng hộ ta không a?

Lời cuối, yêu cả nhà thật nhiều ạ. <3 <3 <3

 

Đệ ngũ chương

 

Từ khi hoàng đế đăng cơ, đây là lần đầu tiên tất cả các vị vương tôn, điện hạ, cùng dưỡng tử của hoàng thượng, hoàng hậu và các phi tần đều cùng xuất hiện tại yến hội. Nhớ tới các chất nhi nhà mình nhanh nhạy mẫn tiệp cùng phong tư đoan nhã, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng vẫn nhịn không được đắc ý. Chưa kể đến chính là dưỡng tử Huyền Kỳ của muội muội là một đứa nhỏ có tâm tính thuần chân lại mẫn tú, dung mạo tuy còn là thiếu niên nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ.

Trưởng Tôn đại nhân nhịn không được lại hơi gợn lên khóe môi, cảm thấy như tất cả ân sủng của thiên địa đã tập hợp hết nơi gia tộc Trưởng Tôn rồi.

Đôi mắt không chút để ý vừa chuyển, liền thoáng nhìn, một thân ảnh tiểu hài tử một mình đứng ở trong tuyết.

 

Tiểu hài tử kia đứng không xa ba người Thanh Tước điện hạ, Trường Nhạc công chúa cùng Dự Chương công chúa đang vui cười, không có tiến lên, chính là quan khán từ rất xa, mà bên trái tiểu hài tử, Thừa Kiền điện hạ cùng vài thế gia đệ tử cùng nhau vui đùa ầm ĩ.

 

Tiểu hài tử lại đều không có nhìn đến. Dường như tiểu hài tử đấy đã bị người bỏ quên vậy.

 

Hắn cứ như vậy đứng ở giữa những đệ đệ muội muội, trên gương mặt lộ vẻ ôn hòa cười, ở chỗ sâu đôi mắt hàm chứa tịch liêu là không thể gạt được Trưởng Tôn Vô Kỵ.

 

Trưởng Tôn Vô Kỵ do dự, nhưng không tiến lên. Bất quá lúc này…

 

  • Tham kiến Huyền Lân điện hạ.
  • Huyền Kỳ khách sáo rồi.

 

Đứa nhỏ Huyền Kỳ không biết từ đâu có lẽ cảm nhận được vị nhân huynh của mình là đang cô độc, hắn là miệng nở một nụ cười yếu ớt, là tiến đến kéo y ngồi vào hàng ghế phía xa.

Huyền Lân hay còn gọi là Lý Kính, là đứa con của Dương quý phi, mà họ Dương, chính là dòng dõi của tiền triều. Thế nên Dương quý phi, chính là một phi tử không trọn vẹn danh phận.

Phía xa kia Âm quý phi, Vệ quý phi đang kéo đứa nhỏ đến ngồi vào hàng ghế phía trên đi.

Trưởng Tôn đại nhân âm thầm đánh giá Huyền Kỳ, đứa nhỏ này tưởng một hành động đơn thuần nhưng là bao hàm những ưu tư trong ấy. Huyền Kỳ không để cho Lý Kính khó xử, cũng là để cho Lý Kính không đơn độc phải ngồi một mình. Vị trí của đứa nhỏ làm dưỡng tử của hoàng hậu hiển nhiên phải cao hơn vị thế của một hoàng tử thuộc dòng dõi tiền triều đi. Bất quá xem ra đứa nhỏ này chẳng buồn để tâm đến những vị trí trên cao ấy.

 

Lúc này không chỉ mỗi Trưởng Tôn đại nhân để ý đến Huyền Kỳ, bất quá chính là các vị điện hạ khác cũng đang âm thầm đánh giá dưỡng tử của hoàng hậu. Áo choàng màu trắng hồ mao, đỉnh đầu tóc vấn nhẹ cố định bằng một trâm ngọc, sạch sẽ, vô cùng đơn giản, nhưng trên người hài đồng này lại không che đi được cảm giác tôn quý, u nhã.

 

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo, trong lòng tán thưởng cùng thương tiếc lẫn nhau giao tạp, đó là đứa con nuôi của hoàng hậu? Hình như Lý Tịnh chính là không được mời đến dự tuyết yến đi. Dù gì Lý Tịnh cũng chỉ là một tam phẩm quan trong triều, lớn không lớn, nhưng nhỏ cũng không nhỏ. Chỉ là ở yến tiệc trọng đại này, nếu không phải từ nhị phẩm trở lên, căn bản là không nhận được thiếp mời đi.

 

Có người nói nhỏ với nhau đó chính là vì một đứa nhỏ mà cả dòng tộc được nhờ. Bất quá, đứa nhỏ nhìn thiên chân vậy, làm sao có thể sinh tồn được bên trong hoàng cung đây?

 

***************

 

Một thanh âm cao cao tiêm tế phá vỡ toàn bộ cục diện lúc này:

  • Thánh thượng giá lâm!

 

Mọi người vội vàng quỳ sát hành lễ, Huyền Kỳ cũng xoay người hành lễ.

 

Toàn bộ ngự hoa viên cùng Cam Lộ điện lúc này bầu khí im lặng đến nghẹt thở.

 

Theo tiếng lãng cười, thanh âm hùng hậu vang lên.

 

  • Đều hãy bình thân. Ở tuyết yến này không cần đa lễ!!

 

Mọi người vì thế mới vội vàng hô vạn tuế xong liền cung kính đứng dậy.

 

Bào sam màu vàng, trên đầu ngọc mão uy nghiêm, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, đôi mắt lợi hại thâm thúy, không dấu vết nhìn quét toàn bộ quần thần, khi rơi xuống trên người Huyền Kỳ, hơi hơi gợi lên khóe miệng. Lập tức rất nhanh biến mất.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu dịu dàng mỉm cười, phía sau Trưởng Tôn, còn có các vị điện hạ, công chúa, hoàng tôn đứng hầu, đều tựa như tiên đồng ngọc nữ hạ phàm.

 

Yến hội bình thường đều là Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn hoàng hậu đi trước, theo sau là các phi tần, tiếp theo là chư vị hoàng tử, công chúa sau nữa chính là quần thần. Tất nhiên về phần thứ bậc chính là càng được hoàng đế sủng ái càng được kề cận long nhan, mà càng xa, cũng tức là phẩm bậc càng xa, là không được sủng ái. Hiển nhiên cuối cùng chính là quần thần bá quan ngồi theo phẩm hàm. Mà Huyền Kỳ nhìn 9 bậc thang, ngự lên cao nhất là ở cạnh bên hoàng đế, cũng là chỗ ngồi dành cho thái tử đi. Hắn là đang tính xoay người lại trở về vị trí khi nãy đã cùng Huyền Lân điện hạ luận đàm. Bất quá chính là bên tai liền nghe được một tiếng thanh âm hùng hậu thoáng trầm thấp.

 

  • Kỳ Nhi, lên đây cùng phụ hoàng.

 

Cả người Huyền Kỳ như đông cứng lại. Lúc này toàn bộ quảng trường đều nhìn về phía dưỡng tử của hoàng hậu. Không một ai dám mở miệng nói một lời. Cung nữ, thái giám như quên hẳn nhiệm vụ của mình mà dừng hẳn lại không tiếp tục châm trà cho các vị đại quan cùng quý phi.

Huyền Kỳ trong mắt chính là mờ mịt, bất quá nhìn ra được ý tứ trêu đùa trong mắt Thái Tông đế. Âm thầm cắn răng mà tạ ơn, xong liền cung kính bước lên đến bên cạnh long nhan.

 

Khi nãy còn ở thiên điện, nhìn canh giờ không sai biệt lắm nên hắn liền cùng Thái Tông đế cáo lui, trong lòng cũng không nghĩ đến là Thái Tông đế đang nghĩ kế gì mà chỉnh hắn. Căn bản hắn chính là rất ngoan a. Mọi thứ hoàng đế muốn hắn đều một dạ vâng theo đi.

 

Vừa nãy ngẫm lại thì tâm tình Thái Tông đế có vẻ tốt lắm, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, làn da bị y xoa đến muốn ửng đỏ lên. Rồi y lưu luyến một lúc mới buông tay.

“Căn bản không phải là y lại phát bệnh gì đi???”

 

Trong lòng nghĩ đến cảnh tượng một con bàn long đang phun lửa, không khỏi khóe miệng hơi gợi lên tươi cười.

 

 

Đường Ca – Đệ tứ chương

Đạm Ngọc: Dạo gần đây ta bận phát sợ. Hi vọng mọi người vẫn chưa quên ta. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ các dự án truyện sắp tới của ta nhé. Yêu tất cả thật nhiều a   <3 <3 <3

 

Đệ tứ chương

 

Kia, căn bản không phải do hắn làm chủ được.

Hiện hắn một thân trường bào trắng, thắt lưng xanh thẫm, phía tay áo trường bào thêu chìm hình hạc, bất quá phục sức? Không có. Áo choàng bên ngoài? Cũng không.

 

Mẫn Thanh, Tiểu Trúc đi theo phía sau công tử, tay cầm áo choàng lông hồ li. Nhưng là nói mãi chủ tử vẫn không chịu khoác vào.

 

“Nhìn chẳng khác nào một tiểu bạch hồ đi trong tuyết, lại còn là một tiểu bạch hồ mập mạp nữa chứ.”

 

Huyền Kỳ đầu đầy hắc tuyến đi nhanh về phía trước. Dù gì khoảng thời gian phiêu phiêu hắn cũng đã quen với cảm giác lạnh lẽo. Lạnh như thế này căn bản chẳng là gì cả.

 

Nhưng là, có thể xác vẫn sẽ yếu đuối đi.

 

  • Ách xì.
  • Thỉnh chủ tử trách phạt.

 

Đám cung nữ thái giám đi đằng sau, dẫn đầu là Mẫn Thanh và Tiểu Trúc cùng quỳ xuống dập đầu.

 

“Thứ hư lễ này thật là phiền nha.”

 

Huyền Kỳ mặt không khỏi thoáng nhăn mà đón lấy áo choàng hồ ly đưa tới. Hắn vốn thân thể mảnh mai, bất quá lúc này choàng một kiện áo choàng dày, nhìn thật giống có thêm một tầng da thịt.

 

——————————-

 

Lúc này, tại Lưỡng Nghi điện, Thái Tông đế đang cùng quần thần thảo luận chính sự.

 

  • Hồi hoàng thượng, chiếu lệnh cầu hiền vô cùng tốt, tin tưởng trong nay mai chí sĩ trong thiên hạ đều sẵn sàng góp sức cùng hoàng thượng phân ưu!
  • Hồi hoàng thượng, Đột Quyết hiện tại sau khi điều đình với Đại Đường ta, vẫn là đang cung kính không dám vọng động.
  • Hồi bẩm hoàng thượng, hiện sông Lưu Chương vùng Tây Nam mọi thứ vẫn nằm trong hoạch định, đê điều đã được củng cố. Năm nay không xảy ra nạn đói.
  • Hoàng thượng, mùa màng năm nay có thể sẽ bội thu, khắp nơi dân đang tung hô vạn tuế.

 

Vương Khuê, Văn Hạng, Tú Xương chắp tay chỉ lễ tấu.

 

Thái Tông đế nhướng mày tựa tiếu phi tiếu:

  • Chỉ mong đến lúc đó như chúng ái khanh nói.

 

Lại dừng một chút, cất cao giọng:

  • Tuy có chiếu lệnh cầu hiền, nhưng trẫm cảm thấy vẫn chưa đủ, nếu như hiền tài không muốn ra mặt, hoặc dã, chính là đang đầu quân cho kẻ phản trẫm, trẫm muốn các khanh tâm tư.
  • Thần không dám. Thần nguyện hết lòng vì hoàng thượng.
  • Tháng giêng khai khoa, trẫm tính gia tăng phần thi kinh sử, ứng đối, kèm theo đó là kỳ nghệ, đến lúc đó chư vị ái khanh hẳn phải tốn nhiều công sức.

 

Quần thần vội vàng quỳ gối tung hô, trong lòng thầm chua xót vì hoàng đế ban xuống quá nhiều công sự, bất quá tự bảo phải làm cho tốt vì Ngô hoàng chính là một khi đã giao việc xuống ắt hẳn muốn kiểm tra thực lực của quần thần. Ai làm tốt sẽ trọng thưởng, còn ai làm không tốt, chắc chắn sẽ trọng phạt. Thế nên, có ai dám làm không tốt nha.

 

Thảo luận chính sự xong, Thái Tông đế lưu lại Trưởng Tôn Vô Kỵ.

 

  • Vô Kỵ, gần đây nhất tình hình phía Âm Quế thế nào?

 

Trưởng Tôn Vô Kỵ cung kính hành lễ hồi đáp:

  • Hồi bệ hạ, Âm Quế hiện tại án binh bất động, không dám làm liều, còn phần Âm quý phi…

 

Thái Tông đế không chút để ý gật đầu:

 

  • Cứ làm theo ý của trẫm, phần Âm phi, nếu biết điều chính là ân, nếu vọng động, chính là tử.

 

Thái Tông đế thoáng nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ trên trán mồ hôi lạnh, mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn Vô Kỵ, xong xoay người hướng ngự hoa viên, Cam Lộ điện đi đến.

 

————————

Còn khoảng 2 canh giờ nữa mới tới lúc thiết yến. Chính là lúc này Huyền Kỳ đang tránh xa đám đông mà một mình tiến vào ngự hoa viên để tản bộ. Hắn, khi còn sống chưa từng bắt gặp màu trắng đẹp như vậy.

 

Vào mùa đông, gió bắc tràn vào Trường An gào thét, trời lành lạnh, Huyền Kỳ hai mắt đầy tia thưởng ngoạn mà nhìn lên thiên không, nghĩ không biết có thể hay không tuyết rơi thêm một ít nữa.

 

Ý niệm trong đầu vừa khởi, một mảnh bông tuyết liền phiêu phiêu rơi xuống, Huyền Kỳ không khỏi mừng rỡ nâng tay tiếp được, tiếp theo, những bông tuyết khác liền chậm rãi bay xuống…

 

“Thật đẹp, thật hoàn mỹ.”

 

Phía sau Huyền Kỳ không để ý lúc này chính là đại cung nữ Mẫn Thanh vội vàng cúi đầu hành lễ nói:

 

  • Công tử, người lại tùy tiện vứt bỏ chúng thuộc hạ để độc cô du ngoạn rồi. Tuyết đã khởi, thỉnh công tử hồi hậu viện.

 

Huyền Kỳ không có trả lời, trong lòng cảm kháng vị cung nữ này cũng quá hết lòng đi.

 

  • Mẫn Thanh, ta không sao. Cho ta ở đây thêm chút nữa đi.
  • Nhưng công tử…
  • Sẽ không dễ bệnh như vậy. Ta cam đoan đấy.

 

Âm thanh nhu nhu vang lên, có chút tùy tiện cùng làm nũng khiến cho Mẫn Thanh không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay. Công tử, người chính là đứa nhỏ chỉ mới có 11 tuổi. Không biết là phúc hay họa mà người lại được hoàng hậu nhận vào cung sống cùng các điện hạ, công chúa. Hẳn là, người cũng rất nhớ phụ mẫu cùng huynh đệ đi.

 

  • Mẫn Thanh tỷ, có bao giờ thấy hoa bồ công anh chưa?

 

Mẫn Thanh cảm giác thất thố, khi nãy chính là vì nghĩ đến công tử mà thất thần, vội cúi đầu định sẽ quỳ xuống. Bất quá đón lấy ánh mắt uy nghiêm như cảnh cáo của hắn, Mẫn Thanh chính là không quỳ. Nhưng vẫn quy củ đứng ở một bên lặng lẽ nhìn.

 

Huyền Kỳ lúc này đang rất muốn nói về thời điểm phiêu đãng nhân gian, có một năm, hắn bay tới một mảnh thảo nguyên rộng lớn, một trận gió thổi tới, bỗng nhiên, rất nhiều rất nhiều bồ công anh tung bay khởi giống như tơ liễu, bé tý, tựa như những bông tuyết hiện tại. Mà phía dưới cánh đồng thảo nguyên, là hai đứa nhỏ thiên chân đang ngoạn nháo.

 

Huyền Kỳ không khỏi câu miệng cười, hắn đời trước trụ trong cung, sau mỗi ngày mỗi đêm học tập cùng Thừa Kiền, song song đó chính là cùng gia tộc mưu tính đứng ra hỗ trợ Thừa Kiền làm thái tử, rồi triệu tập nhóm lão thần trong cung, giành lấy sự ủng hộ, chia bè kết phái… Cơ hồ chưa từng có thời gian thảnh thơi xem tuyết, cũng chưa từng có khoảng thời gian vui đùa ngoạn nháo cùng thân huynh đệ.

Kiếp trước hắn chính là hoang đường như thế, chính là cảm thấy bản thân cực xuất chúng, liền coi khinh tất cả huynh đệ của mình. Riêng với hoàng tử cùng công chúa, tất cả cũng chỉ là những quân cờ, tiếp xúc với họ, cũng chỉ để đạt được mục đích cuối cùng.

Tâm cơ, là thứ mà một đứa trẻ nào lớn lên trong hoàng cung đều phải có, dù là ít hay nhiều. Nhưng lúc này đây, hắn tham vọng muốn thay đổi, hắn muốn để kết cục đau buồn của bản thân, của những đứa trẻ đúng ra nên được ngoạn nháo dưới tuyết thế kia, phải thay đổi.

 

“Có lẽ có thể lợi dụng cơ hội này, vui đùa ầm ĩ một phen cùng nhóm Thừa Kiền đi!”

 

Hắn cười híp mắt mà vươn tay muốn tái tiếp mấy đóa bông tuyết liền bị một tiếng quát mắng làm cho hoảng sợ.

 

  • Kỳ Nhi! Ngươi là đang làm cái gì?!

 

Huyền Kỳ mờ mịt quay đầu, chỉ thấy Thái Tông đế sải bước mà đến, nhíu chặt mày, vẻ mặt tuấn lãnh lúc này chính là, cực kỳ bức nhân đi.

 

Huyền Kỳ lấy lại tinh thần, trong lòng nghi hoặc, mình vẫn chưa kịp làm gì sai, sao lại nhạ hoàng dưỡng phụ sinh khí?

 

  • Mẫn Thanh, Tiểu Trúc, hai người các ngươi ngày thường chính là hầu hạ công tử như vậy?! Ân?!
  • Thỉnh hoàng thượng thứ tội. Nô tỳ hầu hạ chủ tử không chu đáo.

 

Hắn lờ mờ hiểu ra được lý do khiến Thái Tông đế tức giận, thế nên tay nhỏ vội vàng kéo lấy tay áo của hoàng dưỡng phụ mà thỏ thẻ.

 

  • Là do nhi thần muốn thưởng ngoạn cảnh đẹp của ngự hoa viên, cùng có cơ hội ngoạn tuyết, không nghĩ đến nhượng hoàng dưỡng phụ lo lắng cho nhi thần. Bọn họ chính là khi nãy đã khuyên nhi thần hồi hậu điện… Là do nhi thần tự chủ bản thân, muốn làm theo ý riêng…

 

Đang nói giữa chừng bỗng Huyền Kỳ cảm giác hai chân bị nhấc bổng lên.

 

  • Hoàng dưỡng phụ…

 

Tay nhỏ sợ hãi vịn chặt vai của nam nhân cao lớn trước mặt.

 

  • Ngoan, nếu ngươi còn nháo trẫm liền sẽ ném ngươi xuống đất.

 

Biết tật xấu sợ cao của bé con, thế nên từ đó mỗi lần muốn phạt bé con điều gì Thái Tông hoàng đều bế bổng bé con lên cao.

 

  • Thần nhi sau này không dám nữa…. Thật mà…
  • Xem ngươi còn tùy tiện không.

 

Thái Tông đế vì bé con dựa sát vào lòng mình cùng bộ dáng nhắm mắt thật hảo khả ái, thế nên cơn tức đã vơi đi một nửa. Y truyền lệnh xuống:

 

  • Kêu ngự thiện phòng chuẩn bị bát khương canh cho trẫm!

 

Huyền Kỳ dù trong lòng vẫn sợ độ cao, bất quá mắt nhắm nhưng vẫn bổ sung nói:

  • Hai chén khương canh, một mâm lê hoa cao.

 

Thấy Thái Tông hoàng không nói gì chỉ khẽ phì cười. Thế nên đám cung nữ, thái giám theo hầu công tử liền lui xuống. Thái Tông đế hướng Cam Lộ điện tiến vào trong, cung nhân hầu hạ dập đầu cung kính đều lui ra ngoài.

 

  • Sau này ngươi còn tái phạm, trẫm sẽ phạt nặng ngươi.

 

Trạc nhẹ gò má không có chút thịt nào, bất quá chính là vẫn khả ái không thôi, y không khỏi đau lòng mà nhắc nhở.

 

  • Thần nhi… Không dám nữa.
  • Ở yên trong đây dùng xong khương canh mới được tham yến. Đã rõ?
  • Thần nhi rõ.

 

Huyền Kỳ không dám tùy tiện xưng “con” cũng không phải là “nhi thần” lúc này, mà là “thần nhi”, vì hắn biết, trong mắt thần tử trong cung này, cũng như với Thái Tông đế, hắn chính là “thần”, sau đó mới là “tử”.

 

  • Sau này trước mặt trẫm, bỏ các thứ hư lễ đi.

 

Khẽ xoa mặt đứa nhỏ bị nhiễm lạnh đến ửng hồng, Thái Tông đế thoáng vừa lòng mà ban lệnh xuống.

 

  • Thần nhi…
  • Ngươi có ý kiến sao?
  • Không có.
  • Ngoan.

 

Huyền Kỳ trên đầu hắc tuyến. Hắn chí ít gì cũng là một lão nhân gia mấy ngàn tuổi đi. Thái Tông đế dùng cách hống hài tử này để hống hắn, quả thật làm hắn có chút bất khả tư nghị nha.

 

  • Sau này, ngươi cùng bọn Thừa Kiền giống nhau, gọi trẫm phụ hoàng.
  • Thần nhi không dám.
  • Xưng hô “con”.

 

Thái Tông đế cố ý nhấn mạnh chữ cuối. Bất quá lúc này, bé con chính là hồn đã du ngoạn nơi khác rồi ni.

“Đứa nhỏ này, được sủng mà không kiêu, bất quá chính là vẫn duy trì khoảng cách với mình.”

Thái Tông đế trong lòng trầm mặc bổ sung, bất quá y tự nhủ mình đủ khả năng phá hư thói quen không muốn thân thiết của Kỳ nhi, đương nhiên, loại thân thiết này chỉ có thể thuộc về mình y.

 

Về phần vì cái gì chỉ có thể thuộc về mình y? Còn cần hỏi sao? Kỳ Nhi là “của y”, là đứa nhỏ mà y thích nhất.

Đường Ca – Đệ nhất chương

Đệ nhất chương

 

Huyền Kỳ hiện tại vạn lần hoài nghi cái lão đầu nhi kia quan báo tư thù, hoặc là, đang muốn chỉnh chết mình.

 

Lại làm cho hắn trọng sinh vào thời điểm sau khi Huyền Vũ môn binh biến…

 

Thời điểm mở mắt ra, hắn nghĩ sẽ ở trong bụng mẫu thân, sau đấy chính là oa oa lớn lên, tình cờ xảo ngộ gặp được Trưởng Tôn hoàng hậu. Bất quá chính là…

 

Cái chân của ta tại sao lại bị thương thế này?

 

Hắn… Một linh hồn đã tinh lọc, đã qua hàng ngàn năm lúc này chỉ muốn nhìn trời mà gào lên.

 

“Thời Không lão nhân… Ngươi là tính toán cái gì a???”

 

  • Hoàng hậu, tiểu thiếu gia đã tỉnh lại.

 

Lúc này một nữ tử tú mĩ dịu dàng, ánh mắt ưu sầu, thêm nữa chính là mi mục như họa nhìn hắn nhu uyển cười.

 

  • Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi.
  • Dưỡng… Hoàng hậu cát tường…

 

Hắn chính là hiện tại có lẽ chỉ khoảng 9 tuổi đi. Độ tuổi này… Nếu là kiếp trước chính là chưa được Trưởng Tôn hoàng hậu nhận làm dưỡng tử.

 

Hắn nhìn nữ tử diễm lệ trước mặt mà trong tâm trỗi lên không ít chua xót. Người này là sau này nhận hắn làm dưỡng tử. Người này là mẫu hậu của Thừa Kiền hoàng tử, Thanh Tước hoàng tử, cùng Trĩ Nô… Sau này sẽ thành kế nhiệm tân hoàng đi…

 

Chính hắn đã hại chết trưởng tử của người này… Hắn không khỏi chua xót khẽ mỉm cười mà nhìn người trước mặt.

 

  • Ngươi còn đau nhiều không?
  • Bẩm hoàng hậu, chân thần tốt lắm.

 

Kia khẳng định là lần hắn vì thấy Thừa Kiền đứng trước làn tên, tùy tiện liền liều mình nhảy ra kéo y vào lòng bảo hộ. Bất quá lúc đấy, hắn chính là thực tâm coi y như một đệ đệ, căn bản không hề nghĩ đến quyền lực cùng những ân điển mà sau này hắn có được.

 

  • Ngươi… Đứa nhỏ quật cường a…

 

Trưởng Tôn hoàng hậu không khỏi nhìn hắn đầy tán thưởng. Bất quá chính là, hắn cũng đã từng cầm chính thanh chủy thủ của Thừa Kiền mà đâm vào trong tâm, vậy chút đau đớn này, có tính là gì?

 

 

  • Thần… Thực không sao nha…

Hắn cảm giác được Trưởng Tôn hoàng hậu là cứ nhìn chằm chằm mình. Bất quá chính là, như vậy có vẻ không tốt lắm đi…

 

 

  • Người đâu…

 

Trưởng Tôn hoàng hậu là thấy hắn đang muốn xoay người xuống giường. Bất quá chính là đi đứng không tiện, nam nữ… khụ… Chính là hoàng hậu y cũng là nữ tử của hoàng đế a… Tùy tiện tùy tiện cũng không thể chạm vào một nam… khụ… là tiểu thiếu niên gương mặt tinh xảo tựa trích tiên này a.

 

  • Nô tỳ / nô tài tham kiến hoàng hậu.
  • Miễn. Mẫn Thanh, Tiểu Trúc, từ đây hai ngươi đi theo công tử, hầu hạ công tử. Còn nữa, ta sẽ xin lệnh sắc phong, trưởng tử của Lý Tịnh có công cứu giá, phong làm dưỡng tử, thu lưu trong cung, cùng bọn Thừa Kiền đọc sách, học tập.
  • Thần…

 

Lúc này đây ta thực lắp bắp mà không biết nói gì… Cái này có phải là nhanh quá rồi không a… Chính là ở kiếp trước ta phải cùng hảo ngoạn với Thừa Kiền, Thanh Tước, sau đó chính là được hoàng hậu ân sủng cho giai nhập hàng ngũ dưỡng tử… Bất quá chính là… Hiện tại… Có chút không hợp đi.

 

  • Hảo hài tử, ngoan ngoãn nằm dưỡng thương a.
  • Thần… thần…
  • Còn không mau tạ ơn hoàng dưỡng mẫu ngươi?
  • Thần…
  • Còn thần?

 

Trưởng Tôn hoàng hậu không giận mà uy, hướng mắt hạnh đào nhìn hắn mà vấn.

 

  • Con… Thần nhi… Cảm tạ hoàng dưỡng mẫu.
  • Ngoan.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu chính là sờ sờ đầu hắn, xong liền sờ hai má hắn.

 

  • Da dẻ tinh xảo. Thực xứng với cái tên Huyền Kỳ.
  • Tạ… Tạ hoàng dưỡng mẫu khen ngợi.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu liền cảm thấy đùa đứa nhỏ này thật tốt. Bất quá chính là… Đứa nhỏ có phải đã quá thận trọng rồi không? Từng lời từng lời đều nghiêm túc mà nói. Hẳn là sợ bị trách phạt đi.

 

Hoàng hậu dù sao cũng là một nữ tử đã có hài tử của riêng mình, tất nhiên nhìn tiểu thiếu niên gương mặt tinh xảo này không khỏi nảy sinh tình mẫu tử. Nhìn y từng lời từng chữ đều thận trọng, tránh không được hiểu ra, y chính là sợ nói sai sẽ bị trách phạt đến gia tộc.

 

  • Hài tử ngoan, sau này với ta, con không cần phải dùng hư lễ. Được chứ?

 

Hắn cảm thấy không hợp lẽ đi…

  • Kìa… Lễ quân thần, thần nhi không nghĩ có thể bỏ quá…
  • Ta nói bỏ là bỏ. Chẳng lẽ con dám cãi ta?

 

Trưởng Tôn hoàng hậu làm bộ giận dữ hù dọa hài tử. Quả nhiên Lý Huyền Kỳ chính là ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ đã nghe rõ.

 

  • Ở đây nghỉ ngơi. Dưỡng mẫu con phải đi chăm sóc Thừa Kiền. Y vẫn là còn kinh sợ đi.

 

 

Trưởng Tôn hoàng hậu là không để cho hắn dùng lễ đáp tạ đã xoay người bỏ ra ngoài. Hắn chính là nhìn người rời khỏi mà trong mắt không khỏi ánh lên tia chua xót.

 

“Dưỡng mẫu, người vẫn là nhân hậu khoan dung như vậy. Kiếp trước… Con là có lỗi với người… Con hứa, kiếp này con sẽ hiếu thuận, con sẽ không làm người đau lòng. Con còn có… Đền bù cho Thừa Kiền, cho Thanh Tước…”

 

Đường Ca – Khởi chương

Đạm Ngọc: Ta đã trở lại cùng một dự án truyện hoàn toàn mới. Ta hy vọng mọi người sẽ thích nó. Bất quá… Hình như ta vừa đào hố tiếp rồi nha.

Yêu tất cả nhiều lắm a… <3 <3 <3

 

Đường Ca

Tác giả: Đạm Ngọc

Thể loại: Trọng sinh, cung đấu, đam mỹ, ngụy phụ tử

Nhân vật chính:  Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) x Lý Huyền Kỳ

Khởi chương:

 

Huyền Vũ môn chi biến là sự kiện mà nhân thế đến nay vẫn còn truyền tục, vây quanh nó chính là máu tanh cùng tội nghiệt.  Năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), vì giành ngôi vị với đại ca mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã ngắm ngầm thương nghị tổ chức một cuộc phục kích trước Huyền Vũ môn, ngay trên con đường dẫn đến cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng đệ đệ là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, riêng mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.

 

Phiêu đãng mấy trăm năm ở nhân gian, hắn, một nhất phẩm đương triều hầu gia đời Đường, xưa kia chính vì được Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu nhận làm nghĩa tử, vì cấu kết với đại hoàng tử Thừa Kiền, tạo nên cung biến, nhưng cuối cùng lại vẫn là chính mắt nhìn đại hoàng tử dùng kiếm tự sát, còn mình… Y phiêu bạt một mình xem hết thịnh thế Đại Đường phồn hoa, cũng thấy được khi phồn hoa qua đi cũng là thê lương vô tận.

 

Thịnh suy vinh nhục, bất quá cũng chỉ là khoảng khắc mây bay. Đáng cười đáng chê, vì sao lại chấp niệm?

 

Hắn trôi ở trên không, gần ngàn năm qua đi chỉ kịp nhìn mọi người ở phía dưới hoan hô, cười đó, khóc đó, hợp đó, rồi lại tan đó. Hắn không khỏi mỉm cười.

 

Dù vậy, hắn vẫn thích nhân loại, thực thích.

 

Thích… Ánh mắt mọi người ấm áp, tươi cười sáng ngời. Cũng thích… Nhìn người ta sủng ái người mình yêu thượng, để rồi… Lại ly tan…

 

Y không ưu không sầu tiếp tục phiêu đi…

 

Thỉnh thoảng hắn là vẫn nhớ tới khi còn là người mình đã hoang đường chấp nhất đến chừng nào, tới khi chết hắn vẫn phẫn uất vì không địa vị, không người thương cảm, nhớ tới mấy trăm năm phiêu đãng, lúc ban đầu tuyệt vọng chết lặng, là đầy hận ý, là… Muốn nhìn thấy những kẻ chiến thắng phải đau đớn. Thế nhưng hận thì sao? Ưu tư thì sao? Thời gian là liều thuốc vĩnh viễn có thể chữa lành hết thảy mọi vết thương.

 

Hắn khẽ mỉm cười, đến bây giờ lại chẳng đạm nhiên buông bỏ, vậy chẳng phải hắn đã thành lệ quỷ rồi sao? Mấy trăm mấy ngàn năm nay, hắn cảm giác được nhân sinh của bản thân, khi sống có gì vui, khi chết có gì khổ? Phiêu đãng nhân gian, phiêu đãng địa giới, có đôi khi xảo ngộ vài kẻ quỷ hữu, hoặc là cộng ẩm, hoặc là đồng túy, hoặc là vui chơi thỏa thích, hắn tiêu diêu tự tại, hắn thản nhiên tươi cười. Tiêu diêu này, tự tại này, quả thật nhân sinh khi còn sống, hắn không bao giờ có được, cũng không mơ ước có được.

 

Quyền lực là thứ tối mê người, cũng là thứ khiến cho người ta u mê đến khi chết vẫn thống hận.

 

Nhưng nay hắn, là Lý Huyền Kỳ, cũng không còn là Lý Huyền Kỳ.

 

Chỉ là… Hắn khẽ mỉm cười, cuộc sống này cũng không quá tệ đi. Chí ít sau khi hắn chết đi, hắn chân thật cũng đã có bằng hữu.

 

Thế nhưng, cũng đã đến ngày chấm dứt những tiêu dao kia…

 

Yên lặng xoay người, làm bộ không nghe thấy, vẫn là phiêu đến phía trước. Phía sau, người kia đang nói cái gì hắn đều không nghe được, càng không muốn nghe. Cái gì mà vòng luân hồi bị trống một chỗ, dòng xoáy hiện tại càng lúc càng lớn, nếu không vá lại sẽ thực hỏng…

Lão nhân nước mắt ngắn dài nhìn hắn bắt đầu những câu chuyện dong dài đến mức nhàm chán, trên mặt lão nước mắt đã lưng tròng, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng, lão nhân này, thực… Hảo ngoạn quá đi thôi.

 

  • Thỉnh ngài giúp ta a…

 

Vì sao ta phải trở về thời không khiến tâm ta hận ý không nguôi kia?

 

  • Xin lỗi Thời Không lão gia, tại hạ chính là không giúp được rồi.
  • Ai da… Thân già của ta thật là khổ…

 

Y không dưới một trăm chữ bắt đầu dong dài nói. Hắn chỉ có thể im lặng nhìn trời.

Thời Không lão nhân nhất quyết không buông tha hắn, và cuối cùng thì…

 

  • Được rồi, ta đi theo ngươi.

 

Lão đầu nhi nhất thời mở lớn miệng, sau một hồi lâu mới khép lại miệng, nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện tươi cười lại càng làm cho người ta thích ý, nhất thời trong lòng lão nước mắt tuôn rơi, con người này bề ngoài thì có vẻ cứng đầu thế nhưng tâm chính là mềm mại nhu thuận đi a…

 

Có lẽ lão đầu nhi cũng không rõ ràng, hắn chính là đã phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm, khúc mắc gì thì cũng đã hiểu rõ, hận ý đến đâu chăng nữa cũng đã hóa giải, linh hồn hắn giờ đây sạch sẽ ấm áp, hắn vốn dĩ không phải từ đầu vẩn đục, chỉ là một chút tham vọng, tham vọng người cao cao tại thượng kia có thể nhìn đến hắn một lần.

 

Không bị hận ý che hai mắt, không bị dục vọng ngăn chặn tâm linh, trí tuệ, giống như nước trong vắt, chậm rãi nảy sinh.

 

Linh hồn khác phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm thì đã sớm hôi phi yên diệt, còn hắn ngược lại bởi vì phiêu đãng nhân gian mà linh hồn càng ngày càng tinh lọc, từ sâu trong tâm nở ra thật nhiều thật nhiều bạch liên hoa.

 

  • Bất quá ngươi không sợ, ta chính là lưu lại ký ức, sẽ tùy tiện sửa đổi lịch sử sao?
  • Hắc hắc, để ngài chê cười. Lịch sử a… Chẳng phải là thứ mà người đời sau viết lại sao?

 

Trong lòng hắn âm thầm cười khổ. Được rồi, vậy thì hảo hảo viết lại vậy. Chí ít là… Huyền Kỳ hắn sẽ không một lần nữa u mê.

 

Hắn khẽ mỉm cười tiến vào vòng xoáy.