Bá đạo tình nhân – Chương 12

Chương 12

 

Tại một căn phòng xa hoa bậc nhất của tòa biệt viện, trên giường ngủ king size giờ đây đang có hai thân ảnh triền miên giao hòa.

 

  • Ư… A…. A….

 

  • Bảo bối… Nhĩ hảo nhiệt… Hảo chặt…

 

 

  • Hỗn đản… Không cho nói…

 

  • Bảo bối…. Bảo bối của tôi lúc nào cũng thích mạnh miệng.

 

Âm cười trầm thấp vang lên khiến cho kẻ bị áp dưới thân một phen đỏ bừng mặt.

 

  • Cục cưng à, anh rõ ràng là tự ý câu dẫn mà… A… Thật thoải mái.

 

  • Ngươi… Con mẹ nó đê tiện… Ta câu dẫn cái đầu nhà ngươi…

 

 

  • Hahaha chứ chẳng phải ai đến đây với gương mặt khả ái đến kinh diễm, lại còn bảo với tôi là đồ to đầu mà @$#%$…. Tôi biết tôi biết… Là bà xã mắng tôi ngu ngốc không thỏa mãn cho anh được. Chính tôi cũng biết bà xã dục cầu bất đạt sẽ dễ nổi nóng a. Hiện tại là tôi đang bồi tội chẳng phải sao?

 

  • Trần Tam Nguyên, tên cẩu tặc này, Hạ Sĩ Nghị ta sẽ giết chết ngươi… A…. Đừng…. Dùng sức chỗ đó….

 

 

  • Đừng sao? Nhưng xem cơ thể anh lại nói khác nha…

 

  • Hỗn… Hỗn đản… Ngươi…. Ngươi….

 

 

  • Yêu yêu a… Hôm nay nhất định ông xã sẽ giúp bà xã thỏa mãn mà.

 

  • Ta…. Ta…. Ta….

 

 

  • Ừ, nương tử nói.

 

  • Ta không phải….

 

  • Ừ, trực tiếp dùng cái chỗ vừa chặt vừa nóng này mà giết chết ông xã đi a.

 

 

Tiếng thở dốc bao hàm cả tiếng nước của màn hoan ái kịch liệt dây dưa đang diễn ra trong căn phòng tầm cỡ tổng thống này.

Gần sáng… Có tiếng điện thoại báo tin nhắn đến…

 

  • Tiểu Ngọc… Tiểu Ngọc…

 

  • Là tiểu Ngọc sao? Có lẽ Hạo Phong đang ở cạnh cậu ta, không sao đâu. Cứ yên tâm đi bà xã à.

 

 

  • Tiểu Ngọc đã bắt đầu nghi ngờ quan hệ…. A……….A……..

 

  • Nghi ngờ?

 

Nụ cười tàn ác một lần nữa lại nở rộ trên đôi môi giảo hoạt ấy để rồi y một lần nữa dùng sức tấn công vào trọng điểm của đối phương.

 

  • A…..A…..A….

 

  • Mỹ nhân kêu lên thật đáng yêu ác.

 

 

  • Ư…… Cầm thú…

 

Mãi một hồi dây dưa…

 

Sĩ Nghị thở hổn hển sau khi đã qua màn mây mưa kịch liệt, hạ thể vẫn còn dính chặt với đối phương, hai mắt không quên liếc nhìn hắn hâm dọa.

 

  • Tôi cảnh cáo cậu… Dạo gần đây không được gọi điện đến tìm tôi nữa.

 

  • Không gọi không gọi.

 

Y meo meo cười một cách vô tội.

 

“Ta đã chính thức đem mỹ nhân về làm bà xã thì ngày đêm gặp mặt rồi, gọi điện làm gì nữa?”

 

Không biết nên bảo ngươi gian trá hay nên khen ngươi thông minh nữa Trần Tam Nguyên à. Chỉ tội cho Sĩ Nghị ngây thơ hoàn toàn không biết bản thân đã rơi vào lang nha của ngươi.

 

“Sao hôm nay hắn ngoan ngoãn nghe lời ta vậy?”

 

Sĩ Nghị trong lòng có chút cảm giác không đúng, nhưng là vì lâu lâu y mới biến thành đại cẩu mà ngoắc ngoắc đuôi nghe lời mình, âu cũng là điều tốt. Anh cũng không thèm để tâm nghĩ ngợi nhiều nữa mà thay vào đó là nhích người để tách rời khỏi y.

 

  • Mỹ nhân lại dụ dỗ người khác nữa rồi, cái này là do anh tự chuốc lấy a.

 

  • A….. Không…. Đủ rồi… Không muốn nữa…

 

 

  • Ngoan… Một lần nữa thôi rồi ông xã sẽ đưa bà xã đi tẩy tẩy.

 

  • Tôi mới không cần tên tiểu nhân như cậu làm gà mẹ… Mau buông tôi ra…

 

Hai chân loạn đả vào người đối phương nhưng chung quy vẫn là bị áp chế lại.

  • Là anh biết rõ, tôi rất yêu anh, tôi không nỡ dùng lực để cưỡng bách anh đâu nha…

 

  • Quỷ mới thèm tin ngươi…… A…….. Cậu không buông thì tôi sẽ…..

 

Chất giọng uy hiếp của mỹ nhân tựa như đang làm nũng không khác nào thêm dầu vào lò lửa đang hùng hục cháy của Tam Nguyên. Xem ra hôm nay là anh chính là không thoát được số phận rồi a.

 

………………………………

Tại ngôi nhà riêng của Minh Ngọc, lúc này đây hai anh em đang cùng ngồi trên sopha và thảo luận về một đề tài mà Minh Ngọc vốn dĩ đã muốn né tránh nhưng vẫn là không thành công.

 

  • Cái gì? Ngươi đùa à? Kẻ nào khi xưa nói với ta là ghét cay ghét đắng tính khí bá đạo độc tôn của hắn, lại còn muốn hắn nhanh chóng nói chia tay… Nay lại…

 

  • Ách… Là em… Nhưng mà…

 

 

  • Đệ đệ của chúng ta nay đã động chân tình rồi a?

 

  • Em nghĩ đây không hẳn là một vấn đề nghiêm trọng khiến chúng ta phải dùng thời gian để bàn về nó.

 

Minh Ngọc tay vẫn khuấy đều cốc cà phê latte, mắt không nhìn thẳng vào anh trai mình mà trả lời.

 

  • Không dám đối mặt với sự thật chi bằng thừa nhận sớm một chút, là đã trao tâm ra từ trước rồi?

Sĩ Nghị tựa tiếu phi tiếu vấn.

 

  • Anh chỉ giỏi nói lung tung.

 

  • Nếu như em không thích thì dù hắn có ép cũng không được…

 

  • Thật sự thì em cũng không mất rõ ràng. Những khi muốn nghĩ kỹ hơn một lần thì lại cứ như đang bước đi trong sương mù. Chỉ biết lúc đầu là em không thích tính cách áp đặt của hắn, nhưng càng về sau khi càng tiếp xúc với hắn nhiều em lại có cảm giác… Rõ ràng là ở bên cạnh hắn áp lực rất lớn. Nhưng em vẫn thích cái cảm giác được học ở hắn về những sự vật xung quanh. Hắn khiến cho em rất tò mò, liệu thật ra, bên trong lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy có phải chính là một trái tim nồng nàn sợ phải tổn thương không?

 

 

  • Cẩn thận một ngày nào đó hắn sẽ chán rồi sẽ vứt bỏ em như những tình nhân trước kia…

 

Sĩ Nghị dù muốn hay không cũng không thể yên tâm chút nào về chuyện này, vì nếu như kết quả không mong muốn xảy đến thì người đau lòng nhất chính là tiểu Ngọc. Trong tình yêu của con người, người phóng tâm nhiều nhất sẽ là người khó thu hồi nhất. Minh Ngọc vốn dĩ thiện lương không nghĩ đến những mặt xấu xa của những con người tâm ngoan thủ lạt, lại càng không nghĩ tới con người trong tình cảm có đôi khi chỉ là hứng thú nhất thời, tưởng chừng là thề non hẹn biển đó, nhưng rồi chỉ một cơn gió lay đã vội đổi dời. Thiết nghĩ tình yêu không bao giờ có thể nói trước được kết quả, như thể là một dạng đầu tư đầy rủi ro, được thì ăn cả, còn lại thì ngã về không.

Minh Ngọc không trả lời câu nói của Sĩ Nghị, chỉ khẽ nở một nét cười đượm buồn.

Sĩ Nghị khẽ thờ dài lên tiếng.

 

  • Anh cũng chỉ nói vậy thôi… Em đừng quá để tâm đến. Chỉ là do anh nhất thời xúc động ăn nói hồ đồ… Thú thật anh cũng chưa từng thấy một tình nhân nào lại được hắn yêu thương nhiều như em vậy.

 

  • Chưa từng nhưng cũng không có nghĩa là sau này sẽ không có. Đúng vậy không ?

 

  • Người càng sáng dạ lại càng đau khổ. Đã lựa chọn tình yêu này thì hãy dừng lý trí lại, chỉ cần cảm nhận và ráng giữ lấy nó. Nhưng còn kết quả sẽ như thế nào, tùy thuộc vào duyên phận của hai người… Điều này thì, anh cũng không thể giúp được.

 

Sĩ Nghị nhẹ lắc đầu.

« Ta ước chi ta đừng đến gặp hắn bữa hôm đó… Cũng đừng quen biết hắn thì tốt rồi. »

  • Đó thủy chung cũng đều do duyên phận mà ra, nếu đã là duyên thì dù có muốn tránh cũng tránh không được. Nhất đã là duyên phận với Thiết Hạo Phong thì…

 

Sĩ Nghị thoát ngần ngừ một lúc rồi nói qua đề tài khác.

 

  • Mà em định sẽ ở bên ấy luôn sao ?

 

  • Em cũng không biết… Chỉ là…

 

 

  • Hắn vẫn muốn giữ em khư khư chứ gì? Ca hiểu mà. Có cần ca ca phụ giúp điều gì thì lên tiếng.

 

  • Hảo… Nhưng em nghĩ tự mình có thể lo liệu được… Ca… Anh cũng đừng quá bận tâm lo lắng cho em như vậy… Em đã không còn là tiểu hài tử như ngày trước nữa rồi.

 

 

  • Hahaha vậy ca ca sẽ không quản “người trưởng thành” nữa. Miễn tiểu Ngọc thấy vui là ca ca vui rồi.

 

  • Đa tạ, ca ca.

 

 

  • Tiểu mục đầu này! Chúng ta là hai anh em, anh không thương em thì còn ai thương em được nữa?

 

  • Em cũng thương anh nhất.

 

 

Thỏ ngọc nhào đến ôm lấy ca ca, ở trong lòng y cọ loạn một hồi…

 

  • Nhưng sau này có lẽ sẽ không còn là nhất nữa…

 

Sĩ Nghị vẫn để yên cho hắn quấy, nhưng trong giọng nói có chút ủy khuất khôn nguôi.

 

  • Ách… Cái này…

 

Tiểu thố bối rối vì bị nói trúng tim đen của mình.

 

  • Anh đùa đó, đừng nghĩ ngợi lung tung a.

 

Sĩ Nghị thấy tiểu hài tử của mình lộ ra nét mặt khó xử liền phì cười mà cốc đầu y.

 

  • Em biết, là ca ca tinh quái luôn thích trêu chọc người khác…

 

  • Hahaha sau này không có ca ca bên cạnh trêu chọc nữa có đứa sẽ buồn cho coi. Nhất là khi 24/24 đụng mặt khối bom nguyên tử ấy.

 

  • Ai bảo… Hắn cũng giống như anh, cũng thích đùa bỡn người khác như vậy…

 

 

Nói đến đây hai má Minh Ngọc bỗng dưng ửng hồng tựa hai trái đào chín.

 

  • Thật hả? Không nghĩ đến Thiết Hạo Phong còn biết đùa a… Đúng là chuyện lạ xung quanh ta bao giờ cũng có!

Sĩ Nghị đánh chết cũng không chừa được tật lưu manh.

 

  • Hắn… Không phải rất hay trêu chọc người đối diện sao?

 

  • Hắn a… Nếu tính câu nói: “Bán công ty của ngươi cho tập đoàn Phi Long thời điểm hiện tại ngươi sẽ được x cổ phần trong đó (số x là một biến số rất nhỏ). Còn bằng không đừng trách sao ta hủy công ty ngươi, sắp tới này ngươi bán cổ phần ra sẽ không đáng một xu.” Là một câu trêu chọc người khác thì hắn đúng là người rất vui tính a. Chỉ là… Sau lời nói của hắn luôn đi kèm hành động, mà hành động ấy không làm cho người ta vui một chút nào hết.

 

“Nếu không muốn nói là khó coi, bỉ ổi, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu nha…”

Mỹ nhân à mỹ nhân, là ai chọc đến anh mà anh tức đến độ dùng đủ mọi tính từ để miêu tả một người thế này a.

 

  • Hắn thật sự đáng sợ vậy sao?

 

  • Muốn đáng sợ hơn nữa cũng có!!! Mà không nghĩ đến hắn lại vì em mà… Học cả cách nói đùa để lấy lòng… Đây có thể xét vào tuyển tập một trăm lẻ một truyện kinh dị nga…

 

Thỏ ngọc hai má đã đỏ nay lại phi thường đỏ hơn, nhưng là ánh mắt hạnh phúc không thể nào che giấu được… Dưới cặp nhãn quang tinh tường của Sĩ Nghị, đây rõ ràng chính là đã hãm sâu đến không còn lối thoát rồi.

“Chỉ mong Thiết Hạo Phong đối đãi tốt với Minh Ngọc, đệ đệ ngoan của ta. Còn bằng không… Ta sợ với tính cách thiện lương của tiểu Ngọc sẽ chịu đựng không nổi đả kích… Hắn rất ít khi để ý đến ai nhưng ta biết người như vậy một khi đã động phải chân tình thì rất khó mà bỏ xuống được. Có lẽ giờ việc ta có thể làm được chính là cầu trời phù hộ cho mối duyên này.”

 

 

Choco: Ta đã quay trở lại sau khoảng thời gian ở ẩn nha. Mong rằng trong kỳ nghỉ giỗ tổ lần này ta sẽ có thêm thời gian để viết. Chân thành cảm ơn mọi người nhiều vì đã thường xuyên theo dõi blog của Đạm Ngọc a.

Iu tất cả nhìu thật nhìu…. <3 <3 <3

Bá đạo tình nhân – Chương 11

li-xi-giaoduc.net.vn

 

Lì xì tới đây, hôm nay vừa đúng mùng 9 khai trương blog sẵn ta phát lì xì luôn nà. Ai rảnh ghé nhà ta sẽ có lì xì đem về nha.

Lại nói chuyện năm cũ, quả thật bận rộn không ngớt đi, lại còn thêm phần ôn thi các loại nữa chứ. Đúng là bận đến muốn phát hỏa a. Ta lại tính tham lam muốn ôm thêm truyện mới. Và thế là phải thất hẹn hoài…

Tết đến, ta đang phi thường hưởng thụ cảm giác nghỉ ngơi tính sẽ viết truyện liền bị trúng thực. Quả thật muốn khóc cũng không khóc nổi a…

Đây là cây lời chúc, ta đã viết riêng lời chúc của ta và treo lên cây này. Mong khi mọi người nhận được lời chúc của ta sẽ có một năm mới hạnh phúc và tràn đầy niềm vui. Yêu tất cả nhiều lắm.

IMG_20150219_093039

“Bá đạo tình nhân” vẫn sẽ tiếp tục đến hết thì ta sẽ đi tiếp “Cám dỗ” nhé. Nhưng ta viết truyện cần đến cảm xúc nên có lúc nào thấy ta lặng quá lâu cũng tức là ta đang đi tìm cảm xúc cho bản thân hehehehehe chứ không phải là ta trốn đi chơi đâu a.

Một lần nữa yêu tất cả nhiều nhiều lắm.

Chương 11

 

  • Cậu có muốn học cưỡi ngựa không?

 

 

  • Muốn. Nhưng làm sao trong thành phố lại có thể học được?

 

 

  • Chỉ cần em muốn là sẽ được.

 

Đôi mắt trìu mến như dẫn dắt người khác bước từ cõi mộng về với thực tại. Cưỡi ngựa trong thành phố, quả thật là một ý nghĩ cực kỳ điên rồ, chỉ có những người giàu có mới dám mơ đến việc ấy. Bởi chẳng một trại ngựa nào dám đứng ra thuê một khoảng đất rộng lớn ở cái nơi mà chỉ cần một chiếc xe mì đẩy thôi cũng đã phải đóng hơn cả trăm tệ một tháng…

 

Trại ngựa Phi Vân

 

Đây rõ ràng là nơi mà Minh Ngọc có mơ cũng không dám mơ tới. Vì là trại ngựa hiện đại bậc nhất quốc gia, là nơi chỉ dành cho khách thuộc tầng lớp thượng lưu cùng các nguyên thủ quốc gia đến viếng thăm. Nơi mà chủ yếu phục vụ cho các ông chủ lớn thích cưỡi ngựa, vì ngựa được thuê theo giờ và tiền phí thì rất cao. Tại đây nuôi dưỡng hầu hết các giống ngựa quý hiếm từ khắp các nơi trên thế giới, từ Âu đến Á, hầu như tất cả đều là thuần chủng. Vì giá tiền rất đắt nên hiển nhiên giống ngựa nhập vào dù là có chút lai tạp cũng không được.

 

Minh Ngọc theo chân y vào trong cái nơi sang trọng ấy, ẩn sâu bên trong là một bãi cỏ thật đẹp, người phục vụ đã dẫn sẵn ra hai con ngựa, một trắng một đen đang đứng kề nhau.

 

“Tiểu mã màu trắng có vẻ hiền ngoan, dù là giống đực nhưng vẫn là điềm đạm hơn tiểu mã màu đen bên cạnh… Mà sao hắc mã cứ liếc liếc ta thế này???”

 

Tiểu Ngọc thoáng chần chừ khi tiến đến gần con hắc mã đang hừ hừ mũi ấy. Quả thật giống ngựa này rất khó thuần, thêm nữa với dòng máu thuần chủng, khỏi phải nói chắc chắn với tính cách hung hãn của nó đủ để khiến người cho dù có đủ bản lĩnh đến đâu cũng khó lòng để thu phục nó được.

Xem ra Hạo Phong đã sớm thấu suốt được suy nghĩ trong lòng cậu, hay nói đúng hơn chính là cậu đang sợ con hắc mã trước mặt này.

Y không nói hai lời liền nhanh tay bắt lấy tiểu Ngọc mà bế lên lưng ngựa, còn y thì ngồi phía sau cầm dây cương.

 

  • A…

 

Tiểu Ngọc do hành động đột ngột khiến cho mất thăng bằng, nhưng được y ôm chặt vào ngực nên có thể lấy lại bình tĩnh. Cậu còn chưa kịp quay lại trách y thì y đã vung cương cho ngựa phóng đi rồi.

 

  • Ư…

 

Nhắm tịt cả hai mắt lại, trong lòng cậu là đang gào thét, trên đời này lại có người có thể bá đạo như vậy sao nha…

 

  • Đừng sợ, đã có tôi ở phía sau rồi. Sẽ không ngã đâu.

 

  • Không. Anh chậm lại đi…

 

Minh Ngọc mắt vẫn cố nhắm chặt, kiên trì lắc đầu, liều chết cũng không mở mắt ra.

 

  • Ngoan, mở mắt ra xem xung quanh, tôi đã phải chuẩn bị nó từ rất lâu…

 

  • Ư…

 

Minh Ngọc vừa he hé mi thì thấy được cảnh một ngọn đồi với những loại thảo mọc nở hoa li ti thật đẹp. Cậu đã cố ý không nhìn xuống, nhưng mà xung quanh lại rất nhiều những cánh bướm chao lượn theo từng đợt gió, chúng bay vờn trước mặt hai người như thể hai người họ là những loại hoa thơm ngát hương vậy.

 

  • Thật đẹp quá!!!!

 

  • Em thích không?

 

 

  • Thích, thích lắm! Cám ơn anh nhiều, Hạo Phong.

 

  • Hành động luôn tốt hơn lời nói.

 

Ánh mắt Hạo Phong lộ rõ nét giảo hoạt. Cậu mỉm cười nhẹ lắc đầu nhưng rồi cậu cũng rướn người lên để chạm vào đôi môi tham lam ấy.

 

  • Cậu bé chưa có kinh nghiệm hôn qua sao?

 

  • Ai cần có kinh nghiệm hôn với anh chứ?

 

Minh Ngọc giận lẫy.

 

  • Hahaha

 

  • Anh… Thật là đáng ghét mà.

 

 

  • Ngữ khí nghe giống với “Em yêu anh” lắm nha.

 

Hạo Phong không bỏ qua cơ hội mà trêu chọc.

  • Ai thèm vào?

 

 

  • Thế sao? Thế thì tại sao đôi môi xinh ấy lại vểnh lên một cách kỳ lạ thế kìa? Hay là nó đang muốn một nụ hôn đáp lại?

 

  • Ai muốn chứ?

 

Tiểu Ngọc bị chọc đến đỏ cả mặt. Nhưng là… Cậu hẳn biết thâm tâm cậu quả thật rất muốn Hạo Phong hôn mình. Nhớ tới nụ hôn sâu lắng nồng nàn của y, nhớ tới những cú va chạm, đầu lưỡi tham lam lúc nào cũng muốn lùng sục để tìm kiếm thứ gì đó… Nhớ… Nhớ tất cả chúng.

 

“Hạ Minh Ngọc… Càng ngày ngươi càng sa đọa hơn!!!”

 

  • Được rồi, bây giờ tôi sẽ hảo giúp em thỏa nguyện, tôi sẽ hôn em, mỹ nhân của tôi

.

  • Ai….

 

Từ “cần” chưa được phát ra khỏi miệng thì y đã cuốn lấy đầu lưỡi cậu, từng chút từng chút một thưởng thức vị ngọt ngào cam lộ của tình nhân. Do đang cưỡi ngựa nên tiểu Ngọc phi thường lo sợ té ngã, vì thế rất hợp tác với y, hai tay mỹ nhân nắm chặt lấy vai y như để chắc chắn rằng mình sẽ ngồi vững… Ngay cả khi gần bị y hút cạn hết sinh khí thì cậu cũng không dám đẩy mạnh y ra. Điều này Thiết Hạo Phong hiểu rõ và cũng phi thường cao hứng vì nó.

 

……………………..

 

Nụ hôn dây dưa mãi không dứt, để đến khi cậu cần đến dưỡng khí thì Thiết Hạo Phong mới chịu buông tay.

 

  • Anh… Xấu xa…

 

  • Hahaha nhớ phải hô hấp… Nhưng đừng lo, sau này sống chung sẽ còn có nhiều cơ hội luyện tập cùng nhau mà.

 

 

Minh Ngọc đầu vẫn dựa vào bờ ngực gợi cảm, lên tiếng.

 

  • Anh biết không, điều khiến em không nỡ rời khỏi căn nhà cũng là vì… Ca ca. Người em để tâm đến nhất cũng là anh ấy…

 

Minh Ngọc bỗng dưng đổi đề tài đột ngột ngay sau khi vừa nhuận khí, liền không để ý đến Thiết Hạo Phong trên mặt lại hiện rõ một mảnh đen sắc, nhưng y vẫn thản nhiên vấn lại.

 

  • Vì sao?

 

  • Cha mẹ em hai người rất thường ở tại nước ngoài công tác, nhà chỉ còn có hai anh em nương tựa vào nhau sinh sống. Em có chuyện không vui, ca sẽ là người biết đầu tiên nhất, ngược lại cũng vậy… Nhưng càng về sau, khoảng cách giữa hai người càng xa hơn… Em không muốn khi mình dọn đi rồi thì khoảng cách giữa hai anh em lại càng xa hơn nữa. Lúc ấy Sĩ Nghị sẽ lại càng cô độc hơn.

 

 

  • Càng về sau?

 

  • Phải. Càng lớn thì khoảng cách càng xa. Gần đây nhất khi em hỏi về việc của Trần Tam Nguyên, ca cũng không có trả lời.

 

 

  • Hahahaha thì ra em để tâm đến chuyện đó sao…

 

  • Anh biết gì mà cười?

 

 

  • Tiểu Ngọc ơi tiểu Ngọc, có những chuyện cho dù muốn cũng không thể nói trực tiếp với em được.

 

  • Tại sao chứ? Chẳng phải lúc trước chuyện buồn vui gì cũng kể cho nhau nghe cả sao?

 

  • Có một điều ta có thể cam đoan với em, đó chính là Sĩ Nghị đang vui đến không biết dùng lời lẽ nào để diễn tả cùng em được.

 

 

Gương mặt chứa đầy ẩn ý của Thiết Hạo Phong càng kích thích Minh Ngọc thêm tò mò. Gian tình giữa hai người kia đã tiến triển đến mức độ rồi? Cớ sao có người về đến nhà liền thở ngắn than dài thế kia?

 

  • Họ thật ra… Thật ra… Có phải đã…

 

  • Cũng như hai chúng ta vậy.

 

 

  • Tức là Trần Tam Nguyên… Hắn cũng đã… Cũng đã…

 

Ngọc nhi lắp bắp trên môi.

 

  • Hahaha điều này thân là lão đại tôi cũng không thể can dự vào « tính phúc » của người khác.

 

  • Xấu xa, cứ úp úp mở mở, tại sao lại không nói thẳng ra hết chứ. Ca cũng vậy mà anh cũng vậy.

 

  • Hahaha vì là chuyện của người lớn, con nít tốt nhất đừng nên xen vào.

 

Sủng nịnh hôn lên chiếc mũi nhỏ nhắn.

 

  • Ngươi nói ta con nít?

 

  • Ân. Là con nít rất đáng yêu.

 

 

  • Em xuống ngựa đây.

 

  • Khoan đã. Cẩn thận.

 

 

  • Á…

 

Đôi chân thon bị mắc kẹt ở thanh chắn ngang bụng ngựa, lúc này anh hùng lại có dịp cứu mỹ nhân thoát khỏi cảnh bị ngựa lôi đi.

 

  • Ư…

 

  • Minh Ngọc, em không sao chứ?

 

Thiết Hạo Phong vừa ôm ái nhân vào lòng vừa hấp tấp kiểm tra cái chân bị kẹt khi nãy. Chỉ khi thấy nơi cẳng chân chỉ bị một vệt đỏ do chấn động, còn lại đều không sao y mới thở phào nhẹ nhõm.

 

  • Em không sao.

 

  • Lần sau không được tùy tiện như vậy nữa.

 

Y ban lệnh xuống bằng chất giọng lạnh lùng pha chút sinh khí.

 

  • Ân.

 

Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu. Quả thật vừa rồi cũng bị hù không ít a.

 

  • Em xin lỗi đã khiến anh phải lo lắng rồi.

 

Cậu đưa tay xoa xoa mi tâm của ai kia mong vết hằn ấy chịu khó dãn ra được một ít.

 

  • Em có biết hành động vừa nãy nguy hiểm đến chừng nào không?

 

Lúc này thì giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên.

 

  • Em… Do là lần đầu cưỡi ngựa nên không biết.

 

  • Em… Bỏ đi… Nhưng lần này về tôi phải phạt thật nặng để em nhớ sau này sẽ không tái phạm nữa.

 

 

  • Tùy, tùy anh vậy.

 

Thỏ ngọc lí nhí nhận lỗi khiến kẻ dù thâm tâm muốn phạt nặng cỡ nào cũng không thể xuống tay được. Nhưng vì đối diện với tiểu bạch thố lại là một đại sắc lang, nên cơ hội hiếm có này mà lại có thể buông tay thì đúng là có lỗi với bản thân lắm a.

 

………………………….

 

[Đoản văn] Lãng đãng một ngày hè

Lãng đãng một ngày hè

Tác giả: Đạm Ngọc – Coco

Thể loại: Đam mỹ, đồng nghiệp văn (Thử miêu – SCI mê án tập)

 Chống chỉ định: Những ai không thích couple thử miêu (T_T   ai lại không thích được a)

Lời mở đầu: Một ngày mùa hè nóng nực, ngồi bên cạnh ly blue ocean, nghe nhạc của Đặng Lệ Quân và nghĩ vẩn vơ về mọi thứ đang diễn ra, nghĩ về tình yêu, về cuộc sống và về Hạnh Phúc. Đôi khi Hạnh Phúc tưởng chừng như đang ở rất xa nhưng hóa ra lại đang ngay bên cạnh mình.

Và đây là lý do “Lãng đãng một ngày hè” ra đời 😀

–o O o–

Triển Chiêu đang bực mình, chính xác là cực kỳ bực mình nhìn cái kẻ không mời mà tới kia đang ngồi trên chiếc giường của mình, mặc áo ngủ của mình, còn ăn luôn phần bánh pudding của mình nữa.

 

“Chú xem ra dạo này thật sự rất nhàn rỗi.” Triển Chiêu là cố tình dùng chiêu khích tướng để mong đuổi âm hồn này đi càng nhanh càng tốt a…

 

“Miêu mễ… Dạo này bây nói năng không lịch sự chút nào. Khẳng định là sinh lý có vấn đề nảy sinh ra tâm trạng bực bội khó chịu nha.”

 

Triển Chiêu khóe miệng khẽ giật giật.

 

Lỗ Ban bên cạnh meo meo vài tiếng rồi chui tọt ra ngoài, đề phòng hai con mèo lớn nhỏ này lại nổi điên mà gối chiến như mấy lần trước.

 

Mà quả đúng như vậy thật…

 

Vào lúc Triển Chiên đang chiếm được thế thượng phong, chính xác là đè được con mèo già xuống mà quất túi bụi vào mặt.

 

“Miêu nhi, cậu có muốn.”

 

“Ách”

 

Kẻ ấy tranh thủ lúc con mèo phân tâm liền vùng dậy mà đánh trả.

 

“Ui…”

 

Dù muốn hay không thì Triệu Tước cũng là người có luyện tập nga. Khác hoàn toàn với Triển Chiêu tối ngày chỉ biết có tâm lý học. Chú ấy chí ít còn có khả năng đánh nhau và bắn súng được, còn Triển Chiêu phải nói là sao nhỉ? Ngoại trừ cái đầu ra, thì các khả năng còn lại đều vô dụng.

 

“Chú đánh tôi chảy máu rồi…”

 

Triển Chiêu ôm mặt phóng như bay vào toilet bỏ mặc Triệu Tước phía ngoài đang cứng đờ như tượng. Y là nhìn nhìn cái gối có điểm một ít máu. Lại nhìn nhìn tay của mình… Chẳng lẽ…

 

Bạch Ngọc Đường dù rằng biết Triển Chiêu chảy máu liền rất đau lòng. Nhưng căn bản là biết Triển Chiêu không phải bị Triệu Tước làm cho bị thương, mà là do mấy hôm nay ăn quá nhiều đồ nóng, thêm nữa với cơ thể không khỏe như vậy thường rất hay xảy ra hiện tượng chảy máu cam. Cái này thì không chờ đến anh mà Triển baba, Triển mama, Bạch baba, Bạch mama cùng ông anh nhiệt tình Bạch Cẩm Đường đã sớm đóng gói Triển Chiên đi khám qua vài lần rồi. Ngay cả với chuyên gia nước ngoài cũng chỉ nói: “Cơ thể cậu không thể tiếp nhận đồ quá nóng nga. Chỉ là máu cam thông thường thôi. Không sao hết.”

 

Nhưng là nói, Triển Chiêu không biết tiết chế trong ăn uống khiến anh lúc nào cũng phải lo lắng. Thêm nữa cặp sinh đôi e ngại thiên hạ không đủ loạn kia hôm qua mua về một đống xiên que chiên hại con mèo nhìn anh với ánh mắt thèm muốn. Chẳng lẽ bảo y không ăn được. Quả thật nhìn cặp mắt mèo đầy thất vọng cùng hai tai cụp xuống quả thật anh thấy anh rất giống kẻ tội ác tày đình nga.

 

Tóm lại là do anh quản con mèo không tốt.

 

“Miêu nhi…” khẽ thở dài, anh gõ cửa toilet.

 

“Ừ…” Triển Chiên nghe không ra cảm xúc trả lời…

 

“Miêu nhi à…” tiểu Bạch là tiếp tục gõ…

 

“Ừ…”

 

Triển Chiêu sau một hồi do dự liền mở cửa toilet bước ra ngoài. Lúc này ánh mắt mèo liền lướt một dọc xung quanh.

 

“Người kia đâu a ?”

 

“Cậu lại muốn đùa giỡn gì nữa đây?” tiểu Bạch thở dài cưng chiều sờ sờ làn da trơn mịn của cậu.

 

“Nha… Chú ấy làm tôi bị thương chú ấy phải bắt đền.” Triển Chiêu cố tình làm nũng tiểu Bạch.

 

“Có hơi quá đáng không ? Rõ ràng đây là do…” chưa nói hết câu Triển Chiêu đã vội bịt miệng tiểu Bạch lại. Mắt mèo lúc này híp thành một hình lưỡi liềm đầy gian xảo.

 

“Ngoan… Là ai bảo chú ấy tùy tiện làm chi ? Tôi chỉ muốn hù dọa chú ấy một chút thôi mà… Tiểu Bạch ngoan nha. Khi nào chơi chán tôi liền nói cho chú ấy biết. Thế nào ?”

 

Khẽ thở dài. Dù muốn hay không thì Ngọc Đường lúc nào cũng chiều chuộng tiểu miêu của mình… Cái trình độ thê nô này hình như là di truyền trong dòng họ hay sao a.

 

 

“Tôi làm thằng bé bị thương rồi.” Triệu Tước bỗng từ đâu phiêu tới đứng sau lưng Bạch Diệp.

 

“Em… Sao thế ?” Bạch Diệp vốn dĩ giác quan rất mẫn cảm, chỉ là biết người ấy là Triệu Tước nên cũng không mấy để tâm đến.

 

“Thằng bé do tay tôi làm cho chảy máu.” Triệu Tước là nhìn không ra cảm xúc mà nói…

 

“Ý em đang nói là Triển Chiêu bị em làm cho bị thương à? Không thể nào…”

 

 

Bạch Diệp còn không rõ tính của Triệu Tước sao? Ngoài mặt thì lúc nào cũng cố tình chọc ghẹo Triển Chiêu để cậu xù lông lên, không chỉ thế còn cố tình đeo bám lấy cậu không buông, vì dường như bên cạnh Bạch Diệp thì chỉ còn mỗi Triển Chiêu là người có thể kéo Triệu Tước về đúng với bản tính nhân loại của mình.

 

“Ngoan… Là vô ý. Nó sẽ không giận em đâu.” Bạch Diệp nhẹ ôm người trước mặt vào lòng mà dỗ dành.

 

Trong nhất thời người thông minh như Triệu Tước cũng không biết phải xử lý như thế nào. Con mèo nhỏ đó ngay từ đầu y đã rất có cảm tình. Càng tiếp xúc y lại càng thấy thích con lam mễ ấy hơn. Nhưng mà con vật gì mình càng thích thì càng muốn khi dễ nó. Tước gia tất nhiên dù là thiên tài cũng không ngoại lệ a.

 

 

“Tôi nói, cậu hình như là đùa hơi quá rồi đó.” Bạch Ngọc Đường nhu nhu mi tâm nhìn về phía luồng âm khí đang phiêu tới phiêu lui bên cạnh miêu nhi.

 

“Kệ! Người ta còn tức. Ai biểu ổng ăn hết bánh pudding của tôi?” Miêu nhi ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng vẫn đang cảm thấy có một chút kiêu ngạo của loài mèo khi làm chuyện xấu thành công nga.

 

“Tôi muốn đi công viên giải trí.” Miêu nhi bỗng lớn tiếng nói.

 

“Ách…” Tiểu Bạch nhất thời thích nghi chưa kịp với ý nghĩ trong đầu con mèo. Chẳng phải con mèo đó nói không bao giờ đi vào công viên giải trí với y vì căn bản trò chơi nào y cũng giành giải nhất sẽ rất vô vị sao?

 

“Tôi không nói đi với cậu nga.” Con mèo vểnh cái đuôi lên cố ý ngoắc a ngoắc …

 

“Ta đi với.” Triệu Tước lúc này ở đằng xa liền phiêu ngay đến.

 

“E hèm… Ừ.” Vẻ mặt đại công cáo thành của con mèo lúc này quả thật khiến cho tiểu Bạch phải thở dài. Đây rõ ràng là cố ý nha.

 

 

“Tên nhóc họ mèo kia, bây muốn gì đây?” Triệu Tước thấy Triển Chiêu vẻ mặt vênh vênh tự đắc tay cầm kẹo bông gòn gặm a gặm quả thật khiến người ta muốn vo thành một cục rồi ném vào máy quay để tạo kẹo luôn.

 

“Tôi là người bị hại nga. Chú phải bắt đền cho tôi.” Tiểu Miêu quay lại trợn mắt chỉ chỉ vào mũi của mình.

 

Quả thật từ sau lần đỡ cho Triệu Tước một nhát dao, Triển Chiên đã ý thức được rằng Triệu Tước chính là rất yêu quý y. Vậy nên nhất định không muốn tạo cho y bất kỳ một tổn thương nào cả. Dù rằng khi giỡn chơi có thể bạo lực nhưng nhất định sẽ không đùa quá lố đến mức gây thương tổn…

 

“Mẹ ơi, hai anh em chú ấy đẹp trai quá à.” Một cậu bé đi ngang đường chỉ chỉ…

 

“Nếu mà không nói dám người ta bảo tôi và chú là hai anh em lắm nga.” Tiểu Miêu chép miệng nói…

 

“Ta sinh ra nhóc còn được a.” Triệu Tước khẽ nhếch môi cười, nhưng là nụ cười từ tận đáy lòng.

 

“Chú là yêu nghiệt không có tuổi…” Triển Chiêu nhéo nhéo miết miết mạnh gương mặt không tuổi của Triệu Tước. Triệu Tước khẽ mặc niệm trong lòng “Ta nhịn, ta nhịn… Ai biểu ta làm nó bị thương a.”

 

Nhưng nhịn cũng có giới hạn, một khi bị nhéo đến mặt cũng thành quả cà chua thì Tước gia quyết định không nhịn nữa.

 

“Con miêu mễ đáng chết. Càng nhịn nó nó càng làm tới…”

 

“Á” Triển Chiên bỏ chạy khỏi hiện trường gây án, phía sau là Triệu Tước vừa đưa tay quẹt mặt vừa đuổi theo.

 

Cả hai náo loạn cả một khu vui chơi rộng lớn. Nhưng mà Triển Chiêu lúc này bắt gặp được một thứ lí thú liền dừng lại. Báo hại kẻ đuổi theo đằng sau theo đà cũng tông mạnh vào người con mèo.

 

“Đầu chú là sắt à?”

 

“Đầu bây là đá hả?”

 

Cả hai đồng loạt lên tiếng tỏ rõ ta đang rất ấm ức.

 

“Con mèo mặt hồ ly đó giống chú quá.” Triển Chiêu chỉ chỉ vào quầy đổi quà.

 

“Cái con xấu xí đó mà giống ta đấy hả? Nhìn mặt đần chết được.” Triệu Tước bĩu môi.

 

“Mặt đó gọi là dễ thương. Chú không thấy mặt chú khi đọc tin nhắn của Bạch Diệp à?” Tiểu Miêu cố tình châm chọt.

 

“Ta. Nói. Ta. Không. Giống. Cái. Con. Mặt. Ngu. Đó.” Triệu Tước kéo lỗ tai Triển Chiêu mà hét vào đấy.

 

“Oa oa oa”

 

Đám con nít đang tranh nhau đổi con thú bông mèo mặt hồ ly ấy khóc òa lên.

 

“Chú thật là xấu tính.” Tiểu Miêu không ngại ngùng mà chỉ thẳng vào mặt Triệu Tước.

 

“Ta… Oa oa oa…” Triệu Tước lúc này cũng bắt đầu lớn khóc theo đám con nít ấy.

 

“Nè…”

 

Triển Chiêu đau đầu nha… Đưa tay cố xoa xoa mi tâm đang nhíu lại, đây không phải là lần đầu chú ấy bày trò này a.

 

“Nè… Chú có thôi ăn vạ không hả? Chú muốn người ta nói tôi bắt nạt chú hả?”

 

“Bây là đang bắt nạt ta a…”

 

“Chứ ai đánh tôi chảy máu mũi hả?”

 

Tiểu Miêu nói ra chú ngữ, quả nhiên Triệu Tước bị hàn phục tuyệt đối a…

 

Sau đó, mặc dù Tước gia rất là không cam tâm tình nguyện mà chơi trò chơi đổi phiếu.

 

Bắn súng – đạt số điểm cao nhất

 

Bóng rổ (loại trò mà người chơi sẽ ném vào một cái rổ có sẵn, số quả trúng sẽ được tính điểm và đổi thành phiếu) – đạt điểm tuyệt đối

 

Ném bóng – điểm tuyệt đối

 

…………….

 

“Khốn…”

 

Tiểu Miêu rất muốn dùng những từ ngữ bất hảo mà nói.

 

“Bất quá chú chỉ là con gián may mắn thôi.”

 

“Bây không được như ta nên ghen tỵ à?”

 

Tước gia vênh mặt đắc a ý…

 

………………

Đại để là hôm ấy hai người một già một trẻ, à không, là một lớn một nhỏ đi chơi vui vẻ, lại còn rinh về rất nhiều thú bông. Điểm mặt từng người một trong SCI mà tặng.

 

Bạch Trì: Con thỏ mặt ngốc

 

Triệu Trinh: Con rồng đang ngủ

Quả thật lúc vừa nhìn thấy con thú này cả con mèo cùng Tước gia lúc ấy đều la lên: “Triệu Trinh kìa!!!”

 

Tiểu Bạch: Con hổ đột lốt chuột

 

Đại bạch: Chó bự

Đại Đinh: “Đáng ra phải là con lang mới đúng a?”

Tiểu Đinh: “Ngốc, không thấy lão đại dạo này giống đại cẩu hơn giống lang a? Bị đại tẩu hàng phục tuyệt đối rồi.”

 

Công Tôn Sách: con hồ ly tuyết

Đại Đinh: “Đại tẩu kìa…”

Mã Hân: “Minh chủ a…”

 

Đại Đinh, Tiểu Đinh: Một cặp angry bird mỏ bự

 

Bao Chửng: Con đười ươi lông đen

 

Bạch Diệp: Con bọ (Chính xác là Tước gia muốn tìm cho bằng được con gián, nhưng cô nhân viên xinh đẹp ở đó bảo con gián rất dơ nên không có làm ra thú bông để các em chơi đùa… Thế là Tước gia muốn thôi miên làm cô nàng phân liệt luôn. Tiếc là trễ hơn Triển Chiêu một bước. Tiểu miêu đã nhanh chóng nắm râu, à không, là tóc con gián tóc dài này lôi đi)

 

Có phải mọi người đang thắc mắc món quà của tiểu Chiêu là gì không? Không phải là mèo đen. Mà chính xác là một chiếc túi vải thô trong đó lố ra cái đuôi xù lông và một vài túm lông lưa thưa…

 

“Đây là ý gì hả? Con mèo đen kia đâu rồi?” Tiểu Miêu gào lên khi nhận món quà này…

 

“Hứ. Đây là quà của nhóc. Đúng quá rồi. Ai bảo dám gạt người lớn hả?” Bĩu bĩu môi.

 

“Tôi gạt chú cái gì hả?”

 

Chỉ chỉ vào cái mũi.

 

“Chảy máu cam, bệnh thường gặp vào mùa nóng. Thế mà bây dám nói với ta là ta đánh bây chảy máu à?”

 

“Nhưng mà… Nhưng mà…”

 

“Quà của nhóc bị tịch thu. Vậy đi… Cho chừa cái tật gạt người lớn… Hứ…”

 

 

Tiểu Miêu tất nhiên không cam tâm bị lấy mất món quà mà cậu yêu thích. Bất quá, Triệu Tước nhanh nhẹn và xét về thể lực thì hơn hẳn tiểu Miêu cho nên con mèo không cam tâm tình nguyện cầm cái túi đựng mèo buổi tối tức giận mà đạp a đạp…

 

Gừ… Gừ…

 

Tiểu Miêu giật mình nhìn kỹ lại. Là cái túi biết kêu nha…

 

Ra sức đạp đạp

 

Gừ… Gừ…

 

Kéo thử cái đuôi a…

 

Méo…

 

Tiếng mèo giận dữ vang lên.

 

“Hahahaha có trò chơi mới rồi a…”

 

Thế là tối đó tiểu Bạch đáng thương phải nhét gòn vào hai lỗ tai để có thể ngủ vì bên cạnh ngoại trừ một con mèo đen đang cười hí hửng ra còn một cái túi đựng mèo đang liên tục gào thét…

 

………………….

 

“Sao em không đưa con mèo bông này cho tiểu Triển?”

 

“Không thích a.”

 

Triệu Tước làm ra vẻ mặt con nít giành đồ chơi mà ôm con mèo bông vào lòng.

 

“Cái này là tiểu Triển chọn cho em à?”

 

Bạch Diệp chỉ vào con e hèm… Mèo hồ ly ấy…

 

“Hứ. Cái con xấu chết đi được…”

 

Triệu Tước bĩu môi.

 

“Đã xấu sao còn trưng bày nó lên kệ các tác phẩm của em chứ? Cần tôi ném đó đi giúp không?”

 

Bạch Diệp đứng dậy với tay lấy con thú bông ấy

 

“A… Cấm anh động vào…”

 

Triệu Tước cũng có lúc phải hối hoảng, y vội vàng đứng dậy giật lại con thú bông ấy.

 

“Rõ ràng là em rất thích nó, lại còn khéo vẽ chuyện.” Bạch gia sủng nịnh cười…

 

“Hứ. Anh làm như về phương diện tâm lý học anh giỏi hơn tôi không bằng.”

 

Triệu Tước không phục ngồi xuống sopha khoanh chân lại…

 

“Anh không rành về tâm lý học, nhưng là rành về em.”

 

Bạch Diệp cúi xuống ôm con gián tóc dài vào phòng riêng, sau đó là màn hôn hít sờ mó…

 

Điểm đặc biệt là hôm nay Tước gia bỗng nhiên rất hợp tác nha.

 

“Anh nói xem, có phải con mèo nhỏ hôm nay đã rất tức giận không?”

 

“Không.”

 

“Anh nói xem, nó có phát hiện ra cái túi đó chơi vui hơn con mèo đen này không?”

 

“Có.”

 

………………..

 

“Anh nói nhiều hơn một chút sẽ chết à?”

 

“Tập trung công việc của chúng ta đi.”

 

Những  nụ hôn nóng bỏng cứ đổ xuống, nhưng người bên dưới rõ ràng là không hề ngoan chút nào…

 

“Anh nói xem… Ư…”

 

Cái miệng đáng yêu này nếu không được chặn lại sẽ rất dễ làm cho người ta mất hứng…

 

Bạch Diệp quá quen thuộc cái con người với chỉ số IQ cao ngất ngưởng nhưng EQ lại như một đứa trẻ này rồi, nên dĩ nhiên là cách trị liệu của Bạch gia không bao giờ là vô ích cả.

 

Đêm dài, hạnh phúc…

 

Trưa hôm sau, Tước gia mở cặp mắt còn chưa tỉnh hẳn, tay quơ lung tung tìm quần áo, liền đụng phải mẩu giấy nhỏ của ai đó cố tình đặt bên cạnh mình: “Là cực lạc hay địa ngục đều không quan trọng, chỉ cần được nắm tay ngươi, ta nguyện cùng ngươi đi khắp thế gian này.”

 

The end

 

 

 

Happy Easter Everybody   <3 <3 <3

Happy-Easter-day-Backgrounds-16

Xin chào các tình yêu của ta. Sau thời gian ẩn thân tu luyện cuối cùng ta cũng đã hạ sơn và cho ra tiếp một đoản văn nữa. Ai da, đúng là dạo này ta thật sự bận đến muốn khóc luôn a…

Lý do ta viết đoản văn này là vì ta đang mê đắm SCI mê án tập của Nhĩ Nhã. Và hiển nhiên ở đây ta đoán cũng có nhiều tình yêu ghiền như ta lắm a.

Ta cũng đang tranh thủ thời gian để đi tiếp các bộ còn lại của ta. Nhưng tính ta cẩn thận cứ phải sửa đi sửa lại cho ưng ý rồi mới đăng lên. Nên các tình yêu phải chờ lâu rùi a…

Sẵn đây, ta có kết nối face của ta với trang này. Nên các tình yêu nào muốn trò chuyện cùng ta nhiều hơn thì có thể kết bạn với ta nhé. Nhưng do ta không để chế độ public bài đăng nên chỉ khi kết bạn rồi mới thấy được thông tin thôi.

Anyway, ta yêu mọi người rất rất nhiều… (moa moa…)