NK2 – Ngoại truyện: Khu vui chơi

0
(0)

Ngoại truyện: Khu vui chơi

Hôm nay là một ngày đẹp trời, thật rất thích hợp cho những cuộc dã ngoại bên bạn bè và người thân. Và hiển nhiên là hai nhân vật chính của chúng ta cũng sẽ không bỏ qua một dịp tuyệt vời thế này để có thể tổ chức những cuộc vui chơi thú vị, trong khi kẻ khác thì đang bận bù đầu vì công việc cuối năm.

– Tao đề nghị chiều nay đi qua khu vui chơi bên quận tư đi.

– Chỗ đó có khu vui chơi à?

– Phải, hình như là do một hội doanh nhân nào đó đầu tư, chủ yếu là để phục vụ xã hội. Khu vui chơi đó chủ yếu dành cho trẻ em nên có rất nhiều thứ hấp dẫn. Tất cả đều được làm bằng gỗ rất đẹp…
Xuân mơ màng kể lại.

– Mà khu vui chơi cho trẻ em thì thường sẽ giới hạn độ tuổi, chẳng lẽ lớn già đầu như tụi mình mà vẫn vào trong ấy chơi được sao?

Nhật xoay xoay cái ống hút trong ly vừa hỏi.

– Mày thì nhìn đã đủ thấy giống con nít rồi.

Luyến trưng ra bộ mặt vô tội mà nói.

– Mày muốn gây sự vào buổi sáng hả?

– Hahahaha

– Thôi cho tôi can.

Xuân lên tiếng, để rồi Xuân nhìn sang Huy mà nói.

– Vậy chiều nay ba giờ, hẹn nhau tại cổng trường. Sau đó trực tiếp đi đến khu vui chơi ấy.

– Ừ.

– Mà làm sao Huy và Xuân biết được khu vui chơi đó hay vậy? A… Hai ông bà đi chơi riêng nè…

– Vớ vẩn.

– Ờ, vớ vẩn.

Huy nãy giờ im lặng cũng đành phải lên tiếng giải thích.

– Trong lòng người ta mãi chỉ có duy nhất một hình ảnh của Hương thôi à nha.

– Hương mày nghe vậy mà không có ý kiến gì hết à?

– Hahaha ông xã của Hương nói đúng mà. Thương ông xã quá à.

Chỗ này cần phải giải thích một chút xíu, từ dạo Huy trao nhẫn cỏ cho Hương và nói: “Huy tặng Hương nè.” Và bạn Hương đã trả lời: “Ừ, vậy là Hương coi như Huy yêu Hương rồi nha.”

Từ đó về sau hai đứa cứ mãi gọi nhau là ông xã bà xã cho đến giờ…

– Coi chừng đùa đùa hồi thành thật luôn nha.

Luyến ra vẻ người lớn nói.

– Làm ơn đi, mày đã có gia đình chưa mà bầy đặt già dặn thế?

Luyến đỏ mặt ấp úng không đáp, chỉ duy có Nhật là hiểu chuyện mà khẽ mỉm cười. Nhưng hiển nhiên, đứng trước cái nhìn tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống ấy, có cho vàng Nhật cũng không dám trêu ghẹo thằng bạn chí cốt của mình.

– Vậy ba giờ chiều nay đi ha.

– Uh, ba giờ.

………………………..

Chiều hôm ấy, tại khu vui chơi dành cho trẻ em…

– Ê Xuân, bình tĩnh. Cái trò này không dành cho bà.

– Gì chứ? Ý ông là sao Huy?

– Ý là bà mà leo vào ống thì lạng quạng sẽ kẹt ở trỏng. Tội nghiệp mấy anh bảo vệ lắm…

– Ông muốn chết mà.

Nói rồi Xuân liền xách dép mà dí theo Huy. Theo sau hai người lúc này là nhóm bạn, họ bắt đầu tản ra và tham dự cùng đám trẻ con ở đó. Cầu tuột, xích đu hay thú nhún, tất cả những trò đó đều đã từng là một phần của quá khứ đáng yêu của họ.

Chỉ duy có một người duy nhất là đang đứng ngoài lề cuộc vui chơi này.

– Mày sao vậy? Sao không chơi gì hết?

Nhật quay sang hỏi Luyến.

– Còn mày?

– À… Tao hơi sợ độ cao.

– Sợ độ cao vì sao mà lần trước dám leo tuốt lên cây?

– Vì cái cây đó dễ leo, lại còn thấp nữa…

Nhật hơi di di chân dưới nền cát.

– Tao sợ mày quá Nhật, cái cầu tuột này là dành cho trẻ con tuổi từ mẫu giáo đến cấp tiểu học. Chẳng lẽ như thế mà mày cũng sợ à?

– Tao sợ cái cảm giác bị rơi từ trên cao xuống mà…

– Thật hết biết. Đi.

Luyến nắm tay Nhật mà lôi về phía chiếc cầu thang gỗ dẫn lên trên pháo đài đầy màu sắc. Từ trên đó các bé có thể quan sát đầy đủ khung cảnh xung quanh, lại còn có cả những cầu tuột với đầy đủ các cấp độ từ cao đến thấp, từ dốc vừa đến dốc đứng.

– Mày… Khoan khoan… Tao không chơi….

– Yên coi, mấy bé nó nhìn kìa. Coi lớn già đầu rồi mà còn sợ chơi cầu tuột.

– Kệ tao. Còn mày thì sao chứ?

– Vì từ nhỏ tao đã không có được cơ hội để chơi những trò này. Cho đến khi lớn lên thì tao cũng đã chẳng còn thiết tha gì đến nó nữa.

Luyến nói ra điều này với một gương mặt dửng dưng như không, điều đó khiến cho Nhật không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.

– Tao xin lỗi. Lẽ ra thì… Tao không nên hỏi như vậy.

– Không sao. Mày hỏi đúng thôi. Mà dù gì thì tao cũng muốn chơi một lần cho biết, để xem coi trò cầu tuột này có giống với tuột ống cống trong water park không…

– Mày muốn chơi thì cứ tùy tiện… Tao thì không cần đâu…

Nhật hai tay bám thật chặt vào thành cầu tuột, lúc này Luyến chỉ còn nước lắc đầu mà nói.

– Mày cứ bình tĩnh đã. Cứ thả lỏng thân mình, xem như mày đang chơi trò rượt ống cống thôi.

– Tao chưa từng chơi cái trò đó.

– Thế còn đu quay?

– Một lần duy nhất trong đời.

– Xe lượn cao tốc?

– Chưa có cơ hội…

– Mày có đang sống không vậy Nhật?

Luyến nhìn Nhật bằng thứ ánh mắt nghi ngờ, để rồi cậu nói.

– Làm ơn một lần trong đời, mày bỏ hết những trò chơi an toàn của mày đi…

– Gì chứ? Tao… Tao… Tại hồi đó tao bị té từ trên cao xuống nên đến bây giờ vẫn còn sợ mà…

– Trượt xuống đó đi. Đừng nhiều lời nữa. Mày bắt đầu giống Xuân rồi đó.

– Mày…

Nhật trong bụng rất câm phẫn trước thằng bạn bất nhân nhưng thật chẳng biết làm sao. Nếu không xuống thì chắc chắn sẽ bị nó đẩy. Thôi thì đành nhắm mắt làm liều vậy.

– Á á á á….

Hai tay cố gắng chống đỡ trọng lực của toàn thân. Lúc này đây bạn Nhật hoàn toàn có thể hiểu rõ được học thuyết về trọng lực của trái đất và gia tốc của sự vật khi rượt xuống mặt phẳng cong…

– Được rồi đó thấy chưa? Mở mắt ra đi.

Luyến rượt phía sau Nhật, để đến khi xuống đến dưới cậu liền lên tiếng.

– Tao…. Tao….

– Thử lại lần nữa ha?

– Để… Một chút nữa nha.

Dù thật tâm rất muốn tập cho thằng bạn của mình thoát khỏi nỗi sợ độ cao, mà hơn thế nữa… Nhìn bộ dáng sợ sệt của nó rất là đáng yêu. Vậy nên có kẻ mới muốn chọc cho đã.

Nhưng vì thấy gương mặt đáng yêu nay đã hóa trắng xanh cùng hai bàn tay đã ửng đỏ lên của Nhật. Bỗng chốc lương tâm của Luyến lên tiếng ngăn cản ý định muốn ép Nhật lên lần nữa.

“Kiểu này mà đem Nhật trả về cho Sung Min dám anh ta sẽ chém mình vì tội đã làm “cục cưng của anh” bị thương… Không được. Nhất định phải hủy thi diệt tích…”

– Hay là mình qua bên kia rửa tay đi…

– Còn chưa xong mà? Chờ một lúc nữa rồi rửa luôn cũng không muộn.

Nhật khẽ lắc đầu. Quả nhiên thiên sứ chẳng mảy may có chút nghi ngờ gì với lòng tốt đột xuất của thằng bạn.

– Hay mình qua đó chơi bập bênh?

Nhật mở lời rủ rê, tựa hồ như muốn cho bạn thân của mình có thể trải nghiệm hết tất cả những trò chơi của tuổi thơ.

– Ừ.

Hiển nhiên là Luyến đồng ý rồi, vì đã đến đây chẳng lẽ lại ngồi ở một góc mà nhìn mọi người chơi sao? Nhất là… Nơi này lại được đầu tư kĩ lưỡng thế này. Từ cái thùng rác đến từng chi tiết nhỏ nhặt, tất cả đều được đóng bằng loại gỗ đã được chà láng hòng trách cho trẻ con vì chạy nhảy mà làm cho bị thương. Tất cả những chi tiết từ nhỏ đến lớn đều được trau chuốt rất kĩ lưỡng và hiển nhiên là chất lượng đều đạt chuẩn. Có phòng tô tượng, có nhà banh rộng lớn cùng nhiều đường ống đầy màu sắc bên trong, có bạt nhún… Và còn rất nhiều nữa những trò mà tưởng chừng như khi ở độ tuổi của Luyến và Nhật lúc ấy đã chẳng thể nào chơi được. Vì một lý do hết sức đơn giản, khoảng thời gian ấy làm gì có đầy đủ được những tiện nghi như bây giờ để có thể vui đùa thỏa mái. Lại còn… Hầu như muốn bước chân vào khu vui chơi đều phải trả tiền vé cổng, có những nơi thì được miễn phí vé cổng nhưng phải trả tiền vé trò chơi. Vậy nên… Chẳng mấy ai có được một tuổi thơ trọn vẹn như đám trẻ con thời bây giờ.

Quay trở lại thực tế, khu vui chơi này rõ ràng là được đầu tư nhiều hơn hẳn với các khu vui chơi dành cho thiếu nhi khác. Vì hầu như ở những khu vui chơi miễn phí đều không có chuẩn bị lớp lưới bảo vệ ở những nơi dành cho trẻ em leo trèo, lại càng không cho lót một lớp cát phủ rộng và dầy như vậy.

Còn một điều quan trọng hơn nữa là tất cả các trò chơi trong đây đều hoàn toàn miễn phí. Hiển nhiên là với một số thì có thu phí nhưng đó chỉ là một lượng rất nhỏ trong số những trò chơi có mặt tại nơi đây.

– Rõ ràng khu vui chơi thiếu nhi này là xây lên nhằm vào mục đích từ thiện.

Nhật khẽ đưa mắt nhìn khắp xung quanh rồi nói.

– Uh, ngay cả khu vực hàng quán đều bán với một mức giá phải chăng.

– Mày mới vào đã chú ý đến đồ ăn rồi ha?

– Ừ. Nhìn cây xúc xích kia kìa, lớn quá ha. Bỗng dưng tao nhớ đến bữa barbercue lần trước…

Luyến mơ màng nghĩ tới món ngon… Nhưng còn Nhật thì sao? Trong đầu cậu đang nghĩ đến hình ảnh của Sung Min, lúc anh ta cúi người nhóm bếp, lại còn hôn vào má cậu, lại còn…

Hai má cậu bé đã bắt đầu ửng hồng lên, để rồi tia nhìn của cậu liền lia đi nơi khác. Cậu ngồi nhanh xuống một đầu của chiếc bập bênh.

– Nhớ chồng à?

Vẻ mặt Luyến ánh lên đầy tà ý hỏi.

– Mày… Nói vớ vẩn…

– Hahahaha tao chỉ nghĩ đến món xúc xích mà Sung Min đã làm trong buổi barbercue gần đây thôi. Còn mày nghĩ đi đâu thì làm sao tao biết được?

– Tao… Nghĩ đi đâu hồi nào? Không có…

Nhật càng cố chống đỡ thì Luyến càng muốn trêu chọc cậu bé nhiều hơn. Ai biểu gương mặt khi mắc cỡ của cậu đáng yêu quá làm gì?

– Không thèm hao hơi.

– Ừ. Nhưng không được về méc với chồng là tao ăn hiếp mày à nha.

– Tao… Ghét mày lắm á… Mày coi tao là con nít hả?

– Chứ có ai lại thường xuyên bị người khác xem như là con nít vậy ta?

Hiển nhiên là Nhật đang ức lắm. Nhưng biết làm sao được bây giờ? Gần như mối quan hệ bạn thân giữa hai người lúc này đã chuyển biến thành mối quan hệ anh em bà con rồi. Vậy nên… Những điều mà Luyến nói ra, Nhật không cách nào phản bác được cả.

– Hai anh ơi, hai anh đừng cãi nhau nữa.

– Phải đó. Hai anh chơi bập bênh một lúc đảm bảo sẽ làm hòa liền à.

Chất giọng con nít trong trẻo thật khiến cho người khác cảm thấy tâm hồn mình thanh thản lạ.

Thì ra là hai cô bé đáng yêu đã đứng nhìn Nhật và Luyến nãy giờ.

– Cám ơn các em nhiều nha. Hai anh biết rồi.

Nhật vuốt nhẹ đầu đứa bé và mỉm cười gật đầu. Xong sau đó cả hai cùng nhìn nhau cười và bắt đầu trò chơi bập bênh của mình.

Mà hai thằng con trai mà cùng chơi bập bênh thì cứ quái lạ không nhỉ? Không đâu. Vì ở đây các bé hầu như đều rất ngây thơ, chẳng bé nào quan tâm đến hai anh lớn này cả. Các bé chỉ muốn biết chừng nào các anh ấy chơi xong thì nhường chỗ cho người khác chơi thôi.

……………………..

Cách đó không xa, Xuân, Hương đang tập đi ngang cây cầu dừa, còn Huy và Quang thì mãi mê chạy sang sân đá bóng.

– Xem ra nơi đây đúng là thiên đường cho bọn nhỏ.

Nhật nhận xét.

– Phải, và cả bọn con nít quỷ tụi mình nữa.

– Hahahaha

Hai người cười nói vui vẻ rồi chuyển sang chơi trò khác. Mà trò mới này cũng khiến Nhật có chút cảm giác bất an…

– Mày bắt tao đi cầu khỉ á?

– Ừ. Mày thấy tao đi nè, có sao đâu.

– Tại mày là dân miền tây nó khác. Tao là dân miền núi.

– Khỉ trên núi cũng còn biết trèo cây mà…

– Mày tin tao xử mày tại chỗ không?

– Nè, cứ bắt chước tao đi là được.

Luyến đi một lần làm mẫu cho Nhật, để rồi Nhật ở phía sau run run bước lên.

– Tự tin lên, thỏ trắng cố lên, thỏ trắng cố lên.

Luyến đứng dưới này cổ vũ, trong khi đó đám con nít đang chơi cũng đã dừng lại và nín thở chờ xem anh trai ấy liệu có qua nổi thử thách một phút ba mươi giây của vượt lên chính mình hay không?

– Không được đâu… Tao bỏ cuộc…

Hai tay Nhật thấm đẫm mồ hôi ráng giữ chặt lấy thanh vịn bằng gỗ.

– Mày xem tất cả mọi người đều đang ủng hộ mày. Mày mà bỏ cuộc là nhục chí nam nhi lắm á.

– Mày biết tao có bệnh sợ độ cao mà…

– Thì bây giờ tao đang cố chữa cho mày nè. Lo nhìn dưới chân kìa.

– Á…

Vừa nói xong thì Nhật bị sẩy chân, nhưng mày là cậu bé còn đang nắm chặt tay vịn nên không bị rớt khỏi cây cầu gỗ.

– Tao đã nói rồi mà. Vịn chặt tay vịn, rồi sau đó, đi từ từ, đúng rồi.

Ở cách đó không xa, Sung Min và Jea Kyo đang dùng ống nhòm mà quan sát công trình ở gần đấy.

– Mọi thứ đều ổn thỏa như ông nói thì tại sao mà đến tận bây giờ công trình vẫn chưa thể hoàn công?

– Dạ thưa hai anh, chuyện này là vì….

Ông chủ thầu hai bên thái dương đều rịn mồ hôi, cố gắng giải thích cho hai vị đối tác này hiểu.

– Giá sắt thép trên thị trường dù có dao động cũng không đến mức khiến cho công trình chậm mấy mấy tháng thế này. Ông có biết trong kinh doanh quan trọng nhất là chữ tín không?

– Dạ hai anh thông cảm cho tại….

Với người nước ngoài thì chữ tín luôn là thứ đứng đầu. Vì thế nên thật khó có việc cảm thông ở đây, với họ một khi đã trễ hợp đồng là đồng nghĩa với việc phải bồi thường thiệt hại. Dù rằng con số đó chẳng phải lớn lao gì nhưng giữa hai bên một khi đã thỏa thuận ngay từ đầu thì nhất định họ sẽ truy ra đến cùng.

Sung Min chán nản trước những lời tựa như: “Anh thông cảm, tại tụi thợ nó làm xong thì anh lại không đồng ý, người thì phải có sai sót nên….”

Anh ta xoay người bước về phía sân chơi thiếu nhi ngay cạnh đó.

Đây chính là nơi anh và Jea Kyo đã bỏ vốn ra mà xây nên với hi vọng là sẽ tạo thêm được nhiều sân chơi cho bọn trẻ.

Và không may là anh đã bắt gặp…

– Nhật?

– Anh…. Á….

May mắn là ở dưới có lót một lớp cát rất dầy nên dù có té ngã vẫn không sao. Nhưng là… Vẫn phải bị trầy xước nhẹ.

– Sao em ở đây? Lại còn chơi những trò chơi của trẻ con thế này?

Sung Min nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Nhật.

– Em không sao… Mà sao anh lại ở đây?

– Tôi đang xem xét công trình thi công. Còn em? Chẳng phải nói buổi chiều nay em có hẹn với bạn sao?

Nhật cố ý phớt lờ câu hỏi của anh, và nhanh chóng đẩy anh rời khỏi.

– Thì ra là anh đang bận. Đừng lo cho em, em tự lo được mà.

Nhưng Sung Min nhất định không chịu đi mà trái lại còn xoay người cậu nhằm kiểm tra xem cậu bé của anh có bị tổn thương ở đâu không.

– Anh… Em không sao mà… Với lại, có bạn em ở gần đây nữa…

– Thì đã sao nào? Em chưa trả lời cho tôi biết vì sao lại ở đây mà giành chơi trò chơi với con nít?

– Anh quá đáng thật… Em đi giành chơi với con nít hồi nào?

Nhật thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn không quên kéo Sung Min đến một góc vắng mà tiếp tục cuộc tâm tình giữa hai người.

– Chẳng phải bên ngoài cổng đã đề rõ, là trẻ em từ 6 đến 13 tuổi mới được vào chơi sao? Đừng nói với tôi là cậu bé chỉ vừa mới có mười ba tuổi thôi nhé.

– Anh…

– Hahaha chị dâu đúng là đáng yêu thật mà.

– Jea Kyo? Xin chào…

Luyến lúc này bỗng dưng từ khách phải hóa thành chủ. Liền lập tức kéo Jea Kyo đi chỗ khác cho cặp vợ chồng son tâm sự.

– Em đã bảo là không sao mà… Anh thật là dai quá đi.

– Chẳng phải em thích như vậy sao?

Lúc này căn bản Nhật chỉ muốn từ đâu xuất hiện sẵn một cái lỗ ngay dưới chân để cậu bé có thể chui đầu vào.

– Không cần phải đỏ mặt lên như vậy. Cậu bé là muốn được tôi hôn sao?

– Anh có tin là… Là…. Là…. Tối nay anh sẽ phải ngủ ngoài sofa không?

Đối diện với ánh mắt đầy tia mê hoặc đó không gì khác hơn là phải dùng chiêu uy hiếp.

– Em dám can đảm bảo chồng em ngủ ngoài sofa?

– Anh còn nói nhăn nói cuội nữa thì chuyện gì em cũng dám hết á…

Nhật tức quá nên nói liền. Không ngờ hành động này của cừu ngốc lại có sức uy hiếp đến vậy. Tên sói gian ma liền phải nhún nhường mà ve vuốt vài cái nơi eo để rồi liền buông người đẹp ra.

– Căn bản cậu bé chỉ cần nói cho tôi biết là cậu thích những trò này thì tôi đã có thể cho xây nó ở gần nơi chúng ta sống rồi.

– Nói vậy, đây phải chăng là khu mà anh bỏ tiền vào đầu tư?

– Đầu tư thì không đúng, dùng chữ từ thiện có vẻ thích hợp với ngữ cảnh hơn nhỉ?

Sung Min cố tình bắt bẻ. Nhưng là Nhật hoàn toàn không quan tâm đến. Cậu bé của chúng ta nắm lấy tay áo của Sung Min mà ra sức lắc.

– Vậy anh chính là ông chủ lớn đứng đằng sau đã xây nên công viên này?

– Có cả phần hùn của Jea Kyo nữa.

Sung Min không hiểu ý tứ vì sao cừu nhỏ lại kích động như vậy. Chỉ là một công viên dành cho trẻ con thôi mà.

– Em thay mặt cho các bé nơi đây cám ơn anh nhiều lắm. Anh thật là một ông chủ tốt bụng…

Nhìn biểu cảm của Nhật vui đến mức có thể nhảy múa được tại chỗ thật khiến cho Sung Min như mở cờ trong lòng. Đã mấy ngày nay vợ yêu cứ mang lấy bộ mặt ưu tư nhưng nay lại có lại nét vui vẻ thế này. Thật là đáng mừng mà.

– Nếu cậu bé thích tôi liền cho xây dựng tiếp…

– Không cần nhiều như vậy đâu anh… Chỉ là… Ngày xưa em đã từng ước sẽ được đến chơi ở khu công viên giải trí… Nhưng chỉ tiếc là gia đình không có điều kiện. Lại còn… Muốn bắt xe xuống dưới này thật khó lắm.

Nhật thoáng trầm mặc khi nghĩ lại quãng đường thời thơ ấu của mình. Quả thật là có rất nhiều thứ đáng để lưu trữ.

– Nhưng bây giờ căn bản em muốn thứ gì liền có thể có ngay thứ đó.

– Làm sao lại thế được?

– Vì anh sẽ bằng mọi cách lấy nó về cho em.

Sung Min nhẹ mỉm cười. Nhưng cậu bé biết rằng, nụ cười này của Sung Min là thật, và lời nói đó cũng không phải là lời nói đùa của những lúc bốc đồng. Cậu biết chỉ cần anh muốn thì anh sẽ làm cho bằng được. Đó là cá tính của anh.

Và đó cũng chính là điều khiến cậu yêu anh đến như vậy.

– Em sao thế?

– Không sao. Chỉ là… Em hơi bị say nắng thôi…

Chẳng lẽ lại đi nói là em đang say vẻ đẹp của anh? Sẽ mất mặt nam nhi lắm á.

Ở phía đằng xa lúc này Luyến và Jea Kyo đang thả bộ nói chuyện.

– Sao em không nói cho tôi biết em thích những nơi như vậy?

– Em… cũng thích. Nhưng mà… em đã lớn rồi, nên không còn chơi được những thứ này nữa.

Luyến vừa đi vừa đá chân xuống nền cát. Cậu bé khá bối rối trước ánh nhìn dịu dàng của anh, dù rằng ánh nhìn này với cậu đã quen thuộc từ lâu lắm rồi.

– Nếu em thích thì vẫn có thể chứ. Tôi sẽ xây riêng cho em một khu vui chơi như vậy…

– Không cần đâu anh… Vì em đã lớn rồi mà….

– Người lớn thì không ai phùng má lên như vậy cả.

Anh cúi xuống thật nhẹ nhàng định hôn lên gò má đỏ ửng của cậu bé. Nhưng cậu bé đã vội vàng dùng tay chặn anh lại.

– Ở đây có bạn em…

Cậu bé đỏ mặt ấp úng bảo.

– Có gì để về nhà được không?

– Hahaha là em nói đó nhé.

Anh cười một cách ma giáo.

– Anh gạt em…

– Là em tự nói ra mà…

– Không thèm nói chuyện với anh nữa.

Cậu bé xoay người định bỏ đi thì anh đã níu tay cậu lại.

– Em giận sao?

– Em không thèm giận…

– Hahaha mèo ngốc.

– Em không ngốc, anh mới ngốc đó.

– Rồi rồi, tôi ngốc. Thế cậu bé có muốn thử các món ăn ở đây không?

– Ơ… Dạ muốn… Nhưng vì vừa nãy đi gấp quá nên… Để tiền ở nhà rồi…

– Hahaha có phải là cái này không?

Anh đung đưa cái ví tiền trước mặt cậu.

– Phải phải. Thì ra anh đang giữ ạ? Mau trả cho em đi.

– Đâu dễ như vậy, cần phải có phần thưởng gì chứ? Chẳng phải trên các bảng tin tìm kiếm ví tiền thất lạc người ta đều có ghi câu “Xin được hậu tạ” sao?

– Anh… Em…

Mèo con lúng túng thấy rõ.

– Nụ hôn thì sao?

Anh gian xảo hỏi…

– Không được…

– Vậy thì cái khác… Vào đêm nay nhé.

“Làm sao anh có thể nói ra những chuyện không đàng hoàng với vẻ mặt đứng đắn nghiêm nghị ấy được chứ?”

– Nếu em muốn tôi vẫn có thể dùng vẻ mặt không đàng hoàng để làm những việc “nghiêm túc” đấy.

Một lần nữa nụ cười ma mãnh của anh khiến cậu bé đỏ mặt nhiều hơn.

– Lẽ nào em đã sai lầm khi yêu phải một ác ma như anh…

– Ừ. Nhưng sai lầm này không thể cứu chữa được đâu nhóc à. Em đã vĩnh viễn thuộc về tôi mất rồi…

– Ai nói là muốn thoát khỏi anh chứ?

Cậu bé lí nhí nói… Đáp lại giọng nói đáng yêu ấy chính là nụ cười tự đắc đang nở rộ trên đôi môi của anh.

– Em ghét anh lắm.

– Ghét là yêu đó đúng không?

– Anh là đồ xấu xa… Đỡ này…

– Ui da… Chân em đá vẫn rất dữ… Bảo bối à, em làm gãy chân anh rồi đó…

– Anh đừng có xạo… Em đá nhẹ mà gãy cái gì?

– Không biết… Tôi cần được đền bù thiệt hại ngay bây giờ…

– Không…

– Đứng lại đó… Gây thương tích cho người ta rồi tính bỏ trốn sao nhóc?

Chỉ vài ba bước là anh đã tóm được cậu về. Anh vừa muốn vòng tay ôm lấy cậu thì cậu đã vội lảng ra đằng xa.

……………………..

Tiếng cười của trẻ thơ pha lẫn với tiếng cười hạnh phúc của hai cặp đôi ấy. Nhưng tiếc là hai cậu bé đáng yêu lại chẳng để ý gì đến đám bạn đang trông chờ mỏi mòn ở sân banh.

– Rõ khỉ, tụi nó làm gì mà lâu vậy?

– Hay mày qua đó xem tụi nó có bị kẹt trong ống tuột không?

– Vậy ai đi ra đó xem thử đi…

– Mày chứ ai?

– Tao đang bận mà…

– Bận gì chứ?

– Đang ủng hộ mấy bạn nữ đá banh không thấy sao?

– Người ta đá banh thì ảnh hưởng gì tới mày?

Huy lí sự hỏi.

– Biết đâu chừng sau khi trận bóng kết thúc thì tao sẽ quen được với cô bé tiền vệ tóc dài dài ấy.

Quang mơ màng đáp.

– Không biết Hương và Xuân đi đâu rồi ta?

– Chắc là đi đến chỗ quán ăn hay phòng tô tượng gì đó rồi. Con gái mà… Sao mày bảo tao đi mà mày không đi đi?

Quang cố dùng lí lẽ cãi lại.

– Tao khác… Tao là huấn luyện viên trưởng của đội bóng đá nữ của lớp…

– Tao nhớ chức đó của Luyến mà?

– Nó từ chức kể từ khi bị gãy chân rồi. Bây giờ người giữ chức là tao.

– Ờ.

– Tao phải ở đây xem xét trận đấu để khi về có thể truyền đạt lại kinh nghiệm cho các bạn nữ trong lớp mình.

– Rõ vớ vẩn. Tóm lại là cùng ở đây chờ, chút nữa tụi nó chơi chán sẽ tự qua đây tìm mình.

– Rồi vậy đi.

Huy chưa kịp dứt lời thì Quang đã hô lớn…

– Cố lên bé tóc dài ơi… Anh ủng hộ em…
Quang vừa nói xong đã bị một anh cao to nắm cổ áo lôi lên.

– Dạ anh?

– Bé tóc dài đó là người yêu tao đó.

– Anh hai, bình tĩnh lại đi ạ…

Cô bé có đôi mắt to tròn đứng ra cản giữa Quang và người mà bé gọi là anh trai đấy.

– Dạ dạ em xin lỗi ạ…

…………………………
Tội nghiệp… Vì lỡ miệng mà mang vạ như vậy…

Tiếc cho cậu nhóc là cả hai chuyên gia đàm phán đều đã bị người ta dẫn đi mất rồi… Vậy nên cậu phải ráng tự mình giải quyết hoặc là phải tốn một chầu kem để thằng bạn đang đứng xem chuyện vui ấy vào giải quyết hộ.

Hoàn ngoại truyện

Haiz, kiểu này Hot boy cũng không coi được mà Tin Tin cũng không coi được. Ôi, bài vở ơi là bài vở.
Mọi người thông cảm cho Choco với vì Choco lại bắt đầu vào học kỳ mới rồi nên khó lòng mà post đều đặn được. Choco sẽ ráng T7 hoặc Cn post cho các bạn. Còn tuần nào đặc biệt rảnh rỗi sẽ chú tâm post nhiều hơn. Vậy nhé. Chúc mọi người cn vui vẻ nè.

Ps: Trích đoạn cuộc đối thoại ngắn giữa tiểu công của Choco và Choco…
Choco: Em gửi anh xem tấm hình này nè.
Tiểu công: >_<
Choco: Sao thế?
Tiểu công: Anh… Đã bảo là không thích nam nam hôn nhau mà. Những cảnh này em cho anh xem làm gì?
Choco: Nhưng nó đẹp mà…
Tiểu công: …………
Ngưng một lúc lâu sao…
Choco: Anh giận em hả?
Tiểu công: Không có. Nhưng anh không thích.
Choco: buồn…. Huhu sao người ta không có người cùng chia sẻ niềm vui vậy nè????…. TT_TT
Tiểu công: =_=

Hình mà Tiểu công sợ nè mọi người…. Rõ ràng là dễ thương lắm mà…

Bình chọn

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

0 thoughts on “NK2 – Ngoại truyện: Khu vui chơi

  1. Rujae says:

    dạo này ss côc bị năng suất nhá
    nhưng mỗi lần ss như vậy em lại bị sợ vì ss rồi lại lặn 1thowif gian dài
    mong là không như vậy nữa mà ss ơi YOAI CỦA EM ĐÂU?LUYẾN VÀ JAEKYO Ý

Để lại lời nhắn