Chương 16: Thiên sứ
Thường với những người bị thương như tôi, các bác sĩ sẽ khuyến khích tập vật lý trị liệu để cái chân còn lại không bị liệt do teo cơ. Nhưng là… Tôi không thể một mình tập được… Vô dụng lắm phải không bạn?
Dạo này mỗi ngày thường sẽ có một cô y tá đến để đẩy tôi từ phòng bệnh sang phòng vật lý trị liệu. Cô ấy thường dìu tôi đi, từng bước, từng bước một giúp tôi vận động cái chân còn lại. Có khi chỉ đơn thuần là xoa bóp hộ tôi…
Nhưng cũng có khi cô chỉ ngồi đó và kể cho tôi nghe những mẩu chuyện vui nho nhỏ hòng kích thích sự lạc quan trong tôi.
Nhưng… Tôi có xứng đáng được mọi người quan tâm như vậy không?
– Cậu bé ấy nói là mình sẽ tự lực làm được tất cả. Cô không cần mỗi ngày đều đến tập vật lý trị liệu dùm y.
– Nhưng thưa viện trưởng…
– Đẩy bệnh nhân đó về phòng được rồi. Lần sau cô cũng chỉ cần giúp đẩy bệnh nhân đó đến đây và để bệnh nhân ở lại tự tập một mình.
– Dạ…
Đêm đó tôi nằm trằn trọc mà vẫn không ngủ được. Cái đau về thể xác lẫn với cái đau về tâm hồn cứ giằng xé mãi trong tôi khiến cho tôi như đang thụ hưởng hình phạt ở chốn hỏa ngục. Trong đầu tôi xuất hiện những ảo giác về ác quỷ, chúng đang kéo lấy chân tôi, đang ngấu nghiến nó… Tôi hướng sự cầu cứu về phía thiên sứ là anh… Nhưng anh đã ngoảnh mặt làm ngơ tựa hồ như tôi là một kẻ có tội và tôi đáng phải chịu hình phạt ấy.
Phải chăng là thiên sứ sẽ bỏ mặc tôi? Có phải anh sẽ không còn cần đến sự hiện diện của tôi nữa…
Tôi lại thấy anh nắm tay một người con gái khác… Hai người trông thật xứng đôi… Họ cùng nhau bước chân vào lễ đường…
– Đau… Đau quá à…
– Luyến. Dậy… Dậy…
Tôi đang cố vùng vẫy mong sao có thể chạy xa khỏi nơi đó… Nhưng con quỷ… Nó vẫn cứ giữ chặt lấy chân tôi và bắt buộc tôi phải đứng yên để nhìn cảnh họ trao nhau lời thề ước…
Xin tha cho tôi đi. Còn đứng đây nữa tôi sẽ vỡ tim mất…
Tôi gắng dùng sức mà chòi đạp vào hai con quỷ ngay dưới chân tôi… Tôi phải cầu cứu…Phải cầu cứu…
– Jea Kyo… Jea Kyo….
– Tôi đây… Đừng động nữa… Tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau và cả thuốc an thần cho em…
– Không. Không muốn thuốc an thần… Không muốn.
– Ngoan, ngủ sẽ giúp em quên đi hết tất cả.
– Jea Kyo…
Tôi hướng mắt nhìn về phía vị thiên sứ áo trắng đang cất lên chất giọng ngọt ngào trầm ấm ấy, là anh đã cứu tôi phải không?
Tôi đưa tay lên cố bắt lấy tay anh và áp nó lên má mình để khẳng định một lần nữa là tôi không phải đang nằm mơ, là thiên sứ vẫn còn ở bên cạnh tôi, vẫn còn đang cố giúp tôi đuổi đi những tên ác quỷ ấy…
– Cậu bé ngốc nghếch, khờ khạo của tôi…
Chất giọng du dương của anh như giúp tôi hồi phục tinh thần, tôi biết là anh đang hiện hữu.
– Em… Em muốn anh ở lại… Anh không được rời khỏi đây… Không được…
Tôi vừa nói vừa khóc, nước mắt cứ như đang thiêu đốt lấy hai gò má. Nhưng tôi vẫn gắng gượng không để mình nấc lên, tôi khẽ hướng đến anh mà hỏi.
– Anh sẽ không bỏ đi chứ? Sẽ không rời khỏi?
– Nếu đó là mệnh lệnh của em.
– Phải. Em ra lệnh cho anh không được rời khỏi đây…
Tôi chẳng còn có thể suy nghĩ gì thêm nữa. Tôi cũng không cần biết lời nói của mình là vô lý đến chừng nào… Chỉ cần biết có anh ở lại đây bên cạnh tôi là đủ.
– Tuân lệnh.
Anh nhẹ mỉm cười và cúi xuống hôn lên trán tôi. Để rồi tay anh giơ lên cây kim tiêm và hướng nó về phía ống truyền dịch của tôi.
Trước khi chìm hẳn vào cơn mê vô thức. Dường như tôi đã kịp nói với anh một điều… Là tôi yêu anh.
Hết chương 16
Ngoại truyện: Độc dược tình yêu…
Vì sao tôi lại yêu em nhiều đến như thế?
Ngay từ lần đầu gặp em tôi đã bị ánh nhìn của em thu hút. Đôi mắt vốn dĩ đã rất to lại còn ra sức mở căng ra vì ngạc nhiên, kèm theo đó là vẻ mặt ngơ ngác của em khi bắt gặp nhiều thứ hiện đại, điều đó trách không khỏi khiến cho tôi buồn cười.
Là lúc đầu tôi cứ lầm tưởng rằng mình đang chữa cho chị dâu, nhưng về sau tôi biết, người mà tôi phải chữa chính là em.
Quả là một con người can đảm, sau khi tiểu phẫu xong em không hề than vãn hay nhăn nhó mà trái lại em còn cố gắng mỉm cười để cám ơn tôi.
Để rồi khi tôi nghe Sung Min gọi đến và bảo em mắng tôi là lang băm. Danh dự của một vị bác sĩ có bằng cấp quốc tế như tôi lại chỉ vì một lời nói của em đã khiến tôi phải cuống cuồng chạy đến mà xem xét vết thương cho em. Dù chính tôi cũng biết rằng đó chỉ là một hiện tượng bình thường sau khi thuốc tê tan hết.
Em thoáng đỏ mặt khi nhìn thấy tôi. Hình như em nói tiếng Anh không giỏi.
Sung Min đã cười nhạo tôi vì việc tôi đã sưu tập tài liệu về em, về nhân thân và xuất xứ. Chính tôi cũng không rõ vì sao tôi phải làm như vậy nữa… Có thể chỉ là do bản tính hiếu kỳ của người đàn ông? Hay là vì một lý do nào khác.
Tôi tìm cách tiếp cạnh em, từng ngày, từng ngày một và khiến cho em quen cách nói chuyện bằng tiếng Anh. Nhưng quả thật tiếng Anh của em quá tệ. Nhiều lúc tôi đã phải đoán mò để hiểu ý nghĩa của lời mà em muốn nói.
Rồi sau những tháng ngày gian khổ, tôi bập bẹ nói được tiếng Việt. Có lẽ tôi được hưởng gien tốt từ phía gia đình bên nội nên việc học ngoại ngữ chẳng thể nào gây khó dễ cho tôi được.
Nhưng nhớ lại những giây phút đầu tiên tôi nói bằng thứ tiếng của em, em đã cười rất nhiều. Em bảo tôi còn cần phải cố gắng. Nhưng đồng thời em cũng bảo rằng chưa từng gặp một người nào có tiềm chất học ngoại ngữ tốt như tôi.
Lúc ấy quả thật tôi rất vui, vui chỉ vì một lời khen ngợi, một nụ cười khích lệ hay chỉ đơn thuần là một cái bắt tay chúc mừng của em? Tôi tự hỏi: “Cha Jea Kyo, mày điên rồi phải không?”
Dường như ngay chính tôi cũng phải đắng đo suy nghĩ nhiều lắm về cách lý giải tất cả những hành động cũng như cảm xúc khi tôi ở cạnh em. Đó đơn thuần chỉ là tình thân hữu hay còn gì khác hơn nữa…
Thứ cảm xúc mà tôi không giải thích được càng ngày càng lớn dần hơn trong tôi. Cho đến khi tôi lý giải được rằng tôi đang yêu. Tất cả những cảm xúc hỗn loạn ấy tựa hồ như của một cậu nam sinh cấp ba đối mặt với mối tình đầu của mình. Nhưng tiếc cho tôi là khi tôi nhận ra được điều đó thì thứ tình yêu ấy đã như một liều thuốc độc ngấm ngầm chảy trong huyết quản của tôi. Khiến cho tôi dù muốn cũng không thể nào dứt ra được…
Đến một hôm Sung Min gọi điện đến, bảo là Young Mi đang tìm kiếm tôi, cô ta còn tìm đến gia đình tôi để gây áp lực và xin cho tôi được phép tiến tới với cô ta.
Young Mi chính là người yêu cũ của tôi. Cô nàng khá hấp dẫn nhưng tất cả những gì cô ta mang lại đều không giống với em.
Tôi lại đi so sánh em với người khác nữa rồi.
Mà áp lực? Áp lực gì? Giữa tôi và cô ta cùng lắm chỉ là vui chơi qua đường chứ hoàn toàn không hề có một mối dây ràng buộc nào cả. Nếu xét về tình yêu? Dường như tôi trải qua nhiều mối tình đến mức ngay chính tôi cũng không nhớ rõ được gương mặt của họ nữa.
Từ cấp ba đến đại học, lúc nào tôi cũng là một trong những phần tử tinh anh của trường. Vậy nên việc các nữ sinh lao vào tôi như ong bướm bu lấy mật là chuyện rất đỗi bình thường. Ngay chính Sung Min cũng đã từng chán nản mà thốt lên rằng: “Có lẽ cho đến cuối đời cậu cũng chẳng thể kiếm được một tình yêu thật sự đâu… Hoàng tử à…”
Tôi hoàn toàn không kén chọn. Tôi lại càng không phải là người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Dù rằng tôi khá là khó tính trong công việc nhưng điều đó không nói lên được việc tôi nhất định phải tìm một người yêu hoàn hảo. Tôi nghĩ có khi tôi chỉ cần một người biết lắng nghe, một trái tim biết cảm nhận được yêu thương và nhất là người đó phải tạo được một ấn tượng đủ mạnh đối với tôi… Và với tất cả những người con gái vây quanh tôi, họ đều nhận được sự thờ ơ lạnh lùng của tôi sau một vài tháng quen biết. Hiển nhiên là với họ việc đền bù luôn phải thỏa đáng. Chỉ là với những tháng ngày ngắn ngủi bên nhau có lẽ cũng đủ để lại cho họ những khoảng khắc tuyệt đẹp rồi. Còn tôi thì sao? Bề dày chiến tích trong tình trường của tôi tăng lên nhưng còn tình yêu thật sự thì vẫn còn là thứ xa vời lắm.
Và có vẻ như thượng đế đã sắp đặt em đến để trừng phạt tôi chăng? Có thể lắm.
Em luôn cố tạo nên một lớp vỏ cứng rắn bên ngoài để bảo vệ lấy tâm hồn mềm yếu bên trong của mình. Em luôn nở nụ cười trên môi nhưng thật ra đằng sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt lặng thầm. Em luôn tỏ ra ga lăng và bảo vệ phái nữ nhưng thật ra người cần được bảo vệ nhất chính là em.
Tôi trở về Hàn quốc để tìm hiểu xem Young Mi đã gây ra chuyện gì đến mức ông nội phải khẩn cấp gọi điện triệu hồi tôi thế này. Tôi đi và mang theo bên mình lời chia tay của em. Em không chấp nhận được thứ tình cảm đang nảy sinh trong lòng mình và em cũng đang cố dập tắt đi tình yêu trong tôi dành cho em.
………………………
Coco – Đạm Ngọc
………………………
Trong suốt khoảng thời gian dài tại Hàn quốc tôi đã cố gắng liên lạc với em nhưng tất cả đều vô vọng. Em đã cố tình đổi số điện thoại, lại còn tự ý di chuyển nơi ở. Em nghĩ như vậy tôi sẽ không tìm ra được nơi ở mới của em sao? Ngây thơ thật.
Vốn dĩ hành động và thói quen hằng ngày của em là gì tôi điều nắm rõ như lòng bàn tay. Hôm nào em bị cảm hoặc có gì không vui tôi đều biết, chỉ là tôi không muốn ra mặt… Tôi âm thầm bảo vệ để em có được sự bình yên mà lựa chọn con đường em mong muốn.
Nhưng rồi em lại tìm quên tôi bằng hình bóng của một người con gái khác… Quả thật em khiến tôi nổi điên mà.
Hôm đó tình cờ tôi gặp em tại Lotte Mark, chính hình ảnh của em đã khiến cho thần trí tôi trống rỗng. Em đang đứng đó, nắm tay một cô gái khác, lại còn ưu ái ban tặng nụ cười mà tôi yêu thích cho kẻ ấy.
Bỗng dưng em chuyển hướng và nhìn sang tôi. Tôi mỉm cười với em, một nụ cười lạnh lùng cao ngạo…
Lúc đó biểu cảm của em là ngạc nhiên, pha lẫn một chút đau xót. Phải không? Hay là do tôi đã ảo tưởng đằng sau ánh mắt trong sáng ấy là cả một nỗi niềm cô đơn như chờ đợi có người đến giải bày?
Hôm nghe tin em bị đụng xe, tôi đã lập tức phái xe cứu thương đến để giành lấy em từ phía bệnh viện mà em đã đăng ký bảo hiểm.
Lần đầu tiên trong đời tôi hốt hoảng thật sự khi nhìn thấy cơ thể em đang bê bết máu. Chiếc áo sơ mi trắng tinh lúc này gần như đã vấy đỏ. Xương chân một bên đã gẫy nát, còn phần chân còn lại thì do lực cản của mặt đường khiến da thịt đều bong tróc ra. Em hôn mê sâu và nhịp tim rất yếu. Tôi cố gắng lắm mới giành giật được từng nhịp thở của em. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thành tâm cầu nguyện cùng thượng đế, tôi đã xin ngài nếu muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt một mình tôi, còn em, em vô tội. Chỉ cần em tỉnh lại thì dù cho em có muốn lạnh lùng với tôi như thế nào đi nữa hay là em muốn làm đám cưới với cô gái ấy… Tôi đều sẽ chúc phúc cho em.
Cuộc đại phẫu kéo dài nhiều giờ đồng hồ đã khiến tôi hao tổn nhiều khí lực.
……………………..
Coco – Đạm Ngọc
……………………..
Nhật đã ở cạnh em khi em tỉnh. Em đã cố giữ chặt tiếng rên rỉ của mình để không cho tôi nghe thấy, em cũng không cho phép mọi người được liên lạc với người nhà của em.
Đó cũng là điều tốt, vì ngay chính tôi cũng không muốn để cho người nhà của em phải hoảng sợ. Điều tôi mong muốn lúc này chỉ là việc có thể chăm sóc em và giúp em mau chóng lành vết thương và có thể giải phẫu lần hai mà rút hết những đinh ốc bên trong ra.
– Jea Kyo…
– Sao?
– Luyến không có người yêu mới… Cô gái đó chỉ là bạn thân của Luyến… Cậu ta vừa nãy trong cơn mê đã gọi tên anh… Mong anh sẽ giúp đỡ cậu ấy.
Nhật hướng nhìn tôi và khẽ mỉm cười. Trong giây lát tôi dường như hiểu ra tất cả. Thì ra em cũng như tôi vẫn là đang đau khổ vì đối phương. Em thật ngốc nghếch. Đã yêu nhau thì tại sao lại cố hành hạ nhau nhiều như vậy?
– Tôi biết rồi. Cám ơn chị dâu.
Nhật khẽ quay đi chỗ khác. Dường như trong một thoáng, hai gò má của chị dâu đã ửng hồng lên một cách hết sức đáng yêu. Thảo nào Sung Min lại bảo quản chị dâu kĩ như vậy, đến nhìn mà cũng bị ngăn cấm… Nhưng dù gì đi nữa thì chị dâu cũng không thể nào bằng em, cậu bé ngốc nghếch của tôi.
Em đã nhấn chuông gọi tôi tới, để rồi em hướng tôi dò xét xem tôi có đang nói dối em không? Dường như thấy được những biểu cảm lạnh lùng trong tôi đã khiến cho tâm hồn em một lần nữa tan nát. Tôi rất muốn tiến lại gần và ôm em vào lòng. Tôi rất muốn bảo với em rằng em không cần phải sợ bất cứ điều gì cả vì đã có tôi ở đây rồi. Nhưng tôi biết một khi tôi làm như vậy thì em sẽ lại càng tỏ ý xa lánh tôi nhiều hơn, hay thậm chí là xin chuyển viện như lúc đầu em đã nói.
Tôi biết em không muốn nhận được sự giúp đỡ từ tôi, thế nên tôi đã hoàn toàn không hỗ trợ gì về tài chính cho em cả. Tôi hoàn toàn phó mặc em cho những thứ thuốc rẻ tiền, dù tôi biết rõ nếu làm như thế em sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn từ vết thương hành hạ.
Young Mi vừa đến Việt Nam liền chạy ngay đến bệnh viện. Cô ta cứ bám riết lấy tôi trong khi tâm trí tôi lại luôn ám ảnh hình bóng của em. Hôm trước tôi nghe đám y tá bàn tán với nhau về chuyện giữa tôi và Young Mi…
Ngốc à, em nghĩ rằng tôi không để ý đến em sao? Mi mắt của em sưng đỏ hết cả rồi. Có phải là em đang ghen không? Em có biết lúc đó tôi chỉ muốn ôm lấy em vào lòng mà vỗ về. Nhưng vì tôi muốn để em nhận thức rõ tình cảm của mình. Tôi muốn em có thể can đảm hơn mà đối mặt với tôi. Tôi muốn cho em biết là tôi đã yêu em đến nhường nào.
Hơn bao giờ hết, tôi muốn em hiểu rằng em còn nợ tôi nhiều thứ lắm. Em nợ tôi tình cảm, nợ tôi những tháng ngày khiến tôi phải đau khổ vì em… Tôi muốn em phải dùng cả đời này để trả nợ cho tôi.
Những ngày sau đó tôi ban lệnh không cho các y tá đến để giúp em tập vật lý trị liệu, vì tôi không muốn em phải lệ thuộc vào bất cứ một ai khác ngoại trừ tôi. Mà cũng có thể là do tôi ghen. Tôi không muốn bất kỳ ai ngoại trừ tôi được phép chạm vào cơ thể em cả.
Hôm đó khi tôi vừa ra lệnh xong, em đã lặng lẽ trở về phòng. Nhưng trên gương mặt em cho thấy được là em đang rất đau, đau đến muốn khóc. Nhưng chính hàm răng ngà đã cắn chặt vào đôi môi để nó không thể cất lên một tiếng nấc dù nhỏ.
Sau khi đã giải quyết ổn thỏa đống hồ sơ lằng nhằng, tôi bước nhanh đến phòng của em để xem xét. Lúc này em đang ngủ.
Gương mặt của em lúc ngủ sao mà đáng yêu quá. Hoàn toàn không ánh lên nét ngang ngạnh hay cố chịu đựng như lúc em tỉnh táo.
Tôi tự hỏi vì sao em cứ thích che giấu cảm xúc của mình trước mặt tôi? Nhiều lúc tôi ước gì mình có thể học được phép biến hình, để rồi tôi sẽ biến thành chị dâu mà ngồi đây nghe em tâm sự.
Em nhăn mặt lại, dường như em đang gặp ác mộng.
Tôi lay em tỉnh. Em mở choàng mắt ra nhìn thấy tôi. Và rồi em cất tiếng gọi tên tôi. Tiếng gọi tựa hồ như đã cách xa từ lâu lắm nay mới tìm lại được.
– Em yêu anh…
Trước lúc chìm sâu vào cơn mê em đã nói lên điều đó. Kết quả sau những tháng ngày chờ đợi mỏi mòn của tôi, cuối cùng thì con mèo hoang này cũng chịu nói lên điều mà lòng mình ấm ủ rồi. Em mang đến cho tôi cảm giác như mình đang là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này. Tôi nhẹ hôn lên trán em và nói với em rằng tôi cũng yêu em, yêu nhiều lắm. Nhưng có lẽ em sẽ không nghe được nó vì lúc này đây em đã chìm vào mộng đẹp.
Vừa lúc tôi đang lâng lâng với niềm hạnh phúc thì chuông điện thoại lại reo vang.
– Alo?
Tôi cố tình rời khỏi phòng để tiếng nói của tôi sẽ không quấy nhiễu đến giấc ngủ của em.
– Chúc mừng người hùng, cuối cùng đã có được mỹ nhân rồi.
– Sung Min? Có việc gì à?
– Chẳng phải có người vì quá vui mừng trước chiến thắng vinh quang nên đã chẳng còn nhớ gì đến việc chuyển tài liệu của tòa nhà mới qua cho tôi?
– Chết, tôi xin lỗi. Nhưng… Làm sao anh biết?
– Vì tôi nghe chị dâu của cậu kể lại rằng dạo này cậu bé kia thường xuyên buồn bã. Vết thương không những không lành mà lại còn có cảm giác đau đớn tựa hồ như có dòi bọ đục khoét cơ thể… Chẳng lẽ với bằng cấp quốc tế như bác sĩ Jea Kyo đây lại nỡ để cho bệnh nhân đau đớn đến nhường ấy? Hay đó chính là một khổ nhục kế để mỹ nhân đang lâm nạn sẽ nhanh nép vào vòng tay của anh hùng Jea Kyo?
– Không hổ danh là Sung Min, quả nhiên tầm nhìn và sách lược đều hơn người. Vậy nên tôi đoán những kẻ mà ngày xưa đã tung tin đồn không hay khiến cho chị dâu phải dời nhà…
– Chúng ta cùng chung một mục đích mà phải không?
– Hầu hết đám con cháu của ông nội đều như vậy cả…
Cái nhếch mép mang ý cười nhạo này quả nhiên rất có giá trị, vì cả tôi và Sung Min đều đang sở hữu nó. Có lẽ chính vì nụ cười này đã khiến cho biết bao kẻ thù phải run lên khi đứng trước chúng tôi? Chỉ là nếu muốn đạt được mục tiêu một cách nhanh chóng thì tại sao lại không dùng đến thủ đoạn?
– Sung Min, à… Em xin lỗi. Em chỉ là muốn hỏi tối nay anh có thích ăn gà nấu pa tê không?
– Ngốc à, em làm bất cứ thứ gì anh đều thích cả. Cho dù đó là độc dược cũng vậy.
– Anh mới là đồ ngốc.
– Ai ngốc hơn ai…
Tít tít tít…
Quả thật kẻ có thể khiến cho Sung Min thay đổi giọng nói lẫn cách hành xử chỉ có một người duy nhất, là Nhật, và cũng là chị dâu của tôi.
Còn em, em cũng là người đầu tiên và là người cuối cùng đã bước sâu vào trái tim tôi. Cám ơn em, thiên sứ của tôi, chính em đã khiến tôi cảm thấy cuộc đời này đẹp nhất là khi có em ở bên cạnh.
Hoàn ngoại truyện
Cám ơn tình cảm của các bạn đã dành cho NK2 cũng như cho Choco. Iu mọi người nhiều nhiều!!!
tem
hay quá
có chương mới rồi
Ya, ta cũng chỉ có chậm một chút thôi mà, huhuhu
(một lần nữa)YAAA, sung sướng quá, một tuần 4 chap, tê hết cả miệng, iu Coco quá, mong chap sau, pink pink, cuối cùng bé Mèo cũng chịu nói rồi, hehehe.
Á à, h mới biết anh Sungmin đểu tới vậy, hóa ra ngày xưa tung tin đồn đều là do một ta ảnh sao, pó chiều với pa này.
Hình như Coco ngày càng thích hành hạ nhân vậy nhỉ? hồi NK1, dù Nhật có làm j` thì Sungmin cũng ko làm đau Nhật, còn Jae kyo thì để cho Luyến bị vết thương hành. Nhưng ta ủng hộ, phải vậy mới thuần phục dc Mèo hoang chớ, nhưng hình như đau lắm đó *chỉ chỉ*, AHHH, mâu thuẫn quá. Thui, Coco cứ viết đi, cỡ nào ta cũng coi ráo. IU nhiề nhiều, ta đi cầu nguyện chap mới đây, keke
mong là Luyến sẽ sớm khỏi bệnh
và được đọc xôi thịt
woa woa 😮 :0 có chương mới rùi:):)vui quá đi iu iu iu coco nhiều:x
Giờ thì jea kyo chỉ còn chờ đưa “nàng” về dinhg thui haha^^
mong mong chương mới thank coco nhe.
p/s:sungmin đểu quá đi nhưng mình thích
dạo này nhanh có chương mới quá đi , iu iu coco nhìu lắm , đọc chương này thấy đau quá , cơ mà sắp về với nhau rồi ha~~
uhm, thiệt ra thì, giờ mình mới phát hiện ra blog bạn (hok bik có quá trễ hok nữa, hi vọng là không), và mình rất thích những bộ truyện của bạn, nhất là bộ này nè, mình hy vọng có thể được theo dõi típ những bộ khác, và dù thế nào, mong Choco đừng sớm bỏ cuộc, vì có rất nhìu người vẫn đang dõi theo Choco ^_^
chúc mừng bạn đã hoàn thành thêm một tác phẩm nữa
truyện rất hay và ý nghĩa nữa
mong chờ nhiều tác phẩm mới của bạn
A bạn có dự định share bản word thì cho mình đăng kí nhé
hanson1314@yahoo.com
*hăm hở đi zô*=>*nhìn nhìn*,trống trơn=>*sụt sùi*=>*khóc thét*=>*thất thỉu đi ra*
Au ơi,sao lâu ra chap mới quá zạ,hix,ngày nào mình cũng hăm hở chạy zô lại thất thỉu lết ra,:((.Coco Where are u,i miss u :((:((
Coco ơi, đừng nha, đừng bỏ blog nha.
Coco nghỉ post gần 2 tuần rồi a~ (mình đếm là vậy =”=)
Đừng nha…..