Chú ý: Có yaoi, các bạn nào chưa đủ 18 tuổi hoặc cảm thấy không phù hợp thì có thể bỏ qua.
Ngoại truyện: Ván bài nghiệt ngã
Tia nắng sớm xuyên nhẹ qua khe cửa khiến cho vạn vật trong căn phòng sang trọng bỗng chốc trở nên ấm cúng. Quả thật tối qua có người đã cố tình điều chỉnh máy điều hòa cho thấp xuống để bé con chịu ngoan ngoãn nằm vào lòng anh.
Tất cả cũng đều dựa trên quan điểm không được tiến xa hơn nhưng cũng phải cho anh chạm vào chứ không thể để anh thiệt thòi như vậy được…
Jea Kyo à, càng ngày cái đuôi sói của anh càng lộ rõ hơn a…
– Ư…
Về phần Luyến thì tối qua do lạnh quá nên cậu bé cứ nhích mãi về phía cái chăn ấm áp kề bên mình.
“Nhột quá nha…”
Cậu cảm thấy có một thứ gì đó đang trượt dần từ trên xuống dưới… Rồi hơi thở đang phả vào tai cậu nữa… Chẳng lẽ cái chăn biết thở?
Hay là… Ma a?
– Ư… Ư…
Đang mắt nhắm mắt mở thì bị một đôi môi mạnh bạo cưỡng đoạt lấy vành môi yếu đuối của mình. Cậu bé càng cố sức chống đẩy thì càng bị cuốn vào vũ điệu mê hoặc của kẻ ấy. Hai bờ môi gắn vào nhau, đầu lưỡi liên tục xâm nhập như cố nếm thử mùi vị của khoang miệng nhạy cảm. Tiếng va chạm của hai đầu lưỡi càng lúc càng khiến cho cậu bé mất đi tự chủ. Hơi thở cậu yếu ớt như cố gắng để đẩy bờ môi tham lam kia rời khỏi mình. Nhưng càng cố gắng càng thất bại…
Càng lúc vũ điệu mê hoặc ấy càng mãnh liệt. Những cái va chạm cố ý của hai cơ thể trong bộ đồ ngủ giản đơn càng làm tăng thêm nhiệt độ trong phòng. Tay không ngừng sờ mó và tạo nên những kích thích khó chống đỡ. Để rồi cuối cùng khi sắc lang nhận thấy mèo con đã có dấu hiệu ngừng hô hấp liền phải dừng cuộn vui lại mà di dời vị trí xuống phía dưới.
– Ư… Jea… Kyo…. Anh…..
– Ừ, chào buổi sáng.
– Anh…. Mau buông ra….
Cảm giác mát lạnh lan tỏa trên hai đầu ngực. Rõ ràng là anh đang làm quá phận sự của mình mà.
– Anh có tin em sẽ…
– Cho tôi ngủ ngoài phòng khách à? Em sẽ không nhẫn tâm vậy đâu.
– Anh….
Tức đến muốn nghẹt thở nhưng điều đáng xấu hổ nhất chính là cơ thể lại không ngừng phản ứng với con sắc lang ấy.
– Ngoan nào. Ai bảo em bắt tôi nhịn ăn hai ngày liên tiếp làm gì?
– Anh… Rõ ràng anh bắt nạt người khác. Hai ngày qua anh luôn tìm cách tấn công em… Anh…
– Ngoan… Ai bảo vợ anh đáng yêu quá làm gì? Anh chờ giây phút này thật lâu lắm rồi a…
– Em không biết… Mau thả em ra…
– Xem cơ thể em lại nói khác kìa.
Anh hào hứng nhìn ngắm cơ thể đã trở nên không nghe lời của cậu bé.
“Rõ ràng là bị anh dạy cho hư mà…”
– Jea Kyo…
Biết rõ dùng cương không được nên cậu đành phải đổi chiến thuật. Lấy nhu chế cương.
– Bỗng dưng ánh mắt em thay đổi, lời nói lại nũng nịu như vậy. Rõ ràng là có ý đồ gì rồi.
– Anh…
Tức đến đỏ cả mặt vì bị anh phát hiện ý đồ xấu. Nhưng rồi vì phải bảo vệ bản thân trước con sắc lang này. Nên cậu đã nín nhịn mà đưa ra quyết định.
– Có thể chờ đến tối không anh?
– Tại sao phải chờ?
– Vì hôm nay em có hẹn với Nhật.
– Thì sao?
Anh vẫn trưng ra bộ mặt vô tội. Nhưng thực chất tay anh lại không hề nhàn rỗi chút nào và đang tranh thủ sờ mó kẻ khác.
– Lâu rồi chúng ta không dùng chung bữa cơm gia đình mà.
– Ăn thì lúc nào mà chẳng được…
Cố gắng giữ chặt lấy cái quần duy nhất còn sót lại trên cơ thể. Cậu dùng hết sức mà đẩy anh ngã xuống và cậu nằm đè lên trên.
– Anh không ngoan. Chẳng phải anh nói sẽ yêu em sao?
Cậu chu mỏ hỏi lại.
– Nhóc con à… Có vẻ như cơ thể anh cũng đủ để chứng minh tình yêu của anh dành cho em rồi đấy.
Lúc này cậu mới hốt hoảng nhận ra vì sao giọng nói của anh lại trầm trầm một cách đáng ngờ như vậy.
– Em xin lỗi…
Cậu vội vàng tụt khỏi vị trí đầy nguy hiểm ấy. Nhưng anh đã nhanh tay bắt lấy cậu và đặt cậu ngồi lại chỗ cũ. Anh khẽ cử động cơ thể khiến cậu càng cảm nhận được nỗi khát khao đang bùng phát trong anh.
– Nhóc à… Anh sắp nghẹn chết vì em rồi này.
– Anh… Vô sỉ…
Nói vậy nhưng hai má mèo con vẫn ửng đỏ. Đôi tay không còn cố chống cự lấy anh nữa mà chuyển vòng qua cổ anh như tỏ ý hợp tác.
– Một lần thôi đó…
Mèo con ngượng ngùng nói với anh. Lúc này đây trước mặt cậu là gương mặt hớn hở đáng ghét của anh.
“Cứ y như là con nít được kẹo vậy… Anh ngốc…”
– Em còn ngọt ngào hơn cả kẹo nữa nhóc à…
Tiếng nói trầm ấm của anh vang lên kéo cậu về với thực tại. Để rồi cậu bắt đầu phó mặc cơ thể mình trong tay anh.
……………………………..
“Sau này sẽ không thèm tin anh nữa… Anh xấu….”
– Mày sao vậy Luyến?
– Hả?
Cậu bé nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Nhật.
– Sao nhìn mặt mày giống vừa bị ức hiếp vậy?
– Thì tao là bị…
Vừa định nói ra câu đó thì bóng lưng của ác ma đã tới gần cậu. Không phải một mà là hai con a…
– Sao vậy nhóc? Có cần tôi phụ không?
– Không cần. Anh ra ngoài đi.
Cậu bé sẵng giọng với anh. Rõ ràng là mèo nhỏ vẫn còn giận lắm chuyện hồi sáng.
– Xem ra có người vừa phạm lỗi rồi.
Sung Min cất giọng mang đầy ý khiêu khích hỏi.
Jea Kyo không đáp mà chỉ lẳng lặng kéo Sung Min rời khỏi chỗ đó. Ra đến ngoài phòng khách thì Jea Kyo mới đáp.
– Mèo con đang giận vì chuyện hồi sáng.
– À, à…
Sung Min nở một nụ cười gian tà.
– Cừu nhóc cũng thường như vậy. Vấn đề là cậu phải biết cách dỗ dành.
– Điều đó tôi tự biết. Chỉ là mèo con vẫn còn giận việc sáng nay tại phòng tắm…
– Hahahaha nghe cũng có vẻ cũng thú vị lắm… Chắc phải thử mới được.
Hai người bàn về chuyện riêng tư mà gương mặt vẫn lộ nét dửng dưng như không.
– Họ đang bàn vấn đề gì mà chuyên chú thế nhỉ?
– Có lẽ họ đang bàn công việc đó. Dạo này hai người họ bắt đầu mở rộng việc kinh doanh mà…
Nhật và Luyến cùng nhìn họ bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ lẫn yêu thương.
Trộm nghĩ nếu hai cậu bé của chúng ta mà biết được họ bàn với nhau về chuyện gì dám sẽ tức đến hộc máu chết tại chỗ lắm.
…………………
– Có cần tôi phụ không?
Jea Kyo tranh thủ lúc Nhật và Sung Min đang ở ngoài vườn liền vào thủ thỉ bên tai vợ yêu.
– Không. Anh ra ngoài đi. Em tự làm được mà.
Nghe giọng nói của cậu bé đủ biết là cơn giận đã hạ nhiệt phần nào rồi.
– Đừng giận nữa… Tôi làm thế là vì tôi yêu em mà.
Vừa nói vừa cọ cọ đầu vào cổ cậu bé.
– Nhột… Anh… Không có cách nào khác để bày tỏ tình yêu sao?
– Tôi thấy cách hay nhất chính là đem thân thể mình tặng hết cho em.
– Anh… Thật không biết xấu hổ mà.
Gương mặt đáng yêu càng ngày càng ửng đỏ tựa như một quả cà chua chính, thật sự khiến cho kẻ khác động sắc tâm mà.
– Nhờ vậy nên mới có được em.
Anh nở một nụ cười tựa như một sắc ma. Rồi anh tiếp tục cúi thấp xuống mà thổi hơi vào đôi tai nhỏ nhắn ấy.
– Tối nay em còn nợ tôi một lời hứa…
– Hứa gì chứ? Chẳng phải sáng nay đã…
– Buổi sáng khác, tối khác. Chính miệng em hứa với tôi mà.
Anh trưng ra vẻ mặt ủy khuất tựa hồ như người bị hại.
– Em… Đúng là có nói… Nhưng mà trước khi…
– Đã hứa thì phải thực hiện. Chẳng phải cậu bé của tôi là người rất xem trọng lời hứa sao?
– Anh… Anh…
– Trẻ con mà không biết giữ lời hứa thì người lớn sẽ không thương đâu.
Lúc này đây cậu bé của chúng ta mới bắt đầu cảm nhận được rằng mình đã lỡ sa chân vào chiếc bẫy hoàn hảo của tên ác ma xấu xa ấy.
– Anh bắt nạt em… Em không nghe anh nói nữa.
– Ngoan, chẳng phải tôi đã bảo tôi yêu em nhất sao? Làm sao bắt nạt em được chứ?
Ánh mắt ôn nhu âu yếm ấy thật khiến cho kẻ đối diện khó lòng mà giận dỗi được nữa. Cậu bé nhẹ bĩu môi tỏ ý không tin.
– Không tin được.
– Vậy tôi dùng hành động để chứng minh nhé.
Anh vừa nói vừa xảo quyệt ép sát vào người mèo nhỏ.
– Đừng mà. Có bạn em…
– Vậy tối nay em phải giữ lời hứa đấy.
– Không thèm.
Cậu bé le lưỡi trêu chọc anh để rồi đôi môi tinh nghịch ấy phải đón nhận một nụ hôn trừng phạt.
…………………….
Ăn uống no nê xong đâu đó mọi người liền bắt đầu bày bài ra chơi. Vì sao lại là bài mà không phải một trò chơi nào khác? Lý do khá đơn giản đó là vì có hai kẻ đang muốn dụ dỗ con nít bằng trò mà cả hai được cho là điêu luyện nhất.
– Luật chơi rất đơn giản, người thua chót phải thực hiện điều mà người thắng cuộc yêu cầu.
– Sao không chơi bằng cách phạt uống nước hay kí đầu gì đó cho dễ ạ?
Luyến mở lời hỏi, Nhật khẽ gật gù tán đồng.
– Chúng tôi chơi theo cách thức của người lớn.
Cả hai tên ác ma ấy cùng trả lời. Nói xong cả hai cùng kéo vợ yêu về phía mình. Cả bốn người ngồi về bốn phía, bộ bài được đem ra. Hiển nhiên người chia đầu tiên là Sung Min rồi.
– Nhật nè, mày có biết cách xếp bài không? Sao mà xếp lâu vậy?
Luyến lên tiếng hỏi. Lúc này Nhật đang ngồi đối diện với Luyến nên dù muốn cậu bé cũng chẳng thể nào ra tay giúp bạn mình được cả.
– Biết chứ. Oái…
Tay chân vụng về thế nào mà để rớt con Ách ra ngoài.
– Nhóc con, cầm lấy nè.
Sung Min dịu dàng đưa bộ bài anh đang cầm cho Nhật, để rồi đổi lại bộ bài của Nhật về tay anh.
– Có nên cấm đổi bài không nhỉ?
– Cậu muốn chết à?
Sung Min đưa mắt lườm Jea Kyo một cái để rồi anh bắt đầu thủ thỉ vào tai vợ về luật chơi.
Năm phút trôi qua, kết quả thu được từ trận đấu: Sung Min thắng nhất, kế đó theo thứ tự là Jea Kyo, Luyến và Nhật.
– Được rồi, em thua. Phạt gì phạt đi.
Cả Sung Min lẫn Jea Kyo đều nở nụ cười khó hiểu.
– Tôi phạt em…
Sung Min chồm người đến nói nhỏ vào tai Nhật, để rồi trong phút chốc cậu bé bỗng đỏ hết cả mặt lên. Cậu bé chớp mắt nhìn anh ai oán.
– Anh đã hứa…
– Luật chơi cần phải tuân thủ đúng không?
Luyến đang chống cằm mơ màng nhìn ngắm cặp đôi hạnh phúc ấy thì bị một cú cốc nhẹ lay tỉnh.
– Em đang hâm mộ à?
– Em… Đâu có…
– Đỏ mặt hết rồi kìa.
……………………
Cuộc chơi còn kéo dài, nhưng càng về sau thì cục diện càng thay đổi. Luyến bị kéo về phía Jea Kyo và bị anh ôm vào lòng, bất chấp sự phản đối của Sung Min lẫn của khổ chủ. Còn số phận của Nhật cũng chẳng hơn, vì con sắc lang cứ liên tục càn quấy khiến cậu chẳng thể nào tập trung vào cuộc chơi được cả.
– Không được quấy rối con nít.
Sung Min vừa định cúi nhẹ đầu xuống hôn cừu nhỏ thì ngay lập tức đã bị nhắc nhở.
– Không được thân mật nơi công cộng.
Jea Kyo vừa ra điều kiện là mèo con phải hôn anh một cái liền bị kẻ kia phản bác.
…………………….
Lúc này mèo con nhìn cừu nhỏ mà khẽ trao đổi bằng mắt:
“Hay là để họ chơi với nhau đi. Thấy họ hợp ý quá chừng.”
“Ừ. Nãy giờ chơi toàn là thua. Không muốn chơi nữa.”
“Ra ngoài sân bày cờ cá ngựa hay cờ tướng ra chơi đi.”
“Tán thành a.”
– Muốn chạy trốn à? Không dễ đâu nhóc.
Thế là ý định bỏ trốn của cả hai đều bị thất bại. Hiển nhiên hai anh chồng ấy chẳng bỏ nhiều thời gian vào cuộc chơi nữa mà chủ yếu là dành thời gian để cưng nựng hai nhóc con của mình.
– Huhuhu nếu biết trước là thua anh đến năm bàn thì em đã không chơi rồi.
Cừu nhỏ mè nheo vào cổ áo anh.
– Ngoan, chơi thì phải có thắng có thua chứ.
Anh dịu dàng ve vuốt cần cổ trắng mịn để rồi khi làn da non nớt ấy được tay anh chạm vào bỗng chốc lại trở nên nhạy cảm đến vô cùng. Cậu bé xoay người để đối diện với anh và nói.
– Xem như em thiếu nợ anh vậy nhé.
– Nhóc con à, em nghĩ anh có phải là người chấp nhận để con nợ khất lại không?
Anh một tay vừa lái xe, tay còn lại luồn sâu vào chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết ấy mà thưởng thức làn da nhạy cảm.
– Anh xấu.
– Bởi vì em là liền thuốc phiện nên càng dùng nhiều thì tôi càng bị nghiện nặng hơn.
Anh giảo hoặc nói.
– Xấu xa. Vậy để em giúp anh cắt cơn nghiện thuốc.
– Không cần.
Cánh tay đang giữ lấy thân thể cậu bỗng chốc siết chặt lại.
– Tôi không cho phép em rời xa tôi. Em nghe rõ chưa?
– Gì chứ? Chẳng phải thuốc phiện là xấu sao?
Cậu bé ranh ma hỏi lại.
– Nếu đó là em thì khác.
– Khéo nịnh.
Anh phì cười, rồi anh đưa tay lên vuốt nhẹ đầu cậu.
– Anh yêu em.
– Em… Cũng yêu anh nữa.
– Ừ, anh biết.
Bầu không khí lãng mạng bao trùm xung quanh vẫn không làm anh quên đi quyền lợi của mình. Anh khẽ nhếch môi cười một cách xấu xa và bảo.
– Tối nay anh sẽ bắt em trả hết nợ.
– Không…
Cậu bé cất tiếng kêu ai oán… Tội nghiệp cừu nhỏ, bị rơi vào tay sắc lang thế này! Xem ra sắp tới đây cừu ta khó tránh khỏi việc lên dĩa để người khác thưởng thức rồi.
…………………………
– Nhìn họ hạnh phúc quá anh nhỉ?
Luyến cúi người xuống định dọn lại những chiếc gối ngồi được bày ra vừa nãy, nhưng bị anh cản lại.
– Để đó tôi làm cho. Hôm nay em mệt rồi, ngồi xuống nghỉ đi.
Anh dịu dàng ấn cậu ngồi xuống ghế. Cậu bé nhìn anh đầy cảm kích.
– Cám ơn anh.
– Ngốc nghếch, chẳng phải chúng ta đã là vợ chồng sao?
Anh hôn nhẹ lên trán cậu bé để rồi anh quay vào trong, lấy ra hai lon bia trái cây, nhẹ bật nắp và đưa một lon cho cậu.
– Em cám ơn anh.
– Vì chuyện gì?
– Vì tất cả.
– Ngốc nghếch.
– Ừ, thì ngốc. Ai bảo anh yêu đứa ngốc làm gì?
– Hahaha
Cậu bé dựa vào lòng anh để rồi cả hai bắt đầu cuộc chuyện trò của mình. Vốn dĩ cậu không hiểu nhiều về công việc của anh, cậu lại càng không phải người thích kể chuyện của mình cho người khác. Nhưng khi ở cạnh anh, anh luôn tạo điều kiện để cậu bộc lộ bản tính trẻ con thích lý sự. Anh đưa ra những quan điểm và đề tài để rồi cậu phải cùng anh tranh luận.
“Bây giờ thì mình đã hiểu vì sao vợ chồng lại có nhiều chuyện để nói với nhau đến vậy.” Cậu nghĩ thầm, rồi tiếp tục thỏ thẻ vào tai anh.
Anh dùng ánh mắt dịu dàng thể hiện sự quan tâm dành cho câu chuyện cậu đang nói. Nhưng rồi một lúc lâu khi anh đã hết chịu đựng được trước mị lực của đôi môi nhỏ xinh ấy, anh liền ấn cậu bé nằm xuống và bắt đầu công cuộc khai phá của mình.
– Mà vừa nãy là anh nhường em thắng một bàn đúng không?
Cậu bé tay vòng qua cổ anh mà hỏi.
– Sao em hỏi vậy?
– Vì khi em vừa định ra, anh liền đưa tay ngăn cản. Anh cố tình chỉ dẫn em cách đi để ván bài đó em thắng, còn anh thì cố tình để thua chót. Vậy là em được ra điều kiện với anh.
Anh không trả lời mà chỉ hôn nhẹ lên tóc cậu.
– Vậy bây giờ em có thể ra điều kiện được rồi đúng không?
– Ừ. Tất cả những gì em muốn đều sẽ thành hiện thực.
– Em muốn về quê thăm mẹ, được không?
– Được. Nhưng phải cho tôi đi cùng.
Cậu bé ngập ngừng không trả lời nhưng thật tâm anh biết, cậu vẫn còn ngại ngùng vì thân phận của mình.
– Em đang nghĩ cách để từ chối anh đấy à?
– Không… Không phải… Chỉ là… Em sợ anh sẽ gặp họ… Em sợ…
– Có phải em sợ họ hơn tôi không?
– Á… Không phải… Nhưng mà…
Đôi môi quyến rũ nhanh chóng cúi xuống và ấn sâu vào trong khoang miệng của cậu. Đầu lưỡi như rắn lục liền thuận thế tìm kiếm dư vị ngọt ngào ẩn sâu trong khóe môi yếu ớt. Hai tay anh lại không an phận cứ liên tục mày mò ở bên dưới. Cậu vô lực chống cự với anh nhưng lại bị anh rút cạn dần sinh khí.
– Hô….
Cho đến khi anh chịu buông ra cũng là lúc cậu vô lực dựa hoàn toàn vào lòng anh. Hai tay cậu ôm ngực như để cứu vãn lấy chút ít không khí còn sót lại. Nhưng chưa được bao lâu thì anh lại giở trò.
Hai bờ môi triền miên chạm vào nhau phát ra những tiếng rên rỉ đầy mê muội.
– Uống chút thức uống có cồn vào là em liền đỏ hồng cả mặt.
– Anh dụ em uống mà còn nói nữa… A….
Chiếc áo thun bị kéo tuột khỏi cơ thể, để lộ ra chiếc eo thanh mảnh cùng làn da non nớt. Hai điểm hồng anh lúc này đang bị anh lấy tay đùa bỡn. Cả cơ thể cậu bé run rẩy theo từng đợt tác động do anh truyền đến. Bàn tay nóng ấm liên tục đùa bỡn khoang ngực, rồi từ từ di chuyển dọc xuống phía dưới cơ thể.
– A… A… Dừng lại……….
Đôi môi gian xảo khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quyến rũ, tựa như ác thú đói khát đang ngụ ý muốn dụ dỗ con mồi.
– Anh…
Cậu bé rên rỉ đón nhận những dấu hôn sâu của anh vào vai, cổ và xương quai xanh. Như chịu đựng không được trước cái mút đầy mạnh mẽ ấy, cậu cong người lên nhưng rồi nhanh chóng lại bị anh ép nằm xuống.
Anh tựa như loài dã thú ngàn năm động dục nên cứ mãi miết chơi đùa với thân thể cậu. Anh tạo ra những đám ấn ký chạy dọc từ cổ xuống tận eo, rồi cuối cùng là bộ vị của cậu.
– Buông ra… Chỗ đó dơ lắm…
– Không có chỗ nào trên người em dơ cả… Tôi đã nói với em chưa nhỉ? Xem ra phải trừng phạt nhiều lần thì em mới nhớ…
– Á….
Anh mạnh mẽ ngậm lấy bộ vị ấy vào miệng, để rồi anh nhanh chóng dùng đầu lưỡi của mình mà cuốn lấy cơ thể đói khát của cậu.
– Đừng mà…
Hơi thở cậu bé trở nên nặng nề. Cậu dùng đôi tay như đã cạn hết sức lực mà đẩy lùi gương mặt anh tuấn rời khỏi cơ thể mình nhưng càng cố gắng thì anh càng làm tới.
– Xem chừng cậu bé không thành thật rồi.
Anh nở nụ cười gian tà khi biết được cậu nhóc vì sự kích thích của anh mà chịu không nổi. Cậu càng cố lảnh tránh thì anh càng bắt cậu phải nhìn nhận dục vọng của chính mình. Anh ép chặt cậu xuống và giang rộng hai chân cậu ra.
– Xem này, em đã muốn tôi đến mức này rồi.
– Không… Đừng nói nữa mà.
– Vậy em thích tôi hành động hơn à?
Nói là làm, anh dùng bàn tay thon dài mà chạm vào mật động của cậu. Rồi dịu dàng tách nó ra bằng một ngón tay, sau một hồi loạn động, số ngón tay dần lên và chuẩn bị cho một thứ to hơn tiến vào.
– Ư… Ư…
– Ngoan, chúng ta đã làm nhiều lần rồi mà…
Anh nhịn không được mà thấp giọng nói. Nhưng không chờ cậu bé mở miệng trả lời, cự vật thô to ấy đã tiến vào sâu bên trong cơ thể nhỏ bé.
– A… A… Ư…
Đôi môi nhỏ bị anh ngậm chặt lại như cố ý nuốt đi giọng nói của cậu bé. Cậu bé vô lực tựa tay vào ngực anh như đón chờ cơn chấn động sắp tới.
– Ư…. A…A…
Anh điên cuồng sáp nhập khiến cơ thể cậu như vô lực chống đỡ trước trận cuồng phong ấy. Cậu bỏ mặc cơ thể nghe theo sự vận động của anh.
Lúc này trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, khoái cảm lẫn đau đớn do anh đem đến đã cuốn cậu rời xa khỏi thực tại. Nhưng bỗng anh dừng tất cả hoạt động lại…
– Nói tôi nghe xem, em đang nghĩ về ai?
– A… Ai….
Cậu ngây ngốc lập lại từ mà anh vừa nói, để rồi khi nhận ra sự ngu ngốc của mình, cậu vội vàng lảnh tránh câu hỏi ấy bằng cách ép sát gương mặt đỏ ửng vào lồng ngực to lớn của kẻ đối diện.
– Em không trốn tránh được đâu.
– A…
Tựa như trừng phạt, anh sát nhập thật thô bạo để kéo cậu về hiện tại.
– Anh… Anh…
Cậu bé mở to đôi mắt đầy nước, lúc này thần sắc cậu đã trở nên ý loạn tình mê. Tránh không khỏi khiến cho tên sắc lang nổi tà tâm…
– Ư…
– Nói xem, là ai khiến em phải để tâm trí vào đó?
– Anh…
– Tôi không nghe, em nói lớn một chút nữa xem nào…
Jea Kyo gian xảo cười, còn bàn tay tàn ác thì đang ngăn chặn không cho mèo con phát tiết.
– Anh… Anh xấu lắm… Ô…. Oa…
– Ngoan, không cần khóc. Chỉ cần nói ra những gì tôi muốn nghe, tôi sẽ tha cho em mà.
Giọng nói trầm ấm tựa hồ như đang dụ dỗ con nít.
– Em… Yêu anh…
– Vậy thì cậu bé có tin tưởng tôi không?
Anh vừa nói vừa đùa bỡn hai khối hồng anh của cậu.
– Có… Có…
– Vậy thì ngoan ngoãn chấp nhận cho con rể về gặp nhạc mẫu nhé.
– Anh… Á….
Câu nói của cậu bị trận xung động mạnh làm cho ngưng bật. Cậu chỉ biết cuốn mình theo những đam mê do anh đem đến. Để đến khi cậu cảm thấy sự va chạm càng lúc càng mãnh liệt cũng là lúc anh hoàn toàn hòa quyện vào cậu.
– Ư…
Cậu mệt mỏi vòng tay qua cổ anh và kéo anh đến gần mình hơn nữa. Cậu biết anh là một người đàn ông mạnh mẽ, không dễ gì thỏa mãn anh được chỉ sau một lần. Nhưng mà, lúc này cậu không còn muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, cậu chỉ biết giao phó cơ thể mình cho anh định đoạt.
– Ngoan, chúng ta vào phòng tiếp tục nhé.
– Còn tiếp tục nữa ạ?
Chất giọng run rẩy vang lên bên tai anh. Anh phì cười nhéo nhẹ vào mũi cậu và bảo.
– Em thua anh tổng cộng là bốn bàn tất cả. Việc em đã hứa chắc chắn em phải giữ lời, đúng không?
– Anh… Anh tính làm… Suốt đêm sao?
– Còn tùy vào em có hợp tác không đã.
Anh vừa nói vừa bế xốc cậu dậy. Lúc này đây cậu cố gắng không để ý tới nhưng là cơ thể của anh vẫn còn tồn tại trong cậu. Từng cử chỉ mạnh bạo của anh đều khiến cơ thể cậu từng đợt từng đợt run rẩy.
Cánh cửa phòng bật mở, chiếc giường xa hoa dành cho giới thượng lưu như đang chờ đón hai chủ nhân của nó. Cậu âm thầm khẽ than thở cho số kiếp vốn đã rơi vào tay ác ma của mình.
Anh dịu dàng xoay người để cậu được nằm trên, và rồi anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng cháy…
Có vẻ như đêm nay mọi thứ sẽ chẳng thể nào kết thúc sớm hơn được…
Hoàn ngoại truyện
Thx mọi người đã ủng hộ Choco, hix Choco mới bước vào năm học mới mà bài vở cũng nhiều thấy sợ luôn a. Y_Y mọi người yên tâm là Choco sẽ không bỏ trang nhà của mình đâu. Chỉ là lịch post sẽ không đều đặn lắm thôi. Mọi người thông cảm cho Choco với nhé.
À, sắp tới giáng sinh rồi. Vui quá, hy vọng giáng sinh năm nay sẽ kịp chuẩn bị một phần quà hoành tráng cho mọi người nà. Iu thật nhiều.
Chùi ui, chờ mãi mới được đến cảnh nóng a!
Nhưng mà, lại làm mình nhớ vợ chồng nhà Nhật quá, Choco ơi, cho thêm cái ngoại truyện của Nhật với Sung Min được không ? (năn nỉ)
Truyện rất hay, cám ơn nàng rất nhiều ^ ^!
mình thấy cảnh H này thiệt là dữ dội, “tay nghề” của Choco ngày càng điêu luyện hơn nha!
thật là thỏa mãn ha
ôi hình như em càng ngày càng đen tối rồi ss ạ
mà ss yêu cố post bài nha,1 tuần 1 chap cũng dc chứ đừng om những 3 tháng
khổ readers lắm
mà ss học cái gì vậy ạ?e thấy lúc nào ss cũng bận ha
hô, bữa h ăn chay, bữa nay xôi thịt 1 bữa thật phong phú ah. thanks Choco nhìu
Den hum nay moi ghe vao blog. Thiet la toi loi qua ah
Tay nghe nang dao nay len cao ah, lam ng ta ton ca lit mau :))))))
Nang cu lo chuyen hoc hanh ah, chi can dung drop la mung lam roi
Ta nho Hoang cung 2 wa ah, khi nao co cam hung thi nang nho up nha
thấy chị choco 1 thời gian án binh bất động, cứ lo là chj sẽ một đi k trở về như bao gia chủ khác, cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ đc đọc truyện của chj nữa, ôôô.vậy mà hôm nay trở về chốn cũ k những thấy chị sơn lại tường lại màu hồng mà còn thêm bao nhiêu chương mới!!!tân gia chắc cũng lâu lắm em lại k biết, thật ngại quá đi!!!!yêu chị từ lâu lắm rồi nhưng lần này mới vào cmt, đừng trách em nha!!!em chỉ mún nói em rất vui khi chị trở lại(mặc dù em nói có lẽ đã muộn màng),lại đc đọc truyện của chị rồi.lun yêu và ủng hộ chị, em chỉ biết nói vậy thôi!!!
h em sẽ phải đọc hết những chương mới em chưa đc đọc cho đã nghiền đây.hun chị ngàn cái!!!!