Nhật ký-chương 1

0
(0)
 

17/6/2009
Hôm nay là ngày nắng đẹp và vào một ngày như vậy thì thật thích hợp cho những người đang thiếu tiền cần đi xin việc. Chính nó đó. Một sinh viên 20 tuổi, khoa công nghệ thông tin. Chỗ này cần nói chút về quá khứ trước khi xảy ra chuyện đi xin việc của ngày hôm nay.
Tại hội trường

– Mày đi xin việc hả?

Mắt lơ đãng nhìn lên trời

– Ừ, bộ lạ lắm hả?
– Không, mày đi xin làm gia sư hay phát tờ rơi?
– Chắc làm nhân viên bán hàng, bán quần áo. Lần trước đi ngang đường Nguyễn Trãi tao thấy đề bảng cần tuyển nhân viên.
– Nhưng ở đó phức tạp. Mà cái nghề đó cũng không phù hợp với mày. Kiếm cái gì đó nhàn nhàn mà làm đi.
– Ê, bộ mày nghĩ tao làm không được hả? Không lẽ tao tệ dữ vậy á?
– Không phải nhưng tao lo cho mày.
– ………………….

Nó phát chán với cái thằng bạn thân của nó. Nhiều lúc nó thấy hơi bực mình vì tự dưng cùng là con trai với nhau mà sao cái thằng kia cứ quan tâm cho nó thái quá như vậy. Thật sự lúc đầu nó cũng không suy nghĩ gì nhiều về sự quan tâm này. Nhưng cho đến khi các con bé học cùng lớp rộ lên cái phong trào shounen ai chết tiệt thì nó buộc phải dùng bộ não chuyên viết code của nó mà suy nghĩ.
Số là các con bé ấy khi thấy nó đến gần thì cứ

– Bé Nhật bé Nhật, dễ thương quá à. Dễ thương cứ y như uke vậy.

Nó có muốn bỏ chạy thì các bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh cũng tranh thủ véo má nó những cái đau điếng. Những hành động cực kì bình thường của nó cũng khiến cho bọn con gái suy ngẫm lung tung. Nhất là cái thằng Luyến cứ quan tâm chăm sóc đặc biệt cho nó càng khiến cho tụi con gái bình loạn tứ tán.

“Á á á tức chết đi được!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tui là con trai 100% mà! Thiệt mà, thiệt cứ y như sữa tươi nguyên chất con bò mỗi ngày mỗi ngày.” Y_Y

Hôm nay nó quyết tâm phải đi xin việc cho được. Phần vì nó không muốn phải xin tiền ba mẹ hoài, phần vì nó muốn phụ giúp cho gia đình, nhưng quan trọng nhất là nó muốn chứng minh rằng nó sẽ làm được.
Nhưng thực tế luôn đau lòng hơn tưởng tượng. Nó đi muốn rã cặp giò mà đến đâu cũng nhận toàn những cái lắc đầu của người ta. Và luôn nghe điệp khúc

– Cậu là học sinh?
– Dạ không cháu là sinh viên.
– Ở đây không tuyển sinh viên.
– Dạ cháu cám ơn.

Lắc đầu ngán ngẫm, nó lê bước chân đến cái shop góc cuối đường Nguyễn Trãi. Cái shop bên ngoài sơn màu vàng dạ quang. “Ai là chủ mà chơi nổi thế không biết.” nó nghĩ thầm trong đầu và cũng đoán trước là sẽ bị từ chối. Nó bước vô, đẩy cửa, tiếng chuông leng keng làm nó giật mình. Bên trong kiến trúc tiệm tuy nhỏ nhưng bày trí rất đẹp và bắt mắt.

– Dạ em đến xin việc. Hình như chỗ anh cần tuyển nhân viên.

Anh chàng ngồi bên trong ngước mắt lên nhìn rồi quay sang cô bạn đang đọc truyện kế bên.

– Quản lý, tuyển nhân viên kìa.
– Biết òi.

Cô gái đặt cuốn truyện xuống, ngước lên nhìn nó.

– Chỗ chị làm theo ca, buổi sáng từ 8h30 đến 4h30, buổi chiều từ 3h30 đến 10h30. Phải làm thay ca. Lương 1 triệu mốt. Không bao ăn.
– Dạ.
– Nếu em làm được thì để hồ sơ tại đây. Chiều chị coi xong chị sẽ điện cho.
– Dạ vâng, em cám ơn chị.

Cậu đưa hồ sơ cho chị quản lý và cuối đầu chào hai người trước khi bước ra bên ngoài.

– Thằng nhóc đó nhìn dễ thương hen Tâm?
– Nhưng ốm yếu quá. Không biết nó làm nổi không nữa.
– Thôi chiều nay tính.

Tại một quán cơm tấm.

– Sao mày, có việc chưa?
– Chưa, đi xin mệt gần chết. Chỉ có một chỗ nhận hồ sơ, nhưng họ chưa nói gì cả. Chắc là không được rồi.
– Haha đã bảo rồi mà không nghe. Mấy chỗ đó không thích hợp với mày đâu.
– Mày vui quá hen?

Cậu ngước lên nhìn thằng bạn đang còn cười tí tởn một cái nhìn như sắp nhào vào cắn chết nó vậy. Thấy vậy thằng bạn thân cố gắng nhịn cười và xoa đầu nó an ủi.

– Thôi, không có việc này kiếm việc khác. Đừng buồn.
– Nói vậy nghe còn được.

Nó bĩu môi khiến cho các cô gái ngồi gần đó suýt đứng tim chết. Nhưng còn tên bạn thân thì có vẻ đã quá quen thuộc rồi với cái cảnh này rồi nên hắn chỉ phì cười và nói.

– Ê mày, tao mới quen được một con nhỏ này. Ok lắm.
– Sao sao? Kể tao nghe?
– Năm 2 kế toán, da trắng, tóc dài, hiền, tóm lại là gái ngoan.
– Nghe mày kể sao giống mày sắp bán con người ta quá.
– Hehe kể mày nghe nhiêu đó thôi. Khi nào đi chơi chung tao sẽ dẫn nàng theo.
– Ừ, nhớ đó.

Cậu cũng mừng cho người bạn, nhưng sâu trong lòng thì vẫn thoáng một chút gì đó ghen tỵ. Ghen với cô bạn gái mới của hắn vả cũng ghen với hạnh phúc của hai người nữa.

“Oái sao mình giống con nít thế? Bạn mình có người yêu thì phải mừng cho nó chứ! Mình điên rồi.”

Nguyên ngày hôm đó cậu đấu tranh tư tưởng ghê gớm. Cậu phải tránh để không cho mình có những suy nghĩ ích kỷ như vậy. Đến buổi tối thì
Re…eng……re…eng……re…..eng…..

– Dạ alo?
– À, hồi sáng em có đến xin việc phải không?
– Dạ đúng rồi ạ.
– Mai em ghé nhé. Bắt đầu từ ngày mai. 8h30.
– Dạ dạ, em cám ơn chị nhiều lắm ạ.

Cậu mừng như bắt được vàng. Người đầu tiên cậu muốn thông báo cho biết tin này là thằng nhóc bạn thân của cậu.

– Alo, mày hả?
– Ừ, sao vậy?
– Tao có việc làm rồi.
– Ừ mừng cho mày.
– Mày không vui sao?
– Không, nhưng tao nghĩ mày không thích hợp làm chỗ đó.
– ……………………..
– Nhưng tao nghĩ mày sẽ làm tốt công việc của mình. Yên tâm đi. Tao ủng hộ mày mà, cậu em nhỏ.
– Hứ.

Thật sự khi nghe câu nói “cậu em nhỏ” khiến nó vui hơn bết kỳ những lời khích lệ nào khác.

18/6/2009

Hôm nay cũng là một ngày cực kỳ nắng. Tất nhiên, đang là hè mà. Nó hối hả đập xe đến tiệm thời trang. Vì tối qua nó mừng quá nên ngủ không được. Và hậu quả là sáng nay nó dậy trễ.

– Dạ chào anh.
– Ừ. Nhân viên mới đúng không? Lau kiếng đi.
– Dạ.

Nó vui vẻ đi lau kiếng, vì đối với nó đây là một công việc quá quen thuộc và quá dễ dàng.

– Dạ xong rồi anh.
– Lần sau làm cho nhanh tay lên nhé. Quy luật ở đây ai lau kiếng thì phải kiêm luôn lau nhà.
– Dạ.

Nó quay vào trong lấy xô nước đã để sẵn đó và chăm chỉ lau nhà dưới sự theo dõi của hai nhân viên đồng nghiệp.

– Dễ thương nhỉ.
– Nhưng nhìn mặt khờ khờ, chắc dễ bị dụ lắm.
– Em học lớp mấy rồi em?
– Dạ em học năm 2 đại học.
– Cái gì? Nhìn em chưa đầy 18 tuổi vậy mà học năm 2 rồi hả?
– Dạ.

Nó thoáng đỏ mặt vì có người khen nó trẻ. Trong khi nhóm bạn nó thì lúc nào cũng chê nó là đồ ông cụ non. Tối ngày ngồi nhà ôm cái máy tính, riết rồi da trắng cứ như con gái.

– À, em làm xong việc thì ngồi chơi được rồi.
– Dạ.
– Nhưng nhớ là khi boss tới thì phải kiếm cái gì đó mà làm. Nếu em cứ đứng hoài một chỗ ổng chướng mắt ổng chửi hay đuổi em không biết chừng đó.
– Dạ nhưng phải làm gì ạ?
– Em đi một vòng chỉnh lại tủ quần áo.
– Hay cũng có thể xem coi áo quần có cái nào bị dư chỉ thì cắt bỏ.
– Nhưng tóm lại là phải kiếm cái gì đó mà làm. Không làm là chết với ổng.
– Nghe sợ quá. Mà ông chủ khó lắm hả anh chị?
– Ừ, khó. Ổng là người Hàn Quốc. Cỡ chừng 30 mấy gì đó. Ổng biết nghe và nói tiếng Việt. Nhưng ổng ít nói lắm. Chỉ khi nào bực quá thì mới nói thôi.
– Tóm lại là ổng rất đẹp trai.
– Thôi đi chị. Lần đó bị boss chửi một tăng chưa sợ à?
– Sợ gì chứ? Cái lần đó bị mất có một cái áo à. Mà làm quá.
– Ừ, một cái. Mà giá thì gần 900 ngàn.
– Hả? Trời đồ ở đây mắc vậy hả anh?
– Ừ. Đồ đem từ Hàn Quốc về. Thương hiệu mình có một cái trên quận 3, một cái quận 1, một cái trên Thủ Đức và một cái thì ở đây.
– Tóm lại nghe nói ổng giàu lắm.
– Chị đang mơ làm bà chủ hả chị Hà?
– Hoho ai biết được nè.
– Hahaha bà này hay mơ sảng quá. Em đừng quan tâm. Nhân viên ở đây gồm năm người. Hai người làm buổi sáng, ba người làm buổi tối. Còn cái chị này đây là tổng quản lý. Chị ấy quản lý hết các chi nhánh của chúng ta. Do hôm nay có người mới nên chị ấy phải ở đây coi sóc và chỉ dẫn cho em. Ngày mai có lẽ em sẽ gặp mặt hết mọi người.
– Dạ.
– Có gì không biết phải hỏi. Đừng tự ý làm, sai bị mắng đó.
– Dạ.

Đồng hồ lười nhát nhích từng chút một. 12h trưa.

– Thôi chị đi, hai đứa ở lại coi chừng ổng tới bất chợt đó.
– Dạ.
– Mà anh ơi.
– Gì em?
– Boss thường tới kiểm tra lúc nào? Thường không?
– Ngày nào cũng tới. Thường là 4h mấy. Tức là có thể sau khi em đã về rồi thì boss mới tới. Nhưng không biết chừng ổng hứng giờ nào. Vì em là nhân viên mới. Ổng cũng muốn xem mặt em.
– Dạ, nhưng anh chị nói làm em căng thẳng quá.
– Haha ngay cả anh cũng còn sợ bị đuổi mà. Dù làm lâu thì lâu chứ ổng muốn là đuổi à. Tuần rồi ổng mới đuổi người xong. Nhờ vậy giờ này em mới đứng đây đấy.

Cậu cảm thấy có gì đó bất an khi nghĩ đến cái ông sếp này. “Không lẽ mới ngày đầu mà đã bị đuổi? Thôi kệ, phó thác đi. Muốn cũng lo không được.”
Cậu thấy anh nhân viên làm chung đang lấy điện thoại ra nghe nhạc. Thế là cậu lẳng lặng vô lấy tập vở ra học. Chỉ có ba tháng hè là lúc cậu có thể tranh thủ học được nhiều thứ cậu thích nhất.
Đồng hồ điểm 2h.

– Bé, cất tập vô. Boss tới.
– Dạ.

Cậu bối rối cầm tập đem giấu như đang giấu hàng cấm khi cảnh sát tới kiểm tra đột xuất vậy. Cậu nhìn ra ngoài cửa có chiếc xe hơi màu đen đậu trước đó. Chiếc xe chừng 7 chỗ ngồi. Một người tài xế bước xuống mở cửa xe, rồi xuất hiện một dáng người đàn ông lịch lãm vừa đang cầm điện thoại nói chuyện vừa bước ra khỏi xe.

“Đúng là đẹp trai thật.”

Cậu buột một lời nhận xét trong đầu. Vì boss của cậu không giống như các chàng thanh niên bây giờ thường thích chạy theo mốt của Hàn Quốc hay Đài Loan, tức là mặt thì phải xinh như búp bê và dáng người thì thư sinh yếu ớt (e hèm, giống cậu vậy)
Nhìn ông chủ của cậu thật ra dáng một người thành đạt, rất lịch lãm với khuôn mặt có nét gì đó rất nam tính và thanh hình thì cao to mạnh khỏe (điểm này cậu có ao ước cũng không được, nhiều lúc cậu tự an ủi là dù mình không có cơ bắp nhưng được cái mình thông minh. Xin lỗi, vì dạo này em nó thường tự sướng).
Anh nhân viên làm chung chạy ra mở cửa còn cậu thì cúi đầu chào. Ông chủ cúi xuống nhìn kĩ mặt cậu, cậu bối rối ngó đi chỗ khác. Anh bạn đồng nghiệp thấy thế vội nói.

– Dạ là nhân viên mới, tên Nhật, 20 tuổi.
– Nhân viên mới?

Chất giọng lơ lớ của boss khiến cậu phì cười. Còn anh bạn làm chung thì hú hồn vì cậu dám cười trước mặt ông chủ, người mà tất cả mọi người nghe tên thôi đã thấy sợ.
Nhưng thật ngạc nhiên là ông chủ cũng nhìn cậu cười lại. Sau đó ông chủ đưa tay tháo cặp mắt kiếng của cậu ra. Ông hỏi cậu:

– Cận thị?
– Dạ.

Cậu lí nhí trả lời vì biết mình đã quá vô duyên trong cách ứng xử.

– Là học sinh?
– No no no. Cậu ấy đã đi làm rồi ạ. Có kinh nghiệm rồi.

Anh bạn làm chung nhìn sang cậu đá lông nheo, nên cậu chỉ biết gật đầu

– Dạ đúng.
– Tiếc nhỉ. Còn trẻ mà không ráng học. Vậy sao bị cận?
– Dạ.

Lúc này cậu như cá lao đầu vào lưới. Có muốn gỡ cũng gỡ không ra. Thưở đời nay người ta đang là sinh viên công nghệ thông tin đàng hoàng. Chưa kể buổi tối người ta còn đi học thêm một đại học nữa. Vậy mà dám nói người ta bỏ học còn hỏi sao bị cận nữa. Thật muốn uýnh thằng cha này quá đi.

“Nhịn Nhật, nhịn. Ổng là chủ, ổng muốn nói gì kệ ổng. Chưa kể, mày uýnh không lại ổng đâu. Thôi ráng nhịn đi. Nhịn vì tiền lương và vì tánh mạng.”

Cậu đang không biết phải trả lời ông chủ như thế nào thì ông ta đã quay sang vấn đề khác.

– Phối đồ xấu.
– Dạ, tụi em thay liền.

Thế là cậu phải lăng xăng chạy theo anh bạn đồng nghiệp mà thay đồ cho ma-nơ-canh. Chưa hết khổ thì ông chủ lại chê xấu tiếp và phải thay lại. Ghét nhất là cái mắt kính của người ta ổng lại giữ mà còn đeo thử nữa chứ. Cậu vừa làm mà vừa rủa thầm trong đầu

“Bộ ở Hàn Quốc ổng chưa thấy qua mắt kính sao? Người ta cận đến 3 độ hơn lận. Nãy giờ đi cứ bị va vào tủ hoài đau gần chết luôn. Cha già độc ác. Mau trả kiếng lại cho người ta.”

Ông chủ chỉ nhìn cậu cười cười theo từng động tác lóng ngóng của cậu. Dường như ông ta đang rất vui vì sắp có cơ hội đuổi thêm một người nữa.

– Nhật.
– Dạ?

Cậu hoảng hốt quay lại. Nhưng do bất cẩn nên đầu cậu va mạnh vào kệ tủ.

– Ui da. Đau quá à.

Cậu ôm đầu xuýt xoa.

– Cậu có kinh nghiệm?
– Dạ………….

Cậu dạ nhưng mắt không dám nhìn thẳng ông chủ của mình. Dường như thấy được điều gì đó, ông chủ cậu chỉ hơi nhéch mép một chút rồi trở lại gương mặt lạnh lùng.

– Dơ.

Ông chủ cậu chỉ lên kệ tủ trên cao. Cậu hiểu ý chạy vào trong lấy xô nước ra lau tủ.

“Đúng là một ngày làm việc cực kỳ tồi tệ.”

Ông chủ cậu hết giao việc này cho cậu rồi chuyển sang giao việc khác. Mà nhất định chỉ một mình cậu làm mà không cho anh Linh (người bạn đồng nghiệp mới quen) giúp cậu. Tóm lại là hành cậu đủ kiểu trước khi ông ta bước ra xe và đi kiểm tra các tiệm còn lại.

– Tội cậu quá. Ngày xưa tôi cũng không đến nỗi bị như vậy. Có lẽ hôm nay boss đang vui nên muốn cậu làm nhiều hơn đó.
– Trời ….ạ…. Bộ boss vui là như vậy hả?

Cậu vừa thở vừa hỏi

– Không biết chừng nào ổng vui chừng nào ổng buồn đâu. Chỉ biết là ổng nghiêm lắm. Chúc mừng cậu nhé. Hôm nay cậu pass rồi đó.
– Vậy là được hơn 30 ngàn. Còn ngày mai nữa.
– Và còn những ngày sau nữa cậu bé à. Chuẩn bị tâm lý đi nhé.

“Huhuhuhu Y_Y “

Cậu đang khóc thầm và nuốt nước mắt vào trong. Không ngờ ác quỷ vẫn còn tồn tại giữa đời thường như vậy.

– À, tại vì khi nhận cậu vô, chúng tôi có nói với boss là cậu đã đi làm rồi và có kinh nghiệm. Nên cậu liệu mà ăn nói nhé. Không thì liện lụy đến chúng tôi đấy.
– Dạ. Huhuhu mai phải đi xưng tội rồi.
– Cái này là vì công việc, không sao đâu.

Nói gì thì nói chứ cậu vẫn phải đi xưng vì đã nói dối một cách trắng trợn như thế với chủ của mình. Lừa gạt người khác là có tội, từ nhỏ cậu đã được gia đình giáo dục như vậy rồi nên tránh không khỏi việc cậu đang rất ăn năn về tội lỗi của mình.
Cuối cùng cũng tới giờ cậu giao ca. Cậu tranh thủ chạy thật lẹ về nhà thay bộ đồ và bật máy vi tính lên. Sau đó chỉnh cho down phim hoạt hình Tom & Jerry xuống. Cậu thích nhất phim hoạt hình này nhưng hồi nhỏ không có điều kiện coi đầy đủ hết các tập của nó. Giờ tranh thủ có cái máy nên down về xem cho thỏa.
Coi chán cậu lại bật nhạc lên nghe. Cậu chờ đến 10h thì bật yahoo messenger lên. Vì đó là giờ mà cậu biết bạn bè cậu đều sẽ lên mạng đầy đủ. Dù có đứa đang ở dưới quê đi chăng nữa thì cũng ráng kiếm cách mà lên.”Dân công nghệ thông tin có thể sống thiếu tiền nhưng không thể nào thiếu máy vi tính và mạng.“ Đó là câu nói của nhóm cậu. Phía bên màn hình, lần lược các nick chat của bạn cậu bật sáng. Cậu nhấn vô nick của Luyến

ktnhat0401:222222222222222
tntluyen0505:33333333333333
ktnhat0401: tao đang tủi thân
tntluyen0505: chuyện gì? Ai ăn hiếp mày hả?
ktnhat0401: thật sự tủi thân quá. Lần đầu tiên đi làm, lần đầu tiên bị chủ để ý đến cách làm việc. Tự dưng tao ước gì có mày và có mấy đứa trong nhóm ở bên tao lúc này. Tao nhớ nhà quá. Biết vậy tao về quê chứ không ở lại đây đâu. Thấy mấy tụi bây về hết mà tao buồn quá.
tntluyen0505: ừ. Mày nhắm làm được thì làm. Không được thì nghỉ chứ đừng cố gắng quá.
ktnhat0401: không tao quyết làm mà. Tao sẽ làm được.
tntluyen0505: ừ. Cố lên, tao ủng hộ mày.
ktnhat0401: ít nhất phải làm đủ một tháng để có lương đã rồi tính tiếp.
tntluyen0505: ừ. Mày ráng tranh thủ về quê. Tao nghĩ ba má mày cũng mong gặp mày lắm đó.
ktnhat0401: biết sao được. Tháng 7 này nhỏ cháu gái tao lên thành phố thi đại học. Nó lạ nước lạ cái, chỉ có tao là người thân ở đây có thể giúp nó thôi. Mà tao cũng muốn kiếm chút tiền để đăng ký học thêm tiếng Hoa.
tntluyen0505: ừ rồi rồi. Biết mày lo cho gia đình và lo cho việc học của mày lắm. Thôi tao out đây. Tao phải về nhà. Nãy giờ tao ngồi ngoài tiệm lâu lắm rồi. Chờ mày lên để hỏi xem công việc của mày như thế nào, đúng y như là mày sẽ than mà.
ktnhat0401: ừ. Cám ơn mày nhiều lắm. Tao sẽ cố gắng.
tntluyen0505: mày nhớ tối ngủ sớm đó. Đừng thức khuya quá không tốt cho sức khỏe đâu.
ktnhat0401: ừ ^_^

Icon mặt cười của thằng bạn tắt đi, còn lại mình nó với cái máy vi tính trống rỗng. Thường thì giờ này cậu hay code một bài nào đó trước khi đi ngủ nhưng giờ đang là hè, không có bài, và nhất là cậu cũng không thể mở mắt nổi để làm việc gì khác nữa.
Nó với tay tắt màn hình vi tính. Sau đó bước lên giường đọc kinh rồi chìm vào giấc ngủ với một hi vọng là ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn hôm nay.

Bình chọn

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

0 thoughts on “Nhật ký-chương 1

  1. Tiểu Uy Uy says:

    Bên trong kiến trúc tiệm tuy nhỏ nhưng bày trí rất đẹp và bắt mắt. => nàng ơi ta góp ý chút. Ta nghĩ chỗ này nên để là “không gian tiệm” vì ta thấy từ “kiến trúc” thường là dành cho những công trình có quy mô. Ta góp ý thế thôi nàng cứ làm theo ý nàng nha. Mong nàng đừng giận.

    Cậu đưa hồ sơ cho chị quản lý và cuối đầu chào => cúi
    Nhưng còn tên bạn thân thì có vẻ đã quá quen thuộc rồi với cái cảnh này rồi nên hắn chỉ phì cười và nói. => dư chữ “rồi” đầu tiên
    Ghen với cô bạn gái mới của hắn vả cũng ghen với hạnh phúc => và
    khiến nó vui hơn bết kỳ những lời khích lệ nào khác => bất
    Nó hối hả đập xe đến tiệm thời trang => đạp
    thanh hình thì cao to mạnh khỏe => thân
    ông chủ cậu chỉ hơi nhéch mép một chút => nhếch

    Nàng ơi. Nàng xài cả “nó” và “cậu” cho Nhật hả nàng? Ta hơi loạn một chút. “nó” nghe tinh nghịch. “cậu” nghe đáng yêu.

    Ta thật muốn biết couple ngoài đời có phải là Hàn công Việt thụ ko kaka. Ta đang nghĩ ko biết nàng có phải nhân viên làm chung vs nhân vật Nhật ko nữa.

    Truyện nàng viết thuần Việt. Hâm mộ nàng. Ta chưa đủ khả năng để viết thuần Việt. Mà nàng viết lại hay nữa nên hâm mộ nàng quá kaka.

Để lại lời nhắn