[Đoản văn] Phóng sự về… Hạnh phúc

5
(1)

Phóng sự về… Hạnh phúc

Tác giả: Đạm Ngọc – Coco

Nhân vật: Tùng x Lâm

Lý do sáng tác: Tác giả đang rất chi là quắn quéo với cặp đôi đáng yêu được giới hủ nữ cực kỳ ngưỡng mộ này, và tèn ten, truyện ngắn ra đời để thỏa mãn cho sự quắn quéo của tác giả.

Tóm tắt: Hạnh phúc mà người ta theo đuổi, đôi khi là danh vọng, là địa vị, là hào quang, là tiền bạc… Thế nhưng hạnh phúc đích thực mà ngay chính bên trong chúng ta vẫn đang khao khát có được đôi khi lại đơn giản hơn thế nhiều. Thử cùng tìm hiểu xem hạnh phúc thực sự đó là gì nhé?

 

———————————————

 

Tôi là một người đang làm trong ngành giải trí và điều chắc chắn rằng bạn sẽ biết sự kiện đang hot nhất hiện nay là gì rồi đấy… Phải rồi, chính là Hoài Lâm, cậu bé mười chín tuổi tài năng và có chất giọng tuyệt vời. Nói làm sao nhỉ? Chất giọng hay chưa chắc sẽ quyết định độ ăn khách và thành công của một ca sĩ, nhưng ở chàng trai này có một tính cách khiến cho cả người lớn lẫn các em nhỏ đều yêu quý cả. Vì thế nên hôm nay tôi mới phải có mặt tại đây, dầm mưa và chờ đợi cậu nhỏ đi diễn về để kịp cho bài phỏng vấn của mình. Làm phóng viên chuyên phần truyền thông giải trí thật sự cực khổ lắm a.

 

À, chàng trai của chúng ta đã về tới rồi kìa…

 

  • Xin chào em…
  • Dạ, em chào chị, chị là?
  • Chị tên Quỳnh Như, là phóng viên bên tạp chí Sky, chị có call em hẹn trước rồi đấy, nhớ không?

 

Tôi đang lo lắng nếu cậu nhóc bảo là “Không nhớ”, hay đại loại là “Em mệt lắm, chị để hôm khác nhé.” thì chỉ còn nước là tôi phải mỉm cười chào ra về. Và chắc chắn là tối nay lại phải đào bới xới móc ba cái thông tin Can Lộ Lộ lộ bụng mỡ hay cô người mẫu abc gì đó đi giật chồng người mà viết lại…

Thật không nói thì ai mà hiểu được, làm phóng viên đã là cực lắm rồi, dầm mưa dãi nắng để viết bài, không có bài phỏng vấn bị biên tập mắng càng thảm hơn, thậm chí là còn bị cảnh cáo nếu như để quá lâu không đào ra được bài nào.

 

  • À, em nhớ rồi. Vậy chị vào trong chờ em nghen. Em cất xe cái đã…

 

Cậu bé nhìn tôi cười vui vẻ, dù rằng tôi đoán nhóc cũng khá mệt, nhìn khóe mắt lại ươn ướt thế kia.

 

“Không rõ là nước mưa hay nước mắt nữa? Xem ra sẽ có nhiều thông tin cho mình viết lắm đây.”

 

Tôi hơi mừng trong lòng vì bắt được một tín hiệu tốt. Kinh nghiệm làm báo lâu năm cho tôi biết, khi người ta vui nhất hoặc khi buồn nhất cũng là lúc người ta sẽ tìm kiếm người để chia sẻ về bản thân mình. Và như thế, chuyên mục Chuyện trò cùng sao, Tâm sự với sao mới có thể ra đời.

 

Cậu nhóc cất chiếc xe vào trong, cởi áo mưa ra và máng nó lên xe. Rồi từ tốn rót cho tôi ly nước. Cậu vội lấy hai tay vuốt mặt rồi nhìn tôi cười hỏi.

 

  • Chị muốn hỏi em gì ạ?
  • À…

 

Tôi nói ra mấy câu đã soạn sẵn, đại loại là “Sau chương trình Gương Mặt Thân Quen, em đã có những thành công mà không ai có thể phủ nhận được, nhưng mà vẫn có những người không công nhận nỗ lực của em. Thế Hoài Lâm có buồn không?” hay “Hoài Lâm ơi, chị thấy các bạn đồng trang lứa cỡ tuổi em đã có bạn gái rồi, thế còn em, ngoài thời gian đi diễn ra em có đang hẹn hò với ai không?”…

 

Đại khái thì với các câu hỏi đại loại thế này, Hoài Lâm đều trả lời rất khiêm tốn và cũng rất thật thà nữa. Riêng các câu liên quan đến tình cảm cá nhân xem ra cậu nhóc giữ bí mật gớm. Khó lòng moi được thêm thông tin gì ngoại trừ những câu trả lời đánh trống lảng ra…

 

Nhưng xem ra tuổi thơ của Hoài Lâm đúng là rất cơ cực. Khi nhắc về gia đình mình thì em vẫn không kiềm được sự xúc động. Hay nói đúng hơn, người nghệ sĩ hơn được người khác chính ở cảm xúc của mình, một bài hát thì với chất giọng hay liền có thể hát được, nhưng để truyền tải toàn vẹn thông điệp của bài hát thì phải nhờ vào xúc cảm của người nghệ sĩ. Hát nhạc trẻ với những hỗ trợ của âm điệu tiết tấu nhanh và nhịp có thể khiến người nghe bắt tai. Nhưng ở dòng nhạc quê hương thì nếu ca sĩ hát không có hồn người nghe liền sẽ nhận ra. Thực tế mà nói để trụ lại được ở dòng nhạc quê hương đã khó, và một khi đã dồn hết cảm xúc của mình cho thể loại nhạc này rồi thì khó lòng mà rời đi được.

 

Tôi chuyện trò được một lúc cùng em thì nghe điện thoại của em có tiếng tin nhắn.

 

Em cười tỏ ý xin lỗi đã cắt ngang và lấy điện thoại ra xem.

 

“Tin mới: Bố Linh”

 

Em cười và xin phép cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi để gọi lại cho bố của em.

 

Không biết em làm nũng gì mà lâu thế không biết… Mưa lớn quá, và em thì chạy tuốt vào trong để nghe điện thoại nên tất nhiên tôi không thể nào nhiều chuyện được gì rồi.

 

  • Hi, xong rồi ạ.

 

Em cười hớn hở và ngồi xuống tiếp tục cuộc trò chuyện với tôi.

 

  • Em có bận lắm không?
  • Dạ không ạ. Bố vừa gọi em bảo nếu chưa ăn gì thì chút tối bố đi diễn về sẽ dẫn em đi ăn luôn ạ.
  • Wow, sướng nha, được ăn nhà hàng.
  • Dạ không ạ, chỉ là quán mì quen thuộc mà hai bố con hay ghé tới sau mỗi đêm diễn muộn thôi chị.

 

Hai cha con nhà này, quả thật nếu không nói ra số tiền họ có thể kiếm được chắc rằng người ta đang nghĩ tôi đang tiếp chuyện với hai cha con nhà giáo lắm a.

 

Nhưng nghĩ cũng phải, người nghệ sĩ cũng chính là người sẽ để lại những bài học, những cái đẹp cho cuộc đời, và cuộc đời sẽ nhớ họ thông qua những tác phẩm của họ. Dám chắc rằng sau này vài trăm năm nữa chưa chắc sẽ có ai nhớ đến một Hoài Linh diễn hài, mà họ sẽ nhớ đến những ông Sáu Bảnh, ông Tư, ông Hai… Những người ông, người bố chân chất của vùng quê sông nước miền tây mà chú Hoài Linh đã thổi hồn vào thôi…

 

Và có lẽ chú đang muốn đưa Hoài Lâm trở nên một người sẽ nối nghiệp chú, đem lại niềm vui cho mọi người cũng như đem lời ca tiếng hát yêu quê hương đến cho những lớp trẻ nay lại đang nói tiếng ngoại quốc còn hay hơn cả tiếng nước mình.

 

Không hiểu sao tôi lại nhớ đến câu hát “Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ”, có phải chú Hoài Linh đã vương quá nhiều tơ cho đời rồi, thế có ai đáp lại những mảnh tơ lòng ấy của chú không? Hay người ta chỉ thấy một hai điều chưa hoàn toàn đúng liền nhảy nhỏm lên để phê phán. Họ không hề nhìn thấy cả một quá trình, mà chỉ nhìn vào một thời điểm, họ lên tiếng, gây đau khổ cho người khác và cho đó là sự thông thái.

 

Tôi khẽ thở dài trong mớ suy nghĩ của mình, để rồi tôi tiếp tục cười và tiếp diễn câu chuyện còn đang dang dở.

 

  • Em mơ ước gì cho tương lai?
  • Có lẽ điều mà em mong muốn nhất chính là có nhiều bạn trẻ yêu mến dòng nhạc quê hương…

 

Hoài Lâm chợt chậm lại một chút. Để rồi cậu cười phá lên và tiếp…

 

  • Dù rằng em cũng thích nhạc trẻ lắm…

 

Thôi tôi thua với cậu nhóc này. Cậu ta còn quá nhỏ để suy nghĩ chín chắn như một người lớn. Nhưng chắc nhờ vậy mà cậu dễ gần hơn nha.

 

Tôi và cậu bé nói chuyện một lúc lâu, về chuyện đời chuyện nghề.

 

Làm cái nghề showbiz này danh tiếng cũng như phù vân, có đó rồi mất đó. Ngày hôm nay trên báo thấy cô ca sĩ này mới nổi, ngày mai lại đưa tin cô ca sĩ ấy đi bơm ngực, nâng mũi, gọt mặt… Rồi vài tháng sau lại cũng nàng ca sĩ ấy đang bị tố giật chồng người khác. Ôi… Phải chăng ông bà mình đã nói câu “Xướng ca vô loại” cũng phần nào đó nói lên cái cay đắng của nghề này.

 

Cười cho thiên hạ, khóc cho bản thân mình…

………………..

 

  • Cảm ơn em đã chia sẻ thật nhiều cùng chị trong buổi hôm nay
  • Nhưng chị đã hứa là sẽ không đưa một số thông tin bí mật của hai chị em mình lên mặt báo nhé!

 

Mắt bé nai mở to ra nhìn tôi.

 

  • Ừ, chị hứa.

 

Chẳng ai lại có thể thất hứa với cậu bé đáng yêu như thế này đâu… Với lại những thông tin bí mật ấy là do em tin tưởng tôi và chuyện trò cùng tôi, lúc ấy tôi là Quỳnh Như, chị gái của bé chứ không phải là Quỳnh Như, một nhà báo chuyên mục giải trí…

 

Và cũng đã đến lúc tôi phải về nhà, đánh lại những câu chuyện có thể tiết lộ được và xếp thành một trang báo gửi sếp của tôi duyệt qua. Đảm bảo ngày mai báo của chúng tôi sẽ bán chạy nhất cho xem.

 

——————————————–

 

Tối hôm ấy, tại quán mì chú Cao, quận 5…

 

  • Tiểu nhị, cho hai tô hoành thánh mì.
  • Dạ, có ngay.

 

Hoài Linh như thường lệ với cách kêu mì không lẫn vào đâu được, sau khi gọi xong hai phần ăn quen thuộc, ông với tay lấy ra hai đôi đũa trong hộp đựng, cầm lấy chiếc khăn máng sẵn lên giá đựng đũa và lau sơ… Con người ông lúc nào cũng giản dị như thế…

 

  • Con mời bố.
  • Ừ…

 

Hai hàng chân mày của Hoài Linh vẫn cứ theo thói quen lâu ngày mà nhíu lại… Ngay cả lúc ăn mì.

Có lẽ nét khắc khổ đã in sâu vào tiềm thức của ông, để ngay đến khi ăn ông cũng không thể như bao người mà vui vẻ thưởng thức một món ngon được.

 

  • Hôm nay con có trả lời phỏng vấn sao?
  • Dạ.
  • Con phải nhớ là mình xuất thân từ nghèo khó, đừng bao giờ vì một chút thành công đã lên mặt với báo giới và quay lưng với những người đã yêu thương con.
  • Dạ, con biết rồi bố. Bố yên tâm nghen. Con vẫn mãi là thằng Hoài Lâm chân đất hay lẽo đẽo theo sau bố những khi bố đi diễn à…
  • Ừ. Mày đừng mất gốc thì tao mừng, chứ giờ tao thấy có quá nhiều đứa trẻ hư sớm, mà cũng chỉ vì thành công đến quá sớm con à.
  • Dạ, con sẽ không như vậy đâu ạ. Con không muốn để bố phải buồn…
  • Ừ. Mày hiểu chuyện thì tao mừng, thôi ăn đi con. Để nguội hết.
  • Dạ.

 

Tin tin…

Tin tin…

Tin tin…

 

Hoài Lâm vẫn cúi đầu ăn và làm bộ như không nghe thấy tiếng tin nhắn.

 

Tin tin…

Tin tin…

Tin tin…

 

  • Tin nhắn kìa.

 

Hoài Linh nhắc nhở ông tướng con đang cúi đầu ăn như gà đang mổ thóc ấy.

 

  • Nó nhắn hả?
  • Ah… Dạ….
  • Mày trả lời nó đi.

 

Hoài Linh im lặng cắn miếng hoành thánh trong tô của mình. Hai mắt danh hài làm như đang chăm chú ăn nhưng vẫn lẳng lặng nhìn ông con…

 

  • Con thích nó đúng không?
  • Dạ?
  • Đừng gạt bố, bố trải qua từng này tuổi đời chẳng lẽ không biết sao? Nhưng cái gì tao nói cũng để từ từ nha. Đừng vì nông nỗi của tuổi trẻ, để rồi sau này hối hận không kịp.

 

Không biết sao nhưng nghe lời dặn dò này sao giống lời dặn của mấy ông bố khi hay tin con gái có người yêu quá nha.

 

  • Tụi con chỉ mới là bạn thôi mà.
  • Bạn bè kiểu gì mà mỗi tối thức đến 2h sáng để nấu cháo điện thoại vậy hả? Tại tụi mày rảnh quá hay tụi mày đang muốn nuôi dịch vụ trả trước mobiphone, vinaphone, viettel… Hân hạnh phục vụ quý khách với gói cước gọi miễn phí nội mạng, chỉ phải trả trước 0 đồng để tháng sau phải trả lòi bản họng…
  • Nhưng gọi bằng viber mà… Có tốn phí đâu chứ…
  • Ơ… Thế hai anh không phải ngủ để mai còn dậy đi đóng phim, đi hát à?

 

Ô mô. Hai anh đấy nhé, không phải anh chị đâu nhé.

 

  • Dạ thì tại sáng ra có thể ngủ bù ạ…
  • Thế con ngủ bù còn nó thì sao? Nó đang đóng phim. Để thời gian cho nó còn quay hình và đi theo đoàn phim nữa. Cứ bấm điện thoại suốt thì cách nào nhập tâm vào nhân vật được?
  • Dạ…

 

Hoài Lâm cúi đầu gật gật. Nhưng cái tay thoăn thoắt đã mở tin nhắn ra xem…

 

“Tin từ: ECNHQ

Sao bé chưa gọi cho anh?”

 

“Tin từ: ECNHQ

Anh chờ nãy giờ 10 phút rồi ah…”

 

“Tin từ: ECNHQ

Bx ơi…. Ox nhớ em nhiều lắm ah…”

 

“Tin từ: ECNHQ

Oa oa anh vừa cầm điện thoại vừa đi nên ngã cầu thang rồi nè…”

 

“Tin từ: ECNHQ

Sao em không an ủi anh gì hết? Người ta đang đau lắm cơ…”

 

“Tin từ: ECNHQ….

……..”

 

“Tin từ: ECNHQ….

……..”

 

=_=

 

Gương mặt của Hoài Lâm lúc này thật sự là tràn đầy cảm xúc nha…

 

“Anh có bệnh không vậy? Té cầu thang do anh sơ ý mà nói là tại em hả? Chưa kể, anh dư tiền quá sao mà dùng tin nhắn thường viết kiểu đó. Sao không dùng viber?”

 

Send…

 

Cậu chàng còn chưa kịp ăn trọn vẹn miếng hoành thánh thì ngay lập tức có tiếng tin nhắn trả lời.

 

“Tin từ: ECNHQ

Thì người ta sợ em đang ra ngoài, không có wifi mà 3G lại yếu mà lị…”

 

“Tin từ: ECNHQ

Cơ mà em vừa la anh nha… >_<”

 

“Tin từ: ECNHQ

Em ăn hiếp người ta, không thương người ta nữa… Vậy mà nói sẽ thương anh… Y_Y”

 

“Tin từ: ECNHQ

Anh không có người thương, anh đau khổ, anh đi đập đầu vào gối chết đây… T_T”

 

 

“Thôi thôi, sợ anh quá rồi nè, ngoan nín đi em thương. Em đang đi với bố. Chút nữa em về sẽ gọi anh nhé. Muah…”

 

Send

 

“Tin từ: ECNHQ

Em về gọi anh liền nhé, anh nhớ em quá… Nhớ cả giọng nói của em nữa cơ… Muah muah bx nè…”

 

  • Chủ quán…
  • Dạ?
  • Gói phần này đem về, à, thêm một phần sủi cảo nữa, để tối nay nó còn sức mà nhắn tin.
  • Dạ, xong ngay.

 

Con nai hai má đỏ ửng lên muốn chui đầu xuống đất. Còn bố Linh thì gương mặt lộ rõ nét tí tởn thường ngày khi bắt được đuôi ông con. Còn chủ quán như thường lệ vẫn là gói thêm một ít cái này một ít cái kia cho hai bố con nghệ sĩ này.

 

Một buổi tối ấm áp có phải không? Đôi khi gác lại tất cả những bon chen bộn bề thì hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy.

 

 

 

Sotaydulich_Suicao (2)

 

 

Ta bonus thêm cái hình nhé. Hehehe dạo này ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy. Có nàng nào còn nhớ ta hem?

PS: Yêu yêu các nàng nhiều lắm nga…

 

 

 

 

 

 

Bình chọn

Average rating 5 / 5. Vote count: 1

0 thoughts on “[Đoản văn] Phóng sự về… Hạnh phúc

  1. Nhậm Đạm Ngọc says:

    Hehehe lâu lâu chị ngoi lên để mọi người đừng quên chị, mà bé Hàn Y nói làm chị đau lòng quá đi à… Chị lặng típ đây kakakaka
    Yeah… Lâm Tùng is real (y) (y) (y)

  2. Rujae says:

    Em còn tưởng c bỏ em đi cơ,huhu,sao lâu quá mà c mới viết truyện.Em chờ truyện Cám dỗ của c lâu lắm r chị ơi
    miss u

Để lại lời nhắn