Chương 2: Buổi tiệc barbecue
Reng….. reng…..reng
Ư….. Mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi nhanh tay vơ lấy cái đồng hồ đang làm rất tốt phận sự của nó. Tôi bảo đảm với bạn rằng nếu nó còn reo thêm năm phút nữa dám tôi sẽ cho nó về chầu trời lắm…
Mới đó mà đã tám giờ hơn rồi sao? Trễ dữ vậy à? Tệ thật, đã lỡ hẹn với Nhật là tám giờ đến trường học nhóm, vậy mà lại ngủ quên mất…
Tôi ngồi dậy và nhanh chóng bật nguồn chiếc điện thoại của mình, trong khi chờ đợi màn hình hiện lên, tôi vớ lấy cái áo sơ mi mà choàng lên người…
– Alo ?
– Alo…
Đầu dây bên kia một chất giọng ngáy ngủ vang lên… Nghi ngờ quá, chẳng lẽ nào là nó cũng như mình ta?
– Nhật hả? Tao xin lỗi nha, tao ngủ quên mất mày ạ. Tại tối qua thức làm đồ án khuya quá.
– Ư… Không sao. Tao cũng quên mất, tại tối qua…
Nghe đâu là tiếng thở khá nặng nhọc như đang bị vật gì đó đè lên người. Để rồi một lúc lâu sau thằng bạn chí cốt mới chịu lên tiếng nói tiếp.
– Alo ? Mày còn đó không ?
– Còn. Vậy là cả hai chúng ta đều ngủ quên cả. Huề nhé.
– Ừ. Mà người xin lỗi phải là tao mới đúng. Nếu không nhờ mày gọi qua dám tao sẽ nướng đến tận trưa lắm. À, còn việc học nhóm?
– Có lẽ chút nữa tao sẽ sang nhà mày học nhóm, nhưng tiện cho mày không? Chứ trễ vậy thì trên trường cũng không còn chỗ cho mình ngồi học nữa.
– Ừ, không sao hết.
– Không sợ làm phiền chồng mày chứ hả?
– Mày muốn ăn đòn à?
– Hahahaha…Vậy đi nha. Chút nữa gặp. À, để tao mua đồ ăn sáng qua rồi vừa ăn vừa học luôn.
– Ok.
Tôi tắt máy rồi phóng một cái vèo vào nhà tắm. Công đoạn vệ sinh thân thể được diễn ra một cách tuần tự như mọi khi. Xong hết tất cả những thứ cần thiết thì việc còn lại chính là nhìn ngắm gương mặt của mình trong gương…
Tôi khẽ tự mỉm cười hài lòng. Ừ, mình cũng xinh trai đấy chứ, răng khểnh nè, mắt hai mí nè… Vậy mà sao đến giờ vẫn cô đơn nhỉ? Chẳng lẽ là mình vô duyên với phái nữ thật sao ta?
Nhớ lại lời của Thùy Phương bảo: “Người ta răng khểnh còn có duyên, còn anh nhìn sao cũng giống y như răng nanh của Dracula, vậy nên con gái nó sợ.”
Đau lòng thật a! Người ta dù tốt hay xấu đi chăng nữa cũng là anh họ của em mà. Em nỡ lòng nào bảo ông anh tốt bụng, đẹp trai, ga lăng, hào hoa, phong nhã của em là Dracula chứ????
Lòng tôi đang cố gào thét để một lần nữa khẳng định lại điều đó…
Nhiều lúc cũng phải biết tự an ủi một chút cho đỡ buồn đúng không? Nhưng mơ màng như thế là đủ rồi, phải nhanh chóng dắt xe ra để còn kịp qua nhà Nhật nữa.
Vậy là bắt đầu một ngày mới của tôi đấy.
…………………………
Khoảng mười giờ hơn tại nhà Nhật, lúc này đây chúng tôi đang ngồi tại căn phòng khách rộng lớn. Trên bàn học thì bày đủ loại sách vở của ba môn thi chính thức. Cả hai đều đang rất chăm chú nhìn vào những công thức trong sách và cố hiểu xem vì sao lại ứng dụng nó vào thuật toán này… Nhưng có vẻ như Nhật đã tìm ra được đáp án rồi thì phải. Nó khẽ cười, rồi ngước lên nhìn tôi…
– Có vẻ như hôm nay mày có tâm sự?
– Tao đang nghĩ mày đã tìm ra được lời giải.
Thoáng một chút thất vọng. Nhưng vì nhớ đến câu hỏi của nó, tôi mỉm cười đáp.
– Sao mày hỏi thế?
Rồi tôi nhìn Nhật cười như cố tình đánh trống lãng. Chỉ tiếc là thiên sứ lại không dễ bị đánh lừa đến vậy, y khẽ thở dài rồi hướng tôi nói.
– Cảm giác có được từ sau những vụ chia tay của mày. Vì thường khi nào mày cười nhiều là lúc mày đang có chuyện không vui.
– Vậy nếu tao khóc tức là tao đang có chuyện vui à?
– Gần như vậy. Hahahaha
– Hahahaha
Tôi cười lớn và nó cũng cười theo, để rồi tôi lại tiếp tục cúi xuống mà viết tiếp vào cái phương trình còn đang dang dở.
– Là việc gia đình?
– Không….
– Thế thì chẳng lẽ là tiền bạc?
– Cái đó thì mượn mày được.
Tôi nhún vai tỏ thái độ thờ ơ.
– Hahaha hỏi rất đúng lúc, tao cũng vừa nhận được học bổng xong.
– Thì tao cũng vậy.
Tôi khẽ cau mày vì đã phát hiện ra lỗi sai ở một con số nên phương trình giải nãy giờ cả tiếng vẫn không ra được kết quả.
– Chà, vậy không phải tiền, không phải gia đạo, vậy là thí chủ đang gặp rắc rối về tình duyên phải không?
– Mày đang tính làm thầy bói à?
– Ừ, tao đang tính đến việc sau này mà lỡ có thất nghiệp sẽ ra Lăng Ông Bà Chiểu hành nghề…
– Hahaha
Tôi cười lớn để rồi khi vừa kết thúc xong bài toán tôi liền hỏi nó.
– Mày xem dùm tao coi tình duyên của tao thế nào mà sao lại bị đá nữa rồi?
– Tao đoán bừa mà đúng thật a? Ngạc nhiên nha…
Có vẻ như đã cảm nhận được cái liếc mắt đe dọa từ phía tôi nên nó đành phải nín cười mà nói năng nghiêm túc.
– Thành thật mà nói thì…
Nó làm bộ nhìn kĩ tôi một lượt từ đầu đến chân… Rồi nó phán:
– Mày cũng đâu đến nỗi tệ đâu ta… Học hành khá tốt, nếu không muốn nói là giỏi. Vẻ ngoài thì…
Tôi bắt đầu ngồi tạo dáng.
– Cũng xinh trai đấy…
– Quá khen quá khen…
– Còn về tính cách… Có thể miễn cưỡng cho là tốt đi.
Cảm giác như đang ở trên thiên đàng bị đạp một cái rớt thẳng xuống địa ngục vậy. Tôi trợn mắt há hốc mồm ra hỏi nó:
– Miễn cưỡng á?
– Hahaha ai biểu hôm trước mày ăn hết bánh trứng mà không chừa cho tao lấy một cái? Vậy nên mày đã làm chuyện có lỗi với tao a…
– Haiz… Tao nhận là mình có lỗi thật. Nhưng mà Nhật này, nếu Sung Min mà biết được cá tính ham ăn của mày thì sao nhỉ?
Tôi làm bộ thở dài để rồi lấy cớ mà chọc nó.
– Biết từ lâu rồi, Sung Min nhìn nhận là cá tính đó đáng yêu mà…
– Trẻ con.
Nhật chu mỏ lên phản đối, dường như trong giây lát tôi có cảm tưởng như cậu bé ở trước mặt tôi quả thật còn đáng yêu hơn cả những cô gái mà tôi đã quen nữa. Việc này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp Nhật, lúc đó tôi cũng có được cảm giác tương tự như vậy… Cứ như là mình đang có cơ hội được tiếp chuyện cùng một thiên sứ…
– Hahaha nhưng mày có người lớn đâu? Cũng đi giành ăn với trẻ con kìa.
– Hahaha ừ, làm trẻ con chẳng phải tốt hơn sao? Vì sao phải làm người lớn chi cho cực?
– Ừ, nhưng đến một ngày thì đứa trẻ cũng phải lớn thôi. Đừng bi quan nữa, ai mà lại chẳng phải trưởng thành đi? Dù muốn hay không thì thời gian cũng không cho phép chúng ta dừng lại dù chỉ một phút giây ngắn ngủi nào. Vì thế nên đừng vì chuyện buồn này mà sa sút tinh thần quá. Tình yêu vốn dĩ là vậy. Hợp thì tiến tới, không hợp thì không thể miễn cưỡng được…
– ………….
– Điều quan trọng nhất lúc này là phải lo cho kỳ thi tốt nghiệp mày à.
Tôi nhẹ mỉm cười rồi gật đầu tỏ ý đã rõ.
Nhật dạo này đã trưởng thành hơn hẳn. Từng lời nói của nó đều hàm chứa sự quan tâm và cả cách ứng xử khôn khéo.
– Phải chăng vì mày đã có gia đình rồi nên mày mới trưởng thành như vậy?
– Mày nói xàm cái gì đó?
Nhật đỏ mặt nhìn tôi.
– Hihi bạn Nhật tha lỗi cho sự lỡ lời của bạn Luyến… Nhưng bạn Luyến chỉ nói đúng sự thật thôi mà.
– Tao…. Không phải vì Sung Min nên mới…. Mới…..
– Sao vậy ?
Ác ma, xin lỗi không phải, mà là chồng yêu của bạn tôi vừa về đến.
Thú thật với bạn là ngay chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao một thiên sứ đáng yêu như vậy lại đi phải lòng một kẻ có hơi thở của ác ma thế này?
Qua lời Nhật kể thì tôi biết rằng anh ta là một doanh nhân… Nếu xét về ngoại diện thì anh ta đạt chuẩn khá cao, có thể ngay đến chính những người mẫu cũng còn kém anh ta vài phần. Chỉ là không hiểu vì sao những lúc tôi và Nhật nói chuyện thân thiết thì anh ấy lại nhìn tôi với một ánh mắt tựa hồ như đang muốn đem tôi quẳng đi nơi khác vậy.
Mà anh ta lại còn “bảo quản” Nhật rất kĩ nữa… Ở đây tôi dùng chữ “bảo quản” chứ không phải là “bảo vệ” bạn ạ. Vì bảo vệ chỉ là khi người ấy cần đến thì mình có mặt, và hiển nhiên là phải luôn đảm bảo cho người ấy có được cảm giác an toàn. Còn bảo quản tức là đem người yêu của mình bỏ vào trong chiếc hộp, đóng nắp lại và cất giấu đi.
Sao tôi lại có ý nghĩ như thế nhỉ? Cứ y như một thiên sứ đang bị một ác ma giam giữ vậy…
Mà anh ta sẽ không cất giấu Nhật đi đâu đúng không?
Dường như là tôi đã để cho trí tưởng tượng của mình bay quá cao rồi… Quay trở về với hiện thực. Nhật và chồng nó đang khẽ liếc mắt đưa tình với nhau… Mà tôi diễn tả văn chương như vậy nghe có sến quá không nhỉ? Nhưng rõ ràng là bọn họ đang đưa mắt liếc nhìn đối phương mà…
Thôi mặc kệ chuyện của thiên sứ và ác ma đi. Miễn sao bạn tôi cảm thấy vui khi ở cạnh anh ta là được.
– Chào anh.
Tôi thoáng phân vân trong giây lát để rồi mới rụt rè cất tiếng chào. Đừng hỏi tôi vì sao tôi phải phân vân a… Chẳng lẽ giữa lúc vợ chồng người ta đang muốn âu yếm nhau, mình lại nhảy bổ vào giữa và hô to: “Chào anh”…
Anh ta nhẹ gật đầu đáp lễ với tôi, để rồi trong giây phút anh ta cúi xuống và hôn vào đôi môi đang vừa hé mở của Nhật.
– Ư…… An…h…..
Tội nghiệp, có lẽ thiên sứ đang muốn nói chuyện nhưng lại bị ác ma cướp lời…
Ách. Có lẽ dạo này mình nên bớt xem phim khoa học viễn tưởng của Mỹ đi…
Mà hai người định diễn màn tình cảm yêu đương này trong bao lâu nhỉ? Có biết là đang có con nít ở đây không?
Nè, gì chứ? Chưa lập gia đình thì vẫn còn được xem là con nít mà (cái này là phong tục của người Hoa chứ không phải do tôi tự bịa ra đâu nhé).
– Có người dám bắt nạt em khi tôi không có mặt ở đây à?
– Không… Không có…
Tội nghiệp bạn tôi, nó bị hôn đến mức nói cũng không rõ ràng nữa… Mà tôi có nên chen ngang cuộc đối thoại này không nhỉ ?
– Jea Kyo định là tối nay sẽ làm một bữa tiệc barbecue nhỏ tại nhà mình.
– Vậy hả anh? Ơ… Nhưng số lượng khách có đông không anh?
– Không. Chỉ có bốn người chúng ta thôi.
– Bốn người ạ?
– Phải. Vì Jea Kyo muốn em giúp hẹn gặp một người.
Nhìn ánh mắt nhu hòa của Sung Min thật đúng là khiến cho bao cô gái phải mê đắm. Nhưng xin đừng nghĩ rằng bạn sẽ dễ dàng thấy được ánh mắt ấy, vì chỉ khi nào có Nhật ở cạnh bên thì anh ta mới trở nên hiền lành như thế này thôi.
– Nhưng mà…
Nhật bối rối nhìn anh ta, gương mặt ngây ngốc như đang cố tìm hiểu xem vấn đề gì đang diễn ra ở đây….
Nhưng là vấn đề gì nhỉ? Do vài phút lơ đễnh vừa rồi đã khiến tôi bỏ qua cuộc nói chuyện giữa họ. Mà hình như là họ sắp mở tiệc thì phải. Không biết Nhật có ý định sẽ mời tôi không ta?
– Luyến nè.
– Sao?
– Tối nay mày rảnh không?
– Rảnh. Có việc gì à?
Cố giữ cho bề ngoài thật nghiêm túc nhưng trong lòng tôi thì đang nhảy múa không ngừng. Thật lòng mà nói thì lâu lắm rồi mới được ăn món nướng. Ui nhắc đến sao thấy thèm quá…
– Vậy tối nay mày đến đây ăn barbecue nha. Ơ… Xem như là lâu lâu xả stress một bữa.
Hoan hô.
– Ừ. Cũng được.
Xin lỗi mày nha Nhật, thật tâm tao cũng không muốn trưng ra bộ mặt vô cảm như thế đâu! Nhưng vì tao lỡ chê mày là con nít ham ăn, vậy nên tao phải cố tỏ ra người lớn một chút. Còn việc thứ hai là vì Sung Min đang ở gần đó, lỡ anh ấy thấy được tao như vậy thì quả thật là mất mặt nam nhi lắm…
Cho dù tao không cao bằng chồng mày nhưng chí ít gì thì tao cũng ra dáng đàn ông mà…
– Vậy bây giờ tụi mình tranh thủ học cho xong phần này luôn đi.
– Ừ.
Tôi và nó lại tiếp tục chúi mũi vào đống tập vở cao ngất ngưởng. Thôi kệ, dù gì cũng là kì thi tốt nghiệp mà. Dù sao cũng phải cố gắng hết mình mới được. Cả tôi và nó đều rất muốn có thể học lên cao hơn nữa nên việc đầu tư vào việc học lúc này là điều hết sức cần thiết. Vậy nên khoảng thời gian này chúng tôi sẽ phải chấm dứt tất cả mọi hoạt động khác mà chỉ hướng tập trung vào việc học.
Ôi, câu châm ngôn: “Học, học nữa, học mãi” vào lúc này sao mà đúng thế không biết?
Quay lại câu chuyện cách đây chừng mười phút, lúc ấy bạn Luyến còn đang mơ màng suy tư…
– Nhưng mà… Thật Jea Kyo muốn vậy ạ?
– Phải.
– Em chỉ hơi tò mò… Là vì sao mà…
– Suỵt.
Ngón tay thon dài đầy quyến rũ bỗng đặt lên đôi môi của Nhật, để rồi ngón tay ấy chẳng chịu an phận mà bắt đầu muốn tiến dần xuống phía dưới…
– Đừng. Có bạn em ở đây.
Nhật hoảng hốt chặn đứng âm mưu đen tối ấy lại.
– Vậy ý cậu bé là nếu không có người ở đây thì chúng ta có thể…
Nhật đỏ mặt quay đi mà không đáp.
“Em lúc nào cũng đáng yêu hết, báo hại anh cứ muốn được ôm em vào lòng. Chết tiệt thật, không hiểu kỳ thi quái quỷ này phải kéo dài đến bao lâu nữa?”
Thật lòng mà nói thì chẳng khi nào Sung Min lại mất bình tĩnh như thế, chỉ là dạo này anh bị vợ yêu cấm vận hơi nhiều.
“
– Tôi phản đối việc này. Không thể chấp nhận được việc mỗi tuần chỉ có hai đêm gần gũi…
Chính xác là cừu nhỏ đang đặt điều kiện với anh. Và hiển nhiên là với bản hợp đồng đầy bất lợi như thế thì có chết anh cũng không ký.
– Em đang học thi mà. Em cần phải giữ đầu tỉnh táo để học bài. Ngoan đi, rồi em sẽ đền bù lại cho anh sau ha.
Gương mặt ngây thơ vô tội đang cố dỗ dành con người đầy nam tính đang đứng trước mặt mình.
– Buổi sáng thì có bạn em đến và anh không được chạm vào em, còn buổi tối thì em phải học bài nên anh cũng không được phép quấy rầy… Thật anh nhớ em đến phát điên rồi vợ à.
Bàn tay giảo hoặc đang cố lần sâu hơn nữa vào bên trong lớp áo sơ mi để rồi như mục tiêu ban đầu của anh là phải ve vuốt cho bằng được cơ thể của bé cừu nhỏ.
– Anh nè… Không được. Em còn chưa học xong mà…. Ư….
– Ngay cả cơ thể em cũng đang rất nhớ tôi. Ngoan nào…
– Ư… Kh…ông…. Không được…. Anh xấu….
Anh không đáp mà chỉ dịu dàng để lại dấu ấn hằng sâu ở những nơi có thể chạm đến, để rồi như bị mùi thơm ngon ngọt của cậu bé quyến rũ, bỗng chốc từ một quý ông dịu dàng lại trở nên như một dã thú thèm khát ái tình, anh điên cuồng ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp của cừu nhỏ. Từ nụ hôn môi ngọt ngào đưa đẩy giữa hai kẻ yêu nhau nay lại di chuyển dần xuống phía dưới cơ thể đầy mê hoặc ấy…
– Anh nhớ cơ thể em đến phát điên rồi này…
– Ư…… Anh…. Khoan đã…..
Tiếng nói của cừu nhỏ hoàn toàn không được anh để ý đến, chiếc áo sơ mi đang mặc trên người cũng nhanh chóng được lột ra để tránh đi sự vướng víu…
”
Tối hôm đó, tại nhà Sung Min.
– Có cần tao phụ gì không mày?
– Mày cũng thấy rồi đó. Bọn họ không cho tụi mình vào phụ bếp…
Nhật hướng ánh mắt yêu thương về phía chồng mình. Quả thật gương mặt đầy nam tính của hai người đàn ông ấy rất giống với những bức tượng nam thần Hy Lạp. Mà họ có phải qua phẫu thuật thẩm mĩ không nhỉ?
Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên cằm của mình rồi khẽ thở dài… Ước gì mình có được gương mặt nam tính như thế.
…………………….
– Có hứng thú với cậu nhóc kia rồi à?
Sung Min đưa mắt nhìn về phía hai cậu nhóc đang ngồi.
– Có thể.
– Chưa chắc chắn à?
– Chỉ đơn giản là tò mò.
– Ừ. Lúc bắt đầu mọi thứ thường chỉ do hiếu kỳ…
– Hôm nay ngài Sung Min có vẻ như đang có nhiều tâm sự nhỉ? Có cần chuyên gia tư vấn không?
– Tôi thấy cậu nên tự lo cho mình trước đi.
– Biết đâu chừng có ai cần tư vấn về sinh lý hay tâm lý gì đó…
– Về cả hai thứ đó tôi đều không cần cậu giúp đỡ. Đừng cố đánh trống lãnh sang chuyện khác.
Jea Kyo cười một cách giảo hoặc…
– Hay là muốn có một chị dâu khác nữa rồi?
– Cậu có tin là tôi sẽ treo ngược cậu lên để nướng không?
– Hahaha không cần nổi nóng với tôi như vậy… Nếu tôi đoán không lầm thì dạo này Sung Min của chúng ta đang phải ngủ ngoài phòng khách nên mới…
– Cậu đi chết ngay cho tôi. Hôm nay nhất định tôi phải xiên cậu lên để nướng…
– Hahahaha
…………………….
Cả hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau đùa giỡn, trong giây lát tôi cảm thấy ở họ cũng có nét gì đó con nít như tôi và Nhật vậy. Chỉ là… Hình như họ đang dùng xiên nướng bằng sắt để đánh nhau thì phải.
– Sung Min…
Nhật không khỏi lo lắng khi phải đứng nhìn những động tác đầy mạnh mẽ và dứt khoát của hai người. Dường như cả hai đều đã từng học qua kiếm đạo nên những động tác mới có thể linh hoạt và đẹp mắt đến vậy. Tôi cứ mãi mê nhìn ngắm những động tác thuần thục của họ mà quên mất đi sự nguy hiểm từ những thanh sắt đem lại…
Lúc này Sung Min đang ở đòn thế tấn công, còn Jea Kyo bạn anh ấy thì đang ở thế phòng thủ. Nhưng dường như anh ta đang chờ đợi cơ hội khi đối phương sơ sẩy liền sẽ ra một đòn quyết định…
– Sung Min… Jea Kyo….
………………………
– Có vẻ như chị dâu bắt đầu lo lắng rồi đấy…
Sung Min khẽ đưa mắt nhìn người trong lòng của mình. Để rồi cả hai không nói thêm điều gì mà cùng dừng tay lại, hai xiên que lại được trở về vị trí cũ của nó…
– Hai người ở trong này giành ăn sao mà lại đánh nhau vậy?
Nhật bước đến đứng giữa hai người mà hỏi. Lúc này đây nhìn mặt Sung Min đầy vẻ sủng nịnh mà cúi xuống hôn lấy bảo bối của mình.
– Jea Kyo và tôi đang kiểm tra thể lực của đối phương, nên cậu bé không cần phải lo lắng.
– Ư… Buông….Em…. Có người…. Mà…
– Xem ra tình cảm của hai người thật tốt lắm.
Jea Kyo nói bằng tiếng Hàn và dĩ nhiên là tôi chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.
– Hiển nhiên. Cậu còn nói xàm để cừu nhỏ nghe được là cậu sẽ chết với tôi đó.
– Hahaha ngài Sung Min dọa… Làm người ta sợ…
Jea Kyo làm động tác sợ hãi thật khiến người khác buồn cười. Chỉ tiếc là lúc ấy Nhật đang xoay lưng về phía anh ta nên chẳng thể nào thấy được. Còn tôi thì lại chẳng dám cất tiếng cười.
Bỗng anh ta quay sang tôi và mỉm cười…
Quyến rũ quá.
Nụ cười ấy thật đẹp. Nó tỏa nắng tựa hồ như đó chính là nụ cười của thiên sứ vậy.
Tôi đứng ngây người ra nhìn anh. Để rồi sau vài giây lấy lại được tinh thần, tôi cũng mỉm cười đáp lễ.
– Trao tình đáp ý nhiêu đó đủ rồi, còn phải trông chừng lò lửa đấy.
Dường như Sung Min vừa nói gì thì phải. Tôi chỉ kịp thấy Jea Kyo cười một lần nữa với tôi để rồi anh ta liền quay sang Sung Min đáp lại.
– Hai người này trẻ con thật…
Nhật kéo tay tôi rời khỏi khu vực đang có nguy cơ xảy ra chiến tranh ấy… Nhưng tôi vẫn luyến tiếc nhìn về phía sau, lúc này tôi bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn mình… Và tôi xấu hổ quay mặt đi.
– Dễ thương thật.
– Hahaha nhưng không dễ thương bằng cừu nhỏ.
– Với Sung Min đại nhân thì chị dâu lúc nào mà chẳng phải là bảo vật đáng yêu nhất.
– Câu này đáng được thưởng.
– Hahahaha
– Anh nói thật ạ?
Tôi không tin vào tai mình nữa khi nghe Nhật phiên dịch lại lời nói của Jea Kyo.
Vốn dĩ tôi đang muốn đi kiếm việc làm để có tiền tiêu vặt. Nhưng vì thời gian ôn thi cấp bách, lại còn phải học thêm anh văn vào buổi tối, nên chẳng thể làm gì được cả…
Việc dạy thêm tiếng Việt này quả thật rất tốt, lương cao mà thời gian bỏ ra lại ít nữa. Nhưng là… Mình không nói rành tiếng Anh thì làm sao có thể giải thích cho anh ta hiểu được chứ?
Nhẹ nhàng trình bày hết những gì đang suy nghĩ trong đầu với Nhật và với học trò tương lai của tôi. Để rồi tôi nhận được sự thuyết phục từ phía hai người ấy…
……………
Sau một lúc cân đo đong đếm trí não với Jea Kyo, kết thúc là việc gật đầu của tôi kèm với lời hứa, sẽ cố gắng hết sức để có thể truyền đạt những kĩ năng cơ bản trong giao tiếp tiếng Việt cho Jea Kyo. Nhưng bù lại Jea Kyo cũng phải hứa là sẽ không được cười nếu như tôi có phát âm sai tiếng Anh.
Vâng, điều này là hiển nhiên mà. Lỡ như người ta đang giải thích ngon rớn lại bị cười thì quê lắm.
Vậy là xong một ngày đấy.
Có phải bạn đang thắc mắc vì sao tôi lại mô tả mọi thứ một cách đại khái như vậy? Câu trả lời là vì tôi đã bắt đầu thấm mệt rồi bạn ạ. Ừ, ăn no cũng mệt lắm, mà nhất là khi bạn cứ liên tục bị ép ăn thế này.
Nhưng món ăn tại nhà Nhật quá ngon đi. Nghĩ lại vẫn còn muốn ăn nữa, dù đã no căng bụng rồi.
Công nhận chồng nó và Jea Kyo đều có năng khiếu trong việc bếp núc. Mà sao hai người không đi làm đầu bếp cho nhà hàng khách sạn nhỉ? Như vậy sẽ càng có nhiều người được thưởng thức tay nghề của họ hơn.
Ước gì ngày nào cũng được ăn đồ do chính tay họ nấu!!!
Mà cũng đã khuya rồi nhỉ? Ngủ thôi. Chúc mọi người một buổi tối ngon giấc nha.
Hết chương 2
Đây là quà giáng sinh thứ 3 nè.
Cám ơn X-D, sai và các bạn đã ủng hộ Choco trong suốt thời gian qua. Hix X-D và sai đã rất có công trong việc thúc hối Choco viết fic + sáng tác tiếp HC2.
Nhưng tóm lại mọi chuyện đều phải chờ cho NK2 và Đêm hoàn tất đã nha mọi người.
@ Bạn nào xin post lại NK1: Bạn có thể vào địa chỉ trang nhà của Choco đọc. Trong đó có đầy đủ hết tất cả các fic từ trước đến giờ.
Câu cuối cùng, cám ơn các bạn rất nhiều và chúc mọi người giáng sinh vui vẻ ^_^