NK2 – Chương 5: Cà phê kem

Chương 5: Cà phê kem

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, thêm hôm nay nữa thì đã tròn hai tháng dạy kèm rồi. Tiền học phí anh đưa ra quả thật rất cao, cao đến mức khiến tôi phải ngượng ngùng khi nhận nó, dù rằng tôi biết mình đã cố gắng hoàn thành tốt bổn phận của mình, chỉ là…

Về phần anh thì đã tiến bộ đến mức tôi không thể tin anh là người được nữa…

Tôi nói điều này không có nghĩa tôi xem anh là quái vật đâu!!! Chỉ là siêu nhân hay một thứ gì đó tương tự như vậy thôi.

……………………….

Tôi mở lời khen ngợi thì nhận được một nụ cười thật đẹp từ phía anh…

– Vậy tôi có thể mời cậu bé đi ăn mừng được không?

– Vâng. Rất sẵn lòng ạ. Nhưng mà phải để em đãi mới được.

…………………………

Cuối buổi học chiều ngày hôm ấy, anh đưa tôi đến một quán cà phê nhạc nhẹ. Dễ dàng thấy rằng, đây là một quán có bề ngoài không mấy thu hút. Nhưng một khi bạn bước sâu vào bên trong bạn sẽ cảm nhận một không khí khác hẳn. Cách bày trí khéo léo khiến nó trông y hệt như một tòa biệt thự cổ được xây vào khoảng vài thập niên về trước…

Khi anh và tôi vào đây cũng là lúc trời đang mưa lất phất. Mưa rất nhẹ nhưng cũng đủ để làm đọng lại cái không khí se lạnh của một mùa thu đến muộn.

Không khí trong quán khá ấm cúng. Quán được chia thành hai khu vực, ngoài vườn và trong nhà. Anh dẫn tôi vào trong căn phòng đầu tiên. Quả nhiên đây là một nơi lý tưởng để có được sự thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi…

Có lẽ quản lý tại đây đã rất khéo léo khi điều chỉnh nhiệt độ ở mức giữ ấm cho thực khách trong những ngày mưa lạnh giá thế này.

Bàn của chúng tôi được đặt ngay sát với bức tường thủy tinh nhìn ra toàn cảnh bên ngoài. Trên mỗi bàn đều có một cây nến. Hiển nhiên đó không phải là thứ nến dùng để thắp trong các buổi tiệc trà Châu Âu mà trên ti vi thường thấy. Đó chỉ đơn thuần là một ngọn nến tròn được đặt bên trong một chiếc ly sứ trắng. Chỉ đơn giản có vậy nhưng cũng đủ để làm cho khung cảnh như tăng thêm phần ấm cúng.

– Cậu bé uống nước gì?

Cứ mãi mê để tâm trí mình bay bổng đã khiến tôi không nghe được câu hỏi của anh, khiến cho anh phải lặp lại một lần nữa…

– Em… Em xin lỗi.

Tôi thoáng giật mình, để rồi nhanh chóng đưa tâm hồn trở về với thể xác. Tôi chữa ngượng bằng cách mỉm cười với anh và hướng mắt nhìn vào menu.

Trời ạ. Các món nước ở đây sao mà mắc thế? Lại còn toàn ghi giá bằng đô không nữa chứ. Theo bản năng tôi gọi cho mình thức uống rẻ nhất.

– Cho một ca cao nóng và một capuchino.

Anh nhẹ mỉm cười, rồi hướng đến người bồi bàn, cả hai cùng trao đổi với nhau bằng giọng Anh của người bản xứ.

Chờ người bồi bàn lấy lại menu và rời khỏi đó, anh mới hướng tôi giải thích.

– Cậu bé đang viêm họng, uống nhiều đá không tốt đâu.

– Vâng.

Tôi không dám cãi lệnh bác sĩ. Mà khi nãy anh là gọi gì ấy nhỉ? Tôi vừa gọi xong liền không để ý đến mà hướng tầm mắt ra chậu cúc nhỏ ngoài sân, vì thế nên tôi đã chẳng thể nào nghe kịp anh nói điều gì với người phục vụ ấy.

Nếu bạn thắc mắc vì sao tôi có thể trao đổi nhiều với anh bằng tiếng Anh vậy thì xin bạn đừng ngạc nhiên. Vì mỗi lần anh nói đều phải dùng một tốc độ rất chậm để tôi có thể nghe kịp và trả lời anh. Ơn trời là anh học hành mau tiến bộ. Vậy nên dạo gần đây tôi đã có thể nói chuyện với anh một cách dễ dàng hơn rồi.

Nhìn vào gương mặt điển trai của anh ngay dưới ánh nến lung linh thật khiến cho người ta có cảm giác ma mị… Kèm theo gương mặt ấy chính là chất giọng trầm ấm như khẽ ru người khác vào giấc mộng liêu trai.

Dù tôi có là nam giới đi chăng nữa thì tôi cũng phải công nhận rằng anh rất quyến rũ. Mà dùng từ quyến rũ để diễn tả nét đẹp ấy liệu có hơi xem thường anh quá không?

Từ mắt, mũi, đến đường cong nơi khóe miệng, tất cả đều hoàn hảo. Sao anh không đi làm diễn viên nhỉ? Hay ca sĩ gì đó cũng được. Tôi đảm bảo rằng nếu anh mà làm hai nghề ấy thì chắc chắn rằng các bà, các cô sẽ bỏ hết tất cả công việc nhà để ngồi trước màn hình ti vi mà xem anh diễn xuất.

– Xin mời.

Người bồi bàn nhã nhặn đưa về phía tôi và anh hai chiếc tách sứ đang bốc khói.

Anh lấy từ trong ví ra một ít tiền và để vào khay của người phục vụ. Người phục vụ bàn một lần nữa cúi người xuống để cảm ơn về sự hào phóng của anh.

– Chúc quý khách một buổi tối vui vẻ.

Tôi gật đầu cảm ơn anh ta rồi quay sang anh mà hỏi.

– Anh gọi ca cao cho em?

– Phải. Vì thứ này sẽ tốt hơn thứ nước cậu bé đã chọn.

– Cám ơn anh.

Tôi nở một nụ cười thật đẹp với anh. Có vẻ như trong giây lát anh thoáng lặng người vì nụ cười đó của tôi. Mà hình như tôi đang nghĩ linh tinh rồi thì phải, làm gì một người đàn ông lại bị hấp dẫn bởi nụ cười của một người cùng phái chứ?

Tôi thay đổi góc nhìn mà chuyển hướng về phía thác nước nhân tạo ngoài sân. Điều làm tôi để ý đến không phải ở thác nước mà là ở ánh đèn được thắp sáng bên dưới, nó khiến cho cả một vùng hồ như rực rỡ hẳn lên. Nét đẹp nơi đây tựa hồ như khung cảnh liêu trai trong truyện của Bồ Tùng Linh, vì cũng có hồ nước, có hơi sương, có ánh sáng vàng, có những bông hoa rất nhỏ như điểm xuyến thêm cho thảm cỏ xanh.

Mỗi bàn đều được đặt một cây nến như để tăng thêm bầu không khí lãng mạn giữa hai người. Vậy ra nếu được ngồi cùng người yêu tại một quán như thế này thì còn gì bằng nhỉ?

Khoan đã, hình như anh vừa gọi thêm một cái bánh.

Anh tinh tế phát hiện ra việc tôi đang thả hồn mơ màng ở chốn nào đấy. Anh không lên tiếng mà chỉ đẩy nhẹ dĩa bánh về phía tôi như tỏ ý không muốn làm gián đoạn những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu tôi.

Nhưng sao anh không ăn nhỉ?

– Anh không thích đồ ngọt ạ?

– Không.

Anh mỉm cười thật dịu dàng. Có vẻ như ở anh, tôi không thể đòi hỏi được một sự chu đáo nào hơn thế nữa. Tôi đang làm một phép hoán đổi nhỏ. Ví như thay vì anh mà là một cô bạn gái nào khác thì sao nhỉ?

Việc đầu tiên phải làm ắc hẳn sẽ là hướng cô bạn ấy gọi món. Sau đó là nghĩ ra những lời mở đầu hay để dẫn dắt nàng vào câu chuyện của mình. Hiển nhiên chẳng thể nào để cho khoảng không gian giữa hai người trở nên nhạt nhẽo, nếu không thì đó là lần đầu và cũng là lần cuối để cả hai có dịp đi chơi chung.

Bạn biết không, con gái vốn dĩ rất phức tạp. Có lẽ họ được tạo hóa ban cho quá nhiều những đặc tính đáng yêu, vì thế nên họ luôn khiến cho bọn con trai chúng ta phải điêu đứng. Họ suy nghĩ sâu sắc hướng chúng ta phải cố gắng suy nghĩ theo. Họ dễ xúc động và hiển nhiên là bạn chẳng thể nào cười được trong những khi họ khóc. Dù có khi lý do chỉ là vì nhân vật nam chính trong phim bị mắc bệnh ung thư hay do anh ta bị bồ đá… Nhắc tới đây lại cảm thấy tủi thân! Cũng là con trai, vậy tại sao tôi bị người yêu bỏ thì được, còn các oppa của mấy cô thì không chứ?

*Im lặng gào khóc trong năm giây*

Có phải là bất công lắm không??? Chẳng lẽ nhan sắc quyết định nhiều thứ đến vậy a?

………………………….

Mà nãy giờ hình như anh vẫn đang quan sát những biến đổi trên khuôn mặt của tôi. Vừa rồi phải chăng là anh đã mỉm cười?

Thật là xấu hổ a!!!

Ánh mắt anh một lần nữa lại chạm vào đôi mắt bối rối của tôi, khiến tôi vô thức đỏ mặt lên.

Bỗng dưng tôi thầm so sánh giữa anh với các cô bạn gái cũ của tôi. Tính cách anh trầm tĩnh như nước nên chẳng thể nào đoán được những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu anh. Còn nữa, những gì anh nói ra đều khiến cho người đối diện cảm thấy dễ chịu, tất nhiên tôi không kể đến những câu hỏi hóc búa về tiếng Việt nhé. Và khi trò chuyện cùng nhau, anh thường là người gợi mở đề tài khiến tôi chẳng bao giờ biết buồn chán khi ở cạnh anh.

Tôi thiết nghĩ nếu một ngày nào đó anh có thể nói tiếng Việt lưu loát có lẽ hai chúng tôi sẽ trở thành một đôi bạn tri kỷ cũng nên. Không biết lúc đó Nhật nó có ghen tỵ với anh không ta?

Nhưng rồi tôi tự dặn mình là khoan hãy mơ mộng đã… Người ta có ý muốn làm bạn thân với mình chưa hay đó cũng chỉ là mối quan hệ quen biết trong công việc mà thôi?

“Người như mày thì làm gì xứng đáng có được những thứ tốt đẹp đấy!!!”

Câu nói của người phụ nữ ấy cứ mãi vang vọng trong tai tôi, chẳng khi nào tôi quên được cả.

Phải, tôi biết người như tôi thì làm sao xứng đáng để có được thứ gọi là hạnh phúc được chứ?

…………………………

Những ngày tháng sau đó tôi vẫn đi dạy và ôn thi bình thường.

– Cậu bé đang bị cảm, đừng uống thứ này không tốt.

– …………….

– Nước cam dành cho cậu.

– Không phải là cà phê ạ? Cà phê anh pha ngon…

Tôi không ngần ngại mà nói ra suy nghĩ của mình trước mặt anh.

– Mấy hôm nay cậu đã thức thâu đêm rồi, đừng lạm dụng cafein nhiều quá.

– Làm sao anh biết em thức thâu đêm?

– Mí mắt của cậu nói cho tôi biết.

Cũng có đôi lần anh mời tôi ở lại dùng bữa.

– Em có thể gọt khoai tây phụ anh được không?

– Cứ để đó. Một lúc tôi sẽ làm đến.

Vì sao mà lúc nào khi đứng cạnh anh, tôi đều phải ngước mặt lên để nhìn hết vậy?

– Nhưng mà… Anh coi em như khách vậy… Em không thích…

Tôi khẽ xụ mặt xuống thì anh quay sang tôi mỉm cười.

– Nhưng lần trước cậu bé đã tự mình cắt trúng tay rồi.

– Là do hôm đó em sơ ý.

– Một lần cho tất cả. Cậu có thể pha cà phê hộ tôi được chứ?

Dù cho tôi có hậu đậu đi chăng nữa cũng đừng dùng ngữ khí đó mà nói chuyện với tôi chứ… Anh làm tôi có cảm giác như mình là một đứa trẻ vậy.

Nhưng công việc pha cà phê giúp tôi có thể quan sát được phía sau lưng của anh. Bóng lưng anh to lớn tựa như một bức tường vững chắc. Không biết đến bao giờ cơ thể tôi mới có thể phát triển được đến nhường ấy.

…………………

Hết chương 5

Vì quá cảm động trước sự ủng hộ cũng như hâm dọa… (Choco mà 2 tuần post 1 chap là ta sẽ cắn lưỡi, sẽ…) Khiến Choco phải ráng post sớm hơn 1 ngày.
Thx tất cả vì đã yêu thích NK2. Choco hứa sẽ ráng hoàn tất, kg drop ngang cũng như kg dời ngày post (nếu có bận sẽ thông báo trc. ^_^)
Iu tất cả mọi người.

NK2 – Chương 4: Cảm xúc lạ

Chương 4: Cảm xúc lạ

Những ngày sau đó tôi vẫn đi dạy bình thường. Thật lòng mà nói thì Jea Kyo là người có khả năng học ngoại ngữ tốt nhất mà tôi từng gặp. Chỉ sau một tuần lễ mà anh ta đã có thể nhớ và nói được những câu nói đơn giản rồi. Này, xin bạn đừng xem thường chuyện ấy nhé! Rất hiếm có người nào vừa học xong đã có thể nhớ liền, ấy thế mà anh ta lại là người như vậy đấy. Thật đáng để ngưỡng mộ phải không?

Từ những ngày đầu tiên đối với anh ta đã là: “Xin chào, bạn khỏe không?”, “Cám ơn, hẹn gặp lại”… Sau đó là bắt đầu nói nhiều hơn về thân thế cũng như sở thích của mình và của người đối diện. Anh có thể tiến bộ nhanh như vậy về kĩ năng giao tiếp, điều đó cho thấy rằng chỉ số IQ của anh rất cao… Hoặc cũng có thể là vì anh có một bộ óc siêu phàm nên mới nhớ hết được tất cả.

Tóm lại tôi đánh giá cao người học trò như anh. Vì với tôi, một thằng dốt đặc ngoại ngữ, thì việc bắt gặp được một người giàu về kĩ năng giao tiếp như vậy thật đáng để ngưỡng mộ.

Tôi đã từng nói qua với bạn chưa nhỉ? Là việc anh đối với tôi rất tốt. Anh rất thường xuyên đem trà bánh ra mời tôi, vào những buổi trò chuyện ấy thì anh ta hay hỏi tôi những câu hỏi thông dụng bằng tiếng Việt. Tôi đoán có lẽ là anh đang muốn tìm người trao đổi nhằm nâng cao thêm trình độ nghe nói của mình. Vì thế nên tôi sẵn lòng chiều ý trả lời những câu hỏi ấy vì tôi muốn anh nhanh nói được tiếng Việt hơn nữa.

Có lẽ một gia sư tận tâm như vậy thật khó kiếm lắm đúng không?

Xin đừng thắc mắc vì sao tôi không kể chi tiết những buổi học ấy ra đây, vì theo tôi thì buổi học nào cũng như buổi học nào, đầu buổi là dạy bài mới, cuối buổi sẽ bắt đầu luyện tập lại việc nghe nói cũng như viết chữ… Vậy nên chẳng có gì đáng để ghi ra cả. (Lý do chính là vì tôi lười phải kể lại những gì đã xảy ra trong khi chúng thì ngày nào cũng như vậy… Bạn thông cảm cho tôi nhé! Dạo này việc học mệt quá bạn ạ.)

Ring…..ring…..

– Alo?

– Chào cậu bé, hôm nay chúng ta có thể học vào buổi chiều, được?
Không nghĩ đến việc người Hàn thích dùng chữ “được” để đặt câu hỏi đến vậy… Tôi nhẹ giọng chỉnh lại.

– Dạ. Nhưng mà câu vừa rồi thì mình nên nói là: “Hôm nay chúng ta có thể học vào buổi chiều được không?”

– Haha cám ơn nhiều cậu bé gia sư.

– Hahaha còn câu này thì đã chuẩn rồi, không cần phải chỉnh nữa.

Tôi phì cười theo anh. Rồi tôi im lặng chờ nghe anh nói tiếp:

– Vậy chiều nay gặp.

– Vâng, chiều nay gặp ạ.

– Chữ “ạ” sau câu nói của cậu là ý nghĩa gì? Vì sao có lúc lại dùng nó thay cho “ha”?

– À, thêm chữ đó vào cuối câu để tỏ ý tôn trọng người đối diện. Thường chúng ta hay nghe con nít khi nói với người lớn đều dùng chữ “ạ”… Không chỉ vậy, đây còn là từ dùng rất thường trong các mẩu đối thoại hàng ngày…

Tôi đang cố suy nghĩ cách nào để giải thích cho dễ hiểu. Khổ thật, mình là người Việt nên việc dùng các chữ như: “Thì, là, mà, ạ, vâng ạ, ha, nha, nhé…” là chuyện quá đỗi bình thường. Bình thường đến mức chúng ta không mấy để ý đến nó nữa. Nhưng với người nước ngoài thì họ sẽ thắc mắc vì sao có lúc thì chúng ta lại dùng “ha” cũng có khi lại dùng “nha”…

– Cái này… Gần giống trong tiếng Anh, ta thêm sir và madam mỗi khi người đối diện là người mà ta kính trọng hoặc ở cấp bậc cao hơn.

Tôi đã bắt đầu toát mồ hôi khi phải giải thích qua điện thoại theo kiểu này. Xin thề là tôi còn chưa kịp chuẩn bị từ ngữ bằng tiếng Anh để giải thích cho dễ hiểu nên tôi đành phải xọ ba mớ tiếng Việt ba mớ tiếng Anh vào.

– Ừ. Tôi đã hiểu. Cám ơn cậu bé.

– Dạ, không sao đâu.

Anh đừng đi mà hỏi tôi vì sao lại dùng chữ “đâu” nữa nha. Anh mà hỏi nữa dám tôi sẽ cắn lưỡi chết lắm á.

May cho tôi là anh không hỏi nữa. Chúng tôi nói thêm vài câu xã giao thì cúp máy.

Vậy là hôm nay anh sẽ học buổi chiều nên tôi sẽ có cả buổi sáng để học bài. Hay quá…

…………………………….

Tôi xin rút lại lời nói vừa nãy của mình, thật chẳng hay chút nào cả. Đống bài cần học nhiều đến mức tưởng chừng như muốn đè chết người. Theo thời khóa biểu cá nhân thì sáng nay tôi sẽ phải học cho xong hết phần đồ họa…

Không biết Nhật đã học tới đâu rồi nhỉ? Từ khi tôi làm gia sư cho Jea Kyo đến nay cũng ít có dịp học nhóm với nó. Phần vì khi dạy xong về nhà cũng đã trưa rồi nên không tiện ghé, cũng có những hôm không đi dạy thì trời lại mưa nên con sâu lười trong tôi lại lên tiếng điểm danh… Tóm lại tất cả cũng là do con sâu lười của tôi gây ra. Tội lỗi, tội lỗi quá…

Tít tít…

“Tin từ: Nhật

Bài nhiều quá mày… Càng học càng thấy nhiều.”

Công nhận chỉ vừa mới nghĩ đến thôi thì nó đã nhắn tin lại rồi. Linh ứng thiệt a…

“Ừ, mấy tuần trước tụi mình coi chỉ mới là những kĩ năng cơ bản. Càng đi sâu vào trong càng có thêm nhiều thứ khác, nhất là về môn đồ họa và trí tuệ nhân tạo…”

Không phải đợi lâu thì nó đã nhắn tin trả lời.

“Vài hôm nữa rảnh thì tao sang mày học nhóm ha.”

“Lựa ngày chi bằng hôm nay luôn đi. Mà mày qua tao hay tao qua mày?”

“Để tao qua cho. Ở nhà chờ đi nhé.”

Tôi ung dung cất điện thoại đi nhưng rồi lại có tiếp một tin thứ hai.

“Ủa, quên nữa. Hôm nay mày không phải dạy anh Jea Kyo à?”

“Không. Vì hôm nay anh ấy học buổi chiều.”

“Ừ. Vậy tao qua ngay.”

Có lẽ tổng đài điện thoại phải tăng thêm nhiều khuyến mãi cho những sinh viên ưa thích nhắn tin như chúng tôi đây. Vì cứ mỗi tin nhắn là hai trăm mấy ba trăm đồng mà lại nhắn không đủ ý nên cứ phải nhắn đi nhắn lại để hỏi… Tính ra nếu so giữa tiền nhắn tin và gọi điện trực tiếp thì chênh lệch cũng không bao nhiêu. Mà nếu nói chuyện thì sẽ tránh đi những thiếu sót về thông tin giữa hai người. Nhưng biết làm sao bây giờ, sinh viên cứ thích nhắn tin nên cách nói chuyện bằng đầu ngón tay cái ấy vẫn mãi là một thói quen khó bỏ…

Chết, tôi lạc đề nữa rồi. Bây giờ phải tranh thủ dọn bàn để chút nữa Nhật và tôi còn bày đồ ra học nữa. Khổ thật, mấy hôm trước do mãi mê tra từ điển Việt Anh – Anh Việt, rồi lại phải viết ra những điều cần nói… Làm xong lại không kịp dọn dẹp mà lo chạy thẳng đi dạy, đi dạy về lại mệt nên bỏ ngang… Tóm lại hàng trăm lý do cũng chung quy lại vì tội lười biếng của gia chủ. Thôi thì bây giờ bắt đầu dọn vậy.

……………………….

Chiều hôm đó.

– Chào anh.

– Xin chào. Cậu bé chờ tôi chút nhé.

Anh lui vào trong và tôi nghe như là có tiếng nước chảy. Dường như anh vừa từ bệnh viện về, nếu bạn hỏi vì sao tôi biết thì đó có lẽ là do mùi thuốc sát trùng còn vương trên áo anh. Ngay lần đầu gặp anh, tôi đã thấy anh hay có thói quen sau khi tiếp xúc với bệnh nhân liền sẽ rửa sạch tay mình bằng nước rửa y tế. Quả thật một khi bạn quen với bác sĩ bạn sẽ học hỏi được nhiều hơn ở cái tính sạch sẽ và kĩ lưỡng ấy.

– Chúng ta bắt đầu nhé.

Anh mỉm cười và bước ra với chiếc áo thun mềm. Anh nhẹ cúi người đưa cho tôi quyển sách mà anh đang đọc. Mùi hương nước hoa thoang thoảng khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi mỉm cười và lý giải cho anh những câu, những từ mà anh chưa hiểu. Xong việc là lúc chúng tôi bắt đầu học bài mới.

– Anh có thể hiểu sơ ý nghĩa của bài nhạc này không?

Tôi bật điện thoại lên và trong đó tôi đã lưu sẵn một bài hát với ca từ dễ nghe dễ hiểu. Tôi muốn hướng anh đến việc yêu thích nghe nhạc Việt, điều đó sẽ giúp anh mau chóng nắm bắt được tiếng Việt hơn.

Đêm đi qua, sao tim buốt giá
Cơn mưa đêm như cào sâu vết thương
Đã có lúc tình mình ấm áp, trong em cứ ngỡ một đời

Em yêu anh, yêu không hối tiếc
Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim
Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi…… Ra đi không chút tiếc thương

Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm
Tìm về một nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào
Vì người ra đi lặng lẽ
Vì người ra đi để em đớn đau
Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi

Không còn ai bên đời nữa
Không còn ai chia nỗi buồn
Không còn ai chia khoảnh khắc sướng vui ngọt ngào

Dù lòng vẫn biết là thế….. Mà vì sao em vẫn không thể quên
Em không thể quên được người….

Xin cho em quên, xin cho em quên
Em thôi quay nhìn lại
Xin cho em quên, xin cho em quên
Em… Thôi không nhung nhớ.

– Có phải bài này là một bài nhạc nói về tình yêu?

– Phải. Nhưng anh có thể dùng tiếng Việt để nói lên cảm nhận về bài hát này.

Tôi cố ý muốn thử xem cách diễn đạt cảm xúc bằng tiếng Việt của anh. Anh nhẹ mỉm cười và bắt đầu nói:

– Bài hát theo điệu ballad, ca từ cho thấy rằng đôi tình nhân này đã tan vỡ và điều đó làm cô gái rất đau lòng.

– Hết?

– Ừ.

Hiển nhiên với người có thể nghe và thấu hiểu được hết được ca từ thì sẽ cho đây là một bài hát hay. Còn với anh thì chỉ cần như vậy là đủ rồi. Chí ít là khi anh trình bày câu cú và nói lên những gì anh suy nghĩ đã rất mạch lạc rồi phải không?

Nhớ lại lần đầu tiên anh nói những câu nói tiếng Việt không chuẩn, tôi đã cố kiềm nén tiếng cười để dạy anh. Nhưng rồi khi anh đặt câu và dùng từ sai đã khiến tôi không thể nhịn được nữa mà phá lên cười.

Nghĩ lại cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình có lỗi. Vì dù sao đi nữa thì người ta cũng mới lần đầu tiếp xúc với tiếng Việt mà mình lại cười lớn như vậy… May là anh không vì chuyện đó mà ngại nói tiếng Việt. Không thì chắc tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất…

………………….

Tôi tiếp tục dạy anh cách viết những từ mới.

Bạn biết không, tôi chẳng mấy chú trọng nhiều vào ngữ pháp mà chỉ hướng đến việc anh có thể trao đổi được với người bản xứ. Vì tôi biết mục đích chính của việc học này là để giao tiếp và đọc được các loại giấy tờ chứ chẳng phải để nghiên cứu ngôn ngữ. Nhưng có vẻ như cách dạy của tôi khá là hiệu quả vì càng ngày anh càng tiến bộ nhiều hơn. Tuy những câu anh nói bằng tiếng Việt với tôi không nhiều và có khi lại phải thêm vào đó vài từ tiếng Anh, nhưng cũng đã là có tiến bộ rất nhiều rồi.

– Hôm nay đến đây là đủ. Cậu bé đi ăn với tôi nhé?

– Đi ăn ạ?

– Phải. Có thể cho tôi đãi giáo viên của mình một bữa được chứ?

Tôi bật cười vì câu nói đó của anh. Anh biết cách ứng dụng ngay những gì vừa học để nói với tôi. Vậy nên, làm sao giáo viên này có thể từ chối được?

– Dạ. Nhưng em là “gia sư” cho anh chứ không phải là “giáo viên”.

– Hai từ đó khác nhau sao?

Tôi mỉm cười và viết ra giấy hai chữ “gia sư” và “giáo viên”. Tôi giải nghĩa sơ lược:

– “Gia sư” tức là người đến nhà học trò để dạy, còn “giáo viên” ý chỉ những người đứng giảng dạy trên lớp. Tuy nhiên người ta vẫn dùng chữ “thầy giáo” hoặc “cô giáo” để chỉ chung cho cả hai trường hợp đó.

Tôi không biết mình giải thích như vậy có đầy đủ ngữ nghĩa chưa nữa! Nhưng có vẻ như anh đã gật đầu. Vậy là anh hiểu đúng không?

Tôi giỏi quá.

…………………………

Câu chuyện sau đó thế nào thì bạn cũng đã đoán được rồi đấy. Chỉ là tôi phải gửi tạm xe tại nhà anh để anh có thể dùng xe hơi riêng mà chở tôi đi.

– Anh đã từng đi ăn quán cóc chưa?

– Quán cóc là gì?

Biết ngay mà. Biết thế nào cũng sẽ hỏi “quán cóc” là gì mà. Chắc chắn có ngày tôi phải để dành tiền mà mua cho mình một cái kim từ điển thôi… Cứ phải lục tìm từ để nói kiểu này chắc tôi sẽ chết sớm mất.

– Quán cóc là một dạng của quán ăn gia đình, có khi nó chỉ có một vài chiếc bàn, một chiếc xe đẩy là đã đủ hình thành một quán cóc rồi.

Cầu trời cho tôi giải thích đúng. Công nhận đem theo hai cuốn từ điển Anh Việt, Việt Anh quả thật không dư chút nào. Thôi thì đành chịu xách nặng một chút vậy.

– Ở Hàn Quốc chúng tôi cũng có những loại quán ăn như vậy.

– Vậy anh có thường xuyên ghé đó ăn không?

– Không.

Anh mỉm cười đáp.

– Vậy chúng ta đến thử quán ăn này nhé. Quán mì này có tên là mì Chú Cao. Quán này có từ lâu lắm rồi.

– Là quán của người Hoa?

– Phải.

Chúng tôi cứ tiếp tục cuộc trò chuyện cho đến khi tới được nơi cần tới. Tôi gọi một tô mì khô cho mình và hướng mắt nhìn về phía anh như có ý hỏi. Anh mỉm cười để rồi bắt đầu gọi món bằng thứ tiếng mà chủ quán đang nói chuyện với nhau.

Mà khoan đã… Anh biết tiếng Trung sao???

Có vẻ như chủ quán đã nhận lầm anh là đồng hương của họ nên họ rất niềm nở đón tiếp anh.

Ở đây cần giải thích một chút, vì người Hoa vốn dĩ tính rất hiếu khách, họ lại càng yêu quý hơn những người bạn đồng hương của mình. Họ thường bán giảm giá, hoặc có tặng thêm một món gì đó cho những người anh em cùng quê. Chính vì điều này nên một khi bạn bước chân vào quán ăn của người Hoa, bạn sẽ cảm nhận một thứ tình cảm ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời.

Có thể là do chất giọng của anh, kèm theo đó là cách nói chuyện tiếng Việt không rành khiến họ cứ ngỡ anh mới từ Trung Quốc sang. Vì thế nên họ đã quay sang bắt chuyện anh một cách chân thành.

Nhưng có vẻ như anh không thích nói nhiều về bản thân thì phải…

– Họ hỏi gì anh vậy?

Tôi nhẹ nhàng lau đôi đũa và hỏi.

– Họ hỏi thăm về gia đình và cuộc sống bên đó.

– Anh trả lời.

– Mọi thứ đều tốt.

– Còn gì nữa không?

– Họ hỏi thăm về việc làm của tôi và vì sao tôi sang Việt Nam.

Anh cười nhẹ với tôi. Và tôi cũng mỉm cười tỏ ý đã hiểu.

Tất nhiên với chúng ta thì việc được hỏi thăm liền sẽ cảm thấy vui vì biết là có người đang quan tâm đến mình. Nhưng với anh thì khác. Ngoại trừ việc anh đang điều hành một hệ thống bệnh viện quốc tế, anh lại còn là người đứng phía sau một tập đoàn danh tiếng tại Hàn Quốc. Ước tính tổng tài sản của anh tại Việt Nam hiện nay cũng đã lên đến mấy trăm triệu đô. Vậy nên việc giao tế của anh đều phải rất thận trọng…

Tôi tiếp tục nói linh tinh với anh. Mà kể cũng lạ thật đó! Vì với một đứa lóc chóc như tôi đây anh lại có thể nói chuyện một cách thoải mái như vậy. Phải chăng là do nhìn mặt tôi hiền lành nên rất đáng tin?

“- Mặt ông nhìn gian gần chết… Cho đóng vai phản diện là hợp nhất.”

Đây là lời nhận xét của Xuân, trích ra từ đợt tham gia tình nguyện Mùa hè xanh năm ngoái. Khi ấy cả đám đang phân vai diễn kịch với chủ đề phòng chống tệ nạn xã hội…

“- Mặt mày càng nhìn càng muốn tát…”

Lời của Huy, trích từ sau buổi diễn kịch phòng chống tệ nạn xã hội…

Rõ khỉ. Tụi nó toàn bắt mình đóng vai ác, để rồi sau đó thì nói mặt mình gian y hệt nhân vật phản diện… Bực nhất là lần tham gia diễn kịch ấy, rõ ràng vai cô gái hư hỏng là phải cho nữ đóng. Ấy thế mà chúng nó đẩy mình vào vai diễn ấy. Còn nói gì mà hi sinh vì nghệ thuật là một hóa thân đầy vinh quang. Rõ ràng là đóng vai nữ nhưng mình vẫn là một thằng con trai. Vậy mà sau buổi diễn ấy tụi nó cứ cho mình là con bé hư hỏng. Lại còn nói mình đi dụ dỗ con trai nhà lành vào đường ăn chơi trụy lạc nữa chứ…

Tức muốn chết đi được à…

Tôi xoắn xoắn cái đũa và tưởng tượng ra đó chính là lũ bạn yêu quái của mình.

– Cậu bé đỏ mặt lên nhìn rất đáng yêu.

Đáng yêu… Anh đang dùng sai từ rồi đó. Đáng yêu là phải dùng cho phái nữ, còn tôi là nam nhi mà. Phải khen là điển trai hoặc nam tính mới đúng.

Ừ, thì tôi công nhận gương mặt mình chẳng hề có nét ngạnh như bao thằng con trai khác… Nhưng vì tôi giống mẹ, biết làm sao giờ. Chí ít cũng đừng lấy nỗi đau của tôi ra mà chà đạp thêm vài cái như vậy chứ…

……………………….

Sau vài phút chờ đợi trong đau khổ (do đói bụng và cũng do bị chạm vào nỗi đau…) thì bà chủ quán đã bê ra hai tô mì nóng, kèm theo đó là một đĩa xá xíu. Sau khi đặt tất cả xuống bàn, bà hướng về phía anh mà hỏi, để rồi anh lại ôn tồn đáp lời…

(Thông cảm cho tôi vì tôi không biết tiếng Hoa nên chẳng thể nào viết lại nội dung câu hỏi ấy được…)

Bà chủ hai mắt trợn tròn nhìn anh như không ngờ. Anh vẫn mỉm cười và cúi xuống bắt đầu nếm thử món ăn trước mặt.

– Có phải bà chủ quán hỏi anh ở khu vực nào bên đó đúng không?

– Phải.

Vậy là đủ hiểu. Danh tính thật của anh đã bị lộ. Mà người Hàn cũng đâu có gì mà lại khiến cho bà chủ quán ngạc nhiên như vậy nhỉ?

– Anh có thể nói được bao nhiêu ngoại ngữ?

– Bốn.

Lần này là đến phiên tôi xém chút nữa sặc luôn cả nước canh đang húp. Tôi mở to đôi mắt của mình mà nhìn anh một cách đầy ngưỡng mộ.

– Anh… Thường sử dụng nhất là tiếng Anh phải không?

– Phải. Tôi có thể sử dụng thông thạo Anh văn, Pháp văn, Nhật văn và Trung văn. Trong đó Trung văn bao gồm cả tiếng Quảng, tiếng Hẹ, tiếng Tiều và tiếng phổ thông…

– Trời ạ…

Anh ăn gì mà có thể giỏi dữ vậy? Chỉ em với… Câu này thật sự tôi rất muốn mở miệng ra hỏi nhưng vì nhớ đến thể diện gia sư của mình nên tôi đành câm nín. Quả nhiên cuộc sống này có rất nhiều điều thú vị, mà thú vị nhất chính là được quen với những người tài giỏi như anh. Quen không phải để nhờ vả hay dựa dẫm vào họ, mà là để mình biết rằng mình còn cần phải học hỏi thêm nhiều thứ lắm.

Cả hai chúng tôi ăn uống no nê xong liền kêu tính tiền. Tôi giành trả nhưng anh không cho.

Mà tức nhất là bà chủ quán lại chịu lấy tiền của anh chứ không chịu lấy tiền của tôi, thật tình…

Hôm đó chúng tôi đã có một buổi nói chuyện thật vui. Nhưng rồi tối về tôi lại tiếp tục chúi mũi vào bài vở.

…………………………..

Khi bài vở đã gần như hoàn tất sau một ngày mệt mỏi, tôi bắt đầu nghĩ đến anh. Đây là lần đầu tiên ở con người xa lạ này tôi bắt gặp một cảm giác thân thiết. Có lẽ tôi đang dần cảm thấy quý mến anh hơn… Hay tất cả chỉ là cảm xúc đơn thuần, nó thoáng qua rồi sẽ nhanh bay đi mất?

Thôi việc gì khó nghĩ quá thì nên để lại cho ngày mai vậy.

Hết chương 4

Huhuhu kg ai thèm com cho ta, chỉ có vài hảo bằng hữu com khích lệ à. Ta buồn quá. Chắc mọi người kg thích fic này.
Y_Y Có lẽ sau chap này ta sẽ dời ngày post chap mới lại thành 2 tuần 1 chap. Ít người vào đọc quá à….

NK2 – Chương 3: Làm gia sư dễ hay khó?

Chương 3: Làm gia sư dễ hay khó?

Hôm nay là ngày mười một tháng chín…

Tôi khẽ nhón chân xé đi tờ lịch treo tường.

Hình như ngày này của mấy năm trước thì hai tòa tháp đôi của Mỹ bị sụp đổ thì phải.

Có vẻ tôi lại lạc đề nữa rồi. Vâng, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến dạy Jea Kyo. Mọi chuyện có vẻ sẽ thuận lợi vì tối qua tôi đã soạn ra giáo trình để dạy anh cũng như những thứ cần thiết trong việc trao đổi giữa hai bên.

Những ai không biết thì thường cho rằng gia sư là việc làm thêm nhàn hạ nhất. Nhưng thật chất không phải vậy đâu! Nhiều lúc người làm gia sư cũng gặp nhiều khó khăn lắm. Ngoại trừ những vấn đề xoay quanh kiến thức ra thì bạn phải là người có trách nhiệm để đảm đương công việc này. Có những người lúc đầu cũng tỏ ra khá là hứng thú với công việc nhưng rồi sau một khoảng thời gian vì ôn thi nên không thể dò bài kĩ, hoặc bị học trò bắt bí nhiều lần liền cảm thấy xấu hổ mà rút lui.

Bạn biết không, việc xin nghỉ giữa chừng của gia sư là việc rất bình thường. Có lẽ vì thế nên phụ huynh thường e ngại khi nhận gia sư là sinh viên chăng?

Có khi lý do xin nghỉ là vì học sinh quá nghịch ngợm, hay bởi phụ huynh tỏ thái độ kỳ cục và cũng có thể là do chính bản thân gia sư không thể đảm đương nổi nữa.
Đây toàn bộ đều là những kinh nghiệm đúc kết được sau quá trình làm gia sư của tôi đấy. Xem tôi còn nhỏ tuổi vậy chứ đã có mấy năm kinh nghiệm đi dạy rồi đấy bạn ạ.

Các học trò của tôi chủ yếu là các em cấp hai và ba. Nếu hỏi tôi về kỉ niệm làm tôi nhớ nhất thì đó chính là lần làm gia sư cho một cô bé lớp mười, cô bé có cái tên thật hay là Đặng Ngọc Phương Thảo.

Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn tự hỏi chính mình rằng: Phải chăng mình là một người tốt đến vậy?

Ấy ấy, đừng vội cho là tôi đang tự sướng đấy chứ. Để tôi kể cho bạn nghe nhé…

Cô học trò nhỏ của tôi vốn dĩ rất siêng năng, cần cù. Chỉ phải tội là em thích ban C, nhưng cha mẹ lại bắt buộc em phải học ban A… Nên mọi chuyện như thế nào thì khả dĩ bạn đã đoán được rồi đấy.

– Thầy ơi, thầy ăn đu đủ nè thầy.

– Thầy ơi, hôm nay bài toán này khó quá. Thầy giải sơ cho em xem được không ạ?

– Thầy ơi, thầy ăn da ua nè thầy… À, còn bài hóa sắp tới em phải nộp nữa.

– Thầy ơi, bài tập về nhà lần này cô lý ra nhiều quá. Em làm không xuể. Mà cũng chẳng hiểu nữa. Thôi, thầy khỏi giảng đi. Thầy làm mẫu cho em là được rồi. À, mẫu hết luôn nha thầy, có gì sau này em gặp dạng tương tự em cũng nhớ mà làm được. Hihi…

– ……………….

Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết có phải mình đang đi dạy hay mình đang đóng vai trò của một cái máy giải bài hộ em nữa.

Có đôi lần tôi đã cố thưa chuyện với phụ huynh về em, thì bắt gặp những cái khoác tay đầy vô cảm từ phía họ…

– Tính nó thế. Thầy nghĩ cách giúp nó học tốt hơn, còn không thì chúng tôi sẽ gọi đến trung tâm và nhờ một gia sư khác.

– …………….

Nếu là bạn trong trường hợp này thì bạn phải làm sao? Lúc ấy trong đầu tôi bỗng nảy ra bốn đáp án…

a) Nghỉ dạy luôn đi cho khỏe.

b) Vẫn dạy và mặc kệ cô nhóc muốn ra sao thì ra, tiền lương mới quan trọng. (Đây có lẽ cũng là đáp án được nhiều người bình chọn nhất.)

c) Vẫn dạy và cố tìm cách khắc phục vấn nạn này. Với niềm tin là bằng tình thương và sự nhiệt huyết của một gia sư sẽ cảm hóa được cô bé.

d) Ý kiến khác… (Ví dụ như quỳ xuống khóc lóc van xin, em làm ơn hãy chịu học dùm tôi đi….)

Theo tỷ lệ thống kê cho thấy thì khoảng ba mươi phần trăm các bạn sẽ chọn câu a. Vì lý do khá đơn giản, nhiều lúc cầm tiền của phụ huynh mà chất lượng sư phạm lại không có, thì chính lương tâm mình cũng sẽ thấy cắn rứt.

Năm chục phần trăm còn lại sẽ chọn câu b. Cái này thông cảm được vì đa phần chúng ta đi dạy chỉ để có tiền nhằm trang trải sinh hoạt phí. Nếu ngay chính phụ huynh còn không quản nổi con em mình, thì làm sao gia sư có thể quản? Nếu mình không làm thì cũng sẽ có người khác làm thôi. Vậy nên cứ tiếp tục duy trì công việc này, hiển nhiên là được ngày nào hay ngày đó…

Câu c thì số lượng chọn chắc chỉ khoảng hai mươi phần trăm hoặc ít hơn. Đa phần là ở các bạn có nhiệt huyết lẫn kiên nhẫn trong sự nghiệp giáo dục tại gia như thế này.

Còn đáp án d thì khoảng mười hoặc một phần rất nhỏ các bạn chọn nó. Sự thật hiển nhiên vì mình là nam tử hán đại trượng phu thì ai lại đi khóc lóc năn nỉ như thế? Đó là chưa kể, nhỡ cô nhóc mà bị ảnh hưởng tâm lý của các quý cô trong phim Hàn Quốc thì càng khổ hơn nữa. Dám khi ấy cô nàng sẽ nghĩ: “Chắc anh ấy phải yêu mình lắm nên mới phải đổ lệ vì mình như vậy…”

Mà bạn đoán xem tôi sẽ chọn đáp án nào? Có lẽ bạn cũng sớm đoán ra rồi nhỉ? Tôi là một trong số những người chọn đáp án c. Dù không có số điểm cao nhất nhưng vẫn là đáp án mà tôi thích nhất. Có thể bạn sẽ cho là tôi lí tưởng hóa cuộc sống này, cũng có thể bạn sẽ cho rằng tôi đã quá tự tin vào chính bản thân mình?

Tôi chẳng thể lí giải được vì sao tôi lại làm như vậy nữa. Có lẽ là vì tôi không muốn nhìn thấy một đứa trẻ diễm phúc được lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ lại phải gánh chịu sự thất bại trong cuộc sống. Hiển nhiên không phải ai cũng vậy vì có những người không đi theo đúng chuyên ngành mình yêu thích nhưng vẫn gặt hái được nhiều thành công trong xã hội. Nhưng điều dễ thấy ở lứa tuổi vị thành niên chính là nếu em đã không thích điều gì thì chắc chắn em sẽ cố tìm cách phản kháng lại nó. Em càng bị ép học những môn em không thích thì em càng có thái độ chây lười và ỷ lại. Đó là điều mà tôi đã thấy và hiển hiện rõ nét nhất trong sổ liên lạc hàng tháng của em.

Tôi biết đối với cô học trò nhỏ này chỉ có thể có hai cách giải quyết. Một là cho phép em được học ban C theo đúng sở thích của mình, nhưng đồng thời cũng khuyên em nên siêng học những môn toán, lý, hóa nhiều hơn nữa để có thể hoàn thiện tất cả các kĩ năng. Còn hai là sẽ chuyển niềm hứng khởi của em sang lĩnh vực khoa học, nhằm giúp cho em có thể tiếp thu được bài vở và phát triển theo đúng sự định hướng của cha mẹ em.

Cách thứ nhất xem như loại, vì tôi đã thử thuyết phục cha mẹ em rồi nhưng họ không những không đồng ý mà còn bảo tôi: “Không dám phiền cậu đây bận lòng hộ con bé, chúng tôi là cha mẹ chẳng lẽ không biết cái gì là cần và thiết thực cho con bé sao?”

Nghĩ cũng phải, dù gì người ta cũng vì muốn tốt cho con cái. Con người ta năn nỉ còn không được nữa thì chẳng lẽ lại vì lời nói của một gia sư như mình khiến cho người ta thay đổi ngay quyết định sao? Thế nên tôi đã quyết định sẽ tìm cách thay đổi suy nghĩ của em.

Đầu tiên tôi sưu tầm những tài liệu hóa học vui rồi bắt đầu đem ra đố em. Ví dụ như muối cộng với nước sẽ cho ra cái gì? Những câu hỏi tưởng chừng như tầm thường ấy lại có thể kích thích đầu óc của một bé con đang tuổi ăn tuổi lớn. Để rồi cô học trò nhỏ của tôi cũng tự mình tìm kiếm những phương trình hóa học hay hay mà đố lại tôi. Đố qua đố lại thế nên em thích luôn hóa học.

Còn toán và lý thì hơi khó hơn một chút. Mỗi lần nói đến một định luật nào là tôi phải kể câu chuyện về nhà bác học đó cho em nghe. Riết rồi tôi có cảm giác như mình đang là giáo viên mầm non vậy. Cứ đến giờ học sẽ phải kể chuyện bé nghe. Ví dụ như tại sao ông Newton tìm ra được định luật vạn vật hấp dẫn mà không phải là một định luật nào khác?

Tôi dạy em từ khoảng đầu năm nhất cho đến giữa năm hai thì nghỉ. Vì em được cha mẹ cho đi du học bên Úc. Mừng cho em…

Bây giờ nghĩ lại thì em cũng đã trở thành một kỉ niệm đẹp trong lòng tôi…

Tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, vâng, sự nghiệp gia sư đôi lúc thấy khó khăn nhưng cũng có nhiều cái vui lắm. Như là được học trò bồi dưỡng, hay nhiều lúc gia sư mệt có thể ngủ gật ngay tại bàn học, còn học trò thì vẫn cứ vô tư làm bài… (Đây là một cách nói để tự an ủi mình đấy… Vì có khi nó cũng ngủ gục như mình hoặc chí ít là lôi Conan ra đọc chứ chẳng hề làm bài như mình nghĩ đâu.)

Vậy nên tôi hoàn toàn tin tưởng vào kĩ năng sư phạm cũng như những kinh nghiệm chiến trường mà mình đã trải qua có thể giúp tôi đối phó với công việc sắp tới này.

Chỉ là… Chính tôi cũng không hiểu vì sao anh ta lại chọn tôi thay vì là một giảng viên hay một phiên dịch viên giỏi về các kĩ năng ngôn ngữ?

Một điều dễ thấy là anh ta rất giàu, lại còn thông thạo nhiều thứ tiếng nữa. Thế nên việc tìm kiếm một giảng viên dạy tiếng Việt và giải thích bằng tiếng Anh là điều rất dễ dàng. Vậy thì tại sao lại chọn tôi chứ???

Nhưng thôi, tôi quyết định bỏ đi hết tất cả những ngờ vực đó của mình. Tôi tự hỏi người ta đã chọn mình thì việc gì mình phải suy nghĩ nhiều như vậy. Dù sao đi nữa đó cũng là quyết định của người ta mà…

Soi gương tự nhìn ngắm chính mình một lần nữa trước khi khởi hành. Tôi khẽ đưa tay vuốt ngực hòng ngăn đi sự hồi hợp cũng như tự hứa là sẽ cố thực hiện tốt trách nhiệm của một gia sư. Chỉ mong là bằng tất cả những gì cố gắng, sau thời gian học với tôi thì anh có thể nói và viết được tiếng Việt.

Điều quan trọng nhất chính là hi vọng anh sẽ không đuổi việc mình quá sớm để mình còn có chút tiền sinh hoạt…

………………………

Mãi mê suy nghĩ cuối cùng cũng đã tới được nhà anh. Tôi khẽ nhón chân bấm chuông.

Đính đoong…

Tiếng chuông vừa vang lên thì cánh cửa đã tự động mở ra để tôi có thể bước vào nhà. Mà hình như đây là cửa tự động thì phải? Vậy mạch cảm ứng ở đâu vậy nhỉ?

Tôi cúi người thấp xuống để xem xét phía dưới cánh cửa thì một bóng người cao lớn bao phủ lấy tôi, tôi giật mình ngẩn đầu lên và nhẹ mỉm cười.

– Xin chào.

Anh khẽ nhếch miệng cười với tôi. Giọng nói của anh rất trầm. Mà dường như tôi hay nghe chất giọng tương tự như vậy trên các kênh truyền hình của Mỹ. Người Hàn mà lại nói được giọng Anh chuẩn như thế thì quả thật rất hiếm có.

– Chào anh.

Vâng, khi viết ra trong nhật ký thì tôi sẽ kể lại tất cả bằng tiếng Việt cho dễ hiểu. Mà bạn cũng thông cảm cho tôi, vì có khi tôi hiểu câu nói của anh nhưng còn việc ghi lại thì thật khó. Nhất là với một đứa không giỏi ngoại ngữ như tôi đây…

Được rồi, tôi hứa bắt đầu từ ngày mai sẽ siêng học từ vựng hơn nữa.

Hiển nhiên là lúc nói chuyện thì cả anh ta và tôi đều phải dùng tiếng Anh rồi. (Việc anh ta thì không cần bàn đến nữa, còn tôi thì chưa biết liệu có phải dùng đến ngôn ngữ tay chân không… Thôi đành tự chúc mình may mắn vậy.)

– Hôm nay tôi bắt đầu dạy anh những thứ căn bản nhất.

Lạy Chúa cho con nói đúng.

Mà hình như anh ta vừa gật đầu thì phải!!! Vậy là anh ta hiểu được những gì mình nói… Mừng quá!!!

Yeah, bằng B tiếng Anh đâu phải chỉ để đem ra hù dọa thiên hạ… Ít nhất cũng phải được như vậy chứ.

Bỏ qua năm phút tự sướng, tôi quay lại với công việc gia sư chân chính.

Đầu tiên là giới thiệu về bảng chữ cái tiếng Việt, phần này không gây nhiều khó khăn cho tôi, rồi tôi bắt đầu giải thích qua cách ghép những từ căn bản.

Nửa tiếng trôi qua…

Quả thật đến bây giờ tôi mới hiểu được nổi khổ của những giáo viên dạy cho người nước ngoài. Ngoại trừ việc phải trang bị vốn kiến thức đồ sộ, lại còn phải tìm cách giải thích vì sao lại dùng từ như vậy nữa…

Ví dụ như chữ “ca” trong tiếng Việt có rất nhiều nghĩ. Ca trong cái ca, có thể giải nghĩa là cup. Ca cũng có nghĩa là ca hát, là sing. Đó là chưa tính đến những ngữ nghĩa khác nữa… Vì mình là người Việt nên việc ứng dụng từ và hiểu nghĩa là lẽ đương nhiên. Nhưng làm sao giải thích lại bằng tiếng Anh để cho người học hiểu và phân biệt được khi nào phải dùng đến nghĩa nào thì quả thật khiến cho người ta toát mồ hôi hột.

Một điều hết sức may mắn là nhà anh có wifi, và may mắn hơn nữa chính là việc anh đã để cái laptop trên bàn. Dường như anh đoán trước được kết quả là hai người sẽ không thể trao đổi được với nhau nên đành phải nhờ đến từ điển Anh Việt hỗ trợ.

Vậy nên cứ mỗi lần anh không hiểu những gì tôi nói thì tôi liền lên mạng tra cứu thêm từ vựng và tìm cách khác để giải thích cho anh. Riêng tôi thì có lẽ là do anh đã lựa chọn việc sử dụng những từ ngữ đơn giản để đặt câu hỏi, vì thế nên tôi cũng khá thông suốt mỗi khi nghe anh nói.

Bạn biết sự khác nhau giữa người Việt khi học tiếng nước ngoài và người nước ngoài khi học tiếng Việt là gì không? Đó chính là việc thực tập đấy bạn.

Anh vừa học xong cách ghép từ liền hỏi tôi về cách đặt câu và vị trí của những từ mà anh vừa học. Có khi từ ấy được đặt tại vị trí là danh từ, tính từ, hoặc động từ. Tất cả anh đều hỏi rất kĩ và cố gắng thực tập ngay trước mặt tôi để kiểm tra lại những gì mình vừa học.

Anh bảo tôi đừng ngại, cứ chỉnh sửa mỗi khi anh phát âm sai. Bạn biết không, khoảng thời gian này anh hoàn toàn không để phí phạm lấy một phút giây nào cả. Tôi phải liên tục nói và giải thích những từ mới cho anh. Kèm theo đó là việc chỉnh lại cách phát âm từ cùng với những thứ khác…

Công nhận việc làm gia sư cho người nước ngoài đòi hỏi nhiều sức lực thật đấy.

Nhưng bù lại tôi thật sự rất thích mỗi khi nghe anh hỏi về một từ hay một cụm từ dùng trong tiếng Việt. Việc đối thoại với anh cũng là cách để cho tôi trao dồi thêm kĩ năng nghe nói ngoại ngữ. Có đôi khi anh nói nhanh quá khiến tôi cứng họng mà chẳng thể nào nghe kịp. Mỗi lúc như thế anh chỉ cười và nói chậm lại để tôi có thể từ từ mà hiểu được ý của anh.

Tóm lại cả thầy và trò đều đã thông hiểu lẫn nhau.

Tôi khẽ liếc nhìn đồng hồ lúc này đã điểm bốn giờ. Nhìn chung buổi đầu đi dạy như vậy cũng có thể cho là đã đạt được nhiều thành công tốt đẹp rồi.

Học trò rất đáng khen nhưng thầy lại còn đáng khen hơn nữa… Này, đừng cho là tôi đang tự sướng đấy nhé, dạy một cậu học trò siêng năng còn cực hơn cả việc dạy một cậu học trò lười biếng nữa cơ đấy…

Hi vọng là lần sau khi đến dạy, tôi sẽ gặt hái được nhiều thành công hơn nữa. Ví như có thể khiến anh chào hỏi được bằng tiếng Việt hay một thứ gì đó tương tự như vậy.

………………………….

Sau khi hết giờ Jea Kyo còn chủ động mời tôi ở lại dùng bữa. Nhưng là tôi không dám nhận lời, vì tôi chỉ mới dạy người ta buổi đầu nên chí ít cũng phải thể hiện tác phong của một gia sư chân chính.

Mà thật ra thì tôi cũng đang rất đói bụng… Nhưng không thể vì thế lại để mất đi hình tượng ngay buổi học đầu tiên được… Vậy nên, tôi buộc phải cắn răn mà bước đi.

Tráng sĩ một đi không trở lại…

Hình như khi đói bụng thì người ta dễ xuất khẩu thành thơ hơn nhỉ? Hay chỉ có cá nhân mình là đặc biệt khác người?

Jea Kyo tiễn tôi ra tận cửa. Lúc này tôi mới có dịp quan sát toàn cảnh căn hộ của anh. Sân trước có một cái xích đu, trên là mái vòng để che nắng và trồng cây kiểng, chủ yếu là loại dây leo. Bên cạnh đó là hồ đá nhân tạo, rồi một chiếc bàn nhỏ và chiếc xe đạp với những chậu hoa dạ yên thảo trên yên xe…

Tôi ngây ngất đứng nhìn những khóm hoa xinh nhỏ nhắn. Dường như trong giây lát tôi quên mất đi là mình cần phải về, tôi chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn ngắm khoảng sân được trang trí một cách khéo léo ấy. Bỗng dưng tôi nhớ về căn nhà gỗ của ngoại tôi. Nơi đó cũng có một mảnh vườn thế này. Nhưng… Không phải dành để trồng hoa mà là để trồng rau cỏ. Cứ mỗi khi cần một món rau gì thì cứ việc chạy ra vườn bứt mà chẳng phải tốn công đi mua như ở trên thành phố này…

– Cậu có sao không? Cảm thấy không khỏe trong người à?

– Không…

Tiếng gọi của anh như lay tỉnh tôi thoáng khỏi giấc mộng giữa trưa hè. Rồi như để chữa ngượng, tôi liền quay sang anh mỉm cười.

– Tôi không sao. Cám ơn anh.

Anh ta khẽ gật đầu. Dường như trong giây lát đôi môi anh thoáng vẽ nên một nụ cười thật đẹp.

………………………..

Tôi vừa chạy xe vừa miên man suy nghĩ về việc làm gia sư cho anh, nhìn chung cũng không đến nỗi cực nhưng vẫn phải bỏ ra nhiều công sức để soạn bài.

Nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng đã hoàn tất công việc khó nhọc ấy một cách đầy vinh quang rồi. Vậy thì tại sao lại không ăn mừng nhỉ?

Tôi dắt xe vào nhà, nhưng thay vì quay hẳn vào trong thì tôi lại khóa cửa mà rời khỏi đó. Điểm đến của tôi là một quán mì của người Hoa tọa lạc nơi đầu hẻm. Bước chân vào quán để tự thưởng cho mình một tô mì hoành thánh nóng sốt. Giờ là lúc để thư giãn, bởi vì sau khi no nê thì tôi lại phải thẳng tiến về nhà mà đối diện với đống bài vở học hoài cũng không bao giờ dứt ấy.

……………………….

Tối hôm đó, tại căn biệt thự sang trọng Phú Mỹ Hưng.

– Ngày đầu tiên học tiếng Việt thấy thế nào?

Giọng Sung Min vang lên bên kia đầu dây điện thoại.

– Mọi thứ đều tốt đẹp.

– Hai người trao đổi ổn chứ?

– Khá tốt. Có vài chỗ không hiểu ý thì có thể dùng công cụ trợ giúp.

– Cơ thể?

– Liên tưởng khá thiếu trong sáng đấy ngài Sung Min à…

– Hahahaha

…………………………

Vừa lúc Sung Min đang nói chuyện cùng Jea Kyo thì Nhật cũng đang bấm số điện thoại của Luyến…

– Ngày đầu tiên đi dạy thế nào mày?

– Tốt. Anh ta có vẻ hiểu bài.

– Ừ.

– Mà mày không hỏi vì sao tao giảng bài được à?

– Không cần, chỉ cần biết mày làm được và người học hiểu bài là ok rồi. Mà tao vốn tin tưởng là mày sẽ làm được mà…

– Hehe cám ơn mày.

– Cười nham nhở quá.

– Ước gì được vò đầu mày lúc này…

– Mày tin là tao sẽ đập mày không?

– Hahaha méc Sung Min bây giờ đó.

– Không sợ đâu.

Nhật cố nén tiếng cười mà lè lưỡi đáp.

– Thật không sợ hả?

Tên nhóc kia cũng chẳng vừa, hắn cười hì hì bên kia đầu dây mà vặn lại. Nhưng rồi Nhật cầm lấy một cuốn vở gần đó mà tập trung vào vấn đề quan trọng.

– Này, phần đồ họa tao vừa coi có một vài chỗ khó hiểu quá…

……………………..

Cuộc trò chuyện của hai cậu bé có thể sẽ kéo dài hơn nữa nhưng vì một kẻ mà ai cũng biết là ai đó bắt Nhật phải đi ngủ sớm… Còn Luyến thì sao nhỉ? Cậu nhóc cầm sách coi được chừng mười lăm phút liền lăn ra ngủ. Hiển nhiên trong mơ cậu nhóc vẫn đang học hành rất chăm chỉ…

Ôi, thi cử thật đáng thương a…

Thôi, chúc mọi người ngủ ngon như hai cậu bé đáng yêu này nhé.

Hết chương 3

Thx các bạn đã ủng hộ Choco.

NK2 – Chương 2: Buổi tiệc barbecue

Chương 2: Buổi tiệc barbecue

Reng….. reng…..reng

Ư….. Mấy giờ rồi nhỉ?

Tôi nhanh tay vơ lấy cái đồng hồ đang làm rất tốt phận sự của nó. Tôi bảo đảm với bạn rằng nếu nó còn reo thêm năm phút nữa dám tôi sẽ cho nó về chầu trời lắm…

Mới đó mà đã tám giờ hơn rồi sao? Trễ dữ vậy à? Tệ thật, đã lỡ hẹn với Nhật là tám giờ đến trường học nhóm, vậy mà lại ngủ quên mất…

Tôi ngồi dậy và nhanh chóng bật nguồn chiếc điện thoại của mình, trong khi chờ đợi màn hình hiện lên, tôi vớ lấy cái áo sơ mi mà choàng lên người…

– Alo ?

– Alo…

Đầu dây bên kia một chất giọng ngáy ngủ vang lên… Nghi ngờ quá, chẳng lẽ nào là nó cũng như mình ta?

– Nhật hả? Tao xin lỗi nha, tao ngủ quên mất mày ạ. Tại tối qua thức làm đồ án khuya quá.

– Ư… Không sao. Tao cũng quên mất, tại tối qua…

Nghe đâu là tiếng thở khá nặng nhọc như đang bị vật gì đó đè lên người. Để rồi một lúc lâu sau thằng bạn chí cốt mới chịu lên tiếng nói tiếp.

– Alo ? Mày còn đó không ?

– Còn. Vậy là cả hai chúng ta đều ngủ quên cả. Huề nhé.

– Ừ. Mà người xin lỗi phải là tao mới đúng. Nếu không nhờ mày gọi qua dám tao sẽ nướng đến tận trưa lắm. À, còn việc học nhóm?

– Có lẽ chút nữa tao sẽ sang nhà mày học nhóm, nhưng tiện cho mày không? Chứ trễ vậy thì trên trường cũng không còn chỗ cho mình ngồi học nữa.

– Ừ, không sao hết.

– Không sợ làm phiền chồng mày chứ hả?

– Mày muốn ăn đòn à?

– Hahahaha…Vậy đi nha. Chút nữa gặp. À, để tao mua đồ ăn sáng qua rồi vừa ăn vừa học luôn.

– Ok.

Tôi tắt máy rồi phóng một cái vèo vào nhà tắm. Công đoạn vệ sinh thân thể được diễn ra một cách tuần tự như mọi khi. Xong hết tất cả những thứ cần thiết thì việc còn lại chính là nhìn ngắm gương mặt của mình trong gương…

Tôi khẽ tự mỉm cười hài lòng. Ừ, mình cũng xinh trai đấy chứ, răng khểnh nè, mắt hai mí nè… Vậy mà sao đến giờ vẫn cô đơn nhỉ? Chẳng lẽ là mình vô duyên với phái nữ thật sao ta?

Nhớ lại lời của Thùy Phương bảo: “Người ta răng khểnh còn có duyên, còn anh nhìn sao cũng giống y như răng nanh của Dracula, vậy nên con gái nó sợ.”

Đau lòng thật a! Người ta dù tốt hay xấu đi chăng nữa cũng là anh họ của em mà. Em nỡ lòng nào bảo ông anh tốt bụng, đẹp trai, ga lăng, hào hoa, phong nhã của em là Dracula chứ????

Lòng tôi đang cố gào thét để một lần nữa khẳng định lại điều đó…

Nhiều lúc cũng phải biết tự an ủi một chút cho đỡ buồn đúng không? Nhưng mơ màng như thế là đủ rồi, phải nhanh chóng dắt xe ra để còn kịp qua nhà Nhật nữa.

Vậy là bắt đầu một ngày mới của tôi đấy.

…………………………

Khoảng mười giờ hơn tại nhà Nhật, lúc này đây chúng tôi đang ngồi tại căn phòng khách rộng lớn. Trên bàn học thì bày đủ loại sách vở của ba môn thi chính thức. Cả hai đều đang rất chăm chú nhìn vào những công thức trong sách và cố hiểu xem vì sao lại ứng dụng nó vào thuật toán này… Nhưng có vẻ như Nhật đã tìm ra được đáp án rồi thì phải. Nó khẽ cười, rồi ngước lên nhìn tôi…

– Có vẻ như hôm nay mày có tâm sự?

– Tao đang nghĩ mày đã tìm ra được lời giải.

Thoáng một chút thất vọng. Nhưng vì nhớ đến câu hỏi của nó, tôi mỉm cười đáp.

– Sao mày hỏi thế?

Rồi tôi nhìn Nhật cười như cố tình đánh trống lãng. Chỉ tiếc là thiên sứ lại không dễ bị đánh lừa đến vậy, y khẽ thở dài rồi hướng tôi nói.

– Cảm giác có được từ sau những vụ chia tay của mày. Vì thường khi nào mày cười nhiều là lúc mày đang có chuyện không vui.

– Vậy nếu tao khóc tức là tao đang có chuyện vui à?

– Gần như vậy. Hahahaha

– Hahahaha

Tôi cười lớn và nó cũng cười theo, để rồi tôi lại tiếp tục cúi xuống mà viết tiếp vào cái phương trình còn đang dang dở.

– Là việc gia đình?

– Không….

– Thế thì chẳng lẽ là tiền bạc?

– Cái đó thì mượn mày được.

Tôi nhún vai tỏ thái độ thờ ơ.

– Hahaha hỏi rất đúng lúc, tao cũng vừa nhận được học bổng xong.

– Thì tao cũng vậy.

Tôi khẽ cau mày vì đã phát hiện ra lỗi sai ở một con số nên phương trình giải nãy giờ cả tiếng vẫn không ra được kết quả.

– Chà, vậy không phải tiền, không phải gia đạo, vậy là thí chủ đang gặp rắc rối về tình duyên phải không?

– Mày đang tính làm thầy bói à?

– Ừ, tao đang tính đến việc sau này mà lỡ có thất nghiệp sẽ ra Lăng Ông Bà Chiểu hành nghề…

– Hahaha

Tôi cười lớn để rồi khi vừa kết thúc xong bài toán tôi liền hỏi nó.

– Mày xem dùm tao coi tình duyên của tao thế nào mà sao lại bị đá nữa rồi?

– Tao đoán bừa mà đúng thật a? Ngạc nhiên nha…

Có vẻ như đã cảm nhận được cái liếc mắt đe dọa từ phía tôi nên nó đành phải nín cười mà nói năng nghiêm túc.

– Thành thật mà nói thì…

Nó làm bộ nhìn kĩ tôi một lượt từ đầu đến chân… Rồi nó phán:

– Mày cũng đâu đến nỗi tệ đâu ta… Học hành khá tốt, nếu không muốn nói là giỏi. Vẻ ngoài thì…

Tôi bắt đầu ngồi tạo dáng.

– Cũng xinh trai đấy…

– Quá khen quá khen…

– Còn về tính cách… Có thể miễn cưỡng cho là tốt đi.

Cảm giác như đang ở trên thiên đàng bị đạp một cái rớt thẳng xuống địa ngục vậy. Tôi trợn mắt há hốc mồm ra hỏi nó:

– Miễn cưỡng á?

– Hahaha ai biểu hôm trước mày ăn hết bánh trứng mà không chừa cho tao lấy một cái? Vậy nên mày đã làm chuyện có lỗi với tao a…

– Haiz… Tao nhận là mình có lỗi thật. Nhưng mà Nhật này, nếu Sung Min mà biết được cá tính ham ăn của mày thì sao nhỉ?

Tôi làm bộ thở dài để rồi lấy cớ mà chọc nó.

– Biết từ lâu rồi, Sung Min nhìn nhận là cá tính đó đáng yêu mà…

– Trẻ con.

Nhật chu mỏ lên phản đối, dường như trong giây lát tôi có cảm tưởng như cậu bé ở trước mặt tôi quả thật còn đáng yêu hơn cả những cô gái mà tôi đã quen nữa. Việc này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp Nhật, lúc đó tôi cũng có được cảm giác tương tự như vậy… Cứ như là mình đang có cơ hội được tiếp chuyện cùng một thiên sứ…

– Hahaha nhưng mày có người lớn đâu? Cũng đi giành ăn với trẻ con kìa.

– Hahaha ừ, làm trẻ con chẳng phải tốt hơn sao? Vì sao phải làm người lớn chi cho cực?

– Ừ, nhưng đến một ngày thì đứa trẻ cũng phải lớn thôi. Đừng bi quan nữa, ai mà lại chẳng phải trưởng thành đi? Dù muốn hay không thì thời gian cũng không cho phép chúng ta dừng lại dù chỉ một phút giây ngắn ngủi nào. Vì thế nên đừng vì chuyện buồn này mà sa sút tinh thần quá. Tình yêu vốn dĩ là vậy. Hợp thì tiến tới, không hợp thì không thể miễn cưỡng được…

– ………….

– Điều quan trọng nhất lúc này là phải lo cho kỳ thi tốt nghiệp mày à.

Tôi nhẹ mỉm cười rồi gật đầu tỏ ý đã rõ.

Nhật dạo này đã trưởng thành hơn hẳn. Từng lời nói của nó đều hàm chứa sự quan tâm và cả cách ứng xử khôn khéo.

– Phải chăng vì mày đã có gia đình rồi nên mày mới trưởng thành như vậy?

– Mày nói xàm cái gì đó?

Nhật đỏ mặt nhìn tôi.

– Hihi bạn Nhật tha lỗi cho sự lỡ lời của bạn Luyến… Nhưng bạn Luyến chỉ nói đúng sự thật thôi mà.

– Tao…. Không phải vì Sung Min nên mới…. Mới…..

– Sao vậy ?

Ác ma, xin lỗi không phải, mà là chồng yêu của bạn tôi vừa về đến.

Thú thật với bạn là ngay chính tôi cũng chẳng hiểu vì sao một thiên sứ đáng yêu như vậy lại đi phải lòng một kẻ có hơi thở của ác ma thế này?

Qua lời Nhật kể thì tôi biết rằng anh ta là một doanh nhân… Nếu xét về ngoại diện thì anh ta đạt chuẩn khá cao, có thể ngay đến chính những người mẫu cũng còn kém anh ta vài phần. Chỉ là không hiểu vì sao những lúc tôi và Nhật nói chuyện thân thiết thì anh ấy lại nhìn tôi với một ánh mắt tựa hồ như đang muốn đem tôi quẳng đi nơi khác vậy.

Mà anh ta lại còn “bảo quản” Nhật rất kĩ nữa… Ở đây tôi dùng chữ “bảo quản” chứ không phải là “bảo vệ” bạn ạ. Vì bảo vệ chỉ là khi người ấy cần đến thì mình có mặt, và hiển nhiên là phải luôn đảm bảo cho người ấy có được cảm giác an toàn. Còn bảo quản tức là đem người yêu của mình bỏ vào trong chiếc hộp, đóng nắp lại và cất giấu đi.

Sao tôi lại có ý nghĩ như thế nhỉ? Cứ y như một thiên sứ đang bị một ác ma giam giữ vậy…

Mà anh ta sẽ không cất giấu Nhật đi đâu đúng không?

Dường như là tôi đã để cho trí tưởng tượng của mình bay quá cao rồi… Quay trở về với hiện thực. Nhật và chồng nó đang khẽ liếc mắt đưa tình với nhau… Mà tôi diễn tả văn chương như vậy nghe có sến quá không nhỉ? Nhưng rõ ràng là bọn họ đang đưa mắt liếc nhìn đối phương mà…

Thôi mặc kệ chuyện của thiên sứ và ác ma đi. Miễn sao bạn tôi cảm thấy vui khi ở cạnh anh ta là được.

– Chào anh.

Tôi thoáng phân vân trong giây lát để rồi mới rụt rè cất tiếng chào. Đừng hỏi tôi vì sao tôi phải phân vân a… Chẳng lẽ giữa lúc vợ chồng người ta đang muốn âu yếm nhau, mình lại nhảy bổ vào giữa và hô to: “Chào anh”…

Anh ta nhẹ gật đầu đáp lễ với tôi, để rồi trong giây phút anh ta cúi xuống và hôn vào đôi môi đang vừa hé mở của Nhật.

– Ư…… An…h…..

Tội nghiệp, có lẽ thiên sứ đang muốn nói chuyện nhưng lại bị ác ma cướp lời…

Ách. Có lẽ dạo này mình nên bớt xem phim khoa học viễn tưởng của Mỹ đi…

Mà hai người định diễn màn tình cảm yêu đương này trong bao lâu nhỉ? Có biết là đang có con nít ở đây không?

Nè, gì chứ? Chưa lập gia đình thì vẫn còn được xem là con nít mà (cái này là phong tục của người Hoa chứ không phải do tôi tự bịa ra đâu nhé).

– Có người dám bắt nạt em khi tôi không có mặt ở đây à?

– Không… Không có…

Tội nghiệp bạn tôi, nó bị hôn đến mức nói cũng không rõ ràng nữa… Mà tôi có nên chen ngang cuộc đối thoại này không nhỉ ?

– Jea Kyo định là tối nay sẽ làm một bữa tiệc barbecue nhỏ tại nhà mình.

– Vậy hả anh? Ơ… Nhưng số lượng khách có đông không anh?

– Không. Chỉ có bốn người chúng ta thôi.

– Bốn người ạ?

– Phải. Vì Jea Kyo muốn em giúp hẹn gặp một người.

Nhìn ánh mắt nhu hòa của Sung Min thật đúng là khiến cho bao cô gái phải mê đắm. Nhưng xin đừng nghĩ rằng bạn sẽ dễ dàng thấy được ánh mắt ấy, vì chỉ khi nào có Nhật ở cạnh bên thì anh ta mới trở nên hiền lành như thế này thôi.

– Nhưng mà…

Nhật bối rối nhìn anh ta, gương mặt ngây ngốc như đang cố tìm hiểu xem vấn đề gì đang diễn ra ở đây….

Nhưng là vấn đề gì nhỉ? Do vài phút lơ đễnh vừa rồi đã khiến tôi bỏ qua cuộc nói chuyện giữa họ. Mà hình như là họ sắp mở tiệc thì phải. Không biết Nhật có ý định sẽ mời tôi không ta?

– Luyến nè.

– Sao?

– Tối nay mày rảnh không?

– Rảnh. Có việc gì à?

Cố giữ cho bề ngoài thật nghiêm túc nhưng trong lòng tôi thì đang nhảy múa không ngừng. Thật lòng mà nói thì lâu lắm rồi mới được ăn món nướng. Ui nhắc đến sao thấy thèm quá…

– Vậy tối nay mày đến đây ăn barbecue nha. Ơ… Xem như là lâu lâu xả stress một bữa.

Hoan hô.

– Ừ. Cũng được.

Xin lỗi mày nha Nhật, thật tâm tao cũng không muốn trưng ra bộ mặt vô cảm như thế đâu! Nhưng vì tao lỡ chê mày là con nít ham ăn, vậy nên tao phải cố tỏ ra người lớn một chút. Còn việc thứ hai là vì Sung Min đang ở gần đó, lỡ anh ấy thấy được tao như vậy thì quả thật là mất mặt nam nhi lắm…

Cho dù tao không cao bằng chồng mày nhưng chí ít gì thì tao cũng ra dáng đàn ông mà…

– Vậy bây giờ tụi mình tranh thủ học cho xong phần này luôn đi.

– Ừ.

Tôi và nó lại tiếp tục chúi mũi vào đống tập vở cao ngất ngưởng. Thôi kệ, dù gì cũng là kì thi tốt nghiệp mà. Dù sao cũng phải cố gắng hết mình mới được. Cả tôi và nó đều rất muốn có thể học lên cao hơn nữa nên việc đầu tư vào việc học lúc này là điều hết sức cần thiết. Vậy nên khoảng thời gian này chúng tôi sẽ phải chấm dứt tất cả mọi hoạt động khác mà chỉ hướng tập trung vào việc học.

Ôi, câu châm ngôn: “Học, học nữa, học mãi” vào lúc này sao mà đúng thế không biết?

Quay lại câu chuyện cách đây chừng mười phút, lúc ấy bạn Luyến còn đang mơ màng suy tư…

– Nhưng mà… Thật Jea Kyo muốn vậy ạ?

– Phải.

– Em chỉ hơi tò mò… Là vì sao mà…

– Suỵt.

Ngón tay thon dài đầy quyến rũ bỗng đặt lên đôi môi của Nhật, để rồi ngón tay ấy chẳng chịu an phận mà bắt đầu muốn tiến dần xuống phía dưới…

– Đừng. Có bạn em ở đây.

Nhật hoảng hốt chặn đứng âm mưu đen tối ấy lại.

– Vậy ý cậu bé là nếu không có người ở đây thì chúng ta có thể…

Nhật đỏ mặt quay đi mà không đáp.

“Em lúc nào cũng đáng yêu hết, báo hại anh cứ muốn được ôm em vào lòng. Chết tiệt thật, không hiểu kỳ thi quái quỷ này phải kéo dài đến bao lâu nữa?”

Thật lòng mà nói thì chẳng khi nào Sung Min lại mất bình tĩnh như thế, chỉ là dạo này anh bị vợ yêu cấm vận hơi nhiều.


– Tôi phản đối việc này. Không thể chấp nhận được việc mỗi tuần chỉ có hai đêm gần gũi…

Chính xác là cừu nhỏ đang đặt điều kiện với anh. Và hiển nhiên là với bản hợp đồng đầy bất lợi như thế thì có chết anh cũng không ký.

– Em đang học thi mà. Em cần phải giữ đầu tỉnh táo để học bài. Ngoan đi, rồi em sẽ đền bù lại cho anh sau ha.

Gương mặt ngây thơ vô tội đang cố dỗ dành con người đầy nam tính đang đứng trước mặt mình.

– Buổi sáng thì có bạn em đến và anh không được chạm vào em, còn buổi tối thì em phải học bài nên anh cũng không được phép quấy rầy… Thật anh nhớ em đến phát điên rồi vợ à.

Bàn tay giảo hoặc đang cố lần sâu hơn nữa vào bên trong lớp áo sơ mi để rồi như mục tiêu ban đầu của anh là phải ve vuốt cho bằng được cơ thể của bé cừu nhỏ.

– Anh nè… Không được. Em còn chưa học xong mà…. Ư….

– Ngay cả cơ thể em cũng đang rất nhớ tôi. Ngoan nào…

– Ư… Kh…ông…. Không được…. Anh xấu….

Anh không đáp mà chỉ dịu dàng để lại dấu ấn hằng sâu ở những nơi có thể chạm đến, để rồi như bị mùi thơm ngon ngọt của cậu bé quyến rũ, bỗng chốc từ một quý ông dịu dàng lại trở nên như một dã thú thèm khát ái tình, anh điên cuồng ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp của cừu nhỏ. Từ nụ hôn môi ngọt ngào đưa đẩy giữa hai kẻ yêu nhau nay lại di chuyển dần xuống phía dưới cơ thể đầy mê hoặc ấy…

– Anh nhớ cơ thể em đến phát điên rồi này…

– Ư…… Anh…. Khoan đã…..

Tiếng nói của cừu nhỏ hoàn toàn không được anh để ý đến, chiếc áo sơ mi đang mặc trên người cũng nhanh chóng được lột ra để tránh đi sự vướng víu…

Tối hôm đó, tại nhà Sung Min.

– Có cần tao phụ gì không mày?

– Mày cũng thấy rồi đó. Bọn họ không cho tụi mình vào phụ bếp…

Nhật hướng ánh mắt yêu thương về phía chồng mình. Quả thật gương mặt đầy nam tính của hai người đàn ông ấy rất giống với những bức tượng nam thần Hy Lạp. Mà họ có phải qua phẫu thuật thẩm mĩ không nhỉ?

Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên cằm của mình rồi khẽ thở dài… Ước gì mình có được gương mặt nam tính như thế.

…………………….

– Có hứng thú với cậu nhóc kia rồi à?

Sung Min đưa mắt nhìn về phía hai cậu nhóc đang ngồi.

– Có thể.

– Chưa chắc chắn à?

– Chỉ đơn giản là tò mò.

– Ừ. Lúc bắt đầu mọi thứ thường chỉ do hiếu kỳ…

– Hôm nay ngài Sung Min có vẻ như đang có nhiều tâm sự nhỉ? Có cần chuyên gia tư vấn không?

– Tôi thấy cậu nên tự lo cho mình trước đi.

– Biết đâu chừng có ai cần tư vấn về sinh lý hay tâm lý gì đó…

– Về cả hai thứ đó tôi đều không cần cậu giúp đỡ. Đừng cố đánh trống lãnh sang chuyện khác.

Jea Kyo cười một cách giảo hoặc…

– Hay là muốn có một chị dâu khác nữa rồi?

– Cậu có tin là tôi sẽ treo ngược cậu lên để nướng không?

– Hahaha không cần nổi nóng với tôi như vậy… Nếu tôi đoán không lầm thì dạo này Sung Min của chúng ta đang phải ngủ ngoài phòng khách nên mới…

– Cậu đi chết ngay cho tôi. Hôm nay nhất định tôi phải xiên cậu lên để nướng…

– Hahahaha

…………………….

Cả hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau đùa giỡn, trong giây lát tôi cảm thấy ở họ cũng có nét gì đó con nít như tôi và Nhật vậy. Chỉ là… Hình như họ đang dùng xiên nướng bằng sắt để đánh nhau thì phải.

– Sung Min…

Nhật không khỏi lo lắng khi phải đứng nhìn những động tác đầy mạnh mẽ và dứt khoát của hai người. Dường như cả hai đều đã từng học qua kiếm đạo nên những động tác mới có thể linh hoạt và đẹp mắt đến vậy. Tôi cứ mãi mê nhìn ngắm những động tác thuần thục của họ mà quên mất đi sự nguy hiểm từ những thanh sắt đem lại…

Lúc này Sung Min đang ở đòn thế tấn công, còn Jea Kyo bạn anh ấy thì đang ở thế phòng thủ. Nhưng dường như anh ta đang chờ đợi cơ hội khi đối phương sơ sẩy liền sẽ ra một đòn quyết định…

– Sung Min… Jea Kyo….

………………………

– Có vẻ như chị dâu bắt đầu lo lắng rồi đấy…

Sung Min khẽ đưa mắt nhìn người trong lòng của mình. Để rồi cả hai không nói thêm điều gì mà cùng dừng tay lại, hai xiên que lại được trở về vị trí cũ của nó…

– Hai người ở trong này giành ăn sao mà lại đánh nhau vậy?

Nhật bước đến đứng giữa hai người mà hỏi. Lúc này đây nhìn mặt Sung Min đầy vẻ sủng nịnh mà cúi xuống hôn lấy bảo bối của mình.

– Jea Kyo và tôi đang kiểm tra thể lực của đối phương, nên cậu bé không cần phải lo lắng.

– Ư… Buông….Em…. Có người…. Mà…

– Xem ra tình cảm của hai người thật tốt lắm.

Jea Kyo nói bằng tiếng Hàn và dĩ nhiên là tôi chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.

– Hiển nhiên. Cậu còn nói xàm để cừu nhỏ nghe được là cậu sẽ chết với tôi đó.

– Hahaha ngài Sung Min dọa… Làm người ta sợ…

Jea Kyo làm động tác sợ hãi thật khiến người khác buồn cười. Chỉ tiếc là lúc ấy Nhật đang xoay lưng về phía anh ta nên chẳng thể nào thấy được. Còn tôi thì lại chẳng dám cất tiếng cười.

Bỗng anh ta quay sang tôi và mỉm cười…

Quyến rũ quá.

Nụ cười ấy thật đẹp. Nó tỏa nắng tựa hồ như đó chính là nụ cười của thiên sứ vậy.

Tôi đứng ngây người ra nhìn anh. Để rồi sau vài giây lấy lại được tinh thần, tôi cũng mỉm cười đáp lễ.

– Trao tình đáp ý nhiêu đó đủ rồi, còn phải trông chừng lò lửa đấy.

Dường như Sung Min vừa nói gì thì phải. Tôi chỉ kịp thấy Jea Kyo cười một lần nữa với tôi để rồi anh ta liền quay sang Sung Min đáp lại.

– Hai người này trẻ con thật…

Nhật kéo tay tôi rời khỏi khu vực đang có nguy cơ xảy ra chiến tranh ấy… Nhưng tôi vẫn luyến tiếc nhìn về phía sau, lúc này tôi bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn mình… Và tôi xấu hổ quay mặt đi.

– Dễ thương thật.

– Hahaha nhưng không dễ thương bằng cừu nhỏ.

– Với Sung Min đại nhân thì chị dâu lúc nào mà chẳng phải là bảo vật đáng yêu nhất.

– Câu này đáng được thưởng.

– Hahahaha

– Anh nói thật ạ?

Tôi không tin vào tai mình nữa khi nghe Nhật phiên dịch lại lời nói của Jea Kyo.

Vốn dĩ tôi đang muốn đi kiếm việc làm để có tiền tiêu vặt. Nhưng vì thời gian ôn thi cấp bách, lại còn phải học thêm anh văn vào buổi tối, nên chẳng thể làm gì được cả…

Việc dạy thêm tiếng Việt này quả thật rất tốt, lương cao mà thời gian bỏ ra lại ít nữa. Nhưng là… Mình không nói rành tiếng Anh thì làm sao có thể giải thích cho anh ta hiểu được chứ?

Nhẹ nhàng trình bày hết những gì đang suy nghĩ trong đầu với Nhật và với học trò tương lai của tôi. Để rồi tôi nhận được sự thuyết phục từ phía hai người ấy…

……………

Sau một lúc cân đo đong đếm trí não với Jea Kyo, kết thúc là việc gật đầu của tôi kèm với lời hứa, sẽ cố gắng hết sức để có thể truyền đạt những kĩ năng cơ bản trong giao tiếp tiếng Việt cho Jea Kyo. Nhưng bù lại Jea Kyo cũng phải hứa là sẽ không được cười nếu như tôi có phát âm sai tiếng Anh.

Vâng, điều này là hiển nhiên mà. Lỡ như người ta đang giải thích ngon rớn lại bị cười thì quê lắm.

Vậy là xong một ngày đấy.

Có phải bạn đang thắc mắc vì sao tôi lại mô tả mọi thứ một cách đại khái như vậy? Câu trả lời là vì tôi đã bắt đầu thấm mệt rồi bạn ạ. Ừ, ăn no cũng mệt lắm, mà nhất là khi bạn cứ liên tục bị ép ăn thế này.

Nhưng món ăn tại nhà Nhật quá ngon đi. Nghĩ lại vẫn còn muốn ăn nữa, dù đã no căng bụng rồi.

Công nhận chồng nó và Jea Kyo đều có năng khiếu trong việc bếp núc. Mà sao hai người không đi làm đầu bếp cho nhà hàng khách sạn nhỉ? Như vậy sẽ càng có nhiều người được thưởng thức tay nghề của họ hơn.

Ước gì ngày nào cũng được ăn đồ do chính tay họ nấu!!!

Mà cũng đã khuya rồi nhỉ? Ngủ thôi. Chúc mọi người một buổi tối ngon giấc nha.

Hết chương 2

Đây là quà giáng sinh thứ 3 nè.

Cám ơn X-D, sai và các bạn đã ủng hộ Choco trong suốt thời gian qua. Hix X-D và sai đã rất có công trong việc thúc hối Choco viết fic + sáng tác tiếp HC2.

Nhưng tóm lại mọi chuyện đều phải chờ cho NK2 và Đêm hoàn tất đã nha mọi người.

@ Bạn nào xin post lại NK1: Bạn có thể vào địa chỉ trang nhà của Choco đọc. Trong đó có đầy đủ hết tất cả các fic từ trước đến giờ.

Câu cuối cùng, cám ơn các bạn rất nhiều và chúc mọi người giáng sinh vui vẻ ^_^

NK2 – Chương 1: Ký ức

Chương 1: Ký ức

Tôi tên là Trần Nguyễn Thanh Luyến, năm nay tôi vừa tròn hai mươi mốt tuổi. Hiện tôi đang là sinh viên trọ học tại thành phố. Chuyện này khả dĩ bình thường như bao bạn trẻ khác nên cũng chẳng có gì để nói nhiều về nó.

Nhưng tôi khác các bạn đồng trang lứa ở chỗ… Tôi là một đứa trẻ không cha.

Mọi chuyện được bắt đầu từ lúc mẹ tôi theo ông ngoại ra chợ huyện buôn bán. Vốn dĩ là con buôn, lại thêm một chút nhan sắc nên mẹ đã được khá nhiều người để ý đến, trong đó có ông chủ của mẹ.

Hiển nhiên mẹ tôi biết ông ta đã có vợ, nhưng như bao người phụ nữ trẻ cả tin khác, mẹ tôi tin rằng ông ta đã có một cuộc sống không bằng địa ngục với bà vợ sư tử Hà Đông của mình. Ông ta nói rằng chỉ duy có mình mẹ tôi là người khiến ông ta thương yêu nhất. Và kết quả thì khỏi cần phải nói nhiều vì ai cũng có thể đoán được, mẹ tôi có mang…

Khi mà cái thai đã không còn giấu giếm được bằng những bộ quần áo rộng thùng thình nữa cũng là lúc mẹ tôi thú tội cùng bà. Sau này tôi được nghe kể lại rằng lúc ấy ông tôi làm ầm lên đòi sang nhà người đàn ông ấy tính chuyện, còn bà tôi thì đã khóc hết nước mắt vì đứa con gái dại khờ của mình. Nhưng rồi cuộc đời lắm chuyện trớ trêu, vốn dĩ là người bị hại nay lại trở thành hồ ly tinh dụ dỗ chồng người. Bà vợ cả ghen lồng ghen lộn lên và kéo hết thảy bà con họ hàng đến nhà tôi chửi mắng… Rồi bà ta một tay cầm kéo, một tay cầm mớ tóc dài của mẹ tôi, bà ta nói phải xén hết tóc của mẹ để sau này mẹ không còn đi dụ dỗ người khác được nữa. Nhưng may là lúc đó có bác tổ trưởng khu phố cùng các chú công an đứng ra can thiệp, nếu không có lẽ mẹ tôi đã chẳng thể nào lành lặn được với người đàn bà hung dữ này.

Lần đó ông tôi suýt chút nữa là suy tim mà chết.

Thật chẳng hiểu vì sao phụ nữ vốn dĩ rất yếu đuối nhưng một khi ghen lên lại có thể dữ tợn đến thế!

Để rồi bà ta bắt mẹ phải làm giấy cam kết rằng sau này bào thai trong bụng mẹ sẽ không được mang họ của người đàn ông ấy. Vì thế nên giờ đây tôi mang họ Trần, là họ của mẹ tôi.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở chừng ấy… Mẹ tôi kể lại rằng vì lúc sinh tôi ra bà đã sinh khó nên bị buộc phải chuyển gấp lên bệnh viện tỉnh. Đang lúc đau đớn như thế mà chỉ có một mình mẹ nằm trong xe cứu thương, vì ông và cả bà tôi lúc ấy đều đang đi làm công kiếm tiền nên chẳng thể nào hay được rằng mẹ tôi đã bị chuyển viện. Mà cũng chẳng thể trách họ được, vì cả hai ông bà đều nghĩ rằng việc sinh con chẳng có gì là nguy hiểm cả. Phụ nữ ở nông thôn vì việc đồng áng nên chẳng thể nào nghỉ thai sản như trên thành phố này. Vậy nên việc đẻ rớt em bé ngoài đồng là việc rất đỗi bình thường. Hiển nhiên đó là chuyện của ngày xưa. Nhưng ngày xưa đã vậy thì huống gì bây giờ lại còn được vào đến bệnh viện, có bác sĩ và y tá chăm sóc…

Mỗi khi kể lại câu chuyện này mẹ tôi đều khóc. Phụ nữ nào mang bầu cũng có chồng hoặc thân nhân theo cùng. Nhìn các ông chồng lo lắng hết cầm bình thủy đến cầm sẵn mớ quần áo trẻ con tất tả chạy ngược chạy xuôi khiến bà tủi lắm. Bà nói lúc đó sống chết còn chưa biết, chỉ mong có thể cứu lấy đứa bé vô tội. Để đến khi tôi cất được tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ tôi vui mừng đến ngất đi, nhưng bà đã không quên sờ soạn thân thể tôi để có thể dám chắc rằng tôi lành lặn chứ không tật nguyền gì như lời người đàn bà kia nguyền rủa.

Nhưng có lẽ giây phút đón chào một sinh linh chào đời cũng đã khiến cho người mà tôi nên gọi bằng cha đó trả giá. Vì một lý do hết sức đơn giản, tôi là con trai, còn gia đình ông thì toàn là con gái.

Nếu tôi nói ra điều này với những người bạn của mình thì họ sẽ cho rằng là nam hay nữ thì đã sao? Chẳng phải việc bình đẳng giới tính đã phổ cập hóa toàn dân từ lâu rồi sao?

Vâng, vấn đề không phải ở con người mà là ở suy nghĩ. Đa phần các ông bà xưa thường yêu quý con trai hơn, vì con trai là người nối dõi, là kẻ khai chi tán nghiệp, hay con trai là con mình, con gái là con người ta…

Nhưng người mà tôi phải gọi là cha ấy tuyệt không phải là người xem trọng lễ giáo của người xưa như vậy. Cái mà ông ta muốn chỉ là để chứng minh cho họ hàng bên nội thấy rằng ông ta có thể cho ra đời một thằng con trai nối dõi nếu muốn. Ông hả hê rằng để xem từ đây còn ai dám bảo ông là yếu sinh lý, là nhu nhược nữa không? Có thể đây cũng là một cách để chứng tỏ bản lĩnh đối với những kẻ trọng nam khinh nữ…

Tôi nghe kể lại rằng sau khi tôi chào đời ông ta có qua thăm nhưng bị mẹ tôi cự tuyệt. Dù rằng sau này tôi lớn, chắc cũng khoảng chừng vài ba tuổi gì ấy, bà đã kêu tôi ra đứng khoanh tay lại chào chú nhưng tuyệt không để tôi gọi một tiếng cha. Sau này lớn khôn hơn hiểu rõ mọi chuyện rồi tôi mới biết hễ mỗi khi ông ta đem món gì đến thì ngay sau đó cô con gái đầu của bà cả sẽ đến đem món đó về. Nghĩ cũng buồn cười thật.

Nhưng điều làm tôi nhớ nhất là năm tôi lên mười, khi ấy mẹ tôi đang phải làm mướn ở ngoài thị xã, còn tôi thì đang chơi loanh quanh trong nhà. Mà chắc mọi người cũng thắc mắc vì sao một thằng con trai lại đi chơi trong nhà mà không chịu ra ngoài chơi với bạn bè? Đơn giản lắm, vì tôi không có bạn. Chẳng ai chịu chơi với một đứa con hoang như tôi cả. Có lẽ vì đây là nông thôn nên vẫn còn tồn tại những quan điểm khe khắt đối với người phụ nữ. Hiển nhiên là tôi không quơ đũa cả nắm, nhưng chỉ là một số gia đình cảm thấy nếu để con họ chơi chung với tôi sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt cho con họ. Mà nhất là với uy thế của bà cả như vậy, vạn nhất mà đắc tội với bà thì chắc chắn sẽ gặp phải nhiều phiền phức…

Nhưng vốn dĩ trẻ con chơi thì cứ chơi chứ không như người lớn phải để tâm suy nghĩ thiệt hơn, vì thế nên họ buộc phải dùng lời lẽ hù dọa để con họ không dám đến gần tôi.

Trong lớp ngoại trừ một vài người chịu chơi chung với tôi ra thì còn lại đều sợ tôi như thể tôi là đứa mang trong người mầm bệnh truyền nhiễm vậy.

Hình như tôi lạc đề quá nhiều rồi nhỉ? Xin lỗi bạn nhé. Vốn dĩ tôi hay có thói quen nói lòng vòng như vậy mà…

Quay trở lại ngày hôm đó, tôi đang suy nghĩ không biết là nên ở nhà hay nên đi mót khoai để một lát nữa đây mẹ về sẽ có cái mà luộc ăn liền. Quê tôi lúc ấy đang vào mùa thu hoạch nhưng vẫn có một số nhà đã thu hoạch xong. Đám ruộng trơ trống cũng chính là nơi để những đứa trẻ như tôi đến mò mẫm những thứ còn sót lại sau vụ mùa.

Nhưng nếu tôi lựa chọn giải pháp đi mót khoai thì có lẽ tôi đã không gặp người phụ nữ ấy. Có lẽ đó là định mệnh…

Lần đầu tiên tôi gặp cũng là lần duy nhất đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Với một đứa trẻ lên mười, tay chân khẳng khiu thì vẻ bề ngoài của bà ta thật rất đáng sợ. Thân hình bà đồ sộ tựa như một khối mỡ di động, hai hàng chân mày được xăm vẽ bằng thứ mực xăm bình thường nên trông rất dữ tợn, kèm theo đó là những cái nghiến răng tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện. Và hiển nhiên là bà ta không đi một mình.

Lúc đó tôi chỉ kịp nghe bà ta chửi réo ngoài đầu ngõ là đồ con hoang, đồ đàng điếm… Khi ấy còn là con nít nên trong đầu tôi chẳng hề có khái niệm gì của việc chạy trốn cả. Rồi thì cả hai người đàn bà to lớn đã hùng hổ xông thẳng vào nhà tôi…

Đó là lần đầu tiên tôi hiểu được ý nghĩa của những cái danh xưng mà đám con nít hay gán cho tôi.

– Chị hai à, chẳng lẽ để nó ngang nhiên chiếm lấy phân nửa gia tài vậy sao?

Tôi chẳng hiểu người phụ nữ ấy nói gì cả, cái gì mà gia tài? Tôi đã chiếm của ai?

Thế rồi tôi thấy họ vác tôi lên rồi hiên ngang đem chiến lợi phẩm ra ngoài. Lúc ấy tôi có thấy thấp thoáng bóng dáng mẹ tôi, nhưng mà tôi không gọi, cũng không thể gọi. Vì khi ấy tôi đang khóc.

Con nít một khi đã khóc thì thường nấc lên liên tục, đàm và nhớt cũng từ đâu trào đến khiến hơi thở như bị tắt nghẽn lại.

Họ bỏ tôi vào một căn nhà hoang rồi khóa cửa lại. Tôi sợ hãi đập cửa thật mạnh nhưng vô ích để rồi tôi nhìn khắp xung quanh cũng không có một khe hở để tôi trốn thoát được. Lúc ấy cảm giác sợ hãi khiến cho tôi chỉ còn biết ngồi một chỗ khóc lớn. Tôi gào to tên mẹ tôi, tôi van xin có ai đó đến cứu tôi lúc này…

Nhưng tất cả đều vô vọng.

Bạn có thể nói tôi may, hoặc do ông trời muốn tôi tiếp tục sống, vì thế nên đã có một vị cứu tinh tình cờ đi ruộng về nghe thấy được tiếng khóc phát ra từ căn nhà đã bỏ hoang từ lâu… Và bác ấy đã phá cửa vào để cứu tôi.

……………………..

Tôi kể ra điều này không phải để oán hận hay trách móc. Nhưng đó là một kỉ niệm khiến tôi chẳng thể nào quên được dù rằng tôi đã cố tự nói với chính mình rằng tất cả đã qua rồi, phải nhìn về tương lai… Nhưng nhiều lúc nói ra thì dễ nhưng khi làm thì khó lắm bạn à…

Từ sau hôm đó tôi mang luôn trong người chứng bệnh sợ không gian kín. Nghe có vẻ giống như chứng bệnh của tài tử Richard Gere trong phim Pretty woman nhỉ?

Này, khoan hãy phản đối đã chứ… Hiển nhiên là tôi không được như vậy rồi. Trong phim thì tài tử ấy là một tỷ phú hay đại loại là một thương gia giàu có, ông đã bỏ ra mấy triệu usd để chữa khỏi chứng bệnh về tâm lý của mình. Để rồi sau một thời gian bỏ tiền vào bác sĩ tâm lý ông thu về được câu nói rằng: Con ghét cha…

Tôi đang ở Việt Nam và hiển nhiên rằng tôi hiểu rõ giá trị của đồng tiền. Tôi không giàu như nhân vật Edward Lewis nên tôi chẳng dám bỏ tiền triệu vào bác sĩ tâm lý để chữa khỏi chứng bệnh này. Tôi nghĩ rồi từ từ tôi cũng sẽ khỏi, hoặc chí ít là càng né xa những thứ có dạng kín càng tốt. Ví như thang máy, rạp chiếu phim hay đại loại những thứ làm cho tôi có cảm giác thấy như mình đang bị giam lỏng.

Nhưng thôi, chuyện buồn đã qua, không nên nhắc đến nó nữa. Hiện giờ tôi đang rất vui vẻ, rất thoải mái. Vì sao à? Vì tôi đã lớn, tôi đã có thể biết được và chịu trách nhiệm những chuyện mình đã làm. Tôi có thể kiếm tiền, dù không nhiều, nhưng vẫn có thể hỗ trợ thêm cho cuộc sống đắt đỏ giữa chốn phố thị này.

……………………

Và điều khiến tôi tự hào nhất trong suốt quãng đời sinh viên của mình chính là quen được với những người bạn rất tốt đến từ mọi miền của đất nước. Có người đến từ Hà Nội, Hà Tây, có người đến từ Đà Nẵng, hoặc Đắc Lắc….. Nhưng hiển nhiên cũng có người đến từ Rừng Lá. À, đó là thằng bạn chí cốt của tôi đấy.

Thằng nhóc ấy tên Kiều Trí Nhật. Cái tên nghe rất lạ tai đúng không?

Mà không chỉ có tên đâu, cả con người nó cũng rất đặc biệt nữa. Lần đầu gặp mặt trong buổi lễ đón chào tân sinh viên, tôi cứ ngỡ như mình đã thấy được thiên sứ…

Nghe có vẻ buồn cười đúng không?

Tôi và nó làm quen nhau một cách nhanh chóng. Sau một thời gian thì cả hai chúng tôi bắt đầu thân nhau hơn, chúng tôi dần dần nói nhiều hơn về mình…

Có lần tôi hỏi nó rằng:

– Liệu Chúa có tha thứ mọi lỗi lầm của con người không?

– Có chứ.

Nó mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt tựa hồ như của một thiên sứ, trong trẻo đến mức như có thể thấy rõ mọi suy nghĩ của kẻ đối diện.

Mà người ta thường bảo rằng thiên sứ có thể soi rõ được mọi vật xung quanh đó là vì sự thánh thiện và khôn ngoan của mình. Tôi không đọc nhiều sách thánh nên cũng chẳng rõ những việc ấy. Nhưng trên truyện tranh có ghi là thiên sứ sẽ không ăn uống những thức ăn của kẻ phàm trần, chỉ vì thiên sứ không muốn phải làm tổn thương đến những loài do thượng đế tạo dựng nên.

– Nhưng nếu kẻ ấy là người đại gian đại ác?

– Không có lỗi lầm gì là không thể sửa chữa được. Vốn dĩ trong sách thánh đã có nói đến những kẻ có tội nếu biết ăn năn thì đều được Chúa tha thứ. Không có gì với thượng đế là không thể.

– Mày biết không Nhật…

– Hả?

– Mày có năng khiếu trợ giảng giúp Cha lắm đó.

– Hahaha

Nó cười lớn khiến tôi cũng phải cười theo.

Nó hay nói với tôi về tha thứ, nó bảo nếu tha thứ được sẽ khiến cuộc sống mình nhẹ nhõm hơn.

Tôi chẳng biết liệu có phải tôi đã tha thứ cho người đàn bà đó không, nhưng tôi biết là giờ đây tôi đã không còn nhớ rõ gương mặt của bà ta ra sao nữa. Từ sau lần đó bà ta đã không còn đến quấy nhiễu cuộc sống của gia đình tôi, mẹ tôi bảo rằng có lẽ do bà ta cảm thấy ân hận vì hành động của mình, hoặc là do người đàn ông ấy biết chuyện nên đã ngăn không cho bà ta đến làm bậy nữa.

Tôi cũng không biết liệu giả thiết nào là đúng. Nhưng tôi biết rằng, tôi mang ơn người đàn ông ấy vì nếu không có ông ta thì tôi đã không có được sự vinh hạnh để hiện diện trên cõi đời này.

Tuy rằng tôi không thể gọi ông là “cha” nhưng một chữ “chú” thì tôi vẫn có thể gọi được một cách bình thường.

Vậy liệu có phải là tôi đã học được cách tha thứ rồi không?
……………………..

Nhiều lúc Nhật tỏ ra khá bướng bỉnh, nhưng thật ra sâu tận trong tâm hồn nó vẫn phải chịu đựng những thương tổn về mặt tình cảm. Nhưng hiển nhiên lúc nào hỏi đến nó cũng cười và bảo là: “Không sao đâu, tao ổn.”

Nhưng tôi biết những kẻ càng cố che giấu cảm xúc thật bằng nụ cười thì càng đau đớn nhiều hơn những người khác. Mà Nhật thì lại quá tốt, nó rất hay tự trách chính mình. Vì thế nên trong cuộc sống tránh không khỏi được những đau buồn do chính sự thanh khiết gây ra…

Mà đừng nhắc đến những điều không vui nữa… Cùng nói đến những chuyện vui nào…

Bạn biết không tình bạn thời sinh viên là thứ tình bạn trong sáng và vui tươi nhất. Đại diện cho điều vừa nói chính là tình bạn giữa tôi với nó.

Ngẫm lại có những lúc một trong hai đứa lỡ tay xài quá tiền tháng thì ngay lập tức sẽ nhắn cho đứa kia một cái tin: “Help me!!! Cứu….”
Như vậy thì đứa còn lại sẽ hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi… Nhưng thường thì chuyện đó hiếm khi xảy đến vì cả tôi và nó đều biết cách dè xẻn trong chi tiêu.

Mỗi tháng ngoại trừ tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền điện còn có cả tiền internet… Học ngành công nghệ thông tin mà không có internet thì không thể nộp bài được, vậy nên ăn uống có thể kham khổ một chút nhưng tiền net thì không thể cắt giảm.

Nhiều lúc cảm thấy cuộc đời này có nhiều thứ thật kỳ lạ, ví như là cái hôm mà Nhật quyết định đi làm thêm ấy. Dù tôi đã khuyên nó đừng nên đi kiếm mấy chỗ buôn bán mà xin việc vì tính cách nó hoàn toàn không phù hợp… Nhưng rồi nó vẫn quyết định đi…

Để rồi nó quen với một người nước ngoài… Và sau này người ấy trở thành chồng của nó… Câu chuyện khá dài và cũng đầy những tình tiết hấp dẫn. Nhưng hiển nhiên đây là nhật ký của tôi nên tôi sẽ không nói dài dòng về vấn đề của Nhật.

Nhưng nếu vào một ngày đẹp trời nào đó có thể chính nó sẽ kể lại cho bạn nghe không biết chừng.

……………………..
……………………..

Hết chương 1

Đây là món quà thứ 2 nè. Chúc bà kon ăn giáng sinh và tết tây vui vẻ nha.

Hihi post xong 2 bên òi… Choco giỏi quá đi.

NK2 – Tóm tắt

Title: Tạm biệt tuổi thơ (Nhật ký 2)
Author: Coco
Genre: SA, yaoi
Rating: +14
Warning: yaoi, những cảnh ấy sẽ được thông báo trước
Summary: Trong cuộc sống có biết bao điều kỳ diệu… Nhưng có lẽ, điều kỳ diệu nhất mà Thượng Đế ban cho tôi chính là tình yêu của anh. Một lần nữa cám ơn anh, thiên sứ của tôi.