Dạo này cậu bé cứ thích nhìn ngắm bên ngoài. Cậu ta không còn muốn ở hoài trong hang nữa. Hắn biết rằng có lẽ cậu bé đã chán chỗ này rồi nên mới như vậy.
Một hôm hắn gọi cậu khi cậu còn đang say sưa ngắm nhìn cặp bướm thiên di đang vờn nhau một cách tình tứ trên mấy bụi hoa dại mọc gần cửa hang động.
– Cậu có muốn đi về tòa tháp phía Tây không?
– Tòa tháp được đồn là có ma đó hả?
– Ừ.
Hắn mỉm cười rất tinh quái.
– Cậu sợ à? Có dám đi không?
– Nếu có ngài pháp sư đi chung thì tôi không sợ đâu.
– Ừ. Ta sẽ dẫn cậu đi chung.
Hắn lại cười và cậu cũng cười nữa. Một nụ cười thật ngây thơ và đáng mến.
Tất nhiên muốn đến được tòa tháp phía Tây không phải dễ. Vì đường đi khá hiểm trở, lại thường xuyên phải đi băng qua núi đồi mà cậu lại là con người nên tốc độ lại càng chậm hơn hẳn. Tất nhiên suốt dọc đường đi đó hắn rất thường xuyên phải cõng cậu đi. Vì chân cậu không quen thuộc với đường rừng, lại bị gai nhọn đâm phải nên thôi tốt nhất là cứ cõng cậu trên lưng. Như vậy vừa an toàn cho cậu mà vừa đảm bảo được lộ trình sẽ liên tục.
Thường thì người tính không bao giờ bằng trời tính cả. Vì khi đến đoạn gần khe suối thì cậu lại đòi xuống đi bộ. Có lẽ vì cảnh vật ở đó gần giống như cái nơi mà người ta tìm thấy xác của thầy cậu. Cậu tiến đến thật gần những bụi gai mọc nơi phiến đá nhỏ ven bờ suối. Bụi gai thì thường không có hoa. Người ta thường ví hoa là kết tinh của tình yêu. Còn gai là kết tinh của lòng thù hận. Nhưng bụi gai ở đây lại nở ra những bông hoa màu đỏ. Đẹp lắm. Phải chăng tình yêu cũng có thể đơm hoa từ sự thù hận?
Và lúc đó xảy ra tai nạn nhỏ.
– Ui da.
– Cậu sao thế?
– Tôi sơ ý vấp. Trơn quá. Hình như chân tôi bị bật móng lên rồi.
– Sao vậy? Đưa ta xem nào.
– Ui…….Nhẹ tay.
Hắn từ từ nâng nhẹ chân cậu lên và miệng thì lẩm nhẩm đọc vài câu thần chú nhỏ. Vết thương từ từ liền miệng lại như lúc ban đầu.
Cậu nhìn hắn thật lâu. Trong ánh mắt cậu như có một chút gì đó xúc động. Nhưng những thứ ấy biến mất nhanh chóng và chỉ để lại một nụ cười thật ngây thơ và quyến rũ.
Hắn cũng quay lên nhìn cậu và mỉm cười.
Xong hắn bế cậu đặt lên một tảng đá cao. Và rồi hắn biến mất đâu đó, cỡ một lúc sau hắn quay lại với trái cây và nước uống. Hắn khẽ đặt mọi thứ lên đùi cậu. Sau đó hắn im lặng ngắm nhìn cậu ăn mọi thứ một cách ngon lành.
– Sao ngài không ăn?
– Ta không ăn những thứ này.
– Tại sao vậy? Hay là ngài ăn thử đi. Có lẽ nó sẽ ngon hơn những thứ ngài thường ăn đó.
Cậu đưa cho hắn một trái táo. Hắn đỡ lấy và cắn thử một miếng.
– Cũng ngon đấy chứ.
– Vâng, tất nhiên rồi. Hồi đó thầy tôi thích táo nhất.
– Thầy cậu?
– Không có gì đâu. Chuyện qua lâu rồi.
Cậu lại chìm sâu vào suy nghĩ. Hắn ở gần đó chỉ khẽ thở dài. Xong hắn quay đi chỗ khác. Có lẽ hắn biết rằng cậu có một bí mật nào đó đang che dấu. Nhưng hắn cũng không nhất thiết cần phải tìm hiểu nó.
– Ta tranh thủ đi nếu không trời sẽ tối. Để ta cõng cậu.
– Thôi hay để tôi đi bộ đi. Ngài pháp sư cũng mệt rồi.
– Ta không cảm thấy mệt. Ta khỏe hơn con người nhiều.
– Nhưng…………….
– Sao?
– Có thể cho tôi đi bộ qua chỗ này được không? Tôi muốn đi thật chậm. Một số kĩ niệm cũ của tôi gắn liền với một nơi. Mà nơi này thì nhìn rất giống. Nên tôi………
Cậu không thể kiếm ra từ ngữ nào thích hợp cũng như không cách nào nói cho trôi chảy hơn cả. Cậu cảm thấy cổ họng như khô lại. Có lẽ cậu đang rất xúc động khi nhớ về nơi ấy? Cái nơi mà cậu đã từng lập một lời thề trước linh cửu của thầy mình.
– Thôi được. Vậy để ta đỡ cậu vậy.
– Vâng.
Cậu và hắn cùng im lặng bước đi. Cả hai cùng đang có những dòng suy nghĩ riêng của mình.
Tối đó cả hai ngủ tạm bên dưới gốc cây lớn. Tất nhiên gốc cây đó đã được hắn đặt phép thuật bảo vệ lên để có thể tránh được thú dữ tấn công. Và rồi thì tiếng nói chuyện cũng nhỏ dần nhường lại cho tiếng thở đều đều và tiếng con trùng kêu ra rỉ.
——————-Suy nghĩ của “Máu bạc” (Tên gọi riêng của hắn)————————
Thì ra cậu là học trò của tên pháp sư đó. Ta biết từ đầu cậu là một pháp sư nhưng ta thật không ngờ cậu lại là học trò của hắn. Tên con người khốn kiếp chuyên đi săn quỷ đó.
Có lẽ cậu thật khác với hắn. Cậu thật thuần khiết.
Nhưng có lẽ như cậu đang cố bao lấy mình một thứ vỏ ốc của lòng thù hận và ích kỷ.
Cậu đang cố tự vệ sao?
Hay cậu thật lòng muốn trả thù?
Hahahaha thật nực cười vì ta lại đặt ra quá nhiều câu hỏi về một con người như vậy. Đáng lẽ ra ta không nên để cậu sống sót sau cái lần đầu tiên gặp mặt đó.
Nhưng vì sao?
Ta không nỡ xuống tay với cậu.
Có lẽ ta đang điên thật rồi.
Nhưng có lẽ ta phải sớm giải quyết mọi chuyện trước khi nó đi đến kết quả.
Kết quả của ta.
————————-Suy nghĩ của người còn lại—————————
Ta nhớ thầy ta. Ta nhớ lại nơi mà ta đã từng lập lời thề sẽ tiêu diệt hết tất cả loài quỷ xấu xa. Nhưng ta đã làm được gì?
Phải chăng ta đã quá mềm lòng trước hắn? Ta có rất nhiều cơ hội để giết hắn nhưng ta đã không làm. Liệu ta có đi lại trên vết xe đổ của thầy ta không?
Hắn ngủ rồi. Còn ta thì không cách nào chợp mắt được cả.
Có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi chăng? Nhiệm vụ của ta chỉ có một mà thôi. Đó chính là hoặc hắn hoặc ta sẽ phải chết.
Trăng đêm nay sáng quá. Hình như hồi trước ta cũng đã từng ngồi ngắm trăng với thầy ta như thế này. Ừ, phải rồi, hai thầy trò ta hôm đó phải đi làm phép cho ngôi làng kia nhưng vì đường đi quá xa nên chúng ta buộc lòng phải nghỉ lại qua đêm trong một khu rừng.
Khung cảnh cũng như vậy. Nhưng trăng hôm đó sáng và đẹp hơn nơi đây rất nhiều.
Quá khứ vào đêm trăng sáng
– Thầy ơi. Trăng đêm nay đẹp quá thầy nhỉ!
– Ừ.
– Thầy ơi. Sau khi làm xong việc cần làm ở làng Hạ thì chúng ta sẽ đi đâu nữa thầy?
– Sao con lại hỏi thế?
– À, vì con thấy thầy thường tìm kiếm tung tích một con quỷ. Xin lỗi thầy con không muốn tò mò chuyện của thầy. Nhưng vì con thấy lúc thầy đến nhà ông thầy giáo có đứa con bị quỷ ám thầy đã hỏi thăm rất kĩ về tung tích con quỷ đó. Đáng lẽ chỉ cần trừ khử đi phép thuật hắc ám đó và thanh tẩy cậu bé thì tên quỷ đó sẽ không còn dám đụng đến cậu bé nữa.
– Ừ, thầy muốn tìm tung tích tên quỷ đó.
– Hắn ta có thù với thầy ạ?
– Ừ.
– Thầy ơi, vậy con sẽ giúp thầy tìm và sẽ cùng thầy tiêu diệt hắn.
Khuôn mặt người thầy lúc đó có vẻ buồn lắm khi nghe đến hai chữ “Tiêu diệt”.
– Thôi con ngủ sớm đi để ngày mai còn phải làm việc nữa.
– Thầy ơi. Hắn ác lắm đúng không thầy?
– Ừ, hắn coi con người là thức ăn của hắn.
– Nhưng sao thầy buồn thế ạ? Kẻ ác thì cần phải bị trừng phạt chứ ạ?
– Ừ, con ngủ đi.
– Thầy ơi, có phải hắn đã làm gì khiến thầy buồn không?
– Nhóc con này………….Nhiều chuyện quá. Ngủ đi.
– Dạ.
Cậu bé mất hứng do bị từ chối trả lời nên quay mặt đi chỗ khác và nhắm chặt mắt lại. Tất nhiên trong đầu cậu còn rất nhiều những thắc mắc về kẻ thù của thầy mình.
“Trăng đêm nay đẹp quá. Ở nơi tòa tháp cổ đó. Mi có đang ngắm trăng không?”
Người thầy xoay sang kéo tấm chăn đắp cho cậu bé học trò. Và vị pháp sư trẻ ấy lại tiếp tục dòng suy nghĩ, những ý nghĩ cho riêng mình.
“Mà ta quên mất. Mi làm sao có thể nhớ lời hứa sẽ cùng ngắm trăng vào đêm trung thu tại toà tháp cổ ấy được. Ta thật ngu ngốc khi vẫn còn nghĩ đến lời hứa ấy. Lời hứa giữa ta với mi.”
“Nhưng ta vẫn hi vọng tại một nơi nào đó mi sẽ thấy được ánh trăng này. Vì trăng đêm nay rất đẹp.”
Hết phần 4