Đường Ca – Đệ nhất chương

Đệ nhất chương

 

Huyền Kỳ hiện tại vạn lần hoài nghi cái lão đầu nhi kia quan báo tư thù, hoặc là, đang muốn chỉnh chết mình.

 

Lại làm cho hắn trọng sinh vào thời điểm sau khi Huyền Vũ môn binh biến…

 

Thời điểm mở mắt ra, hắn nghĩ sẽ ở trong bụng mẫu thân, sau đấy chính là oa oa lớn lên, tình cờ xảo ngộ gặp được Trưởng Tôn hoàng hậu. Bất quá chính là…

 

Cái chân của ta tại sao lại bị thương thế này?

 

Hắn… Một linh hồn đã tinh lọc, đã qua hàng ngàn năm lúc này chỉ muốn nhìn trời mà gào lên.

 

“Thời Không lão nhân… Ngươi là tính toán cái gì a???”

 

  • Hoàng hậu, tiểu thiếu gia đã tỉnh lại.

 

Lúc này một nữ tử tú mĩ dịu dàng, ánh mắt ưu sầu, thêm nữa chính là mi mục như họa nhìn hắn nhu uyển cười.

 

  • Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi.
  • Dưỡng… Hoàng hậu cát tường…

 

Hắn chính là hiện tại có lẽ chỉ khoảng 9 tuổi đi. Độ tuổi này… Nếu là kiếp trước chính là chưa được Trưởng Tôn hoàng hậu nhận làm dưỡng tử.

 

Hắn nhìn nữ tử diễm lệ trước mặt mà trong tâm trỗi lên không ít chua xót. Người này là sau này nhận hắn làm dưỡng tử. Người này là mẫu hậu của Thừa Kiền hoàng tử, Thanh Tước hoàng tử, cùng Trĩ Nô… Sau này sẽ thành kế nhiệm tân hoàng đi…

 

Chính hắn đã hại chết trưởng tử của người này… Hắn không khỏi chua xót khẽ mỉm cười mà nhìn người trước mặt.

 

  • Ngươi còn đau nhiều không?
  • Bẩm hoàng hậu, chân thần tốt lắm.

 

Kia khẳng định là lần hắn vì thấy Thừa Kiền đứng trước làn tên, tùy tiện liền liều mình nhảy ra kéo y vào lòng bảo hộ. Bất quá lúc đấy, hắn chính là thực tâm coi y như một đệ đệ, căn bản không hề nghĩ đến quyền lực cùng những ân điển mà sau này hắn có được.

 

  • Ngươi… Đứa nhỏ quật cường a…

 

Trưởng Tôn hoàng hậu không khỏi nhìn hắn đầy tán thưởng. Bất quá chính là, hắn cũng đã từng cầm chính thanh chủy thủ của Thừa Kiền mà đâm vào trong tâm, vậy chút đau đớn này, có tính là gì?

 

 

  • Thần… Thực không sao nha…

Hắn cảm giác được Trưởng Tôn hoàng hậu là cứ nhìn chằm chằm mình. Bất quá chính là, như vậy có vẻ không tốt lắm đi…

 

 

  • Người đâu…

 

Trưởng Tôn hoàng hậu là thấy hắn đang muốn xoay người xuống giường. Bất quá chính là đi đứng không tiện, nam nữ… khụ… Chính là hoàng hậu y cũng là nữ tử của hoàng đế a… Tùy tiện tùy tiện cũng không thể chạm vào một nam… khụ… là tiểu thiếu niên gương mặt tinh xảo tựa trích tiên này a.

 

  • Nô tỳ / nô tài tham kiến hoàng hậu.
  • Miễn. Mẫn Thanh, Tiểu Trúc, từ đây hai ngươi đi theo công tử, hầu hạ công tử. Còn nữa, ta sẽ xin lệnh sắc phong, trưởng tử của Lý Tịnh có công cứu giá, phong làm dưỡng tử, thu lưu trong cung, cùng bọn Thừa Kiền đọc sách, học tập.
  • Thần…

 

Lúc này đây ta thực lắp bắp mà không biết nói gì… Cái này có phải là nhanh quá rồi không a… Chính là ở kiếp trước ta phải cùng hảo ngoạn với Thừa Kiền, Thanh Tước, sau đó chính là được hoàng hậu ân sủng cho giai nhập hàng ngũ dưỡng tử… Bất quá chính là… Hiện tại… Có chút không hợp đi.

 

  • Hảo hài tử, ngoan ngoãn nằm dưỡng thương a.
  • Thần… thần…
  • Còn không mau tạ ơn hoàng dưỡng mẫu ngươi?
  • Thần…
  • Còn thần?

 

Trưởng Tôn hoàng hậu không giận mà uy, hướng mắt hạnh đào nhìn hắn mà vấn.

 

  • Con… Thần nhi… Cảm tạ hoàng dưỡng mẫu.
  • Ngoan.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu chính là sờ sờ đầu hắn, xong liền sờ hai má hắn.

 

  • Da dẻ tinh xảo. Thực xứng với cái tên Huyền Kỳ.
  • Tạ… Tạ hoàng dưỡng mẫu khen ngợi.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu liền cảm thấy đùa đứa nhỏ này thật tốt. Bất quá chính là… Đứa nhỏ có phải đã quá thận trọng rồi không? Từng lời từng lời đều nghiêm túc mà nói. Hẳn là sợ bị trách phạt đi.

 

Hoàng hậu dù sao cũng là một nữ tử đã có hài tử của riêng mình, tất nhiên nhìn tiểu thiếu niên gương mặt tinh xảo này không khỏi nảy sinh tình mẫu tử. Nhìn y từng lời từng chữ đều thận trọng, tránh không được hiểu ra, y chính là sợ nói sai sẽ bị trách phạt đến gia tộc.

 

  • Hài tử ngoan, sau này với ta, con không cần phải dùng hư lễ. Được chứ?

 

Hắn cảm thấy không hợp lẽ đi…

  • Kìa… Lễ quân thần, thần nhi không nghĩ có thể bỏ quá…
  • Ta nói bỏ là bỏ. Chẳng lẽ con dám cãi ta?

 

Trưởng Tôn hoàng hậu làm bộ giận dữ hù dọa hài tử. Quả nhiên Lý Huyền Kỳ chính là ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ đã nghe rõ.

 

  • Ở đây nghỉ ngơi. Dưỡng mẫu con phải đi chăm sóc Thừa Kiền. Y vẫn là còn kinh sợ đi.

 

 

Trưởng Tôn hoàng hậu là không để cho hắn dùng lễ đáp tạ đã xoay người bỏ ra ngoài. Hắn chính là nhìn người rời khỏi mà trong mắt không khỏi ánh lên tia chua xót.

 

“Dưỡng mẫu, người vẫn là nhân hậu khoan dung như vậy. Kiếp trước… Con là có lỗi với người… Con hứa, kiếp này con sẽ hiếu thuận, con sẽ không làm người đau lòng. Con còn có… Đền bù cho Thừa Kiền, cho Thanh Tước…”

 

Đường Ca – Khởi chương

Đạm Ngọc: Ta đã trở lại cùng một dự án truyện hoàn toàn mới. Ta hy vọng mọi người sẽ thích nó. Bất quá… Hình như ta vừa đào hố tiếp rồi nha.

Yêu tất cả nhiều lắm a… <3 <3 <3

 

Đường Ca

Tác giả: Đạm Ngọc

Thể loại: Trọng sinh, cung đấu, đam mỹ, ngụy phụ tử

Nhân vật chính:  Đường Thái Tông (Lý Thế Dân) x Lý Huyền Kỳ

Khởi chương:

 

Huyền Vũ môn chi biến là sự kiện mà nhân thế đến nay vẫn còn truyền tục, vây quanh nó chính là máu tanh cùng tội nghiệt.  Năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), vì giành ngôi vị với đại ca mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã ngắm ngầm thương nghị tổ chức một cuộc phục kích trước Huyền Vũ môn, ngay trên con đường dẫn đến cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng đệ đệ là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, riêng mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.

 

Phiêu đãng mấy trăm năm ở nhân gian, hắn, một nhất phẩm đương triều hầu gia đời Đường, xưa kia chính vì được Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn hoàng hậu nhận làm nghĩa tử, vì cấu kết với đại hoàng tử Thừa Kiền, tạo nên cung biến, nhưng cuối cùng lại vẫn là chính mắt nhìn đại hoàng tử dùng kiếm tự sát, còn mình… Y phiêu bạt một mình xem hết thịnh thế Đại Đường phồn hoa, cũng thấy được khi phồn hoa qua đi cũng là thê lương vô tận.

 

Thịnh suy vinh nhục, bất quá cũng chỉ là khoảng khắc mây bay. Đáng cười đáng chê, vì sao lại chấp niệm?

 

Hắn trôi ở trên không, gần ngàn năm qua đi chỉ kịp nhìn mọi người ở phía dưới hoan hô, cười đó, khóc đó, hợp đó, rồi lại tan đó. Hắn không khỏi mỉm cười.

 

Dù vậy, hắn vẫn thích nhân loại, thực thích.

 

Thích… Ánh mắt mọi người ấm áp, tươi cười sáng ngời. Cũng thích… Nhìn người ta sủng ái người mình yêu thượng, để rồi… Lại ly tan…

 

Y không ưu không sầu tiếp tục phiêu đi…

 

Thỉnh thoảng hắn là vẫn nhớ tới khi còn là người mình đã hoang đường chấp nhất đến chừng nào, tới khi chết hắn vẫn phẫn uất vì không địa vị, không người thương cảm, nhớ tới mấy trăm năm phiêu đãng, lúc ban đầu tuyệt vọng chết lặng, là đầy hận ý, là… Muốn nhìn thấy những kẻ chiến thắng phải đau đớn. Thế nhưng hận thì sao? Ưu tư thì sao? Thời gian là liều thuốc vĩnh viễn có thể chữa lành hết thảy mọi vết thương.

 

Hắn khẽ mỉm cười, đến bây giờ lại chẳng đạm nhiên buông bỏ, vậy chẳng phải hắn đã thành lệ quỷ rồi sao? Mấy trăm mấy ngàn năm nay, hắn cảm giác được nhân sinh của bản thân, khi sống có gì vui, khi chết có gì khổ? Phiêu đãng nhân gian, phiêu đãng địa giới, có đôi khi xảo ngộ vài kẻ quỷ hữu, hoặc là cộng ẩm, hoặc là đồng túy, hoặc là vui chơi thỏa thích, hắn tiêu diêu tự tại, hắn thản nhiên tươi cười. Tiêu diêu này, tự tại này, quả thật nhân sinh khi còn sống, hắn không bao giờ có được, cũng không mơ ước có được.

 

Quyền lực là thứ tối mê người, cũng là thứ khiến cho người ta u mê đến khi chết vẫn thống hận.

 

Nhưng nay hắn, là Lý Huyền Kỳ, cũng không còn là Lý Huyền Kỳ.

 

Chỉ là… Hắn khẽ mỉm cười, cuộc sống này cũng không quá tệ đi. Chí ít sau khi hắn chết đi, hắn chân thật cũng đã có bằng hữu.

 

Thế nhưng, cũng đã đến ngày chấm dứt những tiêu dao kia…

 

Yên lặng xoay người, làm bộ không nghe thấy, vẫn là phiêu đến phía trước. Phía sau, người kia đang nói cái gì hắn đều không nghe được, càng không muốn nghe. Cái gì mà vòng luân hồi bị trống một chỗ, dòng xoáy hiện tại càng lúc càng lớn, nếu không vá lại sẽ thực hỏng…

Lão nhân nước mắt ngắn dài nhìn hắn bắt đầu những câu chuyện dong dài đến mức nhàm chán, trên mặt lão nước mắt đã lưng tròng, làm cho hắn nhịn không được cười ra tiếng, lão nhân này, thực… Hảo ngoạn quá đi thôi.

 

  • Thỉnh ngài giúp ta a…

 

Vì sao ta phải trở về thời không khiến tâm ta hận ý không nguôi kia?

 

  • Xin lỗi Thời Không lão gia, tại hạ chính là không giúp được rồi.
  • Ai da… Thân già của ta thật là khổ…

 

Y không dưới một trăm chữ bắt đầu dong dài nói. Hắn chỉ có thể im lặng nhìn trời.

Thời Không lão nhân nhất quyết không buông tha hắn, và cuối cùng thì…

 

  • Được rồi, ta đi theo ngươi.

 

Lão đầu nhi nhất thời mở lớn miệng, sau một hồi lâu mới khép lại miệng, nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện tươi cười lại càng làm cho người ta thích ý, nhất thời trong lòng lão nước mắt tuôn rơi, con người này bề ngoài thì có vẻ cứng đầu thế nhưng tâm chính là mềm mại nhu thuận đi a…

 

Có lẽ lão đầu nhi cũng không rõ ràng, hắn chính là đã phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm, khúc mắc gì thì cũng đã hiểu rõ, hận ý đến đâu chăng nữa cũng đã hóa giải, linh hồn hắn giờ đây sạch sẽ ấm áp, hắn vốn dĩ không phải từ đầu vẩn đục, chỉ là một chút tham vọng, tham vọng người cao cao tại thượng kia có thể nhìn đến hắn một lần.

 

Không bị hận ý che hai mắt, không bị dục vọng ngăn chặn tâm linh, trí tuệ, giống như nước trong vắt, chậm rãi nảy sinh.

 

Linh hồn khác phiêu đãng nhân gian mấy trăm mấy ngàn năm thì đã sớm hôi phi yên diệt, còn hắn ngược lại bởi vì phiêu đãng nhân gian mà linh hồn càng ngày càng tinh lọc, từ sâu trong tâm nở ra thật nhiều thật nhiều bạch liên hoa.

 

  • Bất quá ngươi không sợ, ta chính là lưu lại ký ức, sẽ tùy tiện sửa đổi lịch sử sao?
  • Hắc hắc, để ngài chê cười. Lịch sử a… Chẳng phải là thứ mà người đời sau viết lại sao?

 

Trong lòng hắn âm thầm cười khổ. Được rồi, vậy thì hảo hảo viết lại vậy. Chí ít là… Huyền Kỳ hắn sẽ không một lần nữa u mê.

 

Hắn khẽ mỉm cười tiến vào vòng xoáy.