Chuỗi ngày mộng mơ-chương 4

Vài tháng sau đó anh bắt đầu dẫn tôi đi tham quan nhiều nơi xa hơn. Tất nhiên lúc nào anh cũng xin phép gia đình tôi trước rồi mới đưa tôi đi để tránh tình huống khi tôi về đến nhà lại bị mắng té tát như ngày đầu.

Dạo này Thư bảo tôi thay đổi. Tôi không biết liệu mình có thật sự thay đổi không? Nhưng tôi biết là tôi đã không còn cái cảm giác buồn bã khi thấy Thư đi chung với anh Hoàn nữa. Thư cũng bảo rằng ánh mắt của tôi đã không còn nhìn Thư như lúc trước.

Vậy Thư muốn tôi cứ mãi là một thằng đơn phương chờ cơ hội để xen vào giữa Thư và anh hai sao?

Không. Tôi đã quyết định sẽ chấm dứt mối tình đầu đầy mơ mộng này. Tất cả chỉ đều do tôi đã dệt nên quá nhiều mộng tưởng, mà mộng tưởng thì không bao giờ biến thành sự thật được.

Dạo này Thư ít nói chuyện với tôi hơn. Hay là do tôi đã không còn tìm đến Thư như một người bạn tri âm nữa?

Nhắc mới nhớ, buổi lễ khai trương và họp báo của anh đã thành công rực rỡ. Báo chí cứ liên tục ca ngợi anh, nào là trẻ tuổi tài cao, nào là doanh nhân trẻ thành đạt của đất nước…

Cũng có lẽ nhờ báo chí mà những cô gái chân dài biết đến anh nhiều hơn. Tôi không hiểu sao họ có thể lần ra được những nơi anh hay lui tới mà đến. Ngày thường anh đã được nhiều người chú ý rồi nhưng giờ đây gần như tất cả đều đổ dồn sự chú ý về anh.

Có lần tôi chọc anh.

– Anh coi chừng lại bị vướng vào lưới tình khác nữa đấy.

Anh đang đọc báo, nghe tôi nói vậy nên đành ngước lên nhìn tôi. Anh nở một nụ cười thật đẹp.

– Một cái đã đủ phiền lắm rồi. Khi tôi chưa yêu thì tôi có thể rong chơi một chút nhưng khi đã chọn được người mình thương rồi thì tôi không muốn làm chuyện có lỗi với người đó.
– Ai được anh yêu đúng là may mắn.
– Cậu bé nghĩ vậy thật sao?
– Ừ.

Tôi gật đầu. Dù rằng tôi không muốn anh nhắc đến người yêu của anh trước mặt tôi. Có lẽ tôi đang ganh tỵ với cô gái may mắn ấy.

Sau ngày hôm đó thì các doanh nghiệp khác cũng biết đến tôi qua lời giới thiệu của anh. Họ còn nhờ tôi qua giúp họ thiết kế những công trình nhà ở hay khu biệt thự cao cấp nào đó.

Nhưng tất cả tôi đều hỏi qua ý kiến của anh. Anh chỉ tôi cách nói chuyện với họ để thuyết phục họ, để nâng cao giá hơn một chút. Anh bảo nếu tôi nói đúng giá thì họ cũng sẽ trả xuống thấp hơn mức giá tôi đưa ra. Tốt nhất là cứ vẽ hươu vẽ nai cho họ để khi họ trả xuống thì tôi vẫn còn lời.

Anh còn chỉ tôi nhiều thứ liên quan đến tiền bạc và cách quản lý tiền. Anh bắt tôi tạo một số tài khoản riêng chỉ mình tôi biết. Anh nói khi cần thì tôi sẽ đưa số tài khoản này cho đối tác để họ chuyển tiền thẳng vào. Anh còn bắt tôi phải tạo nhiều sổ tín dụng vì quy luật của kinh doanh không bao giờ cho phép việc để dồn tiền vào một chỗ.

Tuy ở gần anh nhiều nhưng có vẻ như tôi học được không bao nhiêu cả. Tôi vẫn tính toán dở nên số dư lãi suất hay cái gì tương tự như thế tôi cũng phải nhờ anh tính hộ. Anh thường lắc đầu, thở dài rồi nói:” Có lẽ tôi phải đi theo em đến suốt đời để tính hộ em những thứ vớ vẩn này. Em không giỏi tính toán thì lỡ sau này thủ quỹ hay kế toán của em mà thụt két thì em cũng không biết.” Tôi đáp lại một cách hết sức tươi tỉnh:” Thì em dở nên em mới nhờ anh. Mà như vậy cũng hay. Anh sẽ theo giúp em cho đến khi em già, em chết. Vì lúc đó có thể em cũng sẽ tính lộn tiền lương hưu của mình.”

Rồi sau đó tôi nhớ anh đã cốc đầu tôi một cái. Con người thấy ghét. Ỷ cao hơn người ta lại đi bắt nạt người ta.

– Tâm, con xuống đây một chút.

Tiếng mẹ tôi gọi. Có chuyện gì không hay rồi. Thường ngày mẹ tôi chỉ gọi chúng tôi họp gia đình khi nào cần thiết thôi. Hôm nay có lẽ lại có ai làm mẹ phật ý. Mà người đó không phải tôi, vậy là ai?

– Ngồi xuống đi Tâm, con ngồi xuống Hoàn.

Lần đầu tiên sau từng ấy năm tôi có dịp nghe lại tiếng mẹ tôi nạt anh Hoàn. Vì kể từ khi tôi vào cấp hai đến giờ tôi chưa từng nghe mẹ than phiền một lời nào về anh cả.

– Có chuyện gì vậy mẹ?

Tôi hỏi. Giọng hơi run vì tôi có linh cảm có chuyện gì đó chẳng lành.

– Con bé Thư mới sang đây thưa chuyện với mẹ. Nó nói là nó đã có bầu rồi.
– Hả?

Tôi giật bắn người. Trời, hôm qua, à không tuần trước tôi còn gặp Thư mà. Thư dạo này chỉ hơi ốm hơn chứ làm gì có bầu được?

– Làm sao có chuyện đó hả mẹ?

Tôi lấp bấp hỏi. Mẹ tôi trừng mắt nhìn sang anh Hoàn.

– Con đi mà hỏi anh con đấy.
– Bà đừng làm mọi thứ trở nên rối rắm hơn có được không? Chẳng phải thằng Hoàn cũng đã tốt nghiệp xong đại học rồi sao?

Ba tôi buông một làn khói mỏng rồi nhận xét tiếp.

– Nó cũng đã trưởng thành nên giờ cũng có thể lập gia đình được rồi. Nhớ ngày xưa tôi lấy bà lúc đó tôi cũng chỉ mới hai mươi tuổi, còn bà mười tám. Có sao đâu?
– Con không lấy Thư đâu ba.
– Cái gì?

Cả ba tôi và tôi cùng nhảy nhỏm khi nghe anh Hoàn nói câu đó. Anh có điên không? Anh yêu chị Thư mà. Tại sao yêu nhau đã rồi bây giờ đến lúc người ta có bầu thì lại bỏ rơi người ta?

– Con còn muốn hoàn tất khóa học lấy bằng thạc sĩ của mình. Con đang định xin học bổng du học.

Bốp

Mẹ tôi đứng dậy tán vào mặt anh tôi một cái. Anh tôi cúi mặt xuống không dám nói gì thêm nữa.

– Tao có dạy cái ngữ vô trách nhiệm như mày à?

Thấy có vẻ không ổn nên tôi vội ngăn mẹ lại.

– Mẹ à. Giới trẻ bây giờ có suy nghĩ khác rồi. Con biết là anh hai có lỗi. Nhưng chúng ta nên cùng nhau khuyên anh hai chứ đừng nên tạo thêm áp lực cho anh hai nữa.
– Con muốn khuyên thế nào thì khuyên đi. Chứ nó không chịu cưới con người ta. Mà thử hỏi, sớm cũng phải cưới, muộn cũng phải cưới thôi. Nhất là cái bụng của con bé không thể giấu được bao lâu nữa.
– Khác mà mẹ. Nếu con cưới Thư lúc này con chưa thể đi làm nuôi Thư được. Thư cũng đang ở tuổi đi học nữa.
– Nếu tụi bây biết gìn giữ cho nhau thì giờ đâu đến nỗi này. Ngày xưa tao với ba mày nuôi mày ăn học được đến giờ không lẽ không nuôi được thêm một đứa nữa? Mày có lỗi với con người ta thì bây giờ mày phải cưới nó. Chứ sao lại ăn nói vô trách nhiệm vậy? Mày không nghĩ đến máu mủ của mày thì cũng phải nghĩ đến thể diện của gia đình này chứ.
– Thôi tùy ba mẹ muốn sao cũng được.

Anh hai đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại mẹ tôi ngồi khóc một mình trong phòng. Ba tôi thì tiếp tục đốt thêm điếu thuốc khác.

Tôi không biết dùng lời lẽ nào để có thể an ủi mẹ được lúc này. Vì tất cả kì vọng và tình yêu mẹ đều dành cho anh tôi nhiều hơn, nay anh tôi lại gây ra một chuyện động trời như vậy nữa.

Có lẽ chuyện chị Thư có thai cũng không đến nỗi gây sốc cho mẹ bằng chuyện anh tôi chối phăng trách nhiệm làm cha của mình. Mãi đến lúc chị Thư không chịu nổi nên đành thưa thật mọi chuyện với mẹ tôi thì mẹ tôi mới biết được những gì mà anh tôi đã làm.

Thật lòng khi nghe kể lại tôi xót xa lắm. Tôi cảm thấy tiếc cho anh tôi và cho cả Thư. Tại sao cả hai lại nông nỗi đến thế?

Nhưng trên hết tôi rất giận anh tôi vì sao lại đối xử với Thư như vậy? Chẳng phải anh rất thương Thư sao?

Tôi đứng dậy đuổi theo anh để tìm đáp án cho mình.

– Anh hai, chờ em với.

Tôi chạy theo rồi chụp lấy cái mũ bảo hiểm. Tôi phóng một cái lên xe anh.

– Đi theo tao chi thế nhóc?
– Em đang muốn hỏi anh về chuyện này. Cứ coi như hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
– Hai người đàn ông à? Nghe hay đấy. Vậy chúng ta sẽ cần một nơi yên tĩnh để có thể nói chuyện được.

Anh phóng xe thật nhanh đến một quán trà đạo nằm trong một con hẻm nhỏ. Anh dắt xe vô trong rồi đón lấy tấm thẻ từ tay nhân viên. Anh ra hiệu cho tôi đi theo anh vào trong.

Chúng tôi bước lên lầu. Quán khá yên tĩnh, mỗi phòng đều tách biệt với nhau. Chúng tôi vào một căn phòng nhỏ.

– Cho tôi trà bá tước.

Anh đẩy cái menu về phía tôi. Tôi cũng gọi đại theo anh.

– Một trà bá tước luôn.

Cô nhân viên nhanh chóng thu menu về rồi đi ra khỏi phòng. Anh ngả người dựa ra sau rồi hỏi tôi.

– Nhóc muốn hỏi chuyện gì?
– Tại sao anh không chịu cưới chị Thư? Chẳng phải hai người rất thương nhau sao? Anh làm cho em có cảm giác như anh hai em là một con người tệ hại, vô trách nhiệm… Tóm lại một câu là em rất thất vọng về anh.
– Ừ. Chú mày nói đúng đấy.

Anh nhìn ra đằng bức màn sáo treo nơi đầu cửa ra vào.

– Thật ra tại mày không biết những tính cách ẩn đằng sau lớp vỏ bọc xinh đẹp của Thư. Càng ở gần Thư anh càng phát hiện ra nhiều thứ ở cô ấy hơn. Nhưng anh không muốn kể ở đây.

Ngưng một lúc thì anh tiếp.

– Trong một lần cãi nhau với anh, Thư đã nói: ”Biết vậy tôi ưng đại em của anh cho xong. Chí ít là nó còn biết quan tâm đến tôi hơn anh.” Anh không biết cô ta nghĩ sao mà lại dùng đến cái chiêu đó nữa. Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ?

Tôi xanh mặt khi nghe anh nói đến đó. Thật không ngờ Đông Hạo nói đúng. Thư đã biết tình cảm của tôi rồi.

– Nhưng dù gì đi nữa khi anh đã gây ra chuyện này thì anh không nên chối bỏ nó.
– Thật sự chính tao cũng không biết liệu có phải mình đã bị lừa không nữa.
– Anh nói vậy là sao?

Cô nhân viên mang hai ly trà lên, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh chúng tôi. Tôi gật đầu cám ơn, sau đó tôi quay sang anh để chờ nghe anh nói.

– Hôm đó tao gặp Thư để bàn thêm về chuyện tao đang dự tính đi du học. Khi nào học xong ra trường, có việc làm tốt thì mới tính tiếp chuyện hai đứa. Hiện tại thì tao và cô ấy còn quá trẻ để chấp nhận việc ràng buộc gia đình như vậy. Tao muốn chú tâm lo cho sự nghiệp trước.

Anh đưa ly trà lên uống một ngụm, sau đó anh tiếp.

– Thật ra mấy hôm trước tao đã có nói sơ qua với Thư rồi. Nhưng khi đó cô ta không hề phản ứng gì cả.
– Vậy…
– Nghe tao kể hết đã. Hôm đó cô ta hẹn tao vào bar uống chút gì để giải sầu. Tao biết tính Thư hễ uống rượu vào là dễ không kiềm được mình, mà cô ta lại còn xinh đẹp nữa… Nhưng thật không ngờ là…
– Anh cũng uống say theo Thư luôn chứ gì?

Anh tôi gật đầu.

– Bảo vệ phải kêu taxi chở hai đứa về. Lúc này tao và cô ấy đều không đủ tỉnh táo để biết cha tài xế chở cả hai đi đâu cả. Sau khi tỉnh lại thì tao thấy rằng mình đang nằm trên giường ở khách sạn, còn cô ta thì đang ngồi khóc. Chuyện là như vậy đấy.

Anh cười khảy sau khi đã kết thúc một câu chuyện dài.

– Nhưng dù gì đi chăng nữa Thư cũng là con gái. Trong quan hệ thì đa phần con gái sẽ bị thiệt hơn. Nhất là đối với quan niệm Á Đông của mình thì chuyện quan hệ trước hôn nhân là chuyện khó chấp nhận.
– Mày cũng nguyên tắc và cổ hữu như ba mẹ tụi mình vậy.
– Em không cổ hữu. Nhưng em nghĩ cho anh và chị Thư thôi.
– Cô ta có nói về mày khá nhiều đấy nhóc. Nhưng tao cũng không quan tâm. Ai lại đi ghen với em mình chứ. Mà thật mày có thích cô ta không nhóc?

Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh. Nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại rồi trả lời:

– Nếu anh hỏi câu này trước đây ba tháng thì có lẽ câu trả lời sẽ là có.

Anh im lặng nhìn tôi. Tôi thở dài rồi tiếp tục câu chuyện của mình.

– Anh vốn biết trong nhà mình ai cũng yêu quý anh. Ba mẹ ai cũng đặt niềm tin và kì vọng vào anh. Anh thông minh, tài giỏi lại còn đẹp trai nữa. Còn em chỉ là một thằng không ra gì.

Anh Hoàn định lên tiếng phản đối thì tôi đã ngăn lại và nói tiếp:

– Thư là người duy nhất trong nhà nhận ra sự tồn tại của em. Chị ấy biết khi nào em không khỏe, khi nào em buồn. Mà nhất là cái mơ ước không muốn học đại học của em. Anh khoan nói đã để em nói hết. Thật ra em đã tự gạt mình rất nhiều. Lúc trước em đã tự nói với mình là em muốn học được như anh. Tuy sẽ không bằng anh nhưng em cũng phải cố để có được một cái bằng đại học như người ta.
– Sao hồi đó mày không nói với tao?

Tôi lơ đi câu hỏi ấy. Tôi tiếp tục nói:

– Nhưng đến khi em gặp Đông Hạo thì em đã xác định là em không thể tự lừa dối mình nữa. Cái em muốn là sự tự do, là chính bản thân em. Có thể em sẽ không là một ngôi sao nhưng em muốn mình có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Chỉ vậy thôi là đã quá đủ.
– Thật sự mày có nhiều cái mà anh hai không có.

Tôi im lặng một lúc rồi tiếp.

– Trong nhà mình ba mẹ không cho em tiếp xúc với ai vì muốn em tập trung hoàn toàn vào việc học. Em đã đi học trễ năm do sức khỏe yếu. Vì thế ba mẹ không muốn em phải trì hoãn chuyện học thi đại học nữa. Người con gái mà em được phép tiếp xúc duy nhất chỉ có Thư. Nhưng em đã xác định rõ một điều là anh và Thư mới là một cặp xứng đôi. Anh thông minh, tài giỏi. Thư cũng vậy. Thư cần một người như anh để có thể lo cho cô ấy được một cuộc sống hạnh phúc sau này. Còn em? Em không dám chắc tương lai em sẽ như thế nào nữa.
– Thư có thể là một bạn gái rất hoàn hảo nhưng cô ta không thể là một người vợ tốt.

Anh tôi nhận xét.

– Tại sao anh nói thế?
– Thư hội đủ những tố chất thông minh, duyên dáng, sắc sảo và xinh đẹp. Nhiều lúc anh còn cảm thấy mình đã tính sai một nước cờ với cô ta.
– ……..
– Nhưng cô ta lại thiếu sự vị tha, thiếu lòng nhẫn nại, thiếu sự chịu đựng và những đức tính cần có ở một người vợ.
– Những cái đó có thể học được mà.
– Được nhưng mà khó lắm. Nhóc con chưa làm người lớn qua nên chưa hiểu đâu. Đàn ông lấy vợ chứ không ai lấy người yêu cả.
– Sao anh nói chuyện nghe có vẻ tệ bạc thế?
– Tao không cố ý làm mất hình tượng một người anh tốt trong mắt mày đâu. Nhưng thật lòng mà nói thì chúng ta nên có sự trao đổi thẳng thắn vậy vẫn hơn là cứ mãi hiểu lầm về nhau.
– Ừ. Anh nói đúng. Vậy anh sẽ cưới Thư chứ?
– Ừ. Còn cách nào khác hay hơn sao?
– Đừng nói vậy chứ anh trai.

Tôi cười và xoa đầu anh ấy.

– Thư và anh sẽ là một gia đình hạnh phúc mà. Em tin chắc như thế.
– Thế còn em?
– Hả?
– Em không buồn khi nghe tin anh và Thư sẽ lấy nhau à?
– Không. Chỉ hơi sốc vì cả hai thôi. Em đã xác định đúng hướng đi của mình nên không có gì để buồn trách cả.
– Vậy là cái thằng cha kia cũng giúp em được nhiều chứ.
– Vâng. Mà sao anh gọi người ta kì thế? Người ta có tên mà. Là Trịnh Đông Hạo đó.
– Hahaha Thư nói đúng. Hễ nói tới hắn là em cứ bênh chầm chập.
– Hồi nào chứ?

Tôi đỏ mặt lên.

– Thôi không nói nữa. Có lẽ anh hai cũng phải cám ơn hắn vì hắn đã giúp em trai ngày trước của anh trở lại. Em có biết anh nhớ như in cái ngày hai đứa đánh nhau vì một cây kem.
– Lúc đó anh mười sáu tuổi còn em mới có bảy tuổi thôi. Mà hồi đó vui ghê.
– Ừ. Em cũng chì lắm.
– Cám ơn anh quá khen.
– Mừng vì nhóc con ngày xưa đã trở về. Anh hai rất nhớ cái miệng lúc nào cũng toe toét cười của mày.
– Ừ. Đã lâu rồi em không còn cười được như trước nữa.
– Thì mới hôm qua chứ đâu mà lâu.
– Hả?
– Hôm qua khi Đông Hạo đưa mày về mày đã cười lớn đến mức tao ở trong nhà còn nghe thấy đấy.
– Hả thật sao?

Tôi bối rối nhớ lại chuyện đó.

Hôm qua tôi được dịp chọc Đông Hạo một trận để trả thù việc anh chơi khâm tôi. Rõ ràng tôi đã nghi ngờ là anh ta sẽ bày trò trêu tôi nhưng tôi vẫn bị mắc bẫy. Đúng thật là ngốc mà.

Nhưng nghĩ lại chuyện hôm qua tôi không nhịn được cười.

– Có vẻ như chính Đông Hạo đã đem được em trở lại.

Anh hai và tôi nói chuyện linh tinh một chút thì về, vì anh còn phải ghé thư viện trường trả sách, còn tôi thì có hẹn với Hạo để học thêm về thiết kế nội thất theo phong cách cổ điển.

Dù sao đi nữa tôi cũng phải công nhận là Hạo rất giỏi về kiến trúc. Vậy mà anh ta bảo mình chỉ học qua có một khóa ngắn hạn thôi đấy.

– Cậu bé hôm nay có vẻ khá phân tâm nhỉ?

Anh nhìn tôi dò xét. Tôi ngước lên cười rồi nhanh chóng cúi xuống bản vẽ thiết kế.

– Cậu bé có gì không vui sao?
– Dạ không anh à.

Anh mỉm cười cầm ly rượu lên. Anh cố tình đưa ly ra ngoài nắng để màu rượu đỏ được phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời.

– Đẹp quá.
– Ừ. Rượu luôn là tố chất khiến mọi thứ trở nên đẹp hơn.
– Chứ không phải là do ánh nắng mặt trời sao?

Tôi cười bắt bẻ lại.

– Nó chỉ là một thứ phụ gia thôi nhóc à. Cũng như trong tình yêu lúc nào cũng cần thêm một ít chất xúc tác từ bên ngoài.

Tôi lắc đầu chào thua. Dù gì kinh nghiệm sống của anh cũng nhiều hơn tôi nên trong mấy chuyện như vầy tôi không cãi anh được.

– Mà anh nè.
– Sao?
– Anh nghĩ xem… Tại sao một người yêu lại không thể trở thành một người vợ được?
– Tại sao lại không được?
– Không phải là không được. Nhưng người đó nói: Cô ấy chỉ có thể làm người yêu chứ không thể làm người vợ tốt được. Vậy tại sao lại như thế? Chẳng phải mình cần yêu nhau trước sao? Chẳng phải hai người đã hoàn toàn hiểu nhau rồi thì mới tiến đến hôn nhân sao?
– Cái đó còn tùy. Tùy theo quyết định của mỗi người và tình cảm của họ. Nếu đã thật sự yêu nhau thì hôn nhân sẽ chỉ là một thứ giao kèo giữa hai bên thôi.
– Nhưng tại sao anh nói tình yêu là không thể lựa chọn?

Anh cười. Lúc này ly rượu đã được đặt xuống bàn.

– Với người đàn ông, khi quen với người yêu họ thường thích người yêu phải là một người sắc sảo, thông minh. Có những người họ cần cả yếu tố xinh đẹp nữa.
– ….
– Nhưng khi lấy vợ. Họ sẽ quay lại những đức tính căn bản để có thể bảo đảm được hạnh phúc gia đình. Đó là lòng vị tha, sự chung thủy… Và những đức tính cần thiết khác. Lúc đó họ bị thu hút bởi người vợ của mình không phải vì những nét đẹp mà bất cứ phụ nữ trẻ nào cũng có mà là vì những thứ tưởng chừng như bình thường ấy. Cái đó được gọi là tình yêu không thể lựa chọn.
– Thế vợ không cần phải giữ thể diện cho họ sao? Người vợ không cần phải đẹp à?
– Tôi không nói đến chủ nghĩa hoàn hảo ở đây nhóc con à. Khó lòng mà kiếm được một người hoàn hảo tất cả các mặt lắm. Tôi chỉ nói ở đây là những thứ tưởng như bình thường lại khiến người đàn ông bị trói buột. Tất nhiên tình yêu luôn khiến mọi thứ trở nên đẹp hơn.
– Thế chẳng phải ai cũng cần chọn lựa qua nhiều đối tượng rồi cuối cùng mới đi đến hôn nhân sao?
– Theo tiêu chí chọn lựa của con người thì không ai muốn chọn cho mình đồ xấu cả. Đúng không cậu bé?
– Vâng.
– Nếu như phải chọn lựa mẫu người bạn đời lí tưởng, thì tất nhiên không ai muốn người bạn đó của mình bị một khuyết điểm nào cả. Nhưng cậu có chắc khi mình gặp được một người như vậy, cậu sẽ yêu ngay được con người hoàn hảo ấy không?
– …..
– Thường khi còn trẻ chúng ta hay có nhiều lựa chọn. Lúc đó chúng ta thường sẽ đặt tình yêu lên một bàn cân. Nhưng khi con người ta trưởng thành rồi thì không còn nghĩ về những thứ đó nữa. Tình yêu sẽ đến một cách bất ngờ theo đúng ý nghĩa của nó. Chỉ khi nào tình yêu được xây dựng trên nền tảng của chính nó thì nó mới có thể tồn tại bền vững được.
– Nếu vậy tại sao người ta vẫn ly dị? Vẫn ngoại tình?

Tôi cố tình hỏi một cách gay gắt về đề tài này.

– Cậu bé biết là con người ta luôn thay đổi mà. Khi nói về tình yêu người ta hay nói về lòng chung thủy. Cái căn nguyên của tình yêu không xấu. Tuy thế nhưng khi con người biến chất đi thì tự động cái tình yêu đó sẽ không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa.
– Vậy con người sẽ luôn thay đổi và không còn như lúc ban đầu nữa sao?
– Đó là tùy người. Nhưng đa phần những người giống tính nhau sẽ khó lòng đi đến cuối đoạn đường cùng nhau lắm. Chính vì thế nên chúng ta thường hay chọn những người bạn đường trái với tính cách của mình để giúp bổ sung những khuyết điểm cho chính bản thân.
– Vậy hai người trái tính nhau sẽ chung thủy hơn sao?

Anh cười thật lớn rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:

– Vậy cậu bé có dám nói rằng mình sẽ mãi yêu một người cho đến suốt đời không?
– Dạ… Em không biết… Nhưng em nghĩ một khi em đặt tình yêu vào một ai đó. Em sẽ cố gắng để không làm những việc có lỗi với người đó. Em chỉ muốn sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người mà em đã yêu mến. Có thể sẽ có cãi nhau, có những bất hòa… Nhưng em nghĩ nếu em cố gắng quên đi cái tôi của mình thì mọi chuyện rồi sẽ ổn.
– Cậu bé đúng là một người vợ kiểu mẫu mà đàn ông mong muốn.
– Anh…

Anh phá lên cười to khiến tôi đỏ cả mặt. Tôi không hiểu tại sao mình lại trở nên lúng túng khi nghe anh nói câu đó.

– Thế còn anh thì sao? Người yêu mà anh nói có phải là tình yêu cuối cùng của anh chưa hay còn chờ một ai khác phù hợp hơn nữa?
– Đó là người mà tôi đã phải tìm kiếm cả nửa vòng trái đất mới gặp được. Tất nhiên tôi sẽ không để mất đâu.
– Vậy câu hỏi cũ. Anh có dám chắc sẽ chung thủy với người đó không?
– Có. Đơn giản là vì tôi không muốn làm người ấy khóc. Cậu bé còn nhỏ và chưa trải qua nhiều cuộc tình nên chưa thể biết được những cảm xúc ấy. Nó khác hoàn toàn với chuyện tình cảm nam nữ thông thường. Nó như thứ thuốc phiện trói buột con người ham bay nhảy như tôi lại. Trong lòng tôi lúc này chỉ còn toàn hình ảnh của một người. Vì thế nên khi cậu bé hỏi tôi có thấy cô hoa hậu trong tạp chí này đẹp không? Tôi đã trả lời là tôi không biết.
– Em ước gì được gặp người yêu của anh.
– Hahahaha

Anh không nói gì mà chỉ cười lớn. Thấy ghét. Ích kỷ thế đấy. Không bao giờ chịu cho tôi gặp mặt người yêu của mình cả.

Mà cũng đúng thôi. Nghe cái cách anh nói thì đủ biết anh thương cô ta đến mức nào rồi. Có lẽ cô ấy hạnh phúc lắm.

Đau quá. Tim tôi lại nhói lên nữa rồi.

Chắc do dạo gần đây tôi hay uống cà phê. Có lẽ vì chất kích thích nên tim tôi mới dễ loạn nhịp như vậy.

Ngưng một lúc lâu thì tôi ngập ngừng hỏi.

– Mà người yêu của anh như thế nào?
– Thế cậu bé muốn biết cái gì?

Anh quay sang nhìn tôi. Nãy giờ anh vẫn chú tâm vào màn hình của laptop.

– Người đó đẹp không? Nếu theo tiêu chí chung mà anh nói thì có lẽ người đó sẽ trái tính với anh lắm.
– Hahahaha cậu bé đâu cần phải nguyên tắc đến từng chữ như thế. Trái ở đây là một số mặt thôi chứ không phải là toàn diện.
– Nhưng một số mặt đó là những mặt nào? Em tò mò quá.
– Ngốc nghếch, dở tất cả những thứ có dính đến số liệu, dễ nổi giận như con nít, suy nghĩ thì để lộ tất cả trên mặt. Nhưng cũng rất đáng yêu, rất dễ cảm thấy hạnh phúc, biết nghĩ cho người khác mà quan trọng nhất là biết nghe lời người lớn… Hahaha

Mà sao một số tính cách của người yêu anh nghe lại giống tôi thế nhỉ?

Tôi với anh tranh luận về chuyện tình yêu, hôn nhân đến một lúc thì tôi mệt quá nên ngủ quên lúc nào không biết. Khi tôi thức dậy thì cũng đã sáu giờ hơn rồi. Anh nói để anh đưa tôi về. Tất nhiên là tôi không phản đối.

Cơn buồn ngủ như vẫn còn vương vấn đâu đây. Hai mí mắt tôi cứ muốn trĩu xuống.

– Chị Thư và anh Hoàn sắp làm đám cưới rồi anh à.

Tôi cố kiếm đề tài gì nói để có thể giữ tỉnh táo.

– Thì ra nãy giờ cậu bé hỏi tôi về tình yêu là có nguyên nhân hết à?

Đây là lần đầu tiên tôi nghe chất giọng như thẩm phán của anh. Nó lạnh tanh, cứng ngắc pha lẫn chút đe dọa.

– Thế cậu bé đang đau lòng đúng không?

Câu hỏi của anh như một lưỡi dao xoáy vào trong tôi. Nó như đang mỉa mai tôi nhưng nó cũng mang âm hưởng như đang tự mỉa mai chính mình. Tôi lắc đầu đáp:

– Không. Mà sao anh nói thế?
– Không phải cậu bé tự nhận là mình thích Ngọc Thư à?
– Hồi trước thì đúng. Nhưng chẳng phải anh đã nói đó không là tình yêu mà chỉ là những rung cảm của tuổi trẻ sao? Và tôi đã nhận ra là anh nói đúng.

Tôi thở dài.

– Tôi yêu quý Thư như một người chị, một người bạn. Nhưng khi tôi nghe tin Thư lấy anh tôi thì tôi lại chẳng mảy may có một chút cảm xúc nào cả. Tất cả chỉ đơn thuần là sự hụt hẫng khi mất đi một người bạn thân mà thôi. Có lẽ do tình cảm của tôi chưa đủ mạnh để gây nên sự đau khổ.
– Vậy càng hay. Chấm dứt càng sớm càng tốt.
– Anh nói thế ý gì?

Tôi hơi giận khi nghe anh nói điều đó. Tôi nhìn sang anh thì bắt gặp một ánh mắt thật hiền đang chăm chú quan sát tôi.

– Vậy cậu bé muốn để mình phải đau khổ vì một tình yêu không phải dành cho mình sao?

Tôi quay đi chỗ khác.

Anh đã nói đúng. Tôi cần tìm một tình yêu cho chính mình để xứng đáng với những đau khổ mà nó mang lại.

– Anh có đau khổ vì tình yêu hiện tại này không?
– Không.

Anh bật cười nhỏ.

– Anh không buồn khi người yêu của anh không hề hay biết tình cảm của anh sao?

Anh chỉ cười mà không trả lời câu hỏi của tôi.

Cũng không sao. Nhắc đến người yêu của anh chỉ tổ khiến tôi thêm buồn thôi chứ chẳng giúp gì được cả.

Mà sao tôi lại có cái cảm giác khó chịu như vậy? Có phải đây là thứ cảm giác ghen tức của một đứa trẻ khi bị người khác giành mất đi người bạn thân của mình không?

Chuỗi ngày mộng mơ-chương 3

Những hôm sau anh cũng thường đưa tôi đi tham quan đây đó. Nhưng tuyệt nhiên tôi không dám đụng đến rượu nữa. Tôi cứ nhớ mãi cái buổi sáng hôm sau của đêm nhậu tưng bừng ấy. Đầu tôi thì đau như búa bổ, về đến nhà thì bị mắng te tua vì đó là lần đầu tiên tôi đi chơi qua đêm bên ngoài mà không xin phép gia đình. May cho tôi là lúc đó có anh nói hộ vào. Không chắc tôi lại bị cấm cung tiếp.

Tệ hại nhất là tôi không biết khi say mình có nói nhăng nói cuội gì với Hạo không nữa.

– Sao anh không đưa em vào thẳng công việc mà cứ dẫn em đi tham quan hết chỗ này đến chỗ khác vậy?
– Tôi đang dạy cậu bé mà.
– Dạy gì chứ? Em có thấy anh dạy gì đâu?
– Vậy thì cậu bé theo tôi.

Anh dẫn tôi đến một căn phòng trống. Đây là một căn phòng nhỏ và hoàn toàn chưa trang trí gì cả.

Anh gọi người đem một đống đồ trang trí đến. Anh ra dấu cho họ cứ để tất cả lên sàn.

– Vậy là sao anh?
– Bây giờ cậu bé sẽ dùng những thứ có sẵn đây mà thiết kế căn phòng theo ý mình. Hãy thử vận dụng tất cả những gì mà mấy ngày hôm nay cậu đã cảm nhận.
– Dạ.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn vào đống đồ ấy. Chúng thật lộn xộn. Cái thì chỉ phù hợp với những căn phòng sang trọng, còn cái thì toát lên nét dân dã, cái thì mang đậm tính giản đơn của những căn phòng kiểu Nhật Bản…

Tôi biết làm sao với cái đống này đây.

– Hãy vận dụng và cảm nhận xem cậu bé muốn làm gì nhất.

Tôi khẽ nhắm mắt lại. Tôi đang nhớ lại tất cả những nơi mà mình đã đi qua. Từ một quán trà đạo đến một nhà hàng sang trọng, từ một quán bar theo phong cách Ý đến một quán ăn bình dân của người Hoa. Tất cả đều lần lượt tái hiện lại trong đầu tôi.

Nhưng bỗng tim tôi ngưng đọng hoàn toàn khi khung cảnh hoàng hôn tại căn nhà sàn ấy hiện lên. Nó thật đẹp. Đến tận bây giờ khi nhớ lại thì từng đường nét, từng vùng ánh sáng đậm nhạt như vẫn còn đây, ngay trước mắt tôi, như mới ngày hôm qua.

Tôi bắt đầu lấy đồ trang trí. Tôi trải một tấm thảm màu cỏ ở giữa phòng. Sau đó tôi đặt thêm một cái bàn hình tròn. Trên bàn tôi đặt một hồ cá nhỏ, tất nhiên bên trong đó là những chú cá bảy màu đang bơi lội tung tăng.

Tôi tiếp tục công việc của mình. Còn anh thì đứng dựa lưng vào tường. Anh đang chăm chú quan sát tiến độ công việc của tôi.

Tôi cần phải cố gắng thật nhiều để không làm anh thất vọng.

– Xong.

Tôi đưa tay lau những giọt mồ hôi đọng trên trán. Nãy giờ chắc cũng mất gần một tiếng rồi. Tôi quay lại nhìn anh mỉm cười.

– Có thể em làm chưa đẹp. Mong anh chỉ dạy thêm.
– Cậu bé thử nhìn lại toàn bộ tác phẩm của mình xem. Nhưng đứng ở đây này.

Anh kéo tôi đến đứng tại vị trí nãy giờ anh đang đứng. Tôi hồi hợp chờ đợi lời nhận xét của anh.

Tôi đưa mắt nhìn một lượt quanh căn phòng trống. Khoan đã. Nó không còn là một căn phòng trống bình thường nữa. Nó trở thành một căn phòng với cách bày trí thật lạ mắt. Nó đưa tôi hoàn toàn trở về với căn nhà sàn hôm ấy.

– Dạ?

Tôi quay sang nhìn anh như chờ đợi. Lúc này anh bật cười lớn kèm theo đó là một tràng vỗ tay từ anh.

– Cậu bé làm tốt hơn tôi nghĩ nhiều. Thật sự rất nhiều. Quá đẹp. Quá ấn tượng.
– Anh có khen thật lòng không đấy?
– Thế cậu bé không cảm nhận được sao? Nó hoàn toàn đã đưa con người ta về với thiên nhiên, với nước, với bầu trời xanh. Nó tạo ra một thứ cảm giác thư giãn hoàn toàn khi bước chân vào đây. Cậu bé giỏi lắm.
– Cám ơn anh.

Tôi bật cười hạnh phúc khi ngắm nhìn tác phẩm đầu tay của mình. Lúc này đây tôi không còn thấy mình là kẻ vô dụng nữa.

– Cám ơn anh thật nhiều.
– Cám ơn một lần đã đủ rồi nhóc à.

Anh nhìn tôi dịu dàng. Ánh mắt anh thật hiền. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt đó lúc nào cũng như đã thấu suốt ruột gan của tôi vậy.

– Vậy hôm nay?
– À, hôm nay tôi sẽ đưa cậu bé đi chơi. Hoàn toàn là giải trí thôi.
– Nè không được. Em còn phải học của anh nhiều. Không đi chơi đâu.
– Thế tất cả những cảm nhận mà cậu bé có được lúc nãy là từ đâu mà đến?

Anh tinh nghịch nhìn tôi.

– À…. Từ căn nhà sàn hôm bữa trước…
– Đúng vậy. Chính những thứ cảm xúc do cuộc sống mang lại sẽ đem đến cho người kiến trúc sư một cảm giác thăng hoa. Nó gần giống với những giác quan của con người. Nhưng chỉ khác là chính thứ giác quan đó là sẽ quyết định việc một người có thể trở thành kiến trúc sư hay chỉ dừng lại ở mặt thẩm mĩ thôi.
– Này, anh đang nhạo em đó hả? Em đâu có học hành gì đâu mà đòi làm kiến trúc sư?
– Không phải cứ tốt nghiệp trường lớp thì mới có thể thiết kế được đâu cậu bé à. Có nhiều sinh viên kiến trúc sau khi ra trường vẫn không có được một tác phẩm gây tiếng vang lớn. Không phải họ không giỏi nhưng là vì họ thiếu óc quan sát, thiếu những cảm xúc thăng hoa khi làm một công trình.
– Vậy những người thành danh rồi thì sao? Họ vẫn mãi giữ được cái giác quan mà anh nói à?
– Không. Thứ giác quan ấy sẽ ngày một mất dần đi.
– Tại sao vậy anh?
– Vì lúc mới bắt đầu họ cũng như cậu, như một tờ giấy trắng. Nhưng hôm nay, ngày mai, ngày sau nữa, càng nhiều những công trình đưa tới cho họ thì họ lại càng viết lên trên đó thật nhiều. Cho đến một ngày nào đó thì tờ giấy trắng hết chỗ để ghi nữa.
– Vậy là họ không thể thiết kế nữa sao anh?
– Không. Họ vẫn làm. Vẫn ra những tác phẩm đẹp. Nhưng đó không còn là những tác phẩm thăng hoa của họ nữa. Hay nói khác đi đó là những tác phẩm chấp vá từ những kiệt tác của họ.
– Như vậy vào một ngày kia em sẽ không còn những cảm xúc như ngày hôm nay nữa đúng không?

Tôi buồn khi nghĩ đến điều đó. Đối với tôi cái ngành thiết kế anh vừa nói là một ngành hoàn toàn xa lạ. Nhưng bỗng chốc tôi lại đam mê nó qua lời kể của anh. Tôi lại muốn thử sức mình với nó.

– Không đâu. Chuyện đó còn xa vời lắm. Không sớm thế đâu. Nhưng biết đâu chừng đến lúc đó thì cậu bé đã có thể làm nên những tác phẩm gây chấn động lớn rồi. Ông trời công bằng lắm nhóc à. Đến một lúc nào đó em cần phải lui về nhường chỗ cho lớp trẻ mới lên sau này. Cũng có thể lúc đó cậu bé của chúng ta đã là một ông cụ rồi cũng nên. Một ông cụ tóc bạc phơ ngồi uống trà ngoài vườn với một ông cụ khác nữa.
– Anh đang chọc em đó hả?

Tôi chu môi giận dỗi. Chẳng hiểu sao anh lại cười nữa. Bộ khi tôi giận anh vui lắm sao?

– Nhưng em không biết em có đủ khả năng mà đi theo cái ngành anh nói không nữa.
– Đủ chứ. Chính căn phòng này là một minh chứng cho cậu bé thấy được khả năng của mình.
– Nhưng mà…
– Tôi sẽ giúp cậu. Yên tâm đi nhóc. Tôi đã hứa rồi mà.

Anh chặn tay lên môi tôi. Tôi hơi đỏ mặt để rồi tôi nhanh chóng quay đi chỗ khác.

– Vậy giờ mình đi đâu anh?
– À, đi đến quán ăn này. Nó được trang trí theo kiểu Tây Phương. Nhưng là những năm của thập niên 60-70. Chủ quán là một người bạn của tôi. Anh ta còn khá trẻ nhưng đã có được những thành công nhất định trong sự nghiệp của mình.
– Vâng.

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau anh. Tôi có cảm giác dường như bóng của anh và bóng của tôi đang hòa vào nhau trên hè phố.

Ước gì tôi bằng được một phần như anh nhỉ?

Có người nói với tôi rằng tiền bạc có thể mua được mọi thứ. Nhưng tôi không tán đồng với ý kiến đó của họ. Tiền có thể mua được vật chất nhưng tình cảm thì không. Tôi và anh cùng ngồi vào quán ăn mà tôi và gia đình hay đến lúc tôi còn bé. Cái quán vẫn như cũ, đầu bếp vẫn không đổi, chỉ có điều là căn nhà đó đã được sửa khang trang hơn xưa thôi.

Cảm giác của ngày hôm đó đúng là không tiền bạc nào có thể mua được. Đi bên anh, tôi như tìm lại được mình. Tôi gặp lại rất nhiều những cảm xúc của ngày thơ ấu mà tôi tưởng rằng mình đã đánh mất nó.

Đông Hạo là một người tốt. Tôi nghĩ chỉ người nào hoàn hảo lắm mới xứng đáng được anh ta yêu.

– Ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ gì đó nhóc?
– À chị Thư.
– Dạo này chị thấy em cứ bận suốt. Nghe nói cái anh chàng gì đó đang dạy em ngành thiết kế xây dựng đúng không?
– Không ghê gớm vậy đâu chị à.

Tôi nhìn Thư cười.

– Chỉ là thiết kế và bày trí lại những gì mà người ta đã hoàn tất. Biến nó từ cái bình thường thành những cái đặc biệt hơn.

Cái này là do anh nói. Thật ra thì dạo này toàn bộ những lời nói của anh đều khắc sâu vào tâm trí tôi như thể đó là lời giáo huấn của cha mẹ dành cho con cái vậy.

– Ừ. Nghe có vẻ hay nhỉ. Mà dạo này em thay đổi quá đấy nhóc.
– Sao ạ? Em thay đổi gì?
– Em đã khác trước. Có vẻ biết suy nghĩ hơn. Mà chị thấy dạo này em cũng hay cười nữa.

Thư hơi nghiêm mặt nhìn tôi.

– Dạ. Có lẽ tại em đã chọn đúng ngành mà mình thích.
– Vậy đã biết mình thích rồi tại sao không thử thi vào kiến trúc?
– Dạ không ạ. Em muốn học thiên về thực tế hơn. Có lẽ tại em không đủ thông minh để theo kịp người ta về mặt lí thuyết, vì thế nên em đã cố gắng học nó bằng thực hành.
– Em thực hành bằng cách nào?
– Em học cách bày trí phòng ốc theo các nền văn hóa và mới đây thì anh Hạo đã cho em bày trí thử một phòng tiệc nhỏ.
– Có vẻ như em thích người đàn ông đó lắm.
– Dạ không. Chỉ là bạn thôi chị à. Một người bạn lớn tốt bụng.

Thư hơi nhăn mặt. Nhưng rồi Thư ngồi xuống bên cạnh tôi. Hơi thở thơm mùi dâu của Thư phả vào mặt tôi khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu. Mái tóc Thư buông xuống để che đi một phần của gương mặt hoàn hảo.

– Hắn ta không phải người tốt đâu nhóc à.
– Sao chị lại nói thế?

Tôi hơi bực mình khi Thư nói về Hạo như vậy.

– Có vẻ em quan tâm cho hắn quá đấy. Đã có bao giờ em nổi cáu với chị đâu?
– Không…. Em không nổi cáu đâu… Chỉ là em ngạc nhiên thôi.

Mặt Thư giãn ra đôi chút. Nhưng giọng Thư vẫn nghiêm nghị như đang chất vấn.

– Em có biết hắn là một tên đểu không? Hắn quen với người ta cho đã rồi lại không chịu cưới. Cái này là chị nghe ba chị kể lại. Do ba chị có một quãng thời gian hợp tác với hắn nên mới biết rõ được về con người thật của hắn. Hắn là một play boy đích thật đấy nhóc à. Hắn không có khái niệm bạn bè trong đầu đâu. Hắn sẵn sàng chi rất bạo cho một mối tình nhưng rồi hắn cũng sẵn sàng vứt bỏ nó đi mà không hề luyến tiếc.
– Mà chị nói với em cái đó làm gì thế? Em đâu phải con gái đâu mà chị phải dặn dò em như vậy?
– Không. Chị chỉ muốn em đừng học theo những thói xấu của hắn. Chị chỉ sợ hắn dạy bậy cho em.
– Hahahaha Vậy thì chị yên tâm đi. Em của chị vẫn còn nguyên tem đó. Hắn ta không dẫn em vô động bàn tơ hay những thứ đại loại như vậy đâu. Mà nếu hắn có dẫn thật thì em hứa sẽ đập cho hắn một trận để hắn chừa cái tật dám dạy hư con nhà lành.
– Hahahaha nghe em nói vậy thì chị yên tâm rồi.

– Ai dám dạy hư con nhà lành thế?

Tiếng anh vang lên đằng sau. Tôi giật mình quay lại. Anh đang đứng dựa lưng vào cửa phòng. Không biết anh có nghe mẩu đối thoại giữa tôi với Thư lúc nãy không nữa. Nếu có chắc tôi xấu hổ chết mất.

– Sao anh tới lúc nào mà không lên tiếng?
– Tôi cũng vừa mới lên. Cậu bé có nhớ hôm nay chúng ta đã hẹn gặp ông thạc sĩ bên đại học kiến trúc không?

Anh cười một cách tinh nghịch.

– Ấy chết em quên mất. Vậy anh xuống nhà chờ em chút nhé. Em xuống liền. Để em mang theo bản vẽ đã.
– Ừ.

Anh quay người đi và nhanh chóng bước xuống cầu thang. Dáng anh cao lớn như người mẫu khiến cầu thang của nhà chúng tôi trở thành quá nhỏ bé.

– Chị không ưa cái tên đó.
– Chị Thư à, người ta chỉ cố giúp em thôi mà chị. Đừng khó khăn với người ta như thế chứ.

Tôi mỉm cười nhìn Thư một cách trìu mến.

Khi tôi vừa quàng chiếc ba lô lên vai thì Thư quay sang nắm chặt lấy tay tôi.

– Em đừng đi. Hôm nay chị không vui. Em đi chơi với chị được không?
– Dạ? Em….
– Cậu bé xong chưa?
– Dạ…

Nhìn ánh mắt như van nài của chị, tim tôi như khựng lại hoàn toàn. Tôi không biết liệu mình có nên hủy cuộc hẹn này để đi chơi với chị không nữa?

– Chúng ta cần nhanh lên nếu cậu bé không muốn bị trễ.

Bình thường anh bình tĩnh lắm mà. Sao hôm nay lại có vẻ khẩn trương thế? Nhưng cũng nhờ giọng nói trầm ấm của anh đã kéo tôi về với thực tại. Tôi mỉm cười một cách khổ sở.

– Chị Thư nè, chút chừng mười lăm phút nữa là anh Hoàn về rồi. Chị nhờ anh ấy đưa chị đi chơi hôm nay nhé. Tại thật sự em kẹt lắm. Ông giáo sư này rất khó tính. Nếu không đến đúng giờ thì lần sau không thể hẹn ổng nữa đâu. Chị thông cảm cho em chị nhé.
– Ừ đi đi.

Thư buông tay tôi ra nhưng nhìn mặt Thư tôi biết Thư đang dỗi. Tôi bước ra ngoài cổng mà không quay đầu lại. Tôi sợ nếu nhìn ánh mắt ấy một lần nữa thì tôi sẽ đổi ý mà ở lại.

– Cậu bé không vui à?

Anh quay sang nhìn tôi.

– Không ạ. Chỉ là…
– Cô gái mới nãy không muốn cho cậu đi đúng không?

Anh hơi nhếch miệng cười. Tôi không quan tâm đến nụ cười đó của anh mang ý nghĩa gì, lúc này tôi chỉ nghĩ về Thư. Không biết anh Hoàn đã về chưa nữa? Liệu Thư có giận tôi lắm không?

Hôm nay chúng tôi hoàn toàn thành công trong cuộc nói chuyện với vị giáo sư ấy. Ông ta khen tôi có năng khiếu. Ông ta còn định sẽ giới thiệu tôi vào học trong trường. Nhưng tôi từ chối. Tôi nói rõ ý định của mình là muốn vừa học vừa thực hành bên ngoài chứ không thông qua trường lớp. Lúc đầu ông ta có vẻ không tán đồng nhưng về sau khi anh lên tiếng nhờ vả thì ông ta lập tức vui vẻ nhận lời dạy tôi. Tất nhiên phần phía sau tôi có hỏi ông về chuyện học phí nhưng ông chỉ mỉm cười và nói: ”Chừng nào tôi giúp được cậu đã thì hãy hay. Còn bây giờ tôi chỉ cố hết sức mình chỉ cậu những cái mà tôi biết. Dù gì thì cha Đông Hạo và tôi cũng đã từng là bạn thâm niên của nhau. Tôi còn nợ gia đình cháu Hạo rất nhiều.”

Anh chỉ mỉm cười rồi im lặng lắng nghe suốt phần còn lại của câu chuyện giữa chúng tôi. Có vẻ như anh muốn tôi tự giải quyết mọi vấn đề của mình.

Cám ơn anh thật nhiều vì anh đã tin tưởng tôi như vậy.

– Hôm nay tôi sẽ dẫn cậu bé đến tham quan nhà tôi.
– Dạ.
– Nhà mướn thôi.
– Vâng.

Anh cười và tôi cũng cười. Cảm giác này thật gần như hai người bạn tri kỷ.

– Trời…….Nhà mướn đây sao?

Tôi mở to mắt nhìn. Tôi biết anh giàu. Không giàu thì làm sao có tiền mà đầu tư cả một khu resort cao cấp đến thế nhưng mà…

– Nhà này anh mướn đó hả?
– Ừ. Vì tôi không có ý định ở lại Việt Nam lâu nên chỉ mướn thôi chứ không mua.
– Anh không định ở lại đây à?

Tôi nghe như trong lòng mình có gì đó trĩu xuống. Phải chăng tôi đang buồn vì một người xa lạ?

– Không chắc. Có thể sẽ ở cho đến khi nào có được thứ mà mình muốn.
– Ừ.

Tôi không tiện hỏi anh nhiều nữa.

– Thế cậu bé có muốn tôi ở lại đây không?
– Hả? Tôi…

Ánh mắt anh như đang chờ đợi một câu trả lời. Tôi cảm thấy như lồng ngực mình bị cái gì đó đè nặng xuống. Tôi khẽ lấy hơi rồi nói:

– Thì anh đi hay ở em cũng đâu có ý kiến gì. Nhưng nếu anh ở đây thì… Em vui hơn. À, vì anh là một người bạn tri kỷ của em.
– Chỉ vậy cũng đủ lắm rồi.

Anh cười một cách ấm áp. Điều đó khiến tim tôi bỗng chốc tràn nắng trở lại.

– Mà anh Hạo này.
– Sao?

Anh hỏi vọng ra vì lúc này anh đang ở trong bếp pha cho tôi ly ca cao nóng.

– Em nghe nói anh…. À, có nhiều phụ nữ bên ngoài lắm…
– Ai nói cho cậu biết thế?

Nghe giọng anh cứ như đang cười vậy. Tôi hơi bối rối vì đã lỡ miệng hỏi ngay đề tài tế nhị này. Tôi vội phân bua:

– À, tại vì em nghĩ một người thành đạt như anh thì ít nhất cũng phải có hai hay ba cô theo đuổi. Em không tin anh chưa từng có một mối tình nào đâu.
– Ừ.

Anh đem ly ca cao nóng ra cho tôi. Mùi thơm ca cao hòa quyện cùng làn hương của khói thuốc bám trên tay anh khiến tôi cảm thấy nó quyến rũ hơn bao giờ hết.

Thật ra anh không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi cả. Anh nói anh không thích để tôi tập làm quen với làn khói đó, nó không tốt cho sức khỏe của tôi. Tôi hỏi thế thì sao anh vẫn hút? Anh bảo vì chưa có ai cản anh làm những việc mà anh thích được cả. Và tôi im lặng.

– Thật ra cuộc sống bên Châu Âu khác với bên Châu Á. Hai người đến với nhau một cách tự nguyện. Nếu thấy hợp thì tiến đến hôn nhân, còn không hợp thì chia tay.
– ………
– Tôi không thích tự nói về bản thân mình nhiều. Nhưng có vẻ như cậu bé đang thắc mắc về cuộc đời của tôi. Vậy thì cậu bé cứ đặt câu hỏi, còn tôi sẽ ngồi đây giải đáp hết mọi thứ cho cậu bé.
– Vậy… Anh có vợ chưa?

Anh không trả lời mà thay vào đó anh giơ bàn tay trái của mình lên cho tôi xem.

– Mà sao anh chưa lấy vợ thế?
– Trời ạ. Chúng ta đang sống ở thế kỷ thứ mấy rồi nhóc con? Chuyện hôn nhân đâu còn giống như thời trước nữa.
– Nhưng mà… Không lẽ không có ai phù hợp với anh cả sao?
– Tất nhiên là tôi từng gặp rất nhiều người…

Anh bắt đầu kể những mối tình chớp nhoáng của anh cho tôi nghe. Có những mối tình thật đẹp nhưng cũng có những mối tình mang đậm màu sắc của thể xác. Hầu hết tất cả anh đều kể như đó là chuyện không phải của anh vậy. Anh không hề biểu lộ một chút xúc cảm nào ra mặt.

– Anh không yêu ai thật lòng cả sao?

Bất chợt tôi hỏi điều đó. Rồi tôi lại thấy hình như mình đã nói lỡ lời.

– Em xin lỗi.
– Ngốc quá. Cậu bé nhận xét đúng rồi. Tại sao phải xin lỗi?

Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Anh cười và tiếp:

– Năm hai mươi bảy tuổi tôi đã có trong tay một sự nghiệp khá vững vàng với hàng tá cô gái vây quanh. Nhưng các cô gái ấy đều vì tiền của tôi cả.
– Con người không phải ai cũng sống vì tiền đâu.
– Nhưng đa phần là như vậy. Tôi từng có một người tình…

Anh dừng lại uống một ngụm rượu rồi nói tiếp.

– Hồi trẻ tôi cũng khá ngây thơ và dễ bị xao động. Cô gái đó đẹp lắm, cả ba vòng đều chuẩn.
– Người Việt hay sao anh?
– Người Hoa. Chính xác là Bắc Kinh.
– Ừ.
– Cô ta đến với tôi trong một dịp tình cờ. Cô ta có đủ mọi cá tính mà đàn ông đều thích. Đó là hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng. Nhưng chỉ tiếc tất cả những thứ đó đều do cô ta dựng nên để gài bẫy những quý ông giàu có.

Tôi im lặng.

– Lúc đó tôi bước ra từ một khách sạn lớn tại Pháp, đó là nơi tôi đã hẹn bàn về hợp đồng làm ăn với đối tác của tôi. Khi tôi bước ra ngoài thì trời mưa rất to và tôi thấy có một bóng người chạy nhanh đến. Bóng đen ấy đâm sầm lấy tôi. Rồi tôi thấy cô ta trong bộ đầm ướt sũng. Tóc bết dính lại với nhau. Đôi mắt cô ta lúc ấy như một chú chó con đi lạc. Tôi hơi xúc động trước cảnh tượng đó và đã dẫn nàng vào trong khách sạn thay đồ.
– …….
– Tôi cũng đã có ý định sẽ cưới nàng, nếu nàng vượt qua được phép thử của tôi.
– Thử? Tình yêu mà cũng thử sao?
– Trên các tạp chí hiện hành đều nói đừng nên đùa với tình yêu. Nhưng nhiều lúc chỉ có lửa mới thử được vàng thôi nhóc à.
– Vậy anh cũng yêu cô ta hả?
– Không chắc. Có lẽ lúc đó là cảm xúc bồng bột nhất thời thôi. Thời trai trẻ ai cũng có những lúc như vậy cả.
– Mà anh kể tiếp đi.
– Ừ.

Anh mỉm cười khi thấy tôi có vẻ hăng hở được nghe câu chuyện của anh.

– Hôm đó tôi đã chuẩn bị sẵn một đôi nhẫn bằng bạc rẻ tiền. Buổi sáng tôi gọi cho nàng và hẹn nàng đi ăn. Tôi cố tình nói về việc tôi đang đầu tư cổ phiếu vào một công ty trẻ. Nàng im lặng lắng nghe rồi nàng hôn tôi để tỏ ý khen ngợi. Nàng còn hỏi tôi khi nào thì tôi định sẽ làm đám cưới. Nàng ao ước mong được cùng tôi xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tiếc là lúc đó tôi hoàn toàn không có lấy một chút xúc cảm gì về những dự định tương lai của nàng.
– Rồi sao nữa?
– Đến chiều tôi gọi cho nàng và hẹn nàng ra bờ sông. Tôi hẹn bảy giờ nhưng đến tám giờ hơn nàng mới đến. Câu đầu tiên mà cô ấy hỏi tôi cậu bé đoán xem là gì?
– Anh hẹn em ra đây có gì thế?
– Hahaha con nít đúng là con nít.

Tôi làm mặt dỗi và thúc vào người anh.

– Kệ người ta. Anh kể mau đi…
– Ừ. Cô ta hỏi tôi có biết chuyện cổ phiếu công ty tôi mua đã giảm đến mức tê liệt chưa? Tôi trả lời là có. Tôi còn làm ra vẻ cực kỳ đau khổ vì đã mất hết toàn bộ số tài sản của mình vào đống cổ phiếu đó và hiện giờ thì nó đã thành một đống giấy lộn vô giá trị.
– Mà khoan đã. Tại sao cổ phiếu xuống giá vậy anh?
– Nhiều nguyên do lắm. Một trong những nguyên do đó có thể là vì công ty làm ăn thua lỗ.
– Nhưng mà làm sao biết cổ phiếu xuống hay lên?
– Trời. Thế cậu bé không bao giờ đọc báo cả à? Cậu bé phải nhìn những chỉ số của nó.
– Thế thì nếu nó xuống em biết mình sẽ lỗ… Nhưng mà lỗ lắm hả anh?
– Trời ạ. Có lẽ tôi phải dạy em một khóa về kinh tế học thôi. Bây giờ tôi lấy ví dụ nhé.

Anh lấy từ trong bóp ra một tờ giấy trắng rồi đưa nó cho tôi.

– Ví dụ đây là cổ phiếu của công ty em. Em sẽ định giá cho nó là năm chục ngàn.
– Vâng.
– Tôi là người mua. Cậu bé bán lại nó cho tôi. Ví dụ nếu công ty làm ăn khấm khá thì tờ giấy này sẽ biến đổi giá trị từ năm chục lên một trăm ngàn. Tất nhiên còn tùy theo chỉ số tăng của công ty cậu bé.
– Vâng. Hiểu.
– Lúc đó tôi có thể bán tờ giấy này ra và thu về một trăm ngàn.
– Hiểu rồi. Là lời gấp đôi.

Tôi cười.

– Ừ. Nhưng một nhà đầu tư thì không ai đầu tư có một cổ phiếu cả. Họ thường đầu tư cả trăm hay cả ngàn cổ phiếu trong một đợt mua vào hoặc bán ra. Vậy cậu bé tính xem nếu tôi mua vào hai trăm ngàn tờ giấy như thế này thì tôi đã lời được bao nhiêu tiền?
– À…. Để em xem…

Tôi móc điện thoại ra. Anh hơi nheo mắt nhìn chiếc điện thoại nokia đời cũ của tôi. Tại tôi không có sở thích thay đổi điện thoại. Tôi nghĩ cái gì còn tốt, còn xài được thì cứ xài. Nếu nó chưa hư mà đã vứt nó đi thì thật phí phạm. Mà chính ra thì tôi hay có tình cảm với những món đồ của mình. Cái hôm mà tôi thay từ chiếc nokia đập đá sang chiếc nokia này tôi đã dành cả đêm để chia tay nó.

Nghe có vẻ điên quá nhỉ? Không phải tôi ôm nó vào lòng mà khóc sướt mướt đâu. Chỉ là tôi bỏ thời gian ra lau chùi nó, rồi vuốt ve nó lần cuối cùng thôi.

– Oái lại lộn nữa rồi.
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi.

Anh giật cái điện thoại ra khỏi tay tôi. Điều đó cũng khiến tôi bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình.

– Công nhận em dở tính toán thật.

Anh ta nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được. Tôi đỏ mặt phản bác.

– Thì dở. Nhưng em đã nói em giỏi đâu?
– Hahahaha thôi được rồi. Tiếp nhé. Nếu tờ giấy này mà tụt giá xuống còn một ngàn đồng thì cậu bé nghĩ sao?
– Trời, lỗ bốn mươi chín ngàn?
– Ừ, thực tế thì có thể không đến nỗi bi đát như vậy đâu nhưng nếu cậu bé đang cầm trong tay mấy ngàn tờ cổ phiếu thì nó đúng là một cơn ác mộng đấy.
– Em hiểu rồi.

Tôi gật đầu.

– Và tôi hỏi cô ta liệu có thể cùng tôi vượt qua những thử thách này không? Dù gì thì tôi cũng còn một căn nhà bên Pháp, nếu cần thì tôi sẽ bán nó đi để lấy lại vốn kinh doanh. Sau đó chúng tôi sẽ bắt tay làm lại từ đầu.
– Ừ.
– Cô ta im lặng một lúc lâu. Lúc này tôi lấy từ trong túi áo ra hai chiếc nhẫn bạc. Rồi tôi cầm tay nàng lên. Tôi xỏ một chiếc vào ngón áp út của nàng. Tôi quỳ xuống đặt tay lên ngực và hỏi nàng có đồng ý lấy tôi không.
– ……..
– Cô ta im lặng tiếp. Nhưng rồi sau đó cô ta nói rằng mọi chuyện quá nhanh khiến cô ta không kịp chuẩn bị tâm lý. Xin tôi hãy cho cô ta thời gian để chuẩn bị.
– Vâng.

Anh ta đưa ly rượu lên mũi để ngửi mùi thơm nồng của dòng chất dịch màu đỏ bên trong ấy. Hành động đầy nam tính đó khiến tim tôi như nghẹt thở. Có lẽ tôi đang ghen tỵ chăng?

– Cô ta xin tôi ba ngày để chuẩn bị một câu trả lời. Đúng ba ngày sau tôi đến nhà cô ta thì cô ta đã dọn đi nơi khác rồi. Nghe như một tuồng tấu hài đúng không cậu bé?
– Nhưng nếu anh không dùng phép thử của anh thì có lẽ anh đã có được một cô vợ rồi.
– Hahaha để rồi sau này khi hết tiền thì bị đá một cách không thương tiếc à?
– Nè anh đừng có tự cho mình là đúng chứ. Có nhiều người sau khi sống chung với nhau một thời gian mới bắt đầu phát sinh tình cảm. Những người như họ có khi còn yêu thương nhau hơn cả những cặp đã qua tìm hiểu nữa.
– Tôi cũng đang hi vọng thế.
– Sao?
– Không có gì đâu.

Anh cười một cách hiền lành. Thật sự tôi không ngờ con người tốt bụng trước mặt tôi đã trải qua nhiều cuộc tình đến thế. Nhưng tôi vẫn quý anh ở cái tính thật thà. Anh dám kể hết nỗi lòng của mình cho tôi nghe.

– Thế anh có muốn nghe chuyện của em không?
– Nếu cậu bé không ngại.
– Ừ. Em cũng đang thích một người. Nhưng là đơn phương.
– Ngọc Thư đúng không?
– Sao anh biết tên của chị ấy?

Tôi hỏi nhưng rồi tôi nhận ra hình như mình hơi ngớ ngẩn khi hỏi câu hỏi ấy. Dĩ nhiên anh là em trai của chú Châu, mà chú Châu lại là bạn làm ăn với ba tôi và ba Thư. Hỏi thử sao anh lại không biết tên Thư được?

– Mà sao anh biết em đang thích Thư?
– Ừ. Nhìn sơ là biết rồi. Có lẽ cô nàng cũng biết đấy.
– Không. Thư không biết đâu. Trong lòng chị lúc nào cũng chỉ có anh Hoàn thôi.

Tôi cười, có phần hơi gượng gạo.

– Vậy là cậu bé không rành tâm lý phụ nữ rồi.

Tôi đang định cãi lại nhưng lại thôi. Tôi muốn nghe anh nói.

– Cô gái đó nếu tinh ý một chút sẽ nhận ra ngay những cử chỉ hay ánh mắt của cậu dành cho cô ta. Tuy thế nhưng nếu đem lên bàn cân để so sánh thì chắc chắn anh cậu sẽ vượt trội hơn cậu. Đó là theo những suy nghĩ của phụ nữ. Cậu nên biết tình yêu luôn đi kèm với những điều kiện khác thực tế hơn.
– Đâu phải ai cũng như anh nói.
– Ừ. Tôi tán thành. Nhưng Ngọc Thư là một con người thông minh và khá là thực tế. Cô nàng sẽ không nghĩ đến chuyện một túp liều tranh hai quả tim vàng đâu.
– Tôi biết. Tôi biết mà.

Tôi đứng dậy, bước về phía phía cánh cửa đang để hở. Cánh cửa này thông ra một mảnh vườn khá lớn. Có một chiếc xích đu, một cái bàn gỗ nhỏ với hoa văn theo họa tiết Tây phương và hai chiếc ghế được đặt kề nhau. Có lẽ chủ nhà cũ của anh là một fan cuồng của truyện cổ tích. Họ đã xây dựng khu vườn này hệt như một khu vườn trong truyện cổ Andersen. Tôi thích thú bước gần đến chiếc xích đu hơn.

– Cậu bé có vẻ thích khu vườn này?
– Ừ. Nó làm em nhớ đến tuổi thơ của mình.

Tôi ngưng lại đôi chút để hồi tưởng.

– Hồi bé nhà em nghèo lắm. Đất còn không có mà ở nữa huống gì đến trồng cây. Anh biết hồi đó em thích nhất là nhìn những cây dương xỉ mọc trên bức tường rêu phủ của nhà em. Mẹ em thì hay bứt nó đi vì nếu cứ để nó sống sẽ làm mục chân tường. Anh biết không, những lúc mẹ em bứt bỏ nó rồi em buồn lắm. Cảm giác như mất đi một người bạn vậy.
– Cậu bé đúng thật rất thích hợp làm nhà văn.
– Không. Nhưng mà lạ lắm. Loài cỏ dại người ta không chăm thì lại rất hay mọc. Còn những thứ người ta chăm bẵm kĩ thì lại rất yếu đuối. Chừng vài ngày sau khi mẹ em bứt thì nó lại mọc trở lại. Xanh tươi hơn và đẹp hơn trước. Em thích nhìn những cái lông tơ của nó khi nó còn nhỏ. Mà khi nó lớn rồi thì nhìn không còn đẹp nữa.

Tôi khẽ nhăn mặt, rồi tôi nghe tiếng anh cười thật hiền.

– Nhiều lúc giữa trưa em chạy ra sau nhà lấy nước tạt lên tường để nuôi những cái cây đấy. Anh em biết được méc mẹ, thế là bị đòn.
– Cậu bé có một tuổi thơ thật đẹp.

Anh quay người tôi lại để tôi nhìn thẳng vào anh.

– Có nhiều người không có được tuổi thơ như em đâu nhóc à.
– Dạ, em biết. Em biết mình đã từng rất hạnh phúc.
– Nè nhóc.
– Dạ?

Tôi ngước lên nhìn anh.

– Sao là đã từng. Bộ bây giờ không còn hạnh phúc nữa sao?
– Dạ….

Tôi cúi đầu xuống không trả lời. Anh mỉm cười rồi dùng tay nâng cằm tôi lên.

– Vậy thì mỗi ngày tôi sẽ làm mọi cách để gương mặt đáng yêu này phải cười thật vui vẻ.
– Như bây giờ sao?

Tôi nhìn anh cười thật tươi. Anh mỉm cười gật đầu.

– Đúng vậy.
– Mà chuyện tình cảm giữa em với Thư… anh đừng cố giúp em nhé.
– Tại sao tôi lại phải giúp cậu chuyện đó?

Anh hơi cau mày lại. Tôi sợ anh sẽ giận nên vội vàng giải thích.

– Tại em sợ anh vì muốn giúp em nên sẽ đến nói chuyện với Thư. Em không muốn Thư biết chuyện này. Thật lòng mà nói em thấy anh Hoàn và Thư thật xứng đôi. Nhưng đôi lúc… Cũng đau lắm…

Tôi đưa tay lên ngực.

– Nhóc con này.

Anh vỗ nhẹ vào vai tôi.

– Những cảm xúc của em đều rất đẹp nhưng nó chưa phải là tình yêu đâu. Có thể nó chỉ là một thứ tình cảm hơi cao hơn tình bạn một chút thôi.

Anh dịu dàng nói tiếp.

– Bây giờ em hãy thử nhắm mắt lại và nghĩ đến ngày cưới của Ngọc Thư xem.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh. Tôi nhắm mắt và nghĩ đến ngày cưới của Thư. Nó phải thật lớn, thật trang trọng và thật lộng lẫy. Khách khứa, họ hàng sẽ đến dự đông lắm.

Rồi tôi thấy hình ảnh Thư bước vào nhà thờ. Cha đặt tay Thư vào tay của anh Hoàn. Họ tuyên thệ, rồi họ hôn nhau. Còn tôi đang đứng dưới mà vỗ tay chúc mừng họ.

Tim tôi lúc này hơi nhói lên một chút. Nhưng rồi cái cảm giác khác lại len lỏi đến. Nó thật ấm áp. Nó như đang cố xoa dịu tôi.

Còn tôi thì chẳng biết nó là thứ gì cả.

Tôi mở mắt ra.

– Sao?
– Ừ. Em đã tưởng tượng xong.
– Thế cậu bé thấy thế nào?
– Đau lòng nhưng không đến nỗi tuyệt vọng.
– Ừ. Thế chưa phải là yêu.
– Vậy như thế nào mới là yêu?

Tôi nhìn anh dò xét. Anh khẽ nhếch môi cười.

– Là khi cậu bé cảm thấy cuộc sống của mình sẽ không còn ý nghĩa nữa khi mất đi người đó. Người yêu có thể lựa chọn nhưng tình yêu thì không thể. Nó đến bất chợt khiến cho một nhà vua phải đi lấy một cô hầu gái, một nhà quý tộc phải lấy một cô gái điếm làm vợ.
– Nghe cứ như anh là nhà tâm lý học vậy.

Tôi cười chọc quê anh. Anh đưa tay cốc đầu tôi một cái thật nhẹ.

– Con nít vẫn mãi là con nít.
– Thế anh đã thật lòng yêu ai chưa mà anh lên mặt?

Tôi nghênh mặt lên thách thức.

– Ừ. Tôi đang vướng phải cái vòng lẩn quẩn yêu hận, hận yêu đây. Có lẽ chuỗi ngày rong chơi đã đến hồi kết thúc rồi.
– Anh đang yêu một người sao?

Tôi không vui khi nghe tin ấy.

Phải chăng đó là vì tôi không muốn san sẻ người bạn tri kỷ của tôi cho ai khác? Cũng có lẽ tôi con nít thật. Người ta yêu thì có liên quan gì đến mình?

Nhưng mà… Nếu anh ta lấy vợ… Hai người sẽ qua Châu Âu sống. Còn tôi sẽ mất đi một người bạn. Rồi chuỗi ngày cô đơn ấy sẽ quay về lại với tôi.

– Sao thế cậu bé?

Tôi ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt ấy nhìn tôi như đang dò xét những suy nghĩ của tôi. Tôi vội mỉm cười phân bua.

– Không. Em chỉ đang đoán xem ai tốt phước thế? Đã giành được trái tim băng giá của anh

Tôi nói nhưng mắt tôi hơi mờ vì có một làn nước mỏng vây quanh. Tôi nhanh chóng chớp mắt và xoay đi chỗ khác để anh không thấy điều đó.

– Tiếc là người đó quá ngốc nên tôi sẽ phải rất cực khổ.
– Ừ. Yêu đơn phương khổ lắm.

Tôi gật đầu tán đồng.

Hôm đó chúng tôi có một buổi nói chuyện thật thoải mái. Ở bên anh tôi không ngại ngùng kể hết những chuyện bí mật giữa tôi và Thư. Anh nghe qua có vẻ như anh thoáng bực mình. Nhưng rồi vừa chớp mắt thì tôi thấy gương mặt anh lại bình thản trở lại. Con người này đúng là khó đoán cảm xúc mà.

– Nghe nè nhóc.
– Dạ?

Tôi hơi cúi người xuống để nghe cho rõ vì lúc này giữa chúng tôi đang bị cánh cửa xe ngăn cách.

– Cô gái đó biết tình cảm của cậu nhưng cô ta lại không chọn cậu. Vì vậy cậu bé có thể quên cô ta đi là vừa.
– Chuyện đó không cần anh lo.

Tôi bực tức quay vào trong. Chuyện tình cảm của tôi mắc gì đến anh mà anh xía vô chứ. Nhưng khi tôi nghe tiếng xe của anh bỏ đi một đoạn xa rồi thì tim tôi bỗng nhói lên.

Tôi có cảm giác như mình đã phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng. Đưa tay vào túi quần, tôi móc ra chiếc điện thoại và nhắn vào đó vài chữ để xin lỗi anh.

Có lẽ hôm nay tôi cần đi ngủ sớm.

Sau khi hoàn tất mọi công đoạn vệ sinh thân thể, tôi ngã người ra giường. Tay tôi quờ quạng để tìm chiếc điện thoại.

Có tin nhắn mới.

Từ: Anh Hạo

“Không sao đâu nhóc con. Em cũng ngủ sớm đi.”

Tôi nằm suy nghĩ không biết liệu anh có còn giận mình không mà sao anh lại nhắn ngắn gọn quá vậy?

Nhưng rồi tôi cũng trả lời tin nhắn của anh.

“Vâng anh ngủ ngon. Thật sự xin lỗi anh. Mà anh nói đúng. Em không nên làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.”

Chừng vài giây sau thì lại có tin trả lời.

“Cậu bé không phải là kẻ thứ ba mà chỉ là một đứa trẻ chưa biết gì về tình yêu thôi. Ngủ sớm đi cậu bé. Ngủ ngon.”

Tôi không nhắn lại tin nhắn này của anh. Nhưng chắc chắn ngày mai tôi sẽ tra hỏi anh về chuyện này.

Bộ anh đang ở cùng bạn gái hay sao mà đuổi tôi đi ngủ sớm vậy? Thấy ghét. Bạn bè thế đấy.

Nhưng sao tôi lại buồn khi nghĩ đến hình ảnh cả hai người họ đang ngồi ôm nhau một cách thân mật tại ngôi nhà sàn nơi mà anh đã dẫn tôi tới?

Chắc tôi điên thật rồi. Không nghĩ ngợi thêm nữa. Có gì mai sẽ tính. Bây giờ ngủ thôi.

Chuỗi ngày mộng mơ-chương 2

Vài ngày sau tôi được anh mời ra ngoài dùng bữa. Tôi hỏi tại sao lại mời tôi. Anh trả lời rằng không lẽ muốn mời một người bạn đi ăn cũng cần phải có lí do sao.

Nhưng khác với suy nghĩ lúc ban đầu của tôi, anh lại dẫn tôi đến một trung tâm thương mại khá lớn mới khai trương. Tôi thắc mắc:

– Không phải mình sẽ đi ăn sao?
– Ừ. Chúng ta đi ăn.
– Vậy sao lại đến đây?

Tôi nhìn một lượt toàn cảnh tòa cao ốc. Nó được trang trí khá lạ mắt. Bên ngoài nhìn vào nó cũng giống một tòa cao ốc thương mại bình thường nhưng khi bước vào bên trong ta như lạc vào một thế giới khác.

Tầng một dành cho trẻ con vì thế nên cách bày trí có phần sinh động. Với những tấm thảm đầy màu sắc, với một lâu đài giả, kèm theo đó tất cả các nhân viên đều vận đồng phục y như những cô gái, chàng trai bước ra từ xứ sở Never land vậy. Tuy tôi đã lớn nhưng tôi vẫn còn bị cuốn hút bởi lối bày trí quá sinh động ấy.

Hai tầng trên dành cho lứa tuổi teen nên màu sắc chuyển hoàn toàn sang một tông khác. Tầng càng cao thì cách bày trí càng thay đổi với những tầng mà tôi đã đi qua.

Tôi hoa mắt lên vì những thứ mà mình gặp. Thật không ngờ tại Việt Nam lại có những nhà thiết kế có thể làm nên một tòa cao ốc đặc biệt như vậy. Nó quả đúng với cái tên Dream của mình.

– Cậu bé thích nơi này không?
– Thích lắm.

Tôi vẫn mãi mê ngắm nhìn xung quanh. Trên tầng này có một giếng trời. Có lẽ nhà thiết kế đã cố tình làm như vậy để tận dụng ánh sáng thiên nhiên cho mảnh vườn nhỏ bên dưới.

– Cậu bé không thấy nó dị hợm à?
– Sao? Sao lại dị hợm?
– Giếng trời và mảnh vườn này. Nó làm tốn đi một khoảng không gian khá lớn. Đáng ra chỗ này có thể tận dụng để trưng bày thêm một gian hàng nữa.
– Không. Vì cao ốc này mang tên giấc mơ nên mỗi tầng là mỗi giấc mơ riêng của con người. Tôi nghĩ tầng này có lẽ là một giấc mơ về sự bình yên và một hạnh phúc giản đơn.
– Cậu bé mới đến đây lần đầu mà đã đoán được dụng ý của nhà thiết kế rồi. Tài thật đấy.
– Anh đang khen tôi hay đang cố an ủi tôi đó?
– Khen thật lòng mà. Tại sao cậu bé lại không tin tôi nhỉ?

Anh chớp mắt làm ra vẻ hiền lành. Tôi bật cười trước hành động đó.

– Vì nhìn mặt anh gian quá.
– Hahahaha

Anh dẫn tôi lên tầng cao nhất. Tầng này gồm hệ thống các nhà hàng từ Ý, Mỹ, Trung Quốc… Đến cả Ấn Độ cũng có nữa.

– Thế cậu muốn ăn món gì?
– À.

Tôi đứng phân vân một lúc vẫn chưa biết nên vào chỗ nào.

– Vào ăn món Ý đi nhé.

Anh kéo tay tôi đi trước khi tôi kịp tỏ ý là có phản đối hay không.

– Cậu bé chọn món đi.

Đúng là nhà hàng Tây, mới bước vào đã nghe mùi bơ rồi.

Nhưng mà thơm quá.

Cơn đói của tôi bắt đầu kéo lên theo mùi hương quyến rũ này. Tôi vội vàng lật quyển menu.

– Tiếng gì thế?
– Tiếng Anh và cả tiếng Ý.

Tôi đâu có giỏi tiếng Anh đâu mà lại đưa cho tôi cái này.

– Thôi để tôi kêu cho cậu bé nhé.

Anh mỉm cười lịch sự. Mà nãy giờ mới thấy, hình như tất cả phục vụ bàn ở đây đều là người nước ngoài cả.

Anh bồi bàn cúi người thật thấp để cảm ơn anh. Rồi sau đó anh ta biến mất ngay vào bên trong.

– Cám ơn anh nhiều.
– Sao lại phải cảm ơn tôi? Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Nếu là bạn thì cậu bé đừng khách sáo nữa.
– Vâng.

Tiếng dương cầm từ đâu vang lên. Âm thanh nghe da diết quá. Hình như bản nhạc này là bài hát chủ đề cho phim Romeo và Juliet thì phải.

– Nào. Chúc mừng vì tình bạn của chúng ta.

Nụ cười của anh thật đẹp. Đến bây giờ tôi mới để ý điều đó. Hay là do cơn đói đã khiến tôi dễ hoa mắt hơn?

– Anh đang quen với một con vịt xấu xí đấy thưa anh. Chẳng có gì đáng để mừng cả.
– Ừ thì cứ cho là tôi thích quen với vịt con. Và tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp con vịt này sớm trở thành một con thiên nga như đúng bản chất thật của nó.
– Rõ phi lý. Vịt làm sao mà thành thiên nga được.

Tôi quay mặt đi chỗ khác. Lúc này nhìn anh, tôi lại nhớ về Thư, nhớ nụ cười như ánh bình minh của chị. Nhưng có lẽ nó chỉ dành riêng cho anh Hoàn thôi.

Hôm nay hai người họ có một buổi dã ngoại ngoài Cần Giờ. Chắc họ sẽ đi đến tối mới về.

– Cậu bé đang nghĩ về chuyện không vui à?

Mắt anh ta sắc bén thật. Tôi cười và đổi đề tài.

– Anh có thường đến chỗ này không?
– Từ hồi về Việt Nam đến giờ thì đây là lần thứ tư tôi đến.
– Vậy anh thích chỗ này lắm à? Hay do món ăn ở đây ngon?
– Món ăn cũng được lắm. Nhưng quan trọng nhất là vì tôi có nửa phần hùn tại đây nên tôi phải đến xem mình đã đầu tư vào công việc tốt chưa?
– Vậy tòa cao ốc này là của anh sao?
– Không. Chỉ một nửa thôi.

Anh cười. Nhưng rồi anh khẽ chau mày lại.

– Có vẻ như cậu bé không còn tự nhiên nữa khi nghe tôi nói ra điều đó.
– À, vâng. Có lẽ là do tôi quá bình thường nên khi quen với một vĩ nhân tôi lại thấy ngại.

Tôi cười tế nhị. Anh cũng cười nhưng nụ cười của anh rất chân thành.

– Tôi cũng là người bình thường như cậu bé thôi. Nếu có thể được xin cậu bé hãy coi tôi như bao người bạn khác của mình. Đừng có phân biệt đối xử với tôi như vậy. Được không?
– Anh đúng là kì lạ.

Tôi nhận xét.

– Kì lạ lắm sao?
– Ừ. Ai cũng muốn mình khác người. Chỉ có anh là muốn mình trở nên bình thường.

Anh nhìn tôi mỉm cười. Một lúc sau anh hỏi tôi:

– Cậu bé ăn món Tây có được không?
– Được. Khi tôi đói thì cái gì tôi cũng ăn cả.
– Hahaha cậu bé là một con người chân thật nhất mà tôi từng gặp đấy.

Tôi và anh ngồi nói chuyện một lúc thì thức ăn được mang tới. Anh khá tinh ý khi đã kêu sẵn một nước quả cho tôi.

Nhưng không hiểu sao anh bồi bàn lại nhìn tôi cười và nói gì đó vào tai anh. Anh gật đầu mỉm cười, sau đó anh để tiền tip vào thực đơn rồi đặt lại trên khay.

Sau khi ăn xong anh dẫn tôi đi tham quan hết các gian hàng trong tòa nhà lớn này. Bấy giờ qua cuộc nói chuyện tôi mới biết bên cạnh việc đầu tư, anh còn đứng ra thiết kế cho tòa nhà này nữa. Thật đúng là một người bản lĩnh.

Nhưng khi nói chuyện với anh tôi hoàn toàn không có cảm giác khó chịu hay ngộp thở như khi đang đứng cạnh một ngôi sao lớn.
Trái lại, tôi còn cảm thấy ngày hôm nay là một ngày cực kì thú vị khi được mở mang đầu óc. Đúng với câu nói:” Thế giới này có quá nhiều thứ mà con người cần học hỏi.”

Nhưng những ngày sau đó tôi hoàn toàn chìm trong sự buồn chán của cá nhân mình. Câu nói của Đông Hạo luôn hiện ra trong đầu tôi. Tôi chẳng hiểu có phải vì Hạo đã nói đúng những gì tôi đang nghĩ hay không nhưng tôi đã bắt đầu cảm thấy cuộc đời này không còn đáng ghét như trước nữa.

Hôm nay Thư sẽ đến dạy tôi học. Vẫn là học ôn toán, lý, hóa để tiếp tục cái giấc mơ đại học của gia đình tôi.

– Sao rồi nhóc?
– Dạ em chào chị.

Tôi gật đầu nhẹ. Thư mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh tôi. Hôm nay Thư mặc một chiếc áo bằng lụa, hai tay áo rũ nhẹ xuống làm tôn lên những đường nét thiếu nữ của Thư. Nhìn Thư lúc nào cũng như một thiên sứ đang đi lạc giữ chốn hồng trần này.

– Hôm nay mình sẽ học ôn lại những phần em còn yếu nhé. Chị nghĩ mình không cần ôn lại từ đầu vì chúng ta đã đi qua một lần rồi nên chắc chắn trong đầu em vẫn còn kiến thức.
– ………
– Thi đại học thật ra rất dễ chứ không khó. Có lẽ tại em chưa may mắn thôi. Lần sau sẽ được mà.
– Chị Thư này.
– Sao em?

Chị vừa chậm rãi lật từng trang sách vừa nhìn tôi một cách trìu mến như đang dò xét tâm trạng của cậu em trai mình.

– Em cảm ơn chị đã cố giúp em nhiều nhưng em nghĩ em sẽ không thi nữa đâu.
– Tại sao? Em nói cái gì lạ vậy? Đừng có ngốc Tâm à. Giữa cái xã hội này mà em không có lấy một mảnh bằng thì làm sao em sống được? Đừng có mơ mộng viễn vông nữa.
– Thưa chị em không mơ mộng đâu ạ.

Tôi thở dài vì biết rằng Thư cũng có chung suy nghĩ như ba mẹ tôi.

– Em nghĩ là mình đã đủ lớn để có thể tự quyết định cuộc sống tương lai của mình. Em mong chị sẽ tôn trọng quyết định của em. Được không chị?
– Thôi thì em đi nói với hai bác đấy. Chị thì lúc nào cũng tôn trọng quyết định riêng của em cả.

Thư nhìn tôi mỉm cười dịu dàng. Rồi bỗng chị vòng tay ôm lấy tôi.

– Tâm à, em có biết nếu so với Thảo thì chị thương em hơn không?
– Dạ… Em cám ơn chị.
– Bé Thảo không được như em. Nó rất hay cãi lời chị và làm chị buồn. Em thì khác. Em lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời chị. Nhưng cái quyết định vừa rồi của em…
– Chị à, thật sự ra thì em đã suy nghĩ kĩ lắm từ trước rồi. Em không hợp với cái ngành mà cha mẹ đã chọn cho em chị à.
– Vậy em tính sẽ làm gì?
– Em chưa biết nữa. Nhưng em sẽ ráng chọn một nghề phù hợp với mình.
– Nói trước nhé. Ở nước mình nhà văn không thể sống được bằng tiền nhuận bút đâu.
– Em biết mà chị.

Tôi cười và gỡ tay chị ra. Tôi không muốn để anh hai tôi thấy cảnh này. Dễ gây hiểu lầm lắm.

– Vậy hôm nay không học. Có muốn chị dẫn đi chơi không?
– Dạ nếu có thể.
– Ừ vậy thì đi.

Thư dợn người đứng lên. Tôi chờ Thư đi khỏi phòng thì lập tức mở tủ quần áo để kiếm một bộ đồ phù hợp. Tôi thay đồ khá nhanh để Thư không phải chờ lâu.

Có Thư xin phép nên tôi được ra ngoài một cách dễ dàng mặc dù đây là thời gian tôi bị cấm túc.

Tôi và Thư đi dạo quanh các khu mua sắm lớn của thành phố. Sau đó chúng tôi đi lên Hung Vuong plaza để chơi bowling. Thư có thẻ thành viên nên chúng tôi được giảm giá phần nào. Chúng tôi đi cùng nhau cho đến khi cả hai bắt đầu thấm mệt.

– Hay mình kiếm chỗ nào ăn trưa luôn đi.
– Chị biết một chỗ này. Khá ngon mà cũng rẻ nữa. Đi thử nhé?
– Dạ.

Thư dẫn tôi tới một quán ăn sang trọng nằm trên đường Võ Văn Tần. Quán khá ồn ào. Tuy vậy nhưng đồ ăn cũng được vì tôi không đến nỗi là người khó khăn trong chuyện ăn uống.

– Ăn được không Tâm?
– Dạ ngon lắm ạ.

Đáp lại câu trả lời của tôi là một nụ cười thật đẹp của Thư.

Anh bồi bàn mang tờ hóa đơn ra. Tôi liếc nhìn sơ và móc bóp ra trả. Thật ra tôi không phải là người thiếu thốn về tiền bạc, nhưng tôi thấy rằng việc ăn hai phần cơm mà tốn đến hơn ba trăm ngàn thì thật phí phạm. Tôi chưa làm ra tiền nhưng tôi biết nếu muốn kiếm tiền rất khó, còn chuyện tiêu nó đi thì rất đơn giản.

Chúng tôi bước ra khỏi quán dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mấy người thanh niên xung phong nhận giữ xe. Họ hết nhìn Thư rồi quay sang nhìn tôi. Thật sự tôi ghét cái cách nhìn của họ. Trông có vẻ như tôi là một cậu ấm chẳng biết làm gì mà chỉ đang đốt tiền vào những trò vô bổ. Có lẽ họ nghĩ rằng Thư và tôi là một đôi. Cũng có thể họ nghĩ rằng Thư yêu tôi chỉ vì tiền?

– Mình đi ăn kem không nhóc?
– Dạ. Hôm nay chị Tư có làm sinh tố dâu ở nhà. Hay mình về nhà đi chị.
– Ừ cũng được.

Trông Thư có vẻ không vui. Đành chịu vậy. Không phải vì tôi keo kiệt với Thư mà là vì tôi không muốn giữ Thư bên mình lâu quá. Tôi sợ càng gần gũi Thư thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho Thư sẽ mai một dần đi.

Thư rất đẹp, rất thông minh và rất biết quan tâm người khác. Trong Thư hội đủ tất cả những nét đặc sắc của một người con gái Sài Gòn. Tuy vậy nhưng Thư cũng vẫn có khuyết điểm. Và một trong những khuyết điểm đó chính là việc xài tiền không cần suy nghĩ.

Mà có lẽ người ta đã đúng khi nói thuyền lớn gió lớn, thuyền nhỏ gió vừa. Chắc tôi cũng thuộc loại thuyền nhỏ nên mới không dám chi xài như một con thuyền lớn sẵn sàng lướt sóng ra khơi được.

Dường như nhà đang có khách. Tôi nhẹ nhàng bước vào trong để tránh gây sự chú ý. Nhưng tôi đã thất bại.

– Tâm, ra chào chú Châu và chú Hạo đi con.
– Dạ.

Tôi uể oải bước ra phòng khách để chào hai vị khách quý ấy.

– Chào chú Châu, chào.

Tôi cúi đầu chào chú Châu một cách lễ phép. Nhưng rồi khi nhìn qua người ấy thì tôi chỉ mỉm cười và nói gọn lỏng một tiếng chào.

– Cái thằng này kì. Chào chú Châu thì phải chào cả chú Hạo chứ. Ai mà đi nói trống không như thế?
– Không sao đâu. Chính tôi dặn Tâm như vậy mà.

Anh nhìn tôi mỉm cười.

– Cái chú này.
– Thôi đi Quyên. Không sao đâu. Giới trẻ có cách nghĩ của giới trẻ mà. Chúng mình phải nhận già đi thôi.

Ba tôi nhìn anh cười một cách xởi lởi. Rõ ràng ông rất quý anh. Nhìn cái cách ông đối xử với anh là tôi đoán ra ngay.

– Nãy giờ chú Hạo đã kể rất nhiều về cuộc sống bên Châu Âu. Đúng là nếu không đi nước ngoài mà chỉ ngồi nhà xem trên ti vi thì cũng không biết được thế giới người ta đã thay đổi như thế nào đâu.

Ba tôi mở lời khen anh.

– Có lẽ thằng con lớn của chúng tôi cũng sắp lấy được học bổng để đi du học rồi. Nghe nó nói là đi học để lấy bằng master gì đó tôi cũng không rõ nữa.

Mẹ tôi cười một cách đầy mãn nguyện.

– Có lẽ sắp tới này thằng con lớn của tôi sẽ phải nhờ hai chú chỉ dạy nhiều đấy.

Ba tôi tiếp lời.

Tôi đọc được trong mắt ba cả một trời hi vọng. Có lẽ tất cả niềm tin và tình yêu thương cả hai đều đã dành cho ngôi sao lớn nhất trong nhà này mất rồi.

Tôi khẽ lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đầy ganh tỵ của mình. Tôi không thể bằng anh hai được thì tại sao tôi lại phải buồn chứ? Tôi là chính tôi mà. Như thế đã là tuyệt lắm rồi.

Mà hình như câu này cũng là do anh ta nói.

– Có lẽ người mà em đang có ý định muốn dìu dắt chính là cậu bé này đây.
– Hả?

Cả ba mẹ tôi lẫn tôi đều há hốc mồm ra nhìn anh.

– Tôi sắp khai trương một khu nghỉ dưỡng cao cấp nên hiện nay tôi cần người giúp tôi thiết kế phần nền cho toàn buổi lễ khai mạc và đón tiếp nhà báo. Bên cạnh đó tôi cũng cần người giúp tôi chỉnh trang lại một số thứ nữa. Kiến trúc sư do tôi mướn về làm ẩu quá nên tôi đã cho thôi việc rồi.

Anh mỉm cười tiếp tục.

– Ngành design bên Châu Âu người ta còn coi trọng hơn cả bác sĩ và kĩ sư nữa. Họ được gọi là người tạo nên cái đẹp cho cuộc sống.
– Khoan đã khoan đã. Con tôi đâu có tốt nghiệp trường lớp gì đâu mà anh đòi mướn nó.

Lúc này mẹ tôi quên hẳn cả phép lịch sự của một quý bà là khi nói chuyện cần phải nhã nhặn. Mẹ tôi đã lớn tiếng phản đối.

– Chuyện học thì dễ lắm. Tôi đã từng học qua khóa đào tạo ngắn hạn tại Úc về chuyên ngành này và tôi nghĩ tôi có thể dạy lại cho cậu đây. Nhưng cái cần là tư chất và óc thẩm mĩ. Tôi nghĩ cậu nhà đây có cả hai thứ ấy.
– Tiếc quá chú ạ. Nhưng con tôi vẫn còn phải luyện thi đại học nữa. Cháu nó mới thi trượt năm nay.

Ba tôi khéo léo từ chối.

– Không ba. Con nhận lời.
– Sao?
– Con có khùng không? Cái này chỉ là làm tạm thời thôi. Còn cái kia là tương lai, là toàn bộ kiến thức sẽ nuôi con sau này.
– Vâng con biết. Nhưng thật sự con không thích hợp với cái ngành mà ba mẹ đã chọn cho con. Con thành thật xin lỗi. Nhưng con đã lớn và con cũng có những suy nghĩ cho riêng mình. Con sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về cuộc sống của con sau này… Vì thế nên, xin ba mẹ đồng ý cho con… Về việc con sẽ không thi đại học nữa.
– Con nói cái gì?

Mẹ tôi hét lớn.

– Vâng. Cái đó là do con tự quyết định. Con muốn học cách sống bên ngoài xã hội này. Con muốn học nó theo cách của con chứ không theo lối mòn của trường lớp. Con sẽ cố chọn một ngành nghề phù hợp để có thể gắng bó với nó suốt đời.
– Trời ơi là trời. Ai đi dạy cho mày những thứ suy nghĩ đó vậy?

Dường như lúc này những lời của Đông Hạo tuôn chảy ra khỏi miệng tôi một cách tự nhiên nhất. Phần Đông Hạo thì đang mỉm cười gật đầu như tỏ ý tán đồng với tôi.

– Giờ này mày không đi học thì sau này chỉ có nước đi làm lao động chân tay thôi.
– Con xin mẹ đừng tỏ ý coi thường những người lao động tay chân được không? Chính họ cũng biết sống có ích và cống hiến mỗi ngày cho xã hội. Chẳng bù với những người không làm gì cả mà chỉ sống bám xã hội.
– Dạo này lí luận của mày cũng sâu sắc lắm chứ.
– Con nó nói đúng đó em.
– Cả anh cũng bênh nó sao?
– Ừ. Anh thấy mình đã quá ép buộc nó rồi. Nó không phải là Trịnh Hoàn, nó không thích thì dù mình có ép nó đậu đại học đi nữa cũng chưa chắc gì tương lai nó sẽ ra trường với tấm bằng loại ưu để có thể đi xin việc được. Chi bằng bây giờ hãy cho nó kiếm một nghề mà nó thích. Anh nghĩ như vậy sáng suốt hơn.

Mẹ tôi khẽ nhếch miệng. Đây là thái độ cho thấy bà đã đồng ý. Đúng như tôi dự đoán, ngay sau đó bà đã nói tiếp:

– Mẹ sẽ không can dự vào quyết định của con nữa. Nhưng nhớ một điều sau này nếu có thất bại thì cũng đừng có quay lại trách gia đình là tại sao đã không nuôi nấng con ăn học đầy đủ.
– Dạ vâng. Con biết rồi. Con sẽ tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình sau này. Xin mẹ đừng lo. Con cám ơn ba mẹ rất nhiều.

Tôi thanh thản nở một nụ cười thật tươi, cùng lúc đó thì anh Hoàn và Thư bước vào. Thư lúc nãy về cùng tôi nhưng không vào nhà mà đi đâu đấy. Giờ thì tôi biết chị đi đâu rồi. Thư đi kiếm anh Hoàn. Nhìn họ tay trong tay bước vào nhà mà lòng tôi như quặn thắt lại. Rõ ràng tôi đã xác định là Thư yêu anh Hoàn. Chỉ duy có mình anh hai mới xứng với Thư thôi. Nhưng tại sao tôi vẫn đau?

– Con chào ba mẹ. Chào hai chú.
– Chào con. Con và Thư mới đi đâu về à?
– Dạ. Tụi con vừa gặp nhau tại thư viện trường.

Thư viện trường ư? Không ngờ Thư chạy ra tuốt ngoài Sài Gòn chỉ để gặp anh hai? Rõ ràng quá rồi còn gì. Làm sao mà có hi vọng cho kẻ thứ ba vô duyên này bước vào được nữa?

Có lẽ anh đã quan sát thái độ của tôi nãy giờ. Anh mỉm cười nói với ba tôi.

– Tôi xin phép dẫn Tâm đi xem trước công việc của mình. Tôi cũng hứa là sẽ hướng dẫn cậu út thật chi tiết về công việc mới này. Đảm bảo rằng sau khi đào tạo xong khóa học ngắn hạn này thì cậu út sẽ trở thành một designer chuyên nghiệp.
– Hahaha tôi cũng hi vọng như chú em nói.
– Vậy con xin phép.

Tôi đứng dậy ra hiệu cho anh. Như hiểu ý tôi, anh nhanh chóng gật đầu chào gia đình tôi rồi đi theo tôi ra cổng chính.

Lúc ra ngoài tôi mới thấy chiếc xe hơi của anh. Nó khá sang trọng, màu xám và hiệu BMW. Tôi không phải là dân chơi xe nên cũng không thể hiểu loại xe đó khác với những loại khác như thế nào. Anh mỉm cười mở cửa xe cho tôi.

– Chúc mừng chiến thắng của cậu bé.
– Sao?
– Không phải đó là chiến thắng sao?
– Ừ.

Tôi hoàn toàn lơ đễnh trước lời chúc mừng của anh.

– Tôi không ngờ anh còn đầu tư vào khu nghỉ dưỡng nữa đấy.

Tôi nhận xét.

– Còn nhiều điều cậu bé chưa biết về tôi lắm. Nhưng chúng ta còn nhiều thời gian mà.

Anh tiếp tục lái xe. Có vẻ như anh khá thờ ơ trước câu nói vừa rồi của tôi.

– Này sao anh biết tôi có khiếu về cái ngành mà anh nói.
– Tôi đoán thôi. Nếu cậu bé không hợp hoặc không thích ngành đó thì mình có thể chọn ngành khác.
– Thế sao mới nãy anh dám quả quyết với ba mẹ tôi như vậy?
– Vì tôi tin vào trực giác của mình.

Tôi chào thua với con người này luôn. Tuy nói thế nhưng trong lòng tôi cũng hơi vui, dù chỉ một chút thôi. Vì tôi thật sự cảm thấy rằng mình không còn vô dụng như mình nghĩ nữa.

Mà hình như anh đang chạy ra ngoại thành thì phải.

– Nè anh đi đâu thế?
– Tới khu resort. Thế cậu bé nghĩ chúng ta đi đâu?
– Nhưng…
– Không xa lắm đâu. Yên tâm đi.

Tôi có nói là mình sợ đâu chứ. Dù gì đi nữa thì tôi cũng là con trai không lẽ lại đi sợ ba chuyện vớ vẩn như con gái sao?

Xe anh chạy khá nhanh mà tay lái anh cũng thuộc loại vững nên chỉ vài giờ sau thì chúng tôi đến nơi.

Thật lòng khi xe chạy qua khỏi cánh cổng chào tôi không biết liệu có phải mình đã vào một thế giới khác không nữa. Phải nói làm sao nhỉ? Nó xanh, đẹp, thơ mộng và còn hơn thế nữa nó hoàn toàn tách biệt với cái thế giới đầy bụi bẩn bên ngoài. Đi chừng vài dặm vào bên trong là một bãi biển nhân tạo thật đẹp. Tôi không ngờ tại Việt Nam mà cũng có loại hình du lịch này. Nhưng chắc chắn nếu muốn vào được đây phải là kẻ có tiền hoặc đại gia gì đó. Cứ nhìn những thứ tưởng chừng như đơn giản thế nhưng chắc chắn anh đã phải bỏ bạc tỷ vô đó.

– Đẹp quá.
– Ừ.
– Vậy công việc của tôi sẽ là gì?
– Là gì à? Là ngồi yên ở đây và chờ tôi một chút.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh như một người ngoài hành tinh. Rồi không để tôi phải chờ lâu, anh cho người mang đến ly nước trái cây thật lớn cho tôi. Tôi yên lặng nhấm nháp từng chút một hương trái cây nhiệt đới ngon ngọt nơi đầu lưỡi.

– Chừng nào anh khai trương khu du lịch này?
– Chắc hai tháng nữa. Mọi thứ vẫn chưa xong hoàn toàn.
– Vậy sao anh lại nhờ tôi gấp vậy?
– Hahaha thế cậu bé không định trốn khỏi nhà để đi học tập những cái mới à?
– Có. Tôi định thế nhưng mà…
– Thì tôi đang giúp cậu bé đây.

Anh cười thật hiền.

– Vâng. Cám ơn anh. Nhưng tôi không phải là một đứa thông minh đâu. À, nếu không muốn nói là ngu ngốc nữa. Anh nghĩ tôi sẽ làm được gì cho anh sao?
– Được chứ cậu bé. Tại cậu chưa nhận thấy những ưu điểm của mình thôi.
– Tôi mà cũng có ưu điểm sao?
– Có chứ. Ai mà lại không có.

Anh tiếp tục nhìn tôi cười. Nụ cười của anh thật đẹp. Nó mang đến cho tôi một cảm giác bình an trong tâm hồn. Không hiểu sao khi nói chuyện với anh thì hình bóng của Thư bay đâu mất. Những cơn đau trong tim tôi cũng nhẹ bước theo hình bóng thân thương ấy mà nhòa dần đi lúc nào tôi cũng không hay.

– Mới nãy cậu bé nói hay lắm.
– Tôi có cảm giác như những lời nói đó là do anh nhắc tuồng cho tôi đó chứ.

Tôi cười với anh.

– Hahaha nếu vậy thì vinh hạnh cho tôi quá rồi còn gì. Vì đã cứu được mỹ nhân khỏi tay bọn sơn tặc.
– Hahaha nếu tôi mà nói lại chuyện này cho ba tôi nghe thì anh sẽ phiền phức to đó.
– Nhưng tôi tin là cậu bé sẽ không nói.
– Sao anh lại tin tôi?

Tôi vờ nhăn mặt hỏi.

Anh không trả lời mà chỉ cười. Một nụ cười đầy nắng.

– Nè, vậy hôm nay anh sẽ dạy tôi cái gì?
– Dạy gì à? Để xem nào…

Anh đưa tay bóp trán ra vẻ như đang suy nghĩ một vấn đề cực kì nan giải. Để rồi sau đó là một nụ cười nữa của anh.

– Tôi sẽ dạy cậu bé biết cách cảm nhận cuộc sống.
– Cái gì?

Anh kéo tay tôi đi khiến tôi hốt hoảng la lên.

– Nè anh định đưa tôi đi đâu vậy?
– Tập cho cậu bé cách nhìn nhận thế giới này.
– Hả?

Tôi không khống chế được đôi chân mình. Chính xác ra là do anh đã lôi tôi đi nên tôi không cưỡng lại được sức mạnh từ phía anh. Có lẽ anh và cả anh hai tôi là những người rất năng tập thể thao. Vì thế nên cứ nhìn cơ bắp của cả hai mà tôi thèm nhỏ dãi.

– Ở đây?

Tôi ngạc nhiên nhìn toàn cảnh khu vực. Đây là một loại nhà sàn nhưng được xây trên mặt nước. Bên dưới ta có thể nhìn thấy những đàn cá đang tung tăng bơi lội. Ở phía trên có gắn rất nhiều đèn led màu vàng khiến cho cả một vùng trời như bừng sáng hẳn lên. Mà lúc này đang là năm giờ chiều nữa. Cảnh hoàng hôn của đất trời hòa cùng với cảnh vật nơi đây tạo nên một bức tranh tuyệt tác. Một sự kết hợp thật tài tình giữa con người và thiên nhiên đã khiến cho cả căn nhà như chìm ngập trong một thế giới đầy hư ảo.

– Phải, ở đây.
– Tôi sẽ phải học gì ở cái nơi tuyệt đẹp này?

Tôi quan sát xung quanh một cách chăm chú. Thật đẹp quá. Đẹp đến mức khiến tâm hồn tôi xao động.

– Hãy cảm nhận nó đi cậu bé.

Anh kéo tay tôi xuống để tôi ngồi lên tấm nệm dày bên dưới. Phải. Tôi đang cảm nhận nó. Tôi cảm thấy vạn vật xung quanh đây như có sự sống. Nó đang thở, đang uốn mình theo từng tia nắng yếu ớt sắp tàn của một ngày. Rồi về đêm nó sẽ ngủ hẳn như một nàng công chúa bị vướng phải lời nguyền của bà phù thủy độc ác. Nhưng dù đang ngủ say nàng vẫn đẹp. Nàng sẽ chờ cho đến khi chàng hoàng tử của nàng đến đánh thức nàng bằng một nụ hôn.

Hình như tôi đã mơ mộng quá rồi thì phải.

Tôi quay lại nhìn anh. Anh đang quan sát tôi. Đôi mắt anh thật đẹp, nó đen và sâu lắng. Thường thì ai có đôi mắt như thế sẽ rất tham lam. Cái này là do Thư nói. Chị giải thích là vì những cặp mắt ấy như muốn lôi cuốn tất cả mọi cái nhìn chỉ được hướng về phía mình thôi.

Tôi mỉm cười hỏi anh.

– Nè, sao anh không ngắm cảnh vật mà nhìn tôi chi vậy?
– Tôi vẫn đang ngắm đấy chứ. Thật là một tác phẩm tuyệt mỹ của tạo hóa.
– ………

Tôi không trả lời anh. Tôi chẳng biết có phải anh đang đùa không nữa. Nhưng câu nói đùa vừa rồi của anh khiến tim tôi khẽ lệch nhịp. Có lẽ tôi bị bệnh thật rồi.

Khoảng chín giờ hơn thì Hạo cho người đem ra chai vang Pháp. Hình như là của năm 1960 hay bao nhiêu đó. Tôi không rõ cách coi năm của rượu lắm.

Anh rót ra hai ly. Tuy thế nhưng mỗi ly chỉ một ít phần đáy. Tôi biết đấy là cách uống rượu của quý tộc. Nhưng tôi vẫn thắc mắc cùng anh.

– Tại sao người ta lại thích rót rượu kiểu này nhỉ?
– Vì chỉ có như vậy cậu bé mới có thể nhấm nháp hết những hương vị quyến rũ của nó. Có người nói rượu cũng giống như ái tình. Càng để lâu thì càng thơm ngon hơn.
– Nhưng tại sao chút nữa uống hết cũng phải rót thêm. Đã vậy tại sao không rót cho đầy?
– Thế cậu bé hãy thử nhấp một hớp xem.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh. Nhưng rồi ngay sao đó tôi đã nhăn mặt vì vị chát và cay của thứ nước sóng sánh đó.

– Khó uống quá.
– Do cậu bé chưa quen thôi. Nào, bây giờ hãy thử uống từ từ. Khoan nuốt vội đã. Hãy thử ngậm nó trong miệng. Phải rồi, nhẹ nhàng cảm nhận hương vị của nó bằng lưỡi. Từ từ thôi.

Tôi nhìn anh say đắm. Xin đừng hiểu lầm chữ say đắm có nghĩa gì khác. Thật ra thì tại tôi đang ngậm một ngụm rượu trong họng mà không biết khi nào mới có thể nuốt được. Vì thế nên tôi nhìn anh, chờ đợi anh ra lệnh để tôi có thể giải thoát khỏi cái vị cay nồng này.

– Sao thế cậu bé?

Anh phì cười khi nhìn thấy gương mặt tôi lúc này. Điều đó khiến tôi cũng không nhịn được cười nữa.

– Chết. Tôi xin lỗi…

Chính xác là vì tôi đang ngậm một ngụm rượu trong họng nên khi cười tôi đã lỡ phun ra ngoài. Thật xấu hổ chết đi được.

– Hahahaha

Anh vừa cười vừa bước nhanh ra ngoài. Chừng vài phút sau anh đem một cái khăn khô vào để lau miệng cho tôi và lau cái chỗ tôi đã làm ướt.

– Tại anh hết.
– Sao vậy?

Anh vẫn còn cười. Thật thấy ghét mà.

– Tại anh cười trước mà.
– Thì tại mặt cậu bé quá dễ thương.

Tôi phùng má lên giận dỗi.

– Tại anh không nói là nuốt được chưa.
– Hahaha trời ơi, không ngờ cậu lại nghe lời tôi đến thế.

Tôi tức đến mức có thể nghe tiếng khói xì ra từ hai bên tai.

– Hứ. Không nói với anh nữa. Tôi về đây.

Tôi dọn chân định bước đi thì anh đã kéo tôi lại. Anh mỉm cười nhìn tôi một cách gian xảo.

– Thế cậu bé tính về bằng cách nào?
– Thì đón taxi. Không lẽ ở đây không có taxi đêm sao?
– Ừ. Chính xác là không có.
– Anh đùa à?

Tôi la lên.

– Không đùa đâu. Và tôi đang bắt cóc cậu đây.
– Anh…

Tôi bắt đầu thấy sợ. Dù rằng tôi không phải là con nhà giàu có gì, còn cha tôi cũng chỉ đơn thuần là một thương nhân bình thường thôi nhưng nếu…

– Hahahah cậu bé bị lừa nữa rồi.

Thấy cái cách anh ta bò ra mà cười đúng là không còn gì có thể ghét hơn thế nữa hết.

– Tôi ghét anh lắm. Đồ xấu xa.
– Kìa cậu bé. Tôi chỉ muốn chọc cho cậu bé cười thôi mà.
– Không vui.
– Vậy thì giờ tôi sẽ đền bù cho cậu. Cậu bé muốn gì?

Anh năn nỉ tôi một cách hết sức thành khẩn. Nhưng tôi bỏ mặc anh. Tôi đang bực mà với lại tôi đâu phải là con gái đâu để nghe anh ta nói những lời ngọt ngào đó. Đừng hòng dụ dỗ tôi.

– Không.
– Vậy tôi sẽ đền bù bằng cách này nhé.

Tôi quay đi không thèm nhìn lấy anh một cái. Hình như anh đã đi ra ngoài rồi thì phải? Nhưng chỉ chừng vài phút sau anh lại quay vào. Anh ta đem theo một cây đàn guitar và bắt đầu đàn.

Âm thanh nghe như tiếng suối chảy, tiếng nước reo… Hình như đây là những khúc nhạc truyền thống của Beethoven. Rồi bỗng anh ta đổi thành Love story, A time for us… Từng bản từng bản, bản này nối tiếp bản kia. Tôi như đắm chìm hoàn toàn trong những khúc nhạc dìu dặt ấy để rồi tôi ngủ quên lúc nào cũng không biết.

Lúc tôi thức dậy và nhìn đồng hồ thì phát hiện đã quá mười một giờ rồi. Bên tai tôi vẫn còn nghe tiếng đàn. Không lẽ anh ta còn thức sao?

– Nè anh. Anh không ngủ sao?

Anh ta vẫn chăm chú quan sát tôi trong lặng lẽ. Để rồi khi tôi gọi thì anh ta giật mình mỉm cười. Tôi nhìn xuống bàn tay anh. Những ngón tay đã bị dây đàn cứa đến phồng rộp cả lên.

– Anh làm gì vậy?

Tôi giật mạnh tay anh lên và xem xét. Từ nãy đến giờ anh vẫn mãi mê đàn sao? Anh đàn ngay cả khi tôi ngủ quên à? Sao mà anh ngốc thế chứ?

– Tại sao anh không dừng khi tay anh bắt đầu cảm thấy đau? Tại sao anh để tay mình ra nông nỗi này?
– Vì cậu bé chưa tha thứ cho tôi mà.

Anh cười thật hiền.

– Anh là đồ ngốc.

Tôi mắng anh nhưng chính tôi lại vui lắm. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã có được một người vì tôi mà buồn, vì tôi mà vui… Cũng vì tôi giận mà đàn cho tôi nghe cho đến khi tay mình bị thương như thế.

Và dường như những giọt nước mắt cảm động đang chực chờ cơ hội để trào ra ngoài.

– Đừng khóc chứ ngốc ạ. Nào, hãy cho tôi thấy nụ cười của cậu bé để tôi biết chắc rằng tôi đã được tha thứ.
– Vâng. Em không giận anh nữa đâu… Em xin lỗi.
– Cậu bé ngốc.

Anh mỉm cười thật dịu dàng.

– Hộp bông băng đâu anh?
– Sao?
– Hộp đồ cứu thương. Không lẽ cái nơi to lớn này không có lấy một cái hộp đựng dụng cụ y tế sao?
– À, có bác sĩ trực trong đây đó chứ. Nhưng còn hai tháng nữa thì bác sĩ mới tới.
– Còn cái nào khác hay hơn để nói không?

Tôi bực bội đứng dậy. Tôi tìm cái áo khoác của mình. Vốn dĩ tôi có tật lơ đễnh nên thường dễ bị thương. Vì thế nên chị Tư hay để vài miếng băng cá nhân trong túi áo của tôi để đề phòng cho những lúc cần đến. Lúc này tôi hi vọng mình sẽ tìm thấy vài cái.

Mà kể cũng lạ. Gia đình tôi ngày xưa vào cái thửơ mà ba tôi còn làm giáo viên thì rất quan tâm cho nhau. Còn bây giờ thì mạnh ai nấy sống. Ai cũng có không gian riêng nên không ai xâm phạm đến ai cả.

Có lẽ giới trẻ thường thích lối sống này hơn là cách sống bị bó buộc. Nhưng với tôi thì nó lạnh lẽo quá. Tuy cha mẹ tôi vẫn gặp mặt chúng tôi hằng ngày nhưng chưa bao giờ họ hỏi xem tôi thích cái gì? Tôi muốn cái gì?

– May cho anh là tôi có mang theo vài cái băng cá nhân đấy. Đi rửa tay cho sạch đã.

Anh ngoan ngoãn nghe lời tôi và để yên cho tôi băng vết thương.

– Cậu bé lại có chuyện buồn nữa à?
– À… Không. Không có.
– …….
– Mà có vẻ như anh thích đọc suy nghĩ của người khác?
– Không phải là đọc. Mà là thấy rõ ràng.
– Rõ lắm sao?

Tôi chợt mỉm cười.

– Ừ. Mắt cậu đấy.
– Có vẻ như không giấu anh được chuyện gì cả. Xong rồi đấy.

Tôi buông tay anh ra. Lần này tôi nhìn thẳng anh và chu mỏ hỏi:

– Thế bây giờ mắt tôi cho anh biết những gì?
– Nó nói cho tôi biết cậu đang rất nghi ngờ cái gã đang đứng trước mặt mình là người như thế nào?
– Thật…Không thể tin…

Tôi lấp bấp.

– Ừ. Không tin được là tôi đoán đúng, đúng không?
– Thua anh rồi. Ừ. Tôi đang buồn.
– Vậy có muốn tâm sự không?
– Không. Không muốn nói gì cả. Chỉ muốn im lặng thôi.
– Cũng được. Vậy cậu bé muốn giải sầu theo cách của người lớn không?
– Làm sao?

Anh không đáp mà chỉ cười rồi đẩy xô đá về phía tôi. Tất nhiên bên trong xô đá ấy là chai rượu lúc nãy. Có lẽ anh đã cho người đem thay xô đá mới để giữ được độ lạnh cho rượu.

Tôi nhìn anh mỉm cười. Rồi chính tay tôi rót rượu vào hai ly thủy tinh cao trước mặt.

– Cạn.
– Ừ cạn.

Tôi không thèm để tâm đến cái cách uống quý tộc nữa vì lúc này đây cái vị cay nồng ấy lại quyến rũ tôi một cách lạ thường. Tôi uống một hơi cạn hết cả ly của mình. Để rồi tôi lại tiếp tục rót.

Anh vẫn quan sát mọi hành động của tôi với một ánh mắt trìu mến. Tôi mặc kệ. Giờ đây tôi chỉ muốn uống cho đến khi nào say để có thể quên hết tất cả mọi phiền muộn.

– Cậu bé uống nhiều quá rồi đấy.

Anh giành chiếc ly ra khỏi tay tôi nhưng tôi giựt lại.

– Anh chẳng đã bảo là uống cái này cho hết buồn sao?

Tôi nói một cách lè nhè.

– Nhưng tôi có bảo cậu bé uống nhiều thế đâu. Ngoan, đưa cái ly đây.
– Không…

Tôi uống tiếp một ngụm lớn để rồi sau đó tôi có cảm giác cái ly đã bị giằng ra khỏi tay mình, còn đầu tôi thì bỗng như gối vào một cái gì đó thật êm. Là nệm đúng không?

– Cậu bé hư quá. Mới tập uống rượu mà đã uống nhiều như vậy rồi.
– Thư ơi……

Tôi mơ màng gọi tên người tôi thương mến.

– Ê anh kia….
– Sao?
– Anh có biết là tôi… hức…tôi chán đời đến mức nào không?
– Tại sao lại chán? Cuộc đời rất đẹp mà cậu bé thì còn quá trẻ nên chưa thể hưởng thụ hết được nó.
– Hưởng thụ ư?….. Tôi là kẻ thất bại…. Anh biết mà…..Anh tôi đấy……

Tôi bắt đầu quơ tay múa chân.

– Anh tôi là một thiên tài….. Anh tôi biết ba ngoại ngữ……Biết vi tính……… Kiến thức rộng……Lại còn đẹp trai và lịch lãm nữa…. Tóm lại là một con người hoàn hảo……. Tôi tự hào về anh tôi lắm……..Tự hào lắm…
– Ừ tôi biết.

Tôi cảm nhận dường như có kẻ đang hôn vào tóc mình.

– Anh biết không…….. Ngày xưa tôi từng có một gia đình hạnh phúc…….. Haha……… Không phải bây giờ tôi bất hạnh đâu…. Nhưng……
– Cậu bé muốn được yêu thương như ngày xưa đúng không?
– Sao anh biết………??? Haha giờ đây mọi kì vọng của gia đình đều đặt hết vào anh tôi cả…….. Vì tôi là kẻ bất tài……….
– Cậu bé không phải là kẻ bất tài đâu.

Giọng của anh vẫn rất dịu dàng. Nhưng tôi đã bắt đầu nổi cáu.

– Tôi cho anh biết……. Hồi đó khi tôi còn nhỏ….. Ba mẹ con tôi thường phải ngồi hàng giờ trên giường….. Anh biết vì sao không???? Nước ngập đấy……. Nước mưa ngập vào nhà……… Nhà quá nghèo nên không cách nào khác đành phải kê toàn bộ đồ đạc lên cao…… Còn ba mẹ con tôi thì cứ ngồi miết trên giường không dám đi đâu cả…… Lúc đó tôi ước gì tôi có thể mau thành người lớn. Vì tôi muốn đi làm kiếm tiền….. Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền về để có thể xây cho gia đình tôi một căn nhà thật to, thật đẹp………..
– Ừ.
– Nhưng bây giờ thì……. Tôi chẳng làm được gì cả…. Tôi rớt đại học…. Coi như xong……
– Đại học đâu phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công.
– Bây giờ nếu ai đó nhìn vào sẽ cho là gia đình tôi rất hạnh phúc…. Rất đầy đủ…. Nhưng có ai biết rằng thứ hạnh phúc đó chỉ là giả tạo thôi….. Anh tôi mỗi khi đi học về là cứ ngồi suốt bên cái máy tính….. Mẹ tôi thì ngồi hàng giờ trong các tiệm săn sóc da……….Hoặc là tiệm làm tóc….. Còn ba tôi thì…….
– ……….
– Ba tôi ngồi bên các cô gái bán bia ôm……. Hahahaha………Anh tin không….hức… có lần tôi bắt máy dùm ba……..và nghe bên trong ấy cái giọng non choẹt của một cô gái…..Đại loại là:” Anh yêu ơi…. Đến chưa??? Em chờ lâu quá à…….”

Bỗng tôi bật ra khóc. Có lẽ có hơi men vô tôi can đảm hơn khi nói chuyện với kẻ khác chăng?

– Cậu bé ngoan. Đừng khóc nữa.

Lúc này tôi mới để ý rằng chất giọng trầm ấm của anh nghe hay quá.

– Nè sao anh không đi làm ca sĩ đi???………. Anh đang bỏ phí chất giọng của mình đấy…..
– Cám ơn vì lời khen của cậu bé. Nhưng chất giọng này không dùng để hát cho người khác nghe mà chỉ dành cho những người tôi yêu mến.
– Vậy thì tôi vinh hạnh quá rồi….. vì được làm bạn của anh……

Tôi cố giữ mặt thật nghiêm trang để nhìn thẳng vào mắt anh. Trong lờ mờ tôi nhận ra là anh đang cười. Nụ cười của anh thật đẹp.

– Thế cậu bé có biết ngay từ lần đầu gặp mặt cậu bé đã chiếm lấy một vị trí cao hơn tất cả trong lòng tôi chưa?
– Ư….ư…..

Tôi không còn nghe được gì cả. Tôi bắt đầu chìm dần vào giấc mơ. Ừ, giấc mơ của riêng tôi. Trong đó chỉ có tôi và Thư.

– Ngủ ngoan nhé cậu bé của tôi.

Như loài hoa mang tình yêu, em từ nơi xa xăm bay về
Bên đời anh, âm thầm trôi, âm thầm em mang nhiều chua cay

Có không anh, thấy mắt em khóc trong đêm những dòng lệ tràn
Trên khoé môi ….

Chuỗi ngày mộng mơ-chương 1

Như loài hoa mang tình yêu, em từ nơi xa xăm bay về
Bên đời anh, âm thầm trôi, âm thầm em mang nhiều chua cay

Có không anh, thấy mắt em khóc trong đêm những dòng lệ tràn
Trên khoé môi ….

Tôi với tay tắt ti vi. Không gian trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu của nó.

Tôi đang ngồi một mình trong phòng của mình với tờ giấy báo trượt đại học. Bên ngoài mọi người đang chuẩn bị tiệc mừng anh trai tôi vừa tốt nghiệp trường y ra. Anh tôi tốt nghiệp loại giỏi. Mẹ tôi có lẽ đang rất vui mừng chuẩn bị sẵn thức ăn và những thứ cần thiết khác để chiều nay bà sẽ thêm phần hãnh diện khi đứng bên cạnh cậu con trai tài năng của bà.

Cuộc đời thường là thế đấy. Thường thì gia đình nào được một đứa cũng hỏng một đứa. Gia đình tôi không ngoại lệ. Anh tôi tài năng, đẹp như tài tử… Và luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý. Còn tôi? Tôi là một kẻ tầm thường như bao kẻ tầm thường khác. Tôi là sự thất vọng của cha mẹ tôi, là cái kẻ dù có hay không cũng không ảnh hưởng gì đến sự tồn vong của loài người.

Tên tôi là Đỗ Trịnh Tâm, năm nay tôi mười chín tuổi. Còn anh tôi là Đỗ Trịnh Hoàn. Tuy chỉ khác nhau có một chữ nhưng sao cuộc đời chúng tôi khác xa nhau quá.

– Lại ngồi mơ mộng nữa rồi à?
– Anh hai.

Anh tôi nhẹ nhàng bước vào. Anh ngồi phịch xuống giường, mắt lơ đễnh nhìn về phía tấm màn sáo.

– Thật không hiểu sao mày lại giống con gái thế không biết? Còn bày đặt để màn sáo nữa.
– Màn sáo không phải chỉ có con gái mới thích để. Đây là loại màn sáo làm bằng trúc. Ngày xưa chỉ có những bậc hiền sĩ mới dùng màn sáo thôi.
– Thôi được rồi. Dừng lại đi thi nhân. Tôi chán nghe cái lí lẽ của cậu lắm.

Anh lắc đầu chọc quê tôi. Nhưng tôi biết anh không có ý xấu trong câu nói của mình. Anh thường như vậy.

– Mày vẫn muốn thi vào ban C sao?
– Không anh à.

Tôi còn nhớ cái câu nói của mẹ tôi khi thấy tôi đăng ký vào ban C.

“Mày ngu hả con? Trời ơi. Người ta đi chạy chọt để có được mảnh bằng bác sĩ, kĩ sư. Còn mày lại đi đâm đầu vào cái ban mà người ta bỏ. Trời ơi tại sao tôi lại đẻ ra một thằng con không biết suy nghĩ nè trời.”

Hiện giờ thì tôi đã không màn đến việc thi đại học nữa. Không phải là tôi đã nản sau tất cả những gì xảy ra. Nhưng dường như trong tôi đã bắt đầu nảy ra một khao khát tự do, khao khát được sống theo cách của mình mà không bị ai ngăn trở. Trong tâm trí tôi bắt đầu muốn lên một kế hoạch để có thể bỏ đi thật xa mà kiếm sống và để khám phá nhiều hơn về thế giới rộng lớn này.

– Hoàn ơi, anh xuống bác gái gọi nè.

Là Thư. À không, tôi phải xưng là chị mới đúng. Chị Thư lớn hơn tôi hai tuổi. Chị là thanh mai trúc mã với anh Hoàn. Phải nói sao nhỉ? Là cặp tiên đồng ngọc nữ thời hiện đại.

– Anh Hoàn ơi.

Lại một giọng con gái khác. Kì này là chị Ngọc. Chị ấy cũng là bạn của anh Hoàn. Nhưng chị ấy không đẹp cũng như không thân với gia đình chúng tôi như chị Thư.

– Anh xuống ngay đây.

Anh hai nói vọng xuống. Rồi nhanh chóng anh rời khỏi chỗ ngồi và quay lưng đi. Nhưng bỗng anh quay lại nhìn tôi.

– Đừng buồn nữa nhóc. Rồi em cũng làm được mà.
– Em không buồn chuyện này đâu anh à.

Tôi lắc đầu.

– Anh xuống mau đi để mọi người chờ kìa.
– Ừ.
– À, anh hai nè.
– Sao?
– Màn sáo của em đẹp không?
– Ừ đẹp.

Anh tôi quay nhanh đi.

Tôi biết anh đang nói dối cho tôi vui. Anh nghĩ tôi ngốc lắm sao mà không biết? Anh có bao giờ chịu quan sát xem những cái gì đang xảy ra xung quanh tôi đâu. Anh lại càng không để tâm đến những thứ vớ vẩn như thế này.

Rớt đại học là một chuyện dễ dàng đoán được ở tôi. Thật ra khi tôi thi vào kinh tế tôi đã nghĩ liệu mình học xong ra sẽ làm gì? Giữa hàng trăm hàng vạn cử nhân như hiện nay thì mảnh bằng của tôi liệu đã là gì so với họ.

Nhưng tôi đi thi vì muốn cha mẹ tôi vui. Tôi đi thi là vì cái gia đình đầy tự tin và tự cao của mình.

Và có lẽ tôi đi thi cũng vì Thư. Thư ngày nào cũng qua nhà kèm tôi học. Tôi đoán chị ấy muốn gặp anh tôi thì đúng hơn. Tin tôi rớt chắc Thư buồn lắm. Biết bao công sức Thư đã đổ ra. Vậy mà…

Có tiếng huyên thuyên của các bà bạn của mẹ. Họ nói chuyện đủ to để tôi có thể nghe thấy. Vậy là họ cũng tới rồi. Chắc là buổi tiệc sắp bắt đầu. Thời gian qua mau quá.

Tôi ngán ngẫm nhìn về phía cửa sổ nơi có tấm màn sáo của mình. Từng hạt lớn nhỏ chảy dọc xuống. Tôi có cảm giác nó như những giấc mơ của con người. Giấc mộng lớn, giấc mộng nhỏ… Từng chuỗi từng chuỗi kết nối đan xen nhau cho tới khi người đó nhắm mắt lìa đời.

Sống không mơ mộng thì làm sao mà sống được nhỉ? Nhiều khi tôi tự hỏi mình điều đó. Dù rằng khi nói ra cái này nghe có vẻ như tôi thiếu ý chí và con gái lắm. Nhưng nếu cuộc sống này quá khắc nghiệt với bạn thì bạn sẽ làm cách nào để đối mặt hằng ngày với nó nếu bạn không nghĩ rằng ở một thế giới khác, ở một nơi khác vẫn có người cần sự tồn tại bạn.

Hương thịt nướng bắt đầu bay vào phòng tôi. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi bắt đầu cảm nhận được cái đói đang hoành hành.

Tôi có một tật xấu là hễ khi đói tôi rất dễ bị hạ đường huyết. Chính vì thế hồi năm tôi lớp năm giữa lúc kiểm tra tôi bị xỉu. Thầy giáo tôi khi đưa tôi trả về nhà kèm theo đó là cái nhìn ái ngại với cha tôi. Ông cho rằng hành động run tay chân của tôi trong giờ làm bài là một hành động của bệnh tâm lý hay thần kinh gì đó. Ông cho rằng tôi không đủ khả năng làm được bài của mình nên mới có những thái độ như vậy.

– Tâm sao không xuống nhà con?
– Dạ không. Con mệt lắm ba.
– Haha vậy có cần ba đem hai dĩa cơm nguội lên đây cho cha con mình cùng ăn không?
– Dạ. Con cũng đang đói đây.

Tôi nhìn ba cười thật tươi.

Chỉ có ba là lúc nào cũng ủng hộ mọi quyết định của tôi. Ba vẫn coi tôi như con ngoan của mình dù tôi là một kẻ thất bại. Tôi thương ông nhiều lắm.

Nhưng có lẽ cơn đói đã kéo tôi quay về với hiện tại.

– Ba nè. Hay cha con mình cùng xuống nhà nha.
– Sao vậy? Không ở đây buồn nữa hả nhóc?
– Dạ. Đói quá thì tự động buồn phiền cũng tiêu tan.
– Hahaha ok vậy mới là đàn ông chứ.

Ba tôi quay ra cửa và nói lớn.

– Ba xuống nhà dặn chị Tư chuẩn bị thêm đồ ăn. Chứ không thôi chút nữa sẽ có kẻ ngồi ăn cơm nguội mất.
– Dạ.

Tôi quay nhanh vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Tôi nhìn vào gương.

Một gương mặt trắng bệnh hoạn khác hẳn với màu da nâu đồng khỏe mạnh của anh hai, một đôi mắt đầy nét sợ hãi và yếu đuối, một cái cằm thon chứ không vuông như của đàn ông.

Thôi quá đủ để so sánh rồi. Nếu không tự phấn chấn lên thì mình sẽ gục ngã mất.

Tôi không thèm thay đồ mà chỉ khoác thêm cái áo ghi lê bên ngoài. Tôi cố tình không bỏ áo vô quần như những vị khách lịch sự khác. Dù gì thì tôi cũng chẳng có vẻ gì là hợp với cái tác phong chuyên nghiệp ấy cả.

Trái với những gì tôi nghĩ lúc ban đầu. Hôm nay nhà tôi đông khách quá. Khách tràn ra cả ngoài vườn dù rằng phòng khách của nhà tôi khá lớn.

Đám người trẻ bằng tuổi tôi thì đang vây quanh anh trai tôi để chúc mừng. Họ là những người trẻ trung đầy mơ mộng và nhiệt huyết. Nhưng có lẽ họ đang kháo nhau xem liệu chị Thư hay chị Ngọc sẽ là chị dâu tương lai của tôi.

Nghĩ đến đó bỗng tim tôi đắng nghét.

Thư. Liệu Thư có còn muốn nhìn mặt kẻ thất bại như tôi không?

Tôi rảo mắt nhìn quanh để tìm Thư.

Kia rồi. Thư đang đứng bên cạnh anh trai tôi. Thư đang cười một cách vui vẻ và đang đập mạnh vào vai của anh tôi. Trông họ xứng đôi quá.

Tôi lao nhanh về phía bàn tiệc để lấy hai đĩa thức ăn. Hôm nay là tiệc đứng nên mọi người phải tự phục vụ cho mình. Càng tốt. Tôi cũng không muốn bắt gặp ánh mắt thương hại của ai khác dành cho mình nữa. Tôi sẽ lấy thật nhiều để rồi trốn ra một góc khuất mà thanh toán hết.

Góc khuất tôi chọn là sân sau của nhà tôi. Có ai nói tôi đang sống ở một căn nhà sang trọng chưa? Nếu chưa thì bây giờ mọi người đã biết rồi đấy. Nhà tôi giàu. Ba tôi là doanh nhân còn mẹ tôi là nội trợ. Ngày xưa ba tôi từng làm giáo viên nhưng vì không đủ tiền để lo cho cả một đoàn tàu há mỏ nên ông quyết định đổi nghề.

Nhưng có vẻ việc kinh doanh cũng phù hợp với ba tôi lắm. Ông nhanh chóng tạo dựng tên tuổi trên thương trường. Dù công ty của ông không lớn nhưng cũng đủ làm cho cuộc sống của chúng tôi no đầy mỗi ngày rồi.

Thôi không nghĩ về ông nữa. Tôi thì làm sao mà sánh kịp với những bậc vĩ nhân của gia đình này?

Tôi ăn ngấu nghiến hai đĩa thức ăn chỉ trong vòng mười lăm phút. Một kỉ lục mới sắp được lập ra chăng?

– Có vẻ như cậu bé đang rất đói?
– Anh là ai?

Tôi gắt gỏng nhìn về phía bóng đen ấy. Có vẻ như hắn đã quan sát tôi từ lúc nào rồi. Quên mất cả phép lịch sự thông thường để chào hỏi. Tôi sẵng giọng.

– Anh là ai vậy?
– Là một vị khách của gia đình này. Mà hình như cậu bé cũng thế. Nhưng tại sao gia đình này lại có thể để cho một vị khách dễ thương như vậy ở đây một mình nhỉ?

Tôi ngớ người ra trong giây lát để rồi ngay khi hiểu chuyện tôi bật cười một cách ngớ ngẩn. Thì ra hắn ta lầm tưởng tôi là một vị khách mời như hắn. Có vẻ con người này khá là thú vị đấy chứ.

– Cậu bé có muốn uống chút gì không?

Hắn đưa ly nước ngọt cho tôi. Tôi cầm vội lấy mà quên cả phép lịch sự cảm ơn. Tôi uống một hơi hết cả ly để rồi sau đó tôi nhận ra là mình đã quá vô phép. Tôi vội vàng gật đầu mỉm cười.

– Cám ơn ông nhiều.
– Được giúp cậu bé là niềm vinh hạnh cho tôi.

Hắn ta khẽ khom người xuống đáp lễ. Một điệu bộ cực kì đỏm dáng. Lúc này tôi mới nhìn kĩ hắn hơn. Hắn khá điển trai đấy. Có khi nếu so với anh tôi thì hắn có phần hơn nữa. Nhưng tôi chẳng quan tâm để so sánh mình với hắn. Đã quá đủ để so sánh với một ngôi sao rồi.

– Có vẻ như cậu bé đang có chuyện buồn?
– Ừ. Ai mà không có. Mà ông hỏi làm gì? Tôi có quen biết ông đâu.
– Thì tôi cũng có quen cậu đâu.
– Vậy tại sao ông lại nói chuyện với tôi?
– Trời ạ. Vậy không lẽ tôi không quen khách hàng của tôi thì tôi cũng không có quyền nói chuyện hay tiếp xúc với họ à?
– Ừ. Có lẽ vậy.
– Thật là một cậu bé kì lạ.

Ông ta nhìn tôi nở một nụ cười như khiêu khích.

– Tôi hút thuốc được không?
– Không.
– Cậu bé khó tính thật đấy.

Ông ta bỏ điếu thuốc lại vào trong bao. Dường như đó là một loại thuốc ngoại nhập. Tên thuốc lạ quá. Mà cái hộp quẹt ga của ông ta nhìn cũng thích mắt nữa. Trông nó sáng bóng như được mạ bạc vậy.

– Cậu bé thích quan sát người khác quá nhỉ?
– Còn ông thì thích nhận xét.

Ông ta nhìn tôi cười một cách thích thú. Lúc này tôi nghe tiếng gọi.

– Đông Hạo. Sao ra đây thế?
– Ủa chú Châu?

Tôi cúi đầu chào chú. Chú Châu là bạn làm ăn của ba tôi. Tính chú ấy rất hào hiệp và nghĩa khí chứ không như những thương gia mới nổi bây giờ.

– Chào con. Lâu rồi không gặp. Con lớn quá chừng.
– Vậy đây là?

Ông ta nhìn tôi ngạc nhiên.

– Là Đỗ Trịnh Tâm, con trai thứ của gia đình này. Hân hạnh được biết…

Tôi nhìn chú Châu như để dò ý. Chú Châu mỉm cười giới thiệu.

– Đây là em trai chú. Tên Trịnh Đông Hạo. Em trai chú mới từ Châu Âu về.
– Dạ vậy con cũng phải gọi ông là chú rồi.
– Không cần thiết đâu cậu bé.

Ông ta nhìn tôi mỉm cười.

– Tôi quen cách xưng hô không phân biệt vai vế như bên Mỹ rồi. Cậu có thể gọi tôi bằng tên nếu muốn.
– Dạ. Vậy thì anh Hạo.
– Hahaha

Anh ta cười lớn khiến cho chú Châu phải bực mình.

– Chú mày mất gốc quá rồi.
– Những cái gì nên giữ thì phải giữ. Còn những cái gì nên bỏ để có thể tiến bộ hơn thì tại sao lại phải giữ? Nếu như người Hoa vẫn còn giữ khư khư cái đuôi sam của mình thì làm sao Trung Quốc ngày nay có thể đi lên được như vầy?
– Chào thua với chú mày luôn.

Chú Châu lắc đầu nhưng vẫn cười. Rồi chú ấy bỏ vào trong. Có lẽ chú ấy đã nguôi giận?

Nhưng đúng là lý lẽ ấy không thể cãi được.

– Cậu bé cười rồi à?
– Anh thật là một con người kì lạ.
– Kì lạ lắm sao?
– Phải.

Anh ta nhìn tôi một cách tỉ mỉ. Rồi bỗng anh ta buông lời nhận xét.

– Cậu bé thật đáng yêu.
– Anh đang đùa à?
– Không. Nói thật đấy.
– Vậy thì tôi cho anh biết nhé. Tôi là con vịt xấu xí ở trong một căn nhà toàn là thiên nga. Tôi là niềm bất hạnh của gia đình, là nỗi nhục nhã của cha tôi…

Anh ta giơ tay lên can tôi lại.

– Không ai nghĩ thế cả đâu cậu bé à. Chính vì việc gặp cậu mà tôi cảm thấy mình đã không phí phạm thời gian khi đến dự buổi tiệc này.
– Vậy à?

Tôi lơ đễnh nhìn ra xa.

– Vậy thì vịt con xấu xí đã có ý định vào dự tiệc chưa?
– Chưa. Nhưng có lẽ nếu tôi còn ở đây thì sẽ cản trở cuộc vui của anh nhỉ?
– Không đâu.

Anh ta lại cười. Nụ cười đó khiến tim tôi ấm lại.

– Thôi mình vào nhà đi.
– Ừ.

Anh ta đưa tay đỡ tôi đứng dậy. Tôi khẽ nhăn mặt vì nãy giờ ngồi xổm lâu quá nên chân tôi đã tê cứng lại. Anh ta dìu tôi như chàng hoàng tử đang dìu nàng công chúa vậy. Nghe có vẻ ngu ngốc quá chừng.

Lớp cửa kiếng cách âm mở ra và tiếng nhạc xậm xình lại nổi lên.

Âm thanh không to đến nỗi như ở vũ trường nhưng nó làm tim tôi bỗng chốc lại rộn lên theo một điệu nhạc vui. Vào đến trong thì tôi và anh tách ra hai hướng. Anh hòa vào đám bạn lớn tuổi của cha tôi. Họ có vẻ thích thú khi được anh gật đầu chào. Họ không ngừng đưa tay để bắt lấy tay anh.

– Tâm.
– Dạ.

Tôi ngoan ngoãn bước lại gần chị Thư. Lúc này chị đang đứng cạnh mẹ tôi. Vậy là tôi lại sắp nghe ca cổ nữa rồi.

– Con mau chào hai bác đi.
– Dạ con chào hai bác.

Tôi cúi chào một cách lễ phép. Tôi biết họ. Họ là cha mẹ của Thư. Nhìn họ còn khá trẻ mà còn đẹp nữa. Thảo nào họ lại sinh ra một cô con gái xinh xắn như Thư.

– Thật ngại quá anh chị à. Thằng con ngu ngốc này của tôi đã làm phụ lòng con bé Thư nhà mình. Uổng công nó đã đến dạy vậy mà con tôi vẫn…
– Thôi đi chị à. Chị đừng buồn quá. Thường thói đòi là vậy đấy chị. Nhà tôi cũng thế. Con Thư xinh đẹp hiền lành bao nhiêu thì con Thảo lại ngang bướng cứng đầu bấy nhiêu. Một đứa thông minh thì phải có một đứa ngu dốt lại để bù trừ chứ chị.
– Nga. Em uống say quá rồi đó.

Bác Hiền đưa tay che miệng vợ. Lúc này tôi mới thật sự cảm thương cho Thảo. Cô bé mới mười lăm tuổi mà đã phải đi học đàn piano, học vẽ tranh, học hát,… Và học hàng trăm thứ khác nữa chỉ để bằng được cô chị giỏi giang của mình.

Tại sao số phận của những ngôi sao khi đứng cạnh mặt trăng lại phải khổ sở đến như vậy?

Tôi ghét cái ánh mắt thương hại mà những bà bạn của mẹ dành cho tôi. Lúc này đây, tôi cảm thấy ngộp ngạt hơn bao giờ hết.

– Con xin phép.

Tôi khẽ cúi đầu rồi quay nhanh đi. Bỏ lại sau lưng ánh mắt khó chịu của mẹ tôi. Và còn ánh mắt của Thư nữa.

– Tâm.
– Dạ?
– Con đem cái máy ảnh đặt trên giá sách nơi phòng làm việc của ba xuống đây. Ba muốn cho các chú các bác ở đây được chiêm ngưỡng.
– Dạ vâng.

Ba tôi tuy là một doanh nhân nhưng ông còn có một sở thích khác nữa là chụp ảnh. Những bức ảnh của ba tôi đã có lần được đem đi triển lãm rồi. Tuy thế nhưng ba tôi xác định rõ là chuyện chụp ảnh chỉ là thú vui thôi nên ông không màn đến chuyện tiền thưởng sau mỗi lần triển lãm. Ông đem nó đi làm từ thiện hết.

Tôi cầm chiếc máy ảnh xuống cho ba. Ba bắt đầu cắm đầu chiếu vào chiếc máy vi tính. Tôi biết ba lại sắp ca bài ca con cá:” Tôi chụp bức ảnh này ở đâu, lúc nào, tâm trạng tôi lúc đó ra sao, những điều khiến tôi rung động để có thể chụp được bức ảnh này là….” Tôi cứ phải nghe mãi nên đã thuộc từ lúc nào rồi.

Tôi lẩn đi đằng khác. Có lẽ tôi lại cần một không giang riêng cho mình nữa rồi đây. Nhưng tiếc là giang sơn của tôi lại bị kẻ lạ mặt ban nãy đến quấy nhiễu nữa.

– Cha cậu đúng là một nhiếp ảnh gia đại tài.
– À, ủa anh xem xong hết rồi sao?
– Chưa chỉ xem qua vài bức thôi. Đẹp lắm.
– Ừ.

Tôi đã quá ngán ngẩm trước những thứ đó rồi. Cái tôi muốn lúc này không phải là những thứ xinh đẹp ấy mà chỉ là một ánh mắt chia sẻ từ một người.

– Cậu út của nhà này có vẻ có nhiều tâm sự quá nhỉ?
– Thế còn anh? Tại sao lại đi nói chuyện với cái kẻ dở người này?
– Dở người sao? Tôi không nghĩ thế. Tôi thấy cậu bé có những nét rất nổi bật đấy chứ. Nhất là khi đứng giữa một đám người chỉ toàn nghĩ đến công danh và tiền bạc.

Tôi cười khảy. Thật sự con người này lúc nào cũng đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu cả. Kì lạ là dù tôi mới gặp anh lần đầu nhưng tôi lại cho rằng anh là người tốt. Nghe có vẻ ấu trĩ và trẻ con quá đúng không?

– Tôi vừa thi rớt đại học.
– Thì sao?

Anh mở to mắt ra vẻ ngạc nhiên.

– Thì sao là sao? Thì rớt chứ sao. Rớt và chấm hết. Hoặc là ôn thi lại. Hoặc là kiếm nghề lao động gì đó để làm.
– Ai dạy cậu tư tưởng bi quan thế nhỉ?

Tôi nhìn anh dò xét. Phải chăng anh lại sắp thuyết giáo cho tôi nghe?

– Cuộc đời mỗi con người luôn có nhiều ngã rẽ. Có khi những ngã rẽ đó sẽ không theo ý mình nhưng chính điều đó mới khiến mình trưởng thành. Sau này ra ngoài xã hội cậu bé sẽ còn thấy nhiều.

Anh không phải thuyết giáo mà là đang tâm sự với tôi như hai người đàn ông. Tôi mỉm cười.

– Ừ. Thật lòng mà nói thì tôi cũng không buồn khi tôi rớt kinh tế. Rõ ràng là tôi không có khiếu về chuyên ngành này.
– Vậy cậu bé thích ngành nào?
– Tôi thích viết lách. Nhưng cái này không thực tế.

Tôi khẽ lắc đầu.

– Tại sao không thực tế? Chẳng phải đã có rất nhiều những nhà văn nổi tiếng đó sao? Từ đó đến nay chúng ta đọc và luôn biết ơn vì họ đã viết ra những điều mà người bình thường như tôi dù có muốn cũng không thể làm được.
– Nhưng tôi không phải là họ.

Tôi lại cười. Lạ thật. Ở gần con người này tôi hay cười quá.

– Không. Cậu bé sẽ làm được. Tôi tin như vậy.

Anh nhìn tôi. Ánh nhìn thẳng và đầy sức mạnh từ mắt anh khiến tôi thêm vững lòng tin ở chính mình.

– Thế cậu định khi nào sẽ thực hiện mơ ước của mình?
– Mơ ước gì?
– Làm nhà văn.
– À, không thể đâu.
– Tại sao?
– Vì nếu tôi làm nhà văn thì tôi sẽ chết đói.
– Lại một câu nói cậu học được từ cha mẹ mình phải không?
– Sao anh biết?
– Vì những người trẻ thường rất giàu nhiệt huyết. Hiếm khi nào họ lại nhìn thấy những mặt trái của một vấn đề. Có lẽ vì thế nên họ dễ tạo nên những thứ kì tích mà những người già như chúng tôi dù muốn cũng không thể làm được.
– Anh mà già sao? Ủa mà anh mấy tuổi rồi?
– Hahaha

Có vẻ như câu nói đơn thuần của tôi đã trở thành một câu nói đùa thật dí dỏm đủ khiến người bên cạnh tôi bật cười.

– Tôi năm nay nữa là ba mươi ba tuổi.
– Quả như tôi đoán.
– Cậu đoán sao?
– À, anh không già, không trẻ. Cũng chừng cỡ ba mươi mấy.
– Ừ.
– Anh nghĩ tôi nên đi theo mơ ước của mình sao?
– Ừ. Cuộc sống này là của cậu. Cậu nên học cách tận hưởng nó. Đừng để người khác quyết định tương lai cho mình. Hay để tôi làm đôi cánh nâng bước chân thiên sứ nhé.

Câu nói cuối anh ta đã mô phỏng giọng của một kép hát. Và điều đó khiến tôi không nhịn được cười.

– Hahaha
– Tại cậu bé không biết chứ khi cậu bé cười nhìn đẹp lắm.
– Này anh, tôi không phải con gái cho nên anh khỏi tán tôi bằng mấy câu đó. Tôi không thể đem thân mình để đền đáp cho anh đâu.
– Hahaha biết đâu được.

Cả tôi với anh đều cười. Chúng tôi đang nói đùa cả đấy. Nhưng có lẽ nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ chúng tôi biến thái cũng nên.

Chuỗi ngày mộng mơ-Văn án

(Hình do X-D vẽ ^_^)

Author: Coco
Genre: SA, romance, maybe yaoi
Rating: +14
Note: Tôi đang mê mẩn với cái màn sáo trong “Rèm u mộng” của Quỳnh Dao và vì thế nên tôi viết cái này như để thỏa niềm đam mê. Hi vọng nó sẽ mang đến cho mọi người những giây phút thư giãn.
Summary: Những hạt lớn nhỏ của chiếc màn sáo tựa như những giấc mơ bé nhỏ của tôi… Nhưng mộng tưởng cũng chỉ là mộng tưởng. Khi tỉnh giấc người ta thường nuối tiếc cho những gì đã qua…. Tôi cũng thế… Và nếu như có ai hỏi tôi rằng điều gì tôi muốn có nhất trong cuộc sống thì câu trả lời mãi mãi sẽ là….