Đạm Ngọc: Xin chào, chúc cả nhà ngày lễ vui vẻ nhé ạ. Mãi đến hôm nay ta mới xong tiếp một phần nữa của dự án series Bệnh Tâm Lý lần này.
Hi vọng cả nhà thích nó vì yếu tố lồng ghép với nội dung kiến thức về bệnh Tâm Lý, cũng như cách nhìn lạc quan hơn đến những người đang bị đau khổ bởi chứng bệnh này. Mong rằng truyện đủ thu hút và cả nhà sẽ được thư giãn trong những phút giây đọc truyện ạ.
Yêu cả nhà thật nhiều!
Đen – Part 1
Cậu, một nghệ sĩ nổi tiếng, bề ngoài xinh đẹp cùng giọng hát đi vào lòng người khiến ai cũng yêu thích.
Cậu, một người vui vẻ, hoạt bát, lạc quan lại rất hay pha trò trước mặt khán giả nên fan hâm mộ cực kỳ đông.
Cậu rất ít khi lên mạng xã hội, nếu có lên thì chính là post những status cực kỳ lạc quan và truyền cảm hứng đến với mọi người.
Bỗng đâu một ngày, cậu tự sát.
Nhưng may thay, tự sát bất thành, vì người đại diện cùng bạn của cậu đã đến nơi vừa lúc cậu cắt cổ tay.
Cậu ở tại bệnh viện, fan hâm mộ lo lắng, anti fan được dịp bảo cậu bị quy luật ngầm, bị bùa chú phản thệ.
Chỉ có cậu biết, cậu phải đối mặt với con quái vật lớn đến chừng nào.
Mỗi ngày, chỉ có mình cậu với nó, nó liên tục thì thầm to nhỏ với cậu về những điều tiêu cực, những thứ cậu không muốn nghe nhất, thỉnh thoảng nó còn hạ nhục cậu, hành hạ cậu khiến cậu mất đi niềm tin ở bản thân mình.
Nó thường chủ động bảo cậu rằng, cậu là đồ vô dụng, cậu sẽ sớm hết thời thôi, thật ra fan hâm mộ ngoài kia đang dần bỏ cậu mà chuyển sang các tiểu thịt tươi khác, anti fan của cậu hằng ngày đều nguyền rủa cậu đi chết đi.
Con quái vật cứ theo thời gian mà lớn lên…
Đến một ngày cậu tuyệt vọng, cậu không thể bày tỏ tư tưởng tiêu cực ra ngoài, cậu không dám chia sẻ cùng một ai khác vì cái bóng của một ngôi sao quá lớn. Cậu không muốn và cũng không thể làm mọi người thất vọng về mình.
Hiện tại đây câu đang nằm trong bệnh viện lớn nhất của thành phố, cậu rất muốn biết tại sao họ lại cứu cậu? Tại sao không thể để cho cậu được giải thoát khỏi nỗi đau khổ này…
– Bạch Lạc.
– Mộ y sư.
Mộ Dung Hàn, thạc sĩ bác sĩ tâm lý, điển trai, anh tuấn lại phong độ, anh cũng giống cậu, là dạng người được chúng tinh phủng nguyệt. Cơ mà ở anh, cậu cảm giác được một sự khác biệt rất lớn. Anh lạc quan, tràn ngập năng lượng tích cực từ chính bản thân anh, không phải là dạng đeo mặt nạ như cậu vậy.
– Hôm nay em khỏe không?
– Vâng, em khỏe ạ. Cảm ơn anh, ca ca.
Cậu nở một nụ cười thật tươi như thường lệ. Nhưng anh khẽ chau đôi mày điển trai lại và thấp giọng bảo.
– Em không cần thiết phải đeo mặt nạ lên khi gặp tôi như vậy.
– Em…
– Muốn khóc cứ khóc, muốn nháo cứ nháo, tôi không phải người đại diện, không phải công ty, không phải fan hâm mộ của em, em có quyền tùy tâm bộc lộ bản tính và suy nghĩ thật của mình ra trước mặt tôi. Em hiểu không?
– Em…
Cậu không biết cậu nghe có hiểu không, nhưng mà cậu đã khóc, lâu lắm rồi, kể từ ngày song thân rời đi, đây là lần đầu tiên có người nguyện ý đối diện với con người thật của cậu, có người nguyện ý để cậu bày tỏ cảm xúc thật của mình dù cho đó có là vì công việc đi chăng nữa.
– Cảm giác đỡ hơn rồi phải không? Mèo ngốc…
– Anh…
– Là một bác sĩ tâm lý kỳ lạ, nhưng chỉ kỳ lạ với mỗi mình em thôi.
Anh cốc nhẹ vào đầu cậu một cái rồi mỉm cười đem bệnh án viết lên vài dòng cơ bản, xong anh bảo.
– Anh phải đi thăm khám các bệnh nhân khác, xong việc anh lại quay về đây, anh muốn nghe em kể thêm, về nỗi buồn của em, về sự tự ti của em, và về, con người thật của em.
– Anh đi xa hơn vai trò của một bác sĩ tâm lý rồi đó.
Cậu khẽ cau mày xù lông lên mà bảo.
– Anh còn muốn đi xa hơn nữa. Nghỉ ngơi cho tốt, một chút nữa anh quay lại.
Đen – Part 2
Anh, một bác sĩ tâm lý điển trai lại tài giỏi.
Anh, chúng tinh phủng nguyệt, là người được các nữ y tá lẫn bệnh nhân ưu ái đặt cho biệt danh: “Hàn tuyết vương tử”
Anh, vốn dĩ lạnh lùng, nói thêm một câu với bệnh nhân anh còn ngại phiền. Dù anh có tài giỏi, đặc biệt hiểu được tâm lý và lòng người, nhưng anh chưa từng đi quá giới hạn của mình với một bệnh nhân nào cả.
Ngày nổi lên tin đồn một nghệ sĩ nào đấy vì bị quy tắc ngầm mà tự sát, anh chỉ phì cười. Đám người làm nghệ thuật trong mắt anh là những con người quá mức yếu đuối, họ bị chi phối bởi cảm xúc và thường xuyên bị thứ cảm xúc thương xuân bi thu của họ dẫn đến các loại bệnh tâm lý. Họ không đỡ nổi một lời nói ác liệt từ miệng người đời. Mà người đời thì chẳng mấy ai sẽ dùng lời lẽ tốt đẹp cho người khác trừ khi có mục đích cả.
Nhưng ngày gặp cậu, bỗng dưng trong tâm anh bị một thứ cảm xúc kỳ lạ chi phối. Anh lặng lẽ đứng một bên quan sát cậu trò chuyện cùng trả lời người đại diện của mình, trên môi cậu lúc nào cũng thường trực một nụ cười ấm áp, cứ như cậu được sinh ra là dành cho những tia nắng mùa hạ vậy.
Thế nhưng vì sao cậu lại chọn tự sát?
Anh vẫn tiếp tục quan sát cậu, cậu không có thói quen viết nhật ký, vì lẽ là một tiểu thịt tươi, quyển nhật ký của cậu chính là thứ sẽ bán đứng cậu một khi rơi vào tay của paparazzi. Cậu lại không có thói quen tâm sự cùng một ai khác. Khi tất cả mọi người rời đi, việc đầu tiên cậu làm chính là tắt hết đèn trong phòng, một mình gặm nhấm nỗi buồn khổ và cô độc của mình.
Các bác sĩ khác đều cảm thấy cậu không có bệnh, chỉ duy anh biết, cậu chính là bệnh nhân thích che giấu bệnh tình của mình.
Là vì cậu muốn tự vệ.
Anh, ngày đầu tiên chuyện trò cùng cậu, cậu không hề để lộ ra một tia cảm xúc nào, chỉ duy là sự ấm áp giả tạo.
Anh, ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, đều cùng cậu đánh thái cực quyền. Nhưng càng về sau cậu càng bộc lộ nhiều tia cảm xúc hơn.
Đến một ngày anh giúp cậu cởi bỏ lớp mặt nạ của mình.
Cậu đã khóc như một đứa trẻ.
Kể từ đó về sau, cậu bắt đầu chuyện trò cùng anh nhiều hơn, bắt đầu học cách tin tưởng ở anh nhiều hơn.
Anh càng thêm mong chờ nụ cười thật tâm từ cậu.
Anh trêu chọc cậu nhưng cũng chính là muốn thấy nhiều biến hóa hơn trên gương mặt đáng yêu ấy.
Anh không ngại tranh chấp cùng người quản lý của cậu để cậu được ở lại bệnh viện tịnh dưỡng, để cậu không bị mớ hoạt động dày đặc làm cho đuối sức.
Anh cho cậu một nơi để cậu tin tưởng mà dựa vào, cũng là cho bản thân mình một góc ấm áp không ai có thể xen vào được.
Anh có niềm tin rằng cậu sẽ sớm được hồi phục, sẽ sớm trở lại với ánh nắng mùa hạ nơi cậu được sinh ra. Tuy nhiên, anh vẫn luôn sẽ bảo vệ để con quái vật màu đen ấy không đến bắt nạt cậu nữa. Vì hiện tại, cậu là sự tồn tại quan trọng nhất mà anh hướng về.
—————
Trầm cảm không phải là loại bệnh không có thuốc chữa, chỉ cần những người xung quanh đủ hiểu và quan tâm đến bệnh nhân thì người bệnh sẽ sớm hồi phục. Quan trọng nhất vẫn là, bệnh từ tâm mà sinh, cũng sẽ từ tâm mà khỏi.