Tiểu khả ái – Phần 4

Phần 4

Dùng xong cơm trưa, tâm tình Niên Thường Kha vô cùng tốt, y nhẹ đưa tay gọi người đến để thanh toán. Sau khi ký vào hóa đơn, nhận lại tấm thẻ đen quyền lực của mình, y liền mang theo tiểu thụ chậm rãi tản bộ về công ty.

Tiểu ngốc nghếch này tựa hồ vẫn có chút sợ hãi khi nói chuyện cùng y, làm y không khỏi có chút sầu não, làm sao mới có thể mau xác nhận quan hệ đây?

– Nghe nói em là được người quen đưa vào làm?

Nói xong Niên Thường Kha nhìn thấy hai tai tiểu thụ dần dần đỏ lên.

– Vâng ạ, cũng có thể nói là vậy… Bởi vì thành tích ở trường của em nếu như so với các học bá thì còn kém một đoạn, nếu là so với người thường thì có hơn một ít.

Cậu đưa hai ngón tay ra dấu cho Niên Thường Kha xem khoảng cách của nó là như thế nào…

– Mẹ em vì lo lắng em không thể tự tìm chỗ thực tập sẽ không đủ điều kiện tốt nghiệp, cho nên mới…

– Thế em có định sau khi thực tập xong, tốt nghiệp xong sẽ vẫn ở lại đây làm việc không?

– Dạ, nếu công ty chấp nhận em sau khi thực tập cũng như mức lương, phúc lợi cho nhân viên tốt em sẽ ở lại ạ.

Thật sự là thẳng thắn đến đáng yêu, suy nghĩ cũng rất thực tế… Niên Thường Kha rất coi trọng những người trẻ như vậy.

Hiện không thiếu các bạn trẻ sẽ nói các câu sáo rỗng với sếp kiểu: “Em sẽ phấn đấu hết mình vì sự thành công của công ty. Dù công ty có đuổi em hay không trả lương cho em, em vẫn xin ở lại để cống hiến ạ.”

Ai đi làm cũng biết, mọi nhân viên đều là đi làm công, bạn có thể yêu quý công ty đó, bạn có thể cống hiến cho công ty bạn yêu quý, tuy nhiên công ty vẫn phải đãi ngộ bạn tốt và trả lương cho bạn hàng tháng đầy đủ. Không ai sống nhờ vào không khí cả. Thường những người nói những câu khẩu ngữ trên đều là những người rời đi đầu tiên khi công ty gặp phải khó khăn.

“Nếu sau này ở trên giường em cũng thẳng thắn như vậy liền tốt lắm.”

– Sếp không cần lo lắng đâu ạ, em nhất định sẽ cố gắng làm việc tốt để được nhận làm việc tại đây ạ! Thật ra công ty mình là một công ty lớn, nên việc được làm tại đây cũng là mơ ước của biết bao thế hệ học bá trường em ạ.

Thấy sếp mình trầm lặng không nói, Lâm Manh nhanh chóng tỏ rõ quyết tâm làm việc cũng nhiệt tình của bản thân. Tất nhiên muốn người ta coi trọng và đối đãi tốt với mình, chính mình cũng phải thể hiện thành ý trong công việc với họ.

Cơ mà cậu lại không rõ ràng người thật sự làm cho Niên Thường Kha sắc mặt này không phải là cậu sao? Cái này chẳng liên quan quái gì đến công việc cả.

“Rõ ràng là muốn tìm thao!”

– Không sao, chỉ cần em cố gắng học anh sẽ dạy cho em.

“Khụ, chính là kỹ xảo trên giường…”

Tuy suy nghĩ trong nội tâm hai người cách nhau đến cả một thung lũng lớn, nhưng cuộc trò chuyện ngắn ngủi sau bữa trưa tựa hồ cũng đã kéo gần khoảng cách của họ. Tay Niên Thường Kha sau một hồi trò chuyện đã tự nhiên khoác lên vai tiểu thụ nhà mình, y nghiêng đầu một chút còn có thể nhìn đến lông tơ thật mịn trên gương mặt cậu.

Nhóc con này gương mặt có phần khả nhân cùng với lỗ chân lông nhỏ, làn da trắng hồng mịn màng, lại không có một chút tàn nhan gì cả, làm y không khỏi liên tưởng đến quả đào mật…

“Thật thèm nước trái đào, muốn cắn một ngụm quá!”

– Oa, gần công ty mình có Starbucks nha!

Mặc dù còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, Niên Thường Kha nhanh chóng đánh hơi được cơ hội.

– Em thích nó?

Sau đó nội tâm thầm thở dài, nếu tiếp tục như vậy hình tượng cao lãnh của bản thân khó giữ được. Cứ sủng ái tiểu nhân nhi này mãi có ngày cậu nhóc sẽ trèo lên đầu mình thị uy mất thôi.

– Dạ thích ạ. Đặc biệt thích giữa trưa uống chút gì đó cho có năng lượng, mùa đông thích nóng, mùa hè thích siro đá, trà đào đá xay là ngon nhất!

Nhắc tới sở thích Lâm Manh liền hăng hái hẳn lên, trong mắt bất giác toát lên mơ ước. Cậu đang dự trù một chút nữa giữa giờ trưa sẽ tranh thủ chạy ra đây mua một ly trà đào đá xay mang về công ty ăn dần.

– Em không thích cà phê?

Còn tưởng rằng nhóc con theo như style của các nhóc Genz sau này, thích ngồi Starbucks, thích hương cà phê máy của nước ngoài này chứ, kết quả lại đến đáp án nhóc con thích đồ ngọt.

– Dạ bình thường, không quá thích cũng không chán ghét, em có thể uống được các loại như cappuccino hoặc latte. Nhưng em có chút mẫn cảm với cà phê, uống cà phê sẽ hưng phấn quá độ, có đôi khi tim lại đập nhanh như thể gặp được crush của mình vậy đó ạ. Anh hẳn là thích cà phê đúng không ạ?

Cậu hơi đỏ mặt hỏi lại. Tâm ý trong câu hỏi này chính là một chút nữa cậu sẵn tiện sẽ đi mua cho y một ly. Dù gì đi nữa thì cậu cũng vừa được mời bữa trưa mà…

Thật đấy, không có ý gì khác đâu.

– Vì sao hỏi như vậy?

Y khẽ mỉm cười quan sát cậu.

– Ừm… Là vì…

Lâm Manh suy nghĩ một chút, tựa hồ như thoáng do dự có nên nói ra ý tưởng đấy của mình không, xong cậu cụp mắt xuống mà bảo.

– Do phần lớn người có thân phận như anh đều thích cà phê mà?

Xem ra đứa nhỏ này nhất định đã bị hệ liệt tiểu thuyết bá tổng đầu độc.

– Cũng không thực thích, vẫn cảm thấy hồng trà hoặc thiết quan âm uống tốt hơn. 

Cuối cùng thì Niên Thường Kha cũng không nhẫn tâm phun tào, cấp nhóc con chút tưởng tượng ngây thơ.

Bất quá y không ngờ rằng nhóc con lúc này đã đẻ ra tư tưởng bay cao bay xa đến việc một cụ già ngồi cầm tờ báo giấy, sáng sáng ngồi pha một bình thiết quan âm, uống một hớp lại ngẫm về thế thái nhân tình.

Tiểu khả ái – Phần 3

Phần 3

Món chính vừa lên Lâm Manh liền choáng váng, nếu là beefsteak thì còn đỡ, vì thịt bò đa phần đều mềm nên ít nhất cậu còn biết cách cắt và thao tác dao nĩa, nhưng nhà hàng lại đưa lên món sườn cừu!

Cái này rõ ràng là làm khó nhau a. Vừa có xương lại không mềm mại, bảo cậu cắt thế nào a! Ăn cái này rõ ràng là phải dùng tay xé có biết không???

Lâm Manh rối rắm, ngẩng đầu nhìn trộm hai người kia một cái, Mạc Vịnh Đông gọi món beefsteak 70% sống, miếng thịt tươi ngon mọng nước, thịt bò lại còn được đốt rượu trước mặt người ăn, hấp dẫn, thơm ngon lại còn đẹp mắt.

Nhìn người ta đã tao nhã lại còn từ tốn cắt từng khối thịt nhỏ ra để ăn; cậu khẽ trào nước mắt ngược vào trong lòng.

Nhìn sang phía băng sơn lão đại, anh ta cũng là gọi món sườn cừu giống cậu, động tác cắt thuần thục, từng miếng từng miếng đều đặn vuông vức. Nhìn sao đi nữa cũng giống như sư phụ lò mổ.

Cậu cắt răng nhìn một vòng, cảm giác rất xấu hổ nếu như đưa dĩa của mình xuống cho nhân viên cắt hộ, cũng như việc ăn cơm Tây thì không thể dùng tay xé sườn được. Lần đầu tiên cùng sếp mình đi ăn cơm liền xấu mặt như vậy, Lâm Manh trong lòng đang đau khổ vẫn cố cầm lấy dao cẩn thận đối phó món sườn cừu trước mặt.

Miếng lớn như vậy thật sự không quá khó cắt, tuy nhiên giữa lúc đầy xấu hổ kèm theo cách dùng sức tay không đúng, thế là…

Choang!

Rốt cục dĩa salad khi nãy đặt ở ngay cạnh dĩa thịt do Lâm Manh dùng sức quá độ mà rơi xuống đất, ở nhà hàng yên tĩnh bỗng phát sinh ra một tiếng vang lớn khiến tất cả thực khách đều nhìn về hướng này.

Lâm Manh xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố, chỉ hận không thể nhào ngay xuống gầm bàn để trốn.

Niên Thường Kha tựa hồ đã đoán trước tình huống này sẽ xảy ra, y chỉ nhẹ nhàng đưa tay gọi phục vụ lấy bù một dĩa salad khác. Sau đó y nhẹ nhàng đẩy đĩa ăn của mình đổi cho Lâm Manh.  

Lâm Manh sửng sốt một chút, thịt cừu trong đĩa trước mắt mình lúc này đã được lọc xuống một cách gọn gàng, sạch sẽ, chưa kể y còn cẩn thận cắt thành từng khối nhỏ vuông vức.

“Không ngờ băng sơn lão đại lại ôn nhu chăm sóc như vậy…”

Ý thức được mình vừa có suy nghĩ không đúng về sếp, Lâm Manh liền ửng hồng khuôn mặt tinh xảo, cậu cố gắng tỏ vẻ bình thường, chỉ nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi cúi đầu chuyên tâm ăn hòng che dấu đi tâm tư đang xoắn như thừng của mình.

Niên Thường Kha vẫn nhẹ nhàng vừa cắt sườn cừu vừa ăn từ dĩa của Lâm Manh như thể mọi thứ vẫn diễn ra một cách rất bình thường.

Mạc Vịnh Đông cả quá trình đều bị xem nhẹ, trong lòng ti bỉ cười mờ ám, rốt cục lão đại bắt đầu phát huy ôn nhu tấn công, tiểu manh thụ ngươi cứ chờ bị bắt đi a!!!

“Lão xử nam vạn năm này nhìn heo chạy lại không ăn thịt heo, riết đám gay của các phòng ban bên cạnh cứ cười phòng marketing là lão đại thụ ngàn năm. Đúng là trời tạo cơ hội cho lão xử nam, lão nương lại có thêm tư liệu viết H. Quá tốt a…”


Vịnh Đông từ tốn cắn một miếng thịt nhỏ, trong đầu thì đang bay bổng đến một số cảnh hoàng văn…

“Cứ nghĩ đến cảnh tiểu công cường tráng chen vào giữa song mông, côn thịt sớm đã cứng rắn đến sắp nổ tung thuần thục để ở huyệt khẩu hắn yêu nhất, tiến vào…”

Vịnh Đông chỉ nhẹ nhàng liếc qua eo mông của Lâm Manh trước mặt, khẽ tiếc nuối…

“Dạo gần đây đám tác giả trên mạng bị cấp trên dòm ngó quá nhiều, cái quỷ gì cũng kéo rèm, đóng cửa, tắt đèn… Méo còn cảm hứng gì nữa cả… Đúng là thời cuộc… Viết đam mỹ thôi mà cũng bị cấm tới cấm lui…”

Bữa trưa diễn ra được một nửa, Mạc Vịnh Đông dù rất muốn ngồi đấy làm bóng đèn, nhưng chân cứ bị ai kia đạp mạnh vài cái nhắc nhở. Kiềm lòng không đặng khi nghĩ đến tiền thưởng quý của mình, Vịnh Đông tỷ liền nén đau thương đứng dậy nói nhớ ra còn có phần văn kiện khẩn cấp chưa viết xong, vội chạy về công ty để hoàn tất cho kịp buổi họp đầu giờ chiều nay.


Lâm Manh kinh ngạc nhìn chén đĩa trước mặt Mạc Vịnh Đông tỷ đã trống trơn, rõ ràng mình còn gần ba phần thịt cừu chưa ăn xong, lại nhìn băng sơn lão đại cũng đang từ tốn chưa ăn xong.

“Ân, này không phải vấn đề ở mình, nhất định là do dạ dày của chị Vịnh Đông rất kỳ quái mới có thể ăn nhanh như vậy. Cơ mà ăn chậm nhai kỹ mới tốt cho sức khỏe nha.”

Mà Mạc Vịnh Đông đạp giày cao gót phiêu phiêu rời đi, nhưng nội tâm vẫn rối rắm vô cùng. Phần vì ức chế không được ở lại hóng xem tình hình hai người. Phần là vì không chắc lão đại có biết nắm bắt cơ hội không a…

“Lão đại a lão đại, ngài nhất định phải nắm chắc cơ hội này a, ta vì hạnh phúc của ngài mà từ bỏ luôn cả món tráng miệng thơm ngon a!”

Nghĩ đi nghĩ lại, với trình độ vô sỉ của lão đại, chắc hẳn mọi thứ đều sẽ đạt được sớm thôi. Thế nên Vịnh Đông không nhanh không chậm băng qua đường vừa đi vừa nghĩ…

“Lão đại, đã đến nước này còn không thành thì là sếp chính là bất lực rồi a, lão nương không thèm quan tâm anh nữa, giờ lão nương ta phải về tranh thủ download mớ GV tối qua còn chưa down xong đây!”

Căn bản giá trị của đường truyền mạng công ty là thế, lúc nào cũng mạnh mẽ nhanh chóng, dù là GV HD cỡ mấy cũng nhanh chóng down về để tối gặm nhấm được.

Mạc Vịnh Đông rời khỏi, không khí giữa hai người tựa hồ liền im lặng đến tẻ ngắt, Lâm Manh ngây ngốc nhìn Niên Thường Kha, vô cùng xấu hổ nghĩ nghĩ:

“Nên bắt chuyện gì với sếp đây? Cái gì nên nói khi nãy cũng đã nói xong hết rồi. Nên hỏi chuyện cá nhân của sếp hay không a? Như vậy có bất lịch sự không nha?”

Một bên nội tâm đang xoắn tựa dây thừng, một một đương sự khác lại không chút phát giác gì, thản nhiên mỉm cười bảo:

– Ăn đi nhóc con, lát nữa mang em đi dạo một vòng khu vực quanh công ty. Sẵn giới thiệu em cùng các phòng ban khác luôn.

Di? Là cảm giác sai sao? Giống như thanh âm của băng sơn lão đại đột nhiên trở nên ôn nhu hơn nha! Lâm Manh lắc lắc đầu vứt bỏ ý tưởng loạn thất bát tao, dù sao đi nữa cậu cũng là tiểu xử nam chỉ tìm niềm vui từ tay phải của mình, tránh không khỏi việc không rõ ràng cảm giác người trước mặt có phải đang cố gắng tiếp cận mình hay không.

Cậu chậm rãi trở về trạng thái bình thản, hai người tiếp tục chuyên tâm ăn bữa trưa kèm thêm món ngọt tráng miệng. Niên Thường Kha mặt ngoài bất động thanh sắc, vừa múc một muỗng tiramisu ngọt đắng vừa đánh giá nhóc con ngồi đối diện, cảm giác cứ như miếng bánh kem này vừa ngốc vừa manh, vừa mềm vừa ngọt. Cậu nhóc nhu thuận lộ ra điểm đáng yêu, lúc ăn theo thói quen thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng dính nước sốt, tự nhiên không hề giả tạo, cũng không hề cố ý câu dẫn như những tiểu tình nhân có thể bắt gặp đâu đó bên cạnh các đối tác làm ăn của y.

Bảo vật thế này mà lại dâng đến trước mặt, quả thật khả ngộ bất khả cầu, tháng này đúng là có thể suy xét giúp Mạc Vịnh Đông tăng lương kèm xem xét thưởng quý rồi, thức thời dâng cống phẩm như vậy thật sự là rất đáng được khen thưởng a.