Đường Ca – Đệ nhị thập tứ chương

Đệ nhị thập tứ chương

Hai người trở về tẩm cung tự mình đem đào rửa sạch, Thế Dân lại sai người đem đường, muối, cam thảo mà tiểu nhân nhi yêu cầu lấy đến. Tiểu nhân nhi thế mà rất thuận tay cầm đao nhỏ lấy hết hạt đào, chỉ để lại phần thịt, lại dùng đường phán cùng muối hạt xát qua một lần, dựa theo cách làm trong trí nhớ, bỏ thêm chút cam thảo vào.

Thế Dân đưa tay cầm lấy một cái hũ nhỏ bằng sứ từ thị vê dâng đến, cùng nhân nhi thả trước một tầng hỗn hợp đường phấn cam thảo, lại trải một tầng thịt đào, trải trên dưới đều đặn, lại theo thứ tự lần lượt bỏ đường phấn vào, ấn chặt xuống, cuối cùng Huyền Kỳ hắn đem nắp hũ đóng lại thật kín, mỉm cười cùng y:

– Được, theo như ta nghĩ, khoảng bảy ngày nữa là có thể ăn.

Thái Tông đế là lần đầu làm mấy thứ này, cảm thấy rất mới mẻ, liền đem hũ đặt ở bàn bát tiên trong tẩm điện, phân phó cung nhân ai cũng không được chạm vào, đợi bảy ngày sau mở ra, hương vị quả thật không tồi.

Y tấm tắt khen ngợi nhân nhi khéo léo lại giỏi hơn cả ngự trù. Một lời khen của y làm hại Huyền Kỳ đỏ mặt cả buổi.

Nhân lúc rảnh rỗi y lại cùng nhân nhi hái thêm không ít đào xanh, làm hơn chục hũ đào muối, mười mấy hũ được chỉnh tề xếp hàng phía sau bình phong, không biết nhìn vào còn tưởng này là đồ cổ trang trí do hoàng thượng đặc biệt yêu thích sắp xếp ra.

Buổi sáng đánh cờ cùng làm một ít đào cam thảo cùng Thái Tông đế, buổi chiều tối đến hai người lại cùng trở về tẩm điện cùng du miên.

Không biết có phải là cảm nhận sai, những buổi tối ở hành cung Huyền Kỳ liên tục cảm thấy loại cảm giác hứng khởi trong mộng.

Đi ngủ là lúc Thái Tông đế vẫn như cũ ôm trọn Huyền Kỳ, nhân nhi lúc đầu mặc dù có chút miễn cưỡng cùng dịu dàng đẩy ra, nhưng như vậy càng tỏ vẻ dục cự còn nghênh, khi Thái Tông đế mềm nhẹ bao trùm, nhân nhi liền chậm rãi trầm tĩnh lại, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Dần dần Huyền Kỳ hắn sinh ra cảm giác thân thiết ỷ lại, hôm nào Thái Tông đế phê duyệt một ít tấu chương từ triều đình trễ là Kỳ Nhi hắn sẽ chông đèn chờ y.

Hôm nay, hắn cũng lại nằm mộng.

Vẫn như cũ là khẽ vuốt thật cẩn thận mềm nhẹ, trên mặt vẫn là ôn nhu hôn môi, dịu dàng, da diết.

Nhưng lần này một chút bất đồng là, mềm nhẹ hôn môi lại lộ ra một loại áp lực trầm thấp, tựa hồ khắc chế cái gì, lại luôn phản phất tâm đau tích cẩn thận sợ sẽ làm bị thương đến hắn.

Cho đến, hai cánh môi nhẹ mút một chút, một chút lại một chút liếm cánh môi hắn rồi lại mạnh mẽ hút vào.

Huyền Kỳ hắn là muốn trốn tránh. Bất quá hắn minh bạch, đây không phải là mộng!!

Những tối kia, cũng không phải.

Huyền Kỳ ý thức bỗng nhiên mơ hồ, đây là đau tích của y, cũng là tâm của y, hắn một chút cũng không dám mở mắt ra.

Ngón tay lại theo bản năng nắm lấy quần áo của nam nhân đang hôn môi mình, khẽ rên nhẹ một tiếng.

Vì tiếng rên nhẹ tựa lông vũ này, mà động tác hoang đường ấy có chút tạm dừng.

Huyền Kỳ thân mình nhẹ run rẩy, đôi mày xinh khẽ chau lại, nhưng tuyệt vẫn không dám mở to mắt đối diện y.

Cái hôn một lần nữa như cũ dừng lại ở trên môi, nhưng lần này đột nhiên cuốn vào sâu hơn, ngay sau đó là thật sâu mút vào, có cái gì hoạt hoạt mềm mại tiến vào trong miệng của hắn, tùy ý cắn nuốt dây dưa.

Tiếng môi lưỡi va chạm nhau tạo nên cảm giác xấu hổ không nói nên lời. Một lúc lâu hắn cơ hồ không thể hô hấp, mà nguyên bản tay đang khẽ vuốt hông lại phóng tới ngực hắn, khẽ xoa nhẹ hai điểm hồng anh mẫn cảm, hắn khẽ nức nở một tiếng, cơ thể không khống chế được mà run lên.

Hắn cơ hồ bị cảm xúc chi phối, một luồng nhiệt kỳ lạ dâng trào khiến nơi khó nói lại một lần nữa ngẩng đầu lên.

Hắn thừa nhận kịch liệt hôn môi như vậy, như một tiểu thố ngây thơ chưa từng trải mùi đời hắn không thể không thở dốc từng hồi theo những cái vuốt ve. Mà y cứ tùy ý dây dưa đôi môi hắn, lưu luyến một chút cũng không rời không bỏ.

Đôi tay di chuyển bên hông làm hắn mềm yếu cả người chỉ biết dựa vào y, xong liền nhẹ lần xuống dưới, hơi hơi rời khỏi, nhưng chỉ là rời khỏi một lát, lại mạnh mẽ dây dưa.

Hắn thậm chí không kịp thở dốc khi đón nhận những cái vuốt ve này.

Nhưng dù như vậy hắn cũng không dám mở mắt ra, chỉ trong thế giới hắc ám cảm thụ được điều làm cho hắn tim đập nhanh như vậy, làm cho hắn run rẩy, sảng khoái, làm cho hắn sợ hãi khi hôn môi, cũng làm cho hắn lâm vào mê mang, càng muốn nhiều hơn.

Không biết là bởi vì đáy lòng chua xót với hoàng dưỡng mẫu hay là bởi vì hắn cảm giác được ái thượng minh bạch từ người kia, hắn mờ mịt trong lòng.

Rõ ràng đều là kịch liệt hôn môi như thế, rõ ràng tối nào hắn cũng làm như không biết, cơ mà vẫn là đón nhận y.

Hắn minh bạch trong lòng, hắn là cảm giác được nam nhân tối nào cũng cắn nuốt dây dưa với hắn, phụ hoàng hắn, hoàng dưỡng phụ của hắn, là người hắn dùng cả kiếp trước chỉ để bắt lấy bóng hình, giờ đây thực tâm ái hắn, sủng hắn, đau hắn. Đáy lòng Huyền Kỳ là loại áp lực khổ sở cùng điên cuồng thỏa mãn…

Nước mắt hắn cứ thế chảy xuống, tí tách rơi xuống long sàng…

Ngón tay hắn không thể điều khiển mà nắm chặt vào gấu long bào của người kia.

Nhưng rất nhanh các ngón tay đang muốn tự làm đau mình bị một đôi tay ôn nhu khác bao bọc, mười ngón dây dưa, làm cho hắn cảm thấy thoáng an tâm…

Sau đó, hắn khẽ nấc nhẹ, rơi lệ, nhưng là một chút một chút bị liếm …

Bên tai, phụ hoàng hắn, nhẹ trầm giọng:

– Kỳ Nhi, phụ hoàng sẽ không nói lời xin lỗi với ngươi, cũng tuyệt không hối hận… Vĩnh viễn cũng sẽ không.

Hắn giật nhẹ người khi thấy bên dưới mát mẻ, xong từng đợt triều kích khiến hắn chỉ biết bám vào ái nhân mà hắn tin tưởng nhất kia. Hắn khẽ khàng nỉ non:

– Phụ hoàng, điểm nhẹ, a….

Đêm mông mông, hắn là cùng phụ hoàng trầm luân.

**********

Đường Ca – Đệ nhị thập tam chương

Đệ nhị thập tam chương

Trong hành cung lại như mọi ngày một dạng, Thế Dân y cùng Huyền Kỳ mỗi ngày không phải câu cá thì đánh cờ, thích ý vô cùng. Kỳ nhi thích chơi cờ, cho dù tới bây giờ cũng chưa thắng qua nhưng hưng trí rất cao, Thái Tông đế khi cùng người khác chơi cờ thường thích treo người, không lạnh không nóng từng chút đem đối phương phá hỏng, như mèo vờn chuột.

Nhưng khi cùng so kỳ nghệ cùng tiểu nhân nhi, Thế Dân lại thực ôn hòa, còn cố ý mỗi lần đều biến hóa chiêu số, khiến Huyền Kỳ học được không ít.

Hôm nay hai người cùng nghỉ trưa một lát, sau khi tỉnh lại đang chơi cờ thì Vương công công vội vàng lại đây, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Thái Tông đế, y thoáng chau mày, gật đầu cười lạnh:

– Không việc gì, đem người trước giải đến Hải Yến điện, chốc lát trẫm đến.

Vương công công hành lễ nhanh chóng liền lui đi.

Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn, muốn hỏi một chút là việc gì lại sợ là thứ gì mình không nên biết, do dự dò hỏi:

– Phụ hoàng, làm sao vậy?

Thế Dân mỉm cười trấn an:

– Có một tên nô tài tay chân không sạch sẽ, thâu một ít đồ vật.

Thế Dân vốn muốn an ủi tiểu Kỳ Nhi nên tìm bừa một lý do, ai ngờ hắn lại cảnh giác đứng lên, nghiêm mặt nói:

– Bên người phụ hoàng tuyệt đối không thể để người như vậy, trộm đạo là việc nhỏ, nhưng có thể thấy được phẩm hạnh người này không được. Không phạt một chút răn đe, e là sẽ để lại hậu hoạn.

Thái Tông đế cười khẽ:

– Quả thực không uổng trẫm cưng chiều ngươi, tính cách luôn ổn trọng cẩn thận.

Huyền Kỳ được Thế Dân hống một câu, trong lòng thực cao hứng, nhưng vẫn cố gắng giấu đi vui vẻ trên mặt:

– Này vốn dĩ nên như vậy. Bên cạnh phụ hoàng, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ lỗ hổng nào được.

Thế Dân bật cười, nói:

– Nghe lời ngươi, ta ngay lập tức đi giải quyết hắn.

Thái Tông đế đứng dậy, giống như nhớ tới cái gì, cười nói:

– Kỳ Nhi liền không theo ta đi, đây là việc nhỏ. Trẫm đột nhiên lại muốn ăn đào, ngươi đi hái cho trẫm một ít đi, chọn hồng một chút.

Huyền Kỳ vốn muốn đi theo, hỏi rõ ràng một chút là lúc nào trộm đồ vật, lại trộm cái gì, có đồng mưu hay không lại đem ra ngoài cho ai. Thêm nữa dưới chân thiên tử ở, lại xuất hiện trộm đạo, này là cả gan làm càn hay túng quẫn hóa liều?

Nhưng hắn lại ngẫm việc chính mình có thể nghĩ ra khẳng định phụ hoàng trong lòng càng minh bạch, không cần chính mình nhiều lời, gật gật đầu:

– Vậy nhi thần đi chuẩn bị.

Thế Dân nhìn Huyền Kỳ đi xa mới xoay người đi Hải Yến điện, ôn hòa trên mặt nháy mắt biến mất, lạnh giọng truyền lệnh:

– Trừ bỏ thân thị vệ cùng ám vệ, đem tất cả người trong hành cung đều gọi vào Hải Yến điện.

Cung nhân theo hầu vội vàng đi.

Dưới bậc thang Hải Yến điện lúc này một thái giám đang quỳ, ước chừng hai mươi tuổi, run run rẩy rẩy bị hai thị vệ canh giữ, sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt như giấy.

Thái Tông đế từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh:

– Truyền thư tín?

Vương công công vội vàng đem một phong thư đưa đến, Thái Tông đế mở ra nhìn, tờ giấy tràn đầy chữ nhỏ, đều là viết lại những việc những ngày nay Thái Tông đế y cùng với Huyền Kỳ, một chính một mười không gì không có, ngay cả chuyện ngày ấy hai người dựa sát vào nhau, ở bên hồ y hôn môi Kỳ Nhi đều viết xuống, Thái Tông đế long nhan nộ phẫn nhưng trên mặt lại càng hiện ra bình tĩnh, cười khẽ:

– Không dễ dàng, còn biết viết chữ đi?

Lúc nãy lá thư này chỉ mới có Vương công công xem qua, lúc này sắc mặt hắn cũng có chút trắng bệch, nếu phong thư này là thứ mà hoàng đế không muốn để người khác biết nhất, vậy hắn, là có bị cho im lặng vĩnh viễn luôn không?

Vương công công khẽ lắc đầu, hắn vốn dĩ là lão thần đi theo bệ hạ, nhìn người càng lúc càng cường đại, hắn là minh bạch, hoàng đế sẽ không tùy tiện giết người trung tâm với ngài.

Hắn nhẹ đến gần, thấp giọng nói:

– Hoàng thượng, cung nhân đều lại đây.

Thái Tông đế gật đầu, nói:

– Hôm nay cho các ngươi đến để nghe cho kỹ, bình sinh trẫm hận nhất mật thám, hai là kẻ không kín miệng, nô tài kia phạm vào cả hai điều kiêng kị của trẫm, nếu không cho một điểm giáo huấn sẽ khiến cung nhân bên cạnh nghĩ trẫm vô năng.

Nhìn đến gương mặt trắng bệch của đám cung nhân, Thái Tông đế thản nhiên nói:

– Người nào giúp hắn truyền tín?

– Bẩm hoàng thượng, là một thất phẩm thị vệ, người cũng đã cắn lưỡi tự sát.

– Nghĩ cũng đủ tốt. Chém đầu hắn, mang thủ cấp gói cho kỹ, trẫm muốn đem tặng cho một người.

Đôi mắt ưng tỏa ra quang mang thị huyết.

– Tuân mệnh.

– Còn tên cẩu nô tài này, trượng tễ, sau một canh giờ thì lăng trì. Những kẻ từng thân thiết với y, đồng phạt năm mươi trượng.

Thái giám kia không nghĩ đến Thái Tông đế ngay cả truy vấn cũng không liền trực tiếp xử lý mình, dưới tình thế cấp bách liền la lớn:

– Hoàng thượng tha mạng! Nô tài xin khai hết! Là Chân gia…

Thái giám kia trong lòng sợ hãi đến cực điểm, không tự giác giãy dụa, thị vệ canh gác sợ hắn chạy, vội vàng cầm kiếm gõ mạnh lên đầu gã, thái giám kia liền ôm đầu tru lên.

Thái Tông đế cười khẽ:

– Còn muốn đoái công chuộc tội? Đáng tiếc chiêu này đối với trẫm vô dụng. Bịt miệng, chậm rãi đánh cho trẫm, chỉ cần sau một canh giờ thì đem ra lăng trì. Nhớ khi đấy phải còn sống.

Cho rằng nói ra thế lực đứng đằng sau màn liền cứu được một mạng sao? Nằm mơ, Thế Dân y chính là muốn tất cả đều biết, chỉ cần có suy nghĩ không an phận, sẽ phải đối mặt với cảnh sống không bằng chết.

Tiếng rên la từ các thái giám thân thiết với tên cẩu nô tài liền từng người từng người bị lôi ra đánh. Xung quanh các cung nhân không ai dám thở mạnh.

Thái Tông đế sớm nghĩ đến thái giám này không phải người của mình, là theo người của phủ Nội Vụ đến, làm việc này liền tính lên đầu Chân gia.

Lúc mình xuất cung Chân gia còn đang toan tính chuyện giúp hoàng thất nối dõi, liên tục đẩy tú nữ vào cung tuyển phi, vậy không phải Chân gia còn có thể là ai? Còn cần thẩm tra sao?

Thái Tông đế lệnh tất cả cung nhân không liên quan cũng phải đứng lại nhìn dụng hình, y chính là muốn đám nô tài ở đây tâm tâm niệm, ai mới là người bọn chúng cần trung tâm, căn bản những kẻ dị tâm, giết không cần hỏi.

Bản thân y xử lý xong liền xoay người đi tìm Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ đang ở phía đông hành cung tinh tế chọn đào cho Thái Tông đế, động tĩnh bên phía Hải Yến điện một chút cũng không nghe thấy.

Huyền Kỳ chọn được đầy một rổ, chủng loại cũng không đồng nhất.

Xa xa có vài cây là tiểu mao đào, quả lớn nhỏ bằng quả trứng gà, hơn nữa có chút chua, lại cứng không tốt ăn, Huyền Kỳ nhìn chằm chằm mấy cây đào hồi lâu. Từ xa đi đến thấy cảnh này, trong lòng Thái Tông đế buồn cười, đến gần nói:

– Này đó còn không đủ ngươi ăn? Làm gì luôn nhìn thứ kia?

Huyền Kỳ còn đang băn khoăn chuyện thái giám kia trộm đạo, vội vàng hỏi, Thái Tông đế mỉm cười:

– Không có việc gì, trộm cái tiểu gác bút, hiện tại trẫm đã phạt đánh mấy trượng, chờ sau khi hồi cung liền trực tiếp ném hắn đi trông coi lãnh cung, vĩnh viễn không rời khỏi.

Lúc này Huyền Kỳ mới thoáng yên tâm, cùng Thái Tông đế nói chuyện khi lịch lãm tình cờ có biết được kỹ thuật muối quả đào, khi đấy Huyền Kỳ hắn đã ăn thử, cảm thấy dùng tiểu mao đào này muối cùng cam thảo hương vị chua chua lại ngọt ngào, ăn rất ngon.

Hắn cũng muốn làm cho Thái Tông đế nếm thử.

Huyền Kỳ từ nhỏ đã cảm thấy có thứ gì tốt đều muốn cho người bên cạnh mình dùng thử, Thừa Kiền, Thanh Tước, cùng các tiểu công chúa, hoàng tử hắn luôn đều nghĩ đến phần, lại sợ đồ vật kia thô chế phụ hoàng hắn sẽ không thích, do dự nửa ngày mới nói, Thế Dân nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, cười nói:

– Đi a, ngươi sẽ làm sao?

Huyền Kỳ cười tươi gật đầu:

– Ân, khi đó lão mụ tử làm, ta nhìn nàng làm qua.

Thế Dân cùng Huyền Kỳ hái được không ít tiểu đào, thân quân thị vệ nhìn này một màn trong tâm khóe miệng thoáng kéo a kéo, hoàng thượng cùng hầu gia hái nhiều đào lớn như vậy còn chưa đủ, bây giờ đến so tảo cũng không lớn hơn bao nhiêu tiểu mao đào cũng không buông tha sao?