Đường Ca – Đệ nhị thập nhất chương

Đệ nhị thập nhất chương

Sáng sớm thức dậy nơi Thiên Thọ hành cung, Huyền Kỳ cảm giác được đùi trong có hơi nóng bỏng. Giấc mộng đêm qua quá mức hoang đường khiến hắn càng thêm hoang mang đâu mới là sự thật.

Bất quá, Thái Tông đế bên cạnh khẽ vươn tay đến ôm trọn nhân nhi vào lòng khiến hắn không kịp suy nghĩ thêm điều gì.

Hắn nhìn gương mặt anh tuấn nay càng phủ thêm nét uy nghiêm, tâm không khỏi lạc thần, hai gò má khẽ đỏ lên mà đẩy nhẹ y một cái.

– Phụ hoàng.

– Ân.

– Người muốn làm gì hôm nay?

– Dùng thiện xong thì hầu trẫm đánh cờ, hảo hảo để trẫm xem thử kỳ nghệ của Kỳ nhi ngươi tiến triển đến đâu rồi.

– Hảo.

Huyền Kỳ dùng thiện liền trong lòng không yên nghĩ chuyện trong cung, nhất tâm lưỡng dụng. Thái Tông đế vừa nhìn liền đoán được, tuy nhiên, y chính là để nhân nhi tự mình đem nghi vấn trong lòng nói ra cùng y.

Y trên tay rải cờ lại tuyệt không chậm, y chấp bạch Huyền Kỳ chấp hắc, trên bàn cờ hắc tử đóng vững đánh chắc, phòng bị kỹ càng, bạch tử lại thực tản mạn, mỗi nơi một ít, nhìn không có phương pháp gì.

Lúc Huyền Kỳ vừa cùng Thái Tông đế chơi cờ còn tưởng rằng y không quá giỏi, thật qua một ván mới biết được lợi hại, phụ hoàng y giỏi về mai phục lẫn nhân tâm, lúc nhìn qua chỉ thấy giống vô dụng, chờ đến khi bạch tử trên bàn cờ nối liền thành một mảnh mới phát hiện ra kẻ vô dụng đã cầm đao đặt ở yết hầu mình, một bàn cờ tản mạn lại hình thành trận thế vây kín, một quân cũng không lãng phí, đem hắc tử bắt sạch.

Trong lòng Huyền Kỳ nghĩ gì đều hiện ra trên mặt, kinh hỉ nói:

– Phụ hoàng ngươi thật lợi hại! Đem nhi thần ăn gắt gao.

Huyền Kỳ nguyên bản tưởng rằng Bạch Phong chơi cờ đã rất lợi hại, hiện tại mới biết được nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, so với Bạch Phong từng bước ép sát, phụ hoàng y một bước tính ngàn dặm càng khiến người ta vỗ tay tán dương.

Thái Tông đế khẽ chọn mắt phượng, cười khẽ:

– Ta lúc nào thì không đem ngươi ăn gắt gao?

Lúc nãy Huyền Kỳ chỉ nói không nghĩ nhiều, hiện tại khiến Thái Tông đế vừa nói như thế lập tức đỏ mặt, hoàng đế y chịu không được bật cười, mới có một chút đã đỏ mặt rồi. Vậy cũng không được, ván cờ này thắng bại đã sớm định, tiếp tục chơi tiếp cũng sẽ không khác.

Trái ngược với khung cảnh an bình thư thái tại Thiên Thọ hành cung, lúc này tại nơi hậu cung sóng gió đã bắt đầu phát sinh.

………………….

Lệ Hoa viện

– Vương Thủ Nhân, ngươi là nói bản cung có thai?

– Bẩm nương nương, thiên chân vạn xác.

Vương thái y trên trán đổ không ít mồ hôi vì áp lực vô hình từ Lệ phi cùng Hứa thị. Vốn dĩ mẫu vi tử cường, nhưng hiện tại xem ra, Lệ phi căn bản là không được ân sủng, chính y cũng lớn gan nghi ngờ vị chân long điện hạ này liệu có được bình an xuất thế hay không.

– Bổn cung minh bạch, người đâu, thưởng mười lượng hoàng kim cho Vương thái y. Cái thai này của bổn cung, còn phải nhờ Vương thái y chiếu cố nhiều.

– Này là trách nhiệm của thần, nương nương khách sáo.

Vương Thủ Nhân cung kính nhận ân điển xong liền cúi đầu nhanh chóng rời khỏi Lệ Hoa viện. Lúc này Lệ phi liền cho các nô tài lui ra.

– Mẫu thân.

Bốp

Hứa thị vung tay tát Lệ phi một cái khiến lê hoa cũng phải thất sắc.

– Hồ đồ. Thánh thượng đã không gần ngươi ba tháng nay. Cái thai này là từ đâu mà có?

– Mẫu thân. Là do ta ngu xuẩn. Trong một đêm tối kia ta vốn dĩ muốn chuốc say Chân Tư xong ra lệnh cho thị vệ cùng y dâm loạn…. Ta không ngờ là…

– Ngu xuẩn. Chân gia chúng ta vốn dĩ trước nay toàn sinh ra nhân tài kiệt xuất, nhân trung long phụng, đến đời của ngươi, ngươi liền tự tay mình hủy đi Chân gia. Ngươi nói ta và phụ thân ngươi làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông Chân gia. Cả gia tộc chúng ta là vì ngươi mà hủy.

– Mẫu thân, người an tâm. Ta có cách. Tên thị vệ kia ta đã cho y câm miệng vĩnh viễn. Còn cái thai này, ta biết có một loại thuốc giúp cho sinh non cũng có thể như sinh đủ tháng…

– Ngươi…

Lệ phi nhỏ giọng thì thầm vào tai Hứa thị…

Lệ Hoa viện, đêm dài mông mông…