Đường Ca – Đệ thập chương

Đạm Ngọc:

Xin chào cả nhà, cả nhà khỏe a. Lâu rồi Ngọc mới có time trồi lên để up 1 chương mới. Chúc mọi người một mùa Valentine vui vẻ nha.

Yêu cả nhà nhiều lắm ạ.

Mọi người nhớ like và comment vào bài viết này để Ngọc có thêm động lực viết tiếp nha. Sẵn tiện mọi người like trang này https://www.facebook.com/nhamdamngoc/ để biết về lịch post bài của Ngọc nha.

Đệ thập chương

Phủ Lý Tịnh, Lý tướng quân.

  • Thần Lý Tịnh, Lý Hồ Cơ tham kiến An Nhiên hầu. Nguyện hầu gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Huyền Kỳ vừa rời khỏi kiệu chẳng quản cả nhà Lý tướng quân đã kéo ra hành lễ với mình liền sà vào lòng trung niên nam tử tầm gần bốn mươi, hắn không biết mở miệng nói ra điều gì lúc này, thần tình của phụ thân nhìn hắn có chút kích động, sâu trong đáy mắt là từ ái được đè nén.

Đây chính là phụ thân, người ở bên cạnh là Lý Hồ Cơ cửu cửu.

Có lẽ người đời sau sẽ cho rằng phụ thân hắn cùng Thừa Kiền cấu kết là do lợi ích, thực sự thì đó là do không còn sự chọn lựa nào khác.

Chính là chỉ có hắn mới biết, không thể phủ nhận “cấu kết” có ích lợi, nhưng nhiều hơn là do lời hứa cùng với mong muốn của mẫu thân đã sớm qua đời của hắn – nhất định dù có chết cũng bảo hộ hắn bình an.

Ở đệ nhất thế hắn đã không biết, khi mẫu thân sinh hạ hắn là đã bỏ đi sinh mạng mình, mẫu thân lúc ấy không thích hợp có thai, nhưng vì Lý gia, vẫn hoài thai hắn, vẫn sinh ra hắn.

Ngoại công hiểu rõ mẫu thân nhất, lúc trước còn kịch liệt phản đối, không muốn mẫu thân hắn lấy phụ thân, sau này phụ thân chỉ lập một thiếp thị, cũng là kế mẫu của hắn. Thiếp thị đảm đang lại chăm lo cho phụ thân cùng các huynh muội đều tốt. Chỉ là… Ngoại công hắn vẫn hận phụ thân.

Gia tộc! Vì gia tộc……

Lời nói này lúc nào cũng vang vọng trong tai hắn.

Phụ thân hắn, cũng đau mẫu thân, cũng đau mình — vì ích lợi mà hắn muốn chọn không tiếc hi sinh.

Cho nên khi ở đệ nhất thế, phụ thân hắn cùng cửu cửu rõ ràng muốn thối lui, lại cố tình không lùi, rõ ràng có thể giữ vinh hoa cả đời, lại cố tình bỏ qua, đều là vì một lời hứa — bảo hộ hắn, thủ hộ hắn.

Hiện giờ sống lại, đối với người luôn cố đè nén từ ái này, phụ thân là người duy nhất trên đời có huyết thống ràng buộc lại tối yêu thương mình, cửu cửu ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng lúc nào cũng lo lắng hắn sẽ xảy ra xích mích cùng các điện hạ, công chúa, không khỏi mua chuộc không ít thái giám cung nữ chăm lo cho hắn đủ đầy. Lại chuẩn bị không ít kỳ trân dị bảo hiến các điện hạ cùng quý phi, như là để mua chuộc lòng người thay hắn.

An Nhiên hầu, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi…….

Kiếp trước kiếp này, đủ loại hình ảnh nhất nhất hiện lên, phụ thân cùng cửu cửu vì mình quỳ gối ở ngoài Cam Lộ điện một ngày một đêm, phụ thân vì mình không tiếc lưng đeo tội danh mưu phản, cửu cửu vì mình mà cuối cùng nhận lấy cái chết thê lương ở Tống Nhân phủ.

Khóc đủ rồi, Huyền Kỳ mới có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, hấp hấp cái mũi.

  • Phụ thân, cửu cửu, Kỳ Nhi thất thố.

Bạch Phong lúc này trong lòng không khỏi xót xa cho thiếu niên còn nhỏ đã sống xa gia tộc này. Thật ra, dù là An Nhiên hầu đi nữa thì hầu gia vẫn là chỉ là một đứa nhỏ.

Lý Tịnh thần tình phức tạp sờ sờ đầu hài tử vẫn còn oa ở trong ngực y, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Con của y vốn dĩ sẽ đối y thân cận, nhưng là mang thân phận hầu gia, là dưỡng tử, đương nhiên, như vậy cũng đúng, hầu gia dù sao cũng là dưỡng tử của hoàng tộc, nhất định phải có uy nghiêm, nhưng vừa mới, đứa nhỏ bổ nhào vào ngực y, oa oa khóc lớn, bộ dáng kia giống như Lý Nhĩ Phân hồi nhỏ đánh nhau ở bên ngoài thua liền chạy về lao vào lòng y mà làm nũng, y mới giật mình, Lý Nhĩ Phân ủy khuất còn có một người làm cha là y, còn đứa con lớn của y ủy khuất, liệu có ai?

Hoàng thượng sao? Hoàng hậu sao? Trong lòng Lý Tịnh có chút chua xót cười, Lý Thị lấy mệnh đổi hài tử, thế nhưng hài tử ấy có ủy khuất cũng không thể ôm người khác mà khóc. Hảo nực cười lắm thay.

Lý Tịnh đau lòng sờ sờ đầu đứa nhỏ, ôn nhu nói.

  • Hầu gia, ở chỗ vi thần sẽ không cần lo lắng nữa.

Huyền Kỳ sờ sờ cái mũi, rời đi ôm ấp của phụ thân, liền thấy ánh nhìn từ ái đầy quan tâm của cửu cửu, ngoan ngoãn tiêu sái đến đối diện hai người mà hành lễ.

  • Phụ thân, cửu cửu, Kỳ Nhi chỉ là gặp lại hai người có chút khẩn trương…

Hầu gia điện hạ có chút xấu hổ giải thích, vừa rồi thực thất thố.

Lý Tịnh làm sao không hiểu rõ đứa nhỏ này, Lý Hồ Cơ chỉ cười cười, dung túng xua tay.

  • Hầu gia, muốn ăn hoa quế cao không? Là phu nhân vi thần hôm qua mới làm. Ngài muốn nếm thử không?

Nghe được từ hoa quế cao, nhãn tình Huyền Kỳ sáng lên, ở những ngày tháng cuối cùng của kiếp trước, hắn thường thường vì khẩn trương mà thực bất tri vị, thứ thường xuyên tưởng niệm đó là hoa quế cao của cửu cửu nơi này.

Sau khi tiến sâu vào nội phủ. Thừa dịp ăn hoa quế cao, Huyền Kỳ nhìn quét bốn phía, Bạch Phong cùng đám người ngự lâm quân, cấm vệ quân đều canh giữ ở ngoại viện, cũng không biết bộ dạng mới nãy của mình họ có thấy không? Ân, không quan hệ, thấy cũng được mà không thấy thì thôi.

Lý Tịnh từ ái nhìn tiểu hầu gia ngoan ngoãn ăn hoa quế cao, trong lòng lại do dự nên nói cùng hắn thế nào.

Ca nhi phía đình nhẹ điểm một vài phím ngân.

Là tự tay ta gieo xuống, nỗi vấn vương từ ngàn đời

Chẳng thể giãi bày yêu hận

Cơn gió ấy khiến cho niên hoa rối loạn

Lại trải mấy tiết hạ qua

Lại vài hồi chuông ta gõ

Nét bút phóng xuống lệ châu vội rơi…

Lý Tịnh ngẫm lại mấy ngày hôm trước, hoàng thượng bỗng nhiên sau khi lâm triều bí mật phái người tuyên y tiến chính điện. Vẫy lui thái giám cung nữ thị vệ, ngay cả tổng quản thái thân cận Cố công công cũng cho lui xuống, không cho hầu hạ. Chuyện này chưa từng xảy ra, lúc ấy y trong lòng ngũ vị tạp trần, không rõ đứa con của mình ở bên cạnh hoàng thượng đã làm nên chuyện gì.

Mà hành vi tiếp theo của hoàng đế lại càng quái dị, đầu tiên là cho y xem một quyển sách “kỳ quái”, sau đấy là một số thư tích được viết theo lối chữ thảo, nhìn nét chữ thanh thoát nhưng vẫn hữu lực khiến Lý Tịnh không khỏi nghi ngờ trong lòng.

  • Đây là bút tích của Huyền Kỳ.

Lúc ấy hoàng thượng thản nhiên nói một câu như vậy, lại làm cho hắn cả kinh.

Tái tinh tế xem kỹ lại nội dung, có chút hỗn độn cùng hỗn loạn, hẳn là tùy ý loạn viết, có quan điểm cùng cái nhìn, có những ý tưởng thiên mã hành không về vận nước, nông nghiệp, đê điều, trị thủy, còn có một ít là tranh vẽ mà hắn không hiểu.

Nhìn cách viết và lối suy nghĩ này, thực tế mà nói Lý Huyền Kỳ chính là một kỳ tài tuyệt thế, chỉ cần là trong lòng hắn nảy sinh vọng tưởng, ngai vàng chính là thứ hắn có thể nắm trong tay.

Lúc ấy, y liền quýnh, cũng tức giận, Huyền Kỳ dù có tài cũng không nên để lộ ra như vậy chứ?!? Nhìn kỹ những mẩu giấy này chỉ là bản thảo viết nháp, đây rõ ràng là trong lúc hắn quá rảnh rỗi bèn ngồi viết loạn cả lên. Hoàng gia vinh hoa phú quý đấy cũng là một đại hào môn, đi vào thì dễ, đi ra toàn mạng mới khó, vì sao con y tâm cơ lại kém như vậy chứ?

Trong lòng rối rắm, cũng không biết nên đối hoàng thượng nói cái gì cho phải.

Nhưng hoàng thượng lại như không thèm để ý đến việc y đang rối rắm, chỉ vào một tờ trên “sách”, một câu hỏi hắn có quan điểm thế nào?

“Chỉ vì người mà ta đứng chôn chân nơi phồn hoa. Qua ba trăm con sông ngày mai ta liệu còn nhìn thấy người?!? Người độ cả chúng sinh, độ nhân thế phồn hoa cũng là dành cho thiên hạ này, nào phải dành riêng ta…” 

Lý Tịnh trong lòng càng rối rắm. Tâm tình này, là của một đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi sao?

Hoàng thượng thản nhiên mở miệng.

  • Ta từng hỏi qua Huyền Kỳ, hắn bảo, phàm chúng sinh, vốn là khó độ. Độ chính bản thân dễ, nhưng độ người khác thì rất khó.

Lý Tịnh đăm chiêu đứng đấy nhìn hoàng đế.

  • Quyển sách này, còn cả tập thơ này đều là là phế chỉ của Huyền Kỳ, đều là do hắn nhàn rỗi viết nên, trẫm cho người thu thập lại đây, nhìn xem có thể hiểu được chút sự tình gì hay không?

Lý Tịnh kinh hãi, hoàng thượng thu thập phế chỉ mà Huyền Kỳ viết??!! Đây là muốn làm cái gì?

  • Lý Tịnh, trẫm đoán ngươi lúc này khẳng định nghĩ trẫm muốn làm cái gì, đúng không?

Hoàng thượng một cái liếc mắt, tiếp tục lạnh nhạt nói:

  • Ngươi yên tâm, trẫm dụng tâm đối phó với người trong thiên hạ, cũng không dụng tâm đối phó với Lý Huyền Kỳ hắn.

Huyền Kỳ ngụ tại phủ Lý Tịnh được vài hôm thì trong cung liên tiếp truyền đến khẩu dụ buộc phải hồi cung.

“Ta tự hỏi bản thân không màn chính trường, không quản triều chính. Niềm vui duy nhất là giáo dục bọn Thừa Kiền, Thanh Tước hiểu hơn về thế đạo chúng sinh. Việc gì mà quan trọng đến độ ta phải về sớm thế này cơ chứ?”

Huyền Kỳ khẽ lắc đầu, vai buông thõng dựa vào thành kiệu, mắt nhìn ngắm cảnh vật hoàng thành, nhìn ngắm cuộc sống hằng ngày của các thường dân bá tánh.

  • Ca ca, huynh đừng chạy nhanh quá, ta đuổi theo không kịp a.

Hai đứa trẻ một nam một nữ đang đùa đùa nháo nháo bên vệ đường.

  • Muội muội ngốc, ai bảo chạy theo ca ca làm gì?

Nữ hài tử bị ngã một cái thật mạnh nhưng vẫn không khóc không nháo, chỉ dựa vào tay ca ca mà đứng dậy.

  • Ta đi chậm một chút ca ca lại phải mất dấu ca ca. Ca ca ai bảo chân người dài thế làm gì a?
  • Muội muội ngốc, đi theo không kịp sao không nói từ đầu? Lên đi để ca cõng.

Hai huynh muội cùng cười đùa, ca ca cõng muội muội đi theo hướng ngược với cỗ kiệu của Huyền Kỳ.

“Nhân sinh, chỉ cần có vậy, đã là hạnh phúc rồi, đúng không?”

Hai giọt lệ bất chợt rơi xuống nơi mi mục thanh tú. Huyền Kỳ lấy tay gạt đi, khóe môi khẽ nở một nụ cười.