Đường Ca – Đệ lục chương

Đạm Ngọc: Xin chào, ta quay trở lại rồi đây. Quả thật thời gian gần đây ta phi thường phi thường bận. Ta hi vọng mọi người sẽ không quên ta nhé. Yêu tất cả thật nhiều a.

Nhớ để lại comment hoặc inbox riêng cho ta để ta biết các tình yêu đang mong truyện gì ra trong đợt sắp tới a <3 <3 <3

 

Đệ lục chương

Tuyết yến bắt đầu, tiếng đàn tì bà tùy thời điểm vang lên kéo tâm tư triều thần cùng chư vị quý phi về với buổi tiệc.

 

Huyền Kỳ sau khi bước lên cửu bậc liền bị Thái Tông đế kéo đến ngồi tại nhuyễn tháp ngay bên cạnh. Lúc này trong lòng hắn quả thật rất muốn tạc mao, rõ ràng khi nãy Thái Tông đế đã đáp ứng cho hắn ngồi cùng Huyền Lân điện hạ. Đó là chưa kể đến y cũng đã đáp ứng để hắn cáo lui sớm để hoàn thành các bài tập lão thái phó giao cho.

 

Nhưng lúc này, ý tứ trêu đùa trong mắt Thái Tông đế rốt cuộc là sao a? Hắn mặt tuy lãnh tĩnh bất quá nội tâm chính là một mảnh rối loạn.

 

Các nữ nhân phía sau Thái Tông đế đại khái trừ bỏ Trưởng Tôn hoàng hậu, trong lòng cũng phức tạp rối rắm. Vi phi thanh đạm liếc mắt Trưởng Tôn hoàng hậu dịu dàng cười, trong lòng cũng là cảm thán, quả nhiên, hoàng hậu vẫn được Hoàng Thượng kính trọng, ngay chính cả dưỡng tử cũng được hoàng thượng coi trọng đi. Dương phi cũng là có chút ghen tị xoa bóp làn váy, Âm phi tươi cười hồn nhiên, trong mắt chợt lóe hàn quang.

 

Nhóm hoàng tử công chúa, trừ bỏ Trường Nhạc, Dự Chương, Thừa Kiền, Lý Kính, căn bản còn lại đều là ghen tị, như Lương vương cùng Sở Vương, vẻ mặt ghen tị căm tức thật là rõ ràng, cũng có mê mang như Ba Nhạc công chúa cùng Đông Phương công chúa.

 

Sau vài câu khen ngợi chúng thần cùng ban thưởng cho một vài cựu thần, Thái Tông đế không nhiều lời vung tay lên, cao hứng nói:

 

  • Tốt lắm! Hôm nay trẫm thật cao hứng khi có chúng ái khanh cùng tề tựu bên tuyến yến này. Mấy năm gần đây trẫm mở rộng thi cử, thông cáo chiêu hiền, thế nên hôm nay trẫm muốn chúng ái khanh nhân cơ hội này thể hiện cho trẫm xem tài năng của bản thân.
  • Chúng thần bất tài, chúng thần nguyện cùng ngô hoàng phân ưu.

 

Quần thần đồng loạt quỳ gối tung hô khiến cho cả tuyết yến đều bộc lộ khí thế vương giả. Thái Tông đế tựa tiếu phi tiếu khoác tay bảo:

 

  • Miễn lễ. Thể hiện tốt, trẫm sẽ ban thưởng.
  • Tạ ơn hoàng thượng.

 

Hoàng đế phất tay áo cho phép các cung nữ, thái giám bắt đầu phát quyên hoa cho mỗi chúng thần cùng các vị quý phi, công chúa, hoàng tử.

 

  • Vô Kỵ, liền bắt đầu từ ngươi. Ở đây chư vị ái khanh ai cũng đều có thể, bất luận quan hàm phẩm chất, cầm kỳ thư họa cái gì đều được. Ai đắc quyên hoa nhiều nhất, như đã nói, trẫm có thưởng lớn.

 

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nói lời khiêm tốn, căn bản chính là y hiểu rõ hoàng đế là có ý muốn quan khán tài năng của các phẩm quan cấp bậc từ nhị phẩm trở lên, căn bản nếu làm không tốt việc giáng chức là hoàn toàn có thể. Còn làm tốt, hiển nhiên việc ban thưởng, phong đất, sẽ không thiếu phần.

“Phụ hoàng đây là ý tứ rõ ràng, các ngươi ai có tài liền thể hiện ra đây cho lão tử xem.”

Huyền Kỳ một lòng yên tĩnh không nói, bất quá chính là khóe miệng đã câu nhẹ lên. Tất nhiên điều này không thoát khỏi ánh nhìn của Thái Tông đế.

 

Lại nói về Trưởng Tôn Vô Kỵ, sau khi đứng dậy, y liền quỳ sát hành lễ, sau thoáng cân nhắc một chút, liền lang lảnh mở miệng.

 

Kim nhật hoa tiền ẩm

Cam tâm túy sổ bôi

Đản sầu hoa hữu ngữ:

Bất vị lão nhân khai

 

Ngâm xong, liền có các cung nữ cầm theo một cái lẵng nhỏ tiến đến, có người để bông hoa vào cái lẵng nhỏ của cung nữ, có người cười cười xua tay cho qua. Bất quá đại đa số vẫn là thưởng hoa. Khi lẵng hoa đưa đến Huyền Kỳ, Huyền Kỳ chính là mỉm cười mà thưởng hoa cho Vô Kỵ đại nhân. Bất quá không rõ vì sao hắn cảm thấy sống lưng chợt lạnh…

 

Trình tướng quân, Trình Hiểu Chương tại vị tử thượng lớn tiếng ồn ào trước…

 

  • Trưởng Tôn đại nhân, ta là thô nhân, ngươi nói một tràng cái gì hoa cái gì ẩm, ta thực không hiểu, ta sẽ không cấp hoa a!

 

Vô Kỵ có chút bất lực với vị Trình tướng quân này, vội khoác tay bảo:

 

  • Trình tướng quân văn võ toàn tài, không rõ có thể đứng lên làm một bài được không a? Ta đứng đây quả thật miệng khô lưỡi khô rồi.

 

Trưởng Tôn Vô Kỵ rất không khách khích cầm lấy chén rượu mà cung nữ dâng lên uống cạn một ngụm. Lúc này Trình tướng quân cười như không cười lên tiếng.

 

  • Văn võ toàn tài thì không có phần ta rồi. Bất quá ta sẽ múa một bộ quyền. Đành phải xấu mặt trước hoàng thượng cùng Trưởng Tôn đại nhân vậy.

 

Nói xong, liền vung người đứng lên.

 

Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn cung nữ trình cho hắn quyên ti, ngẩng đầu nhìn hướng Lý Kính cách đó không xa, đối diện chỗ ngồi đối hắn cười, mới nãy có phải tiểu hài tử này có cho hắn hoa đi?

 

Trình Hiểu Chương đánh quyền xong, mọi người liền ủng hộ không thôi, thêm nữa chính là y bề ngoài tuấn lãnh cùng thân thể dẻo dai hoàn mỹ, không khỏi làm cho nhóm cung nữ khi mang theo rổ tiến lên cũng đỏ mặt khi nhìn đến y. Huyền Kỳ vẫn như cũ cười tủm tỉm thả một đóa hoa vào rổ nhỏ, liền ngay sau đó lại phát lạnh, Huyền Kỳ quay đầu, chống lại ánh mắt Thái Tông đế đang cười tủm tỉm, mà rất nhanh cũng lập tức dời đi, Huyền Kỳ trong lòng im lặng, bất quá không khỏi chau đôi mày xinh đẹp lại.

“Phụ hoàng như thế nào cười so với lúc trước còn đáng sợ hơn a.”

 

Mà sau Trình Hiểu Chương, các đại thần khác cũng đều ra trận, có ngâm thơ, có múa kiếm, có đánh đàn, có người bày ra ma thuật tây dương. Hiển nhiên tất cả đều được khen ngợi. Số quyên ti ít hay nhiều đều tùy thuộc vào tiết mục ấy đặc sắc đến đâu. Bất quá chính là, với ai Huyền Kỳ cũng đều thưởng quyên ti cho.

 

Lúc này đây nhìn mặt Thái Tông đế quả thật rất lãnh.

 

“Tại sao càng ngày ta càng cảm thấy lạnh đi?”

 

Huyền Kỳ kéo kéo thiên áo choàng lại sát thân. Không rõ cảm giác của mình là đúng hay sai, bất quá chính là hắn cảm nhận được hoàng đế là có chút… Không bình thường đi.

 

Không ngoài dự liệu của mọi người, Trường Nhạc cùng Dự Chương công chúa cũng đã tiến lên dâng vũ. Mà điệu vũ này tuy dành cho hai vị tiểu công chúa còn nhỏ, bất quá động tác cùng thần thái quả thật khiến cho người ta không khỏi si mê, không khỏi chờ mong nhìn thấy dung mạo tương lai của hai vị tiểu mỹ nhân này.

Bất quá không ai biết được là người sáng tạo ra vũ khúc chính là Huyền Kỳ hắn đây. Hắn trong một lần phiêu về phía nam đã tình cờ thấy được một vài vũ khúc dễ thương dành cho các nữ hài, quả thật sinh động khiến lòng người vui thích, thế nên hắn liền vì tuyết yến lần này mà chuẩn bị cho nhị vị công chúa một vũ khúc tiến cống.

 

  • Hảo! Hảo! Trường Nhạc và Dự Chương công chúa đều múa thật đẹp!

 

Chúng quần thần vừa quan khán vừa không khỏi tấm tắp khen ngợi. Lúc lẵng hoa đưa đến, cơ hồ tất cả đều quyên hoa đi.

“Quả nhiên là muội muội tối đáng giá làm cho ta kiêu ngạo.”

 

Huyền Kỳ lúc này cơ hồ vì thành tựu của Trường Nhạc cùng Dự Chương mà kiêu ngạo đi. Hắn không khỏi nhớ đến kiếp trước nhị vị muội muội tối ôn nhu này đã đối tốt với hắn thế nào, cơ mà hắn vì lợi ích đã không ngừng tính kế hai người muội muội khả ái này. Sống lại một lần hiển nhiên cũng để đền bù tội lỗi bản thân, hắn là không ngừng nâng cao vị thế của hai vị muội muội này, để cho tất cả các vương tôn công tử thấy được là muốn có được hai vị muội muội đáng yêu này của hắn, là không dễ đâu nha.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu không khỏi kiêu ngạo nhìn đến hai nữ nhi của mình. Hoàng hậu là biết ai sáng tạo ra vũ khúc này, tựa hồ không khỏi cảm thán dòng họ của nàng sao lại có nhiều phúc phận đến thế đi.